Bảo Ninh mặc váy ngắn, thuận tiện cho Bùi Nguyên hành động, hắn tháo đai lưng, rất nhanh giật hai mảnh vải xuống, chỉ còn lại quần màu trắng bên trong. Bùi Nguyên nhìn chằm chằm ống quần một hồi, trực tiếp đưa tay lên eo xé rách đai quần, Bảo Ninh kinh hô một tiếng, trơ mắt nhìn quần của nàng rơi xuống đất, như Bùi Nguyên mong muốn, lộ ra đôi chân trắng.
Bảo Ninh vừa thẹn vừa xấu hổ: “Chàng có gì thì nói, xé y phục của ta làm gì!”
“Bao nhiêu tiền, ta bồi thường cho nàng.” Bùi Nguyên liếm bờ môi, nghiêng mắt nhìn nàng một chút. “Nàng là phu nhân tốt nhất, nàng vơ vét hết tiền của ta, bây giờ ta cần tiền nhưng không có nổi một xu.”
Bảo Ninh mắng hắn: “Không biết xấu hổ!”
Nàng vội vàng nhặt váy vừa rơi xuống muốn che chân, bị Bùi Nguyên đè cổ tay lại: “Chạy cái gì, đã nói cho ta nhìn mà, ta nhìn chưa đủ.”
Hắn vươn tay, vuốt từ dưới lên, mở miệng nói: “Nàng nhìn xem, nàng vừa trắng vừa mượt như đậu hũ non. Chạm lần thứ nhất, lại muốn chạm lần thứ hai.”
Bảo Ninh yên lặng đứng đấy, bị ánh mắt Bùi Nguyên liếc qua liếc lại, ban đầu nàng con trụ được, kiên trì một hồi, ngón chân xấu hổ đến quận lên. Lần này nàng đã có kinh nghiêm, biết dùng sức cũng vô dụng, phải lấy mềm chọc cứng, nàng đưa tay giữ chặt áo Bùi Nguyên, nũng nịu nói với hắn: “A Nguyên, ở đây không thích hợp, chúng ta tắt đèn, chuyển sang nơi khác được không?”
Cửa sổ vẫn mở, hơi lạnh theo gió đêm thổi vào, Bảo Ninh run rẩy một chút.
Bùi Nguyên lại nhìn nàng một hồi, không nói một lời đi đóng cửa sổ, không thổi đèn, quay lại ôm nàng đi lên giường. Bảo Ninh tựa đầu lên ngực hắn, nghe tiếng tim đập ngày càng nhanh, hô hấp cũng nặng nề hơn, nàng hiểu sắp phát sinh chuyện gì, gian nan nuốt ngụm nước bọt.
Bảo Ninh nhớ tới đêm hôm ấy, nàng sợ Bùi Nguyên lại như con sói không bao giờ kiệt sức!
Thân thể rơi vào chăn đệm mềm mại, trong lòng Bảo Ninh hơi hồi hộp, thuận tay níu vạt áo Bùi Nguyên, giả bộ ân cần, nhìn hắn nói: “A Nguyên, hôm nay chàng hành sự mệt mỏi, thân thể vốn không khoẻ, không thể quá hao tổn sức lực thêm. Ta kêu người mang nước nóng đến, chúng ta tắm rửa, đi ngủ sớm một chút.”
“Cái gì mà thân thể không khoẻ.” Bùi Nguyên cười như không nhìn nàng: “Nàng nói những lời này, nàng cảm thấy ta thích nghe sao?”
Bùi Nguyên nói: “Nếu đêm nay nàng không để ta thành sự, ta sẽ bị thổ huyết lần nữa.”
Nói xong, Bùi Nguyên không đợi Bảo Ninh mở miệng, giật vớ giày của nàng, lại kéo mấy mảnh vải trên người nàng xuống, hắn chống một chân lên mép giường, cấp bách kéo vạt áo mình ra.
Bảo Ninh chui vào chăn, khẩn trương thương lượng cùng hắn: “Cao mỡ lần trước đâu, dùng thứ đấy được không?”
“Ta ném đi rồi, lần đầu dùng là đủ, lần thứ hai không cần thiết.” Bùi Nguyên cúi người, thổi một hơi bên tai nàng, mập mờ nói: “Ta có biện pháp khác.”
