Sau Khi Cứu Rỗi Vai Chính Cố Chấp

Chương 12





Nam sinh vừa gọi Đồng Tuyển đang phải gánh một trọng trách nặng nề, lúc đầu đã hứa sẽ xông pha chiến đấu hộ bạn nữ cùng bàn, chụp một bức ảnh rõ nét của vẻ đẹp chân thực mang về —— vì lí do này mà hắn còn cố ý cầm điện thoại xịn nhất của lớp đi!
Nhưng nụ cười này lại làm cho một người con trai cao to như hắn sửng sốt mấy giây, sau khi hoàn hồn thì đối phương đã lại cúi đầu, bỏ lỡ cơ hội mất rồi.

Hắn cảm thấy mất mặt một cách sâu sắc, nhưng nhìn xung quanh một chút, thấy những người khác cũng như vậy, tâm lý cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Sôi nổi như này, kéo dài mãi cho tới khi giáo viên Toán đến coi như mới giải tán.

Cô giáo dạy Toán lớp 15 là một phụ nữ trung niên ngoài 50 tuổi, vì có nhiều kinh nghiệm giảng dạy nên mấy năm nay cô chuyên môn phụ trách việc dạy học cho khối 12, tính cách vô cùng hòa nhã dễ gần, hoàn toàn trái ngược với giáo viên Vật Lý.

Cô bước tới với đống bài thi toán của tháng, từ xa cô đã nhìn thấy một đám học sinh túm tụm ngoài hành lang, theo ánh mắt của chúng nhìn vào trong phòng học, thấy không có gì đặc biệt.

Giáo viên Toán cảm rất rất kỳ quái: "Giờ học sắp bắt đầu rồi.

Mấy đứa ở đây xem cái gì?"
Mấy đứa học sinh nghịch ngợm thấy giáo viên đến, lập tức dừng lại việc vây xem này, ấp úng mà cười gượng hai tiếng, sau đó tan tác như ong vỡ tổ.

Giáo viên Toán nói thầm một tiếng, thầm nghĩ mấy đứa nhỏ này không biết lại định giở trò quỷ gì, sắp thi đại học đến nơi rồi còn vui chơi như thế, thật sự không biết nên khen chúng nó tâm lý tốt hay mắng chúng nó kém thông minh.

Cô bước vào lớp, gõ gõ bảng đen, nói: "Được rồi, những người bạn nhỏ, tập trung đi, vào giờ học rồi."
Tiết toán hôm nay là để nhận xét về bài thi tháng vừa rồi của học sinh, giáo viên phát bài kiểm tra đã chấm điểm cho cả lớp, đồng thời chu đáo chuẩn bị một bài thi trắng chưa làm cho Thẩm Lãng và Hầu Phương Đạt, hai người không có bài thi.

Về việc gian lận của bọn họ, giáo viên dạy toán cũng không đề cập đến chuyện đó —— hiệu trưởng yêu cầu họ phải kiểm điểm trước toàn trường trong giờ chào cờ, nghe nói Thẩm Lãng còn bị ghi chép, những hình phạt này chắc đủ để bọn họ nhớ đời rồi.

"Đề toán lần này của chúng ta có những câu hỏi khó, nhằm để mọi người thấy được nhiều dạng đề khác nhau, vì vậy các con không cần quá coi trọng vấn đề thành tích, chỉ cần hiểu những gì mình chưa biết là được rồi."
Sau khi giáo viên dạy toán nói xong, thấy còn một lúc nữa mới hết giờ nên bắt đầu tổng kết tình hình thi cử của lớp.

"Ngoài ra, lần này cô muốn đặc biệt khen ngợi một bạn."

Ánh mắt của giáo viên dạy toán đảo một vòng quanh lớp, như là muốn nở một nụ cười khích lệ người mình muốn khen nhưng lại không tìm được nên đành nói tiếp.

"Đó là bạn học Đồng Tuyển.

Bạn ấy đã tiến bộ rất nhiều trong kì thi này, tăng tận 60 điểm.

