Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 162: Đại chiến



“Tả Hiền Vương, đây không phải Ngụy tướng quân.” Mông Giai không vui lặp lại, “Đây là Độc Lộc Vương Thuần Vu tướng quân, hai tháng trước quy nhận tổ tiên và trở thành thân tử Thiền Vu.”

Hai chữ sau hắn nói rất lặng.

Thuần Vu Loan cười thờ ơ, lại quét mắt về phía Ngụy Mông một lúc, trong mắt lóe lên sát ý.

Hắn ngồi xuống, lạnh nhát ra lệnh: “Mông Giai tướng quân, xin ngài ra ngoài chờ một lát, ta có lời muốn nói với Độc Lộc Vương.”

Diễn biến của sự tình Mông Giai đã đoán trước, hắn không có vẻ gì ngạc nhiên, liếc mắt biểu đạt ý với Ngụy Mông, quay người lui ra ngoài.

Theo kế hoạch bọn hắn thống nhất ban đầu, Mông Giai sẽ rời đi trước, sau đó dùng kế điều lính canh phòng bên ngoài đại trướng của Thuần Vu Loan đi chỗ khác, thay thế bằng nhân thủ của mình. Ngụy Mông sẽ ở bên trong cãi nhau với Thuần Vu Loan, hắn giả bộ đi vào khuyên can, trấn an Thuần Vu Loan, lừa hắn uống chén rượu độc. Loại độc này uống vào chỉ có phản ứng mê man, nhưng Thuần Vu Loan bị trọng thương chưa lành, người ngoài nói hắn bị nổi giận vì bị đả thương cũng không ai hoài nghi. Chờ trận chiến mấy ngày nữa khai hỏa, lại càng không có ai lo lắng đến sống chết của Thuần Vu Loan.

Đây là kế sách Mông Giai dụ dỗ Ngụy Mông.

Theo kế sách thực sự, sau khi Thuần Vu Loan uống rượu độc, hắn lấy danh nghĩa báo thù giúp Thuần Vu Loan để ra tay giết Ngụy Mông, lớn tiến gào lên lừa người tới. Mục đích để phụ tá của Thuần Vu Loan là Tra Nhĩ Qua cho rằng Ngụy Mông thông đồng với kẻ địch, cố ý mưu hại Thuần Vu Loan, sau khi nhìn thấy hắn ngay lập tức giết chết.

Kể từ đó, hắn có thể nhất tiễn song điêu diệt trừ hai họa lớn trong lòng. Mà đợi đến ngày công thành, làm người khác nghĩ Tra Nhĩ Qua chết trên chiến trường không phải chuyện khó.

Chưa đến nửa tháng nữa, hắn có thể lập tức mang tin chiến thắng trở về. Quét sạch nghịch thần, bài trừ họa ngoại xâm, lợi cả đôi bên.

Khi Mông Giai đi khỏi đại trướng bóng lưng hắn thẳng rắp, nếu đứng trước mặt hắn nhìn, nhất định thấy hắn cười như nắm chắc phần thắng trong tay.

Trong đoạn trướng, hai mắt Thuần Vu Loan gắt gao dán chặt vào Ngụy Mông, dùng ngón tay cái đeo nhẫn ngọc gõ nhẹ mặt bàn, thấo giọng hỏi: “Trong lòng ngươi nghĩ gì, giấu diếm được người khác nhưng không thể gạt ta. Lão Thiền Vu già rồi, đầu óc không còn thanh tỉnh mới mắc vào trò lừa bịp của ngươi. Ngụy Mông, ta hiểu rõ ngươi, ngươi và Bùi Nguyên cùng diễn một vở kịch, mặt ngoài cắt đoạt tình nghĩa, trên thực tế âm thầm qua lại. Ngươi muốn tiến vào nội bộ của Vương đình, quấy rối bọn ta sống không yên ổn, tốt nhất xảy ra nội chiến, để cho các ngươi ngư ông đắc lợi, đúng không?”

“Ngươi hiểu lầm ta.” Ngụy Mông ngồi đối diện hắn ta, thành khẩn nói, “Ngươi có thể đi hỏi Tướng quân Mông Giai, trong hai tháng ở Vương đình ta không làm bất cứ thứ gì, ta đã thành tâm phục tùng.”

“Ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi? Nháy mắt đã nhận ra lời nói dối của ngươi.” Thuần Vu Loan khinh thường hừ một tiếng, “Ta khuyên ngươi mau chóng rời khỏi nay này, có thể cút bao xa thì cút, nếu không, đêm nay ta chém đầu ngươi, ngày công thành cho Bùi Nguyên một phần hậu lễ.”

“Ngươi thật sự hiểu lầm ta. Quan hệ giữa ta và Bùi Nguyên quả thực xuất hiện vết nứt, mỗi người đi một ngả, nhưng không phải nguyên nhân như thiên hạ đồn.” Ngụy Mông nghiêm túc nói dối, “Bởi vì ta nảy sinh tình cảm với Tế Bắc vương phi, muốn bí mật qua lại với nàng ấy, vậy mà nàng ấy nói cho Bùi Nguyên! Đương nhiên Bùi Nguyên không chịu dung thứ cho ta, sợ ta làm tổn hại thanh danh của Vương phi.”

Hắn nói thật thật giả giả, Thuần Vu Loan nghe vậy híp mặt lại.

“Ngươi từng gặp Vương phi chưa?” Ngụy Mông hỏi hắn, không đợi hắn trả lời, dáng vẻ si mê nói, “Nàng đơn giản là nữ nhân trong mộng của ta, không chỉ có ta, ta còn biết được Tướng quân Mông Giai cũng nhất kiến chung tình với Vương phi. Cái đêm trước ngày xuất chinh, bất chấp Thiền Vu không vừa nòng, hắn ta vụng trộm hoan ái với Vương phi.”

Thuần Vu Loan híp mắt sâu hơn, hắn cảm thấy lời của Ngụy Mông như là quỷ kế, nhưng nhắc đến Mông Giai… Thuần Vu Loan bán tín bán nghi, hắn cố ý không lựa ý hùa theo với Ngụy Mông, lạnh mặt nói: “Ngươi nói chuyện này với ta để làm gì, chẳng lẽ ta còn quan tâm các ngươi muốn lên giường với nữ nhân nào?”

Ngụy Mông nói: “Nhưng Vương phi thật sự thích ta.”

Thuần Vu Loan giận dữ: “Đừng giảng mấy lời này cùng ta, ta không muốn nghe. Cút ra ngoài!”

“Đêm ấy nàng hoan ái với Mông Giai đến tận giờ Tý, chờ hắn ngủ rồi vụng trộm ra tìm ta.” Ngụy Mông mặc hắn ngăn cản, tiếp tục nói, “Ngươi biết nàng nói gì với ta không?”

Vết thương của Thuần Vu Loan chưa khép lại hoàn toàn, hắn vốn là người dễ nổi nóng. Ngụy Mông mặt dày muốn muốn mấy chuyện xấu này hắn cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích, huyết khí bốc lên cuồn cuộn, đứng lên một tay lật bàn: “Ta nói ngươi cút ta ngoài! Nếu ngươi còn không đi, ta sẽ…”

“Suỵt, nhỏ giọng một chút.” Ngụy Mông quay đầu nhìn động tĩnh ngoài cửa, hướng Mông Giai nói, “Vương phi nói, Tướng quân Mông Giai muốn giết ngươi.”

Thuần Vu Loan sững sờ, Ngụy Mông hỏi: “Ngươi không tin? Thực ra ta cũng không tin.”

Hắn lắc đầu nói: “Vương phi nói với ta, Tướng quân Mông Giai phụng lệnh Thiền Vu, chuẩn bị một bình rượu độc, chuẩn bị tìm thời cơ lừa ngươi uống. Lúc ấy ta nhân tiện nói, tuyệt đối không có khả năng này! Chiến công của Tả Hiền Vương hiển hách, cho dù Thiền Vu có bất mãn với hắn cũng không thể mượn thời cơ trước ngày đại chiến giết chết Tả Hiền Vương? Ngay cả khi ông ta lo lắng dọn đường cho tiểu nhi tử vừa tròn một tuổi của mình, cũng sẽ không nhất thời nóng lòng như vậy…”

Thuần Vu Loan không ngờ Ngụy Mông khó chơi hơn hắn tưởng, hắn rất muốn trách tội đuổi hắn ra ngoài, thậm chí cho người xử tử, nhưng sâu trong lòng vẫn lo nghĩ mấy lời này của Ngụy Mông. Dù sao Thiền Vu muốn diệt trừ hắn không phải ngày một ngày hai, hắn đã sớm biết.

