Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 76: Hầu hạ



Ngụy Mông muốn nói gì đó nhưng bị Bùi Nguyên cắt ngang: “Nếu ngươi có thời gian thì làm chính sự đi, đừng quan tâm đến chuyện phu thê nhà ta.”

“Tại sao đây không phải chính sự.” Ngụy Mông vội phản bác: “Tiểu tướng quân, ngươi nên cân nhắc lại con đường này…”

Bùi Nguyên hỏi: “Ta nhớ dưới tay ngươi có tiểu phó úy tên Trần Già?”

Ngụy Mông hơi sửng sốt, chủ đề bị đảo lệch: “Đúng là có. Dáng dấp tiểu hỏa tử này như cục than đen, tính tình chất phác, không biết nói chuyện nhưng rất thông minh, có thiên phú mang binh đánh giặc, ta quan sát thêm thời gian ngắn nữa để thăng chức cho hắn.”

“Cho ta mượn mấy ngày.” Bùi Nguyên gác bút: “Lúc ta đi không có ai bảo vệ Bảo Ninh, ta không yên lòng. Ta gây thù hằn quá nhiều, không biết bao nhiêu con mắt muốn tấn công vào điểm yếu của ta. Ngươi điều Trần Già tới làm hộ vệ cho nàng.”

Ngụy Mông do dự: “Đổi người khác được không? Trần Già là đứa nhỏ biết cố gắng, nói không chừng sau này leo lên chức cao, làm thị vệ cho nữ quyến ở hậu trạch chẳng khác gì lấy đại tài làm chuyện tiểu nhân. Dưới tay ta còn nhiều binh lính tài giỏi, dáng dấp tốt, biết nói chuyện, hay đổi…”

Sắc mặt Bùi Nguyên lạnh: “Tuyển hắn là phúc khí ba đời nhà hắn!”

Ngụy Mông ngượng ngùng ngậm miệng.

Bùi Nguyên nói: “Nhanh chóng điều hắn tới.”

Ngụy Mông không tình nguyện nhận lệnh, đi ra ngoài.

Bùi Nguyên nhìn bóng lưng hắn hừ lạnh một tiếng, vò nát tờ giấy trong tay.

Lão thất phu này không hiểu vì sao phải tuyển Trần Già, bởi vì hắn thông minh? Sai, hắn là người xấu xí còn không biết nói chuyện. Tìm nam nhân sớm chiều ở chung với Bảo Ninh chắc chắn không phải người ưa nhìn, Bảo Ninh chỉ nhìn một cái Bùi Nguyên đã thấy phiền.

Càng xấu càng tốt.

***

Trời vừa tối Bùi Nguyên đã về, Bảo Ninh ngồi trong tiểu viện mân mê đồ chơi mới của nàng tên đầu thạch khí.

Cái bệ được làm bằng gỗ, bên trên gắn thìa lớn, dùng sức nhấn thìa về phía sau, vừa buông tay nó lập tức bắn lên, thứ để trong thìa bay đi.

Lưu ma ma và hai con chó ngồi bên cạnh chơi cùng nàng. Chờ miếng thịt bò trong thìa bay đi, A Hoàng và Cát Tường đuổi theo.

Bảo Ninh giơ tay chỉ huy: “Hướng đông một chút, hướng đông một chút, không cho Cát Tường ăn, có mười miếng thì mày ăn chín miếng rồi, quá bá đạo!”

“A Hoàng chạy nhanh! Mày được sáu tháng tuổi mà không đánh lại tiểu đệ mới hai tháng, không thể yếu như vậy!”

“Đúng, A Hoàng mau ăn đi!”

“Ài, Cát Tường, Cát Tường đừng cắn! Ài, mày quá vô lý, mau thả đuôi A Hoàng ra, không được cắn!”

