Trong tay Bùi Nguyên cầm hai túi đồ lớn, đặt một túi lên bàn, quay sang hỏi Bảo Ninh: “Nàng ta lại tìm nàng?”
Bảo Ninh gật đầu: “Không phải hôm qua chàng nói sẽ đánh động nàng ta à?”
Nàng có chút ảo não: “Hình như không có tác dụng gì.”
“Nàng đừng nghĩ nhiều.” Bùi Nguyên cũng không bất ngờ khi Tô Minh Dứu lại đến đây, hỏi ngược lại: “Nàng ăn cơm chưa?”
“Chưa, đang chờ chàng về.” Bảo Ninh bị hắn chuyển chủ đề, liếc mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Trời vẫn còn sáng, sao chàng về sớm vậy?”
“Về nhà nuôi nàng.” Bùi Nguyên ném cái túi khác vào ngực Bảo Ninh: “Ngụy Mông lên kinh một chuyến, mang về không ít đồ ngon, hắn là người phàm ăn, nói ngon nhất định sẽ ngon, nàng xem thử bên trong có gì.”
Nói xong, hắn lại cởi vạt áo, lấy túi đựng vịt sốt tương còn nóng hổi đặt ở giữa ra: “Thứ này ta mua trên đường về Lật Hồ, quán vịt này mới mở bên cạnh Như Ý lâu, vừa hay nàng chưa nấu cơm, mau tới đây ăn thử.”
Bảo Ninh đã sớm đói bụng, ngửi mùi vịt nướng nóng hổi tỏa ra, bụng lập tức sôi sục, nàng ném cảm giác khó chịu với Tô Minh Dứu ra sau lưng.
Trước tiên nàng mở cái túi Ngụy Mông đưa. Có mấy tờ giấy bạc bọc bánh trôi, nửa cân thịt bò, nửa cân thịt lừa, còn có không ít bánh ngọt đủ sắc màu. Ngụy Mông và Bùi Nguyên đều không thích ăn đồ ngọt, chắc chắn mua về cho nàng.
“Ngụy tướng quân thật có lòng, khi nào rảnh mời hắn ăn cơm!” Bảo Ninh rất vui, nàng quay sang nhìn Bùi Nguyên đang tách đùi vịt.
Đùi vịt vừa thơm vừa mềm, tầng nước sốt sáng bóng phủ ngoài da, vịt được Bùi Nguyên ôm về nên còn nóng hổi. Bảo Ninh hỏi: “Vịt này bao nhiêu tiền?”
“Không biết.” Bùi Nguyên rủ mắt nhìn nàng: “Gia mua đồ mà phải phải hỏi giá? Ném một thỏi bạc, không cần thối lại.”
Bảo Ninh cười hắn: “Giả vờ xa hoa, khoác lác.”
“Ăn đi.” Bùi Nguyên hừ lạnh một tiếng, cầm giấy bạc bọc xương đùi đưa cho Bảo Ninh: “Nàng ra ngoài ăn đi, đừng làm bẩn giường.”
Hắn nhét cái đùi vào tay Bảo Ninh, sau đó cầm phao câu và nửa cái ức vịt ra ngoài, huýt sáo một tiếng, hai con chó đều chạy tới.
Bùi Nguyên ném xuống đất, nhìn bọn nó một hồi mới đi vào phòng.
“Cát Tường là chó cái, dù nó lớn lên lỗ mãng đến đâu vẫn là chó cái.” Bùi Nguyên hỏi Bảo Ninh: “Nàng nói xem, Cát Tường và A Hoàng ở chung với nhau từ sáng đến chiều, lâu ngày có sinh tình không?”
Bảo Ninh nói: “Chàng quản nhiều làm gì, phù sa không nên chảy sang ruộng khác, sinh tình cũng tốt.”
Bùi Nguyên thấp giọng cười.
Hắn ngồi xuống bắt đầu ăn, ăn được hơn nửa mới mở miệng nói: “Ta không muốn đánh động Tô Minh Dứu, ta muốn xem thử nàng ta muốn làm gì.”
Nhắc đến nàng ta, Bảo Ninh nhíu mày: “Chẳng qua là cảm thấy đại tẩu rất kỳ lạ, từng câu từng chữ như có ý đồ riêng, nhưng nếu nói nàng làm gì xấu thì không phải. Ta nổi giận với nàng ta, cũng có thể do ta hẹp hòi, hơn nữa, trong lúc mang thai cảm xúc của phụ nhân thường bất ổn…”
Nàng nhớ tới vòng tay làm từ răng chó, nuốt nốt miếng thịt trong miệng rồi lau tay, lấy ra cho Bùi Nguyên nhìn: “Chàng nhìn xem, hôm nay đại tẩu đưa ta cái này.”