“Nói miệng không giống vật chứng, không bằng tự mình kiểm chứng.” Ngụy Mông khuyên nhủ, “Nếu như đây là giả, ngươi cũng sẽ không tổn thất gì, ngược lại càng có thể cùng Tướng quân Mông Giai đồng tâm hiệp lực, cùng nhau kháng địch. Nhưng nếu là thật, ta cứu ngươi một mạng, ngươi nên cảm kích ta.”

Thuần Vu Loan nhìn hắn nửa ngày, hỏi: “Vì sao lại giúp ta?”

Ngụy Mông thản nhiên đáp: “Vì ta yêu một nữ nhân, muốn song túc song phi cùng nàng.”

*Song túc song phi: chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly. Tương đương với “chung giường chung chiếu”, “như hình với bóng”…

Lý do này thật sự không thể hiểu thấu. Thuần Vu Loan á khẩu không trả lời được, hắn im lặng một hồi, hỏi: “Phải kiểm chứng thế nào?”

“Rất đơn giản, ngươi giả bộ cãi lộn với ta.” Ngụy Mông nói: “Đến đây đánh ta một quyền.”

Trước kia Thuần Vu Loan chỉ biết Bùi Nguyên giở nhiều thủ đoạn giảo quyệt, thường xuyên thay đổi nước cờ khiến người ta vội vàng không kịp trở tay, không nghĩ Ngụy Mông này chẳng kém gì Bùi Nguyên. Đánh hắn một quyền?

Khoé miệng Thuần Vu Loan khẽ động, không chút khách khí tung một quyền xuống mặt Ngụy Mông. Động tác quá lớn động đến vết thương trước ngực, Thuần Vu Loan kêu lên một tiếng đau đớn, còn chưa kịp phản ứng, Ngụy Mông đã đạp một cước tới, miệng mắng oang: “Loại tiểu cẩu này, muốn ăn đòn à!”

Trong mắt Thuần Vu Loan hừng hực nửa giận, chịu đựng một cước này, nổi giận gầm lên một tiếng rồi phản công.

***

Mông Giai nghe thấy trong đại trướng có tiếng đánh nhau trên mặt hiện lên vui mừng, thầm nghĩ Ngụy Mông quả thật mắc câu.

Hắn ra lệnh binh sĩ giữ cửa: “Đợi chút nữa ta gọi ngươi, ngươi lập tức mang rượu vào, đưa xong lập tức ra ngoài. Nếu ta chưa gọi người đến, không cho phép bất cứ ai vào!”

Binh sĩ kia tuân lệnh. Mông Giai xoay người sửa sang y phục, mang vẻ mặt lo lắng vén rèm đi vào, vội vàng nói: “Tả Hiền Vương, Độc Lộc Vương, hai ngài làm sao vậy, sao lại đánh nhau như thế! Đều là huynh đệ cùng nhà, có gì cứ ngồi xuống rồi nói, sao nhất định phải động võ?”

Hắn tách hai người ra, đỡ từng người ngồi xuống, trấn an hai người: “Một chén rượu tiêu tan ân oán, ta biết trước kia các ngài có hiềm khích, nhưng sau này như là tay chân chung lòng chung sức, nếu ngày nào cũng như hôm này thì cứ uống một chén rượu. Như này đi, các ngài chờ một lát, ta đi gọi người mang rượu vào, xem như chúc mừng sớm trận thắng sắp tới!”

Nói xong, Mông Giai nhìn Thuần Vu Loan một cái, thấy hắn không từ chối, mỉm cười, xoay người đi ra ngoài.

