Sau khi bước vào cửa, toàn thân hai người đã ướt sũng, Bùi Nguyên đi đứng lảo đảo, thân thể cao lớn của hắn dựa lên vai Bảo Ninh, trêи mặt nàng đọng lại vài giọt nước trong suốt, không phân biệt được là mồ hôi, nước mắt, hay là nước mưa.
Lưu ma ma cho rằng bọn họ đến tối mới trở về, không ngờ về sớm đến thế, nhìn dáng vẻ chật vật của hai người bà càng bối rối: "Đây, đây là thế nào?"
"Chàng say rượu, ta tự dìu chàng được." Bảo Ninh nở nụ cười trấn an Lưu ma ma: "Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi."
Lưu ma ma nửa tin nửa ngờ nhưng không dám hỏi, bà chỉ nói: "Tiểu tỳ sẽ bưng hai bát canh gừng lên cho người."
"Không cần." Bảo Ninh cự tuyệt: "Để ta tự làm." Nhất định Bùi Nguyên không muốn gặp ai vào lúc này.
Lưu ma ma nghe vậy lên tiếng đồng ý, đưa mắt nhìn hai người đi vào cửa mới lui xuống.
A Hoàng và cừu nhỏ nghe thấy tiếng động bên ngoài, ánh mắt chúng trông mong nhìn ra, đợi khi thấy hai hình bóng quen thuộc mới chạy đến, Bảo Ninh không để ý đến chúng nó, nàng cố hết sức đỡ Bùi Nguyên lên giường, cởi y phục ẩm ướt của hắn xuống, lấy vải khô lau qua cho hắn rồi dùng chăn đắp kín.
Bùi Nguyên hình như đã ngủ mê, Bảo Ninh không quan tâm đến việc xấu hổ hay không, nàng cởi lốt y phục trong cùng của hắn, cơ ngực rắn chắc và phần bụng dần lộ ra.
Trêи người Bùi Nguyên dày đặc vết sẹo do đao kiếm để lại, có vết màu hồng nhạt, có vết lồi ra rồi uốn lượn như rết bò. Độc tố đang lan tràn ở cánh tay hắn, mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ.
Bảo Ninh sững sờ một chút, trong lòng trào lên cảm giác chua xót. Nam nhân này thường ngày mạnh mẽ, sao bây giờ lại yếu đuối đến thế.
Nàng sợ Bùi Nguyên cảm lạnh, lôi một tấm chăn lông ngỗng dày từ trong tủ ra đắp thêm cho hắn, sau đó mới thay y phục trêи người mình.
Lúc nàng quay lại Bùi Nguyên đã tỉnh, đáy mắt hắn dày đặc tơ máu có chút dọa người, hắn nhìn nàng chằm chằm, cười nhẹ.
"Thật dễ nhìn." Bùi Nguyên lẩm bẩm: "Ta muốn hôn."
"Đến lúc nào rồi, chàng có thể đứng đắn chút không." Bảo Ninh muốn mắng hắn, nhưng nhìn dáng vẻ yếu đuối kia của hắn nàng không nỡ, nàng quay người cầm hũ đựng đỉa trêи tủ xuống, lại đi lấy thuốc.
A Hoàng và cừu nhỏ biết bây giờ không phải lúc để chơi, chúng không dám làm càn, chỉ ngồi yên ngoài giường nhìn.
Bảo Ninh mở hũ đỉa ra xem, nàng nhịn mâu thuẫn và sợ hãi trong lòng, dặn dò hai con vật nhỏ: "Giữ vững cửa, ai cũng không được vào."
A Hoàng kêu một tiếng, Bảo Ninh lấy cây châm cứu, đi đến bên giường, nàng ngồi xuống vén ống quần Bùi Nguyên lên.
Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nhìn thấy nàng vẫn sợ. Từng kinh mạch như có sự sống, chúng đổi sắc tím, những chấm nhỏ dày đặc đang nhảy. Bảo Ninh hít sâu một hơi rồi không nhìn nữa, nàng múc một thìa thuốc mỡ đã được bào chế từ lâu, nhìn Bùi Nguyên đang thống khổ chịu đựng, nàng nói khẽ: "Ta bắt đầu nhé?"
Bảo Ninh mấp máy môi: "Có thể sẽ hơi đau."
Bùi Nguyên nằm đó, nghiêng đầu nhìn nàng, hắn chợt mở miệng nói: "Ninh Ninh, ta đã nghĩ kỹ, ta thật sự có lỗi với nàng."
".. Chàng tự dưng nhắc đến chuyện này làm gì." Tâm Bảo Ninh trùng xuống, ngón tay nàng cong lại: "Chàng đâu có lỗi với ta."
"Bây giờ nhìn lại, nàng đã vì ta làm rất nhiều điều." Thanh âm của Bùi Nguyên trầm thấp: "Nếu không có nàng, ta sẽ mãi nằm trong tiểu viện đổ nát kia chẳng khác gì phế nhân. Nàng biết đấy, lúc ấy ta không còn gì trong tay nhưng vẫn cần giữ thể diện cho bản thân, ta cảm thấy, đời ta đã đi theo cái chân vô dụng này, dù chết cũng tốt."