Bùi Nguyên nói: “Ta biết. Ta đã sớm phân phó Trần Già, hắn đã hồi bẩm với ta.”
Bảo Ninh phát hiện Bùi Nguyên không bình thường. Hôm nay lúc hắn nói chuyện rất bình tĩnh, không phách lối như trước đây. Mà lại, hắn có tâm tình lảm nhảm việc nhà cùng nàng, quan tâm Cát Tường là chó đực hay là chó cái. Bảo Ninh cắn nốt phần thịt bám vào xương, nhìn Bùi Nguyên một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Ta nhớ tới một số việc.” Ngón tay Bùi Nguyên xoay cái vòng hai lần, chợt ném trên mặt đất, hỏi Bảo Ninh: “Nàng tin vào vận mệnh không?”
Bảo Ninh chần chờ nói: “Ừm… cũng được.”
“Cũng được là ý gì.” Bùi Nguyên cười lên: “Trước kia ta không tin, bên cạnh phụ hoàng ta có một tên Quốc Sư họ Cung, chuyên bày mưu kế giúp người việc binh pháp với chính trị, nghe nói tính toán rất chuẩn. Ta không thích hắn, người khác nói hắn là tiên phong đạo cốt, ta thầm mắng hắn là khỉ lông trắng, có một lần bị Bùi Tiêu cáo trạng đến chỗ phụ hoàng khiến ta bị đánh một trận. Bùi Tiêu là tên tiểu nhân, bảy tám tuổi đã biết cáo trạng, nhưng sau này hắn không làm những chuyện bỉ ổi vụn vặt như vậy nữa, có lẽ hắn được mẫu phi khuyên bảo, nếu người khác biết sẽ không coi hắn ra gì… Cho nên về sau, Bùi Tiêu vẫn luôn ra vẻ nghiêm chỉnh trước mặt người khác.
*Tiên phong đạo cốt: Từ phong thái đến cốt cách đều đẹp đẽ, cao thượng, giống thần tiên, đạo sĩ.
Bảo Ninh nghe hắn kể chuyện xưa, cũng cười theo.
Bùi Nguyên nói tiếp: “Sau này ta phát hiện, trên vách tường trong cung điện của mẫu phi có đồ trang sức, đều là những vật kỳ quái, gỗ đào, răng chó, còn giấu một tấm hình giống thần Chung Quỳ. Mãi cho đến sau khi người qua đời ta mới biết được, bởi vì số mệnh của bà ấy không tốt, Cung Quốc Sư kia nói người có quỷ mệnh, ngũ phúc không đủ, sẽ tổn hại dương khí người khác, làm hậu phi càng khiến quốc vận đi xuống. Nhưng khi ấy phụ hoàng trẻ tuổi nóng tính, càng muốn nạp người vào cung, nàng đoán xem?”
Bảo Ninh hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Năm người tiến cung, đê bên sông Trường Giang vỡ, nước sông chảy xiết bao phủ toàn bộ đồng ruộng. Mọi người đều nói, quỷ mệnh của bà đã ứng nghiệm.”
Bảo Ninh rùng mình: “Nhưng chuyện này cũng không thể nói như vậy được, cứ cách mấy năm Trường Giang sẽ xảy ra một số chuyện, hơn nữa, ngoài Hiền phi nương nương tiến cùng còn rất nhiều phi tần khác, sao có thể đổ chuyện này lên đầu Hiền phi nương nương?”
Bùi Nguyên nói: “Người được sủng ái nhất, cho nên mũi nhọn chĩa về người. Mà lại, có đế vương nào không yêu xã tắc giang sơn, chỉ cần bất cứ thứ gì uy hiếp đến giang sơn của hắn thì hắn sẽ bối rối, chuyện này không có gì đáng trách. Khổ là ở chỗ, đế vương lại yêu mỹ nhân, hắn cảm thấy số mệnh mỹ nhân không tốt nhưng lại không nỡ để nàng đi, cho nên dùng cách của Cung Quốc sư, đổi tên cung điện, đưa cho người vài món trang sức kỳ lạ, ép buộc người vào ngày mười năm hằng tháng uống thứ nước kỳ lạ đã đền bù tai họa mà người mang lại.”