Điều này cho chúng ta biết rằng, bất kể là lúc nào, chỉ cần nỗ lực cố gắng đều có thể đuổi kịp, hi vọng các con có thể học tập bạn."
Đồng Tuyển: "..."
Cậu xem lại con điểm 65 của mình, dù là đã sớm hiểu rõ cuộc đời chỉ là hư ảo, quyết định sống kiểu vạn sự tùy duyên, nhưng không thể không cảm thấy xấu hổ một trận.

Không ngờ thi tháng lần trước, nguyên chủ chỉ được 5 điểm toán...!
Cậu bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình còn có cơ hội mở khóa cấp độ OOC học tra.

Đang suy nghĩ miên man, Đồng Tuyển lại nghe thấy giáo viên dạy toán hỏi: "Hôm nay Đồng Tuyển có đến lớp không?"
Cậu đứng dậy trả lời: "Thưa cô, em có."
Giáo viên toán nhìn sang phía Đồng Tuyển, vốn đang định nói chuyện với một nụ cười khen ngợi trên mặt, nhưng khi nhìn thấy cậu, cô lập tức mở to hai mắt.

Bởi vì quá kinh ngạc, cô giáo quên mất mình định nói gì: "...!Hả?"
Từ lúc giáo viên bắt đầu đề cập đến Đồng Tuyển, bạn học xung quanh đã hào hứng chờ đợi phản ứng của giáo viên khi nhìn thấy tạo hình mới, sau khi thu được hiệu quả thỏa mãn, chúng lập tức phá lên cười.

Có người lớn tiếng nói với cô giáo: "Cô Trương oi, Đồng Tuyển thay đổi diện mạo rồi!"
"Quào, đúng là Đồng Tuyển thật." Sau một hồi phân biệt, cuối cùng, cô Trương cũng tìm thấy một vài hình bóng quen thuộc trên khuôn mặt của bạn học sinh này.

Cô cũng bật cười: "Ừ, tạo hình mới đẹp trai lắm, thành tích cũng tiến bộ rất lớn.

Còn một khoảng thời gian nữa mới thi đại học, tiếp tục cố gắng, có gì không hiểu con cứ hỏi giáo viên."
Đồng Tuyển thoải mái nói: "Em cảm ơn cô.

Điểm của em vẫn còn kém xa so với các bạn khác, em chắc chắn sẽ tiếp tục cố gắng."
Cậu đứng ở phía cuối lớp học, ánh nắng buổi chiều từ cửa kính chiếu trên người, cũng được phủ thêm một lớp ánh sáng mờ nhạt, tưởng chừng giống như một thiếu niên bước ra từ truyện tranh.

Có hai cô gái nhỏ can đảm thì thầm bên cạnh:
"Má ơi, Đồng Tuyển cũng đẹp trai quá đi? Mình rất muốn theo đuổi cậu ấy.

Không ai nói chuyện với cậu ấy, chắc là cũng thiếu tình yêu lắm?"
Một cô gái khác trả lời: "Bị Thẩm Lãng và Dịch San San lừa gạt hai lần, dù có thiếu thốn tình yêu nhưng cũng khó mà tin tưởng người khác nhờ?"
"Haha, nếu nói như vậy thì Nguyên Thác cũng siêu cấp đẹp trai.

Nhưng mình không dám nói chuyện với cậu ấy...".

Chương mới nhất tại { trùm truyện.

N ET }
Thẩm Lãng ngồi sau bọn họ, quay đầu lại, ánh mắt nhanh chóng quét qua Đồng Tuyển, sau đó lại cúi đầu xuống.

Phiền quá đi mất, hăn hiện tại không muốn nhìn thấy người này, nghe thấy cái tên này.

Rõ ràng vào mấy ngày trước hắn còn xem thường Đồng Tuyển, cảm thấy đối phương từ trên xuống dưới không lôi ra được điểm nào nổi bật, cũng không hiểu được tại sao trên đời lại xuất hiện đứa ngu như thế này.

