Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 110: Tiểu ngọt



Sắc mặt Giả Linh bỗng nhiên tái nhợt, ánh mắt cứng đờ quét qua Bùi Tiêu.

Nhất cử nhất động của hắn bị Chu Đế bắt được, Chu Đế nhíu mày, không nói gì khác.

Lòng Giả Linh như tro nguội, hắn biết, nếu đến chết hắn vẫn không nhận tội, việc này sẽ không kết thúc trong yên lành. Nếu tiếp tục điều tra, biết được dính líu đến Bùi Tiêu, Bùi Tiêu sụp đổ, phủ Sùng Viễn hầu của hắn cũng không có kết cục tốt. Bây giờ Giả Linh chỉ hối hận lòng tham hư vinh của chính mình, vì sự ích kỷ của bản thân mà liên lụy cả gia tộc.

Hiện tại hắn chỉ có hai con đường, hoặc là khai Bùi Tiêu ra, thỉnh cầu Thánh thượng xử trí khoan dùng. Hoặc là nhận hết tội về mình.

Mà Bùi Tiêu hành động thần bí, coi như hắn chọn cái trước, cũng khó có thể tìm người khác làm chứng, ngược lại Bùi Tiêu sẽ mất lòng tin với hắn.

Giả Linh nhắm mắt lại. Cách tốt nhất lúc này là gánh hết tội lỗi, liều chết không nhận, bảo vệ Bùi Tiêu, hy vọng hắn có thể bảo vệ phủ Sùng Viễn hầu. Chí ít cửa không nát, nhà không tan.

“Thần đã biết tội!” Giả Linh quỳ rạp xuống, hắn tháo mũ quan để sang một bên, khóc rống nói: “Do thần nhất thời hồ đồ, bọn thổ phỉ hối lộ ngân lượng mới tiết lộ hành tung của Thánh thượng. Bọn thổ phỉ đều là tàn tích của triều đại trước, thần cảm thấy bọn họ chỉ ngoan cố không thay đổi chi đồ, cũng không có khả năng tập kích nghi trượng của bệ hạ, bị ma quỷ xui khiến, thần phụ lòng tin của bệ hạ, còn khiến bệ hạ rơi vào nguy nan!”

Trong phòng của có tiếng trán của Giả Linh chạm vào nền đất, hắn ta vừa khóc vừa nói: “Việc này chỉ có một mình thần biết được, tất cả tội thần xin gánh chịu, còn phụ mẫu trong nhà, huynh đệ, nữ quyến đều không liên quan, xin bệ hạ phân lượng cựu thần của Giả gia hàng trăm năm trước, khoan thứ cho họ!”

Lòng Quý Hướng Chân siết chặt, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

Chu Đế hỏi: “Không liên quan đến người nhà ngươi, cũng không liên quan tới người nào khác?”

Giả Linh nói: “Tội do thần gây lên, xin bệ hạ minh giám!”

Chu Đế “ồ” một tiếng thật dài.

Bảo Ninh khẩn chương nắm chặt mảnh vải trên chân mình, nàng cảm thấy Chu Đế đã hiểu gì đó, Người chỉ không muốn nói. Bảo Ninh lại vụng trộm liếc nhìn Bùi Nguyên, thấy ánh mắt hắn nhìn thẳng phía trước, sắc mặt không gợn sóng, như tất cả đều nằm trong dự liệu.

Cả gian phòng lặng im trong chớp mắt, sau đó có tiếng Bùi Tiêu đập tay xuống đất, lớn tiếng khóc lóc: “Đào tướng quân vô tội đã chết!”

Sắc mặt hắn trắng bệch, chỉ khóc một tiếng liền ngửa người ra sau, hôn mê bất tỉnh. Vết thương đã được băng bó, trên nền đất có dấu vết máu chảy. Bảo Ninh nghe tiếng hắn ngã xuống gạch đá “bộp”, bị dọa đến khẽ run, Bùi Nguyên vỗ lưng nàng, nhỏ giọng trấn an: “Đừng nhìn.”

Thái tử bị ngất, đại Thái giám Khương Yển vội vàng nói: “Truyền thái y, mau chóng truyền thái y!”

Chu Đế vẫn không động đậy, Người nhìn hạ nhân luống cuống tay chân đỡ Bùi Tiêu ra ngoài, thản nhiên nói một câu: “Hình bộ Lâm thượng thư đang tới, kéo Giả Linh xuống, giao cho Hình bộ tra hỏi. Hôm nay trước hết như vậy, trẫm cũng mệt, tất cả lui xuống đi.”

Mọi người nhao nhao cáo lui.

