Vỗ mông ngựa sai chỗ, Giả Linh chợt cảm thấy xấu hổ, vội vàng bổ sung: “Điện hạ và Thái tử phi nương nương là cặp phu thê hoà thuận, cầm sắt hoà minh, sớm muộn sẽ có đàn nữ nhi.”
Bùi Tiêu cười nói: “Thế tử không phải không biết, phu thê hoà thuận chỉ cho người ngoài nhìn. Gia trạch của thế tử chẳng phải cũng có chuyện xấu?”
“Nói cũng đúng.” Giả Linh thở dài: “Thời gian này không quá thích hợp, cầm sắt có reo hay không không quan trọng, dù sao chỉ là nữ nhân. Nói đến đây, gần đây ta nuôi một cô nương ở Thanh La phường, vòng eo nhỏ gọn, tiếng hát uyển chuyển dễ nghe như chim sơn ca.”
Giả Linh cười đùa: “Nếu điện hạ thích, hay là buổi tối đến Thanh La phường, chúng ta thử một lần?”
“Việc làm ăn nhà chúng ta cũng tốt nhỉ?” Bên kia, Ngụy Mông suýt phun trà ra ngoài, nhỏ giọng nói một câu: “Mẹ nó không nghĩ tới Sùng Viễn hầu Thế tử có đam mê này, đi chơi kỹ nữ còn muốn tốp năm tốp ba cùng đi, không thấy dị ứng sao?”
Bùi Nguyên đạp hắn một cười, khẽ hất cằm, ra hiệu tiếp tục nghe.
Bùi Tiêu khéo léo từ chối Giả Linh, nhạt giọng nói: “Thế tử thấy vui thì đi, bản cung không tham dự.”
Giả Linh tiếc rẻ gật đầu, nhưng không muốn buông cơ hội lấy lòng Bùi Tiêu. Muốn lấy lòng nam nhân hoặc đưa tiền, hoặc đưa nữ nhân. Có nam nhân nào không háo sắc, không làm Hoàng đế cũng có thể mở rộng hậu cung.
Giả Linh nghĩ, xích lại gần Bùi Tiêu nói: “Thái tử điện hạ thích nữ tử như nào? Gần đây người chịu mệt mỏi cần giải tỏa không? Ta không nói khoác, mười mỹ nữ trong kinh thì ta biết bảy, Hoàn phì Yến sấu, Điêu Thuyền Tây Thi, bất kể Thái tử thích gì ta đều mang tới cho người!”
Bùi Tiêu cúi đầu uống trà, nghe hắn nói vậy trong đầu chợt hiện lên một khuôn mặt.
Hôm đó tại cây cầu bên cạnh tiểu Lăng Hà, một cô nương thanh lệ mộc mạc kiễng chân thổi lá, thổi xong, nàng quay đầu cong mắt cười. Chỉ là mỹ nhân bình thường nhưng khiến hắn ghi nhớ, muốn quên nhưng không thể. Đêm đó tại phủ Thái tử, nàng mờ mịt ngồi dưới đất, đôi mắt muốn khóc nhưng không rưng rưng nhìn hắn. Hắn không tìm được lý do để nhớ, nhưng vẫn không thể quên.
Ấn tượng ban đầu đã mờ nhạt, Giả Linh nhắc đến chuyện này, Bùi Tiêu lại nghĩ tới. Ngón tay hắn siết chặt chén trà.
Giả Linh chờ hắn trả lời, nửa ngày trầm mặc, cho rằng không đợi được, vắt đầu óc nghĩ đề tài tiếp theo chợt thấy Bùi Tiêu mở miệng: “Ngày ngày bôn ba bên ngoài rất mệt.”
Hắn đặt chén trà xuống: “Ta thích cô nương nhẹ nhàng một chút, sau khi về nhà chỉ cần khiến ta vui là được.”
Giả Linh cứng đờ cười: “Điện hạ nói đùa, người ngài miêu tả chỉ sợ không tìm được.”
Bùi Tiêu bỗng chớp mắt, nắm tay đỡ dưới môi ho nhẹ hai tiếng, nhìn về phía cửa sổ.
“Không sao.”
Giả Linh cảm thấy Thái tử này không dễ ở chung, kiệm lời ít nói, tính tình lạnh nhạt, không biết trong lòng nghĩ gì, vuốt mông ngựa không tìm được phương hướng.
Hắn nghĩ một lúc rồi nâng chén cười: “Điện hạ không cần lo lắng, chờ sau này ngài có được giang sơn, mỹ nhân tự nhiên ùn ùn kéo đến. Ta đây lấy trà thay rượu, chúc điện hạ sớm đạt được ước muốn!”
***
“Trong đầu hắn nhất định có bệnh.”
