Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 147: A Sửu



Cánh cửa đập mạnh vào vách tường, phát ra một tiếng vang trầm đục, A Viên phản ứng nhanh nhất, lập tức nhảy xuống từ trên ghế.

Trong miệng Bảo Ninh vẫn còn ngậm nửa miếng thịt, không thể tin nhìn Bùi Nguyên đang đứng trước cửa. Nàng đã sắp đặt hai tuyến phòng thủ, sao nhanh như vậy hắn đã phá được hết rồi?

Bùi Nguyên cười nhìn nàng: “Ăn ngon như vậy?”

Bảo Ninh thong thả nói: “Thật ra, cũng tàm tạm mà thôi….. Hơi mặn chút.”

Nàng lo lắng hỏi: “Chàng đói bụng không? Còn nửa chén cơm này.”

“Ra ngoài.”

Bùi Nguyên tháo bỏ đai lưng, cởi áo ngoài vắt lên bình phong, sau đó giọng điệu nhàn nhạt phân phó đám hạ nhân trong phòng.

“Vương gia…” Mi tâm Lưu ma ma cau lại, còn muốn cầu tình giúp Bảo Ninh, Bùi Nguyên híp híp mắt liếc bà ấy một cái, Lưu ma ma lập tức ngậm miệng lại, hiểu rõ đạo lý nói nhiều sai nhiều, bà ấy lập tức tranh thủ thời gian sai đám hạ nhân dọn thức ăn xuống. Lại nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra của Bảo Ninh, bà ấy liền tiến lên lấy đi nửa cái mong giò Bảo Ninh đang cầm, nhỏ giọng dặn dò: “Vương phi đừng hoảng hốt, nhỏ nhẹ nói chuyện với Vương gia, giọng điệu ôn nhu uyển chuyển một chút, không sao đâu.”

A Viên sợ hãi Bùi Nguyên, không dám chạy qua trước mặt hắn, cho nên liền lén lút chuồn ra ngoài từ đường cửa sổ.

Chỉ trong nháy mắt, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Bảo Ninh cầm khăn lau lau khóe miệng, sau đó sốt sắng tiến lên cởi y phục cho Bùi Nguyên: “Sao lại về sớm như thế? Ta biết bây giờ trong lòng chàng đang nóng giận, nhưng mà chàng nghe ta giải thích trước đã, ta cũng không phải là cố ý lừa gạt chàng, chỉ là hôm nay gã sai vặt ở phòng bếp không biết gặp được chuyện vui gì, mua rất nhiều thịt về, đầu bếp thấy nguyên liệu tươi mới nên cũng làm thành rất nhiều món ngon. Đồ ăn cũng đã làm rồi, không ăn chẳng phải rất lãng phí sao? Bọn họ thấy mấy ngày nay ta toàn ăn mấy món ăn nhạt nhẽo, sợ khẩu vị của ta không được tốt, mới thừa dịp chàng không ở đây lén lút mang lên. Nếu bên chỗ Ngụy tướng quân chọc giận chàng, ta cũng không biết gì đâu!”

“Ta nói nàng gạt ta khi nào? Nói Ngụy Mông chọc ta tức giận lúc nào?” Bùi Nguyên liếc nàng một cái, “Quá nhiều sơ hở.”

Bảo Ninh co quắp đứng đó, ánh mắt ảo não, nàng cũng không biết nên tự biện minh cho bản thân như thế nào, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí hỏi Bùi Nguyên: “Chàng tức giận?”

“Ta không nên tức giận sao?” Bùi Nguyên từ trên cao nhìn xuống nàng, giọng nói lạnh lùng: “Lá gan của nàng cũng lớn thật, dám thông đồng với cả đám hạ nhân trong Vương phủ lừa gạt ta, ngay cả Ngụy Mông cũng lôi vào, chỉ vì mấy món ăn mặn? Là ta lòng dạ hẹp hòi, không cho nàng ăn sao? Nàng bất mãn không vui, có thể nói thẳng với ta, cần gì phải làm nhiều việc như vậy để che che giấu giấu? Thật sự xem ta là hài tử ba tuổi, sẽ bị mấy thủ đoạn nhỏ này của nàng lừa gạt sao!”

Câu cuối cùng kia hắn nói rất lớn, giống như đang quát thẳng vào mặt nàng, vốn dĩ Bảo Ninh đang đầy bụng ấm ức, còn bị hắn hung hăng giáo huấn một trận, vành mắt lập tức phiếm hồng.

