Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 113: Tiểu tụ



Trước kia Tế Bắc Vương phủ là nơi Bùi Nguyên ở mỗi khi hồi kinh, cũng không thường đến, lại hoang phế hơn nửa năm, cỏ đã sớm mọc rậm rạp, mái ngói của các phòng lăng bị mưa gió xói mòn, có chút rách nát. Hắn đã sớm thuê thợ về sửa, dù không tinh xảo nhưng tốt xấu gì người vẫn ở được.

Bảo Ninh dặn dò Lưu ma ma: “Nhớ mua chút bột lưu huỳnh, rắc xung quanh nhà để đuổi rắn.”

Lưu ma ma tuân lệnh, Bảo Ninh cười nói: “Toà phủ đệ này khá lớn, viện lạc cũng nhiều, phân cho bọn A Hoàng một cái đi, ngay bên cạnh đại viện của chúng ta. Khi nào rảnh ta vẽ bản thiết kế, sửa lại phòng bọn chúng một chút.”

“Bây giờ A Hoàng là chó phú quý.” Lưu ma ma cũng mỉm cười nhìn A Hoàng đang chạy loạn, trên cổ đeo ngọc bài màu vàng kim, “Thánh thượng ban nhãn hiệu cho nó, bên trên viết danh tự, cả kinh thành này nó là con chó có quyền thế nhất, ngay cả chó trong phủ Tả tướng cũng không sánh bằng nó.”

Bảo Ninh nói: “Được rồi, ngày khác may cho nó bộ y phục, trông nó ra dáng công tử nhà giàu, thật oai phong.”

Mọi người đều bật cười.

Bùi Nguyên hừ cười nói: “Nàng tranh thủ thời gian an bài hôn sự, cưới cho A Hoàng nàng dâu nhỏ, sớm ngày sinh một ổ oắt con. Mỗi con may một bộ y phục, làm thêm ngọc bài. Khi ra ngoài, người ta thấy sau lưng nàng một bày chó phú quý, bá tánh trong kinh đều hâm mộ nàng!”

Bảo Ninh liếc nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Miệng không nhả được mấy lời hữu ích.”

Nàng kêu hạ nhân đưa bọn A Hoàng đi chơi, còn mình kéo Bùi Nguyên đi dạo quanh phủ đệ. Tế Bắc Vương phủ thi công vào thời gian Bùi Nguyên được sủng ái nhất, rất lớn, còn lớn hơn Quốc công phủ một chút, bên trong có các đình giao thoa, một hồ nước rất lớn, còn có toà lầu hình lục giác cao ba tầng. Bảo Ninh đi đến dưới lầu, ngửa mặt lên nhìn, mỗi góc đều treo chuông vàng nhỏ, gió thổi khiến chúng lúc ẩn lúc hiện, nhìn rất đẹp mặt. Chắc hẳn ngày hè ngồi trên lầu hóng gió sẽ rất sảng khoái.

Bảo Ninh nhìn Bùi Nguyên nói: “Không ngờ chàng có thú vui tao nhã này, xây dựng một lầu nhỏ như vậy, về sau ta không nói chàng thô tục quê mùa nữa.”

“Thì ra ta trong lòng nàng là như vậy?” Bùi Nguyên nhíu mày nói lại, “Thô tục quê mùa?”

Bảo Ninh im lặng.

Nàng đưa tay lên trán che ánh nắng, hứng thú hỏi: “Vào xem đi?”

Cửa bên trên bị khoá, trước kia không có ngoại nhân đi vào, khi nào về ta tìm chìa khóa cho nàng.” Bùi Nguyên nói, “Toà lầu này bắt chước kiến trúc trong cung của mẫu phi ta, chỉ là trong cung có bốn tầng, ở đây là ba tầng. Bên trong bài trí không khác mấy trong cung. Năm đó người qua đời ta sai thợ tu sửa, tính toán ra, đã gần mười năm chưa từng đặt chân qua.”

Bảo Ninh nói: “Cũng không quét dọn sao? Bên trong mạng nhện giăng khắp nơi, còn có rất nhiều chuột?”

“Coi ta là nàng? Heo nói tiếng heo, đầu óc như heo.” Bùi Nguyên nghiêng đầu, cụp mắt nhìn nàng: “Đương nhiên mỗi năm ta sẽ mời người vẩy nước quét nhà, cũng sẽ trùng tu chỗ bị chuột gặm.”