Từ xa Bùi Nguyên đã nghe thấy tiếng Bảo Ninh sốt ruột nói, Lưu ma ma cũng nói theo: “Cát Tường mau thả ra, không được chơi xấu đối thủ.”

Hắn bước vào tiểu viện nhìn thấy ngay hai đầu chó đang đánh nhau cạnh bụi hoa hồng.

A Hoàng và Cát Tường như hai con quay không ngừng xoay tròn, A Hoàng ngao ngao gọi, nó sủa lên rồi nuốt trọn miếng thịt vào bụng. Cát Tường gầm một tiếng cắn vào đuôi nó, dùng cái mũi đen sì của mình thúc vào mông A Hoàng, giày vò một lúc, hai con chó mất thăng bằng bị đối phương làm trượt chân, song song ngã vào bụi hoa.

Bảo Ninh tức giận: “Này, hoa của ta, hoa của ta!”

Bùi Nguyên đi tới với vẻ mặt không còn gì để nói.

“Ta nói rồi, nàng không nên nuôi hai con chó cùng một lúc, tranh thủ đưa tiễn một con.” Bùi Nguyên sải bước đến cạnh cửa sổ, một tay xách cổ con chó ném sang một bên, quay đầu khiển trách: “Nàng nghĩ gì trong đầu vậy! Bắt hai con chó tranh nhau một miếng thịt, nàng nhẫn tâm nhìn người khác đánh nhau mà không can ngăn.”

Vài cây hoa bị làm đổ, Bảo Ninh đau khổ kéo ống tay áo, không kịp đỡ hoa đứng thẳng, nàng nhanh chóng xem thương thế của A Hoàng.

May mắn A Hoàng không chảy máu, nhưng nó bị mất một túm lông, quay sang nhìn Cát Tường, lông còn trong miệng nó.

Cát Tường không tốt hơn là mấy, buổi sáng mới cắt lông xong, bây giờ trên người nó gần như không có gì, móng vuốt của A Hoàng cào xé tướng nó.

Lưu ma ma nhanh chân chạy đến, đưa bọn chúng vào phòng dưỡng thương.

A Miên nằm một bên xem náo nhiệt, nó nghiêng miệng nhai cỏ.

Bùi Nguyên kéo tay Bảo Ninh vào phòng, nàng vừa bốc miếng thịt nên tay toàn dầu, Bùi Nguyên ghét bỏ dắt nàng đến vòi nước, xoa xà phòng rửa tay cho nàng.

“Nàng bao nhiêu tuổi rồi, làm mấy trò trẻ con vẫn không biết xấu hổ.”

Lưng Bảo Ninh tựa vào ngực Bùi Nguyên, tay bị hắn nắm vuốt, bọt xà phòng nổi nên mang theo hương hoa nhài.

“Nhẹ thôi, chàng làm ta đau.”

Bùi Nguyên “hừ” một tiếng, bóp bụng nàng: “Đau cho nhớ, lần sau đừng làm mấy chuyện ngốc nghếch như này.”

“Sẽ không.” Bảo Ninh nhỏ giọng nhận sai, Bùi Nguyên giật khăn khô lau tay cho nàng, Bảo Ninh nghĩ, lại nói: “Nhưng ta không ngốc, ta tự làm ra đầu thạch khí, phải nghiên cứu rất lâu mới phác thảo được thứ này. Chờ khi nào Như Ý lâu khai trương, ta muốn bán cái này với giá một lượng bạc.”

Bùi Nguyên hỏi: “Ăn cơm tối chưa?”

“Mới nếm qua, không nghĩ chàng về sớm nên không chờ.” Bảo Ninh lắc lắc bàn tay đã khô, bước lên nắm tay Bùi Nguyên, dụi mặt vào bả vai hắn: “Ta để lại rất nhiều đồ ăn ngon cho chàng, thịt bò hầm củ cải còn trong nồi, chàng muốn ăn luôn không?:

Bùi Nguyên cười xoa đầu Bảo Ninh. Trước kia hai người không quen thân mật, nàng như con thỏ nhỏ chân tay lúc nào cũng co cóng, bây giờ nàng rất dính người, thích nũng nịu.