Bùi Nguyên đau lòng, nhưng cũng rất tức giận, hắn chưa bao giờ nghĩ ra Bảo Ninh có thể làm được những chuyện như vậy, lại nhớ đến mấy câu nói của nàng trước khi ra ngoài, nào là “Chàng vì ta hay vì hài tử trong bụng ta, trong lòng chàng hiểu rõ nhất”, từng câu từng câu đều đâm thẳng vào tim hắn.

Bùi Nguyên thầm nói nàng là một tên bạch nhãn lang không tim không phổi, ỷ sủng sinh kiêu, gan to bằng trời, cho nên lần này hắn đã hạ quyết tâm phải giáo huấn nàng một chút.

Hắn hỏi: “Nàng biết sai chưa?”

Bảo Ninh dùng mu bàn tay lau nước mắt, nàng muốn Bùi Nguyên an ủi, nhưng mà hắn chẳng những không an ủi nàng, mà còn lạnh giọng chất vấn: “Nàng có biết hành vi hôm nay của nàng ngây thơ đến mức nào hay không? Vô cùng ngây thơ!”

“Sai thì sai, thế nào!” Bảo Ninh hung hăng lườm hắn một cái, chợt nàng kéo váy ngồi bịch xuống đất, lớn tiếng nói: “Chàng còn muốn mắng ta đánh ta sao? Hành vi của ta không tốt, ta sai đó rồi sao? Lần sau ta không muốn làm cái gì thì sẽ không làm cái đó, chàng không nên ép ta!”

Bùi Nguyên bị mấy câu trả lời của nàng chế trụ, cau mày nói: “Trên mặt đất lạnh, nàng mau đứng lên.”

Bảo Ninh quay đầu đi, nhỏ giọng cự tuyệt nói: “Ta không muốn.”

“Nàng đây là có ý gì?” Bùi Nguyên đưa tay nắm lấy cánh tay nàng, “Chơi trò lưu manh sao!”

“Chàng, chàng, đồ cái người không nói đạo lý!” Mắt Bảo Ninh đỏ ngầu, ngửa đầu trách cứ hắn, “Tâm nhãn của chagf quá cao, hai mắt của chàng cũng đặt cao hơn đỉnh đầu, chàng chỉ biết chĩa mũi vào sai lầm của ta, vậy sao chàng không tự mình kiểm điểm lại bản thân đi! Chàng nhớ lại xem, nửa tháng trước dáng vẻ của chàng như thế nào, đừng nói là người, ngay cả chó nhỏ cũng thấy chàng phiền phức đó, chậm chạp lề mề, giống hệt mấy lão hòa thượng tám mươi tuổi, miệng của chàng là đi mướn của người khác hả? Nhất định phải tranh thủ nói, nói không ngừng, không nói sẽ uổng tiền thuê có đúng hay không?!”

Sắc mặt Bùi Nguyên khó coi, mím môi nhìn chằm chằm nàng, Bảo Ninh bị nhìn đến mức lửa giận bừng bừng, nàng khó chịu, nàng không vui, nàng muốn đánh người.

Nàng ngồi, Bùi Nguyên đứng, đánh vào chân hắn là dễ dàng nhất, nhưng Bảo Ninh lại nhớ đến mấy ngày nay thân thể Bùi Nguyên không được tốt, cái chân bị thương lúc trước của hắn chắc cũng rất đau đớn, nàng không nỡ xuống tay, nhưng mà nàng không làm gì thì nàng sẽ tức chết, cho nên Bảo Ninh nắm lại đấm tay nhỏ, nện lên mu bàn chân Bùi Nguyên: “Chàng còn có mặt mũi trừng ta, không biết mất mặt hả, chàng mau mau nhớ lại xem, nhắm đôi mắt hổ của chàng lại! Nhìn xem, mắt của chàng còn to hơn cả mắt con trâu kìa, giống như là cái chuông đồng lớn treo trên cổ trâu cày á…..” Nàng mắng lấy mắng để, mắng một hồi trong lòng lại dâng lên ủy khuất, muốn khóc.

Nhưng lại nhớ đến đôi tay nhỏ bé của mình mới chạm vào chân Bùi Nguyên, nàng không thể dùng tay xoa mắt được, nghẹn một hơi, nàng quyết định tiếp tục mắng hắn: “Không rửa chân, thật thối.”

Bùi Nguyên nhìn nàng, lửa giận lúc đầu tự dưng biến mất không thấy đâu, ngược lại còn bị nàng chọc cười.

