Nhưng ngay sau đó, Bảo Ninh đã hối hận, nàng thật sự chọc giận Bùi Nguyên.
Thanh âm hắn đạp cửa khiến toàn bộ trang viên đều nghe thấy, chó nhà hàng xóm cách đây ba dặm cũng kêu, Bảo Ninh nghe Bùi Nguyên cắn răng hỏi nàng: “Quý Bảo Ninh, nàng muốn mưu sát thân phu? Nàng muốn ta tắt thở mà chết?”
Bảo Ninh không dám nói lời nào, nàng nhìn cánh cửa bị Bùi Nguyên đạp lúc ẩn lúc hiện, biết đêm nay nhất định không tránh khỏi, nếu không mở Bùi Nguyên tháo hết xà ngang của nhà nàng ra.
Quả thật, Bùi Nguyên ở bên ngoài cười lạnh đi dạo một vòng, đến góc tường, cầm cây sào đỡ hoa bên cửa sổ, lạnh giọng đe dọa: “Ta đếm đến ba, nếu nàng không chịu mở cửa, cửa sổ này khẳng định không giữ được. Đừng ép ta, ổ chó của nàng ta cũng ném đi!”
“Ba!”
“Hai!”
Bảo Ninh khẽ cắn môi, chạy tới nhặt bình sứ nhỏ đặt dưới đất lên, bóp chặt trong tay, trong chớp mắt Bùi Nguyên nói “Một”, tiếng kéo cửa vang lên.
Nàng đáng thương khẩn cầu hắn: “A Nguyên, đến đây thoa thêm dầu mỡ đi.”
“Cởi quần cái rắm, sớm biết như vậy nhốt ta bên ngoài làm gì!” Bùi Nguyên hất mặt, sải bước đi vào phòng, nắm cổ tay Bảo Ninh kéo nàng vào theo: “Nàng chờ đó cho ta, đêm nay nếu không dạy một bài học cho nàng, nàng quên mình là Bùi Quý thị. Nàng bắt ta chịu khổ thì đừng trách ta, tự gây họa, tự đền tội!”
Bảo Ninh ôm cánh tay hắn, liên tục nhận sai: “Ta biết sai rồi, biết sai rồi…”
Bùi Nguyên liếc nhìn nàng một cái, cầm cái gối ném lên giường, lại ném lên người Bảo Ninh, cởi giày, đặt gối dưới lưng nàng.
Bảo Ninh bị hắn xoay như chong chóng, Bùi Nguyên ngồi xuống, nghiêng chân, vặn lắp bình, dùng ngón tay lấy cao mỡ màu xanh ngọc, nhìn nàng hất cằm: “Tự tách ra.”
Bảo Ninh đỏ mặt, đưa tay nắm đầu gối mình, Bùi Nguyên nói: “Không phải chân, tách chỗ đó ra.”
Bảo Ninh hít sâu một hơi: “Ta không thể chạm vào chỗ đó!”
“Vậy để ta ra tay, đau đừng có khóc.” Bùi Nguyên nhìn nàng nức nở sắp khóc, khoé môi cong lên, nhíu mày trêu đùa nàng.
Như bình thường, nàng chỉ cần rơi mấy giọt nước mắt hắn đã đau lòng, nhưng bây giờ không phải bình thường, Bảo Ninh càng khóc, hắn càng cảm thấy lòng mình ngứa ngáy, gò má nàng phiếm hồng, lông mi dài đọng vài giọt nước mắt, run lên một cái. Nàng như đoá hoa yêu kiều chờ hắn cái. Bùi Nguyên cảm thấy hạ thân khó chịu thêm mấy phần.
Bảo Ninh không cam tâm tình nguyện, ngón tay dời xuống một chút, Bùi Nguyên thấy đoá hoa hồng dần nở rộ, nhuỵ hoa bên trong hé mở.
Ánh mắt hắn dần tối, thoa cao mỡ trong tay xuống, lại lấy thêm một chút, ngón tay nhẹ nhàng dò xét ở giữa, bôi trơn bên trong.
Bảo Ninh từ từ nhắm mắt lại, không dám nhìn hắn. Bùi Nguyên luyện đao từ nhỏ, ngón tay sần những vết chai, Bảo Ninh cảm thấy tâm mình bị cọ ngứa, nhưng cảm thấy mình như này quá không thận trọng, nàng gắng sức kiềm chế.