Lửa trong người lại nổi lên.

Bùi Nguyên đi khép kín cửa chính và cửa sổ, nhanh chân đến cạnh Bảo Ninh, ôm nàng nên: “Nắm chặt chưa.”

Bảo Ninh kinh ngạc hô một tiếng, tư thế này hai đùi nàng vô thức quấn chặt eo hắn, tay túm vào cổ Bùi Nguyên, hoảng sợ hỏi: “Chàng làm gì?”

“Làm gì? Làm nàng chứ sao.”

Bùi Nguyên cười xấu xa duỗi tay ra, đưa lên nắm trọn thứ trong áo nàng.

Hắn ác ý nhào nặn hai lần, thấp giọng nói: “Ngày bình thường nhìn không ra, ta tưởng nó chưa đến hai lạng thịt, chạm vào mới biết nó khá lớn.”

Toàn thân Bảo Ninh căng cứng. Ký ức tối hôm qua ùa về, nàng vừa thẹn vừa sợ nóng lòng muốn nhảy xuống, một tay Bùi Nguyên vòng sau lưng nàng, đầu ghé vào tai thổi một hơi: “Chạy đâu?”

Bảo Ninh nhỏ giọng đẩy: “Chàng đừng đụng vào ta…”

“Ta tự nguyện hầu hạ nàng, nàng chỉ cần nằm hưởng thụ, không thoải mái sao?” Bùi Nguyên ôm nàng đến bên giường, dỗ: “Ninh Ninh ngoan, ta nhịn mười mấy năm như vậy, vất vả nếm được ít vụn thị, ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, nàng không cho ta thân mật không phải đang bước điên ta à.”

p/s: Bùi Nguyên tầm 17 tuổi

Bảo Ninh ngã xuống chăn đệm mềm mại, Bùi Nguyên cúi người, chóp mũi chạm vào nàng, cười như không nói: “Hay là, nàng tới hầu hạ ta?”

Hắn nắm lấy tay nàng rồi nhìn xuống: “Nàng muốn dùng tay nhỏ hay dùng miệng nhỏ?”

Tại sao người này nói đầy lời thô tục! Bảo Ninh không kịp thở, nàng không biết da mặt hắn dày đến thế, ngực nàng còn đau, không nghĩ hắn lại gặm cắn.

Biết hắn ăn mềm không ăn cứng, Bảo Ninh nhẹ giọng nói: “A Nguyên, ta khó chịu, ta sắp đến tháng, chàng đừng làm ta…”

Bùi Nguyên dừng tay, hắn nhíu mày: “Đã tới?”

Bảo Ninh lắc đầu: “Sắp tới rồi, chỉ hai ngày nữa thôi.”

“Được, nàng nghỉ ngơi cho tốt, nghe lời Lưu ma ma, đừng làm những việc linh tinh.” Bùi Nguyên nhắm mắt, hung hăng cắn đôi môi hồng của nàng, kìm nén ngẩng đầu lên: “Không được đụng nước lạnh?”

Hai tháng trước Bảo Ninh mới lần đầu tới tháng, chuyện này đối với nàng quá mới mẻ, Bùi Nguyên cũng thế, hai người đang tìm hiểu.

Bảo Ninh gật đầu.

Bùi Nguyên nâng người lên ngồi sang một bên, kéo Bảo Ninh dậy, bàn tay đặt trên bụng nàng, nhỏ giọng hỏi: “Đau không?”

Bảo Ninh cẩn thận cảm thụ, thầm nghĩ không xong rồi. Nàng vừa nói rối đã gặp báo ứng, vừa nãy không có cảm giác gì, chỉ lừa Bùi Nguyên nói mình khó chịu, chỉ trong chốc lát khó chịu thật. Bụng dưới như bị kim châm, sắc mặt Bảo Ninh hơi trắng bệch.

