Viên Tử cũng nhìn thấy nàng, vui vẻ nhếch miệng cười.
Bảo Ninh chợt nhớ tới, đúng rồi, Viên Tử nên xuất hiện những dịp như này, dù sao bây giờ Viên Tử là Hoàng tôn duy nhất của Chu triều.
Nhớ những lời Mạc Nan Thư nói lúc trước, máu của Viên Tử có thể giải bách độc, nhịp tim Bảo Ninh nhanh thêm mấy phần. Nàng đã sớm nghĩ muốn đoạt lại Viên Tử, chỉ là không có cơ hội gặp nhau… Nhưng bây giờ không phải thời điểm tốt.
Bùi Nguyên đưa Bảo Ninh hành lễ với Hoàng hậu ngồi trên thượng vị, tiếng “bình thân” mau chóng vang, hai người đứng lên, mỉm cười đi qua.
Trông thấy Bảo Ninh đã đi qua nhưng không có ý nói chuyện với hắn, Viên Tử cười gượng trong chốc lát, tinh thần chán nản rơi xuống.
Trên ghế lớn, Hoàng hậu mặc triều phục hoa lệ, ôn hoà hỏi một câu: “Ta biết ngươi, tên Bảo Ninh đúng không?”
Có lẽ do sinh bệnh quá lâu, Bảo Ninh cảm thấy giọng nói của Hoàng hậu hơi khàn, gương mặt Người không đầy đặn giống người sống trong nhung lụa nên có, đuôi mắt có đường vân rất sau, có vẻ hơi tiều tuỵ. Nhưng vẫn mang khí thế của Hoàng hậu, ung dung khoan hậu, xem rằng dễ làm thân.
Bảo Ninh nhún gối xác nhận, Hoàng hậu vẫy khẽ tay với nàng, lại đưa mắt ra hiệu ma ma đứng bên cạnh.
Bảo Ninh đi qua ngồi, ma ma hiểu ý, nhìn các Mệnh phụ đang ngồi phía dưới nói: “Nương Nương đã mệt, mời các vị lui xuống trước, trong hậu viện hoa nở muôn nơi, chờ một lúc sẽ có cung nữ dẫn đường, mọi người có thể đi thưởng thức, nước trà đã chuẩn bị xong, không cần giữ lễ tiết.”
Một vài Mệnh phụ cáo lui, Cao Phi Hà đứng sau lưng Hoàng hậu cũng đi tới, thi lễ một cái rồi nói: “Nhi tức xin cáo lui.”
*Nhi tức: con dâu.
Bảo Ninh nghe thấy, cũng tò mò nhìn qua.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy chính thê của Bùi Tiêu, vô cùng xinh đẹp, có thần thái, không hổ xuất thân từ gia thế trăm năm, từ nội tâm cũng toả ra cao ngạo quý phái. Chỉ là nàng ta không giống cái tên này, có vẻ hơi ương ngạnh.
Bình tĩnh mà nhìn nhận, Bùi Tiêu nghĩ, nếu sau này Bùi Tiêu lên ngôi, nếu chỉ bàn về dung mạo Cao Phi Hà có thể đảm nhận mũ phượng của chi vị Hoàng hậu.
Hai người nhìn nhau trong chớp mắt, ánh mắt Cao Phi Hà loé lên một tua khinh thường, quay đầu rời đi.
Ánh mắt như vậy, trước kia con không quen, nhưng sau khi gả cho Bùi Nguyên nàng thường gặp phải. Những quý nữ vọng tộc luôn kinh thường không muốn làm bạn với nàng, trước kia Bùi Nguyên thấy thế, các nàng xem thường ra mặt. Về sau Bùi Nguyên khôi phục tước vị, những người từng châm chọc kia như rùa bò lại gần, ngoài miệng nói những lời nịnh nọt, trong lòng vẫn không nhìn trúng nàng, ngóng trông nàng bị bôi xấu. Bảo Ninh có thể hiểu tâm tính này, một người mà ngươi không để vào mắt, bỗng nhiên có một ngày leo lên vị thế cao hơn ngươi, bất bình, ghen ghét, thậm chí phẫn nộ, đây là điều hiển nhiên.