Bảo Ninh cảm thấy ly kỳ, nhưng đằng sau ly kỳ lại thấy hợp tình hợp lý
Nàng chậm rãi cầm tay Bùi Nguyên an ủi.
“Ta không biết phụ hoàng có đối tốt với người không, nhưng hắn đối với ta coi như tốt. Nếu như mẫu phi vẫn còn sống, ta không đi điều tra những chuyện đó thì hắn nhất quyết không nói với ta. Ta sẽ cảm kích hắn.” Bùi Nguyên dừng một chút, tiếp tục nói: “Thế nhưng mẫu phi của ta đi rồi.”
“Ta không biết người rời bỏ ta theo cách nào.”
“Ta nhớ được đại khái, năm lên tám ta dùng cung bắn chim nhưng vô tình làm đứt dây buộc ngọc bội.” Bùi Nguyên khoa tay miêu tả với Bảo Ninh, hắn nhắm một mắt giống lúc bắn tên, cười hai tiếng: “Tay chân người vụng về, nói thật, ta cũng không biết, ngoại trừ khuôn mặt của mẫu phi thì phụ hoàng coi trọng thứ gì ở người, ngay cả một bộ y phục bà ấy cũng không biết thêu… Nói đi cũng phải nói lại, người tìm Cao Quý Phi sửa dây ngọc bội. Cao Quý Phi là mẫu thân của Bùi Tiêu, khi đó bà ta vẫn chỉ là Cao mỹ nhân, hai người là tỷ muội tốt. Thật trớ trêu, trong cung sao có thể tồn tại hai chữ tỷ muội, mẫu phi của ta quá mức đơn thuần.”
“Sau đó người không bao giờ quay về nữa.” Bùi Nguyên nói: “Ba ngày sau, có người phát hiện thi thể của bà ấy trong hồ, cả người bà sưng vù không rõ mặt, nhìn y phục mới nhận ra. Phụ hoàng phái người đi điều tra, họ nói người bị tú nữ họ La tiến cung cùng năm sinh lòng ghen ghét mới đẩy người xuống. Đại Lý Tự Khanh họ Nghiêm, đại khái gọi là Nghiêm Duy Thường, hắn phá án rất sắc bén, tú nữ họ La bị xử tử, mẫu phi của ta cũng được an táng, thụy hào là Đoan Bình.”
*thuỵ hiệu: là tên hiệu của người đã mất, vì cảm niệm đức hạnh của họ mà người đời truy tặng.
Bảo Ninh nhìn vào mắt Bùi Nguyên, hắn vô cùng bình tĩnh, không hề mang vẻ bi thương.
Bảo Ninh cảm thấy đau lòng. Nàng không nỡ nghe tiếp, nhưng nàng phải cùng Bùi Nguyên đối mặt với quá khứ.
“Nếu như chuyện chỉ tới đây thì thôi đi.” Bùi Nguyên híp mắt: “Thế nhưng, năm ta mười hai tuổi, ta đi nhầm vào giả sơn, phát hiện sâu bên trong có một bộ bạch cốt, trong tay nắm chặt viên ngọc bị đứt dây kia.”
“Cho nên, rốt cuộc mẫu phi của ta chết như thế nào? Ai mới là người? Ta khẩn cầu phụ hoàng điều tra nhưng hắn nói với ta, chuyện cũ đã qua, không nên động đến lăng mộ, để người an nghỉ chốn linh thiêng.”
“Người có được an nghỉ không?”
Bảo Ninh không biết nên làm gì, cũng không biết an ủi Bùi Nguyên như thế nào. Hắn dường như đã buông xuôi khi nhắc về chuyện cũ, từng cái nhăn mày, từng sự giận dữ như người ngoài cuộc, nhưng Bùi Nguyên vậy mới khiến Bảo Ninh cảm thấy sợ hãi. Nàng sợ Bùi Nguyên đè nén đau thương xuống tận cùng đáy lòng, chỉ dùng vẻ mặt bình tĩnh để che giấu. Bảo Ninh chỉ mong Bùi Nguyên ôm nàng khóc thật lớn, cứng quá dễ gãy, nàng không muốn Bùi Nguyên quá mức kiên cường, chí ít trước mặt nàng không cần làm vậy.
