Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 150: Nạp Châu



Đêm nay trăng sáng sao thưa, lớp tuyết mỏng treo trên cành cây, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt.

Dưới cây thông đuôi ngựa cao lớn nhất có hai nam tử đứng chờ từ sớm. Một người lớn tuổi hơn, tóc mai đã hoa râm, khuôn mặt chín chắn trải qua nhiều thăng trầm trong. Một người trẻ tuổi hơn, bộ dáng giống hộ vệ của hắn. Hai người ngồi vắt vẻo trên lưng ngựa, ánh mắt nhìn về phương xa như đang chờ đợi thứ gì đó.

Không bao lâu, tiếng móng ngựa dẫm lên tuyết truyền đến, hai con tuấn mã lao từ xa lại gần, Nạp Châu híp mặt, nhìn hai người đứng vững trước mặt ông ta.

“Đến cùng con vẫn mang theo người tới.” Nạp Châu lắc đầu, cười khổ nói, “Không tin tưởng ta sao?”

“Không lẽ ngươi không dẫn theo người.” Giọng nói Ngụy Mông lạnh lùng nói, “Đừng nhiều lời, ngươi tới tìm ta muốn làm gì, đi thẳng vào vấn đề chính, ta không có thời gian kéo đông kéo tây với ngươi.”

Nạp Châu híp mắt nhìn Bùi Nguyên đứng sau hắn. Hai người bọn họ đều dùng miếng vải đen che mặt, không nhìn rõ mặt.

Ngụy Mông hiểu ý tứ của hắn, từ chối nói: “Hắn là phụ tá của ra, quá khứ của ta hắn không biết, không cần kiêng dè, ngươi cứ nói là được.”

Ánh mắt Nạp Châu loé lên một tia không vui.

Bùi Nguyên cũng đang âm thầm đánh giá lão Thiền Vu lớn tuổi này, dáng người cường tráng, đầu đội mũ da gấu, dù tuổi tác không còn trẻ, ông ta cố hết sức biểu hiện lòng chân thành và hiền lành nhưng trong ánh mắt vẫn tìm được dã tâm và nhuệ khí năm nào, cũng không giống lão nhân hoàn toàn hiền lành.

Bùi Nguyên hiểu rằng đây đối thủ không thể kinh thường. Mặc dù đã chiến đấu trên sa trường nhiều lần nhưng đây là lần đầu bọn hắn chính thức gặp mặt.

“Mông nhi.” Giọng nói Nạp Châu ôn hoà vang lên, “Con nên trở về giúp ta đi. Ta biết con còn hận ta, nhưng hiện tại ta rất cần con, Vương đình cũng cần con.”

Bùi Nguyên rũ mắt xuống, che đậy vẻ kinh ngạc trong mắt.

Hắn đã sớm suy đoán thân phận thực sự của Ngụy Mông, nhưng bây giờ chính tai nghe Nạp Châu nói, kinh hãi trào lên như nước khó mà bình phục, quan hệ mật thiết như thế sao? Bùi Nguyên bỗng nghĩ đến chuyện ba mươi mấy năm trước vua Hung Nô thành thân với công chúa Nguỵ Vũ, chẳng lẽ…

Ngụy Mông nói: “Trong vài chục năm qua, ta và Vương đình như nước với lửa, chính tay ta không giết hơn vạn tướng sĩ Hung Nô thì cũng là mấy ngàn, gió lạnh trên thân ta do máu các ngươi nhuộm thành. Muốn ta trở về, chẳng lẽ không sợ ta rắp tâm hại ngươi, giết hại toàn bộ người Man của ngươi, vì báo thù cho mẫu thân ta!”

Nghe những lời hắn nói như thế, hộ vệ sau lưng Nạp Châu là Mông Giai không thể nhẫn nhịn nộ khí, hét lớn một tiếng: “Láo xược!”

Nạp Châu khoát tay ra hiệu hắn dừng lại, sau đó chậm chạp xuống ngựa, đi đến trước ngựa Ngụy Mông, ngẩng đầu nói: “Thù nên báo con đã báo xong, không phải sao? Phụ vương không trách con, do chính phụ vương sai.”

Ngụy Mông không nghĩ ông ta lại nói như vậy, nhất thời không đáp trả, chờ Nạp Châu nói tiếp.