Nhưng bây giờ nàng không thèm để ý, cũng không vì lời mỉa mai chê nàng là thứ nữ thấp kém mà hoảng sở. Xuất thân thấp kém thì sao, phu quân của nàng có thể gánh hết, nàng trẻ tuổi lại xinh đẹp, có gia đệ tốt, còn có cửa tiệm của riêng mình, nàng không hề kém cạnh, mà còn giỏi hơn các nàng rất nhiều.
Nghĩ như vậy, Bảo Ninh càng thêm thẳng lưng, nhát gan lúc bước vào Hoàng cung cũng ném đi, lộ ra nụ cười trang nhã đúng mực.
Bùi Nguyên đứng sau lưng nàng, mắt thu hết tâm tư nhỏ của nàng vào tròng mắt, cảm thấy vừa đau lòng, vừa buồn cười.
Hắn muốn Bảo Ninh trưởng thanh hơn chút xíu.
***
Hoàng hậu không phải người thích nói chuyện, Người luôn luôn trầm mặc, Bảo Ninh vào cửa được một khắc đồng hồ, lúc đầu Hoàng hậu chỉ nói với nàng một câu. Sau đấy cười, thái độ hoà nhã, tự tay châm trà cho nàng, đưa nàng đến bên cửa sổ ngắm vườn hoa.
Lão ma ma kia nói bên tai Bảo Ninh: “Từ khi bị bệnh, Hoàng hậu bị khàn giọng hơn, Vương phi không cần để tâm.”
Bảo Ninh gật đầu, nói nàng đã hiểu.
Bùi Nguyên ngồi bên cạnh Bảo Ninh, vai dựa vào nàng, uể oải nhìn bông cúc to đặt trên bàn tử.
Không biết xảy ra chuyện gì, mới vào phòng chỉ một chốc mà thôi, Bảo Ninh liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Chóp mũi tràn ngập hương vị huân hương, là mùi đàn hương thượng hạng, rất nồng đậm, Bảo Ninh nghĩ thầm, có lẽ tinh thần nàng quá căng thẳng, lại ngửi mùi hương phật mới buồn ngủ như vậy.
Thừa dịp Hoàng hậu và lão ma ma kia không chú ý, Bảo Ninh tựa trán lên vai Bùi Nguyên một lúc, Bùi Nguyên tập tức hiểu động tác nhỏ của nàng, xích lại gần nói: “Mệt sao.”
Bảo Ninh hừ mũi một tiếng: “Ừm.”
Nàng cọ mũi lên áo Bùi Nguyên, cảm thấy ngưa ngứa, còn sắp hắt hơi.
Hoàng hậu không biết hai người ngồi sau lưng làm gì, vuốt lá cây hoa cúc, có chút ưu sầu nói: “Lá cây ngày càng vàng, nhất là nhưng lá nhỏ mới mọc ra, không biết vì sao?”
Bảo Ninh nghe thanh âm, nhanh chóng ngồi thẳng, giữ vững tinh thần đáp: “Có lẽ đất không đủ dinh dưỡng. Có một cách rất đơn giản, đến Thái y viện xin chút bột lưu huỳnh, trộn lẫn vào trong đất, chỉ mấy ngày cây hoa đã khoẻ mạnh,”
Hoàng hậu kinh ngạc quay đầu lại nói: “Bảo Ninh còn hiểu biết về hoa à.”
Bảo Ninh cười ngượng, nàng càng cảm thấy mũi ngứa hơn, thực tế nhịn không được, vẫn nên che tay hắt hơi một cái.
Bảo Ninh khoát tay nói không có, Bùi Nguyên kéo nàng đứng lên nói: “Mẫu hậu, có lẽ tối hôm qua Bảo Ninh ngủ không ngon, giờ vẫn còn buồn ngủ. Vừa hay nắng không gắt, nhi thần đưa nàng đến Ngự hoa viên hóng gió, giúp nàng tỉnh táo hơn. Ngự hoa viên cũng gần Thái y viên, tiện đường chúng nhi đi tìm Thái y, người đừng lo lắng.”
Hoàng hậu gật đầu nói: “Được.”
