Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 84: Hồ sen



“Linh Quân, vì sao nàng ta nhắc tới Linh Quân?” Bảo Ninh nghiêng đầu hỏi Bùi Nguyên: “Khâu Linh Quân làm sao?”

Bùi Nguyên hơi dừng lại: “Hình như sắp chết.” Hắn đã cho người ra tay.

Bùi Nguyên lo lắng Bảo Ninh sẽ mềm lòng, nếu nàng hỏi hắn không biết giải thích những chuyện kia như nào.

Hắn không nói tiếp, khẩn trương nhìn phản ứng của Bảo Ninh.

Bảo Ninh chỉ “ồ” một tiếng.

Bùi Nguyên đợi một lúc, hỏi: “Không sao chứ?”

“Không sao cái gì?” Bảo Ninh nghi hoặc hỏi lại.

Lần này đến phiên Bùi Nguyên dò hỏi: “Ta nói Khâu Linh Quân kia sắp chết, nàng không có gì muốn hỏi ta?”

“Do chàng làm à?” Bảo Ninh mím môi: “Ta không có gì muốn hỏi. Chàng khiến nàng ta ngã bệnh cũng tốt, ta không thèm để ý, Nàng ta là độc ác như vậy, những người xấu xa nhất định sẽ chết sớm.”

Bùi Nguyên cười thành tiếng. Lo lắng vừa rồi của hắn tan thành mây khói, nâng mắt nhìn gương mặt Bảo Ninh, ánh mắt rơi xuống hai cánh môi thoa son đỏ của nàng, muốn cắn một cái.

Hắn rất thích Bảo Ninh, cũng yêu tính khí của nàng, yêu đến tận xương tuỷ.

Đáng tiếc đây không phải nhà hai người, không thể muốn hôn thì hôn, Bùi Nguyên thất vọng thu hồi tâm tư của mình.

“Tứ tỷ tỷ của nàng có phải mắc tật xấu không?” Bùi Nguyên lại nghĩ tới chuyện vừa rồi: “Ta càng nghĩ càng không hiểu, nàng ta nói ba hoa nhiều như vậy, chúng ta chỉ đáp vài câu không có nghĩa. Lúc đấy ta nên đánh nàng ta một trận.”

“Đừng! Chàng điên à?” Bảo Ninh kinh ngạc nhìn hắn: “Ta chịu uỷ khuất nhưng vẫn cần mặt mũi, nếu chuyện ầm ĩ lên cả Quý gia này mất hết thể diện.”

Bùi Nguyên nói: “Nàng muốn âm thầm trả thù không?”

“Thù coi như đã báo, đừng nhắc đến nữa.” Bảo Ninh nói, “Nếu như có lần sau, đẩy nàng ta vào hồ đi. Nhưng chúng ta phải ẩn nấp, không thể để người ta nhìn thấy.”

Bùi Nguyên gọi: “Trần Già.”

Người sau trốn phía sau nhanh chóng đi ra, đáp lại: “Có Trần Già.”

Bảo Ninh quay đầu, Trần Già theo sau hai người ba bước. Lúc xuống xe không nhìn thấy hắn, Bảo Ninh tưởng hắn không theo vào, không nghĩ hắn vẫn theo sát, đi đường cũng không để lại động tĩnh.

Bùi Nguyên hỏi: “Lời vừa rồi ngươi nghe thấy chưa?”

“Nghe thấy!” Trần Già nói, “Nếu có lần sau, chúng ta sẽ đẩy Trắc phi xuống hồ!”

Bùi Nguyên hài lòng gật đầu.

***

Đi qua hành lang này, rẽ một bước ngoặt đã đến Ỷ Mai Uyển, đây là chỗ ở của Đào thị, bây giờ có đầy người đến chúc mừng.

Rất nhiều người nhận ra Bùi Nguyên, thanh danh của hắn vang rộng, dù không tốt lắm nhưng cũng đủ doạ người, thấy hắn đi vào phòng, mấy người muốn tiến lên đều dừng chân lại, đừng ngoài xa chờ đợi.

