Sau Khi Dọn Sạch Kho Địch, Mang Theo Vật Tư Vượt Qua Năm Tai Họa

Chương 9: 9




"Tiểu Lạc, xuất phát!"
"Tỷ tỷ, đệ cũng muốn thay y phục!"
Tử Lạc chẹp miệng, bàn tay nhỏ bé không được tự nhiên xách theo làn váy dài đến mặt giày, một thân váy gấm phấn nộn, bên ngoài khoác áo lông thỏ màu trắng tinh, trên chân là một đôi giày thêu hoa nhỏ màu hồng nhạt.

Trong lúc ngẩng đầu, hoa trân châu cài trên mái tóc trở nên lấp lánh dưới ánh mặt trời, dải lụa hồng nhạt múa theo gió nhẹ.

"Nhớ kỹ, ta là ca ca, ngươi là muội muội.

"
"Nói sai một lần, đói bụng một bữa, đói thêm vài lần sẽ khắc ghi.

"
"Từ nay về sau chúng ta họ Tử, không được nói sai, nhớ kỹ ba không mà ca ca đã dặn.


" Tử Ngọc nghiêm túc nói.

Từ giờ khắc này trở đi nàng không định dùng tới thân phận Mai gia nữa, hai người cần một thân phận mới để tiện lưu lạc khắp nơi.

Tử Lạc còn ngây thơ dù có chút tò mò cũng không chống lại được sự uy hiếp của đói bụng, hắn chỉ biết sau này sẽ ở chung với tỷ tỷ.

"Ca ca, chúng ta đi đâu?"
"Ngoan, ca ca dẫn ngươi đi ngắm nhìn phong thổ nhân tình ở các nơi.

"
"Lại tìm một nơi mở cửa thấy biển rộng, dựa lưng vào núi lớn, xây dựng lên pháo đài an toàn nhất, sau đó Tiểu Lạc liền có thể tự do trưởng thành.

"
Tử Lạc đào một cái hố nhỏ ở bên mộ mới, chôn lấp y phục hai người thay ra, đắp một cái mộ nhỏ, xem như mộ chôn di vật của hai người.

Chiếc xe rách nát đã bị nàng tháo dỡ và làm thành quan tài đơn giản, thứ còn lại chỉ có cuốc sắt trong tay, khi Tử Ngọc lần nữa đeo sọt rời đi, cuốc sắt biến mất trong tay nàng.

Thay vào đó là một cái roi mềm màu nâu quấn quanh cổ tay, Tử Lạc ngồi trong sọt mở ra một khe hở, nhìn núi ngọn nhỏ dần dần đi xa.

Hắn còn nhỏ, không biết ý nghĩa của sự ly biệt, chỉ nhớ kỹ ca ca nói rằng cha nương sống ở trong lòng.

Tử Ngọc không biết nguyên quán của mình ở nơi nào, không định tìm tới gốc rễ Mai gia, cũng sẽ không dựa vào người khác mà sống.


Trở lại quan đạo, chỉ thấy người đi đường mang thần sắc sợ hãi, một đám vội vã nép vào ven đường.

"Lộc cộc! ! "
Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần, một đội kỵ binh mặc hắc y hồng bào như gió cuốn qua, từng trận bụi mù cuốn lên.

Người dừng ở ven đường cúi đầu nhường đường, cũng không thở mạnh, sợ dẫn tới sự chú ý của kỵ binh.

Khóe mắt Tử Ngọc nhìn thấy đầu tuấn mã cao cường tráng kia mà sinh lòng hâm mộ, có chút hối hận vì đã quên mất chuồng ngựa của phủ An Quốc Hầu.

Nàng thu thập toàn là buồng xe xa hoa, căn bản không dám lấy ra trong phạm vi Vân Đô, chỉ có thể dùng hai chân đi bộ tới trấn tiếp theo rồi hẳn tính.

Dọc theo con đường lúc đi lúc nghỉ, những nhóm kỵ binh chạy ngang nhiều đến mức làm cho người ta chết lặng.

Thấy tình huống này, trong lòng Tử Ngọc biết được những thứ mà nàng để lại đã có tác dụng, nàng cũng xem như đang giúp lão hoàng đế trừ bỏ một tai họa lớn đi!
Không biết liệu có dán thông báo khen thưởng gì hay không?
Tử Ngọc nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy buồn cười, nàng như thế nào mới vừa thay đổi cơ thể mới mà ý nghĩ đã trở nên ấu trĩ thế này.


Coi như là hoàn toàn tự do tự tại đi!
Tử Ngọc đã trải qua quá nhiều thứ, rất tự nhiên mà tiếp nhận thân phận này, hiện tại có thể nói nàng là người giàu nhất một phương, không cần vì cuộc sống mà phải bôn ba nữa.

250 vạn lượng bạc trắng, 100 vạn lượng hoàng kim, còn chưa tính những thứ có giá trị khác, nàng tin tưởng dù là lão hoàng đế cao cao tại thượng kia cũng sẽ không giàu bằng nàng của hiện tại.

Thời gian còn lại chỉ cần an tâm hưởng thụ sinh hoạt ở nơi dị thế này, có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ định cư tại một nơi nào đó, thành lập thế lực của mình.

Tử Ngọc hiểu rất rõ, dù có là một triều đại công bằng, đều phải được thành lập ở trên thế lực tuyệt đối.

Thà làm chim ưng cô độc, chứ không làm con kiến hôi mặc cho người ta nắn b óp.