Trong lòng Bảo Ninh dự cảm, nếu Thánh Thượng là người giết Hiền Phi, một ngày nào đấy chân tướng bại lộ, Bùi Nguyên có sụp đổ lần nữa không?
“Chúng ta không nghĩ đến những chuyện này nữa!” Bảo Ninh bỗng ôm lấy Bùi Nguyên: “Ta không muốn chàng nhắc lại.”
Bùi Nguyên cười nói: “Ta còn phải cảm tạ đại tẩu, nếu nàng ta không tìm cách khiêu khích nàng thì ta cũng không tìm được cơ hội nói chuyện này với nàng.”
Bảo Ninh ngẩng đầu hôn cằm của hắn một cái.
Bùi Nguyên ôm lấy nàng, hỏi: “Vịt ngon không? Khẩu vị của nàng cũng không nhỏ, ăn hết hai cái chân vịt, ngay cả lớp da cũng không để giành cho ta.”
Hắn chuyển chủ đề, trong lòng Bảo Ninh còn nặng trĩu, nàng cũng không nhắc lại chuyện đau buồn, thuận theo Bùi Nguyên nói: “Cũng tạm, nhưng con vịt đó không béo. Nghe nói vịt chỉ ăn lá trúc hoặc lá sen, sau khi nó lớn thì làm vịt muối sẽ ngon hơn, có hương vị thơm ngát của cây cỏ thiên nhiên.”
Thoáng cái không khí trong phòng thay đổi.
Bùi Nguyên “ừm” một tiếng, lại hỏi: “Vịt ăn lá trúc cứng như vậy, cuống họng nó không bị rách sao?”
Hắn ôm Bảo Ninh đứng lên, đặt nàng đứng chân trần trên giường, chỉnh sửa y phục của nàng, nhíu mày hỏi: “Nàng có y phục trắng hoặc đen không? Đừng mặc đồ đỏ.”
Bảo Ninh mơ màng hỏi: “Đi đâu?”
Bùi Nguyên đáp: “Hôm nay là ngày giỗ của bà bà nàng, ta dẫn nàng đi đốt tiền vàng cho người. Không cần đến thái miếu, chỉ cần đốt ở góc tường trong viện tử là được, nàng mặc y phục màu trắng, đừng mặc mấy thứ xanh đỏ loè loẹt.”
*Bà bà: mẹ chồng.
Sắc trời đã tối. Bảo Ninh nhanh chân tìm y phục trong ngăn tủ, oán trách hắn: “Sao không nói sớm! Chàng không nói trước mấy ngày được à, để ta chuẩn bị cẩn thận một chút.”
“Không có gì cần chuẩn bị, chỉ cần đi ngang qua cũng coi như hỏi thăm bà ấy.” Bùi Nguyên thu dọn đồ ăn thừa trên bàn, không ngẩng đầu nói: “Mặc nhiều chút, buổi tối trời nổi gió.”
…
Triệu Tiền sửa soạn bản thân, nhìn vào gương xem xét cẩn thận, thấy không có gì mất tự nhiên, lại tô son lên miệng, nâng bước đi ra ngoài.
Cả đường hắn nghĩ nếu gặp Bùi Nguyên thì nên nói lời gì, làm cách nào để lưu lại dấu son trên người hắn mà bình an trở về.
Đừng trách hắn nghĩ những chiêu trò ghê tởm, càng thô tục càng dễ dùng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì dùng cách gì cũng được.
Trong viện tử của Bảo Ninh đen như mực, phòng chính cũng không sáng đèn. Triệu Tiền đang buồn bực, hắn nghiêng mắt nhìn thấy ánh lửa quỷ dị ở góc tường.
* Theo truyền thuyết phổ biến trong văn hóa tín ngưỡng dân gian Trung Quốc, Chung Quỳ là người ở núi Chung Nam, huyện Hộ, Thiểm Tây. Ông sống vào thời nhà Đường, sinh ra đã có tướng mạo kỳ dị, đầu báo mắt tròn, mặt đen tóc xoăn, nhưng lại là người có tài hoa, đầy bụng kinh luân, tính tình thẳng thắn cương trực. Vì bất mãn triều đình không thu dụng, nên ông tự sát, chết trở thành vị thần chuyên trừ yêu diệt ma.
Truyền thuyết, Chung Quỳ xuất phát từ giai thoại “Đường Huyền Tông mộng tiên”, được ghi chép sớm nhất trong sách Đường dật sử.