Bảo Ninh ngồi xổm trước chậu than với Bùi Nguyên, hai người cùng nhau đốt tiền giấy.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ làm việc này với Bùi Nguyên. Trước đây ở nhà cũng có cũng bái, Quốc công phủ tồn tại hơn trăm năm, Quý gia cũng có đình miếu của riêng mình, trước ngày đến tiết thanh minh, tất cả người trong phủ sẽ mặc tố y, ăn chay. Vinh quốc công đưa nữ quyến cùng con cái đến trước bài vị tế bái, đốt mấy nén hương. Vì xuất giá, tế lễ năm nay nàng không đi.
Bảo Ninh nghiêng đầu nhìn Bùi Nguyên, trong lòng miêu tả mặt mày của hắn, tưởng tượng dáng vẻ của Hiền phi nương nương.
“Nghĩ gì thế?” Bùi Nguyên nhìn lại nàng, đưa tay thử nhiệt trên má nàng, chúng bị gió thổi đến mát lạnh. Bùi Nguyên nhíu mi hỏi: “Lạnh không?”
“Không lạnh.” Bảo Ninh lắc đầu, nàng nâng cằm mình lên, nhẹ giọng nói với Bùi Nguyên: “Ta đang nghĩ, dáng dấp Hiền phi nương nương như nào.”
“Sinh ra người tuấn tú như ta, người có thể xấu sao?” Bùi Nguyên nhướn mày hỏi lại, không đợi Bảo Ninh nói hắn mặt dày khoe khoang, lại nói: “Nàng phải đổi cách xưng hô, gọi là mẫu phi.”
Bảo Ninh ngoan ngoãn gọi một tiếng mẫu phi.
Nàng từ từ nhắm mắt lại, chắp tay đặt dưới môi, nhỏ giọng nói: “Mẫu phi, xin người cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc Bùi Nguyên thật tốt, chúng con sẽ sống an bình bên nhau, không cãi nhau. Sau này có cơ hội, con sẽ tế bái người chu toàn…”
Bảo Ninh lại nghĩ, hình như các thế hệ trước thích bế tôn tử, nàng liếc nhìn Bùi Nguyên một chút, thấy hắn không chú ý bên này, nhanh chóng nhắc thêm một câu: “Chờ hai năm nữa chúng con sẽ sinh mấy đứa bé, khi lớn mấy đứa nhỏ có bạn chơi chung, chúng con cũng có bọn chúng làm bạn, người không cần lo lắng!”
Lời này có chút khó nói, nhưng vì để mẫu phi và Bùi Nguyên vui một lần, nói cũng không sao.
Bảo Ninh chuyên chú nhìn ngọn lửa sáng rực, không thấy Bùi Nguyên đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình.
Bùi Nguyên không biết rõ mình đang có tư vị gì, có chút muốn cười nhưng đáy lòng nặng trĩu.
Trước kia hắn cảm thấy vận mệnh bất công, chuyện xui xẻo gì ông trời đều ban tặng cho hắn một lần, từ ngày có Bảo Ninh ở bên, hắn lại cảm thấy trước kia mình tích lũy khí vận, hắn bỏ vận khí nửa đời người đề có được bảo bối đáng giá nhất trần gian. Nàng mềm mại dịu dàng như đóa hoa, nói nàng thông minh nhưng nàng luôn làm những chuyện ngốc nghếch, nói nàng ngốc, nhưng vào những thời điểm quan trọng rất thông minh. Nếu Bảo Ninh chỉ nặng bằng hai túi ngô, hắn hận không thể treo nàng trên eo mới yên tâm, hắn sợ nàng bị lừa gạt, bị người khác cướp đi, nếu như không còn nàng ở bên, đời này hắn không còn hy vọng gì nữa.
Có lẽ hôm nay là ngày đặc biệt, Bùi Nguyên cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Hắn nắm tay thành quyền đỡ dưới môi, ho nhẹ hai tiếng, khàn giọng hỏi nàng: “Sinh mấy đứa?”
Bảo Ninh ngơ ngác suy nghĩ, sau đó mới kịp phản ứng hắn đang nói gì, hai má phiếm hồng.
Nàng nháy mắt mấy cái nhìn về tương lai, nhỏ giọng hỏi: “Ba đứa có đủ không?”
Bùi Nguyên nói: “Vậy thì không đủ, đã sinh thì phải sinh nhiều, sau này bọn nhỏ trưởng thành lập cả đội bóng đá. Thời gian nhàm chán thì cẩm roi nhỏ quất bọn chúng, bắt chúng chơi bóng cho hai ta xem.”
Bảo Ninh mím môi cười: “Không đứng đắn.”