Rèm buông xuống, sắc mặt Thuần Vu Loan lập tức u ám, tay đặt trên gối cũng siết chặt. Ngụy Mông giả bộ như không thể tin nói: “A nha, không ngờ rằng lời Vương phi nói là đúng, trong rượu quả thật có độc sao? Nhưng chắc là chúng ta nghĩ quá nhiều, Tướng quân Mông Giai chỉ có lòng hảo tâm thôi!”

Thuần Vu Loan không tiếp lời, lặng lẽ rút thanh trường đao cắm trong giày ra. Nắm trong tay.

Giày vủa hắn làm từ da huơu, cao tận đầu gối, bội đao dài chừng một thước, Ngụy Mông âm thầm tặc lưỡi.

Hắn nóng nòng muốn xem màn kịch tiếp theo.

Không lâu sau, Mông Giai lại tiến vào, truyền lệnh một nhóm doanh kỹ theo sau, nhóm doanh kỹ im lặng nâng bàn lên, bày cả bàn thức ăn và rượu ngon, lại cầm ba chén rượu đến đặt lên. Sau khi ổn thoả mới im lặng rời khỏi.

Mông Giai ngồi trước bàn, đầu tiên rót cho Thuần Vu Loan một chén rượu, sau đó cho Ngụy Mông một chén, cuối cùng là mình.

“Hai vị thân vương, Mông Giai uống một chén trước!” Sau khi nói xong, Mông Giai bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, lại úp chén rượu xuống ra hiệu mình đã uống hết. Hắn bày vẻ mặt tươi cười chân thật nhất, biết Thuần Vu Loan yêu thích rươụ ngon, càng thích người hào sảng uốn rượu, chờ hắn khen một tiếng, nhưng sau thời gian dài im lặng, Mông Giai không thể cười tiếp.

“Cái này… Hai vị thân vương, Mông Giai có chỗ nào làm không đúng sao?”

“Uống chén rượu của ta đi.” Thuần Vu Loan đẩy chén ngọc đến trước mặt hắn, chén ngọc cọ vào bàn phát ra tiếng thanh thuý, sắc mặt Mông Giai chớp mắt thay đổi.

Hắn cố gắng gượng cười nói: “Tả Hiền Vương có ý gì? Chén của ngài và của ta có gì khác biệt?”

“Đương nhiên có khác biệt.” Thuần Vu Loan như cười mà không phải cười, hỏi, “Dưới đáy chén của ta có độc dược, thật sao? Tướng quân Mông Giai.”

Mông Giai kinh ngạc nhìn sang, hầu kết hắn nhấp nhô, liếc nhìn Ngụy Mông.

Mông Giai không kịp phản ứng đây là chuyện gì, đầu hắn bối rối trong giây lát, rất nhanh nghĩ ra một biện phát tốt nhất —— bây giờ lập tức giết chết Thuần Vu Loan. Thuần Vu Loan bị trọng thương chưa lành, thân thủ bị suy giảm, hắn và Ngụy Mông đồng thời xuất thủ, giết hắn dễ như trở bàn tay. Kể từ đó, kế hoạch này xem như tiến hành thuận lợi.

Mông Giai liếc mắt ra hiệu Ngụy Mông.

Nhưng Ngụy Mông bật cười, thờ ơ nhìn hắn.

Mông Giai gấp gáp. Hắn không còn trông cậy vào Ngụy Mông, âm thầm đưa tay ra sau lưng, chuẩn bị đích thân đánh giết Thuần Vu Loan. Nhưng tay còn chưa lịp đụng vào chuôi đao, chợt thấy trước mặt loé qua tia sáng bạc, Thuần Vu Loan đứng lên mắng to: “Tặc nhân to gan, dám muốn nào phản ngay trong đại trướng của ta sao?” Nói xong, hắn vung đao bổ xuống cổ Mông Giai.

Lưỡi đao sắt như chém vào vũng bùn, thậm chí Mông Giai không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy trước mắt máu nhỏ bắn tung toé như nước, sau đó đầu thân chia cắt.

Thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, đầu lăn nhanh ba thước, hai mắt không cam lòng trợn to.

