Hai người liếc nhau, Bảo Ninh hỏi, “Ngươi chắc chắn người cô nương đó tìm là Ngụy tướng quân chứ không phải là nam tử họ Ngụy khác trong phủ sao? Ta nhớ rõ ràng là trong hậu phủ cũng có một người họ Ngụy chuyên trồng hoa…” Tuy ông Ngụy đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng so với Ngụy Mông ông ta vẫn có khả năng là người đó.”
Trần Già nói, “Vô cùng chắc chắn, người nương đó tìm là là Ngụy tướng quân! Mẫn Mẫn cô nương cầm sợi dây kia trên tay, chính là muốn tự sát!”
Bùi Nguyên đứng lên giúp Bảo Ninh mặc y phục, “Tạm thời không ăn, đợi chút nữa ta kêu người đem về phủ, chúng ta trở về xem xét sau.”
Bảo Ninh nói được.
Nghe được thông tin chắc chắn, Trần Già vội vàng chạy ra ngoài báo tin.
A Sửu vẫn ngồi dưới đất. Dung mạo của nàng không xinh đẹp, ăn mặc cũng nghèo túng, nhìn qua không khác gì ăn mày. Trần Già sớm đã quên bản thân đụng ngã người này, lách qua A Sửu mà đi. Ánh mắt A Sửu âm trầm nhìn chằm chằm chân hắn, ngay lúc chân trái của hắn vừa bước qua, đùi phải hắn vừa nâng lên để bước chân còn lại qua thì liền gạt chân hắn, là Trần Gia bị vấp bay ra ngoài.
Trần Gia ” Ngao” một tiếng, sau đó rơi ầm vào cánh cửa bên cạnh.
Tiếng động ngã xuống của một tên nam nhân quanh năm tập luyện võ thuật cường tráng thật không thể coi thường, chưởng quỹ còn sốt ruột chạy đến xem, còn tưởng vừa rồi là động đất.
Bảo Ninh khiếp sợ há to mồm.
“Ngươi gạt chân ta.” Trần Già choáng váng đứng lên, nghiêng đầu nhìn về phía A Sửu, “Bệnh hả?”
A Sửu khóc nức nở vài tiếng, nói, “Công tử, ta đi đứng không tiện, lúc nãy đứng lên vô ý cản đường của ngài, xin ngài nhìn đến cái thân phận vừa yếu ớt lại vừa nghèo hèn nay mà bỏ qua cho ta.”
Hành động vừa rồi của nàng cũng không hẳn hoàn toàn là vì báo thù, nàng chỉ là thiếu chút thời gian để chứng minh được Bùi Nguyên đáng tín nhiệm.
Nàng hiện tại chỉ là một tên ăn mày tay không tấc sắt, nếu Bùi Nguyên muốn tính sổ với nàng, vậy thì chuyện này cũng quá dễ dàng. Hắn thậm chí không cần phải mở miệng nói gì, chỉ cần hắn ta mặc kệ không nói, thì tên Hắc tiểu tử trước mặt cũng có đủ biện pháp cho nàng ăn hành, dù chẳng qua chỉ là ăn một cước.
Ngược lại, nếu hắn nguyện ý vì nàng mà lên tiếng, thì nàng sẽ được bình yên vô sự. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để chứng minh Bùi Nguyên không phải dạng người lạnh lùng, nàng vẫn có thể mạo hiểm, thử cầu viện hắn một lần.
Đương nhiên, hành động tất nhiên bao gồm cả việc báo thù, một mũi tên trúng hai con nhạn.
“Đừng có điêu.” Trần Già không kiềm được tức giận nói, “Vừa rồi ta thấy rõ ràng, là ngươi cố ý gạt chân ta, dám làm mà không dám nhận, ngươi còn giả què cái gì.”
A Sửu làm bộ thút thít nói, “Ta chỉ là một tên ăn mày xin cơm, ăn bữa trước lo bữa sau, sao dám cố ý gạt chân đại nhân được chứ.”
“Được rồi.” Bảo Ninh đã ăn mặc chỉnh tề, Bùi Nguyên cau mày nhìn Trần Già một cái, “Ngươi tranh cãi cùng một tiểu cô nương có ích gì, ngã một cái thôi mà, rớt miếng thịt nào của ngươi chắc? Đúng là đầu gỗ. Khó trách ngươi hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn không có ai để ý.”
Nghe nói như vậy, mí mắt A Sửu giật giật.
Trần Già ngượng ngùng im lặng, đi theo phía sau Bùi Nguyên, im lặng không lên tiếng bước ra ngoài.
