“Ài, tỉnh dậy rồi à.” Bảo Ninh quay đầu thấy bóng dáng Viên Tử, hỏi hắn một câu: “Đói bụng chưa?”
Viên Tử lắc đầu, nắm tay cọ vào quần, thần sắc bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Bây giờ a di bận việc, không thể chơi với con được.” Bảo Ninh bế hắn lên, dịu dàng nói: “Viên Tử đi tìm Lưu ma ma chơi, được không?”
Viên Tử đáp ứng, nhảy nhảy nhót nhót chạy đi.
Bảo Ninh kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn giống như con thỏ nhỏ vui sướng, quay đầu nhìn Bùi Nguyên. Hắn mở mắt ra, cũng nhìn về phương hướng đấy.
Bảo Ninh dừng một chút nói với Bùi Nguyên: “Ta cảm thấy kỳ thực Viên Tử không ngốc một chút nào, chỉ là không thích nói chuyện thôi. Chàng xem vừa rồi thằng bé nhảy cao như thế.”
Bùi Nguyên gật đầu: “Đứa nhỏ này có chút thú vị.”
“Ta cũng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.” Bảo Ninh ngồi bên cạnh, bôi thuốc cầm máu cho hắn, “Nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.”
Bảo Ninh vừa nói vừa mở nắp bình thuốc, nàng cúi đầu lắc bột thuốc trong bình ra, chợt phát hiện con đỉa rơi trên chăn đã không thấy đâu nữa.
“Con đỉa đâu?” Bảo Ninh kinh ngạc, nàng đứng lên lật qua lật lại tìm kiếm, “Ơ, chuyện gì vậy, không lẽ nó biến mất?”
Nàng ngẩng đầu mờ mịt nhìn Bùi Nguyên: “A Nguyên, có phải ta ngớ ngẩn rồi không, vừa rồi đã đem con đỉa kia đi vứt chưa?”
Bùi Nguyên cũng cảm thấy khó hiểu, ngồi dậy tìm cùng nàng nhưng cũng không thấy.
“Có thể vừa rồi bận rộn nên quên mất, chắc ta đã ném đi.”
Bảo Ninh nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của Viên Tử, miệng phồng lên giống như đang ăn cái gì đó, trong lòng nàng hồi hộp: “Không phải Viên Tử ăn chứ?”
“Làm sao có thể.” Bùi Nguyên nói, “Nếu thật sự như vậy, vừa rồi hắn làm sao có thể nhảy nhót, đã sớm ngã xuống đất rồi. Đừng suy nghĩ nhiều.”
Bảo Ninh cảm thấy có lý, gật đầu nói: “Chắc ta quên mất.”
Bảo Ninh lại ngồi xuống, băng bó kỹ vết thương trên đùi Bùi Nguyên. Mỗi lần giải độc đều sẽ lưu lại vết thương rất lớn, cỡ hạt đậu, bây giờ chỉ một mảng nhỏ đã dày đặc vết thương khiến tim Bảo Ninh như thắt lại.
“Chàng nói xem, chờ lúc chàng già bảy tám mươi tuổi, chân này còn dùng được không?” Bảo Ninh thắt nút vải, kéo ống quần hắn xuống gượng cười, “May mà ta trẻ tuổi hơn chàng, sau này chàng không đi được nữa ta còn có thể đẩy xe lăn đưa chàng đi khắp nơi tản bộ. Nhanh lấy lòng ta đi, về sau cái mạng nhỏ của chàng nằm trong tay ta, còn dám đối xử với ta dữ dằn xem, ta trả thù chàng như thế nào.”
Bùi Nguyên ôm Bảo Ninh vào lòng, vuốt ve vành tai nàng: “Hả? Trả thù ta thế nào?”
Bảo Ninh tưởng tượng nói: “Ta đẩy chàng lên sườn núi cao, sau đó giả bộ tuột tay cho chàng lăn xuống, rơi cả người lẫn ngựa.”
“Chậc chậc, đúng là ác thật.” Bùi Nguyên cười nhẹ, bộ dạng lại không đứng đắn, kéo tay Bảo Ninh hướng xuống phía dưới, cố ý nói, “Vậy nàng phải bảo vệ tốt chỗ này của ta, nếu có chút tổn hại, người chịu khổ sở chính là nàng.”
“Lúc đó chàng đã già rồi, còn nghĩ bậy bạ gì nữa.” Bảo Ninh rút tay về, giận dữ liếc nhìn hắn.