“Hình như tới.”

Bùi Nguyên mắng thầm một tiếng, đặt nàng tựa vào đầu giường rồi đeo giày: “Nằm đây chờ ta, ta đi lấy nước nóng cho nàng trước.”

Dục vọng trong người hắn chưa tiêu, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, vạt áo xộc xệch, vội vã đẩy cửa ra ngoài.

Bảo Ninh vùi nửa mặt vào gối, có chút áy náy nhìn bóng lưng hắn, nhưng trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Nàng mong đợi cuộc sống như nàng, có trượng phu quan tâm nàng, nàng sẽ yêu thương hắn, hắn cũng yêu thương nàng, hai người dựa vào nhau cố gắng, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, gặp bất cứ khó khăn gì sẽ không nản lòng.

Bảo Ninh bỗng nhớ tới, nàng vẫn chưa hỏi Bùi Nguyên muốn làm gì tiếp theo.

Bụng ngày càng đau, Bảo Ninh mơ màng đứng dậy đi thay đồ thường dùng trong ngày nguyệt sự, lúc về giường nàng ngã xuống ngủ tiếp, ý nghĩ kia nhanh chóng bị vứt bỏ.

Bùi Nguyên trải qua đêm này khó khăn.

Hắn không biết Bảo Ninh đau thế nào, tìm Lưu ma ma hỏi cách nấu canh đường đỏ với táo, đun một nồi lớn, lúc quay về nàng lẩm bẩm không nói gì. Hắn đỡ nàng đút từng thìa nước, lại rót bình nước ấm đặt trên bụng nàng.

Cả đêm Bùi Nguyên không ngủ, nửa đêm nghe tiếng nàng hừ hừ khó chịu, hắn đứng dậy đổi nước cho nàng. Sau nửa đêm nàng nói chỗ đó dính dính, muốn thay quần trong. Lúc này Bảo Ninh không thấy xấu hổ, sạch sẽ quan trọng hơn, Bùi Nguyên mặc chiếc quần cộc xuống giường, tìm chiếc quần khác cho nàng, còn phải tránh sau tấm bình phong đợi nàng thay mới được quay lại.

Giày vò một đêm, này hôm sau Bảo Ninh trần trề sinh khí, mặt Bùi Nguyên hiện rõ vẻ mỏi mệt mỏi mệt.

Lưu ma ma thầm nghĩ, chuyện này sao có thể đảo ngược so với sáng hôm qua? Hôm qua người không rời giường nổi là tiểu phu nhân, hôm nay đổi thành Tứ Hoàng tử.

***

Lúc chạng vạng tối Bùi Nguyên mới lên đường về kinh, trước khi đi hắn quay về tiểu viện tử nhìn Bảo Ninh, thấy nàng không sao mới yên tâm.

Hắn gọi thị vệ tên Trần Già đến, giới thiệu ngắn gọn vài câu, dặn dò nàng: “Tuyệt đối không được chạy loạn, có Lưu ma ma đi theo cũng không được, đến đâu phải manh Trần Già theo.

Bảo Ninh đánh giá tiểu thị về mặt đen thân gầy này, ôn hòa cười.

Trần Già nhìn nàng chào, mặt đỏ lên, nhịn nửa ngày mới gạt ra ba chữ: “Phu, chào phu nhân.”

Bảo Ninh bất ngờ nhìn hắn. Người này bị cà lăm?

Bùi Nguyên vô cùng hài lòng với tướng mạo chất phác của Trần Già, hắn kéo Bảo Ninh vào nhà, cẩn thận dặn dò không ít. Bảo Ninh chê hắn lải nhải nhiều, nói vài lời tỏ vẻ đã hiểu, thực tế không chịu nổi nữa, đẩy hắn ra ngoài nói: “Sắp qua chiều rồi, Ngụy tướng quân đứng ngoài cửa chờ chàng đấy, đừng lề mề.”