Chờ Bùi Tiêu và Giả Linh theo thứ tự rời đi, các thị vệ của Bùi Tiêu đứng canh chừng quán trà cũng rời, Bùi Nguyên và Ngụy Mông đi bằng cửa sau ra, nhíu mày nói: “Nói mấy lời vô nghĩa nghe muốn buồn nôn.”
“Cùng một lứa cá mè, không khác nhau là mấy.” Bùi Nguyên phủi vạt áo, nghiêng đầu nói: “Ngươi đi gói móng giò đi, đừng lãng phí, lấy thêm mấy đĩa bánh quế thơm ngọt, ta phải mang về nhà.”
Bùi Nguyên gật đầu, nhớ tới cái gì, lại nói: “Ngươi nói xem Bùi Tiêu có phải sắp chết? Mới nói nửa canh giờ, ta nghe hắn ho bảy tám lần. Lúc trước phát sinh chuyện, Bùi Tiêu lấy thân thử độc cứu Thánh thượng, chẳng nhẽ độc này không có thuốc giải.”
Ngụy Mông suy nghĩ rồi chớp mắt: “Không thể? Độc do Công Tốn Trúc chế tạo, thuốc giải ở trong tay hắn, Bùi Tiêu không phải người ngu, hắn không thể bất chấp nguy hiểm thử độc không có thuốc giải.”
Bùi Nguyên lạnh nhạt nói: “Không nhất thiết phải như vậy. Với tính khí của hắn, dù muốn chết vẫn muốn leo lên vị trí cao, muốn giữ mạng hay không, ai biết? Lại nói, Công Tôn Trúc không nhất định phải cho hắn thuốc giải, Bùi Tiêu bắt tôn tử uy hiếp, không phải ai cũng mặc người chém giết, nói chính xác đã có người lên kế hoạch giết hắn ta.”
Ngụy Mông nói: “Ta thấy kỳ quái, Bùi Tiêu giấu tôn tử kia ở đâu? Dù sao cũng là người sống, một chút hơi thở cũng không lộ, thật lợi hại.”
“Không cần vội, cứ từ từ kiểu gì sẽ tìm được.”
Ngụy Mông không nói đến chuyện này nữa, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, cười nói: “Còn sớm, chúng ta tìm một chỗ uống rượu đi? Bình thường thấy ngươi bị quản nghiêm, chắc chắn đã thèm, lần này ta mời ngươi.”
“Ta cần về nhà, ngươi tự đi một mình đi.” Bùi Nguyên đến chuồng ngựa, thấy lông bờm của Tái Phong đã thắt lút, hắn vuốt một cái, thầm nghĩ nên tắm rửa cho nó.
Ngụy Mông thổi sáo, âm dương quái khí mỉa mai: “Thành thân rồi không giống trước kia, ngày trước không phải ngươi cầu ta uống rượu? Vì chuyện này còn cãi nhau với đại ca ngươi một trận, khiến bốn núi san hô đỏ đổ xuống, bây giờ ngươi tự cải tà quy chính?”
Nghe hắn nhắc đến Bùi Triệt, động tác lên ngựa của Bùi Nguyên ngừng lại.
Ngụy Mông biết mình nói sai, sờ mũi: “Nói đến đây, việc tiền Thái tử mất tích quá mơ hồ, không ai biết hắn đi đâu? Nhưng theo ta suy đoán, tiền Thái tử chắc chắn còn sống, hắn không phải người tùy tiện chết, hắn không liên hệ với ngươi chắc do tình thế bức bách, tiểu tướng quân, ngươi không cần quá lo lắng.”
Bùi Nguyên nắm dây cương nhảy lên ngựa: “Ta biết.”
Ngụy Mông không tiện đi uống rượu, hắn dắt ngựa của mình tới: “Ta và ngươi cùng về.”
Bùi Nguyên gật đầu, Ngụy Mông lên ngựa, hai người sóng vai lên đường.
Trên đường rời kinh, trong lòng Ngụy Mông đều nghĩ đến chuyện của Bùi Triệt.
Khác với Bùi Nguyên, Bùi Triệt từ nhỏ theo quy củ lễ độ, ra dáng Hoàng tử nghiêm chỉnh, đối xử với mọi người ôn thuận nho nhã nhưng có thủ đoạn. Chỉ là Bùi Triệt trái ngược với Thánh thượng, Thánh thượng lấy bàn tay sắt cai trị dân, Bùi Triệt quan tâm đến văn hoá phép tắc và lòng dân. Cho nên Thánh thượng bất mãn với hắn, Bùi Triệt từng bị giáng đến đất Thục ba năm vì lên miệng với Thánh thương.
Ngụy Mông nhớ tới gì đó, chợt mở miệng nói: “Tiền Thái tử mất tích hơn nửa năm, trước kia phủ đệ bị niêm phong hẳn đã mọc đầy cỏ dại. Không biết những nữ quyến ở trong hậu viện lưu lạc đến nơi nào.