Hắn cúi người, Bảo Ninh ngồi xếp bằng, hắn từ phía sau lưng dùng hai tay ôm lấy hai bên đầu gối nàng, sau đó cứ thế bế nàng lên đặt trên nhuyễn tháp, Bảo Ninh kinh hô một tiếng, Bùi Nguyên liền nói: “Muốn khóc lóc om sòm cũng phải chuyển sang nơi khác, ngồi bệt dưới đất làm bẩn y phục, lại phải phiền toái người khác giặt cho nàng.”

Hắn lui lại một bước, kéo một cái ghế đến ngồi trước mặt Bảo Ninh, hỏi: “Nói một chút xem nào, tại sao nàng lại bất mãn với ta như thế?”

Bảo Ninh nghe xong liền lên tinh thần, ngồi thẳng lưng, đem tất cả những bất mãn trong khoảng thời gian Bùi Nguyên lạnh nhạt với nàng nói ra hết, Bùi Nguyên gật đầu tỏ vẻ đã nghe, sau đó hỏi: “Hết rồi?”

Bảo Ninh cúi đầu đếm đếm ngón tay: “Tạm thời chỉ nhớ được như vậy.”

Bùi Nguyên “ừm” một tiếng, lại hỏi: “Vậy tại sao không nói với ta sớm hơn?”

“Chàng giống như là bị tắm máu gà, rõ ràng ta đã ám chỉ với chàng nhiều lần như vậy, chàng không phát hiện à?” Bảo Ninh hừ hừ, “Nếu ta nói ra, chàng nhất định sẽ lại lải nhải giáo huấn ta cho mà xem, nói cái gì mà thái độ của ta không đứng đắn, ta còn nhỏ chưa thể chăm sóc tốt cho tiểu bảo bảo. Rõ ràng là chàng phản ứng thái quá, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đợi chờ tiểu bảo bảo đến với thế giới này, không được sao? Chàng ngày nào cũng làm ầm ĩ như thế, mới dọa sợ tiểu bảo bảo của chúng ta.”

Bùi Nguyên nói: “Là ta sai rồi, về sau ta sẽ sửa.”

Bảo Ninh liếc hắn: “Thật?”

Bùi Nguyên nói: “Thật.”

“Ta không tin.” Bảo Ninh đưa tay nâng mí mắt sưng húp của mình lên cho hắn nhìn, “Chàng nhìn đi, ta đã khóc đến mức mắt đỏ quạch luôn rồi, chàng chọc ta khóc, chàng phải chịu tội gì đây? Ta muốn trừng phạt chàng.”

Lại bắt đầu tác oai tác quái nữa rồi.

Bùi Nguyên bất đắc dĩ nhìn nàng, chợt nhớ tới dáng vẻ rụt rè sợ sệt của Bảo Ninh lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên, khi ấy, nói nàng một câu nàng liền đỏ mặt, cũng rất ngoan ngoãn chưa bao giờ cãi nhau cùng hắn. Nào giống như hiện tại, lại học được người khác giở trò lưu manh, một lời không hợp lập tức ngồi bẹp xuống đất ăn vạ, còn dám trừng mắt hắn nữa chứ. Nhưng mà hắn vẫn thích Bảo Ninh của hiện tại hơn, hiện tại, Bảo Ninh của hắn vui vẻ hơn, có nàng bên cạnh, hắn đều cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều vô cùng thú vị và vui vẻ.

“Được.” Bùi Nguyên xoa xoa tóc nàng, cười hỏi, “Muốn phạt ta thế nào?”

Bảo Ninh nói: “Chàng đứng lên, xoay qua chỗ khác.”

Trong lòng Bùi Nguyên nảy lên dự cảm không tốt, nhưng lại không thể cự tuyệt, chần chờ làm theo lời Bảo Ninh nói.

“Đừng quay đầu.” Bảo Ninh nói xong, lặng lẽ thổi thổi vào lòng bàn tay hai hơi dài vung vung tay nhỏ để tập trung sức lực, sau đó, tinh ngịch xoay người một vòng, một bàn tay đáp thẳng lên mông Bùi Nguyên.

“Ba” một tiếng, âm thanh vang vọng trong căn phòng, Bảo Ninh cười ha hả, ôm gối mềm ngã lăn trên giường.

Bùi Nguyên phát ngốc tại chỗ.

Hắn xoay người hét lên một câu: “Quý Bảo Ninh!”

Bảo Ninh vẫn cười không ngừng, nàng yếu ớt bắt lấy cánh tay Bùi Nguyên: “Trong bụng ta có tiểu bảo bảo của chàng đấy, chàng đừng dọa hai mẫu tử chúng ta sợ hãi nha.”