Bảo Ninh bước ra khỏi cửa, nàng nhìn vài tên lính bắt chéo hai tay Giả Linh ra sau lưng, cầm dây thừng lớn quấn vài vòng, thô bạo đẩy ra ngoài. Mặt Giả Linh không còn sắc máu, nàng không thấy nửa phần hăng hái như lần gặp mặt trước. Bảo Ninh cảm thấy thổn thức, nàng hỏi Quý Hướng Chân: “Đại tỷ, Tiết Phù kia, tỷ định xử trí nàng ta như nào?”

“Ta không phải người của Giả gia, từ hôm nay trở đi, ta chuyển về Quốc công phủ.” Quý Hướng Chân nói, “Tiết Phù kia, Giả lão phu nhân thích xử trí như nào cũng không liên quan tới ta.”

Nàng nói xong, mỉm cười yếu ớt nhìn Bảo Ninh: “Bảo Ninh, Đại tỷ phải cảm tạ muội, nếu không có muội, chỉ sợ Đại tỷ sẽ thê thảm.”

Tâm tình Quý Hướng Chân không tốt, Bảo Ninh có thể nhìn ra. Nàng kéo tay, muốn an ủi Đại tỷ mình vài câu, nhưng không biết mở miệng thế nào, nhìn Bùi Nguyên xin giúp đỡ.

Bùi Nguyên cũng không biết nên nói gì. Hắn trầm ngâm một hồi, hỏi: “Đại tỷ muốn ở đây nghỉ ngơi hay lên đường về kinh? Ta chuẩn bị xe ngựa giúp tỷ.”

Bảo Ninh thầm nguýt hắn một cái. Miệng Bùi Nguyên quả thật vô dụng, kêu hắn nói vài lời dễ nghe, ngược lại hắn đuổi khách.

Quý Hướng Chân không để ý: “Cảm ơn Tứ Hoàng tử, thần mang xe ngựa đến, tự mình đi là được.”

Nói xong, nàng nâng váy thi lễ: “Chúc mừng Tứ Hoàng tử đạt được ước muốn, sau này có thể xoay chuyển thân phận, sẽ có tình cảnh tốt hơn.”

Bùi Nguyên nói: “Ta sẽ tìm cơ hội góp lời với Thánh thượng, giúp Đại tỷ chọn hôn sự tốt.”

Quý Hướng Chân chợt nhớ tới những lời Bảo Ninh nói với nàng ở Như Ý lâu, cười nói: “Bảo Ninh đã nói với thần, nhất hôn canh bỉ nhất hôn cao, phiền Tứ Hoàng tử nhọc tâm.”

Bùi Nguyên sửng sốt, hắn lặp lại: “Nhất hôn canh bỉ nhất hôn cao.” Nghiêng đầu hỏi Bảo Ninh: “Đây là ý gì?”

Bảo Ninh cực kỳ xấu hổ, nàng cau mày, né tránh đề tài này, nhìn Quý Hướng Chân nói: “Đại tỷ, ta tiễn tỷ lên đường!”

“Nàng tránh cái gì?” Bùi Nguyên kéo cánh tay nàng, sắc mặt khó coi, “Nhất định không phải lời tốt, nàng giải thích cho ta nghe.”

Quý Hướng Chân nhìn hai người, biết mình lỡ lời, vội vàng nói từ biệt rồi đi.

Bảo Ninh giải thích: “Vì sao không phải lời tốt? Ta không mắng chửi ai cả.”

“Không cần nàng nói ta cũng đoán được, nên nhớ ta từng đọc sách.” Bùi Nguyên cẩm cổ tay Bảo Ninh, nhìn nàng chằm chằm, hỏi: “Có phải sau khi hòa ly sẽ gả cho người tốt hơn? Nàng nghe nói ở đâu, ai nói cho nàng? Hay là nàng tự nghĩ ra?”

Bảo Ninh sứt đầu mẻ trán: “Lúc ấy ta chỉ trấn an đại tỷ, nói với nàng Giả Linh không có gì tốt, bỏ cái này, cái sau sẽ tốt hơn. Ta chỉ đột nhiên nghĩ đến câu này.”

“Thuận miệng mới là lời thật lòng.” Bùi Nguyên ép hỏi: “Có phải nàng đã sớm suy nghĩ, muốn tìm người kế tiếp để thành hôn, là ai, nàng coi trọng người nào? Đừng nói với ta linh quang chợt hiện nên, nếu bình thường không nghĩ, sao bỗng nhiên nói ngay, ta không tin. Đúng rồi, nàng còn giữ sách hòa ly, lần trước trốn khỏi nhà, nàng còn lấy ra uy hiếp ta. Nàng giữ lại làm gì, trong lòng có quỷ? Không được, nàng giấu ở đâu? Mau lấy ra đây, ta muốn đốt nó!”

Bảo Ninh giẫm hắn một cước, không thèm để ý hắn, nghiêng đầu đi: “Nói nhanh như vậy không sợ đau lưỡi à, ta không muốn nghe chàng lải nhải cả ngày, thật đáng ghét.”