Bảo Ninh nhỏ giọng nói với Bùi Nguyên: “Bọn họ nhìn chàng như nhìn hổ.”

“Bọn chúng ngu dốt thôi.” Bùi Nguyên nhìn không chớp mắt: “Ta thấy bọn chúng như sâu kiến.”

Bảo Ninh nhỏ giọng: “Chàng càng ngày càng quá phận.”

Bùi Nguyên liếc mắt nhìn nàng, tiến lên đỡ eo nàng: “Bậc thềm cao, nàng bước rộng một chút. Chân ngắn như này, về nhà ta chuẩn bị bột xương cho nàng bồi bổ, không biết có tác dụng không.”

“Đâm vào chỗ đau của người ta, thật đáng ghét.” Bảo Ninh đẩy tay Bùi Nguyên, hai người vừa bước vào cửa đã có vú già tới dẫn đường, Bảo Ninh đổi biểu lộ đoan trang đi nhìn hài tử của Đào thị.

Là tiểu anh tài đáng yêu, má phấn nộn, béo ị. Đào thị gọi bé là A Chiêu. Chiêu có nghĩa là gì không cần nói cũng biết.

Bảo Ninh thấy sắc mặt Đào thị tiều tuỵ, chợt thấy hơi chua xót. Nàng lấy chìa khoá trường sinh mình đã chuẩn bị ra, nói với Đào thị vài câu ngắn gọn rồi rời đi.

Qua nửa khắc đồng hồ, lúc ra đến cửa, biểu hiện của Bảo Ninh âm trầm hơn lúc đi vào rất nhiều.

Bùi Nguyên nhìn ra ý nghĩ của nàng, ghé sát tai nàng, nhỏ giọng nói: “Ta không cần nhi tử, nàng đừng vì chuyện này mà lo nghĩ.”

Bảo Ninh cười, nàng dẫn Bùi Nguyên đi sang tiểu viện của Hứa thị: “Dẫn chàng đi gặp thân mẫu của ta.”

Biểu hiện lần này của Bùi Nguyên coi như tốt hơn, chí ít biết khiêm tốn lễ độ, Hứa thị cực kỳ vui, bày trái cây và điểm tâm tốt nhất lên tiếp đãi, không ngừng mời hai người ăn.

Bảo Ninh đánh giá sắc mặt của Hứa thị, bà rất tốt, nhan sắc không phai tàn, ngữ khí cũng nhẹ nhàng, Bảo Ninh thả lỏng trong lòng.

Vừa ngồi xuống không lâu, hạ nhân ở tiền viện chạy tới báo sắp tổ chức yến tiệc, mời mọi người qua.

Yến hội chia thành chỗ ngồi của nam tử và nữ tử, Bùi Nguyên không ngồi cùng phòng với nàng, đi được một đoạn đã từ biệt. Hứa thị đi bên cạnh Bảo Ninh, Bùi Nguyên không nhìn thấy biểu lộ của bà, cũng không biết bà đánh giá mình như nào. Nhớ lại toàn bộ quá trình, hình như hắn không nói nổi mấy câu, có chút phiền lòng.

“Chút nữa nhớ nói tốt về ta.” Còn mấy bước nữa đến giao lộ, Bùi Nguyên nhẹ nhàng kéo tay áo Bảo Ninh lại, ánh mắt hướng về phía Hứa thị: “Thực sự không được, ngày mai ta kêu Ngụy Mông đưa lễ vật tới.”

Bảo Ninh ngầm hiểu, cảm thấy tâm tư nhỏ của hắn ngây thơ nhưng cũng đáng yêu, thực chất không giống hắn trong mắt người ngoài, nàng mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi, ta sẽ nói tốt về chàng.”

Bùi Nguyên cáo biệt với Hứa thị, để Trần Già lại, hắn quay người đi qua phòng dành cho nam tử.

Hứa thị nhìn bóng lưng Bùi Nguyên rời đi, vui vẻ nói với Bảo Ninh: “Tứ Hoàng tử như biến thành người khác, toàn thân toả hơi ấm áp ôn nhu, dù hơi lạnh lùng nhưng khuyết điểm không che khuất ưu điểm, vẫn rất tốt.”