Hai mắt Thuần Vu Loan đỏ hồng, bình phục hô hập. Vừa rồi dưới con thịnh nộ, hắn không còn khí lực suy nghĩ tiền căn hậu quả, bây giờ bình tĩnh lại, hắn ý thức có phần không thích hợp. Phải chăng những việc này quá mức thuận lý thành chương? Vì sao Ngụy Mông trùng hợp mang tin tức này đến cho hắn, hắn thật sự vì tình khổ sở sao? Sao lại có thể!

Mà lại, hắn giết Mông Giai, người nhận được lợi là ai.

Sau lưng truyền đến tiếng đồ sắt va chạm, Thuần Vu Loan mẫn cảm thở gấp, tia lửa cháy lên, hắn biết rằng mình đã bị trúng kế, tất cả chuyện này do Ngụy Mông thao túng! Thuần Vu Loan thoáng nhìn bóng người sau lưng, gầm thét một tiếng rồi xoay người, nhanh nhẹn tránh thanh kiếm của Ngụy Mông, sau đó nhảy lên, chân phải giẫm lên bàn, muốn đâm thanh kiếm vào bụng của Ngụy Mông.

Phản ứng của hắn rất nhanh, đáng tiếc, từ đầu đến cuối kiếm của hắn quá ngắn.

Lưỡi kiếm của Thuần Vu Loan khó khăn lắm mới cắt vỡ phần áo giáp trước bụng Ngụy Mông, còn mũi kiếm của Ngụy Mông đã xuyên qua người hắn.

Thuần Vu Loan dừng động tác lại, thở hổn hển, không bao lâu ra, máu đỏ tươi trào khỏi khoé miệng.

Ngụy Mông rút kiếm ra, đi đến bên cạnh Mông Giai, nhét kiếm vào tay hắn, lại đẩy Thuần Vu Loan đẩy ngã đến cạnh, đoạt thanh kiếm trong tay hắn.

Làm xong tất cả, hắn chọn hai miếng thịt bò bỏ vào miệng, lau lớp dầu mỡ sáng bóng, nhanh chân sải bước ra cửa, hô lớn: “Không xong rồi! Mông Giai mưu đồ sát hại Tả Hiền Vương, đáng hận võ công của Mông Giai cao cường, ta không thể xông vào ngăn cản, để hắn đạt được mục đích! Mau truyền quân y!”

***

Khi xảy ra chuyện, Tra Nhĩ Qua đang vội vàng dàn xếp mười năm vạn đại quân, nghe thấy tin Thuần Vu Loan và Mông Giai cùng lúc bỏ mạng, như sét đánh ngang tai.

Hắn vô cùng bi thương quay về, nhìn thấy thi thể của Thuần Vu Loan.

Ngụy Mông vỗ vai hắn an ủi: “Tra lão đệ, ngươi hãy nén bi thương.”

Tra Nhĩ Qua tức giận vung tay Ngụy Mông xuống, rút đao ra, giận dữ quát: “Tên tặc tử người Hán, có phải ngươi là kẻ giết Tả Hiền Vương.

Có người tới khuyên ngăn: “Hữu tướng quân, chúng nô đều hiểu nỗi đau của ngài, nhưng Độc Lộc Vương vô tội, chúng nô đều nhìn thấy…”

Tra Nhĩ Qua không nghe, nhất quyết tiến lên giằng co với Ngụy Mông. Quân đóng dưới thành huyện Phong nghe theo Thuần Vu Loan như Thiên lôi sai đâu đánh đó, sau khi Thuần Vu Loan hết, bọn họ đương nhiên nghe theo lệnh Tra Nhĩ Qua. Nhưng quân sĩ Ngụy Mông mang tới đều dướu trướng lão Thiền Vu, Mông Giai chết rồi, cho dù bọn hắn không thực sự tin Ngụy Mông, cũng sẽ không đứng về phía Tra Nhĩ Qua.

Sau vài lần cãi nhau, ba mươi lăm vạn quân Hung Nô vừa mới tập hợp nội bộ hỗn loãn, chia thành hai phe, thậm chí còn dựng hàng rào dài ba dặm giữa nơi đóng quân.