Con mắt Bùi Nguyên nhìn chằm chằm cửa thành cách đó không xa: “Bị bán đi.”
“Vậy tiền Thái tử phi đâu?” Ngụy Mông nói: “Ta nghe nói sau khi xảy ra chuyện, tiền Thái tử phi tìm về nhà mẹ đẻ tá túc, không được mấy ngày đã bị đuổi đi. Tô thượng thư là lão già ngoan cố tàn nhẫn, trực tiếp tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với nàng ta, không biết bây giờ nàng ta lưu lạc đến phương nào, ngủ đầu đường không ai biết.”
Bùi Nguyên nghiêng đầu: “Tại sao đuổi đi.”
“Ta chỉ biết vậy, dù sao cũng bị đuổi.” Ngụy Mông mỉm cười: “Cảm tình của tiền Thái tử với nàng khá tốt, lúc hắn hồi kinh, nàng thấy những nữ nhân vây quanh hắn, hẳn thấy thương tâm.”
Bùi Nguyên không đáp lời. Cửa thành ngay phía trước, ở một góc hẻo lánh có nhiều tên ăn mày đang xin cơm, quần áo rách rưới bốc mùi khó chịu, càng đến gần càng nồng mùi hôi thối.
Binh lính giữ thành thấy phiền, cầm mâu xiên đuổi người.
Có nữ nhân kêu quá thảm, Ngụy Mông nghiêng đầu nhìn sang, thoáng thấy khuôn mặt nào đấy, hắn trừng mắt.
Bùi Nguyên không biết, chân kẹp chặt bụng ngựa muốn tăng tốc rời đi, chợt bị Ngụy Mông sau lưng giật lại.
Bùi Nguyên hít một hơi: “Ngươi bị bệnh.”
Ngụy Mông chỉ vào nữ nhân bụng to bị quăng xuống đất, không thể tin hỏi: “Dáng dấp người kia giống tiền Thái tử phi?”
Bùi Nguyên thuận theo ngón tay hắn nhìn, con ngươi rụt lại.
***
Bùi Nguyên mang theo Tô Minh Dứa trở lại trang viên ở Lật Hồ, trời đã quá hoàng hôn.
Bụng Tô Minh Dứa lớn tầm tám tháng, tính thời gian, Bùi Triệt vừa vào tù nàng đã mang thai, vì chiếu cố nàng xe ngựa đi rất chậm.
Bùi Nguyên cưỡi ngựa đi bên cạnh, nghe Tô Minh Dứa khóc một đường, sắc mặt trầm xuống.
Đối với đại tẩu này Bùi Nguyên mới gặp qua mấy lần, chỉ mơ hồ nhớ kỹ mặt, biết nàng ta xuất thân từ nhà khoa bảng, được chọn làm Thái tử phi vì dung mạo, ấn tượng khác không có.
Trên đường gặp được quá trùng hợp, miệng Ngụy Mông như từng khai quang, nhưng dù sao vẫn là chuyện tốt. Không biết Bùi Triệt ở đâu, nói vài lời khó nghe nếu hắn không trở lại, đại tẩu hạ sinh hài tử này là huyết mạch duy nhất của Bùi Triệt, sau này hắn chiếu cố cũng thấy vui.
Tô Minh Dứa chật vật, nói vài lời với nàng ta, biết bị Tô gia khước từ quan hệ, nàng ta từng đi tìm muội muội ở Giang Nam nhưng vẫn bị đuổi. Nàng ta là nữ tử nhu nhược, tiền trên người tiêu hết, thời gian sau không như ý muốn. Tháng trước nàng mới nâng bụng tìm về kinh, muốn tìm vận may về Tô gia một chuyến, ai ngờ vẫn bị đuổi. Lúc nãy mới gặp được Bùi Nguyên ở cửa thành.
Bùi Nguyên hơi lo nghĩ, Tô thượng thư là nhà nhân đức liêm chính, dù cảm thấy thân phận của Tô Minh Dứa mang lại tai hoạ cho gia tộc cũng không nên tuyệt tình như thế.
“Đại tẩu, ngươi không nên giấu ta bất cứ chuyện gì.”
Đến cửa trang viên, nhìn người hầu đỡ Tô Minh Dứa xuống xe, Bùi Nguyên nắm roi ngựa đứng bên cạnh, chớp mắt do dự, lạnh mặt mở miệng nói.
“Nếu ngươi giấu ta, đừng trách ta không khách khí.”
Tứ đệ này đúng như Bùi Triệt nói, hắn là người tuyệt tình, sớm nghe người ta nói hắn tàn nhẫn, nhưng đối diện với ánh mắt kia trong lòng nàng vẫn run rẩy.