Người lo lắng nhìn Bảo Ninh, nghĩ, vẫn là thăm dò hỏi: “Bảo Ninh à, mẫu hậu rất thích ngươi, đã lâu không có người tâm sự với mẫu hậu. Nếu ngươi không bận việc gì, sau tiệc Trung thu có thể đến thăm mẫu hậu một hồi? Mẫu hậu có nhiều hạt giống hoa cỏ quý hiếm, có thể tặng cho ngươi.
Lão ma ma sau lưng Người không quá đồng tình, nhíu mày lại, có lẽ sợ Người đột nhiên phát bệnh. Nhưng đến cuối vẫn không nói gì.
Bảo Ninh định từ chối nhã nhặn, nhưng nhìn ánh mắt Hoàng hậu, chợt nhớ lại thân nương Hứa thị của nàng.
Tính khí Hoàng hậu và Hứa thị có phần giống nhau, đều ôn hòa, có chút thận trọng. Chỉ là thân phận của Hứa thị là thể thiếp của quan phủ, thân phận nhỏ bé, còn Hoàng hậu thì sao? Có thể vì sinh hoạt không như ý nguyện, cho dù là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, sống trong Hậu cung rộng lớn, có rất nhiều chuyện không thuận theo mong muốn.
Nàng mềm lòng ngay tức khắc, nhún gối chấp thuận.
Hoàng hậu vui vẻ tiễn các nàng ra ngoài.
Đến đại môn Trường Thu cung, bên ngoài ánh nắng chói chang, chiếu lên nền gạch trắng vô cùng loá mắt, Bảo Ninh nháy mắt mấy cái, cảm thấy mũi ngày càng ngứa. Nàng không muốn hắt hơi trước toàn dân thiên hạ, mau chóng vùi mặt trước ngực Bùi Nguyên, thoải mái thả ra.
Bùi Nguyên sớm đoán được nàng muốn làm gì, ghét bỏ nhưng lại đau lòng, rút khăn lau mặt cho nàng: “Đến cùng là sao vậy, đau đầu sao? Hay cảm lạnh phát sốt rồi.”
Bảo Ninh khó chịu hỏi: “Chàng không cảm thấy huân hương trong cung Hoàng hậu quá gay mũi sao?”
Bùi Nguyên nhớ lại: “Không cảm thấy.”
Hắn hung ác nhéo mũi Bảo Ninh, xác định nàng không hắt hoi nữa, vò khăn bẩn thành một cục, chờ chút nữa tìm nhà xí ném vào.
Bùi Nguyên chỉ cho rằng Bảo Ninh buồn ngủ, đưa nàng đến Ngự hoa viên ngắm cảnh. Bảo Ninh không muốn đi một chút nào, Bùi Nguyên không còn cách khác, kéo nàng ngồi xuống dưới bóng một thềm đá, nhìn khe đá đến ngẩn người. Thấy bốn phía không ai qua lại, Bùi Nguyên đặt chân Bảo Ninh lên chân mình, câu được câu không quở trách nàng:
“Những gì ta đã nói nàng quên rồi? Cách xa Hoàng hậu một chút, bây giờ nhìn bà ta khỏe mạnh, không biết sẽ phát bệnh lúc nào, nếu khiến nàng bị thương thì sao?”
Bảo Ninh ủy khuất nói: “Chàng nhìn tình hình lúc đấy mà, ta không thể nói từ chối, cảm thấy nương nương quá đáng thương. Người bị bệnh, nhi tử mình sinh cũng không biết đi nơi nào, bên cạnh Thánh thượng có vô số tân sủng, không chia phần quan tâm cho người, còn Cao Quý phi cứ lăm le… Thời gian này khó mà trôi qua.”
Bùi Nguyên đặt chân trái nàng xuống, đổi đùi phải xoa nắm: “Buổi chiều nàng đến điện của Hoàng hậu cũng được, tránh khỏi người khác gây chuyện đả thương nàng, yên tĩnh chờ ta trở về đón nàng.”
Bảo Ninh nhìn hắn nóng: “Chàng căng thẳng sao?”
Bùi Nguyên liếc nàng một cái: “Căng thẳng gì?”
Bảo Ninh dịch mông tiến tới, ôm vai hắn nói: “A Nguyên, chàng không cần sợ, chúng ta đã trải qua thời gian khổ cực nhất, ta cảm thấy có quyền thế và không có quyền thế đều có mặt tốt riêng. Cùng lắm chúng ta hồi hương, ta nuôi gà, bán trứng gà, cũng có thể nuôi sống chàng…”
Bùi Nguyên tức giận véo mũi nàng: “Nói lăng nhăng gì vậy, lúc nào ta cần nữ nhân nuôi sống rồi?”