“Mông nhi, lời tiếp theo của ta đây, không biết con có hiểu hay không. Ta muốn nói rằng, mỗi một thống lĩnh đều mang trên người kỳ vọng mà bá tánh gởi gắm, không có thống lĩnh nào không muốn mở rộng đất đai, không bách tính nào không muốn giàu có. Thời ta còn trẻ đã cháy bừng dã tâm, không phải vì ham muốn quyền lực, ta chỉ muốn dẫn dắt tộc nhân ta đến nơi có ấm áp và đất đai màu mỡ nhất, tránh cảnh nghèo khó, thoát khỏi cái lạnh thấu xương. Ta không thể phụ lòng mong đợi của họ, ta nhất định phải cho họ tương lai tươi sáng hơn, dù lấy máu của ta làm vật tế. Vì thế đã làm tổn thương con và mẫu thân con, ta cảm thấy rất áy náy, Mông nhi.”

Bùi Nguyên cũng đưa mắt, nhìn vào Nạp Châu đang cười nhạt, nghe ông ta nói tiếp: “Nhưng bây giờ ta không nghĩ vậy. Nhân sinh tại thế, ta không cầu giàu có, mà chỉ là an ổn. Tuổi ta đã già, không muốn gây chiến tranh. Tháng trước ta còn gặp Chu triều Khâu tướng quân, ông ấy biểu đạt thành ý của Chu đế, cùng ta ký kết hiệp ước đồng minh, trong vòng mười năm, vùng biên cảnh sẽ không xảy ra chiến sự.”

Ngụy Mông cười lạnh một tiếng: “Ngay tháng trước người thừa dịp bọn ta thay quân, người đưa binh tập kích chính là ngươi, người giả dối nói suông cũng chính là ngươi, ngươi nói ta nên tin tưởng thế nào?”

“Người tập kích biên cảnh không phải Thiền Vu!” Mông Giai mở miệng trước Nạp Châu một bước, lớn tiếng nói, “Là Tả Hiền vương Thuần Vu Loan!”

Ngụy Mông hỏi: “Vậy à? Chuyện gì xảy ra?”

Nạp Châu biểu lộ vẻ sầu khổ, nhắm mắt nói: “Ta đã lớn tuổi, những năm gần đây các thế lực trong Vương đình phân tranh, ta không thể khống chế nổi. Thuần Vu Loan là con của gia huynh ta, dưới gối ta không con, coi hắn như ruột thịt, chỉ là không ngờ tới, nuôi sói cũng có ngày bị sói cắn. Bây giờ hắn không còn ở dưới tay ta, trong Vương đình cũng có bè cánh, lập tức không nghe ta nói.”

Nạp Châu mở mắt ra, khẩn thiết nhìn về phía Ngụy Mông: “Mông nhi, vài ba lần ta tìm tới con cũng là có nguyên do, ta cần con trừ khử hắn, con cũng cần trừ khử hắn. Dù sao con đã nhìn thấy, Thuần Vu Loan có dã tâm, nếu hắn lên nắm quyền, vùng biên cảnh vĩnh viễn không có ngày yên ổn.”

Ông chợt làm một đại lễ, quỳ lạy trên đất, khóc thành tiếng: “Phụ thân quỳ xuống van cầu, xin con mau chóng trở về.”

Ông ta hành động như vậy, không chỉ Ngụy Mông, đến Bùi Nguyên và Mông Giai đều kinh hãi không thôi, Mông Giai đau lòng xuống ngựa đỡ ông đứng dậy: “Thiền Vu, ngài hà tất phải làm như vậy!”

Sắc mặt Ngụy Mông vẫn lạnh lẽo cứng rắn như cũ, nhưng cằm dưới nhẽ nhúc nhích biểu lộ nội tâm hắn khẽ gợn sóng

Suốt từ đầu đến giờ Ngụy Mông không mở miệng, lúc này mới mở miệng nói: “Ta không tin ông.”

“Con không tin ta, chẳng lẽ con muốn tin những người không cùng huyết thống kia, thậm chí kẻ thù người Hán của con?” Ánh mắt Nạp Châu đục ngầu, chớt loé lên ánh sáng, cười nhạt nói, “Mông nhi, con phải nhớ kỹ rằng dù con có trung thành với Hán hoàng, con cũng không phải người Hán, trên người con chảy dòng máu người Hồ Lỗ, bọn hắn vĩnh viện không chân chính tiếp nhận con. Con chỉ có thể ở lại góc nhỏ trên tiểu trấn, không có tư cách, càng không có cách nào thăng quan tiến chức, hưởng thụ sinh hoạt của người thường. Mà những thứ kia con vốn được hưởng, con là Vương tử, vừa sinh ra đã là quý tộc. Phụ thân thật sự không rõ, vì sao con nhất quyết rời khỏi Vương đình, tự chuốc khổ cực cho bản thân.”

“Nhưng không sao, nếu con nguyện ý nếm trải, Phụ vương sẽ ủng hộ con.”