Trong lòng nàng vừa rồi có chút khó chịu, nghĩ đến tương lai nội tâm nàng liền khó chịu, mặc dù Bùi Nguyên trêu chọc khá phiền nhưng cũng giúp nàng buông xuống những khổ sở trong lòng.
Bảo Ninh chủ ý xấu, ôm eo hắn cười nói: “Cáo già, đến chết không đổi.”
“Nam nhân gặp được nữ nhân mình thích, bất kể là bao nhiêu tuổi vẫn muốn.” Bùi Nguyên nhìn nàng mập mờ, khều ngón tay út nàng, “Nàng đoán xem ta bây giờ ta có nghĩ đến chuyện kia không?”
“Đừng có mà nghĩ!” Bảo Ninh trừng mắt: “Thân thể chàng bây giờ rất yếu, đừng nghĩ đến những chuyện bậy bạ, nằm yên dưỡng bệnh đi.”
Hai mắt Bùi Nguyên nhìn thẳng: ” Nếu nàng dám nói ta yếu nữa, ta sẽ mặc kệ nàng tuổi còn nhỏ hay không, ngay tại chỗ này làm nàng.”
Bảo Ninh sợ bộ dạng nghiêm túc của hắn, ỉu xìu quay đầu nhỏ giọng nói “Tại chàng nói những lời ta không thích nghe.”
“Sau này sẽ thích nghe.” Bùi Nguyên vòng lấy eo nàng từ phía sau. Ban đầu định chọc nàng vui vẻ, nhưng nhắc đến chuyện đó hắn lại khó nhịn được.
Hắn chợt nhớ tới : “Ninh Ninh, quyển sách nhắc đến lần trước ta đã mua về rồi. Hôm qua nhiều việc bận nên bịu quên mất, chờ đêm nay chúng ta từ từ nghiên cứu.”
Gương mặt Bảo Ninh chớp mắt đỏ bừng, thoát khỏi hắn: “Ban ngày ban mặt mà chàng cứ nhắc đến chuyện này, chờ trời tối không được à! Thanh thiên bạch nhật không biết xấu hổ, da mặt thật dày.”
“Việc học là vô tận, nàng chưa nghiên cứu sao biết chuyện này mất mặt?” Bùi Nguyên nói, “Nàng chờ đó, ta đi lấy quyển sách đó cho nàng, không biết hôm qua ta vứt ở đâu.”
Hắn vừa nói vừa bước xuống đất muốn đi tìm, chân còn đau nên hắn phải nhảy lò cò, còn nhảy rất nhanh, Bảo Ninh ngăn không được, ở sau lưng mắng hắn: “Nhìn chàng giống con gà đồng.”
Bùi Nguyên lật tới lật lui ngăn kéo tủ: “Mặc kệ là con gà gì, chỉ cần ăn thịt gà là được.”
Bảo Ninh nói: “Chàng không thể đợi đến buổi tối sao!”
“Luật pháp nào quy định ban ngày không được xem cái này?” Bùi Nguyên rất nhanh rút ra một quyển sách mỏng từ trong đống lộn xộn, thật mỏng, vẫy vẫy trước mặt Bảo Ninh: “Tìm được rồi.”
Quyển sách đã ố vàng tới mức góc sách cũng nhàu nát, Bảo Ninh nhìn cũng thấy đau mắt, che mắt lui lại nói: “Tại sao lại không mua bản mới!”
“Loại sách này giống như rượu vậy, càng để lâu càng đáng tiền.” Bùi Nguyên ném cho nàng, “Nhanh bắt lấy.”
Bảo Ninh hoang mang bắt lấy.
Bùi Nguyên nhìn nàng huýt sáo.
Bảo Ninh ngước mắt lên nhìn lướt qua vẻ mặt của Bùi Nguyên. Hắn dựa lưng vào ngăn tủ, thân cao chân dài rất đẹp, nhưng bộ dạng tươi cười hơi bất thiện.
Hắn kéo vạt áo, quay đầu nói: “Cô nương, mau tới đây hầu hạ gia cởi áo.”
Bảo Ninh muốn xông đến cắn chết hắn.
“Không đến?” Bùi Nguyên nhíu mày, “Vậy gia qua đó.”