Chán ghét mình còn chưa tính, lại còn dám chán ghét Dịch San San, cũng không biết soi gương xem hắn có xứng hay không.

Nhưng một người như vậy, lại đang được giáo viên khen ngợi, được nữ sinh bàn tán xôn xao, còn mình thì, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được, dường như trong nháy mắt đã trở thành mục tiêu bị mọi người đánh cho tơi tả.

Chỉ nghĩ như vậy thôi mà Thẩm Lãng cảm thấy cả người sắp nổ tung vì tức giận, thế giới hoang đường đến đáng sợ.


Tuy nhiên khiến hắn tức đến nghẹn thở thật ra cũng không phải là Đồng Tuyển.

Thẩm Lãng càng tức điên hơn vì vừa nãy trong đám người vây xem bên ngoài phòng học, hắn nhìn thấy bóng dáng Dịch San San.

Lúc đó, Dịch San San còn không thèm cho Thẩm Lãng bên này nửa con mắt, mà là đi theo người khác đến xem Đồng Tuyển.

Mặc dù Đồng Tuyển cũng không để ý tới cô, nhưng cũng đủ khiến cho Thẩm Lãng tức đến phát điên.

Ồ, rõ ràng lúc thường cô ở trước mặt tôi không ngừng phàn nàn oán giận, nói người ta quấy rầy cô dây dưa cô, khiến cho tôi đần độn ra mặt giúp cô.

Cuối cùng tôi làm kẻ xấu, tôi gánh chịu hậu quả, người ta lắc mình biến thành trai đẹp, cô lập tức liền sán vào, làm cho tôi trong ngoài đều không phải người —— đây là cái quái gì? *
Thẩm Lãng càng nghĩ càng đau lòng, hắn vốn là một người vô cùng kiêu ngạo, vừa mất mặt lại vừa bị tổn thương tình cảm nghiêm trọng, giờ chỉ cảm thấy nhìn ai cũng ngứa mắt, nhưng không thể làm gì được, tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn bài thi trước mặt.

Có lẽ điều duy nhất có thể an ủi hắn lúc này là bài thi toán 60 điểm của Đồng Tuyển lại nát bét thêm thảm như trước.

Hừ, đổi quần áo và kiểu tóc thì thế nào? Chỉ số thông minh vẫn là cái loại chỉ số thông minh kia, ngay cả điểm trung bình cũng không lấy nổi!
Hắn rất muốn nhìn xem Đồng Tuyển có thể đạt được bao nhiêu điểm trong kỳ thi tới!
Buổi tối sau khi tan học, Đồng Tuyển cố ý ở lại lớp một lát, thấy không có ai lại đến phá hoại bàn ghế và sách vở của Nguyên Thác, liền hài lòng rời đi.

Khi cậu đi lên cầu thang, toàn bộ khu ký túc xá đã tắt đèn, trong phòng ngủ cũng tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt lộ ra từ trong chăn của từng người.

Phòng bọn họ là phòng bốn người, ba người bạn cùng phòng của Đồng Tuyển đang ôm điện thoại trong chăn, nhắn tin trong nhóm nhỏ của riêng họ một cách sôi nổi khí thế ngất trời.

Chử Kiệt: "Đồng Tuyển đã trở lại."
Uông Bác Nghệ: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, ây gu tôi hơi căng thẳng một chút, mấy ông nói xem cậu ấy có đột nhiên bạo phát không?"
Chử Kiệt: "Nhìn cái tiền đồ này của ông xem, chúng ta có ba người, còn đi sợ một mình cậu ấy sao?"
Chu Trạch: "...!Đó không phải là bắt nạt à? Mấy ông nói xem bình thường khi chúng ta ở kí túc xá, có phải có lúc cũng hơi quá đáng không?"
Bộ dạng Chử Kiệt cao lớn thô kệch, nói năng thẳng thắn nhưng lại là người có lòng dạ mềm yếu nhất phòng.

