Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 115: Thông phòng



Tên lão thái dám họ Miêu chắc chắn không thể khước từ, còn năm thiếu nữ kia… Bùi Nguyên ở đây, lại có người của Chu Đế, Bảo Ninh không thể tự tiện quyết định.

Nàng thật sự không thể tự tiện đuổi mấy nữ tử này đi, bây giờ nhất định phải hỏi ý kiến Bùi Nguyên.

Bảo Ninh đẩy Bùi Nguyên, nhịp tim có chút nhanh. Nàng nắm chắc Bùi Nguyên sẽ không giữ mấy nữ nhân thông phòng trong phủ, nhưng nàng cũng có chút lo lắng. Nam nhân có thói hư tật xấu là háo sắc, mấy thiếu nữ kia đều trẻ tuổi xinh đẹp, bây giờ Bùi Nguyên say đến mơ hồ, nếu tâm trí bị mê mẩn, thuận tiện đồng ý, vậy nàng phải làm thế nào?

Bảo Ninh bóp cánh tay hắn một cái, lần này nàng bóp mạnh, Bùi Nguyên đau đớn kêu lên, Bảo Ninh hỏi: “Tỉnh lại chưa?”

Bùi Nguyên nhíu mày hỏi: “Sao không vào phủ?”

“Thái tử đưa hạ nhân tới.” Bảo Ninh vén rèm cửa sổ lên, chỉ cho hắn nhìn, thanh âm cực kỳ bình tĩnh ôn hoà, “Hắn nói trong phủ ít người, thân thiết đặt mua cho chàng vài mỹ nữ, chàng muốn bọn họ ở phòng nào.”

Bảo Ninh cười nói: “Trong phủ còn rất nhiều phòng trống.”

Bùi Nguyên nhìn sắc mặt nàng dò hỏi: “Nàng không tức giận? Thật hay giả vậy?”

Bảo Ninh muốn vặn vành tai hắn một cái. Ngày thường nói lý lẽ như sấm rên gió cuốn, bây giờ lằng nhà lằng nhằng, dinh dính như cháo, còn quan tâm nàng nói thật hay giả? Nàng đương nhiên đang ra vẻ rộng lượng, chẳng lẽ muốn la khóc một trận om sòm, đuổi người ta đi sao! Cho hắn ăn ngon uống sướng, còn lượn đường xa như vậy mua gà quay cho hắn, bây giờ cần dùng đến hắn, chỉ cần nói một câu đuổi người là được, hắn không nói, còn hỏi nàng có tức giận hay không!

Bảo Ninh hỏi: “Những cô nương này, chàng muốn giữ lại hay không? Giữ lại để làm nha hoàn thông phòng cho chàng.”

Nàng nói mấy chữ sau rất nặng.

Bùi Nguyên hỏi: “Có đủ tiền nuôi không?”

“…” Bảo Ninh cắn răng, “Vương gia nói đùa, đương nhiên thần thiếp nuôi được, ngài giữ hay không giữ?”

Bùi Nguyên hỏi: “Gà quay của ta đâu?”

Bảo Ninh sửng sốt. Lúc này hắn còn muốn lấy gà quay?

Năm nữ tử bên ngoài hai mặt nhìn nhau, đang đợi câu trả lời chắc chắn, Bảo Ninh âm thầm đạp Bùi Nguyên một cước, trừng hắn: “Giữ hay không giữ.”

Sắc mặt Bùi Nguyên rất mệt mỏi, cảm giác say lại ấp đến, đau đầu, cổ họng cũng khó chịu. Hắn muốn ói, vịn vách xe miễn cưỡng đứng lên, vội vàng đi ra ngoài.

Bảo Ninh kinh ngạc hỏi: “Chàng định làm gì?”

Bùi Nguyên nhảy xuống xe, Bảo Ninh ôm gà trong ngực, nhanh chóng đi theo đỡ hắn: “Thế này là sao?”

Mấy thiếu nữ kia và Miêu quản sự thấy hắn ra, vội vàng quỳ xuống thành một hàng, Bùi Nguyên chống tay vào chỗ vịn của xe, một tay chỉ mấy thiếu nữ kia, miệng nói hàm hồ không rõ: “Giữ giữ giữ…” Giữ cái rắm!