Hắn nói xong muốn đi đến chỗ Bảo Ninh làm nàng đỏ mặt muốn chảy máu, Bùi Nguyên vừa đi vừa kéo cổ áo, lồng ngực rắn chắc lộ ra. Bảo Ninh nhịn không được hé một mắt ra, không nghĩ tới lại nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Trần Già. Trong lòng nàng hoảng hốt, không biết Trần Già đứng ở đó từ khi nào, hít sâu một cái đẩy khuôn mặt Bùi Nguyên đang muốn dán tới.
“Thế nào, mèo con muốn biến thành báo nhỏ?” Bùi Nguyên hoàn toàn không biết có người đang nhìn, cười nhẹ nâng cằm Bảo Ninh, “Chơi tình thú?”
“Trần Già!” Bảo Ninh lớn tiếng nói. Bùi Nguyên sửng sốt.
Bảo Ninh nhanh chóng đem quyển sách kia giấu vào tay áo, nở một nụ cười chuẩn mực đi ra ngoài: “Đến từ lúc nào?”
Trần Già đỏ mặt nói: “Đến lúc điện hạ mới bắt đầu thoát y.”
Sắc mặt Bùi Nguyên xanh xám quay sang. Chuyện tốt bị cắt ngang lại mất mặt, hắn tức giận đến tim đập thình thịch, cầm cái ghế ném qua, tức giận mắng: “Con mẹ nó, vậy mà ngươi không sớm thả cái rắm! Muốn nhìn lão tử làm trò cười à?”
Trần Già nhẫn nhịn nửa ngày: “Điện hạ, thần thả không ra.”
“Cút!” Trán Bùi Nguyên nổi đầy gân xanh, chỉ vào cửa mắng to, “Cút ngay cho ta!”
Trần Già không hiểu phong tình nói: “Ngụy Mông tướng quân tìm người có việc, đang chờ người ở thư phòng.”
“Để hắn đợi!” Bùi Nguyên nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi cút cho ta! Từ giờ trở đi, không cho phép ngươi đến gần căn phòng này ba trượng, nếu không ta tự mình động thủ lột da của ngươi.”
Trần Già chưa thấy từng Bùi Nguyên tức giận như vậy, hắn sợ hãi vội vã chạy trốn.
Phong tình vừa nổi lên cứ thế tiêu tan.
Bảo Ninh len lén cười, cầm tay áo che mặt, thấy vẻ mặt khó coi của Bùi Nguyên, nàng nhịn không được mà cười thành tiếng.
“Im ngay!” Bùi Nguyên lạnh mặt liếc nàng một cái, chắp tay đi vào nội thất, hắn thẹn quá hoá giận, làm tư thế của Hoàng tử, duỗi tay ra nói: “Đến thay quần áo.”
Bảo Ninh chậm rãi đứng dậy.
Bùi Nguyên liếc nhìn nàng, ngữ khí bất thiện: “Còn không mau lên!”
Bảo Ninh đi đến bên cạnh hắn, đặt tay lên đai lưng lỏng lẻo, mím môi nén cười nói: “Điện hạ, ngài đừng đổi ý, chẳng phải chúng ta đang thoát y sao?”
Bùi Nguyên kinh hãi nhìn về phía nàng, không nghĩ Bảo Ninh lại nói những lời này.
Môi hắn mấp máy, cuối cùng nửa câu cũng nói không nên lời, phất ống tay áo một cái, xấu hổ giận dữ rời đi.
***
Ngụy Mông không biết mình chọc giận vị thần tôn sát này lúc nào.
Hắn ngồi tại dưới gốc cây trêu đùa con dê, cầm một nắm muối trong tay, nam nhân cao lớn hung hãn lại cười nói ôn nhu: “Ăn đi A Miên, nhanh ăn đi.”
Bùi Nguyên đi qua, khoé miệng giật giật : “Giọng điệu ngươi nói chuyện khiến ta thấy buồn nô.”
“. . .” Ngụy Mông đã quen với tính cách thất thường của Bùi Nguyên, vô thức xem nhẹ, đứng dậy nói: “Chuyện của Tô phu nhân đã tra ra.”
Bùi Nguyên hỏi: “Nhanh như vậy?”
“Rất đơn giản, Tô phu nhân cùng những tên ăn mày kia cùng trốn khỏi phương nam, thần thái của họ hết sức tự nhiên, hẳn là vậy.” Ngụy Mông nói, “Những cái khác phải đợi điều tra sâu hơn.”
Bùi Nguyên gật gật đầu, lại hỏi: “Ngươi đang theo dõi Giả Linh?”