Bảo Ninh đi đến cửa thì chợt dừng lại, nhìn về phía Bùi Nguyên, “Ta cảm thấy, nên đến huyện phủ một chuyến, đưa tiểu cô nương này về nhà, xem xét gia cảnh của nàng, để lại ít tiền. Hiện tại huyện Phong là do chàng quản lý, quản lý tốt thì bách tính mới giàu có, an lành. Bây giờ trên đường vẫn còn ăn mày, thì chứng tỏ là do chàng không làm tròn bổn phận.”
Bùi Nguyên nghĩ ngợi một thoáng, gật đầu nói, “Do ta suy nghĩ chưa chu toàn.”
Hắn dặn dò Trần Già, “Ngươi đưa tiểu cô nương đến nha môn, làm những gì Vương phi đã nói.”
Trần Già bất đắc dĩ nghe theo, nhìn Bảo Ninh và Bùi Nguyên đi đã xa, thì quay qua hất cằm với A Sửu, ” Đi thôi.”
A Sửu đem ánh mắt từ trên người Trần Già dời đi, phủi mông, mím môi đứng dậy.
A Sửu hừ một tiếng, không phản ứng lại lời của hắn, nhảy như gió vụt chạy qua vai Trần Già, để lại Trần Già một mình đứng ở cửa ra vào tức giận hổn hển mắng to, “Ngươi, đồ xấu xí xấu xa, ngươi chờ đó, nguyền rủa ngươi cả đời này không gả được, ai dám cưới ngươi thì đầu kẻ đó chắc chắn bị chìm vào hầm phân heo!”
***
Lúc Bảo Ninh và Bùi Nguyên trở về thì phát hiện trước cửa phủ đã có rất nhiều người vây quanh, thị vệ thấy bọn hắn trở về, tranh thủ đẩy người ra nhường đường.
Ngụy Mông mặt đen như đất ngồi trên thềm đá, Mẫn Mẫn cô nương vẫn còn đang khóc lóc kể lể, “Nam nhân là đồ bạc tình bạc nghĩa nhất, một tháng trước ta vẫn còn vui vẻ với ngươi, ngươi ngược lại thì hay rồi, trở mặt một cái thì không nhận người nữa! Còn nói ta nhận lầm ngươi, ngươi căn bản là chưa từng biết ta là ai. Nếu đúng như ngươi nói, vậy đứa trẻ trong bụng ta là của ai? Nếu ngay cả cha của nó còn không thèm nhận nó, thì ta còn sống làm cái gì nữa, người người đều muốn cười nhạo ta… Được, vậy hai mẹ con ta cùng nhau treo cổ chết ở đây!”
Nàng vừa nói vừa muốn lao về sợi dây treo trên sàn nhà để tự tử, mọi người xung quanh rối rít, vội vàng khuyên can.
Ngụy Mông khổ não nói, “Cô nương, thật sự là ta không nhận ra ngươi, một tháng trước ta đi đến Ly Ca lầu là để khuây khỏa giải lao, uống chén rượu, chính ta say nên mới ngủ lại, ngày hôm sau ta đã trở về, ta thực sự chưa từng nhìn thấy cô nương mà!”
Mẫn Mẫn khóc lóc nói, “Ta không thể sống nữa….”
Dân chúng vây quanh đồng thanh vang lên, một bên tiếp tục khuyên can, một bên chỉ trỏ khiến trách Ngụy Mông.
Bảo Ninh nhìn Mẫn Mẫn cô nương, ngược lại là người thanh tú xinh đẹp, khoảng mười tám mười chín tuổi, đoán chừng là kiểu người mà Ngụy Mông thích. Nhất định là Ngụy Mông có chút hảo cảm đối với người ta, hơn phân nửa là xuất phát từ dung mạo bên ngoài, dáng người xinh đẹp, lại luôn miệng nói muốn gả cho hắn, hắn không nỡ. Nếu không lấy tính tình của hắn, sao lại có thể tha thứ cho nữ nhân luôn miệng khóc la om sòm. Nếu không hắn đã sớm đã kêu người dùng gậy đuổi đi.
Nàng khoác lấy cánh tay của Bùi Nguyên, Bùi Nguyên hiểu ý, hắng giọng một cái nói, “Đã vậy thì vào phủ rồi nói sau.”
Ngụy Mông thấy hắn tới, vội vàng đứng lên, nghe được lời này thì lên tiếng kêu oan, ” Tiểu tướng quân, ta thực sự chưa từng gặp Mẫn Mẫn cô nương…”
“Gặp hay chưa gặp chúng ta sẽ nói sau, cũng có thể ngươi say rượu, quên mất người ta. Thanh danh của nữ tử quan trọng, không được làm bẩn, nhất định phải cho Mẫn Mẫn cô nương một công đạo.” Bùi Nguyên ra hiệu để thị vệ đóng cửa lại, cùng Bảo Ninh đi vào. Bảo Ninh cũng mỉm cười mời Mẫn Mẫn vào cửa.
