Bảo Ninh vô cùng ngạc nhiên. Nàng và Khâu Minh Sơn chỉ gặp nhau được vài lần, quen biết cũng không sâu, sao đêm khuya hắn tới đây, chỉ đích danh muốn gặp nàng?
Bảo Ninh nhìn Lưu ma ma nói: “Chờ ta thay phục.”
Bùi Nguyên vẫn đang tắm rửa, bình thường hắn không lề mề như vậy, nhưng hôm nay tâm tình không tốt, ở bên trong quăng hộp xà phòng lung tung, như thể đang trút giận.
Bảo Ninh thay y phục chỉnh tề hơn, nhìn gương chỉnh trang lại đầu tóc, sau đó gõ cửa phòng tắm: “Khâu tướng quân tìm ta, tại cửa sau, ta ra ngoài một chuyến.”
Tiếng nước bên trong vang lên, đoán chừng hắn nghe không rõ, không trả lời lại. Bảo Ninh không gọi tiếp, mang theo Trần Già và Lưu ma ma vội vàng ra ngoài.
Nàng không biết Khâu Minh Sơn muốn làm gì, nhưng dù sao cũng là nam nhân, còn là trưởng bối, gặp mặt riêng chắc chắn không hay cho lắm, nàng đưa Lưu ma ma theo để làm chứng. Về phần Trần Già, thành thật mà nói, Bảo Ninh sợ Khâu Minh Sơn muốn bắt cóc nàng.
Ý nghĩ này có chút hoang đường, nhưng cuối cùng Khâu Minh Sơn là địch hay bạn, Bảo Ninh không thể nói rõ, cũng không tín nghiệm.
Không phải hắn luôn có tâm tư soán ngôi hay sao?
Đến đường rẽ sang góc cửa sau, ngang qua nguyệt môn, Bảo Ninh nhìn thấy hình bóng Khâu Minh Sơn. Ông mặc thường phục, không cầm đao kiếm, nắm chuôi roi trong tay ngồi trên bệ đá trêu con chó nhỏ, dưới ánh trăng huyền ảo, ông tựa như lão nhân hiền lành.
*Nguyệt môn hay cửa nguyệt môn: loại cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa, như một bức tường đặt trong vườn, mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí.
Bảo Ninh nhíu mày, cất tiếng gọi khẽ: “A Hoàng.”
Con chó kia quay ra sau nhìn, phẩy đuôi hai lần chạy đến bên chân Bảo Ninh.
Khâu Minh Sơn cũng nhìn qua, đứng lên, có phần câu nệ sửa lại vạt áo, cười nói: “Bảo Ninh tới rồi à.”
Bảo Ninh nói: “Khâu tướng quân có chuyện gì quan trọng sao? Chúng ta gặp mặt như này không tiện, có gì nói nhanh một chút.”
Thái độ của nàng tỏ rõ xa cách, sắc mặt Khâu Minh Sơn cứng đờ trong chớp mắt. Ông rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ ôn hoà, cười nói: “Ngày mai ta về Tế Bắc, tối nay tới báo các con một tiếng.”
Sắp đi rồi? Bảo Ninh có chút không lường trước, gật đầu ân cần nói: “Đường xá xa xôi vất vả, Tướng quân phải bảo trọng thân thể.”
“Ta biết các con… không quá chào đón ta.” Khâu Minh Sơn miễn cưỡng cười, đuôi mắt ông hiện nếp nhăn, “Ta đã già rồi, không thể nói rõ với người trẻ tuổi như các con, tính khí ta lại bảo thủ ngang ngược, khiến các con càng ghét ta hơn. Nhưng Bảo Ninh, bá phụ quan tâm các con là thật. Ta nhìn Nguyên nhi trưởng thành, hi vọng sau này hắn sẽ sống tốt. Trước kia ta ra sức tiến quan, khiến khoảng cách giữa ta và Nguyên nhi ngày càng sâu, ta nói rất nhiều nhưng hắn không chịu nghe, giữa hai ta có hiểu lầm, không phải dăm ba câu đã có thể giải thích rõ ràng.”