Bảo Ninh tức giận dẫm chân hắn: “Chàng làm sao vậy, chỉ chờ thời cơ mắng ta!”

“Sao ta lại mắng nàng.” Bùi Nguyên lười nhác ôm bả vai nàng, tiếp tục đi về phía trước, “Nàng không cảm thấy xưng hô đấy lộ vẻ yêu chiều sao?”

Hắn nâng cằm Bảo Ninh, gọi nàng: “Tiểu trư?”

Bảo Ninh quay mặt né tránh hắn, không vui nói: “Đại hoa trư, ta cũng yêu chàng nên mới gọi như thế.”

Bùi Nguyên cúi đầu nhìn giày mình: “Vừa nãy nàng dẫm bẩn giày ta, làm sao bây giờ, nhanh cho ta ngân lượng, ta muốn mua đôi mới.”

Bảo Ninh liếc hắn một cái: “Đế giày tiên tử không nhiễm bụi trần, tự chàng làm bẩn, bụi trên mặt đất dính vào giày, liên quan gì đến ta. Nói theo cách khác, dù ta đạp chân chàng cũng phải để lại dấu vết, giày chàng bẩn như thế, do chàng tự dẫm vào nước bẩn!”

Bùi Nguyên nhếch môi cười: “Miệng lưỡi sắc nhọn, học thói xấu.”

Hắn nói rồi, vươn tay áp cổ Bảo Ninh vào ngực mình, ngón tay muốn véo má nàng, bắt nàng mở miệng ra, nói: “Nhanh cho ta sờ sờ, răng lợi của nàng bây sờ sắc nhọn như A Hoàng, không biết trên lưỡi mọc gai chưa…”

***

Bảo Ninh cho rằng chuyển đến phủ đệ, địa vị nâng cao, thời gian sẽ dễ chịu hơn nhiều, chí ít không bị đám người không có mắt trêu chọc. Mà Tế Bắc Vương phủ gần con phố phồn hoa nhất kinh thành Trường An, trong phủ không thiếu thứ gì, nơi ở lớn, không đủ hạ nhân vẩy nước quét nhà, Bảo Ninh đi một vòng quanh chợ suy nghĩ.

Nhưng nguyện vọng nhỏ như vậy, mãi đến nửa tháng sau vẫn chưa thể hoàn thành.

Ngoại trừ lần dọn dẹp đầu tiên kể từ khi chuyển đến, người đến phủ bái kiến đếm không xuể, nào là Thị lang phu nhân, rồi nữ nhi nhà học sĩ. Trong đó có không ít người Bảo Ninh từng gặp, tại bữa tiệc đầy tháng ở phủ Quốc công, những người này trước kia ngạo mạn kinh thường nàng, bây giờ ai lấy đều cong môi hết mức để cười.

Mới đến, cũng không thể tự cao tự đại đuổi người ta ra ngoài, phải mở rộng quan hệ. Vì vậy, rõ ràng khách mang lễ vật tới bái kiến, mà chủ nhà còn mệt hơn cả khách, phải mời các nàng dùng trà nói chuyện phiếm, khuôn mặt tươi cười tiếp đón, phải thân thiện dẫn các nàng đi dạo vườn. Mấy ngày kế tiếp, Bảo Ninh cười đến cứng cơ mặt, chân cũng đau mỏi, vừa nhìn mấy đoá hoa hậu viện kia đã muốn nôn.

Nàng sợ nhất kiểu không thân không quen, nếu là thân cận, cũng không cần lễ tiết. Nếu là xa lánh, cũng không cần giả bộ cười. Đối phương đến nhìn nàng, là vì phía sau có Bùi Nguyên quyền thế, chạy đến nịnh bợ, bọn họ thổi phồng chuyện, Bảo Ninh nghe đến phát thẹn, không biết tiếp lời ra sao.

Những đợt thăm hỏi như vậy kéo dài đến mười ngày sau mới dần dần vơi xuống, lễ vật chất nửa nhà kho, dù mệt coi như có chút thu hoạch.