“Nhưng bây giờ con đang làm tướng dưới trướng Tứ Vương tử của nước Chu, thật sao? Phụ vương khuyên con một câu, chớ dốc hết toàn bộ cho hắn, có một ngày hắn sẽ khiến con thất vọng. Thỏ không chết chó săn bị làm thịt, làm người nhân từ có một ngày sẽ bị chém tận giết tuyệt, công cao chẳng đủ cứu vãn. Hơn nữa, mắt của con không có màu đen, bất kể con nỗ lực dến nhường nào, chờ ngày hắn nắm quyền, muốn giết con chỉ cần một lý do. Nếu không cùng tộc nhân, trong lòng ắt nghĩ khác.”

“Trong lòng Phụ vương, con luôn là đứa trẻ ham chơi, khi con chơi mệt rồi, bất kể khi nào con cũng có thể về nhà, đại môn Vương đình vẫn luôn rộng mở với con. Ta biết con chán ghét ta, say này ta sẽ không tìm đến con, chỉ chờ ngày con chơi mệt về nhà, Phụ vương mời con uống rượu.”

Hai tay Nạp Châu vẫn buông thõng đứng trước ngựa Ngụy Mông, ánh mắt chân thành tha thiết, lời nói thành khẩn.

Hầu kết Ngụy Mông nhấp nhô, từ đầu đến cuối không nói nhiều một chữ. Chờ ông ta nói xong, đối mặt một lạt, chợt quay đầu ngựa thét lớn một tiếng “giá”, hắn lại đi xa không quay đầu nhìn lại.

Bùi Nguyên đuổi theo sau, hắn nhìn áo bào của Ngụy Mông bị gió đêm thổi phất phới, ước cừng có thể cảm nhận nội tâm Ngụy Mông lúc này đang rung động.

Bùi Nguyên nghĩ, Nạp Châu quả nhiên không hổ Đế vương cầm quyền hơn bốn mươi năm, tích chữ như ngọc nhưng vẫn đâm vào lòng người. Ông ta không cường ngạnh, mềm mại vừa dụ dỗ vừa đe doạ, cũng không tỏ vẻ phụ thân tốt muốn ôm ấp, chỉ dùng một giọng điệu khoan dung mời con mình về nhà.

Đây là điều khiến người ta khó từ chối nhất.

Cả đường không nói chuyện, đi gần nửa canh giờ đã đến trước cửa phủ.

Ngụy Mông ngẩng đầu nhìn bốn chữ mạ vàng trên tấm hoành phi đen, hắn quay đầu hỏi Bùi Nguyên: “Không có gì muốn hỏi?”

“Không có.” Lời vừa ra khỏi miệng, Bùi Nguyên cảm thấy không đúng, lại nói, “Thực ra ta có một câu.”

Ngụy Mông hỏi: “Là gì?”

“Ta cũng có thể mời ngươi uống rượu.” Bùi Nguyên cười nói, “Thê tử ta biết nấu cơm, còn lợi hại hơn nhiều so với đầu bếp của ông ta, càng hợp khẩu vị của ngươi hơn.”

Nói thêm cũng vô ích, giờ khắc này hắn không cần biểu hiện thành ý trước mặt Ngụy Mông như vậy. Hắn chung sống với Ngụy Mông nhiều năm như vậy, hai người hiểu rõ lẫn nhau, tình huynh đệ sâu nặng hơn tình phụ mẫu, Bùi Nguyên biết, Ngụy Mông sẽ không vì dăm ba câu không mà che đâỵ, trong lòng hắn sẽ có lựa chọn đúng nhất.

Ngụy Mông bật cười: “Kệ sách kê phía trong thư phòng, bình hoa đặt ở hàng số hai từ bên phải sang, ta có vốn riêng.”

Ngụy Mông xuống ngựa, đưa dây cương cho người gác công, không thể tưởng tượng liếc hắn một cái: “Ngươi cũng phải cất giấu thật tốt, nếu bị bắt được sẽ chịu trận mắng tơi tả.”

Bùi Nguyên cũng xuống ngựa, cười nhạt nói: “Không hao tổn tâm trí.”

Đi vào cửa một hồi, sắp đến lúc tạm chia đường, Ngụy Mông liền dừng lại, quay mặt nói: “Ông ta là lão hồ ly. Năm đó ông ta lừa dối mẫu thân ta như vậy, những lời kia tin ba phần đã là nhiều lắm rồi. Đằng sau hắn có thể còn hành động, cứ chờ xem.

***

Qua thêm nửa tháng, cuộc sống ở huyện Phong trôi qua bình lặng.