Bảo Ninh nghĩ thầm, đáng tiếc Bùi Nguyên không nghe tới, nếu không đuôi hắn vểnh lên tận trời.

“Bảo Ninh à, chuyện này là sao?” Hứa thị vụng trộm hỏi Bảo Ninh, “Chẳng lẽ Tứ Hoàng tử đọc sách Kinh Phật? Kinh Phật rất tốt, đọc để tu dưỡng tâm khí.”

Bảo Ninh bị nghẹn, nàng thấy may mà Bùi Nguyên không nghe thấy, hắn không thích nghe mấy lời này.

***

Tại yến sảnh, mấy tỷ muội của Quý gia và các di nương ngồi cùng bàn, Nhị tiểu thư là Quý Đồng Sơ mang theo hai đứa nhỏ, Tam tiểu thư là Quý An Lộ cũng có thai, ước chừng đã được bốn tháng. Cộng thêm Bảo Ninh, Hứa thị và Minh di nương vừa đủ một bàn.

Quý Gia Doanh khinh thường làm bạn với các nàng, nàng ta ngồi sang bàn khác, bên cạnh có mấy tiểu thư vây quanh khen ngợi.

Đồ ăn nhanh chóng được dâng lên, một con vịt quay, hai cái đùi cho hai đứa nhỏ, Bảo Ninh cười, trong lòng nàng chảy nước miếng, muốn về nhà làm thử một lần.

Quý Gia Doanh cố ý ngồi bàn bên cạnh, mấy quý nữ đang vỗ mông ngựa, Bảo Ninh loáng thoáng nghe thấy.

Qua một lúc, một tiểu cô nương kính rượu với Quý Gia Doanh, dáng vẻ mười hai mười ba tuổi, nói chuyện rụt rè, hình như không hiểu rõ chuyện trong phủ Quốc công, bị nương thân của mình đẩy lên.

Trước tiên nàng ta khen Quý Gia Doanh có mỹ mạo đoan trang, khí thế không tầm thường, lúc đầu Quý Gia Doanh nghe đến vui vẻ, cô nương kia nói tiếp: “Thế tử là nhân trung chi long, dù còn trẻ nhưng không tầm thường, nương nương có đệ đệ thật tài giỏi.”

*Nhân trung chi long: rồng giữa loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường.

Sắc mặt Quý Gia Doanh trầm xuống: “Thế tử nào, Quốc công phủ không có thế tử, dù có cũng chỉ là con thứ!”

Tiếng nói của nàng ta quá kịch liệt, tiểu cô nương bị dọa sợ, nước mắt muốn rơi xuống, nhũ mẫu vội vàng chạy tới trấn an.

Hứa thị khoát tay nói: “Đi thôi, chúng ta còn ở đây không biết lại phát sinh chuyện gì.”

Bảo Ninh đứng dậy, nắm tay cháu trai nhỏ bước ra ngoài, người trên bàn của nàng nhanh chóng rời đi. Khi bước đến cửa, nghe thấy tiếng Quý Gia Doanh ném cốc sau lưng.

Thân thể Tam tỷ tỷ nặng nề, muốn về nhà an thai, vừa ra đến yến sảnh đã lên đường rời đi. Bảo Ninh và Nhị tỷ tỷ đi đến hồ sen ngắm cá.

Hai đứa cháu trai nhỏ này một đứa hai tuổi, một đứa ba tuổi vừa đi vừa chạy, hai nhóc con tinh nghịch muốn nhảy vào hồ. Bảo Ninh ôm đứa nhỏ, trong lòng nghĩ chuyện của Đại tỷ và Giả Linh, mãi không nhìn thấy Đại tỷ đến, cho rằng nàng sẽ tới trễ nhưng bây giờ vẫn không thấy mặt càng khiến người ta sinh nghi. Huống chi, Quý Hướng Chân là người luôn thực hiện lễ nghĩa chu toàn, sẽ không làm những điều chuyện trái quy củ như vậy.

Bảo Ninh do dự một hồi, hỏi Quý Đồng Sơ: “Nhị tỷ có biết Đại tỷ làm gì không?”