***
Không biết qua bao lâu, Bảo Ninh cảm thấy hô hấp gấp gáp, đầu óc cũng choáng váng, như ngồi thuyền chạy qua dòng sông chảy siết. Vào giây phút cuối cùng, một tia sáng loé qua mắt nàng, một trận tê dại, toàn thân đều mất sức. Không lo có xấu hổ hay không, phần môi mềm nhũn “hừ” một tiếng.
Bùi Nguyên lắc lắc ngón tay trước mắt nàng, rồi mới cầm khăn vải lau đi: “Biện pháp này rất hay, dễ sử dụng hơn bình cao kia nhiều, lại dễ chịu.”
Hắn trầm ngâm hỏi: “Lần này không nghe thấy nàng rên như lần trước?”
Bảo Ninh xấu hổ nói: “Loại chuyện này có thể đừng nói được không!”
“Cũng được.” Tay Bùi Nguyên hướng xuống dưới, lười biếng trêu chọc, chợt dùng sức bóp một cái: “Nàng gọi hai tiếng cho ta nghe, ta vui sẽ không nói nữa.”
Hắn hơi ngừng, lại nói: “Bảo Bảo, nàng có để ý thanh âm của nàng không, so với bình thường mềm hơn một chút, như tiếng mèo kêu, nhưng rất vui tai…”
Bảo Ninh khẩn cầu hắn: “Chàng lấy tay ra trước.”
Bùi Nguyên nhíu mày hỏi: “Ta lấy ra sẽ có thứ khác tiến vào. Nàng chuẩn bị xong chưa?”
Bảo Ninh đỏ mặt, nàng ngại ngùng gật đầu, không tiện nói thẳng, nhân tiện nói: “Ta lấy gối mềm…”
Ánh mắt Bùi Nguyên tối sầm: “Không cần thứ kia, chúng ta đổi tư thế.”
Bảo Ninh còn chưa kịp phản ứng, Bùi Nguyên chợt kéo cổ tay nàng ngồi dậy. Nhìn hắn không biết lấy mảnh vải đen từ đâu ra, có lẽ là thắt lưng của hắn, quấn quanh che mắt nàng.
Trước mắt bỗng tối đen, Bảo Ninh có chút hoảng, muốn tháo ra: “Sao lại bịt mắt ta?”
Bùi Nguyên ngăn nàng, lật người nàng úp vào chăn, lại ôm eo nhấc cao lên, Bảo Ninh bị đổi thành tư thế nằm sấp. Nàng càng sợ hơn, nàng chưa từng thấy qua tư thế nàng, có cảm giác bí mật bị nhìn thấu, Bảo Ninh không làm, muốn bò đi.
Bùi Nguyên kéo cổ chân nàng: “Đi đâu, nàng nghĩ chạy trốn được, đừng làm việc vô dụng.”
Hắn vỗ quả anh đào của nàng, giọng trầm thấp nhẹ nhàng: “Lần trước nàng nói ta quá phận, lần này ta sẽ nhẹ nhàng, có được không? Nhưng nếu quá nhẹ, lại sợ nàng không đủ, mới nghĩ ra cách này. Nàng nhìn xem, có cảm thấy nhịp tim nhanh hơn không, càng thêm chờ mong, kích thích hơn?”
Bảo Ninh chú ý đến nửa lời trước, run giọng hỏi: “Không đủ cái gì?”
Bùi Nguyên ấn vào phần lún sâu của nàng: “Không đủ thoải mái.”
Chớp mặt sau, Bảo Ninh cảm thấy có thứ gì đó đặt bên, nóng bỏng. Nàng không nhìn thấy, xúc cảm càng rõ ràng hơn, hồi hộp khiến thân thể nàng run nhẹ. Bảo Ninh nghe thấy, trước kia Bùi Nguyên đưa thứ kia vào, hắn hừ một tiếng nói: “Ta cho nàng xem một chút, thân thể lão tử đây có dùng được không!”
***
Sau khi kết thúc, Bảo Ninh xụi lơ nằm hẳn xuống giường, Bùi Nguyên chỉ làm một lần, ăn lửng dạ, vẫn chưa thoả mãn nhưng không muốn giày vò nàng.