Đi ngang qua Ngụy Mông đang không nguyện ý đi vào lắm, bước chân Bùi Nguyên hơi dừng, thấp giọng nói nhỏ, “Không sợ tiếng xấu của ngươi truyền khắp huyện Phong sao, ngươi lại còn cứng mồm cứng miệng ngoài đường. Còn không mau cút vào!”
***
Phòng khách được thắp sáng bằng nến, Bào Ninh và Bùi Nguyên ngồi hai bên vị trí chủ vị, Nguy Mông mặt không biểu tình đứng một bên, bên dưới là Mẫn Mẫn cô nương đang khóc không thành tiếng.
Bảo Ninh ôn hòa nói, “Ngươi kể lại sự tình đêm đó xem.”
Mẫn Mẫn lau nước mắt, kể lại, “… Đêm đó thần nữ hầu rượu Ngụy tướng quân, hắn uống say, nên thần nữ dìu hắn vào phòng. Hắn vừa ngả đầu thì ngủ liền, thần nữ mới vì hắn nới lỏng dây lưng, lau thân thể. Mẫn Mẫn yếu ớt mỏng manh, bản thân vốn sinh ra trong hoa lâu, biết rõ sẽ có một ngày khó mà bảo toàn được, vậy nên nguyện vọng cả đời là có thể hiến thân cho nam tử trong lòng mà mình luôn ngưỡng mộ…. Uy danh của Ngụy tướng quân lan xa, Mẫn Mẫn sớm đã âm thầm cảm mến, đối với tình huống đó, thần nữ nhịn không được liền… Ngụy tướng quân cũng không ghét bỏ Mẫn Mẫn thấp hèn, một đêm xuân sắc. Sáng sớm ngày thứ hai, Mẫn Mẫn tỉnh lại, dù gì cũng là nữ tử, nên đối với chuyện này cũng xấu hổ không thôi, chỉ muốn đem đoạn nhân duyên này biến thành chuyện cũ để trong lòng. Nhưng Mẫn Mẫn không nghĩ đến, vậy mà bản thân lại có thai, thế nên lúc này mới mạo muội tới đây… Chuyện này người của Ly Ca lầu cũng biết, tiểu tỷ muội của thần nữ cũng biết, Vương gia có thể phái người đến đó để hỏi!”
Ánh mắt Ngụy Mông thay đổi.
Hắn phát hiện lời nói của Mẫn Mẫn hơi khác, lúc mới bắt đầu, nàng không đề cập đến chuyện hầu rượu, cũng không nói đến sự cảm mến của nàng. Nhưng lúc này, ngược lại giống như là lý do để nàng bao che ngụy tạo. Vậy mà nàng còn nói chắc chắn, khẳng định như vậy.
Vì vậy sự nghi ngờ của hắn càng sâu hơn.
Bùi Nguyên nhìn về phía Ngụy Mông, “Những lời cô nương này nói đều là thật chứ?”
Ngụy Mông yên lặng hồi lâu, mở miệng nói, “Có lẽ thật sự là do ta say nên hồ đồ. Ngày mai ta sẽ đích thân đến Ly Ca lầu để hỏi chuyện, nếu thật sự là vậy, ta sẽ lấy ngươi, tạm thời đêm nay ngươi cứ ở lại phủ của ta.”
Bảo Ninh bảo nàng đứng dậy, căn dặn Lưu ma ma an bài, sắp xếp phòng ốc cho nàng, lại nói nhà bếp làm một phần bữa tối đưa đến.
Ngụy Mông liếc mắt ẩn ý nhìn Bùi Nguyên, cả hai cùng nhau đến thư phòng, để lại người phía sau nhìn.
Bùi Nguyên ngồi vào ghế dựa, tay chống cằm, lười biếng hỏi, “Muốn nói gì? Làm ra chuyện lớn như vậy.”
Ngụy Mông nói, “Ta nghi ngờ Mẫn Mẫn cô nương.”
Nói xong, hắn lại ảo não lắc đầu, “Cũng có thể là do sự nghi ngờ của ta quá nặng, nhưng ta luôn cảm thấy, dường như có người đang thao túng sau lưng, dùng thời gian một tháng để bày ra cục diện này, sau đó lừa ta vào tròng.”