Bảo Ninh nhìn hắn, nàng cảm thấy mắt mình cay, muốn rơi mấy giọt nước mắt giải tỏa. Bảo Ninh không biết tại sao Bùi Nguyên nhắc đến những lời này, rõ ràng hắn không phải người dễ xúc động.
"So với sống ở nơi ngăn nắp sạch sẽ, không cần lo cơm áo mà bị người đời chỉ trích là phế nhân, ta thà tìm nơi hẻo lánh kết liễu quãng đời này. Nhưng ta không cam tâm." Bùi Nguyên cười: "Ta có rất nhiều việc chưa làm, thù còn chừa báo nên không thể tùy tiện chết, đó không phải tính cách của ta. Nhưng ta sống không nổi."
"Ta không tin vào chuyện thần linh đức phật, nhưng đoạn thời gian trước, mỗi ngày ta đều ngóng trông, nếu trêи đời này thật sự có Quan Âm Bồ Tát thì tốt biết bao."
Bùi Nguyên kéo ngón tay nàng: "Thật tốt vì nàng đã ở đây, sau này cuộc sống của ta dựa cả vào nàng."
Bảo Ninh cụp mí mắt xuống, mũi bị tắc nghẽn, nàng dùng mu bàn tay xoa mạnh.
Nàng hy vọng Bùi Nguyên sẽ nói mấy lời dễ nghe từ rất lâu rồi, nàng đã chờ đến ngày này nhưng không thể vui nổi. Hắn nghiêm túc nói như truyền di ngôn, trước kia hắn chọc nàng tức giận, bầu không khí còn nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều, nàng chưa từng muốn khóc nhiều đến vậy.
"Nàng đừng chê ta dài dòng." Ánh mắt Bùi Nguyên tối sầm, thở dài: "Nếu không nói sớm với nàng, ta sợ sau này sẽ không có cơ hội."
Bảo Ninh bổng ngẩng đầu: "Chàng có ý gì?"
"Trong trường hợp xấu nhất, ta sẽ chết." Bùi Nguyên dừng lại, hắn nhìn con mắt trợn to của Bảo Ninh, cười khẽ: "Nàng gấp gì, ta nói là trường hợp xấu nhất."
Hắn chậm rãi nói: "Nếu ta cứ như vậy mà chết, nhưng nàng còn trẻ như thế, ta sợ sau này nàng sẽ quên ta. Ta sợ khi nàng nhớ đến ta, nghe đến tên ta đều nhớ đến những chuyện không tốt, dù sao đó cũng là thật, ta không đối tốt với nàng."
"Bản tính ta xấu xa, trời không cho ta làm trượng phu tốt, nhưng ta có rất nhiều ưu điểm, dù nàng đánh chửi ta, ta sẽ không bao giờ động thủ với nàng. Sau này nhờ nàng vất vả chỉ giáo ta."
"Nếu như còn cơ hội."
Bảo Ninh hít mũi một cái, nàng hờn dỗi nói: "Nếu không còn cơ hội thì sao, nếu chàng chết rồi, ta lập tức tái giá, ta có cuộc sống mới tốt hơn, chỉ một giây cũng không nhớ đến chàng."
"Đó là giấc mộng của nàng." Bùi Nguyên híp mắt nói: "Nếu ai dám cưới nàng, dù ta biến thành quỷ vẫn sẽ đào mộ nhà hắn. Nàng chỉ có thể ngoan ngoãn làm người của ta cả đời."
Bảo Ninh bị tức cười: "Thật vô lý, ta không nói chuyện với chàng nữa."
Nhưng sau khi ầm ĩ với hắn, hoảng sợ trong lòng nàng tiêu tán không ít, tiếp tục khuấy cao. Nhìn Bùi Nguyên một lúc, nàng đành bôi lên chân hắn.
Thuốc này dụ đỉa bám vào da. Đỉa thèm huyết nhưng chúng không ngốc, chúng tự cảm nhận được chất độc trong máu, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn đi vào. Loại thuốc này có mùi đặc trưng, đánh lừa giác quan của đỉa, để chúng bám vào da bám hút máu độc. Nhưng cái giá phải trả là rất đau đớn.
Lúc trước Minh di nương miêu tả cho nàng, bà nói khi đỉa bám vào da như hàng trăm cây kim cùng một lúc châm vào da thịt.
Bảo Ninh nhìn sắc mặt Bùi Nguyên, trêи trán hắn đổ mồ hôi hột, ngón tay siết chặt chăn bông, tâm Bảo Ninh cũng co rụt lại. Nàng không muốn nói mấy lời vô nghĩa như "chàng đau không", chắc chắn Bùi Nguyên sẽ đau, đau dài không bằng đau ngắn, Bảo Ninh dùng đũa gắp con đỉa mập mạp ra, lấy vải bông lau sạch nước bùn trêи người nó.