Bùi Nguyên nhỏ giọng hỏi: “Cảm giác thế nào, lạnh không?”
Bảo Ninh không nói lời nào.
Bùi Nguyên cười nói: “Lạnh cũng không sao, chút nữa sẽ nóng lên.
Hắn gảy một cái, nói khẽ: “Xinh đẹp bao nhiêu, đáng tiếc nàng không thể nhìn thấy, nếu không, nàng chờ một lát, ta lấy gương cho nàng…”
Bảo Ninh mở bừng mắt, sợ hắn lấy gương thất, lên tiếng ngăn cản: “Ta không muốn, không muốn!”
Bùi Nguyên ác ý, nhẹ nhàng vặn nàng một chút: “Không muốn cũng được, gọi ca ca đi.”
Bảo Ninh luôn miệng gọi: “Ca ca, ca ca…”
Giọng nói của nàng càng đáng thương hơn, vành mắt đỏ lên: “Ta không muốn nhìn…”
Lửa trong lòng Bùi Nguyên càng bùng lên, cảm thấy bản thân tư kiềm chế đến cực hạn, cúi đầu nhìn, thứ đó sưng lên thành màu đỏ tìm, càng cảm thấy đau.
“Kiên nhẫn một chút.” Bùi Nguyên chống đỡ người mình, thanh âm khàn khàn vang lên: “Không phải nàng muốn hài tử sao, phải cho thứ này vào mới có được.”
Bảo Ninh không nói thành lời, mi mắt rung lên, chờ thời khắc cuối cùng đến.
Bùi Nguyên thở nhẹ một hơ, cố gắng hạn chế thương tổn cho nàng, dùng sức tiến thẳng vào.
***
Bên ngoài nổi gió lớn, Bảo Ninh mơ màng nghe tiếng gió luồn qua khe cửa sổ. Còn có tiếng thở dốc của Bùi Nguyên.
Ngọn nến cháy hết, trong phòng lờ mờ ánh sáng còn sót lại. Lại qua một lúc, Bảo Ninh cảm thấy Bùi Nguyên run lên, sau đó phun chất lỏng nóng hổi ra, hai tay hắn ôm chặt mặt nàng, nước mắt nàng chảy xuống, lần thứ ba.
Nàng không còn sức, ban đầu còn hừ được vài tiếng, bây giờ cảm thấy chỗ nào cũng đau, hận không thể ngất đi thì tốt.
Cuối cùng, Bùi Nguyên thỏa mãn rút ra.
Hắn trở mình nằm bên cạnh Bảo Ninh, cả người đầy mồ hôi, cũng lười đắp chăn, nhắm hờ mắt suy nghĩ.
Một lúc sau, hắn nghiêng người, nâng cánh tay vòng qua eo Bảo Ninh, hôn lên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của nàng, thấy không đủ, lại cắn hai lần, thấp giọng nói: “Thật chặt. Lần thứ ba còn chặt như vậy, không chịu mở miệng, thật muốn mạng người.”
Bảo Ninh vẫn giữ tư thế kia, eo bị nàng bị nâng cao, nàng xấu hổ, muốn mắng Bùi Nguyên vài câu nhưng không còn sức lực.
Nàng di chuyển eo, muốn rút gối dưới eo nằm xuống giường, nhưng bị Bùi Nguyên đè lại: “Giữ thêm một lúc.”
Sau đó, không ai nói gì thêm, Bùi Nguyên nhìn thời gian, sợ đã qua canh ba, gió cuồng phong gào rít giận giữ, thời tiết chuyển biến xấu.
Bùi Nguyên nói: “Ta sợ trời sắp mưa.”
Nghe được hai chữ “trời mưa”, dây cung đang thả lỏng trong nháy mắt bị kéo căng lên. Nàng sợ trời mưa, mặc dù đỉa tạm thời giải độc cho Bùi Nguyên nhưng phải trả cái giá rất đắt. Mỗi khi đến ngày mưa dầm, dù Bùi Nguyên không đau nhưng nàng biết, hắn đang chịu thống khổ.