Bùi Nguyên được cho phép vào triều, công việc cũng bận rộn lên. Hắn mang đến tin tức, nói Thế tử Sùng Viễn hầu Giả Linh đã bị giết, giáng chức Hầu của Giả gia, thu phủ đệ, bãi bỏ tục cha truyền con nối. Sùng Viễn hầu Giả Đạo Công khăng khăng giữ mình, từ chức quan, cùng Nhị tử Giả Hiến xuống vùng sông nước Giang Nam an cư lạc nghiệp. Đại tỷ được ban cưới cho tân khoa Võ thám hoa, tuỳ ý thành hôn.

Trước một đêm Nhị tỷ xuống phía nam, các tỷ muội hẹn ăn cơm trong tửu lâu của Tam tỷ Quý An Lộ.

Lần trước Bảo Ninh gặp Quý An Lộ là bốn, năm tháng trước đó. Lúc ấy Bùi Nguyên bị bệnh nặng, hai người ở viện lạc ngoại ô kinh thành, một tú tài nghèo tên Phùng Vĩnh Gia bị người ta dụ dỗ sinh ác ý, bắt Bảo Ninh đi, khi nàng chạy thoát trùng hợp gặp được Tam tỷ, vào tửu lâu tị nạn một đêm.

Bảo Ninh nhớ kỹ, lúc đó tửu lâu gọi là “Cổ Tinh thực lâu”, hương vị đồ ăn rất tốt, bố trí tao nhã mộc mạc, nhưng không hơn gì những tửu lâu khác.

Hôm nay ghé lại, quán ăn đã thay đổi lớn, danh tự cũng sửa lại, gọi “Hoa Yển Phi Thiên lâu”, lan can đi lên lầu được khảm ngọc. Bình hoa trưng bày giống đồ cổ tiền triều, bên trong có hoa lan được chạm khắc từ ngọc bích, màu sắc rực rỡ. Tam tỷ phu Trương Hoà Dụ ra nghênh đón, mặc bào phục màu đen, đai lưng vàng kim, tròn tròn mập mạp, cười lên rất hoà thuận, nhìn giống phú thương.

Hắn hành lễ với Bùi Nguyên, dáng tươi cười có chút ngại: “Vương gia, Vương phi, mời đi bên này, mọi người đã tới đông đủ, đều tụ họp trên lầu ba.”

Bùi Nguyên thản nhiên nói: “Người nhà gặp nhau, không cần đa lễ, thỉnh cầu dẫn đường.”

Bước lên cầu thang, Bảo Ninh càng thêm ngạc nhiên vì độ xa hoa, nàng chỉ vào một chiếc đèn hình bông hoa sen lớn, ước chừng một người ôm mới hết, hỏi: “Đây, đây là bạc?”

“Không phải, nó chỉ là hợp kim của đồng và niết, nhìn rất lớn nhưng thực ra khá nhẹ, chỉ giả làm bạc.” Trương Hòa Dụ có ý không tốt lắm: “Người ngoài nhìn vào nghĩ quán chúng ta kinh doanh tốt.”

*Niết: niken

Bảo Ninh lại hỏi: “Tửu lâu đổi tên khi nào?”

Trương Hoà Dụ đáp: “A Uẩn đổi từ ba tháng trước, nói danh tự này có khí thế, nghe xong người ta nghĩ nơi này nhiều người giàu sang qua lại.”

Bùi Nguyên cũng hứng thú: “Sao tự dưng muốn đổi danh tự, còn làm giả nhiều vật nhỏ như vậy?”

Bảo Ninh không hiểu hỏi: “Ngoại trừ đèn đồng, còn có thứ gì là giả?”

Bùi Nguyên: “Tất cả những gì nàng nhìn thấy, ngoại trừ người, cơ bản đều là giả. Cầu thang này nhìn giống gỗ tử đàn, nhưng dùng ngón tay gõ, thanh âm không giống, đây chỉ là gỗ cổ thụ bình thường. Trên tay vịn có đính ngọc bích, thật ra chỉ là đá xanh bình thường. À, còn cái bình hoa cổ kia, nhìn đường vân trên miệng bình, là cố ý làm cũ, đoán chừng mới nung từ nửa năm trước. Còn có cái kia…”

Bùi Nguyên chỉ vào trong bình hoa: “Hoa này tuyệt đối không được đụng, nếu trên tay có mồ hôi, đụng một cái sẽ phai màu.”

