Bảo Ninh chợp mắt nghỉ trưa một lúc, chưa đến nửa canh giờ đã tỉnh, nàng trở mình, nhe thấy chỗ cửa chính có tiếng nói nhỏ.
Bảo Ninh cho rằng mình nghe lầm, cẩn thận xác định lại, thật sự là có. Nàng ngồi dậy choàng khăn lên vai, cất giọng gọi Bùi Nguyên: “A Nguyên, chàng ở trong phòng không? Chuyện gì xảy ra vậy, nhình như trong phòng chúng ta có chuột, chàng đến nhà kho lấy bẫy chuột tới đây!”
Ngụy Mông xấu hổ đứng ở cửa ra vào: “Không phải chuột, là tại hạ!”
“Ngụy tướng quân?” Bảo Ninh nghi hoặc, nàng sửa sang quần áo rồi ra khỏi nội thất, phát hiện Ngụy Mông đứng ở ngay cửa chính, trên lưng cõng rễ củi to. Bùi Nguyên dù bận vẫn ung dung khoanh tay nhìn, A Miên nghiêng miệng nhai cỏ, hai con chó cũng nhìn hắn chằm chằm. Bảo Ninh càng nghi ngờ hơn.
Nàng đánh giá trang phục của Ngụy Mông, đột nhiên thông suốt, chợt nhớ tới một câu “Chịu đòn thỉnh tội”.
Không lẽ hắn đến xin lỗi vì buổi sáng đã thất ngôn? Bảo Ninh dở khóc dở cười, mở miệng định nói gì đó, bị tiếng nói như sấm vang của Ngụy Mông đánh gãy: “Ai da! Nhìn con dê này mà xem, sao nó tuấn tú đến thế! Nhìn nó không dính bụi trần, không giống dê ở phàm thế, ngược lại giống dê tiên, vị tiên tử nào mới nuôi được con dê không tầm thường này! A! Còn có con chó này, nhìn lông nó màu hoàng kim, tựa như con sư tử dũng mãnh, khí chất lỗi lạc, nó như tướng soái thống lĩnh mấy vạn quân, khiến tại hạ đây thán phục.”
Bảo Ninh nhìn theo ngón tay Ngụy Mông, thấy hai gương mặt mập mạp của A Miên và A Hoàng không hiểu gì.
“Ây! Còn con chó sư tử này…” Ngụy Mông nói, lại chỉ Cát Tường.
Bùi Nguyên sửa: “Là chó ngao.”
“A, con chó ngao này, nó…” Ngụy Mông cắn răng nói, “Thân thể nó cường tránh, tính tình cuồng dã không bị trói buộc! Tuy là mẫu khuyển nhưng bên trong là hào kiệt, nữ anh hùng, Ngụy Mông chắp tay bội phục!”
Hắn đang nói gì vậy? Bảo Ninh không nói lên lời, ngơ ngác nhìn hắn.
Nói xong, Ngụy Mông chợt xoay người, bước nhanh đứng dưới giàn nho, rất nhanh bưng bát tương vòng lại.
Hắn như đang uống rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó gào lớn: “Trời ơi, Ngụy Mông ta hành tẩu sắp ba mươi năm, chưa từng uống loại tương ngon như này, đúng là mỹ tửu, bây giờ ta cảm thấy mình như Ngọc Hoàng đại đế, bồng bềnh trôi trên những đám mây, sắp lên trời rồi! Trời ơi, nữ tử tuyệt thế nào mới có…”
Bùi Nguyên không nhịn được, cười thành tiếng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ngụy Mông nói mấy lời làm trò hề thế này, trong lòng cảm thấy cực kỳ thoải mái.
“Ngụy tướng quân!” Bảo Ninh không nhịn được nữa, trực tiếp cắt ngang lời hắn: “Ngươi có chuyện gì muốn nói?”
Ngụy Mông xấu hổ im miệng, cẩn thận hỏi: “Tiểu phu nhân, người còn tức giận không?”
“Ta không tức giận…” Bảo Ninh nhíu mày, bất lực nói: “Ngụy tướng quân, ngươi tháo củi xuống trước, chúng ta vào nhà rồi nói.”
Sắc mặt Ngụy Mông lộ rõ vui mừng, nhanh chóng lên tiếng đáp ứng, quay lưng để Bùi Nguyên tháo đống củi xuống, vội vã chạy vào phòng.