Ba chữ sau chưa kịp nói, thức ăn trong dạ dày trào lên, Bùi Nguyên “oa” một tiếng, khom lưng phun ra.

Trần Già trợn tròn mắt: “Giữ lại thật?”

Trong lòng Bảo Ninh đủ kiểu tư vị khó chịu, nàng nhìn Bùi Nguyên đang nôn mửa chưa xong, thật muốn bỏ hắn ở đây, cho mấy nha hoàn kia hầu hạ chăm sóc. Thấy mấy thiếu nữ kinh hỉ vạn phần, dáng vẻ dập đầu cảm tạ. Hốc mắt Bảo Ninh chua xót, đây là chuyện gì xảy ra!

Nàng muốn tự giải thích cho mình, nói hắn uống say, ăn nói không thành thật, nhưng không phải lúc say sẽ nói những lời thật lòng sao?

Trong lòng uỷ khuất, trên mặt không thể thất lễ. Bảo Ninh bình tĩnh nói: “Nghe Vương gia nói, nhanh đi làm đi. Thu thập mấy gian phòng trống ở Tây viện, mời các cô nương ở lại, sáng mai thỉnh an với Vương gia.”

Nàng lại nhìn lão thái giám kia: “Miêu quản sự?”

Lão thái giám nhanh chóng xác nhận, Bảo Ninh nói: “Đêm nay Miêu quản sự chịu uỷ khuất, trước tiên ở phòng trống bên Đông viện một đêm, ngày mai đổi lại. Sắc trời rất muộn, mọi người nhanh đi nghỉ ngơi.”

Đám người quỳ tạ rồi rời đi. Bùi Nguyên nôn khan, thanh tỉnh không ít, xoa mũi hỏi: “Không phải vừa nãy có rất nhiều người sao, người đi đâu hết rồi?”

Bảo Ninh dùng tay áo lau mắt, không trả lời hắn, trực tiếp đi vào trong phủ.

Bùi Nguyên hỏi Trần Già: “Nàng sao vậy?”

Trần Già nhìn bóng lưng Bảo Ninh, trong lòng biết có việc không tốt, nhưng hắn chỉ là tên hộ vệ, cũng không nên nhiều lời. Bảo Ninh là chủ tử của hắn, Bùi Nguyên cũng coi là một nửa, Trần Già suy đi nghĩ lại, lo lắng hỏi: “Vương gia, ngài chuẩn bị chăn đệm nằm dưới đất chưa?”

Bùi Nguyên nói: “Chưa.”

“Vậy thì khó rồi..” Trần Già nghĩ, lại hỏi, “Hay là, ngài chen chân với Cát Tường và A Hoàng một đêm?”

“Thả rắm vào mặt mẹ ngươi, ngươi bị bệnh?” Giọng Bùi Nguyên căm hận mắng hắn, “Ngươi mới ngủ cùng chó đấy, sao ngươi không ngủ cùng chó đi?”

Hắn nói xong, loạng chà loạng choạng đuổi theo Bảo Ninh: “Sao đi nhanh vậy? Gà quay đâu?”

Bảo Ninh không muốn nhìn hắn một chút nào, lửa giận trong lòng nàng đang bốc lên hừng hực, vừa nghĩ tới mấy thiếu nữ kia, cảm giác Bùi Nguyên không khác gì đồ vật. Nàng ít khi mắng chửi người, nhưng bây giờ nàng muốn mắng, Bùi Nguyên không phải món đồ mua đi bán lại. Ngoài miệng nói dễ nghe như vậy, trên thực tế thì như nào, các nam nhân trong thiên hạ đều như nhau, đều thích có giai nhân, nhuyễn ngọc ôn hương ở bên. Thời gian trước kia mộc mạc khốn khó, hắn vẫn chưa hiện nguyên hình, bây giờ địa vị được nâng lên, người không còn như xưa, giữ giữ giữ… Thấy dáng vẻ mong mỏi của hắn, tròng mắt hận không thể rớt xuống!

Bùi Nguyên đuổi sau nàng, Bảo Ninh đi nhanh, hắn đi không được một đường thẳng, xiêu xiêu vẹo vẹo, vậy mà đuổi không kịp.