Dáng vẻ Bùi Nguyên hơi khổ sở: “Ta phải rời xa nàng một ngày, nàng không nhớ ta?”

Bảo Ninh ước gì hắn đi nhanh lên, trước kia còn tốt, từ tối hôm qua bắt đầu động tay động chân, chọc người khác đến ghét.

Bảo Ninh nói: “Ta sẽ nhớ chàng, nhưng chàng mau lên đường!”

Tay Bùi Nguyên cầm theo bội kiếm, bước từng bước ra khỏi phòng, Bảo Ninh vui vẻ vẫy tay chào hắn, trong lòng thầm mắng nàng không có lương tâm, bạch nhãn lang.

Lúc đi qua Trần Già, Bùi Nguyên quát khẽ: “Nói ít làm nhiều, hiểu chưa?”

Trần Già tuân lệnh, Bùi Nguyên nhanh chân đi ra ngoài, đến cổng hắn không nhịn được quay đầu nhìn, không thấy bóng dáng Bảo Ninh đâu, nàng thực sự trông mong hắn đi nhanh.

Bùi Nguyên huýt sáo gọi Tái Phong tới, tung người lên ngựa, mặt lạnh đi khỏi trang viên.

***

Một đêm này Bảo Ninh cực kỳ thoải mái.

Cả giường lớn là của nàng, nàng tùy tiện lăn qua lăn lại, không sợ người có tướng ngủ bất ổn kia đè chân lên mặt. Sáng ngày hôm sau làm bát hoành thánh, Bảo Ninh ăn no, rửa mặt thay y phục đẹp, cùng Lưu ma ma và Trần Già lên trấn nhìn cửa hàng.

Như Ý lâu thuê nhiều thợ, dự tính nữa tháng nữa sẽ sửa xong, bây giờ còn phá tường.

Bảo Ninh đứng một bên nhìn thợ cầm chùy đập tường. Dù không thú vị nhưng cần có ý tứ. Lưu ma ma nói chuyện phiếm với nàng, nói thợ có sức lực thật lớn, kỹ thuật tiên tiến, chỉ ba chùy đã đập vỡ tường, người khác cần ít nhất mười tám chùy.

Trần Già như đầu gỗ đứng sau lưng các nàng, con mắt liếc bốn phía phòng bị.

Thấy một hài tử bẩn thỉu núp ở góc tường, Trần Già quan sát kỹ hơn.

Mặc y phục lộng lẫy, chỉ ba bốn tuổi, nhưng nhìn vải vóc xem ra là con nhà giàu, cầm một cái trống lúc lắc trong tay.

Nhưng mặt hắn rất bẩn, y phục rách rưới, nhìn không quá thông minh.

Có người nói đùa, đứa bé cũng không biết tránh, đần đội đứng im. Người kia lôi kéo tay áo hắn như muốn mang đi, tiểu hài tử cắn thật mạnh sau đó chạy như điên về hướng Bảo Ninh. Hắn chỉ hoảng sợ chạy bừa, đôi chân ngắn chạy rất nhanh, thấy Trần Già chặn đường hắn cúi đầu chui qua háng.

Trần Già túm cổ áo hắn.

Bảo Ninh nghe thấy tiếng động, vội vàng quay đầu nhìn đứa nhỏ mặt đầy nước mắt nước mũi, ngẩn người: “Đây là con nhà ai?”

***

Bùi Nguyên và Ngụy Mông gọi hai tách trà, từ từ nhắm mắt nghe phòng cách vách nói chuyện.

Vách tường khá dày, vốn không nghe rõ lắm, cũng may hai người tới sớm giở trò, đục một cái lỗ trên vách, thanh âm bên kia loáng thoáng truyền tới.