“Nghe nói cãi nhau với Thế tử.” Quý Đồng Sơ vuốt tóc nhi tử bị gió thổi loạn, nhìn Bảo Ninh nói: “Muội không biết thôi, ngày ngày Đại tỷ cãi nhau với Đại tỷ phu, hôm qua lại náo loạn một trận.”

Bảo Ninh giả bộ kinh ngạc, nói: “Ta không biết.”

Nàng hỏi: “Tại sao lại ồn ào?”

Quý Đồng Sơ kinh ngạc hỏi: “Muội chưa từng ồn ào với Tứ Hoàng tử sao?”

Bảo Ninh nhớ lại, hai người náo loạn rất nhiều lần. Nhưng ngoại trừ chuyện cây trâm khiến nàng bỏ đến Lật Hồ, những chuyện còn lại như lông gà vỏ tỏi, nguyên nhân cãi nhau cũng hơi khó nói.

“Chỉ có hai nguyên nhân, một là chuyện hài tử, hai là thiếp thất.” Quý Đồng Sơn nói: “Thế tử là kẻ phong lưu, trong phủ có mười mấy di nương, viện của hắn còn không đủ dùng, phải thương lượng với Nhị tỷ phu của muội để phá tường, nhường hắn năm trượng đất để xây phòng ở mới đủ. Đại tỷ khóc muốn mù mắt.”

Chuyện này Bảo Ninh chưa từng nghe qua, nàng bị cả kinh không bình tĩnh nổi, lại hỏi: “Đại tỷ phu là loại người gì vậy?”

Quý Đồng Sơ nghĩ: “Phong lưu, miệng biết nịnh lão gia tử vui vẻ. Có học tài, cũng rất can đảm, càng có dã tâm. Hắn là nam nhân tài giỏi nhưng không phải trượng phu tốt.”

Bảo Ninh nghĩ thầm, có khi hắn ta chẳng phải nam nhân tài giỏi gì cả.

“Nói đến đây, Quý Gia Doanh tốt số nhất, thành hôn đúng là do duyên phận.” Quý Đồng Sơ lắc đầu nói: “Muội nhìn xem, Thái tử khiến nàng ta nở mày nở mặt, yến tiệc đầy tháng nhỏ nhoi cũng đi cùng nàng ta, rất phong quang.”

Minh di nương nhịn không được, chen miệng nói: “Còn không phải do Quốc sư khen số mệnh của nàng ta tốt, người hoàng gia quá tin vào số mệnh.”

Hứa thị gật đầu: “Quốc sư nói, Tứ tiểu thư là người tốt số hiếm thấy, chẳng những có quốc vận mà con xứng đôi với Thái tử, bọn họ như gắn kết như tịnh đế liên.”

*Tịnh đế liên: hai bông hoa sen cùng một cuống.

Quý Đồng Sơ không tin: “Đào thị hối lộ Quốc sư?”

Minh di nương vội vàng chặn miệng của nàng: “Con nói bậy bạ gì vậy! Lời này cũng dám nói ra.”

“Không nói, không nói.” Quý Đồng Sơ cười: “Dù người hoàng gia quá tin vào số mệnh nhưng Thánh thượng hiện tại của chúng ta không hoàn toàn tin tưởng, ông ấy là người rất trung trinh. Con nghe Giả Hiến nói, hiền phi của người là Tần Tương sớm qua đời, lúc tiến cung Quốc sư nói vận mệnh bà không tốt, đem lại tai hoạ cho quốc gia. Thánh thượng không tin, vẫn luôn đối xử tốt với hiền phi nương nương, đáng tiếc bà ra đi quá sớm.”

Bảo Ninh cùng họ nói chuyện nhà, nàng còn cười, nghe được lời này, nàng kinh ngạc mở to mắt: “Hiền phi nương nương là thân sinh của Tứ Hoàng tử?”

“Đúng thế. Nhưng đây là bí mật của hoàng thất, không mấy người biết.” Quý Đồng Sơ kéo tay Bảo Ninh: “Chuyện này đừng nói lung tung ra ngoài!”

