Triệu Tiền trùng hợp ở chung quán trọ với hai người, ngồi vào góc khuất ít người qua lại uống rượu.
Hắn thay y phục gọn gàng, choàng chiếc trường bào lụa màu đen phù hợp với gương mặt trắng nõn tuấn tú của hắn, tay vuốt cốc rượu, cười như không liếc nhìn xung quanh, mấy nữ tử trẻ tuổi đua nhau quay lại nhìn lén hắn. Tâm tình Triệu Tiền bây giờ thả lỏng, chậm rãi uống rượu, hắn nhớ thời gian biệt khuất ngày xưa một đi không trở lại, càng cảm thấy tình cảnh trước mắt thật mỹ hảo, tâm tình cũng thoải mái hơn, chỉ chốc lát uống hết một ấm rượu Phần.
*Rượu Phần: thứ rượu ngon, sản xuất ở Phần Dương, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
Bồng bềnh thấm thoát men say.
Ngay lúc này, Bảo Ninh nâng váy từ trên lầu đi xuống.
Nàng muốn chiếm một vài món lời nhỏ, tiểu nhị nói quán trọ cung ứng miễn phí điểm tâm nhỏ, bánh quế thơm ngọt, bánh dứa xốp giòn. Chúng được các đầu bếp nổi danh nhất kinh thành làm, phong vị rất ngon, nàng muốn nếm thử một chút. Bảo Ninh hỏi tiểu nhị lấy chén đĩa vàng ở đâu, nàng không biết Triệu Tiền ở đây, bước đến quầy đồ ăn chuyên chú chọn lựa.
Triệu Tiền vừa liếc mắt đã thấy nàng, hắn bị dọa sợ, mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, lập tức thẳng lưng ngồi ngay ngắn.
Tại sao Tứ Hoàng tử phi lại cũng ở đây? Hắn bị nhận ra thì làm sao!
Nhưng nghĩ kỹ lại, gặp nhau ở chỗ này không có gì đáng ngạc nhiên. Quán trọ này có tên Phượng Tường Cư, là một trong những quán trọ nổi danh nhất kinh thành, phí nhập môn lên tới năm mươi lượng bạc, quy tụ những người nổi danh, Tứ Hoàng tử đương nhiên không vì chút ngân lượng mà ở chỗ chất lượng kém. Hơn nữa, bây giờ hắn đổi thành thân phận nam tử, nhìn hắn rất khác biệt so với lúc ở trang viên tại Lật Hồ, Bảo Ninh sẽ không nhận ra.
Triệu Tiền thả lỏng người, tựa lưng ra sau ghế tiếp tục uống rượu. Ánh mắt hắn mơ màng nhìn chằm chằm bóng lưng Bảo Ninh không chút kiêng kỵ.
Nhìn ngắm, uống rượu vào gan người lớn hơn, sinh ra chút tâm tư khác.
Tính ra, số lần hắn gặp Bảo Ninh không nhiều nhưng ấn tượng rất sâu. Cũng không phải vì dung mạo của nàng, Bảo Ninh đẹp, hắn thấy qua nhiều mỹ nhân, vừa nhìn Bảo Ninh hắn cảm thấy hai mắt mình phát sáng, nhưng cũng chỉ suy nghĩ nhiều với ngắm nhìn lâu hơn mấy lần, không đến mức động đến chân tâm. Hắn thích tính khí của nàng, thuần thiện, thú vị, lại thông minh, hắn chưa từng gặp nữ tử đáng yêu như nàng.
Vận khí của Bùi Nguyên thật tốt.
Triệu Tiền chợt nghĩ đến, về sau Bùi Tiêu đắc thế đăng cơ, Bùi Nguyên nhất định sống không dễ chịu, mà sống sót được không cũng chẳng ai hay. Đến lúc đó, Bùi Nguyên chết rồi, tiểu mỹ nhân này nên làm gì? Chẳng lẽ hương tiêu ngọc vẫn, hoặc rơi vào tay tặc nhân để rồi chịu vũ nhục? Như vậy quá đáng tiếc.
*Hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát, chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh.