Bảo Ninh rót cho hắn một ly trà: “Mời Ngụy tướng quân dùng.”
Ngụy Mông co quắp cười, hắn nhìn Bảo Ninh ngồi xuống, giả vờ nhấp ngụm trà, sau đó vội vàng hỏi: “Tiểu phu nhân, người từng nghe qua nỏ Gia Cát chưa?”
Bảo Ninh gật đầu: “Nghe qua, ta từng làm chơi.”
Nàng nói xong, hai mắt Ngụy Mông lóe sáng như tên tặc, Bùi Nguyên không nhịn được, âm thầm đạp hắn một cước. Ngụy Mông hỏi: “Thần có thể xem không?”
“Chờ một lát.” Bảo Ninh gật đầu, đứng dậy đi tìm. Nàng rất nhanh cầm một nỏ tên làm từ gỗ ra: “Là cái này sao?”
Bảo Ninh đưa cho hắn, giải thích nói: “Mấy ngày trước ta nhìn thấy hình vẽ trong sách binh thư của tướng quân, cảm thấy thú vị, về làm thử một chút. Chỉ làm để chơi, không tinh xảo, mũi tên chỉ là đầu gỗ cùn, không khiến người bị thương.”
Ngụy Mông vui đến phát khóc: “Chính là cái này!”
Hắn quay sang nhìn Bảo Ninh, cảm thấy nàng như đang phát sáng. Trước kia chỉ coi là bình hoa không đáng giá, bây giờ mới biết mình sai cả mười phần, tiểu phu nhân có tài nhưng giấu diếm không lộ ra! Ngụy Mông nghĩ lại, sau này chỉ có Bảo Ninh mới xứng với Bùi Nguyên, nàng có thể khiến người ta kính trọng, có thể gánh nổi cao vị, hai người họ thật xứng đôi.
Ngụy Mông và Bùi Nguyên liếc mắt nhìn nhau, hắn nuốt ngụm nước bọt, nhỏ giọng nhìn Bảo Ninh hỏi: “Có thể làm để giết người không?”
Bảo Ninh suýt sặc trà, ngây người nhìn hắn.
Bùi Nguyên trừng Ngụy Mông một cái, trách hắn lỗ mãng, sau đó kiên nhẫn kể đầu đuôi sự tình cho Bảo Ninh, Bảo Ninh hiểu được, nhưng nàng chần chờ, không nắm chắc thành công được mấy phần.
Đúng là nàng có thiên phú về phương diện này, những bản vẽ trong mắt người thường phức tạp như thiên thư, nhưng trong mắt nàng có trật tự rõ ràng, chỉ cần đụng nhẹ tay đã làm ra. Thậm chí có đồ chơi nhỏ, nàng chỉ tiện tay cầm chơi một lúc, không tốt bao nhiêu công sức đã bắt chước làm một cái y hệt. Nhưng nàng chưa thử qua vũ khí.
Vũ khí không giống đồ chơi của hài tử, chúng cần kiên cố vững chắc, có thể bộc phát sức công phá lớn, đây không đơn giản là nghề mộc đơn giản.
Thấy ánh mắt mong đợi của Ngụy Mông, Bảo Ninh nhắm mắt nói: “Ta có thể thử.”
“Vậy thì quá tốt!” Ngụy Mông nói: “Trong ba ngày cần làm ra mười cái!”
Bảo Ninh chấn kinh: “Sao có thể!”
Giọng Ngụy Mông thô cứng: “Vì sao không thể! Chưa thử một chút sao biết không làm được!” Nói xong, hắn lại ưỡn lưng nghiêm mặt, gọi Bảo Ninh: “Nãi nãi, người có thể đại ân giúp đỡ con! Chỉ cần người giúp một chút đã cứu con một mạng.”
Ngụy Mông vỗ ngực nói: “Từ nay về sau, Ngụy Mông ta hết lòng phục vụ người, mặc người giao việc khó, người kêu thần đi hướng đông, thần không dám đi hướng tây! Cả đời Ngụy Mông ta kính nể nhất, một là dũng sĩ trên sa trường, hai là thợ thủ công lành nghề. Chỉ cần người làm xong, mỗi ngày thần gọi người là nãi nãi…”
Hắn chưa nói xong, bị Bùi Nguyên xách cổ áo, đá ra khỏi cửa.