Bảo Ninh hơi nâng mặt lên, đối mặt với ông: “Rốt cuộc Tướng quân muốn nói gì?”
“Nhưng mấy ngày trước, cố nhân quay về báo mộng cho ta, ta chợt nghĩ thông suốt.” Khâu Minh Sơn nói, “Nếu ta cho hắn những thứ hắn không muốn, dù ta cướp đoạt châu báu đến trước mặt hắn, hắn chưa hẳn sẽ cảm kích ta. Thứ ta muốn thực ra rất đơn giản, hắn thoả mãn là được, vui vẻ là được. Cho nên sau này, ta sẽ không ép buộc hắn làm gì nữa.”
Khâu Minh Sơn nói chậm rãi, Bảo Ninh mềm lòng, nghe ông nói như vậy, lập tức nhớ đến tổ mẫu đã qua đời của mình.
Tổ mẫu là người nhân hậu. Bây giờ Khâu Minh Sơn cũng cho nàng cảm giác hiền hậu, tràn ngập yêu mến.
Giọng nói Bảo Ninh cũng thả nhẹ: “Tướng quân, ngài nói ‘hắn’ tức là Vương gia sao?”
“Đúng vậy.” Khâu Minh Sơn khẽ gật đầu, vẫn cười ôn hoà như cũ, “Tính khí hắn nóng nảy, ta gặp mặt hắn nói chuyện, hắn chưa hẳn nghe lọt tai. Cho nên muốn phiền đến con, Bảo Ninh, ta nhờ con giúp bá phụ chuyển lời. Con chỉ cần nói hắn biết, ta phải đi, nhưng nếu hắn cần đến ta, chắc chắn ta sẽ đứng ra giúp sức, nhưng nếu không cần, thì quên đi. Bất kể hắn muốn làm gì đi chăng nữa, ta và hai mươi vạn binh sĩ ở Tế Bắc vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố của hắn.”
Ông nói như vậy, Bảo Ninh đột nhiên cảm thấy đáy lòng chua xót, nàng gật đầu: “Tướng quân xin yên tâm, thần sẽ chuyển lời.”
“Đứa bé ngoan.” Khâu Minh Sơn nói, lấy một tấm lệnh bài trong tay áo, nhét vào tay nàng: “Đây là binh phù của Dương Mã Cương, nơi đó có ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ, ta giao cho hắn, nếu cần tự điều binh.”
Bảo Ninh nói cảm tạ.
Khâu Minh Sơn thở nhẹ: “Vậy ta đi đây.”
Cổ tay cầm chuôi roi của ông khẽ động, A Hoàng chạy tới, cười nói: “Tiểu A Hoàng, gia gia sắp đi rồi, mày tặng ta vài lời từ biệt đi.”
A Hoàng ngoe nguẩy đuôi, ngọt ngào kêu hai tiếng.
Bảo Ninh bật cười, giật mình cảm thấy, dáng vẻ lúc vui đùa của Khâu Minh Sơn vô cùng giống Bùi Nguyên, nói cách khác Bùi Nguyên vô cùng giống ông.
Nàng chợt nhớ hôm qua là sinh nhật của Khâu Minh Sơn, hai người quên không chúc mừng, Bảo Ninh gọi Lưu ma ma đến, gói hai con gà quay cho Khâu Minh Sơn mang đi. Thứ này không đáng giá, nhưng giành cả tâm ý, Bảo Ninh nghĩ, so với châu báu hay đồ cổ, Khâu Minh Sơn có thể thích món lễ vật này hơn.
Quả nhiên, Khâu Minh Sơn hết sức hân hoan nhận lấy, trước khi đi liếc nhìn nàng thật sâu, trong ánh mắt ngập tràn yêu mến.