Triệu Tiền nghĩ những điều này, chua xót trong lòng cứ trôi nổi trào lên, hắn uống rượu, cả mặt khô nóng, tâm cũng khô nóng, hắn nóng lòng muốn làm gì đó.
Nhìn thấy Bảo Ninh sắp chọn xong điểm tâm, muốn quay người đi lên lầu, Triệu Tiền chợt đứng lên. Trước tiên hắn đến phòng thu chi mượn giấy bút, nhanh chóng viết mấy dòng chữ thăm dò rồi để trong tay áo, sau đó vội vàng cản đường Bảo Ninh, thấp giọng gọi: “Tứ Hoàng tử phi?”
Bảo Ninh kinh ngạc quay đầu, lần đầu nhìn không nhận ra hắn, nàng nhíu mày lùi về sau một bước, vô thức nhìn vị trí Ngụy Mông đáng ẩn nấp.
Bùi Nguyên ở trên lầu xử lý công vụ, dặn dò Ngụy Mông núp trong bóng tối làm bạn với nàng, Bảo Ninh thấy Ngụy Mông gật nhẹ đầu, ý là không có nguy hiểm gì, lòng nàng thả lỏng.
Triệu Tiền nói: “Tứ Hoàng tử phi, thần có vài lời muốn nói với người, không biết người có nhàn rỗi không?”
Bảo Ninh lại liếc mắt nhìn Ngụy Mông, hắn vẫn gật đầu như cũ, biết tất cả đều nằm trong dự liệu, nàng hít sâu một hơi, nhìn Triệu Tiền nói: “Được, ra sau hậu viện đi.”
Hai người đi qua cửa sau, Ngụy Mông nhổ hạt táo trong miệng, cũng âm thầm theo sau.
Đã sớm biết Triệu Tiền cũng ở quán trọ này, vốn định tóm gọn hắn nhưng Bùi Nguyên nói tạm thời không cần, trước mắt nhìn Triệu Tiền muốn làm gì nên vừa rồi Ngụy Mông không ngăn cản. Chỉ là, ai cũng không nghĩ tới Triệu Tiền sẽ đi tìm Bảo Ninh, Ngụy Mông lại do dự, hắn có nên lập tức chế phục Triệu Tiền không? Vẫn nên chờ đợi thời cơ, nếu hắn ta sinh lòng xấu xa, giết người vẫn chưa muộn.
Bảo Ninh đứng cách Triệu Tiền hai bước, Triệu Tiền nói: “Tứ Hoàng tử phi, người có nhận ra thần không? Thần là Tiền Nhân.”
Bảo Ninh lặp lại lời hắn: “Tiền Nhân?”
Nàng không thể tin dò xét Triệu Tiền, trong lòng rung động, không nghĩ nha hoàn kia vừa liếc mắt đã biến thành nam tử, lại nghe Triệu Tiền tiếp tục nói: “Tứ Hoàng tử phi, người không nên trách tội thần vì đã lừa gạt người, thật thất sự là… Không còn cách nào khác!”
Nói rồi, nước mắt Triệu Tiền chợt tuôn xuống.
Nói khóc liền khóc, Bảo Ninh kinh hãi, không phải nam nhi rất khó rơi lệ sao, nước mắt nam nhi trước mặt này hình như không đáng giá lắm.
Triệu Tiền lại nói: “Thần bị Bùi Tiêu, đương kim Thái tử điện hạ uy hiếp! Hắn lấy mạng mẹ già của thần uy hiếp, muốn thần làm nha hoàn cho Tô phu nhân, nhờ đó lẻn vào trang viên, âm thầm làm tai mắt của hắn… Nhưng Tứ hoàng tử phi xin yên tâm, thần chưa từng làm gì có lỗi với người, bây giờ thần đã tỉnh ngộ, biết việc khuất phục Thái tử là sai, hôm nay thần muốn nói tất cả cho người!”
Triệu Tiền cúi đầu xuống: “Mong người nhân từ tha thứ!”