Trương Hoà Dụ ngạc nhiên nói: “Vương gia có mắt nhìn! Quán rượu này nổi danh đã lâu, không có một người nhận ra.”

Bọn họ đi đến cuối một đoạn cầu thang, Bùi Nguyên hỏi: “Ai nghĩ ra chủ ý này?”

Trương Hoà Dụ vẫn chưa trả lời, liền nghe thấy tiếng thiếu niên khoan khoái truyền đến: “Đương nhiên là ta nghĩ!”

Bảo Ninh kinh hỉ nâng mắt nhìn: “A Uẩn?”

“Tỷ!” Quý Uẩn chạy chậm xuống, đầu tiên là giữ chặt cổ tay Bảo Ninh, muốn đi lên lầu cùng nàng, nhưng bị Bùi Nguyên nhìn một cách bất thiện, hắn giữ vững được một hồi, cuối cùng ngượng ngùng buông tay ra: “Mọi người chờ tỷ đã lâu, cuối cùng cũng đến.”

Đại tỷ, Nhị tỷ và Tam tỷ đều ở đây, mang theo người nhà đến, Giả Hiến cũng ở đây, hai đưa con trai của hắn đang chạy loạn.

Đây chỉ là bữa cơm riêng, không cần lễ tiết nghiêm khắc, mỗi người tự ngồi vào chỗ. Trương Hoà Dụ ra ngoài kêu người mang thức ăn lên, cảnh ngộ thay đổi, Bảo Ninh gặp lại tỷ muội nhà mình, cảm thấy ngũ vị tạp trần, mọi người tụ một chỗ nói chuyện. Quý Uẩn ngồi một bên trông mòng nhìn, cũng không thể chen miệng vào, Bùi Nguyên âm thầm nhìn hắn một hồi, chợt ngồi xuống bên cạnh hắn: “Ài, tiểu hài nhi —— ”

Quý Uẩn nghe được trừng lớn mắt, dáng vẻ bị sỉ nhục nói: “Ta đã mười ba tuổi!”

“À, vậy ta gọi tên người.” Bùi Nguyên gọi hắn: “Quý Uẩn à.”

Quý Uẩn cau mày một cái, bất đắc dĩ tiếp lời: “Có chuyện gì không?”

Hai người luôn không hợp nhau, bây giờ Quý Uẩn đã bỏ suy nghĩ cướp Bảo Ninh đi, nhưng hắn vẫn không nồng nhiệt với Bùi Nguyên như cũ. Hắn phòng bị nhìn Bùi Nguyên, không rõ, lần trước còn đánh một trận, sao lần này lại nhiệt tình hàn huyên rồi? Chắc chắn không có chuyện gì tốt!

Bùi Nguyên rót cho hắn một ly rượu, nhíu mày: “Chạm ly?”

Được đối đãi như người lớn, trong lòng Quý Uẩn dễ chịu hơn nhiều, sau khi chạm ly uống rượu, sắc mặt hắn hơi ửng đỏ, nói: “Rốt cuộc có chuyện gì, nói thẳng là được.”

Bùi Nguyên hỏi: “Quán rượu này do ngươi và Tam tỷ phu hợp tác kinh doanh?”

“Đúng.” Quý Uẩn gật đầu: “Tam tỷ phu nấu ăn ngon, nửa kinh thành đều biết danh tiếng, ta không đành lòng nhìn tài năng của hắn bị chôn vùi, đương nhiên muốn góp một phần sức lực!”

Bùi Nguyên dùng tay chống cằm, lại hỏi hắn: “Ngươi nghĩ thế nào ra mấy chủ ý ngu ngốc kia, làm một nhà đồ gỉả, coi người khác không có mắt nhìn?”

Quý Uẩn mang theo chút khinh bỉ nhìn hắn, Bùi Nguyên không tức giận, thậm chí cong khoé môi mang ý cười, nghe Quý Uẩn nói: “Trước kia nghe nói ngươi làm ăn rất nhiều, tưởng ngươi là người biết chuyện, không nghĩ cũng có chuyện không biết. Tửu lâu của ta mở cho ai đến, là kẻ có tiền sao, dĩ nhiên không phải, là cho những người muốn thể diện nhưng không có nhiều tiền. Trong tay bách tính bình thường không có nhiều tiền, chỉ miễn cưỡng sống qua ngày, Phượng Tường Cư lớn như vậy, cả đời bọn hắn làm lụng cũng không thể đặt chân đến!”