Thế tử Sùng Viễn hầu Giả Ninh và Bùi Tiêu là người học sâu hiểu rộng, hai người hàn huyên nửa ngày, Ngụy Mông nghe thấy muốn ngủ. Qua một khắc đồng hồ bọn họ mới nói đến chính sự, đúng như dự đoán, Bùi Tiêu muốn biết vị trí ngồi của Thánh thượng từ Giả Linh.

Giả Ninh có nhược điểm rõ ràng, tuy là trưởng tử nhưng hắn không có con, địa vị không vững chãi. Bùi Tiêu hứa hẹn sẽ diệt trừ đệ đệ của hắn là Giả Hiến, bảo vệ chi vị thế tử, trừ cái đó ra, còn thưởng hắn ngàn lượng vàng, bốn mỹ nhân Ba Tư.

Giả Linh chỉ do dự trong chốc lát, rất nhanh đã đáp ứng, yêu cầu duy nhất là thêm chú tiền.

Bùi Tiêu đương nhiên đồng ý.

Hai người nói xong, ai nấy đều vui vẻ nâng chén chúc mừng.

Ngụy Mông kinh ngach trừng mắt, nhỏ giọng hỏi Bùi Nguyên: “Xong rồi? Ta còn tưởng thương lượng mất nửa ngày, đây là đại sự, chỉ cần búng trán đã quyết định?”

Bùi Nguyên nói: “Giả Linh không có lý do gì từ chối, nếu không nắm bắt cơ hội này, hắn sớm muộn sẽ bị đệ đệ của hắn đẩy xuống. Từ khi hắn giữ chức Thượng xa đô úy, Bùi Tiêu gửi thư cho hắn, Giả Linh đã biết Bùi Tiêu muốn gì. Đều là người thông minh, hắn đã có dự định sẵn.

Ngụy Mông hỏi: “Vậy chúng ta nghe tiếp?”

“Đằng nào cũng tới, nghe thêm một lúc.” Ngón tay Bùi Nguyên gõ bàn, nói với Ngụy Mông: “Ngươi có biết đây là đạo lý gì không?”

Ngụy Mông hỏi: “Gì?”

“Làm tặc không được chột dạ.” Bùi Nguyên nói: “Bùi Tiêu quá cẩn thận, hắn không dám mời Giả Linh đến phủ vì sợ có người nhìn, muốn tránh hiềm nghi mới chọn quán trà này. Hắn không nghĩ thông minh quá sẽ bị thông minh hại, chúng ta nhanh hơn hắn một bước? Việc đào hang nghe trộm không phải ai cũng nghĩ đến.”

Ngụy Mông cười. Uống một ngụm trà nghe hai người cách vách nói vài câu lấy lòng nhau, đầu tiên Giả Linh ninh Bùi Tiêu, níu: “Điện hạ diễm phúc không cạn, có chính phi xinh đẹp, thời gian trước còn đón thêm Trắc phi, trong phủ nhiều lương đệ, thiếp thất vô số khiến người ta ao ước.”

Bùi Tiêu cười nhạt: “Thê tử ngươi không kém cạnh, thế tử phi ưu nhã, tính tình trầm ổn, thực sự là lương thê.

Giả Linh lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc không có duyên phận, ta không có hài tử, hậu trạch lúc nào cũng bất ổn.”

Bùi Tiêu nói: “Ta cũng đang gặp rắc rối này, yên lặng chờ đợi là hành động tốt nhất.”

Giả Linh không hiểu: “Điện hạ không phải đã có con, năm nay cũng bốn tuổi rồi, hai ta cùng cảnh ngộ nhưng khác biệt.”

Bùi Tiêu cụp mắt cười, không nói gì.

Nhìn vẻ mặt của hắn, Giả Linh bỗng nhớ tới đứa con của Bùi Nguyên do mỹ nhân thông phòng sở sinh, lúc đứa bé sinh trải qua long đong vất vả, hình như không quá khỏe mạnh.