Bảo Ninh vuốt miệng cốc, có chút bất an đi đến bên Bùi Nguyên: “Ta có làm được không?”
Bùi Nguyên nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay to lớn của hắn, xoa nắn, nhẹ giọng nói: “Ngụy Mông nói rất đúng, không thử một chút sao biết không làm được. Nhưng nàng không cần tạo áp lực cho chính mình, không làm được cũng không sao, coi như một lần nếm trải, thất bại không có bất kỳ hậu quả gì, ta cho nàng ôm. Nếu thành công, nàng có thêm cháu chắt hầu hạ nàng.”
Bảo Ninh mỉm cười: “Ta không già như vậy!”
“Muốn cũng được.” Bùi Nguyên thân mật chọc mũi nàng, đùa: “Hắn khỏe mạnh, có thể gánh nước chẻ củi, miệng biết ăn nói, nàng nhìn hắn vừa khen nhiều như vậy.”
Bảo Ninh nói: “Vậy ta sẽ… Thử một chút?”
“Thân thể có sao không?” Bùi Nguyên lo lắng nhìn sắc mặt nàng, tay muốn duỗi ra thò xuống váy: “Cái kia còn đau không? Trách ta tối qua dùng quá sức…”
Bùi Nguyên cười: “Lần sau ta nhẹ nhàng hơn, thực ra ta học được chút một số kỹ năng trên cuốn sách nhỏ, chín cạn một sâu, ba cạn một sâu, ta đã học xong…”
Bảo Ninh đứng thẳng người đuổi hắn ra ngoài.
Cánh cửa đóng sầm trước mắt Bùi Nguyên, hắn sờ mũi một cái, đi vào bếp nấu chè trôi tran nước đường cho Bảo Ninh. Nàng mệt sắp chết rồi, hôm nay không được nghỉ ngơi cho khỏe, nàng thích ăn bánh trôi vị hoa hồng nhất, giúp nàng vui vẻ một chút. Hắn nhóm lửa nấu nước, Ngụy Mông nghe tiếng cũng đi vào, tự giác rửa chén.
Trong phòng lặng im. Hai nam nhân cao lớn chạy tới chạy lui trong phòng bếp nhỏ.
Bùi Nguyên liếc mắt nhìn hắn một, cười như không, khuấy bánh trôi trong nồi: “Không nghĩ tới, ngươi rất biết hạ thấp bản thân vì chuyện lớn.”
“Đây không là cái gì, đại trượng phu co được giãn được.” Ngụy Mông vung tay lên, “Đừng nói là nãi nãi, nếu nàng mở miệng yêu cầu, ta cũng gọi nàng là tổ tiên.”
“Lại nói…” Trong mắt Ngụy Mông sáng lấp lánh, “Ta thật sự bội phục tiểu phu nhân, chân tay ta lóng ngóng, ta rất bội phục người có năng lực như vậy. Thậm chí, ta còn nghĩ, nếu mỗi bộ binh đều có trong tay một nỏ tên, khi chiến đấu chẳng phải đánh đâu thắng đấy.”
“Ta vẫn luôn buồn bực.” Bùi Nguyên không nhận ra gốc rạ trong lời nói của hắn, cúi đầu thản nhiên nói: “Ngươi có thân thủ tốt, biết lãnh binh, bày thế trận, vì sao phải khuất phục dưới tay ta, làm chức phó quan vô danh nhỏ bé. Nếu ngươi đến minh chủ môn hạ, dốc sức từng ấy năm, nói không chừng đã được phong hầu phong tước.”
“Ta có mắt.” Thanh âm Ngụy Mông cũng nghiêng chỉnh, tiếng rửa chén “ken két” vang lên. “Hơn nữa, ngươi từng cứu mạng ta.”
Bùi Nguyên nói: “Chuyện đã qua ngần ấy năm, ân đã sớm báo.”
“Ta cảm thấy ngươi nhìn rõ lòng người, sao có thể ngu xuẩn như thế.” Ngụy Mông “hừ” một tiếng, nhìn Bùi Nguyên nói: “Ngươi cho rằng ta vì công danh lợi lộc mới đồng hành cùng người! Vậy quá xem thường ta. Hôm nay ta muốn ngươi trợn mắt nhìn, ta phụ giúp ngươi, chẳng qua cảm thấy hai ta nói chuyện hợp nhau. Đầu treo trên lưng quần, thời gian vất vả nhưng cũng thư thái… Ngươi còn cưới được nàng dâu, bây giờ ta cảm thấy rất tốt.”