“Ta nói thật.” Bảo Ninh ngẩng mặt nhìn hắn, “Ta biết mấy ngày nay chàng đang làm gì, nhưng ta không lo lắng chút nào. Bởi vì ta nghĩ, nếu kết cục không như mong muốn, cùng lắm chúng ta rời bỏ kinh thành xa hoa này, giống như lúc đầu, sinh hoạt đơn giản nhất, ta tuyệt đối không cảm thấy khổ cực. Chàng đừng đặt gánh nặng, nếu chúng ta có vận khí tốt, có thể như rồng bay lên thiên không, cùng nhau hưởng phú quý. Nếu không có vận khí như thế, chúng ta cùng làm đôi phu thể bình thường, mua một mảnh ruộng trồng rau, nuôi gà nuôi vịt, như vậy cũng không tệ. Ta không cảm thấy bây giờ hạnh phúc hơn trước kia bao nhiêu cả.”
Hắn đã lên kế hoạch lâu như vậy, chỉ đợi đêm nay có cơ hội hành động. Nói không căng thẳng, không nôn nóng, sao có thể chứ.
Nhưng bây giờ, Bùi Nguyên nhìn Bảo Ninh, tâm bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Bảo Ninh chống cằm cười với hắn: “Hoa nhiều sắc màu càng khiến người ta muốn hái, ta sợ chàng đánh mất tâm tính ban đầu, chỉ lo tranh giành quyền thế, không biết hạnh phúc là gì. Ta không thể giống như Nguỵ tướng quân, vì chàng bày mưu tính kế, cùng chàng giơ roi giục ngựa, nhưng ta rất quan trọng, Bùi Nguyên, ta thực sự rất quan trọng. Ta là người chàng nhất định phải tin tưởng, là lực lượng hậu phương của chàng. Dù có một ngày, chàng không còn một con tốt nào, toàn dân thiên hạ chỉ trích thoá mạ chàng, chỉ cần chàng vươn tay với ta, nói một câu ‘Bảo Ninh, đi cùng ta nhé’, ta không chút do dự sẽ đi cùng chàng. Chàng nhìn xem, ta quan trọng đến nhường nào, chỉ cần ta ở đâu, nơi đó chính là nhà của chàng. A Nguyên, chàng nhớ chưa?”
Bùi Nguyên nghiêm mặt nói: “Ta vẫn luôn ghi nhớ.”
“Chàng đừng trách ta lải nhải.” Bảo Ninh thở dài một hơi, “Chỉ là khi gặp Hoàng hậu, ta có hơi sợ. Ta nghĩ, nếu như ta gặp phải tình cảnh của Hoàng hậu, một ngày cũng không vượt qua nổi. Ta từng nghe nói, rất lâu trước kia, bệ hạ và Hoàng hậu cũng là thanh mai trúc mã, phu thê tình thâm…”
Bùi Nguyên cắt nàng lời nàng: “Chúng ta không giống họ.”
Bảo Ninh hỏi: “Vì sao.”
Bùi Nguyên nói: “Bởi vì nàng không giống Hoàng hậu, ta không giống Hoàng đế. Ta thật lòng yêu nàng, chỉ có nàng, thứ nàng cho ta không chỉ là phu thê chi ái, mà còn có phu thê chi ân. Ta yêu nàng đến tận xương tuỷ, dù trăm năm về sau, ta hoà vào đất bụi, dù quên vạn vật trên đời cũng sẽ không quên nàng, càng không phản bội nàng.”
Bảo Ninh chợt cảm thấy hốc mắt ẩm ướt, nàng nghiêng mặt không nhìn Bùi Nguyên, vụng trộm dùng đầu ngón tay lau khoé mắt.
Không biết vì sao nói đến chuyện này, không biết vì sao nói đến khóc.