Bảo Ninh gật đầu.

“Đại bảo buồn ngủ à?” Quý Đồng Sơ xoa khuôn mặt của đứa lớn, “Đi thôi, nương dẫn hai con đi ngủ.”

Nàng cười rồi đứng lên, Bảo Ninh nói lời từ biệt với các nàng, lại ngồi xuống một lúc, Hứa thị cũng mệt, nha hoàn tới dìu bà đi nghỉ ngơi. Đình nhỏ giữa hồ chỉ còn lại một mình Bảo Ninh, nàng ngồi đợi Bùi Nguyên quay lại.

Nàng dựa lên lan can, bốc một nắm thức ăn cho cá, ném xuống, nhìn mấy con có đớp mồi, nàng nghĩ lại lời Quý Đồng Sơ vừa nói.

Mẫu phi của Bùi Nguyên là người xấu số? Bảo Ninh nhớ lại thời gian Hiền phi qua đời, khoảng mười năm trước, khi đó nàng mới năm tuổi. Lúc năm tuổi… Tâm Bảo Ninh bỗng nhảy lên, nàng giật mình nhớ tới, năm đó có một trận đại trấn xảy ra ở khu Kinh Kỳ, cũng ảnh hưởng rất lớn đến kinh thành, không ít người bỏ mạng.

Hai chuyện này có một liên hệ sao?

Bùi Nguyên chưa từng nhắc đến chuyện của mẫu phi hắn, Bảo Ninh muốn biết nhưng không muốn vết sẹo của hắn lại phơi bày. Nghi ngờ vẫn kéo dài.

***

“Phu nhân.” Bảo Ninh đang suy nghĩ, sau lưng truyền tới thanh âm của Trần Già: “Nàng ta lại tới.”

Bảo Ninh quay lại nhìn sắc mặt Quý Gia Doanh, nàng ta hừ một tiếng, phất tay áo nói: “Thì ra ngươi nuôi một con chó ngoan, người vừa tới đã báo hiệu.”

Bảo Ninh cảm thấy phiền, nàng không muốn đấu lý với Quý Gia Doanh.

Bùi Tiêu còn đi bên cạnh Quý Gia Doanh, Bảo Ninh nghĩ thầm, mắt Thái tử này có vấn đề sao, không nhìn ra người khác chán ghét mình, còn ba hoa chạy đến trước mặt.

“Hai người nói chuyện đi.” Bảo Ninh đặt lọ thức ăn cho cá lên bàn, quay người muốn rời đi nhưng bị Quý Gia Doanh ngăn lại.

“Đi đâu, tỷ muội lâu ngày không gặp, ngươi không muốn ôn chuyện cũ với ta sao?”

Quý Gia Doanh không sợ Bùi Tiêu chán ghét hành động của nàng ta, nàng ta cảm thấy Bùi Tiêu cực kỳ yêu mến mình. Nàng làm mất đứa con duy nhất của hắn, lúc đầu Bùi Tiêu chỉ lạnh mặt, bây giờ còn cùng nàng về thăm phủ? Huống hồ, nàng tuỳ hứng náo loạn không phải ngày một ngày hai, Bùi Tiêu vẫn mặc nàng, chẳng lẽ Bùi Tiêu thích nàng tuỳ ý làm loạn?

Quý Gia Doanh cảm thấy nam nhân đều dính chiêu này. Nàng đùa nghịch hung ác với Bảo Ninh, một phần vì đáy lòng không vui, phần kia muốn biểu hiện cho Bùi Tiêu nhìn, khiến hắn cảm thấy nàng điêu ngoa đáng yêu.

Ánh mắt Bùi Tiêu rơi trên người Bảo Ninh, thấy sắc mặt nàng ửng đỏ vì tức giận, khó khi thấy dáng vẻ này của nàng, Bùi Tiêu khẽ cười.

Quý Gia Doanh đem tiếng cười này cổ vũ cho mình, nhíu mày nhìn Bảo Ninh, đẩy nàng ngồi xuống ghế: “Ở đây một lúc đi, ta không ăn thịt ngươi đâu.”