Chỉ là bên Thạch Dương Quan truyền đến chiến báo, nói đại quân Hung Nô tập kết, hơn mời vạn quân muốn xông vào quan ải. Thanh Dương Quan là quan ải duy nhất của Tế Bắc dựa vào phía Tây, hai bên đỉnh núi nhọn như sừng dê, trước kia tên Thanh Dương Quan, sau là trấn Tam, nhân khấu hơn bảy mươi vạn đều được bảo vệ dưới toà quan ải này. Nếu Thanh Dương Quan thất thủ, cửa phía tây Tế Bắc sẽ bị thủng, không chỉ bách tính bị chiến tranh quấy rối, toàn bộ Tế Bắc đều lâm vào nguy hiểm.

Sau khi đọc được chiến báo, Khâu Minh Sơn lập tức dẫn mười vạn binh mã đi tiếp viện, tám vạn kỵ binh và tướng quân khác ở lại trấn Cao Sơn thủ thành. Huyện Đại ở phía tây cũng điều động năm vạn binh mã, tướng thủ Túc Duy và bảy vạn người ở lại.

Chiến dịch như này từng phát sinh một lần vào mười năm trước, khi ấy Hung Nô chịu kết cục đại bại.

Khâu Minh Sơn là tướng lĩnh vô cùng mưu lược, kinh nghiệm dày dặn. Bùi Nguyên có lòng tin với ông, trận chiến này tất không thất bại.

Chiến dịch ở Thanh Dương Quan khai hoả, huyện Phong chỉ tăng cường phong thủ, sinh hoạt của bá tánh trong thành không chịu ảnh hưởng.

Ngụy Mông ở chung với Mẫn Mẫn rất tốt, dần dần hợp nhau, dù hắn không thể chứng minh đứa bé kia có phải của hắn hay không, nhưng hình như không chút nào để ý. Dung mạo Mẫn Mẫn xinh đẹp, tính khí cũng gọi là hiền thục, mỗi ngày vì Ngụy Mông giặt áo nấu cơm, lần đầu Ngụy Mông được hưởng thụ tư vị này, mỗi ngày vui đùa nghịch ngợm. Hắn chậm rãi buông lỏng đề phòng với Mẫn Mẫn, cũng không còn hạn chế nàng ra ngoài, cứ mấy ngày một lần, sẽ cho phép nàng ra ngoài chơi, phái thêm mấy người bảo vệ.

Bảo Ninh mang thai đã hơn ba tháng, bụng nhỏ dần trồi lên, giống như vừa ăn cơm canh no, mặc quần áo dày không nhận ra.

Mẫn Mẫn cũng đang mang thai, ban đầu Ngụy Mông không cho nàng ra ngoài, nàng sẽ tìm Bảo Ninh nói chuyện. Chỉ là mỗi lần vừa đến, con chó ngao trước cửa lập tức sủa tưng bừng, làm cho nước bọt văng khắp nơi, Mẫn Mẫn thấy sợ nên không đến nữa.

Thời điểm Bùi Nguyên quay về, Bảo Ninh ngồi bên cạnh lò than cùng Lưu ma ma xé chăn bông. Chăn bông ngủ lâu, lông bên trong sẽ bị cứng, phải xé ra rồi nhờ người có chuyên môn vò lại, bông cũ sau khi được vò sẽ như bông mới, cực kỳ mềm xốp dễ chịu.

Bùi Nguyên cầm quả lê trong tay, lảo đảo đi tới, đưa đến bên miệng Bảo Ninh: “Cắn một miếng.”

Bảo Ninh nhìn sang, ghét bỏ quay đầu: “Chàng vừa cắn rồi, ta không muốn.”

Bùi Nguyên khịt mũi: “Già mồm.”

Lưu ma ma nhẹ giọng cười, bà có mắt đứng lên, tìm cớ nói: “Tiểu tỳ đi xem canh xương nấu xong chưa.” Bùi Nguyên gật đầu, bà đi ra ngoài, dẫn theo các tỳ nữ hầu hạ khác đi cùng.

Tiếng đóng cửa vang lên, Bùi Nguyên cắn nốt mấy miếng lê, vứt bỏ hạt, khẽ cười ôm Bảo Ninh vào lồng ngực, dùng miệng cọ mặt nàng: “Chê ta bẩn, thứ gì ta nếm qua nàng không ăn? Hài tử sắp sinh ra mà bây giờ mới ghét bỏ, quá muộn rồi.”

Bảo Ninh thét chói tai đẩy hắn ra: “Nước trên môi chàng cọ hết lên mặt ta, dính quá, thật đáng ghét.”