Bảo Ninh bị bộ dáng của hắn làm mơ màng. Bùi Nguyên còn chưa kịp nói chân tướng của Triệu Tiền chưa làm, Bảo Ninh nhìn Triệu Tiền kia quỳ xuống lau nước mắt, cảm thấy đầu óc mình lâng lâng.
Ngụy Mông cũng thấy vậy, hắn khiếp sợ nhìn Triệu Tiền, không biết miệng hắn làm từ gì mà nói được những câu này.
Bảo Ninh dùng khẩu hình hỏi Ngụy Mông: “Thật sao?”
Ngụy Mông vội vàng khoát tay: “Giả, giả!”
Triệu Tiền nghe thấy thanh âm nhỏ vụn, cảnh giác quay đầu nhìn: “Ai ở đằng sau nói chuyện?”
Ngụy Mông giật mình, nhanh chóng trốn sau cánh cửa.
Bảo Ninh thu liễm cảm xúc vừa rồi, nàng nhìn về phía Triệu Tiền, phối hợp làm dáng vẻ tức giận để bình phẩm: “Thật là Bùi Tiêu sao? Ông trời của ta ơi, sao hắn có thể vô sỉ làm chuyện tiểu nhân như vậy!”
Triệu Tiền chớp mắt cảm thấy quái dị, phản ứng của Bảo Ninh đúng như dự liệu của hắn, nhưng hình như có chút… Kỳ quái.
Nhưng kịch mới bắt đầu, dừng lại không có đạo lý. Tay Triệu Tiền nắm thành quyền, lại nói: “Sáng nay thần âm thầm rời khỏi trang viên, không can tâm làm con rối cho người khác điều khiển, thần muốn sống cuộc sống của chính mình! Thần muốn phủi chuyện này cho qua, nhưng không nghĩ gặp được người ở Phượng Tường Cư này, thần không kìm nén được áy náy trong lòng, tìm đến người nói ra sự thật, Triệu Tiền đã phạm sai lầm, muốn chém giết hay róc thịt đều nghe theo người!”
Hắn diễn rất sâu, nếu Ngụy Mông không sớm vạch trần, Bảo Ninh xém chút đã tin.
Nhưng bây giờ, Bảo Ninh thương tiếc nhìn Triệu Tiền, ra sức phụ họa hắn: “Không đâu, ngươi là người thanh liêm chính trực, ta sao lại trách ngươi? Mau đứng lên!”
Bảo Ninh cảm động nói: “Ta khâm phục đức độ của ngươi, Triệu Tiền, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chịu oan khuất này. Ngươi ở đây chờ ta, ta đi một lúc rồi quay lại, trong tay ta còn một ít ngân lượng, lấy ra biếu mẹ già của ngươi, biểu hiện một chút tâm ý của ta đây.”
Triệu Tiền cúi đầu cảm tạ: “Tứ Hoàng tử phi đại ân đại đức, Triệu Tiền vĩnh viễn không quên!”
Triệu Tiền thầm vui mừng, hắn lấy được lòng tin của Bảo Ninh coi như thành công một nửa.
Hắn nghĩ như vậy, sau khi lấy được tiền tài của Bùi Tiêu hắn sẽ rời khỏi kinh thành, nếu như được thực hiện kỳ vọng, hắn mong Bảo Ninh đi cùng hắn, nếu như không được, chờ khi Bùi Nguyên chết, hắn cũng có thể thuyết phục Bảo Ninh đi cùng. Coi như Bảo Ninh không muốn đi cùng hắn, trong thời điểm quan trọng sẽ lừa gạt lòng tin của nàng, sau đó chia cắt quan hệ của nàng và Bùi Nguyên, Bùi Tiêu sẽ thưởng nhiều bạc hơn cho hắn. Trăm điều lợi không có điều hại.
Bảo Ninh bưng đĩa điểm tâm muốn đi, Triệu Tiền lại gọi nàng, hắn đứng lên nói khẽ bên tai nàng: “Tứ Hoàng tử phi, Triệu tiền còn một số việc muốn nói cho người.”
Bảo Ninh hỏi: “Cái gì?”