Bảo Ninh nghiêng đầu quan sát sắc mặt Bùi Nguyên, nhẹ giọng hỏi: “Đau không.”
“Rất tốt, đừng lo lắng.” Bùi Nguyên mập mờ tiến tới, cắn nhẹ vành tai nàng: “Nàng vẫn còn tâm tư nghĩ thứ này? Là lỗi của ta, ta không đủ dũng mãnh mới khiến nàng hoài nghi.”
Lời nói cũng không đứng đắn, hạ lưu!
Bảo Ninh khép chặt miệng, không phản ứng lại hắn, nhưng tay vẫn âm thầm đắp góc chăn lên chân hắn. Trong lòng nói, không phải nàng quan tâm hắn, là vì nghĩ đến hạnh phúc nửa đời sau, nàng cũng không muốn thủ tiết từ sớm, làm tiểu quả phụ.
Bùi Nguyên cười, hôn gương mặt nàng: “Ta biết nàng thương ta.”
Bảo Ninh nguýt hắn một cái.
“Ngủ đi.” Bùi Nguyên rút gối dưới lưng Bảo Ninh, lại dịch chắn, vỗ nhẹ lưng nàng: “Bây giờ đã muộn, ngủ trước, sáng mai tắm sau.”
Bảo Ninh thật sự rất buồn ngủ, Bùi Nguyên ôm nàng trong vòng tay, ấm áp dễ chịu, ngân nga hát cho nàng khúc ca. Lần đầu Bảo Ninh nghe Bùi Nguyên, kinh ngạc thấy hắn hát rất hay, nghĩ về điều đó, nàng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, lại cảm thấy phía dưới mát lạnh, mở to mắt nhìn, Bùi Nguyên đang bôi thuốc cho nàng.
Thấy nàng tỉnh lại, hắn im lặng vỗ mông ra hiệu nàng ngủ tiếp, vậy mà Bảo Ninh lại ngủ một giấc thật dài.
Ngày hôm sau, hai người bị tiếng ồn ào trong viện đánh thức.
Lưu ma ma ngăn cản, Cát Tường và A Hoàng gân cổ sủa, Ngụy Mông cũng rát họng gọi, tiếng như từng hồi chuông: “Tiểu tướng quân, ngươi không phải là người, hôm qua ngươi nói buổi tối tới thư phòng ta, chúng ra bàn bạc kế sách! Ta chờ ngươi cả đêm, thấy sắc trời không tốt, ta chuẩn bị nước nóng với trà nóng, ta còn tìm nha hoàn rửa chân cho ngươi, ngươi đã làm gì! Ta đợi đến hừng đông ngươi vẫn chưa tới, làm người không thể như thế!”
Lưu ma ma sốt ruột khuyên can: “Nguỵ tướng quân, ngài chờ một lát, điện hạ và phu nhân còn chưa dậy, ngài đừng nói lớn.”
Ngụy Mông đánh mạnh vào đùi: “Ma ma, ta thấy rất phiền! Ta còn tưởng điện hạ có chuyện gì nên tới muộn, ta sợ hỏng việc, cả đêm không dám ngủ, đứng ngoài cửa đợi hắn. Đến khi gà gáy ta mới phản ứng được, thực ra người nóng nảy chỉ có một mình ta, hắn đang làm cái gì!”
Lưu ma ma đỏ mặt nói: “Đương nhiên là chuyện rất quan trọng.”
“Chuyện gì quan trọng, so với nghị sự cùng ta còn quan trọng hơn?” Ngụy Mông hất áo, dứt khoát ngồi xuống bậc thềm: “Ta ở đây chờ hắn, ta không đi!”
***
Bảo Ninh như chết lặng vì những lời kia, nàng ngồi trên giường, nghe Ngụy Mông ở bên ngoài rống, cảm giác cũng không phải chuyện gì lớn, không quá mất mặt, vẫn còn chịu được.
Nàng chậm rãi mặc quần áo, nhưng quần áo hôm qua bị bẩn, không có quần áo mới để mặc, nàng gọi Bùi Nguyên dậy, hắn cởi trần xuống đất tìm.
Mặc y phục xong, Lưu ma ma cho người mang nước và khăn bông sạch vào.