Bảo Ninh nhìn ông lên ngựa, giơ roi giục ngựa chạy đi xa, nàng siết chặt lệnh bài trong tay.
Nàng không tự chủ được suy nghĩ của mình, vì sao Khâu tướng quân lại đối tốt với Bùi Nguyên như vậy, âm thầm quan tâm, loại quan tâm này vượt mức chi tình dành cho hậu bối. So với cung vị kia, Bảo Ninh càng có ấn tượng tốt về Khâu Minh Sơn, ít nhất giữa bọn họ không còn hiềm nghi, còn tăng thêm một tấc ôn nhu.
Lưu ma ma tiến lên đỡ tay nàng: “Phu nhân, chúng ta về thôi, nô tì sợ Vương gia đang chờ gấp.”
Bảo Ninh gật đầu, đi hai bước, chợt nhớ tới: “Trần Già đâu?”
Lưu ma ma cũng không biết, hai người nhìn bốn phía, dưới gốc cây liễu cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu vang tận chân trời. Kia không phải tiếng người sao, Bảo Ninh bị doạ khẽ run, sau đó trông thấy Cát Tường nhảy ra, vùng lông quanh miệng còn dính máu, mắt sáng như chó sói.
Bảo Ninh sững sờ, lo lắng hỏi: “Mày cắn ai?!”
Cát Tường gật gù đắc ý, nhìn nó tỏ vẻ rất vui. Đầu óc Bảo Ninh choáng váng: “Mày cắn người nào thành như vậy?!”
Nàng vừa dứt lời, Miêu quản sự che chân, bò từ đằng sau gốc cây liễu ra, kêu khóc nói: “Vương phi, xin Vương phi cứu nô tài!”
“…”
Bảo Ninh nheo mắt nhìn về phía hắn, tự hỏi vì sao hắn ở đây, nhưng nhanh chóng nhận ra việc này do Trần Già an bài.
Nàng không nóng nảy, lãnh đạm hỏi: “Miêu quản sự, ngươi trốn sau gốc cây làm gì, nghe lén sao?”
“Vương phi, nô tài mất nhiều máu, có phải nô tài sắp chết không?” Môi Miêu quản sự tái nhợt, run rẩy vươn tay về phía nàng, “Vương phi, con chó dữ kia cắn chân nô tài, cắn rơi một miếng thịt lớn như cái bát…”
Hắn chỉ tình cờ đi ngang qua nơi này, vừa hay nhìn thấy Khâu Minh Sơn đưa lệnh bài cho Bảo Ninh. Hắn nhớ tới lời bệ hạ dặn dò, nói hắn thăm dò cử động của Tứ Hoàng tử và những người thường qua lại, nên dừng chân núp sau gốc cây nghe đầu đuôi câu chuyện. Hắn sắp rời đi, một con chó lớn đột nhiên nhảy ra, không thèm sủa một tiếng, trực tiếp đớp một cái lên đùi hắn!
Miêu quản sự nện tay xuống đất, khóc rống lên: “Xin Vương phi đòi lại công đạo cho lão nô!”
Cát Tường nghe vậy quay người. Chân chó ngao to như cối xay, oai vệ như dã thú. Miêu quản sự sợ hãi tột độ, run rẩy, lời cũng không nói lưu loát, Bảo Ninh vừa định hỏi gì đó, chỉ thấy hai mắt hắn trợn ngược, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
“Người này sao bị hù doạ đến như vậy.” Bảo Ninh cau mày, “Đưa đến y quán, thông báo cho đồ đệ của hắn một tiếng đến chăm sóc, để lại ngân lượng, việc khác không cần quản.”
Lưu ma ma lo lắng nói: “Dù sao hắn cũng là người Thánh thượng phái đến…”
Nàng nhớ lại con chó được phong danh tự là A Hoàng, mím môi, lại bổ sung một câu: “Là bạn của của con chó được phong danh tự.”