Triệu Tiền nói rất nhỏ, chỉ có hai người họ nghe thấy được: “Ở trấn Lật Hồ, cuối phố An Bình có một thanh lâu, hẳn Tứ Hoàng tử phi từng nghe qua? Ban ngày Tứ Hoàng tử thường không ở trang viên, miệng nói ra ngoài xử lý công chuyện, nhưng trên thực tế, hắn đến chỗ kia lưu luyến bụi hoa. Thần không đành hắn tiếp tục lừa gạt người, nên bây giờ mới nói nói cho người.”
“Thật sao?” Bảo Ninh ngây người nhìn hắn.
Triệu Tiền nói: “Thiên chân vạn xác, nếu có một lời là giả, Triệu Tiền ngay lập tức bị thiên lôi trừng phạt!”
* Thiên chân vạn xác: chắc chắn là thật, chính xác, đúng thật.
Ánh mắt Bảo Ninh lộ vẻ bi thương nồng đậm, nhìn Triệu Tiền nói: “Cám ơn ngươi đã nói, lát nữa ta hỏi hắn rõ ràng!”
Triệu Tiền nói: “Giúp Hoàng tử phi là vinh hạnh của thần.”
Bảo Ninh dùng tay áo nước mắt, quay người vội vàng đi, nhớ tới gì đó, lại hỏi Triệu Tiền: “Ngươi ở phòng nào của quán trọ này? Sau khi hỏi rõ ta tự mình đến cảm tạ ngươi!”
Triệu Tiền vui mừng, không chút do dự đáp: “Phòng số ba mươi tư, Triệu Tiền cung kính đợi người!”
Bảo Ninh bưng đĩa nhanh chân rời đi.
Ngụy Mông không biết Triệu Tiền nói gì với Bảo Ninh, Bảo Ninh còn rơi lệ, vừa định vội vàng hỏi đã bị Bảo Ninh cắt ngang: “Ngươi coi chứng hắn, ta lên lầu một chuyến, đừng để hắn chạy.”
Nhìn sắc mặt nàng coi như bình tĩnh, Ngụy Mông thoáng yên tâm, lên tiếng nhận lệnh.
Bảo Ninh chạy chậm lên lầu, đẩy cửa ra, Bùi Nguyên dựa vào chiếc ghế kiểu dáng cây hoa hồng lớn, hai chân giao nhau đặt nên bàn, cúi đầu đọc sách. Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu thấy đuôi mắt Bảo Ninh phiếm hồng, cảm thấy lòng xiết chặt, hỏi gấp: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì.”
Bảo Ninh đặt đĩa điểm tâm lên bàn, vỗ ngực một cái, nói: “A Nguyên, ta gặp phải cao thủ, người tên Triệu Tiền kia, hắn quả là cao thủ!”
“Da mặt của hắn…” Bảo Ninh đưa tay miêu tả: “Có khi dày như này.”
“Bọn ta còn nói rất nhiều…” Bảo Ninh ngồi bên cạn Bùi Nguyên, đem những chuyện Triệu Tiền nói với nàng kể lại một lượt với Bùi Nguyên.
Ban đầu mặt Bùi Nguyên trầm xuống, nhưng càng về sau càng sáng, cuối cùng cười nói: “Hắn nói ta đến thanh lâu, nàng không nghi ngờ sao?”
“Nghi ngờ cái gì?”
“Không nghi ngờ ta?”
“Mấy cái tiểu kỹ vớ vẩn này sao có thể ly gián quan hệ giữa chúng ta.” Bảo Ninh nâng một tay Bùi Nguyên lên, nhìn mắt hắn nói: “Ta tin tưởng ánh mắt của mình, ta biết trong lòng chàng chỉ có ta, ta cảm nhận được, cho nên bất luận người khác nói gì, dù có chứng cớ xác thực, chỉ cần chàng phủ nhận ta sẽ lập tức tin. Nhưng A Nguyên, ta rất mẫn cảm, nếu có một ngày ta ở trong lòng chàng mất một vị trí nhỏ, ta cũng có thể cảm nhận được.”
“Không có ngày đó.” Bùi Nguyên nắm cằm nàng, nhẹ nhàng xoa, “Hai ta rửa mắt mà đợi.”