Bùi Nguyên đen mặt trừng mắt nhìn nàng, nhưng mà đánh không được cũng chửi không xong, nhìn chằm chằm nụ cười ngốc nghếch trên môi Bảo Ninh, hồi lâu, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý tưởng.

Bùi Nguyên thản nhiên nói: “Quý Bảo Ninh, đuôi mắt nàng có nếp nhăn.”

Tiếng cười đột nhiên im bặt.

Sắc mặt Bảo Ninh đại biến, hô nhỏ một tiếng liền bật dậy từ trên giường, vội vàng xỏ giày vào chạy đến trước gương trang điểm.

Bùi Nguyên liếc mắt nhìn bóng lưng đang chăm chú soi gương của người nào đó, rồi cởi y phục, tháo giày, thoải mái nằm xuống giường, trong miệng còn phát ra âm thanh cảm thán: “Ôi, thật là dễ chịu, trời tối rồi, nên đi ngủ, chăn bông này cũng thật mềm mại ấm áp nha…..”

Bảo Ninh đứng trước gương quay đầu lại, tức hổn hển: “Bùi Nguyên, chàng còn chưa có rửa chân đâu đấy!”

***

Lại qua ba ngày, Lạc Từ đại phu lại vào Vương phủ xem mạch cho Bảo Ninh, sau khi cẩn thận chẩn mạch xong, đại phu vui mừng nói: “Thai nhi rất ổn.”

Bùi Nguyên đứng bên cạnh Bảo Ninh, nghe thấy lời này, tảng đá lớn luôn đè nặng trong lòng hắn dường như cũng được tháo xuống. Xưa nay Bùi Nguyên rất ít lộ ra nụ cười trước mặt người ngoài, lúc này khóe môi lại nhịn không được cong lên, gật đầu khen một câu: “May mắn có Lạc đại phu y thuật cao minh.”

“Không dám nhận.” Lạc Từ thu hồi hòm thuốc, giữa chừng lại nhìn về phía Bùi Nguyên một chút, hỏi: “Thân thể người thế nào?”

Hắn hỏi như vậy, nghi ngờ trong lòng Bùi Nguyên lại nổi lên. Lần gặp mặt đầu tiên, Lạc Từ chỉ cần nhìn lướt qua một chút đã phát hiện chân hắn bị thương, nhưng ngay cả sợi tơ bắt mạch Lạc Từ cũng không dùng, sao lại phát hiện ra chứ. Bùi Nguyên thừa nhận chính mình là một người nhạy cảm, đối với Lạc Từ, hắn không cách nào hoàn toàn tin tưởng, tuổi Lạc Từ vẫn còn trẻ, lại thần thần bí bí, hắn từng lệnh Ngụy Mông đi điều tra thân thế tên này, nhưng kết quả là không tra được thông tin hữu ích nào cả. Nếu gia cảnh hắn ta tầm thường như trong mật báo, vậy một thân y thuật cao minh này hắn ta làm sao học được?

Bùi Nguyên nghi ngờ trong lòng, hắn hoài nghi Lạc Từ là chốt thí do kẻ địch cài vào bên cạnh hắn, cho nên hắn cố ý đánh lạc hướng Lạc Từ, nhàn nhạt đáp lời: “Trước đây xuất chinh không cẩn thận bị thương ở chân, mặc y phục dày một chút là ổn, không có trở ngại gì.”

Lạc Từ cũng không nói nữa, cười cười: “Vậy thì tốt rồi.”

Bảo Ninh không biết sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người này, nàng đối với vị đại phu trẻ tuổi tiêu sái này rất thưởng thức, cảm thấy trên người hắn ta có một loại hào khí rất đặc biệt, có lẽ chính là khí khái anh hùng của đấng nam nhi mà nàng đọc được trong thoại bản. Huống chi, hài tử của nàng có thể bình yên vô sự, Lạc Từ đại phu có công rất lớn.

Bảo Ninh hỏi: “Lạc đại phu sau này sẽ đi đến đâu? Nếu như không chê, có thể ở lại Vương phủ của chúng ta, trở thành đại phu chuyên dụng của Tế Bắc vương phủ bọn ta.”

Bùi Nguyên nhíu nhíu mày, tỏ vẻ không ủng hộ ý kiến của nàng, việc này Lạc Từ đều nhìn thấy rõ, liền cười nói: “Thiên hạ này có nhiều người bệnh như thế, thân là đại phu làm sao có thể ở yên một chỗ hưởng thụ được? Lạc mỗ là người mang mệnh khổ, chỉ thích đi khắp nơi chữa bệnh cứu người, vừa có một bệnh nhân đến nhờ thần cứu chữa, có lẽ đêm nay thần sẽ lên đường.”