“Hắn nghe lén, không cắn gãy chân hắn là tốt lắm rồi, đáng đời.”
Miêu quản sự bị hạ nhân khiêng đi, mắt thấy người đã đi xa, Trần Già mới chui ra nói: “Thuộc hạ đã sớm trông thấy Miêu quản sự đứng sau cây, hành tung lén lút, nhưng không vội xua đuổi, mới nghĩ ra chủ ý này, gọi Cát Tường tới đuổi hắn… Không nghĩ tới tính khí Cát Tường bạo liệt như thế, trực tiếp động thủ.”
“Cát Tường vẫn luôn ghét kẻ ác.” Bảo Ninh nói, “Về phòng chuẩn bị nước muối ấm, khử trùng răng cho nó.”
***
Bảo Ninh đi dạo một vòng rồi vệ đại viện, Bùi Nguyên đã rất không vui, ngồi trong phòng uống trà: “Nàng đi đâu, lâu như vậy, chẳng lẽ đi ra hồ câu cá?”
Bảo Ninh phản bác: “Câu cá cái gì chứ! Mua tám mươi mốt con cá, số may mắn như vậy, một con cũng không thiếu.”
Bùi Nguyên đặt chén trà xuống, vẫn không vui như cũ: “Vậy nàng làm gì? Đêm hôm khuya khoắt ra hồ cá thắp đèn lồng, xem cá của nàng chết chưa à.”
“Ta…” Bảo Ninh giật mình lấy lại tình thần, chủ đề bị Bùi Nguyên đảo lệch.
Nàng không nói chuyện câu cá tào lao kia nữa, đem chuyện đã xảy ra kể lại cho Bùi Nguyên, lại cầm lệnh bài Khâu Minh Sơn đưa giao cho hắn.
Bùi Nguyên soi kỹ lệnh bài dưới ánh nến, ngón tay gõ gõ: “Là thật.”
Ngoài trời nóng bức, sau khi về Bảo Ninh cảm thấy toàn thân không thoải mái, chuẩn bị quần áo muốn đi tắm rửa.
Nghe Bùi Nguyên nói, nàng quay đầu hỏi: “Sáng mai chàng muốn tiễn Tướng quân không?”
“Hắn mặc thường phục rời kinh, ta đi không hay mấy.” Bùi Nguyên ném lệnh bài lên mặt bàn, “Sau này có cơ hội nói sau.”
Bảo Ninh thuận miệng nói: “Khâu tướng quân cũng thật đáng thương, nhìn ông ấy luôn rất cô đơn.”
Bùi Nguyên cười nói: “Hắn cưới nhiều thê thiếp, sinh nhiều nữ tử, sao có thể cô đơn được.”
Bảo Ninh nói thay cho Khâu Minh Sơn: “Nhưng ta cảm thấy, tình cảm hắn dành cho chàng là thật.”
Bùi Nguyên không thích nghe, nàng cũng không nói, ôm y phục đi vào phòng tắm, lúc bước qua cửa nhớ tới gì đó, quay đầu gọi Bùi Nguyên: “Phu quân!”
Cổ tay Bùi Nguyên khẽ run. Bảo Ninh gọi hắn như vậy là lẽ đương nhiên, xưng hô trang trọng và văn nhã, nhưng đột nhiên nghe được, cảm giác cũng không tệ.
Bùi Nguyên nở nụ cười ấm áp, đáp lại nàng: “Nương tử.”
Bảo Ninh xoa cánh tay đang nổi da gà. Nàng nhăn mũi, bám vào khung cửa gỗ, nhìn Bùi Nguyên nhỏ giọng nói: “Phu quân, ta cảm thấy lời chàng nói lúc nãy cũng hợp lý.”
Bùi Nguyên không hiểu: “Lời nào?”