“Nàng chột dạ!” Bùi Nguyên kéo đai lưng nàng, “Nàng chạy cái gì? Nàng chột dạ.”

Bảo Ninh nói: “Ta chỉ lười không muốn nhìn chàng!”

“Thành thân mới hơn nửa năm, nàng đã lười nhìn ta rồi?” Bùi Nguyên “hừ” một tiếng: “Nàng đi đâu?”

Bảo Ninh nói: “Ta muốn đến phòng bếp tìm Trương thúc.”

Bùi Nguyên hỏi: “Nàng không lười nhìn hắn? Hắn đã hơn năm mươi tuổi, mặt nhăn như vỏ quýt, nàng tìm hắn làm gì, nàng nhìn mặt hắn, không cảm thấy đắng miệng à?”

Bảo Ninh tránh hắn, bước chân vội vàng đi về hướng tiểu viện: “Vì sao đắng?”

Bùi Nguyên bước nhanh theo nàng, đáp: “Vỏ quýt có mùi mà?”

“Ta tìm ông ấy lấy nồi đất, ta muốn nấu thuốc, sáng nay cái nồi kia bị rơi xuống đất nên vỡ rồi.” Bảo Ninh xoay đầu nhìn mặt hắn, “Không phải chàng vừa thổ huyết à? Vừa rồi sắc mặt còn mệt mỏi, bây giờ lại có tinh thần, nhảy nhót như con khỉ lớn.”

“Đúng, ta có bệnh, vì nàng tức giận với ta.” Mặt Bùi Nguyên chợt lộ vẻ đau xót, dừng chân lại, đưa tay vỗ lồng ngực mình, nhìn Bảo Ninh nói: “Tim ta đập rất nhanh.”

Bảo Ninh sờ mặt mình, cũng học theo bộ dạng của hắn, trừng to mắt nói: “Trời ơi, sao mặt ta đỏ như thế, nóng như thế, ta cảm thấy máu sắp trào ra, ta sắp bị tức chết!”

Bảo Ninh dò xét sắc mắt nàng: “Không đỏ, vẫn trắng, chắc nàng bôi quá nhiều phấn nên nhìn không ra?”

Bảo Ninh hung dữ nhìn hắn: “Trời sinh da ta trắng.”

Bùi Nguyên ý vị thâm trường nhìn nàng, ánh mắt liếc xuống dưới: “Đúng, bánh bao trắng.”

Bảo Ninh kịp phản ứng, nhanh chóng che ngực mình: “Đồ đê tiện!”

Bùi Nguyên nói: “Này!”

Hai người đi trên đường lớn, thi thoảng có người đi qua thấy hai người cãi lộn, đi một đoạn xa mới vụng trộm liếc mắt nhìn.

Da mặt Bảo Ninh mỏng, vừa rồi nổi nóng không chú ý, bây giờ mới cảm thấy mất mặt, kéo tay Bùi Nguyên vội vàng đi vào viện: “Đừng nói nữa, để người ta chế giễu!”

Bảo Ninh hỏi: “Ai dám cười nhạo ta?”

Bảo Ninh nói: “Chàng uống say à! Cả đường hồ ngôn loạn ngữ, vào phòng nhanh lên!

Bùi Nguyên nói: “Nàng cầu xin ta đi, ta lập tức đi vào.”

“…” Bảo Ninh trực tiếp đi vào phòng bếp: “Không muốn vào thì ngồi bên ngoài đi.”

Nhìn nàng xắn tay áo, rửa tay, sau đó múc bột mì trong vạc, không có ý nói chuyện với hắn nữa. Bùi Nguyên sờ mũi, tự mình bước vào cửa. Thực ra thân thể hắn vẫn còn hơi yếu, giày vò lâu như vậy đã sớm kiệt sức, nhưng đấu đá hai câu với Bảo Ninh hai câu, nhìn nàng tức giận, nghẹn đỏ mặt muốn mắng hắn, nhưng lại ngại nhiều người qua lại không mắng. Hắn thấy nàng quá đáng yêu, khiến người khác thương mến, còn muốn trêu chọc nàng. Rất thoải mái.

Bùi Nguyên hỏi: “Chúng ta ăn gì?”

Bảo Ninh nói: “Ăn mì Dương Xuân, nước dùng thanh đạm, chàng mới có thể nuốt trôi.”

“Thêm quả trứng lòng đào đi.”

Bảo Ninh chỉ góc tường: “Rổ ở đấy, muốn ăn mấy quả thì tự lấy.”

Bùi Nguyên ngồi xổm chọn lựa mấy lần, ghét bỏ hỏi: “Sao vỏ trứng toàn cỏ với phân gà vậy?”