“Nói thể nào?” Bùi Nguyên hỏi: “Vì nàng biết làm nỏ tên?”
“Vì chén tương kia.” Ngụy Mông nói: “Khiến ta nhớ tới nương.”
Người con xa quê đã lâu, ngay cả những người tâm địa sắt đá khó tránh khỏi nhớ tới mẹ già, nhắc đến chủ đề nặng nề này, bầu không khí trong chớp mắt ai mặc.
*Ai: bi thương, đau xót; Mặc: lặng yên
Bùi Nguyên đột nhiên hỏi: “Cái kia, ta là cha ngươi?”
“Nói nhảm!” Ngụy Mông tức giận đến bật cười. “Ngươi đúng là tục nhân!”
Chén bát xong xuôi, hắn mở giỏ lấy hai cái sủi cảo lạnh đặt vào miệng, lắc đầu nói: “Ngươi đấy, quãng đường phía trước còn dài, hướng về mặt trời mà sống, cuộc sống còn nhiều khó khăn, có được hạnh phúc không phải dễ dàng, phải biết trân quý.”
Lời nói này… Bùi Nguyên ngẩng đầu nhìn mắt trái màu xanh lam của Ngụy Mông.
Ngụy Mông nhíu máy, chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Bùi Nguyên không hỏi về quá khứ của Ngụy Mông, nếu hỏi qua hắn cũng không nói. Nhưng hôm nay, hắn bỗng nhiên hiếu kỳ, Ngụy Mông không chỉ giống tên thổ phỉ không hiểu lễ nghi gia giáo, có lẽ hắn không muốn người khác biết chuyện cũ của mình.
Về sau, Bùi Nguyên mới biết vì sao Ngụy Mông nói hắn không cần công danh lợi lộc, không phải nói bừa. Từ khi sinh ra hắn đã đứng trên đỉnh công danh.
***
Bùi Nguyên bưng bát đi vào phòng, vừa hay Bảo Ninh cũng bước chân ra ngoài. Qua giấy dán trên cửa sổ nàng thấy bên ngoài lất phất mưa, lo lắng cho thân thể Bảo Ninh, đẩy cửa ra, đúng lúc hắn chui vào: “Heo con ăn cơm thôi.”
Bảo Ninh cảm nhận được hương thơm của hoa hồng, đáy lòng mềm không ít, nàng nhìn thấy nước trên trán hắn, kiễng chân lau giúp, nhẹ giọng hỏi: “Chàng thấy khó chịu không?”
“Cũng được.” Bùi Nguyên kéo nàng ngồi cạnh bàn, “Nàng ăn đi, ta thích nhìn nàng ăn, tựa như heo con nhỏ. Nhìn nàng ăn cũng thấy ngon, bệnh của ta sẽ tốt.”
Bảo Ninh không vui: “Chàng nói ai là heo con?”
“Là heo con nhỏ.” Bùi Nguyên sửa lại, vén tóc nàng lên tai: “Heo con nghe rất lỗ mãng, nhưng heo con nhỏ rất đang yêu.”
“Đều như nhau, đều là heo.” Bảo Ninh múc một muôi thổi nguội, cười đưa đến miệng Bùi Nguyên: “Cho chàng ăn, đại bổn lư.”
*Đại bổn lư: con lừa lớn, ngốc
“…” Bùi Nguyên nhận quả đắng mình tự gieo, hôm nay hắn không đấu võ mồm với Bảo Ninh, ôn hoà cười, xoa nhẹ tóc nàng.
Bảo Ninh không quen Bùi Nguyên như này, lúc hắn vênh váo hung hăng nàng còn dễ chịu một chút, như này quá yếu đuối, nàng đau lòng muốn bảo vệ hắn.
Một chén canh đầy, mỗi người ăn một nữa, ăn xong, Bảo Ninh thúc giục Bùi Nguyên lên giường nằm, hắn không chịu, vẫn ngồi cạnh bàn bồi nàng.