Cách cửa phòng chưa đến ba bước, Bảo Ninh đóng sầm cửa trước mặt hắn.

Bùi Nguyên choáng váng, sau đó lửa bùng cháy. Tiến nhanh mấy bước gõ cửa: “Quý Bảo Ninh, nàng lại nhốt ta ở ngoài cửa, lần này là lần thứ mấy, cho nàng mấy lọ thuốc nhuộm nàng đã muốn mở phường nhuộm? Mở cửa nhanh lên!”

Bảo Ninh giữ chốt cửa, lúc này mới nhớ tới gà quay trong tay. Nàng đi đến cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, nhìn Bùi Nguyên nói: “Đừng gầm rú trước cửa nhà ta, chàng còn nói thêm một tiếng, ngày mai ta lập tức về Quốc công phủ!”

Bùi Nguyên vừa định cãi lại hai câu, nghe đoạn sau nàng nói, ỉu xìu im lặng.

Nhưng sắc mặt hắn vẫn bất thiện như cũ, nổi giận đùng đùng đi về hướng cửa sổ, hạ giọng nói: “Nàng lại…”

Bảo Ninh ném gà quay vào ngực hắn: “Ôm gà của chàng đi tìm oanh oanh yến yến đi! Biến đi!”

Dầu mỡ của gà quay cọ vào vạt áo hắn, sau đó nhanh như chớp lăn xuống đất. Bảo Ninh đóng cửa sổ lại, Bùi Nguyên mờ mịt nhặt gà trên nền gạch, nhìn ánh đèn sau cửa sổ sáng một lát, sau đó nhanh chóng tắt. Trong phòng không có động tĩnh, Bùi Nguyên kìm nén lửa trong lòng, muốn gõ cửa sổ gọi nàng, nhưng lại nhớ câu kia của Bảo Ninh “Lập tức về Quốc công phủ”, hắn liền sợ.

Chuyện bỏ về nhà ngoại này, nàng làm được, Bùi Nguyên không dám mạo hiểm.

Nhưng bây giờ… Bùi Nguyên ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã qua canh hai, tối nay hắn phải sống sao?

Đang ngây người, nơi cửa viện truyền đến tiếng chim gọi “chít chít chiêm chiếp”, Bùi Nguyên quay đầu, nhìn con mắt Trần Già. Mặc dù vóc người của Trần Già không dễ nhìn, còn hiền như khúc gỗ, nhưng vẫn có lòng nhiệt tình làm hộ vệ tốt. Hắn huýt sáo thu hút chú ý của Bùi Nguyên, niềm nở nói: “Vương gia, trong viện của bọn Cát Tường có một gian phòng trống, thần vừa thu dọn cho ngài xong…”

Bùi Nguyên nắm gà quay đã bẩn trong tay, trên trán nổi gân xanh: “Không có chỗ khác có thể ở sao?”

“Không có…” Trần Già nói, “Tây viện có người của Thánh thượng, Đông viện là quản sự Thánh thượng đưa tới, cũng không thể quấy rầy. Chỉ có chỗ của bọn Cát Tường có thể ở.”

Trần Già an ủi hắn: “Vương gia, tính khí của bọn chúng rất tốt, sẽ không xua đuổi ngài. Hơn nữa ngài còn mang lễ vật đến, nếu Cát Tường không thuận mắt với ngài, muốn cắn ngài, ngài chỉ cần ném con gà quay này trước mắt nó… Ài, việc này chắc chắn sẽ thành…”

Thái tử đưa người tới, Thái tử đưa người tới khi nào? Bùi Nguyên mê mẩn trong chớp mắt, rất nhanh chú ý đến nửa lời sau của Trần Già, hắn càng nghĩ càng thấy biệt khuất, đạp mấy cước vào mông Trần Già: “Cút nhanh đi!”

Sau đó mang một bụng phẫn uốt sang ổ chó ngủ một đêm.

***

Ngày hôm sau, hắn bị Lưu ma ma đánh thức: “Vương gia, sao người lại ở đây?”

Bùi Nguyên nằm trên giường hé mở mắt, xoa xoa trán, khàn giọng nói: “Mấy giờ rồi? Vương phi bớt giận chưa?”