Tô Minh Dứa rất nhanh trấn định tinh thần, nàng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Bùi Nguyên, không cần sợ.
Ngữ khí nàng mệt mỏi, cười nhạt nói: “Tứ đệ trêu đùa, ta không thể giấu diếm ngươi chuyện gì. Trước kia trải qua cảnh nghèo túng mắt mặt nhưng đã nói qua, ngươi có thể yên tâm. Nếu vẫn còn nghi vấn, ngươi đi thăm dò là được.”
Bùi Nguyên vuốt cằm nói: “Ta sẽ điều tra.”
Tô Minh Dựa bị lời ngay thẳng của hắn làm cứng họng.
Bùi Nguyên tìm hạ nhân an bài phòng cho nàng ta, cách xa một bước dài dẫn đường: “Đại tẩu đi đường đã mệt, vào phòng nghỉ ngơi trước đi, nước nóng và đồ ăn sẽ được chuẩn bị, sau này cứ an tâm ở lại trang viên. Chờ ngày mai đại tẩu nghỉ ngơi tốt, ta mang thê tử đến thăm ngươi.”
Tô Minh Dứa gật đầu, một đoàn người đi vào trang viên.
***
Đứa trẻ kia dù đói nhưng vẫn kén ăn, không chịu ăn cơm. Bảo Ninh phân phó Trần Già ra vườn hái rau hẹ, đợi chút nữa nướng rau hẹ ăn. Từ xa hắn nhìn thấy Bùi Nguyên dẫn nữ nhân đi tới, trong lòng nghi hoặc.
Bùi Nguyên cũng thấy hắn, dừng chân lại nhường Tô Minh Dứa đi trước, ngoắc tay gọi Trần Già tới phân phó: “Ngươi ngồi đây làm gì, sao không đi trông coi phu nhân? Phu nhân đang làm gì, nàng ngủ rồi?”
Trần Già nói: “Phu nhân đang chăm sóc hài tử.”
Bùi Nguyên sửng sốt: “Hài tử ở đâu ra, con cái nhà ai?”
Trần Gia nói: “Nhặt được trên phố.”
Bùi Nguyên nhíu mày: “Phố nào?”
Trần Già trả lời: “Không biết, không biết tên, không biết.”
Bùi Nguyên thấy tên này đúng là đồ đần. Lúc trước thấy hắn chất phác không biết nói chuyện, bây giờ xem ra chất phác quá mức.
Bùi Nguyên quay đầu nhìn tiểu viện tử của hai người, khoát tay đuổi Trần Già đi: “Nói cho phu nhân, một khắc đồng hồ nữa ta về.”
Trần Gia túm một nắm rau hẹ đi vào.
Tiểu hài tử đã được Lưu ma ma dẫn đi tắm rửa, hắn ngẩn người ngồi cạnh bàn không nói lời nào.
Bảo Ninh tựa vào tường nhìn hắn, Lưu ma ma đứng bên cạnh phàn nàn: “Tứ Hoàng tử vẫn chưa về, sắp đến giờ cơm tối, thần lo lắng người gặp chuyện.”
Trần Già nghe thấy, cầm rau hẹ cung kính đưa cho Bảo Ninh: “Tứ Hoàng tử đã về.”
Bảo Ninh ngạc nhiên đứng thẳng: “Ngươi thấy chàng? Về lúc nào?”
“Mới vừa rồi, tiểu tướng quân nói một khắc đồng hồ nữa mới về viện.” Trần Già nói những gì mình thấy: “Còn mang theo nữ nhân.”
Bảo Ninh dừng lại: “Nữ nhân ở đâu?”
Trần Già nhớ lại y phục rách rưới dơ bẩn của Tô Minh Dứa, trong đầu phân tích, trả lời: “Chắc nhặt được.”
*Hoàn phì Yến sấu: Ý miêu tả vẻ đẹp của nhị đại mỹ nhân trong lịch sử, nhưng lại đối nghịch với nhau về hình thể. Triệu Phi Yến nổi tiếng thiên hạ bởi sắc đẹp và vóc dáng mong manh, nhẹ nhàng tựa chim yến. Vẻ đẹp hao gầy khiến nàng có thể uyển chuyển như bay lượn trong từng điệu múa, nên được gọi là Phi Yến. Trái lại với vóc dáng mỏng manh, thon thả đó, Dương Hoàn (Dương Quý Phi) lại khiến hoa phải thẹn bởi vẻ đẹp đầy đặn, ngực nở đẫy đà, thân hình mập mạp, có thể ví như “khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang”. Đó là hai quan niệm về vẻ đẹp của người phụ nữ hoàn toàn khác nhau về hình thể và vào từng triều đại khác nhau. Tuy vậy, những vẻ đẹp đó đều được xếp vào “tuyệt sắc giai nhân trong thiên hạ”.