“Chính là, tám mươi mốt con cá kia đấy.” Bảo Ninh thương lượng cùng hắn, “Phủ chúng ta mới mua cá chép, chúng đột nhiên đổi môi trường sống, không biết chúng đã quen chưa, nếu không chàng đi xem một chút nhé! Quay về báo lại số lượng cho ta, nếu thiếu ta sẽ bổ sung. Số tám mươi mốt này rất tốt, mang ý may mắn, cá chép cũng đem lại may mắn, tám mươi mốt con cá chép càng thêm may…”
Bùi Nguyên: “Nàng kêu ta đốt đèn lồng đi đếm cá?”
“Ta thấy chàng không có việc gì để làm.” Bảo Ninh núp người sau cửa, lộ ra khuân mặt, dáng vẻ tươi cười lấy lòng: “Coi như vì phú quý của phủ chúng ta…”
Bảo Ninh thấy khoé miệng Bùi Nguyên cong lên, nhìn giống như sắp mắng chửi người, không dám chờ hắn trả lời, nhanh chóng lùi vào phòng tắm, “phịch” một tiếng đóng cửa lại.
Bùi Nguyên càng nghĩ càng giận, đá một cước vào cái ghế khiến nó bắn ra xa, nhìn không nổi, hướng vào phòng tắm nói: “Nàng sợ cá của nàng chết, không sợ ta bị muỗi độc cắn à?”
“Ngày mai chọn con béo nhất, ta làm cá nướng, giúp bọn chúng đại cát đại lợi đến Tây Thiên!”
“Mang theo mấy quyển Chu Dịch của nàng đi cùng, cho nàng ăn học, cuối cùng nàng học toàn cái vớ va vớ vẩn!”
“Nàng muốn lấy vận mệnh may mắn như vậy, sau này gọi ta là Bùi Cát Tường đi!”
Rốt cục Bảo Ninh cũng lên tiếng, đáp lại từ bên trong: “Cát Tường là chó!”
Bùi Nguyên kịp phản ứng, tức giận càng tăng lên, mắng nàng: “Quý A Hoàng!”
Bùi Nguyên bực bội gõ vào tường: “Chàng có bị bệnh không vậy…”
***
Đêm đã khuya, mặt Miêu quản sự xám như tro nằm trên cái giường nhỏ ở y quán, thỉnh thoảng kêu đau vài tiếng, Miêu Tiểu Quang cũng chán nản ở bên cạnh hầu hạ.
Một quản sự bị chó cắn đã đủ mất hết thể diện, lại bị đưa đến y quán, người coi chừng hay thăm hỏi cũng không có, thật sự là quá mất mặt!
Miêu Tiểu Quang cúi đầu nhìn mũi giày rách của mình, chợt nghĩ, không biết hắn đi theo sư phụ lâu như vậy, đến cùng có mục đích gì.
Đừng nói tiền, ngay cả y phục mặc trên người cũng khó khăn mới có, trước kia hắn còn có chút địa vị, ngóng trông về sau thăng chức sẽ có tiền đồ tốt hơn. Lại nhìn hôm nay, bọn hắn bị đuổi ra ngoài không thương tiếc, đừng nghĩ đến tiền đồ, không lưu lạc đầu đường xó chợ là Bồ Tác đã phù hộ cho hắn.
Miêu Tiểu Quang buồn ngủ đến mí mắt díu chặt, trong lòng ưu sầu, một tay chống cằm ngủ gà ngủ gật.
Thường Hỉ lẻn vào tử cửa sau của y quán, nhìn tình cảnh trước mắt, nhẹ nhàng gõ cửa: “Tiểu Miêu quản sự?”
Miểu Tiểu Quang vẫn không tỉnh.
Thường Hỉ lại gọi vài tiếng, hắn vẫn giữ dáng vẻ mê man như cũ, Thường Hỉ không nhịn được nữa, lớn tiếng nói: “Bạc của ai rơi xuống đất kìa!”
Miêu Tiểu Quang lập tức ngồi thẳng, cao giọng đáp: “Của ta! Đừng nói cho sư phụ ta biết!”