Lưu ma ma ưu sầu nói: “Những mỹ nữ thông phòng kia đến viện lạc của Vương phi thỉnh an, Vương phi kêu thần gọi người tới.”

Bùi Nguyên kinh hãi: “Thông phòng, thông phòng gì?”

“Hôm qua…” Lưu ma ma kiên nhẫn nói lại cho hắn, lại kinh nghi hỏi: “Người không biết rõ tình hình sao?”

“Ta băm bọn chúng thành trăm mảnh!” Bùi Nguyên chửi thầm một câu, giờ mới hiểu vì sao tối hôm Bảo Ninh tức giận đuổi hắn ra ngoài, hắn vỗ nếp gấp trên vạt áo, vội vàng đi về chính viện. Vừa bước vào cửa nhà chính, đã nhìn thấy Bảo Ninh mặt mày thản nhiên ngồi ở chủ vị uống trà, bên dưới có năm nữ tử ăn mặc tỉ mỉ, đứng xếp thành thành hai hàng. Thấy hắn tiến vào, nhao nhao khoanh tay hành lễ, thái độ thẹn thùng.

Bùi Nguyên ý thức có chuyện lớn, nhíu mày chắp tay sau lưng nói: “Ra ngoài hết.”

Bảo Ninh đặt chén trà xuống, mấy nữ tử kia liếc nhìn nhau, không dám không nghe, nhao nhao lui ra.

Lông mày Bùi Nguyên buông xuống. Hắn dừng tại chỗ một hồi, cẩn thận từng li từng tí đi qua, ngồi vào chỗ đối diện Bảo Ninh, lại cẩn thận nhìn nàng châm trà: “…Nếu ta nói chuyện ngày hôm qua ta không biết, nàng tin không.”

Bảo Ninh nhìn y phục hắn lộn xộn, nhíu mày hỏi: “Tối qua chàng ngủ ở đâu?”

Bùi Nguyên nói: “Ổ chó.”

Bảo Ninh cả kinh ngậm nửa ngụm nước trong miệng, miễn cưỡng nuốt xuống, dò xét sắc mặt hắn, hỏi: “Chuyện tối ngày hôm qua, chàng không nhớ rõ thật?”

Bùi Nguyên ảo não nói: “Ta uống rượu say, nhớ kỹ hôm qua nôn một trận, căn bản không có ấn tượng với mấy nữ nhân kia, cũng không có ý muốn giữ lại!”

Bảo Ninh nói: “Không phải tối qua chàng nói ‘giữ giữ giữ’, chàng vội vã không nhịn nổi, tựa như lửa cháy đến đuôi.”

Bùi Nguyên vỗ đùi: “Ta đã hiểu, ta nói là ‘giữ giữ giữ, giữ cái rắm’! Nàng chỉ nghe thấy nửa câu đầu, không nghe thấy nửa câu sau!”

Bảo Ninh bán tín bán nghi: “Thật sao?”

Bùi Nguyên cấp bách nói: “Nàng còn muốn ta chết để chứng minh sao?”

“Nếu chàng chết, ta phải giải quyết rắc rối này như nào.” Bảo Ninh nhìn ngoài cửa, có thể thấy hình bóng của mấy nha hoàn kia, “Tối hôm qua chàng say rượu nói giữ lại, hôm nay đã đuổi người đi, nếu truyền ra ngoài, người ta đều nói do ta thúc dục. Nói ta ghen tị, tìm chàng náo loạn, mới đuổi người ra. Đến lúc đó, thanh danh của chàng không dễ nghe, nói chàng sợ nương tử.”

Bùi Nguyên buồn bực nghĩ đến Bùi Tiêu, cảm thấy tên tiểu nhân này thật phiền toái.

Một lát sau, Bùi Nguyên nói: “Ta có cách khác.”