Bùi Nguyên gật đầu: “Ngươi nói tiếp.”

Quý Uẩn nói: “Mặc dù không đến, nhưng chẳng lẽ bọn họ không muốn đến sao? Vậy làm sao bây giờ, cần có thương gia như ta, mở tửu lâu nhìn bên ngoài xa xỉ nhiều tiền, giá cả đồ ăn được thoả hiệp, không đắt không rẻ, vừa có thể diện, vừa có thể ăn. Khách nhân đến ăn một bữa thịnh soạn. Lại nói, mặc dù ta dùng bạc giả, ngọc giả, bình hoa giả, nhưng ta có nói những thứ kia là thật không? Người sáng suốt biết nhưng không phá hỏng, ta kiếm tiền, ngươi vui, không phải rất tốt sao?”

Bùi Nguyên cười: “Ngụy biện.”

Hắn nhìn Giả Hiến một chút, hỏi: “Là Nhị tỷ phu dạy cho ngươi?”

Dù sao Quý Uẩn còn nhỏ tuổi, uống một chén rượu liền đỏ bừng mặt, mồm miệng cũng không nói rõ: “Vương gia, ngươi đừng quá đắc ý, đừng muốn càn rỡ. Mặc dù Vinh Quốc công phủ của ta xuống dốc, nhưng côn trùng trăm chân chết còn giãy dụa, vốn liếng vẫn phải có, huống hồ, ta không phải người dễ bắt nạt! Nhị tỷ phu xuôi xuống phía nam, những cửa hàng dưới tên hắn đều do ta tiếp nhận. Xét về tài lực, bây giờ ta không bằng người, nhưng qua hai, ba năm nữa, cộng lại cũng không kém quá nhiều. Ngươi không nên ỷ thế hiếp người, ngươi khi dễ tỷ tỷ của ta, bằng không… Nếu có ngày ngươi gặp chuyện muốn nhờ ta, ta nhất quyết không giúp ngươi!”

Bùi Nguyên cười lên, đưa tay sờ đầu Quý Uẩn: “Không sai, Quý Xương Bình dạy dỗ đứa con trai tốt.”

Quý Uẩn lớn tiếng nói: “Không cho phép sờ đầu ta!”

Hắn nói quá lớn, Bảo Ninh bị thu hút, vội vã đi qua: “Tại sao lại cãi vã?”

Nàng nhỏ giọng nhìn Bùi Nguyên nói: “Chàng lớn như vậy còn cãi nhau với đứa trẻ.”

Bùi Nguyên buông tay nói: “Ta không làm cái gì, không tin nàng hỏi Nhị tỷ phu.”

Giả Hiến đang trông hai đứa con trai của mình, nghe vậy, nhanh chóng bác bỏ liên quan: “Ta không biết rõ tình hình, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.”

Bùi Nguyên dùng ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn, nhìn Quý Uẩn nói: “Nhìn xem, đây mới là bản tính của thương nhân, vừa nhanh vừa gọn. Ngươi có tài nhưng vẫn còn non, phải rèn luyện kinh nghiệm thật tốt.”

Đàm tiếu một thời gian, đồ ăn đã dâng đủ, một bàn đầy màu sắc, trong phòng ngập hương thơm.

Mọi người bắt đầu động đũa ăn cơm, qua ba vòng rượu, nam nhân đều đã thấm men say, Bùi Nguyên hình như khá vui, ai kính rượu tới đều tiếp, không từ chối.

Lúc đã hơi say rượu, Giả Hiến nói: “Uống rượu ngon, không thể không có tiếng nhạc, hay là mời mấy vị ca nữ đến góp vui.”

Nhị tỷ âm thầm trừng mắt nhìn hắn.

Bảo Ninh nhíu mày, nàng không muốn thế này, nhưng không biết cự tuyệt như nào, chợt nghe Bùi Nguyên ngồi bên cạnh nói: “Mượn đàn tì bà đến đây, không cần ca nữ đến, ta cũng có thể hát.”