“Đang trông chừng hắn mới đúng.” Ngụy Mông chép miệng một cái, “Ta đã sớm đưa tai mắt vào Sùng Viễn hầu phủ, sáng nay truyền tin đến nói Giả Linh cùng phu nhân của hắn ầm ĩ một trận, đập nát vài cái bình hoa cổ, huyên náo muốn ly thân.”
“Lại vì chuyện không có hài tử?” Bùi Nguyên nhíu mày, “Hay là Giả Linh cảm thấy trèo lên được lên người Bùi Tiêu, muốn nhân cơ hội đổi một phu nhân trẻ tuổi hơn, gia thế tốt hơn?”
Ngụy Mông nói: “Đều không phải, ngoại thất của Giả Linh đã có thai! Chính là người ở Thanh La phường, tên gọi Tiết Phù. Hắn muốn đưa Tiết Phù vào Giả phủ làm quý thiếp, Thế tử phi không đồng ý nên xảy ra tranh cãi. Nghe người truyền tin nói, Giả Linh lúc đó mắng rất khó nghe, từ ngữ thô tục gì cũng nói hết ra, Thế tử phi tức giận đến mức phát khóc.”
“Hắn điên rồi?” Bùi Nguyên không thể tin được, “Một nữ tử ở thanh lâu cho dù có thai, Giả Linh làm sao khẳng định là của hắn?”
“Không phải của hắn cũng không sao cả.” Ngụy Mông cười khổ, “Hắn chỉ là cần một đứa bé để chứng minh bản thân, củng cố ổn định địa vị thế tử của hắn.”
“Thực sự nực cười.” Bùi Nguyên lạnh lùng cảm thán, “Chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này một chút, tên Tiết phù đúng không?”
Ngụy Mông nói: “Ta đã hỏi người ở Thanh La phường, Giả Linh đang muốn chuộc thân cho Tiết Phù. Chỉ là tiền lại ở trong tay Thế tử phi, hắn nhất thời không lấy ra nổi.”
Bùi Nguyên nói: “Cố tình nâng giá, để tháng này hắn không chi ra nổi, khống chế Tiết Phù đừng để nàng chạy mất.”
Ngụy Mông vỗ ngực nói: “Ta sẽ làm tốt, yên tâm đi!”
Bùi Nguyên “ừ” một tiếng, rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì. Ngụy Mông quan sát sắc mặt hắn, chần chừ nói: “Tiểu tướng quân, ta có câu này không biết có nên nói hay không.”
Bùi Nguyên nói: “Có việc gì thì nói, đừng lằng nhà lằng nhằng.”
“Thế tử phi là Đại tỷ tỷ của tiểu phu nhân. Hiện tại Thế tử phi gặp phải chuyện này, nàng khẳng định cần có người an ủi, tiểu phu nhân chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.” Ngụy Mông vỗ tay nói, “Nếu như tiểu phu nhân có thể ra tay, chẳng phải chuyện này dễ giải quyết hơn sao? Nàng thổi gió bên tai Thế tử phi, Thế tử phi nhất định có nhiều bí mật liên quan đến Giả Linh.”
Bùi Nguyên ngẩng đầu: “Ngươi là muốn nàng châm ngòi Đại tỷ ám toán đại tỷ phu của nàng?”
“Sao nói lời khó nghe như vậy?” Ngụy Mông lắp bắp một chút, “Người làm đại sự ai chẳng dùng thủ đoạn ngầm, chỉ xem ai dùng thủ đoạn ác hơn. Có nhân mạch tốt như vậy, vì sao không dùng?”
“Việc này không cần thương lượng.” Bùi Nguyên quay người muốn đi, “Còn có chuyện gì khác không, không có ta sẽ đi?”
Ngụy Mông ngăn hắn lại: “Tiểu tướng quân, ngươi suy nghĩ thêm một chút, các ngươi là phu thê, có lời gì không thể nói rõ chứ? Hơn nữa nếu như việc này thành, không phải tiểu phu nhân cũng được phong quang sao?”
Bùi Nguyên hít sâu một hơi, ngăn tay của hắn: “Về sau đừng có đề cập đến chuyện này.”