Bảo Ninh mỉm cười, dang tay ôm eo hắn. Mặc kệ sau này ra sao, nàng cảm thấy thời gian hiện tại thật tốt đẹp.
Bùi Nguyên khoác tay lên lưng nàng, liên tục vỗ nhẹ, không khí quanh quẩn từ phủ Sùng Viễn hầu tiêu tán không ít. Hắn cảm thấy rất vui, thì ra cảm giác được tin tưởng là như vậy, khiến cho người ta thỏa mãn.
Khi đó, nghe Bảo Ninh ngập ngừng nói nàng là con thứ, nàng trèo cao, trong lòng Bùi Nguyên “lộp bộp” một tiếng. Hắn sợ có một ngày, Bảo Ninh vì một vài lời đàm tiếu mà hiểu lầm hắn, hoặc nàng không chịu được áp lực, tuyệt tình rời bỏ hắn mà đi. Nhưng bây giờ Bùi Nguyên không nghĩ như vậy, Bảo Ninh của hắn đang dần trưởng thành, nàng trở nên kiên cường hơn, tự tin hơn. Lại nói, Bảo Ninh chính là huyết nhục của hắn, huyết nhục sao có thể bỏ hắn mà đi.
Ánh mắt Bùi Nguyên rơi vào đĩa bánh ngọt trên bàn, ôn nhu hôn xuống má Bảo Ninh, nói: “Ta cũng tin tưởng nàng.”
Bảo Ninh không hiểu cho lắm ngẩng đầu nên, thuận theo ánh mắt hắn nhìn qua, hoảng sợ nhìn dưới bánh quế xốp giòn có một tờ giấy. Nàng cầm lấy mở ra, bên trên có ba chữ “Gửi Bảo Ninh”, phía dưới có mấy lời lưu luyến yêu thương, rõ ràng biểu đạt mong nhân được yêu thương cùng khắc cốt tương tư.
Là Triệu Tiền bỏ vào nhân lúc nàng không chú ý.
***
Bên ngoài nổi gió lạnh, Triệu Tiền tỉnh rượu không ít, hắn lo lắng dạo bước trong phòng, nhớ lại chuyện vừa phát sinh.
Có phải hắn quá mức vội vàng xao động?
Triệu Tiền nhớ giọng điệu và sắc mặt Bảo Ninh khi đó, càng không chắc nàng có tin hắn thật không. Nhưng mà, Bảo Ninh nói sẽ đến, theo những gì hắn hiểu về Bảo Ninh, nàng sẽ không gạt người.
Triệu Tiền ngồi trước bàn, uống chén trà.
Cuối cùng không nhịn được bất an trong lòng, hắn đẩy cửa ra muốn đi thăm dò, nhưng vừa bước chân ra đã bị chặn lại. Triệu Tiền hoảng sợ nhìn Bùi Nguyên đứng trước mặt, trong tay Bùi Nguyên cằm chuôi roi bạc, cười như không mà hất cằm hắn, từng bước một đẩy hắn đi vào phòng, nhíu mày nói: “Nhìn qua tư sắc của Tiền Nhân đây, đúng là nam nhân tuấn tú dễ nhìn.”
“Ngươi mẹ nó thật biết ăn nói.” Bùi Nguyên cầm roi chọc miệng hắn: “Không phải nói rất hay sao, đến đây nói vài câu cho gia nghe.”
Triệu Tiền run rẩy, hắn cực sợ, trong đầu trống rỗng, “bịch” một tiếng quỳ xuống: “Tứ Hoàng tử, thần sai rồi, thần chính là đầu heo, xin người đại nhân đại lượng…”
Bùi Nguyên ngồi xổm xuống, hỏi hắn: “Không phải ngươi đã từng nói, nếu nói dối một lời sẽ bị thiên lôi đánh chết?”
Triệu Tiền không dám phản bác lời nào.
“Yên tâm, ông trời không nỡ phạt ngươi.” Bùi Nguyên hừ cười: “Thân hình nhỏ nhắn uyển chuyển này không đến thanh lâu hầu hạ tiểu quan thật phung phí của trời.”