Lúc này hắn mới chú ý đến mắt Bảo Ninh, tối hôm qua nàng khóc, bây giờ mí mắt vẫn còn đỏ, có chút sưng. Bùi Nguyên cảm thấy tê rần, vội vàng ngồi xuống trước chân nàng, bắt tay nàng: “Chuyện gì xảy ra, sao mắt nàng sưng thành như này! Chút chuyện nhỏ này, nàng đuổi ta ra ngoài, không cho ta ngủ trong phòng thì thôi, nàng khóc cái gì…”

“Chàng nói gì cũng đơn giản.” Bảo Ninh đẩy hắn một cái, ủy khuất đêm qua lại dâng trào, “Chàng biết tâm trạng của ta như nào không, ta sợ chàng có tiền sẽ học thói xấu, học người ta đặt mua một phủ nữ quyến, ta đã âm thầm nói với chàng bao nhiêu lần, chàng không nghe lọt tai sao? Tối hôm qua chàng nói muốn giữ bọn họ ở lại, ta chỉ muốn đẩy chàng đến cửa hàng gà quay, châm nửa nướng cháy chàng.”

Bùi Nguyên hôn ngón tay nàng: “Không phải ta cho nàng một thanh đoản đao sao, sau này nếu ta nạp thiếp, nàng cầm nó ra cắt cổ ta.”

Bảo Ninh rút tay về, lau nước bọt lên mặt hắn: “Kia là giết người, cũng không phải giết gà, giết vịt, nếu ta giết chàng sẽ bị ngồi xổm trong nhà ngục!”

Bùi Nguyên nhìn nàng cười, không còn lạnh mặt, hắn an ủi nàng: “Bảo bảo, tối hôm qua ta chưa ăn gà quay, cho hết chó của nàng, làm sao bây giờ?”

Bảo Ninh nói: “Cho chàng mua thêm.”

Bùi Nguyên nói: “Ta muốn ăn gà quay của nàng.”

Bảo Ninh hừ một tiếng: “Được đà lấn tới.”

Bùi Nguyên dứt khoát ngồi dưới đất, tay túm cổ tay nàng không buông ra, hắn lại giở thủ đoạn vô lại.

Bảo Ninh không thể làm gì khác, đành nói: “Vậy bây giờ chàng đi giải quyết mấy cô nương kia đi, lại nghĩ cách không để ai đưa nha hoàn đến phủ nửa, ta sẽ làm cho chàng ăn.”

Bùi Nguyên nói câu “được”, đứng lên đi ra ngoài.

Bảo Ninh ở sau lưng gọi hắn: “Chàng thay y phục trước…”

***

Sắp đến buổi trưa, Bùi Nguyên vẫn chưa quay về. Bên ngoài oi bức, Bảo Ninh ngồi cạnh bồn băng đọc sách. Nàng không đọc được mấy chữ, suy nghĩ, đến cùng Bùi Nguyên sẽ dùng cách nào?

A Miên ở một bên đá quả bóng nhỏ chơi, đá đủ rồi, lại chạy tới cắn ngón tay nàng, Bảo Ninh cười đẩy nó ra, thấy Lưu ma ma vội vàng tiến vào, sắc mặt phức tạp.

“Phu nhân, Vương gia cho mấy nha hoàn Thái tử đưa tới đi vẩy nước quét nhà xí và chùi bồn cầu. Người nói tối hôm qua say rượu nghe nhầm, coi người Thái tử đưa tới là nha hoàn làm việc mới tiếp nhận. Nhưng thông cảm cho tâm tình các nha hoàn kia, để bọn họ nguyện ý thì làm, không nguyện ý thì đi, sẽ sửa thân phận nô lệ cho họ.”

“Cách này…” Bảo Ninh chần chừ một lúc, “Cũng rất tốt.”

Lưu ma ma nói: “Nhưng Vương gia còn dán mảnh giấy trước cửa phủ, trên đó viết…”

Bà thở dài nói: “Thỉnh phu nhân tự mình đi nhìn.”

Sắc mặt Bảo Ninh không tốt, trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng đứng dậy đi xem.

Trước cửa phủ có nhiều người vây xem, có người là bách tính, có người là hạ nhân trong phủ, Miêu quản sự cũng đứng ở đó, sắc mặt kỳ quái.

Trần Già mở đường, Bảo Ninh đi lên trước nhìn, chợt cảm thấy tĩnh lặng. Chỉ thấy có hai hàng chữ.

Hàng chữ thứ nhất màu đen: Ai tặng lễ mời đi cửa hông, tránh tai mắt của thiên hạ, thỉnh cầu châm chước cân nhắc.

Hàng chữ thứ hai màu đỏ, được viết lên: Không thu nhận nữ nhân.