***

Bùi Nguyên nhận được tin tức này đầu tiên.

Hắn và Túc Duy ngồi đối diện không khỏi vỗ tay cười to: “Ngụy Mông làm rất tốt!”

“Quả nhiên Ngụy không khiến ngài thất vọng.” Túc Duy cũng phụ hoạ nói, “Chờ sau khi chiến tranh kết thúc, nhất định phải an bài hôn sự tốt cho Ngụy tướng quân.”

Bùi Nguyên liếc hắn một cái, không biết hắn nghĩ thế nào lại nói chuyện này, vừa định nói gì đó, nghe thấy bên ngoài truyền đến tin tức: “Bẩm Vương gia, Tướng quân, tin cấp báo của Khâu tướng quân vừa truyền đến, Khâu tướng quân dẫn đầu binh mã trở vờ, đi về phía tây, cũng chính là huyện Đại của chúng ta, còn chưa tới trăm dặm nữa!”

“Hay!” Bùi Nguyên và Túc Duy liếc nhau, tin vui đến cùng lúc.

Nhìn bản đồ địa hình trên bàn đã đọc trên dưới trăm lần, Bùi Nguyên cầm bút son đến, chỉ vào vị trí huyện Phong, nhìn Túc Duy nói: “Ngươi nhìn đi, dưới thành huyện Phong có hơn ba mươi lăm vạn binh mã nhưng lòng tin giữa chúng không đủ, sĩ khí không phấn chấn, nếu muốn đánh nhau, chỉ phát huy uy lực của ba mươi vạn người. Nội quân của thành huyện Phong là khoảng mười hai vạn.”

Hắn lại chỉ về xuống huyện Đại: “Huyện Đại có mười lăm vạn.”

Tay Túc Duy chỉ phía tây, nói tiếp: “Khâu tướng quân mang theo hai mươi lăm vạn binh mã đang trên đường chạy đến.”

“Nhưng mà…” Túc Duy cau mày một cái, “Chúng ta chờ Khâu tướng quân hợp quân tái chiến! Nếu chỉ dựa vào binh lực của hai huyện Phong Đại, nếu so sánh với Hung Nô còn kém tới mười ba vạn người, hơn một phần ba.”

“Không thể chờ đợi.” Bùi Nguyên lắc đầu, “Ngươi nhìn đi, huyện Đại và Khâu tướng quân đều ở phía tây, nếu chúng ta chỉ huy đông người, động tĩnh lớn như vậy, người Hung Nô ngốc đến mấy cũng ngửi được mùi, chắc chắn chạy trốn về hướng đông. Đến lúc đó, dù binh lực của chúng ta chiếm ưu thế, cững chỉ giống trò mèo đuổi chuột, chuột rất nhanh sẽ chạy thoát, chúng ta phí sức không có kết quả tốt.”

Túc Duy nghiêng đầu nhìn hắn, thăm dò hỏi: “Cái kia, chúng ta bí quá hoà liều?”

Ánh sáng trong mắt Bùi Nguyên lấp loé, dừng một lát, lại nhìn hắn nói: “Đúng, bí quá hóa liều, quyết đánh đến cùng! Mười lăm vạn binh sĩ trong tay chúng ta tiến đánh huyện Phong, chẳng khác gì ném đá vào nước, khiến bọn Hung Nô trở tay không kịp. Bọn hắn bị đại loạn khó có thể tiếp tục thủ vững, cách tốt nhất dọc theo đường này rút lui.”

*Bí quá hoá liều (Đĩnh nhi tẩu hiểm): tương tự câu “con giun xéo lắm cũng oằn”; “chó cùng rứt giậu”; “đói ăn vụng túng làm càn”.

Bùi Nguyên vẽ một đường lên bản đồ, nói: “Bởi vì đây là con đường trở lại Vương đình Hung Nô nhanh nhất.”

Túc Duy vỗ bàn một cái, nói: “Được, bố trí mai phục trên con đường này, chặn đứng bọn chúng!”