Bùi Nguyên lại tiến tới: “Ta liếm sạch cho nàng, được không hả.”

“Không được, cách xa ta một chút!” Bảo Ninh đẩy hắn, bị chọc vào chỗ ngứa, nàng cười đến xụi lơ trong ngực Bùi Nguyên, “Sao chàng lại đáng ghét vậy…”

Bảo Ninh hừ cười ôm nàng vào ngực, Bảo Ninh ngồi trên đùi hắn, hai tay chống đỡ bả vai. Bùi Nguyên rướn cổ hôn môi nàng.

Môi hắn con ướt, hôm một cái sẽ phát ra tiếng “ba”, thanh âm này thú vị, Bùi Nguyên lại thử thêm vài lần, Bảo Ninh cười cong mắt lên, hỏi: “Ta ngọt không?”

“Ngọt chết mất.” Bùi Nguyên ôm nàng nói: “Nàng giống như viên kẹo rơi từ trên trời xuống.”

Ôm một lát, Bùi Nguyên ngửa ra sang, kéo dài khoảng cách với Bảo Ninh, tay sờ xuống bụng nàng: “Cho ta sờ nào, ta nghe Lưu ma ma nói bụng nàng lớn lơn một chút, ta muốn xem vật nhỏ nhà chũng ta lớn hơn một chút là bao nhiêu.”

“Không sờ được hài tử đâu, ta vừa ăn vịt nướng, hài tử trốn dưới đám vịt nướng rồi.” Bảo Ninh cầm tay hắn, “Chỉ lớn hơn một chút, nhưng không phải hài tử, bụng ta toàn thịt thôi, chàng nhìn đi, còn bóp được lên.”

Bùi Nguyên thuận tay bóp một cái, kinh ngạc nói: “Là thật, mập như vậy sao?”

Bảo Ninh mất hứng đẩy hắn ra: “Ta vì sinh con cho chàng mới như vậy, ta nói bản thân mật, kia là ta khiêm tốn, sao chàng lại nói ta mập?”

“Ta sai rồi.” Bùi Nguyên nghe lời đồng ý, vừa cười vừa nói: “Nãy ăn vịt nướng, đợi chút nữa uống canh xương, nuôi nàng không dễ dàng, ăn ít một chút, ta nuôi không nổi.”

Bảo Ninh cười đùa nói: “Vậy thì ta ăn ít một chút, tránh khỏi ngày nào đó chàng phá sản, nuôi không nổi ta, nếu vậy thì sao đây?”

Bùi Nguyên ra vẻ tức giận bóp má nàng: “Có thể nói lời dễ nghe hơn không?”

Bảo Ninh bật cười nhào vào ngực hắn: “Được, được, nói lời dễ nghe, nói Bùi Nguyên là thiên hạ đệ nhất mỹ nam.”

Bùi Nguyên nhíu mày nói: “Vốn dĩ là vậy.”

Đang cười, tiếng gõ cửa truyền đến. Ôn nhu bị chia cắt, Bùi Nguyên không vui, nhíu mày quay đầu nói: “Vào đi.”

Lưu ma ma đẩy cửa tiến vào, đưa đến một phong thư: “Người gác cổng vừa đưa tới, nói có cô nương ăn mặc rách rưới, rất lâu chưa tắm rửa qua, tự xưng là A Sửa muốn đưa thư cho người. Người gác cổng giữ lại nàng một lúc, nhưng lại có người tới tìm làm, không biết nói gì đó, đại khái là bệnh của ai đó khởi sắc, ánh mắt như sáng tỏ. Cô nương kia nhảy cẫng lên, không đợi thêm ở cửa, lập tức chạy đi cùng người kia.”

Bảo Ninh chần chờ nói: “Không lẽ là cô nương chúng ta gặp ở tiệm đậu hũ? Nghe miêu tả ta thấy rất giống, nhưng không phải nàng ấy đi lại không tiện sao, sao có thể nhảy cao như vậy?”

Nàng thúc dục Bùi Nguyên: “Mau mở thư ra xem đi.”

Bùi Nguyên mở ra, mới đọc mấy hàng đầu, sắc mặt bỗng trở lên nghiêm túc, như không thể tin được, hắn lại đọc tới đọc lui mấy lần.

Bảo Ninh lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có manh mối của Đại ca.”

Bảo Ninh kinh hỉ hỏi: “Thật sao?”

“Không biết thực hư ra sao, nhưng ta muốn xác minh.” Bùi Nguyên đứng lên, ôm áo ngoài vội vàng bước ra cửa, vừa nói: “Ta về muộn một chút, nàng nhớ ngủ sớm, đừng chờ ta.”