Trên bàn nhiều mảnh gỗ nhỏ, đồ vật bày lộn xộn thành một đống, Bảo Ninh làm nỏ tên giống cái ban đầu, nhưng không lên dây cung được. Sức nàng yếu, căng dây không chặt, Bùi Nguyên làm giúp. Làm dây cung tốt nhất mất nửa canh giờ, tựa như sắp thành công. Bảo Ninh lấy trâm gỗ làm mũi tên, bỏ vào hộp đựng, kích động kéo cung, nhưng còn chưa kéo căng, nỏ tên đã vang lên tiếng kẽo kẹt, sau đó bộp một tiếng rồi mở, linh kiện lộp bộp rơi xuống.
Bảo Ninh kinh ngạc. Bùi Nguyên an ủi nàng: “Đây không coi là gì, ăn một miếng chưa mập ngay được, dù sao vẫn cần quá trình rèn luyện, chúng ta tìm nguyên nhân, thử một lần nữa.”
Bảo Ninh tự động viên mình, nàng nhớ lại xem vấn đề nằm ở đâu. Chiếc nỏ bị tháo rời thành những khối gỗ không liên kết chặt chẽ, nàng chỉ dùng keo dính cá, nhưng xem ra không có hiệu quả, không chịu nổi sức kéo của dây cung. Bùi Nguyên nghĩ cách khác, nàng tìm vài cây đinh sắt ngắn, muốn dùng đinh cố định gỗ. Lại qua một thời gian dài, nàng làm xong, lần này không dám tự mình thử, gọi Bùi Nguyên tới.
Bùi Nguyên kéo dây cung, cây trâm bắn ra như tên, hai mắt Bảo Ninh toả sáng, vừa định reo hò, lại phát hiện cây trâm không phi theo đường thẳng, nó lệch sang hướng khác, điểm rơi cách ba thước so với dự đoán.
Bảo Ninh cực kỳ uể oải, đã sắp qua giờ cơm tối, nàng làm lâu như vậy nhưng vẫn chưa được.
Bảo Ninh nôn nóng thấy mình không có năng lực, nàng càng lo lắng cho thân thể Bùi Nguyên, hắn ráng chống đỡ đi theo nàng, Bảo Ninh muốn làm nhanh nhưng bất lực.
“Nàng đừng gấp, chúng ta nghĩ cách khác.” Bùi Nguyên nhìn đi nhìn lại chiếc nỏ, hiểu rõ, chỉ cho Bảo Ninh nhìn: “Không thể dùng cây đinh này, nó làm mảnh gỗ biến dạng, nàng nhìn xem, dây cung bị cong.”
“Vậy làm sao bây giờ…” Bảo Ninh chôn đầu vào ngực Bùi Nguyên, nàng từ từ nhắm hai mắt, miệng lãi nhải nghĩ cách, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Gần như cùng lúc, Bảo Ninh ngẩng đầu mở miệng cùng Bùi Nguyên: “Dùng kết cấu chuẩn mão!”
p/s: bulong
Chuẩn mão quá phức tạp, kết cấu đan vào nhau, trước tiên phải phác họa. Bùi Nguyên đốt hai cây nến dài, ngồi bên cạnh Bảo Ninh bồi nàng, đưa thước gỗ cho nàng. Trời đã mưa từ lâu, lúc mới bắt đầu hắn dùng nội lực đè cơn đau, bây giờ cổ tay phát run. Mặt Bùi Nguyên vẫn không tổi sắc, dùng tay trái nắm cổ tay phải, thanh âm bình ổn trò chuyện với Bảo Ninh.
Chờ làm xong nỏ tên, trời đã khuya, hai cây nến dài giờ này chỉ cao bằng đầu ngón tay. Bảo Ninh nheo một mắt, đứng ở cửa bắn tên ra sân.
Nhịp tim nàng đập mạnh, trong chớp mắt tên rời khỏi dây cung, nàng mở to mắt nhìn nó bay về phía tường, đúng như phương hướng đã dự đoán, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“A Nguyên, ta thành công rồi sao?” Bảo Ninh vươn tay ra bắt tay áo Bùi Nguyên, phấn khích nói: “Ta làm được rồi sao?!”
Bùi Nguyên cười, từ đằng sau ôm nàng trong vòng tay, mặt vùi xuống hõm vai nàng, cuối cùng nhịn không được, nặng nề ho thành tiếng.