Bùi Nguyên lập tức hạ quyết định, tìm binh sĩ liên lạc ra lệnh: “Báo tin cho Khâu tướng quân, không cần đến huyện Đại, kêu hắn tiếp tục đi về hướng đông, mãi cho đến phía đông bắc của huện Phong, đóng giữ cách đó ba mươi dặm, chặn đường lui của Hung Nô. Quân trang gọn nhẹ, trừ vũ khí và lương thực, vứt tất cả đi, trước đêm mai, nhất định phải đến địa điểm chỉ định!”

Dứt lời, hắn lại gọi binh sĩ khác: “Truyền lệnh cho các vị Tướng lĩnh, từ giờ chuẩn bị ngày mai chiến đấu, ngày mai ngay khi trời tối sẽ xuất phát. Mang cho ngựa hai khẩu phần lương thực, mỗi binh sĩ mang theo một phần, trừ vũ khí, tất cả những thứ khác không cho phép mang theo! Giúp các Tướng sĩ mài đao sắc hơn, nếu không có đao kiếm, đến nhà bếp mượn búa, mượn dao phay, toàn quân trên dưới đều phải xuất chiến. Nói cho bọn hắn, chiến tranh kéo dài dằng dặc đêm mai sẽ kết thúc! Mục tiêu của chúng ta là giết hết người Hung nô, để sau này bọn hắn nghe tên chúng ta phải e sợ. Trong vòng năm mươi năm không dám xuôi xuống phía nam một bước!”



Từng mệnh lệnh được truyền xuống, cả tòa thành huyện Đại nhanh chóng chuẩn bị. Tất cả mọi người chờ đợi giờ khắc này quá lâu, giống như tên đã lên cung, sẵn sáng chờ lệnh lên đường.

Túc Duy đứng trước của sổ, nhìn từng bóng người cầm đèn lồng bước nhanh trong bóng tối, giống như muôn vàn con đom đóm nhuộm sáng cả màn đêm.

Bùi Nguyên đứng cạnh hắn, chậm chạp mà kiên định nói: “Đây là trận đại chiến tối tăm không có ánh mặt trời, nhưng cuối cùng chúng ta sẽ chiến thắng.”

***

Trong đại trướng của Hung Nô bên ngoài huyện Phong, Ngụy Mông đang vắt chân uống rượu.

Uống đến khi phấn chấn, binh lính được phái đi xin củi mang theo gương mặt bầm dập xông vào, hướng hắn khóc kể lể: “Độc Lộc Vương, chúng nô tài sang phía đối diện xin củi như lời ngài nói, rằng chúng nô tài hành quân gấp rút, không mang đủ củi, nhưng bọn hắn không những không cho, còn ra tay đánh chúng thần!”

“Lại có chuyện như vậy?” Ngụy Mông trừng mắt ngồi thẳng, ném một chén rượu nói, “Khẩu khí này không nhỏ, tìm thêm người đến, không cho thì chúng ta cướp! Bọn chúng dám đánh người của chúng ta, chúng ta phải đánh lại, đánh chết hắn!”

Tên lính kia nhận lệnh lui ra, rất nhanh tập hợp được tiểu đội, ước chừng khoảng hai ba mươi người, cầm đao xông tới hàng rào, cướp hơn trăm cân củi, còn ra tay chém đứt cánh tay cả binh sĩ kháng cự.

Tra Nhĩ Qua nghe vậy thì giận giữ, nhưng hắn vẫn còn lý trí, biết trước giờ đại chiến, nội bộ không thể tranh đấu như thế, nhẫn nhịn ra lệnh: “Thôi, cướp thì cướp, chúng ta không thiếu chỗ củi đấy. Bảo vệ hàng rào thật tốt, đừng để bọn hắn vượt qua lần nữa.”

Ngụy Mông nhận được tin này, cười to lớn: “Hắn đây là sợ! Các ngươi đi tìm thêm người dến, một trăm cân củi này làm sao đủ, cướp thêm năm trăm cân nữa, coi như dạy cho bọn chúng một bài học.