Bùi Tiêu bất mãn hành động của nàng ta, nhíu mày.

Bảo Ninh đứng thẳng lên, lớn tiếng gọi: “Trần Già!” Nàng vừa nói vừa đẩy Quý Gia Doanh ra.

“Ngươi đẩy ta?” Quý Gia Doanh níu tay áo của Bảo Ninh.

Thanh âm Bùi Tiêu lạnh lùng vang lên: “Buông ra.”

Quý Gia Doanh tranh luận: “Điện hạ, nàng ta đẩy thiếp.” Nàng ta không chịu buông tay, trong lúc lôi kéo, trống nhỏ trong tay áo Bảo Ninh rơi xuống, đập lên đất một tiếng.

Cái trống thu hút những người có mặt, Bảo Ninh vội vàng nhặt, Quý Gia Doanh đưa chân muốn dẫm, sắc mặt Bùi Tiêu trong nháy mắt ngưng trệ.

Hắn nhận ra kia là trống nhỏ của Viên Tử, con ngươi chợt mở rộng, không thể tin nhìn về phía Bảo Ninh, không chú ý tới động tác của Quý Gia Doanh.

Quý Gia Doanh sắp dẫm lên tay Bảo Ninh, sau lưng truyền đến tiếng hét lớn của Bùi Nguyên: “Trần Già, lão tử nuôi ngươi làm gì! Chơi chết nàng ta cho lão tử.”

Chớp mắt sau, Bảo Ninh cảm thấy mắt mình xoay vòng, Trần Già xông lên, nhấc hai chân Quý Gia Doan khiến nàng ta ngã nhào rồi nhanh chóng ném vào hồ. Tiếng vang lớn kèm theo tiếng kêu thảm của Quý Gia Doanh.

Bảo Ninh nhặt trống nhỏ lên, chạy chậm đến bên cạnh Bùi Nguyên.

Ánh mắt Bảo Ninh dán chặt trống nhỏ trong tay Bảo Ninh, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, tai như không nghe thấy tiếng kêu cứu của Quý Gia Doanh. Hắn thả nhẹ thanh âm: “Bảo Ninh, nàng lấy trống nhỏ này ở đâu?”

“Chuyện nhà lão tử liên quan gì tới ngươi.” Bùi Nguyên căm ghét nhìn hắn, híp mắt nói: “Hai tiếng Bảo Ninh ngươi có thể tuỳ tiện gọi à?”

“Đi thôi, chút nữa có người đến, bị nhìn thấy sẽ không hay.” Bảo Ninh kéo tay áo hắn: “Chúng ta về nhà.”

Ở đây giằng co không có điểm tốt, không bằng về nhà tính toán sổ sách. Bùi Nguyên kinh miệt liếc nhìn Bùi Tiêu, nắm lấy tay Bảo Ninh: “Đi.”

“Thường Hỉ!”

Bùi Tiêu nhìn bóng lưng hai người đằng trước: “Theo dõi bọn họ.”

*Chiêu trong từ Chiêu nghi:

Tại Trung Quốc, tước Chiêu nghi được đặt ra từ thời Hán Nguyên Đế – Lưu Thích. Trong thời kỳ này, Chiêu nghi là chức danh cao nhất của phi tần, bổng lộc ngang Thừa tướng, tước vị ngang tước Vương của Chư hầu.

Thời nhà Tấn, do kiêng húy Tư Mã Chiêu mà không lập tước vị này. Từ thời Ngũ Hồ thập lục quốc mới đặt lại. Thời Bắc Ngụy, hậu cung thiết lập, địa vị chỉ sau Hoàng hậu.

Thời nhà Đường, tước Chiêu nghi đặt dưới Hoàng hậu cùng 4 tước Phi, thuộc hàng Chính nhị phẩm, trong đó ước Chiêu nghi đứng đầu hàng Cửu tần. Sang đời nhà Tống, tước vị này đứng thứ 8 trong số 17 bậc cung tần ở thuộc hàng Chính nhị phẩm. Từ cuối thời nhà Minh, nhà Thanh trở đi không đặt tước vị Chiêu nghi nữa.