Bảo Ninh tiếc nuối nói: “Vậy đành thôi.”

Thấy Bảo Ninh muốn giữ tên đại phu kia ở lại, Bùi Nguyên rất không vui, chút cảm kích của hắn đối với Lạc Từ cũng muốn tiêu tan hết, chỉ là trên mặt hắn cũng không để lộ bất cứ điều gì, khóe môi vẫn treo lên nụ cười lịch sự, phân phó Lưu ma ma nói: “Chuẩn bị ngân lượng thưởng cho Lạc đại phu, sau đó tiễn khách.”

Lạc Từ cũng không thèm để ý, cáo từ xong liền mang theo hòm thuốc rời đi.

Viên Tử ghé vào cửa nhìn bọn họ, lúc đi ngang qua nó, bước chân Lạc Từ chậm lại một chút, cảm thấy đứa bé này thật đáng yêu. Hắn cười cười với Viên Tử, Viên Tử cũng ngại ngùng nhoẻn miệng đáp lại hắn, lúc này Lạc Từ mới chính thức rời đi.

Bùi Nguyên liếc mắt nhìn Trần Già một cái: “Tìm người âm thầm đi theo hắn, kịp thời báo cáo lại cho ta.”

***

Một khắc trước khi cửa thành đóng lại, Lạc Từ đã xuất phát, một đường đi về hướng Tây, đi đến núi Tề Liên.

Tề Liên là dãy núi phụ cận của huyện, Đại khoảng cách từ đây tới huyện Phong có hơi xa, kĩ thuật cưỡi ngựa của Lạc Từ chỉ tàm tạm, một đường thúc ngựa không dừng, lúc đến được chân núi thì đã qua canh ba.

Dưới chân núi đã có người chờ sẵn, là sáu bảy hán tử mặc quần áo bằng vải thô, vai vác đại đao, cầm đầu nhóm người này là một nữ tử, thân hình nàng ta gầy gò, khuôn mặt cũng khômg được tính là trắng nõn, nhưng cặp mắt đen bóng kia lại vô cùng hữu thần, trong mắt nàng ta dường như đang phát sáng, cầm một cây sào giáo.

Thấy hắn đi tới, nữ tử vội vàng cao giọng hỏi: “Là Lạc đại phu sao?”

Lúc này bước chân Lạc Từ có phần chần chờ, hắn cảm thấy những người này cũng không phải người lương thiện gì, có lẽ là mã phỉ. Hắn tuy có chút võ nghệ, nhưng nếu như rơi vào ổ mã phỉ này cũng chỉ có con đường chết, cứu người thì cứu người, nhưng hắn vẫn không muốn vì cứu người mà mất luôn cả mạng.

Nữ tử kia thấy hắn muốn chạy, lập tức vội vàng chạy đến, thừa dịp Lạc Từ không chú ý, một tay nắm chặt đùi ngựa, miệng hét lên một tiếng đồng thời cẳng chân xuất hết toàn lực, một cú quét ngang hoàn hảo của nàng ta cứ như thế dễ dàng khiến cho Lạc Từ oanh liệt ngã từ trên ngựa xuống.

Đầu óc Lạc Từ choáng váng ngã lăn ra đất, còn chưa kịp định thần lại đã bị đám người kia vây quanh.

“Ta tên A Sửu.” Trong mắt nữ tử kia hiện lên ánh lệ, nàng ta thẳng thừng quỳ xuống, dập đầu với Lạc Từ, giọng nói nàng ta khàn khàn, “Ta khômg có ý muốn mạo phạm Lạc đại phu, nhưng bệnh tình của công tử nhà ta gần đây lại càng thêm nghiêm trọng, nếu vẫn không tìm được đại phu có y thuật cao minh về chữa trị, chỉ sợ công tử nhà ta sẽ không qua nổi mùa đông này. Ta đã nghe qua đại danh của ngươi, cầu xin Lạc đại phu mở lòng từ bi cứu công tử nhà ta một mạng!”

Lạc Từ nhắm mắt lại: “Ta không phải thần tiên, chỉ là một đại phu tầm thường mà thôi, ngươi đừng đem mọi hy vọng kí thác lên người ta….”

“Tốt nhất ngươi nên cố gắng hết sức trị khỏi cho cômg tử nhà ta, nếu trị không khỏi…” A Sửu ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm hắn, “Trị không khỏi ta liền lấy mạng ngươi.”