Hắn làm công sự với Bùi Nguyên nhiều lăm, cùng nhau đánh bao nhiêu trận chiến to nhỏ không thể đếm hết, trong lòng đã đoán được đại khái đấu pháp của Bùi Nguyên. Bùi Nguyên sẽ không ngồi yên nhìn thời cơ chiến đấu này qua đi. Nhưng nếu đánh nhau, binh lực của Bùi Nguyên chắc chắn không chiếm ưu thế, hắn chỉ có thể làm gì đó, như là khuấy thác nước nội bộ Hung Nô vốn đã đục ngầu, lại đục thêm một chút.

***

Tra Nhĩ Qua chịu đựng suốt một ngày, ngóng trông Ngụy Mông có thể thu tay, nhưng ngày hôm sau, phe của Ngụy Mông thậm chí trở nên tệ hại hơn. Chẳng những cướp củi, còn tới cướp thịt bò.

Tra Nhĩ Qua cuối cùng không thể nhẫn nhịn, hạ lệnh chống cự.

Song phương chỉ vì mấy trăm cân củi mà bất hòa, từng người cầm vũ khí, phát sinh một trận tranh đấu quy mô nhỏ. Vốn chỉ là xung đột giữa vài trăm người, nhưng càng ngày càng kịch liệt, nhiều người đến quấy phá, có tới ba, bốn ngàn người tham gia, giống như một cuộc chạm chán, hai bên đều có thương vong.

Sau khi đổi máu, mâu thuẫn càng khong thể hòa giải, người đến tham chiến ngày càng nhiều, nội chiến đã đến cực hạn.

Chính lúc xảy ra đại chiến, bỗng nhiên cảm giác nơi xa truyền đến tiếng đất động Tra Nhĩ Qua phản ứng đầu tiên, kinh ngạc nhìn về phương xa. Ngoài trừ tiếng đất động, còn nghe thấy tiếng kèn vang vọng. Tra Nhĩ Qua lắng nghe hai lần, xác định mình không nghe nhầm, thanh âm ngày càng gần, hắn rốt cục ý thức được quân địch đột kích.

“Đừng đánh nữa, quân địch đến, mau dừng lại!” Tra Nhĩ Qua nhảy lên đài cao, lo lắng hô to.

Binh sĩ phía dưới quã thực dừng lại, nhưng không tập hợp như hắn kĩ, bọn họ thất kinh, hai mặt nhìn nhau không biết nên làm gì.

Tra Nhĩ Qua vỗ đùi, cả giận nói: “Tất cả trở về đội ngũ! Xếp hàng! Chuẩn bị nghênh chiến!”

Nhưng đội quân từ hướng huyện Đại như lao vụt đến, chỉ còn cách huyện Phong mười dặm, trận cước của người Hung Nô đại loạn, Tra Nhĩ Qua hò hét không có tác dụng, trong doanh địa hỗn loạn khắp nơi.

***

Trên tường thành huyện phong, Tiền Phong thu cảnh tượng dưới thành vào mắt, hai mắt phát sáng, thầm nghĩ cơ hội tốt đã đến.

Tựa như Vương phi nói, quả thật có viện quân.

Hắn lập tức phái người lên tường thành đánh trống hợp quân, tuyên bố đại quân tập kết, tùy thời chuẩn bị xuất thành giết địch.

Sau khi tin tức truyền ra, một vùng người hoan hô nhảy nhót, chưa đến nửa canh giờ, tất cả các đại đội đã chuẩn bị xong.

Dưới tường thành, đội quân của Bùi Nguyên như trận thủy triều đen kịt, còn đội quân của Tra Nhĩ Qua như dải đá đầm màu đỏ trong thủy triều, thủy triều và đá ngầm không ngừng va chạm nhau, màu đỏ liên tục thất bại rút lui, ánh mắt Tiền Phong sáng ngời, hô to: “Mở cửa thành, xông ra giết địch!”

***

Tất cả đèn trong Vương phủ được thắp.

Vẫn giống như lần trước, Bảo Ninh ngồi cạnh bàn, yên lặng chờ đợi từng tin tức truyền vào.

Nhưng lần này có khác biệt lớn, nàng không còn lo lắng, ánh mắt bình tĩnh, trong lòng thực sự yên ổn.