Lần này Đồng Tuyển thay đổi, người kinh ngạc nhất chính là ba bạn cùng phòng của cậu, ngày hôm nay kết thúc, cũng nghe thấy rất nhiều lời bàn tán của bạn cùng lớp.

Hầu hết lời giải thích đều cho rằng vì Đồng Tuyển bị người khác bắt nạt quá, tức nước vỡ bờ, quyết định thay hình đổi dạng, làm mới bản thân, một lần nữa làm người.

Một vài thiếu niên ngỗ nghịch ở mấy phòng bên còn thề thốt rằng Đồng Tuyển bị tâm thần phân liệt, ban ngày nhát gan như con thỏ, buổi tối hóa thân thành thanh niên lêu lổng, chặn người và đập phá khắp nơi trong lớp.

—— Đương nhiên là bọn họ không tin loại chuyện vô nghĩa vớ vẩn này, nhưng sau khi nghe quá nhiều, trong lòng bọn họ cũng khó tránh khỏi có chút hoảng loạn.

Chử Kiệt nghĩ đến việc bình thường toàn là ba người bọn họ ăn cơm chung đi học chung, nhưng không thể nói chuyện cùng Đồng Tuyển được, cũng cảm thấy áy náy, trước khi đối phương tức nước vỡ bờ, mình phải tự kiểm điểm trước.

Nhưng Chu Trạch lại là một thiếu niên ngạo kiều, nghe vậy liền phản bác: "Cũng đâu phải cố ý cô lập cậu ấy, là do cậu ấy không muốn nói chuyện cùng bọn mình mà.

Hơn nữa, các bạn học khác cũng nói tính cách cậu ấy không tốt sao? Quấy rầy con gái hay gì đó...!Tôi là vì chính nghĩa!"
Uông Bác Nghệ: "Hình như cậu ấy đang rửa mặt, tối như vậy cậu ấy có nhìn được không?"
Chử Kiệt: "Ờ đấy, như này dễ bị bỏng bởi nước nóng lắm nhỉ? Tôi có cái đèn pin này, hay là cho cậu ấy mượn mà dùng?"
Nhìn thấy tin nhắn của Chử Kiệt, Uông Bác Nghệ do dự rồi trả lời: "Được nhỉ?"
Chu Trạch nói: "Này này này! Bọn ông có thể mở miệng ra nói à? Lần trước tôi cho cậu ấy mượn chút nước nóng cậu ấy sống chết không nhận, khiến tôi mất mặt lắm ấy.

Hơn nữa đã lâu không nói chuyện, cậu ấy trở nên dễ nhìn ông lại muốn cho cậu ấy mượn đèn pin, có kỳ cục không vậy?"
Chử Kiệt: "..."
Uông Bác Nghệ: "..."
Chử Kiệt: "Đậu má tôi không có ý đó! Thôi không cho mượn!"
Ba thiếu niên thảo luận không có kết quả, nghe thấy tiếng Đồng Tuyển từ ngoài ban công nhẹ nhàng đi vào, nghĩ đến đủ loại tin đồn, trong lòng vô cùng căng thẳng, vội cất điện thoại di động, quyết định nhắm mắt đi ngủ.


Nhưng sau khi Đồng Tuyển từ ban công vào, cậu không đi ngủ luôn, thay vào đó, cậu đi đến bên giường Chu Trạch.

Chu Trạch: "!!!"
Phòng bốn người của bọn học có hai cái giường tầng, Đồng Tuyển ngủ ở giường tầng trên của Chử Kiệt, đối diện với họ là giường của Chu Trạch tầng dưới và Uông Bác Nghệ tầng trên, nếu Đồng Tuyển buồn ngủ, đi sang bên này là vô cùng không hợp lý.

Cả Chử Kiệt và Uông Bác Nghệ đầu cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đang đập loạn nhịp, trong khi đó thiếu niên trong nóng ngoài lạnh Chu Trạch căng thẳng đến nỗi suýt khóc.