Hắn tháo miếng vải đen trên mắt Bảo Ninh rồi ném xuống đất, lúc này mới phát hiện mảnh vải ướt đẫm.
Khoé mắt Bảo Ninh cũng ươn ướt, không nói một lời né tránh bàn tay hắn, chui thẳng vào góc giường, quay lưng lau nước mắt. Bùi Nguyên nhìn nàng tựa như quá đáng thương, trong lòng hoảng hốt, lần trước nàng không khóc, lần này có chuyện gì xảy ra?
“Bảo bảo?” Bùi Nguyên nhẹ giọng gọi nàng, mày nhăn lại, áp sát trước mặt nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Bảo Ninh ngậm chặt miệng, tay che mặt, nửa ngày mới nghẹn ngào nói một chữ: “Đau.”
“Lần này ta làm rất nhẹ, sao có thể đau thành như này?” Bùi Nguyên không tin, hắn cường ngạnh giật tay Bảo Ninh xuống, thấy sắc mặt nàng ửng hồng, trong mắt mang theo tầng hơi nước, tựa hạt sương vương trên nụ hoa, chỗ nào giống dáng vẻ vô cùng đau đớn. Bảo Ninh nhìn ánh mắt Bùi Nguyên, mặt càng đỏ hơn, đẩy hắn ra, quay lưng đi.”
Bùi Nguyên bỗng kịp phản ứng, hỏi nàng: “Nàng thấy không dễ chịu mới khóc?”
Hắn híp mắt, nhớ lại: “Vừa rồi, vào thời khắc cuối cùng, ta chợt cảm thấy chặt hơn rất nhiều.”
Bùi Nguyên xác định suy nghĩ của mình, hoảng hốt tiêu tan, vui vẻ nói: “A. là quá kích thích, bị làm khóc.”
Bùi Nguyên nắm cằm nàng lắc lắc, mập mờ nói: “Không có tiền đồ, thật không có tiền đồ!”
Bảo Ninh kinh hô ngồi thẳng lưng, xấu hổ nhìn hắn chằm chằm, đấm ngực hắn. Bùi Nguyên càng phấn kích hơn, cười lớn ôm chặt nàng, lật qua, cắn mạnh lên mông nàng một cái.
Bảo Ninh thét lên ôm mông mình: “Đồ lưu manh!”
Bùi Nguyên nói: “Phía trên lộ ra rồi, nhanh che lại.”
Bảo Ninh cúi đầu nhìn, hít vào một hơi, lại vội vàng che lại.
Bùi Nguyên nói: “Phía dưới lại lộ ra rồi, làm sao bây giờ?”
“Đăng đồ tử! Không có mặt mũi!” Bảo Ninh mắng hắn, không che nữa, nằm xuống dùng chăn quấn chặt mình.
*Đăng đồ tử: từ lóng dùng để ám chỉ một kẻ dâm tặc háo sắc.
Bùi Nguyên cười, ôm nàng và chăn vào ngực, không nói gì nữa. Bảo Ninh hừ một tiếng, dưới lớp chăn lụa, nàng dang hai tay ôm cánh tay Bùi Nguyên, gối đầu nằm lên. Nàng thích nhất tư thế này, thân mật ấm áp, giúp người ta cảm thấy an toàn. Bùi Nguyên nhắm mắt cong môi, tay kia vuốt sau gáy nàng, tận hưởng thời khắc ấm áp thoải mái lúc này.
Bảo Ninh mở to mắt, nhìn chằm chằm đoá hoa đỏ son trên chăn, suy nghĩ từ từ đi xa.
Nàng hỏi: “Chúng ta ở đây mấy ngày nữa?”
“Ở kinh thành ta có một phủ đệ, lớn hơn nơi này một chút, đang sửa chữa, hơn nữa nằm ở trung tâm kinh thành, thoải mái thuận tiện hơn nhiều.” Bùi Nguyên nói. “Mai ta kêu Ngụy Mông đi xem ngày, chúng ta hồi phủ.”