Bùi Nguyên cúi đầu không nói nữa, tai hắn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, ngoại trừ vài tiếng tia lửa cháy còn có tiếng bước chân cực kỳ nhỏ.
Bùi Nguyên biết người kia lại tới.
“Ta ra ngoài một lúc.” Bùi Nguyên đứng lên, nhẹ giọng nói với Bảo Ninh: “Đợi người nàng chán ghét tới, nàng chuẩn bị hù dọa bọn chúng một trận.”
Nhìn ánh mắt hứng thú của Bùi Nguyên, Bảo Ninh chớp mắt kịp phản ứng người hắn nói đến là ai: “Đại tẩu? Hay là Tiền Nhân?”
“Chắc là nha hoàn kia.” Bùi Nguyên gật đầu: “Trần Già nói, hai đêm này nàng ta thường đi lại xung quanh viện tử, ta cược hôm nay nàng ta lại tới, nàng ta tới thật.”
“Trời ạ, chàng muốn ta giả quỷ hù dọa nàng ta?” Chân tay Bảo Ninh luống cuống, lại cảm thấy hưng phấn: “Ta chưa từng làm việc này, không đủ kinh nghiệm, nói gì mới được?”
“Tùy nàng.” Bùi Nguyên đưa tay lên rút cây trâm trên tóc nàng: “Ta hoài nghi nàng ta có liên quan tới Bùi Tiêu, nhưng mặc kệ có hay không, nàng ta vẫn không phải người tốt. Nàng cũng không cần giả vờ trước mặt nàng ta, chán ghét thì nói ngay. Những ngày nay ta không rảnh đưa nàng lên phố chơi, đêm nay coi như giở trò trẻ con, chẳng phải một mũi tên trúng hai đích?”
Bảo Ninh nói: “Ta đã biết.”
Bùi Nguyên sớm giấu hộp son phấn trong tay áo, ngoắc ngoắc cằm nàng, cười nói: “Đêm nay xem nàng biểu hiện như nào.”
***
Triệu Tiền nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ ở phía sau bức tường, chờ khi hắn cả gan vòng qua nhìn lại không thấy gì.
Khoảng sân trống được bao quanh bởi những hàng cây cao và âm trầm, mây đen gió lớn, chậu than lẻ loi trơ trọi đặt ở đó, bốc lên làn khói màu đỏ xanh. Triệu Tiền kích động đến lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn quay đầu muốn bỏ đi. Nhưng nghĩ lại, hắn chuẩn bị lâu như vậy, mũi tên đã đặt lên không thể lấy xuống.
Rốt cục là chuyện gì.
Trong lòng như có quỷ. Mắt Triệu Tiền hơi khép, chậm rãi đi thẳng về phía trước, hắn ngừng lại nhìn kỹ chậu than, càng nhìn giống lúc mình đốt mã cho cha, cũng dùng cái chậu than như này. Nhưng đây là phủ đệ của Tứ hoàng tử, hơn nửa đêm ai lại ra ngoài đốt thứ này, chẳng lẽ hắn gặp phải chuyện quỷ quái.
Lông mao ở sống lưng dựng thẳng, Triệu Tiền không lo kế hoạch của mình là gì, quay đầu muốn rời đi, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng cười nhẹ: “Ngươi tới tìm ta?”
Bảo Ninh ngồi xổm ôm đầu gối, tóc nàng che nửa gương mặt, cười nhẹ hỏi hắn: “Ngươi không đến tìm ta?”
“Ta không có, không có.” Hai chân Triệu Tiền cọ lung tung, liều mạng lùi về sau, sắc máu trên mặt mất hết: “Ta chỉ ra ngoài dạo chơi… Ngươi là quỷ hay là Hồ tiên đại nhân? Ngươi là chuyện của ngươi đi, ta chỉ ra ngoài đi dạo, ngươi đừng để ý ta…”
*Hồ tiên: hình tượng của hồ ly tinh được cung kính gọi thành “Hồ tiên” và rất được tôn trọng, họ quan niệm rằng “Hồ tiên” có thể ban đến tài vận cho họ.
“Vì sao mỗi ngày ngươi đều ra ngoài đi dạo, còn muốn đi chung quanh viện tử này?” Bảo Ninh nói: “Ngươi quấy rầy ta nghỉ ngơi, ta muốn trừng phạt ngươi.”
Đầu Triệu Tiền rối loạn, những việc trái lương tâm hắn từng làm cứ hiện lên, chẳng lẽ những nữ nhân đã chết kia tới tìm hắn. Triệu Tiền khó khăn nuốt ngụm nước bọt, đứng lên rồi quỳ “bịch” xuống, run giọng nói: “Ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi chết cũng đã chết rồi, ngươi an nghỉ đi, đừng đến tìm ta! Bây giờ ta sẽ đi, ta không tới nữa, van cầu ngươi thả qua ta đi! Ta đốt vàng mã cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu ta sẽ cho, ta sẽ cho ngươi gấp mười lần!”