Trên đường trở về viện tử, Bùi Nguyên không ngừng suy nghĩ đến vấn đề này. Nếu như loại bỏ việc tư, về công mà nói hắn nhất định hy vọng Bảo Ninh chịu hỗ trợ. Nhưng hắn không nỡ khiến Bảo Ninh khó xử. Bảo Ninh là tâm can, là sinh mệnh của hắn, hắn ngoài miệng không nói nhưng trong lòng rất rõ ràng, Bảo Ninh chính là mệnh của hắn. Thậm chí, nếu như nàng khóc lóc nói không thích hắn nhúng tay vào triều đình, nàng náo loạn mấy trận, hắn khẳng định sẽ chịu thua.
Hắn không cần gì cả, chỉ cần nàng theo hắn rời đi, hai người ở bên nhau, chung sống hạnh phúc.
Nhưng Bùi Nguyên biết, Bảo Ninh vĩnh viễn sẽ không tùy hứng như vậy, nàng hiểu chuyện cũng là nguyên nhân khiến hắn cưng chiều nàng.
Nghĩ như vậy, Bùi Nguyên càng cảm thấy có lỗi với Bảo Ninh, nàng vì hắn mà chịu nhiều uỷ khuất.
Bùi Nguyên bỗng nhiên liền nhớ lại chuyện đại hôn của Bùi Tiêu, Bảo Ninh vì hắn bất đắc dĩ bị cuốn vào, tiến thoái lưỡng nan lựa chọn. Còn có Khâu Linh Quân nhằm vào nàng, nói trắng ra cũng là bởi vì hắn. Bùi Nguyên cảm thấy áy náy, nóng lòng muốn bù đắp cho nàng.
Hắn đi vào phòng, trong đầu toàn là hình ảnh Bảo Ninh rơi nước mắt, nàng nói không thích cuộc sống như thế này một chút nào, về sau đừng tiếp tục dùng chuyện như vậy phiền nàng. Bùi Nguyên một câu cũng không quên.
Cho nên Ngụy Mông năm lần bảy lượt đề xuất muốn Bảo Ninh ra mặt thỉnh cầu hắn đều là không chút lưu tình cự tuyệt.
Hiện tại hắn không cho nàng cuộc sống nàng mong muốn, chỉ có thể làm hết khả năng để nàng vui vẻ một chút, cao hứng một chút.
Những mưa gió ngoài kia hắn nguyện che chắn dùm nàng.
Lúc bước đến ngưỡng cửa, trong chớp mắt Bùi Nguyên hạ quyết tâm.
Bảo Ninh ở trong phòng chơi với chó, A Hoàng với Cát Tường đang vây quanh chân nàng, nàng đang cho bọn chúng ăn hạt đậu mềm. Trông thấy Bùi Nguyên tiến vào, nàng vỗ vỗ váy đứng lên, khuôn mặt tươi cười nghênh đón. Bùi Nguyên nhìn nàng cười, thầm nghĩ, nếu nàng có thể mãi mãi vui vẻ như thế, hắn làm cái gì cũng đáng giá.
Bùi Nguyên dang cánh tay, cười nói: “Cô nương, đến thay quần áo cho gia.”
Bảo Ninh đập tay hắn: “Học được mỗi một câu mà nói tám trăm lượt, có thấy phiền hay không.”
Bùi Nguyên cười lớn ôm nàng, đi đến bên giường. Bảo Ninh nhớ đến vết thương trên đùi hắn, vội dìu hắn. Nàng coi như hiểu rất rõ Bùi Nguyên, biết hắn giờ phút này mặc dù đang cười, nhưng trong lòng khẳng định là cất giấu tâm sự. Bảo Ninh không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng nàng nghĩ, nếu có thể cởi bỏ nút thắt trong lòng hắn, chí ít Bùi Nguyên sẽ vui vẻ một chút.
Hôm đó, sau khi nói chuyện với Lưu ma ma, Bảo Ninh có nhiều lời muốn nói với Bùi Nguyên, nàng cảm thấy nên bước vào thế giới của hắn một chút. Những phân tranh kia, nàng có thể thử tiếp xúc, coi như nếu không giúp được gì , nghe hắn tâm sự có thể cũng giảm bớt gánh nặng cho hắn.
Chỉ là ngày đóm bởi vì xảy ra nhiều chuyện nên chậm trễ, về sau nàng ngại nhắc lại nên không nói. Hiện tại phải bắt lấy cơ hội.
Hai người ngồi xuống mép giường.
“A Nguyên, vừa rồi Ngụy tướng quân tìm chàng có chuyện gì à?” Bảo Ninh xắn tay áo cho hắn, ngửa mặt lên hỏi: “Chàng nguyện ý nói với ta một chút không?”