Hắn thậm chí còn tự hỏi không biết có phải Đồng Tuyển đã thức tỉnh một loại siêu năng lực nào đó, không chỉ có thể nhìn xuyên đêm mà còn có thể nghe được những đoạn trò chuyện trong nhóm của bọn họ.

Bởi vì mình nói xấu cậu ấy, cho nên hiện tại Đồng Tuyển muốn biến hình, vặn đầu mình xuống!
Chu Trạch run lẩy bẩy.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, hay là mình ra tay trước? Hắc hổ đào tim, hướng dương điểm huyệt, một chiêu cũng không biết oe oe!
Cả ba người đều gào thét trong lòng, nhưng họ không ai dám nhúc nhích.

Trong mơ mơ hồ hồ, chỉ thấy Đồng Tuyển cong người trước mặt Chu Trạch, cúi đầu nhặt góc chăn lớn rơi trên đất, đặt lại trên giường Chu Trạch, còn vén góc chăn giúp hắn.

Làm xong tất cả, Đồng Tuyển lên giường đi ngủ.

Uông Bác Nghệ: "Chu Trạch —— anh Trạch!!! Ông còn sống không???"
Chu Trạch: "...!Còn."
Chu Trạch: "Cậu ấy nhét chăn cho tôi."
Ba người cùng sợ bóng sợ gió một hồi, hơi kinh ngạc, liền có chút xấu hổ.

Cuối cùng, Chử Kiệt lẩm bẩm một câu: "Tôi đã nói cậu ấy không tệ như vậy."
Thần kinh căng thẳng được thả lỏng, cả ba người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

[Nhiệm vụ phụ đã được khởi động: Vạch trần bộ mặt thật của Dịch San San, tẩy trắng danh tiếng "Gã bỉ ổi".

Phần thưởng: Tặng ngài Âu khí "Tình yêu tội lỗi".]
Hệ thống giải thích một chút về "Tình yêu tội lỗi": [Khi phát hiện bản thân hiểu lầm người khác, vì hổ thẹn tội lỗi mà sinh ra gấp đôi thiện cảm.]
[Chú ý: Âu khí này phù hợp với những người có tính tình lương thiện, tu dưỡng đạo đức tốt, nếu không sẽ gây phản tác dụng.

Kí chủ cẩn thận lựa chọn có nhận nhiệm vụ hay không.]
Nói trắng ra, hệ thống này một chút lợi lộc cũng không cho người ta chiếm, nhìn bề ngoài thì có vẻ như đem lại may mắn cho bạn khi được người khác yêu thích, thực ra là muốn kí chủ tự làm người ta ghét, vận may này cơ bản là không thể sử dụng.

Đồng Tuyển nói: "Hệ thống à hệ thống ơi, ngươi thích ta à?"
Hệ thống: [Không có cảm giác.]
Đồng Tuyển nói: "Vậy tại sao lần trước ngươi lại cho ta xem pháo hoa?"
Hệ thống: [...!Bởi vì kí chủ đánh nhau quá kém, bổn hệ thống cảm thấy thương hại ngài!]
Đồng Tuyển nói: "Rất nhiều tình yêu nảy sinh từ sự đồng cảm và thương hại, có vẻ như ta thích hợp với nhiệm vụ này, ok nhận."
Hệ thống giống như con gái nhà lành bị trêu ghẹo thảm thương, sau khi cậu nhấn "Nhận đơn" xong, ngay lập tức chạy mất.

* Trong ngoài không phải người (里外不是人): nửa câu tục ngữ "猪八戒照镜子从里面到外面都不是人, 因为是猪所以当然不可能是人了" (Heo Ba Kiềm từ trong ra ngoài không phải là người, vì là heo nên đương nhiên không thể là người); thông thường người Trung Quốc sử dụng nó để mô tả một người nào đó làm điều gì đó trái với đạo đức hoặc một người hoàn toàn khác về bề ngoài và trái tim..