Thu thập xong, Bùi Nguyên mới ra ngoài. Hắn biết mình không đúng, tối hôm qua hẹn Ngụy Mông bàn bạc nhưng không cẩn thận quên mất. Tâm tình Bùi Nguyên rất tốt, hắn không so đo Ngụy Mông ở bên ngoài kêu la thất lễ, khách khí nhận tội với hắn: “Tối hôm qua là ta không tốt, có chuyện gấp nên quên.”
Nghe Bùi Nguyên ôn tồn nói chuyện, cả người Ngụy Mông nổi hết da gà, không giống hắn dự đoán.
Trong suy nghĩ, Bùi Nguyên sẽ tức giận ra chất vấn hắn, nói hắn ồn ào làm ảnh hưởng giấc ngủ, hắn sẽ nổi giận chống đối, hai người ra tay đánh nhau, đánh một trận cho nguôi giận
Hiện tại không có chuyện gì xảy ra, lửa giận không thể bộc phát ta ngoài, Ngụy Mông càng cảm thấy biệt khất.
Bùi Nguyên nói: “Ta giúp phu nhân ăn sáng trước, ngươi đi đây thì đi, hai khắc đồng hồ sau chúng ta gặp lại.”
“…”
Nói xong, không đợi Ngụy Mông đáp lại cái gì, Bùi Nguyên ra hiệu Lưu ma ma đưa Ngụy Mông đến phòng bếp, chuẩn bị một phần cơm cho hắn, sau đó quay về phòng.
“Giờ là lúc nào rồi còn ăn cơm, ăn cơm cái rắm, đi cái rắm!” Ngụy Mông tức giận nói: “Sắc đẹp phá việc nước, nữ nhân làm hỏng việc! Tình trường của nữ nhi, không biết khiến bao người mỏi mệt!”
Lưu ma ma múc bát canh cho hắn, khuyên nhủ: “Ngụy tướng quân bớt giận.”
“Ta không nói đúng sao?” Ngụy Mông quay đầu nhìn bà, Lưu ma ma lắc đầu, bưng thức ăn cho hắn, không đáp lại.
Một lúc sau, Ngụy Mông nói: “Phòng bếp của các ngươi nấu cơm thật ngon.”
“Thêm một chén nữa.”
***
Qua hai khắc đồng hồ, Bùi Nguyên quả thật đi ra, giống như đã căn thời gian, Bảo Ninh đi theo sau.
Thời tiết hôm nay không tốt, Bảo Ninh sợ Bùi Nguyên thấy khó chịu, không dám để hắn đến thư phòng, ở ngay trong viện nói chuyện với Ngụy Mông. Bàn nhỏ dưới giàn nho được lau sạch sẽ, mang giấy bút lên, hạ nhân thu dọn xong mời Ngụy Mông ngồi.
Tính tình Ngụy Mông tự đại, thể hiện mình là nam tử truyền thống, luôn xem thường nữ nhân. Đối với Bảo Ninh, hắn không quá xem thường, nàng là Hoàng tử phi của Bùi Nguyên, cho nên mặt ngoài vẫn có tôn trọng, Bùi Nguyên thích Bảo Ninh, hắn coi yêu ai yêu cả đường đi. Chuyện lung lạc Quý Hướng Chân, Bảo Ninh bỏ khá nhiều công sức, ấn tượng của Ngụy Mông về nàng có thay đổi, đấy lòng tăng thêm mấy phần kính trọng.
Nhưng chuyện tối hôm qua và sáng nay, Bùi Nguyên như bị hạ độc, không để ý chính sự, cả đầu lao vào ôn nhu, vì thế Bảo Ninh vô ý làm hỏng kế hoạch, quỷ phiền phức.
Ánh mắt Ngụy Mông nhìn Bảo Ninh cũng không thân thiện như trước kia, thầm nghĩ, nữ nhân này không hiểu chuyện, còn không tự mình tìm hiểu.
Bùi Nguyên chờ hắn đi qua, Bảo Ninh mỉm cười mời hắn ngồi, Ngụy Mông hành lễ cho có lệ, sau đó đi qua.
Lúc thoáng qua, Bảo Ninh thấy Ngụy Mông nheo mắt nhìn nàng, nặng nề hừ một tiếng.