Nàng đối tốt với Bùi Nguyên, trước kia là thật lòng thật dạ, xuất phát từ trách nghiệm. Sau này cũng là thật lòng thật dạ, xuất phát từ yêu quí và trân trọng. Nàng chưa từng yêu cầu Bùi Nguyên phải đối xử với nàng như nào, chính nàng tự nguyện, nhưng hôm nay nghe hắn nói vậy, trong lòng đột nhiên không rõ tư vị, có chút chua xót, cũng có chút ngọt ngào.
Nhưng gì nàng yên lặng có gắng thực hiện, hắn đều biết, đều ghi nhớ trong lòng.
“Khóc cái gì.” Bùi Nguyên vươn tay kéo nàng vào trong ngực, dùng ngón tay thô ráp lau khoé mắt nàng: “Nàng nhìn chính mình xem, có phải rất không có tiền đồ không.”
Bảo Ninh hít mũi: “Ta vừa gặp Hoàng hậu, đã cảm thấy người thật dáng thương.”
Bùi Nguyên hôn lên môi nàng: “Trước kia không thấy nàng nghĩ nhiều như vậy, vẫn thích khóc.”
“Đó là chàng không quan tâm ta.” Giọng mũi của nàng dày đặc, liếc hắn: “Thời gian trước A Hoàng ăn nhầm thức ăn hỏng, hai ngày không bước ra khỏi cửa, ta cho rằng nó phải chết, cũng khóc rất lâu.”
Bùi Nguyên vỗ lưng an ủi nàng, ôn nhu hỏi: “Vây sau này nó bước ra khỏi cửa được không?”
Bảo Ninh gật đầu, nhớ lại chuyện cũ: “Tựa như bị Cát Tường đánh cho một trận, tức giận chạy loạn cả sân, có lẽ chạy nhiều, đến đêm nó liền khỏi bệnh.”
Bùi Nguyên “ừm” một tiếng: “Vậy sau này để bọn chúng chạy thật nhiều, lúc ta ở nhà cũng đốc thúc bọn chúng.”
Bảo Ninh nói được.
***
Trong Diên Hi cung, Cao Phi Hà ngồi dưới tay Cao Quý phi, bóp chân cho nàng ra, kể những gì vừa nghe thấy cho bà ta một lượt.
*Diên Hi cung: được xây vào triều Minh năm Vĩnh Lạc thứ 18 (năm 1420), ban đầu có tên Trường Thọ cung (長壽宫), sau đổi thành Diên Kì cung (延奇宫). Nhà Thanh sau này đổi tên thành Diên Hi cung. Ở cả triều Minh và triều Thanh, Diên Hi cung là nơi cư ngụ của các phi tần.
Cao Quý phi từ từ nhắm hai mắt phe phẩy quạt, nghe được câu cuối thì bật cười, giọng nói yêu mị không giống cái tuổi trung niên này, mở mắt ra nói: “Xem ra Tiêu nhi nói không sao, nếu Vương phi này còn ở bên cạnh lão Tứ, về sau ngày càng nhiễu loạn. Ta nghe nói, Bảo Ninh này còn có tay nghề làm binh khí? Chuyện thất bại ở Lật Hồ ngày trước, bọn hắn may mắn có nàng ta.”
Cao Phi Hà khó hiểu nói: “Dù sao chỉ là nữ quyến, có thể lợi hại thế nào, còn cản trở đại nghiệp của Thái tử không thành?”
Cao Quý phi nói: “Bất kể là thế nào, chết vẫn có ích hơn còn sống. Phi Hà, tuổi con còn trẻ, không hiểu chiến thuật phức tạp, chỉ biết đối chọi chính diện với kẻ địch. Tiêu nhi cũng mềm lòng, sử dụng bất kì thủ đoạn nào cũng chỉ để chia rẽ phu thê nhà người ta, trị ngọn không trị gốc. Con có từng nghĩ tới, tình cảm giữa lão Tứ và Vương phi của hắn tốt như vậy, nếu có ngày Vương phi này chết, hắn có thể gượng dậy được không?”
Cao Phi Hà dừng động tác trên tay, vẫn do dự như cũ: “Nhưng đây là Hoàng cung, giết một Vương phi mang lại rủi ro quá lớn.”
Cao Quý phi cười giận đánh mu bàn tay nàng: “Ai nói ta phải động thủ. Con chớ quên, trong Trường Thu cùng con có kẻ điên? Kẻ điên giết người, không phải chuyện kỳ quái gì cả.”