Bảo Ninh nhào bột mì, nàng không nói lý với Bùi Nguyên, sợ hắn không buông tha, bất đắc dĩ nói: “Do trứng chui ra từ phao câu gà.”

Bùi Nguyên nghe được cười rộ lên, Bảo Ninh lườm hắn một cái, hắn không nói. Ngồi trên ghế nhỏ, khuỷu tay chống đầu gối, nhìn nàng bận rộn.

Bếp lửa bắt đầu cháy, mùi khói củi bay bao trùm căn phòng.

Bảo Ninh làm rất nhanh, trong một khắc đồng hồ sợi mì đã làm xong, nước dùng cũng đang đun, chuẩn bị thả vào nồi. Nàng nhìn chằm chằm nước nóng sôi ùng ục, quay đầu hỏi Bùi Nguyên: “Chàng nói xem, Bùi Tiêu có bị trừng phạt không?”

“Có.” Bùi Nguyên gật đầu: “Nhưng không thể mượn sự tình này hạ gục hắn.”

Bảo Ninh “à” một tiếng, không hỏi thêm gì, mì được thả vào nồi, nhẹ nhàng khuấy.

Bùi Nguyên nói: “Chúng ta sắp phải dọn đi.”

Bảo Ninh hơi dừng động tác, trầm mặc nửa ngày, mì cũng quên khuấy, đứng trước bếp ngẩn người.

“Làm gì vậy?” Bùi Nguyên nhắc nhở nàng, “Sợi mì sắp dính vào nhau rồi, nhanh khuấy đi.”

Bảo Ninh tỉnh táo lại, vừa định động, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hai người ngẩng đầu nhìn, đúng là Khương Yển.

Khương Yển đứng ở cửa, cũng kinh ngạc nhìn hai người, không ngờ phu thê nhà Tứ Hoàng tử giản dị thân dân, tự mình làm cơm ăn. Trong viện còn có hai con chó chạy nhảy, quả thực là… Khó mà nói, dù sao không giống dáng vẻ của Hoàng tử, nhưng khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.

Ông nhanh chóng khép lại biểu cảm trên mặt, khom lưng thi lễ, nhìn Bùi Nguyên nói: “Lão nô đến truyền lời bệ hạ.”

Bùi Nguyên đứng lên, Khương Yển nói: “Chỉ có mấy câu, không cần hành lễ.”

Ông hắng giọng một cái: “Bệ hạ nói, lần hộ giá này Tứ Hoàng tử có công, phục tước Tế Bắc vương, tuỳ ý hồi Vương phủ, trả lại tất cả đãi ngộ như lúc trước. Đây là lệnh bằng miệng, sau khi hồi cung sẽ ban thánh chỉ. Về phần khi nào trở về, Tứ Hoàng tử tự quyết. Bệ hạ còn nói, đã lâu không gặp Tứ Hoàng tử, hy vọng sau này có thời gian rảnh, thường xuyên tiến cung gặp mặt.”

Khương Yển lại nhìn Bảo Ninh, nói: “Bệ hạ còn nói, danh tự của Tứ Hoàng tử phi chưa được ghi trên đĩa ngọc, lần tới sẽ sửa đĩa ngọc, viết thêm vào. Còn có lễ phục của Tứ Hoàng tử phi, nhất định phải nhanh chóng đặt mua, mấy ngày nữa mời người về Quý phủ. Hoàng hậu nương nương cũng muốn gặp ngài, nhưng gần đây thân thể Hoàng hậu nương nương không tốt, muốn trì hoãn mấy hôm.”

Nhắc đến Hoàng hậu, lông mày Bùi Nguyên hơi nhíu, nhanh chóng buông ra.

Khương Yển nói: “Còn một điều nữa, bệ hạ mời hai vị đến phòng, cùng nhau dùng bữa tối, bệ hạ có lời khác muốn nói.”

Ông nói xong, nhìn Bùi Nguyên thi lễ một cái, lại nhìn Bảo Ninh thi lễ: “Lão nô cáo lui trước, thỉnh điện hạ và Vương phi nhanh đến, đừng để bệ hạ sốt ruột chờ.”

Bùi Nguyên gật đầu, nhìn ông ta rời đi.

Tấm lưng Bảo Ninh đang thẳng tắp vội thả lỏng, nàng bóp vai, phàn nàn nói: “Không phải chỉ nói hai câu thôi sao, kết quả nói nhiều như vậy.”

Bùi Nguyên nói: “Lão thái giám mà, già rồi, nói hơi nhiều.”

Chóp mũi Bảo Ninh ngửi được mùi hương kỳ quái, nắng nhăn mũi, hỏi: “Chàng có ngửi thấy mùi lạ không?”

“Ừm, đúng là có, thứ gì?” Bùi Nguyên nói, bỗng nhiên kịp phản ứng: “Mì, mì Dương Xuân của nàng!”