Xúc cảm lạnh buốt và trơn nhẵn, Bảo Ninh lại nhìn Bùi Nguyên, thấy hắn cũng nhìn về phía nàng gật đầu nhẹ.
Bảo Ninh nhẹ nhàng đặt đỉa lên vùng da đã được bôi cao, lúc đầu nó ỉu xìu không có tinh thần, vừa ngửi được mùi thức ăn như được tiếp thêm sức lực, nó lắc đầu vẫy đuôi, nhanh chóng dính chặt vào da.
Rất nhanh, thân thể trong suốt của đỉa đã có sự biến hóa, ban đầu, một dòng máu tinh tế chảy vào bụng nó, phần bụng cũng dần dần lớn hơn. Bảo Ninh từng nhìn chúng ăn ốc đồng rất nhiều lần, máu đỏ tươi sẽ chảy vào thân thể chúng, nhưng bây giờ, máu có màu tím đen còn hơi phát ra huỳnh quang, nhìn âm trầm đáng sợ.
Bảo Ninh ngồi cạnh Bùi Nguyên, nhìn vết đỏ đan trêи tay hắn có biến hóa, lúc đầu vẫn chưa có hiệu quả rõ rệt, nhưng dần dần nó lắng xuống, độc tố đang lan tràn hơi lùi về.
Bảo Ninh ngạc nhiên nhìn hắn: "Chàng xem này, cách này hữu dụng!"
Bùi Nguyên kéo vai nàng xuống, không nói gì mà vùi mặt vào cổ nàng.
Hô hấp của hắn ban đầu gấp rút và nặng nhọc, hiện tại đã từ từ thả lỏng hơn. Nhịp tim Bảo Ninh cũng dần bình ổn, nàng nhéo vào lòng bàn tay mình, cả người đầy mồ hôi, đột nhiên có cảm giác thoát được kiếp nạn.
Đây chỉ là bước khởi đầu trêи quãng đường dài vĩnh hằng, dùng đỉa giải độc mười lăm ngày một lần, không được ngừng, nói cách khác, cứ nửa tháng, Bùi Nguyên sẽ phải chịu loại thống khổ này một lần. Kéo dài ít nhất ba năm.
Nàng nhìn con đỉa trêи chân hắn, thấy nó ăn uống lo đủ rồi rơi xuống, vặn vẹo trêи giường mấy lần rồi cả người cứng nhắc.
Bùi Nguyên nằm trêи vai Bảo Ninh ngủ thϊế͙p͙ đi. Nàng nhéo ngón tay hắn, thấy hắn không phản ứng gì nàng mới nhẹ nhàng xoay người, đặt Bùi Nguyên nằm xuống giường, hắn ngoan ngoãn như đại cẩu, để mặc nàng xoa bóp.
Bảo Ninh mím môi cười, nhớ những lời Bùi Nguyên vừa nói, hắn nói sẽ không bao giờ động thủ với nàng, không biết có thật không.
Bùi Nguyên đưa tay gảy lông mi hắn, chúng cứng nhắc như tính cách của chủ nhân mình, không có xúc cảm gì. Bảo Ninh thử sờ lông mi của mình, thon dài, sờ tới sờ lui rất dễ chịu.
Bảo Ninh dọn giường chiếu xong, đóng hũ đỉa để lên mặt tủ rồi nằm bên cạnh Bùi Nguyên. Nàng không ngủ được, trằn trọc suy nghĩ những lời hắn nói.
Hắn tự tìm ra khuyết điểm của chính mình, luôn nói mấy lời dạy dỗ mà không hỏi nàng có nguyện ý không. Hắn chưa từng đóng học phí cho nàng, người này dốt nát, nàng chẳng cần thu học phí loại học sinh này.
Bảo Ninh suy nghĩ miên man, lại nghĩ tới những lần Bùi Nguyên chọc giận nàng, hắn nói sẽ rửa chân cho nàng nhưng vẫn chưa làm. Bảo Ninh nhìn hắn thật sâu, suy nghĩ một lúc vẫn tức không nhịn nổi, nhấc chân đạp vào người hắn, một cái không đủ, nàng đạo thêm cái nữa rồi nhanh chóng thu chân, hoang mang nhìn vẻ mặt Bùi Nguyên.
Hắn vẫn ngủ say, không có ý định thức dậy.
Lòng Bảo Ninh thả lỏng, tìm một cái cớ cho mình. Tự Bùi Nguyên nói hắn sẽ không đánh nàng mà, sao nàng phải sợ hắn tỉnh dậy.
* * *
Mệt mỏi nửa ngày, giờ đây gió bụi lắng xuống, nàng không còn gì lo nghĩ, cơn buồn ngủ theo đó mà ập đến.
Lúc tỉnh lại mặt trời đã lên cao, chăn quá dày, toàn thân nàng dính một tầng mồ hôi nóng, nàng khó chịu xoay người, vừa mở mắt đã bắt gặp ánh mắt của Bùi Nguyên.
Hình như hắn đã dậy từ lâu, vuốt tóc nàng, thấp giọng trêu chọc: "Nàng lợi dụng lúc ta ngủ bắt nạt ta, phải không?"