“Lão Ngụy, ngươi không khỏi có chút thiếu tự tin.” Bùi Nguyên đứng lên, vỗ vỗ vai hắn, khuyên nhủ, ” Là do ta sai, lúc trước gây ra đả kích quá lớn đối với ngươi, bây giờ ta thu hồi lại mấy lời nói kia. Con người ngươi cũng không tệ lắm, mặc dù hơi lớn tuổi, nhưng dù gì trong sự nghiệp cũng có chút thành tựu, dáng dấp cũng không tệ, cũng sẽ có nữ nhân mến mộ đặt ngươi ở trong lòng. Ngươi không cần phải nhạy cảm quá mức như vậy, người ta thổ lộ tâm tình với ngươi, ngươi ngược lại còn cảm thấy người ta có ý muốn hại ngươi..”
“Sở dĩ ta nghĩ vậy, là bởi vì ta nhận được phong thư này.” Ngụy Mông cắt ngang lời nói của Bùi Nguyên, lấy từ trong tay áo ra một cái ống trúc, đưa cho hắn, “Trong tháng này, ta đã ba lần được Nạp Châu mời. Hai lần trước, hắn âm thầm phái cận vệ tìm ta, bị ta từ chối. Lần này, hắn tự mình viết phong thư gửi cho ta.”
Nghe đến danh tự Nạp Châu, Bùi Nguyên bỗng chốc ngẩng đầu, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn.
Nạp Châu Thiền Vu trước mắt là người cầm quyền, là vua Hung Nô, người này mười sáu tuổi đã lên ngôi, thời gian nhiếp chính tính đến nay đã hơn bốn mươi năm. Luôn nằng nặc muốn chiếm đoạt Trung Nguyên, vẫn luôn sôi sục dã tâm muốn thôn tính thiên hạ. Lúc đầu người du mục Hung Nô vốn ở một mảnh đất cằn cỗi, binh lực cũng không cường thịnh, bị buộc phải kết thông gia với triều Chu, cầu hôn một vị công chúa của vương triều Chu, giả bộ thần phục mấy chục năm. Về sau khi Hung Nô màu mỡ phì nhiêu hơn, sức mạnh của cũng ngày càng mạnh mẽ, lúc này dã tâm của Nạp Châu cũng lộ ra, cả hai bên xảy ra bất hòa, nổ ra một cuộc đại chiến.
Trong cuộc chiến đó Chu quốc đại bại, hơn hai mươi vạn chiến sĩ tử trận, kết cục công chúa Chu triều tự vẫn.
Nhưng lúc đó lực lượng của Nạp Châu vẫn còn chưa đủ để chiếm lấy toàn bộ Trung Nguyên, vậy nên hai bên hòa giải, tự mình chỉnh đốn, trong lúc đó các chiến trận lớn nhỏ cũng nổ ra không ngừng, nhưng chưa có trận chiến nào đủ lớn để tạo ra chiến cục cuối cùng.
Trước mắt cả hai bên đã nung nấu dã tâm hơn chục năm, tựa như quả bóng căng, nhìn thì vẫn là sóng yên biển lặng, nhưng chiến cục thì thời thời khắc khắc không biết khi nào sẽ nổ ra.
Nguy Mông nói, “Nạp Châu muốn dụ dỗ ta đầu hàng. Nhưng hắn biết ta trung thành với ngươi, chỉ là lời hứa chớt lưỡi đầu môi, hoặc là vàng bạc, bảo vật, thì khó lòng làm tâm trí ta dao động. Nếu ta là Nạp Châu, chắc chắn ta sẽ bày ra một thế cờ khác, mục đích chủ yếu là châm ngòi ly gián giữa ta với ngươi.”
Bùi Nguyên hỏi, “Ngươi hoài nghi Mẫn Mẫn chính là quân cờ mà Nạp Châu phái đến?”
Ngụy Mông mím môi, “Ta không biết.”
Đối với Mẫn Mẫn, thật lòng thì hắn có chút động tâm, nếu Mẫn Mẫn không có quan hệ đối với mưu đồ của Nạp Châu, Ngụy Mông nghĩ, hắn sẽ rất vui.
“Tại yến tiệc Trung Thu trong cung, lúc người lấy phấn son ra, ta từng hỏi ngươi, ngươi lấy ở đâu ra thuộc cấm có một không hai của vương đình Hung Nô, ngươi không trả lời ta.” Bùi Nguyên nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi, “Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết không?”
“Ta đồng ý với lời mời của Nạp Châu.” Ngụy Mông nói, “Đêm nay giờ Tý, cách ngoại thành ba mươi dặm, ở gốc cây thông đuôi ngựa trong rừng, ngươi có thể cùng đến với ta.”