Bảo Ninh “ồ” một tiếng: “Chúng ta chuyển vào đại trạch, ta cũng có thể diện hơn.”
Nàng nói như vậy, Bùi Nguyên cười lên, cúi đầu dùng mũi cọ mặt nàng, Bảo Ninh ngứa, cười né tránh, hai tay giữ mặt hắn.
Bảo Ninh như không để ý, ngữ khí tản mạn nói: “Sau này chàng cũng có thể diện, nhưng không được học những thói xấu kia, phải một lòng một dạ với ta, không được thay lòng đổi dạ.”
Bùi Nguyên nhìn mắt nàng, không lên tiếng.”
Bảo Ninh lại nói: “Hôm nay đến chỗ bệ hạ, ta thấy rất nhiều tiểu cung nữ mỹ mạo trẻ tuổi, lúc này ta mới biết, sinh hoạt trong hoàng gia không giống ta tưởng tưởng lắm. Bệ hạ còn nói, sinh hoạt trong hoàng gia có điều không như mong muốn, A Nguyên, ta có chút bối rối, đến cùng có gì mà không như mong muốn? Về sau, nếu chàng cũng gặp phải chuyện… Tựa như Thái tử, hắn cưới Thái tử phi là cháu gái của mẫu thân hắn, dù hắn không thích biểu muội của hắn nhưng vẫn cưới qua cửa…”
Bùi Nguyên nói: “Hắn chính là phế vật, văn võ không thành, chỉ có thể cưới nữ nhi nhà khác lấy lòng người.”
Bảo Ninh cười lên: “Ừm, chàng không phải phế vật.”
Bùi Nguyên “hừ” một tiếng: “Ta cảm giác nàng đang mắng ta?”
“Ta có sao.” Bảo Ninh lặp lại: “Ta vừa nói cái gì, ta nói chàng không phải phế vật?”
Bùi Nguyên nói: “Chắc chắn nàng đang mắng ta, nàng châm chọc ta.”
“À? Chàng là người nhạy cảm như vậy?” Bảo Ninh giải thích: “Nếu ta muốn mắng người. Ta có thể cong môi nói sao?”
Bùi Nguyên hỏi: “Vậy nàng sẽ nói gì?”
Bảo Ninh nói: “Ta sẽ mắng chàng là đầu heo thối! Hoặc là con lừa ngốc, mông gà lớn.”
Bùi Nguyên nghi hoặc hỏi: “Tại sao là mông gà lớn?”
Bảo Ninh kiên nhẫn giải thích cho hắn: “Nếu con gà nào có mông quá lớn, nó sẽ bị nướng thịt, gà nướng cháy phao câu, cho nên nói chàng là mông gà lớn, là đang mắng chàng.”
Bùi Nguyên nói: “Ta thấy mông nàng cũng không nhỏ.”
“Ta không mắng nàng, ta thích sờ bờ mông nhỏ mềm mại của nàng, nên khen nàng.” Bùi Nguyên xoa mặt nàng, ấm giọng khuyên giải, “Nàng không nên quá mẫn cảm.
Bảo Ninh kêu “à” một tiếng, muốn cắn hắn một ngụm, Bùi Nguyên cười né tránh, hỏi: “Phao câu gà có vị gì, ta muốn ăn, lúc nào nàng nướng cho ta?”
Bảo Ninh tức giận nói: “Con lừa ngốc!”
“Ừm.” Bùi Nguyên tự nhiên đáp ứng, vẫn nói chuyện cũ, “Lúc nào nướng phao câu gà cho ta ăn? Ta muốn cái lớn.”
***
Bảy ngày sau là ngày lành tháng tốt để tân gia. Bảo Ninh mang theo hai con chó của nàng, một con dê, còn có một Bùi Nguyên không quá nghe lời, lần nữa chuyển nhà.
Nhưng lần này không giống trước kia, Bảo Ninh đứng trước cổng phủ đệ, ngẩng đầu nhìn hoành phi màu đen có bốn chữ mạ vàng —— Tế Bắc Vương phủ.
Bảo Ninh nghĩ, thân phận của nàng theo Bùi Nguyên như nước lên thì thuyền lên, biến thành Vương phi, có phủ đệ của mình, làm chủ mẫu chân chính.