Bảo Ninh chớp mắt trầm ngâm, nàng chỉ cảm thấy Tiền Nhân này hơi kỳ quái, không nghĩ nàng ta từng làm chuyện ác, nhưng nghe những lời nàng ta vừa nói…
Bảo Ninh hỏi: “Ta là ai?”
“Sao ta biết ngươi là ai!” Triệu Tiền sắp ngất, tay hắn nắm chặt váy, thở mạnh từng hơi, muốn tranh thủ thời gian chạy nhưng hai chân mềm nhũn. Nước mắt hắn đầm đìa chảy xuống, khiến son phấn trôi mất một nửa lộ ra một con mắt, vừa định cầu xin thêm hai câu, chợt phát hiện có gì không đúng.
Con quỷ này quá ôn nhu, không ác như lệ quỷ mà trong sách miêu tả, mà cái cằm nhọn kia nhìn rất quen.
Triệu Tiền nghi ngờ nhìn Bảo Ninh, dò xét nàng, đến khi nhìn xuống mũi giày màu đỏ hồng mới bừng tỉnh: “Tứ Hoàng tử phi!”
Bảo Ninh “ừm” một tiếng: “Là ta.”
Triệu Tiền muốn ngất đi, hắn tức giận đập nên mạnh đất, đây là chuyện gì, đây là chuyện gì vậy! Hơn nửa đêm Tứ hoàng tử phi không ở trong phòng ngủ còn chạy ra đây hù dọa hắn, bị bệnh à!
Bảo Ninh hỏi: “Không làm gì trái lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, ngươi vội cái gì? Còn có, ngươi đến tiểu viện của ta muốn làm gì xấu.”
“Thần không có!” Triệu Tiền lập tức phủ nhận, cả người hắn đổ đầy mồ hôi, miễn cưỡng đứng lên, kiên trì nói: “Thần chỉ đến đây đi dạo. Cả ngày chăm sóc Tô phu nhân đã mệt, buổi tối có thời gian rảnh ra ngoài hóng gió một chút, vừa hay trước cửa nhà Tứ Hoàng tử phi có cây mộc hương, thần đến ngắm cảnh.”
Bảo Ninh nói: “Ngươi tốt bụng nhỉ.”
“…” Triệu Tiền hỏi: “Tứ Hoàng tử phi đang làm gì vậy?”
Bảo Ninh nói: “Ta làm gì, ngươi có quyền dò hỏi?”
Triệu Tiền cắn răng, quỳ gối xuống hành lễ: “Nô tỳ đi quá giới hạn, Hoàng tử phi nói rất đúng.”
Đêm đã muộn, Bảo Ninh chơi chán, cũng không phát hiện Triệu Tiền có sai lầm khác, phất tay để hắn về.
Triệu Tiền nắm chặt tay, hành lễ cáo lui.
Chờ hắn khuất bóng, Bùi Nguyên từ đằng sau thong dong bước ra, như có gì suy nghĩ nhìn hướng hắn rời đi.
Bảo Ninh mỉm cười, vuốt tóc lên, hỏi hắn: “Vừa rồi ta biểu hiện được không?”
“Cũng được.” Bùi Nguyên xoa mặt nàng tán thưởng: “Tiền Nhân kia bị dọa sợ, sau khi hắn về chắc phát bệnh.”
Bảo Ninh vui vẻ nói: “Nếu nàng tay bị bệnh, ta lập tức đuổi nàng ta đi.”
Bùi Nguyên dội cát lên chậu than để lửa tắt, kéo Bảo Ninh về phòng.
***
Cơm tối chỉ ăn mỗi con vịt không đủ, giày vò một trận cũng mệt mỏi, Bảo Ninh cầm bánh ngô Ngụy Mông đưa nướng lại, kẹp thêm thịt lừa hun khói. Bánh ngô Ngụy Mông mua rất ngon, lớp vỏ bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mịn, bánh nóng kẹp thịt lạnh, mùi hương quyến rũ mê người, dư vị để lại vô tận.
Bảo Ninh ngồi bên nhuyễn tháp, nàng cắn hai miếng đã no, rảnh rỗi lại nhớ tới chuyện vừa rồi, có chút hối hận.
“Vừa rồi ta hành xử không được trang trọng, sao có thể làm chuyện ngây thơ như vậy với hạ nhân.”
“Trang trọng cho ai nhìn.” Bùi Nguyên chống một tay sau lưng, tay kia cầm bánh cắn một cái, phủi sạch vụn bánh rơi trên đùi: “Ta không phải Hoàng tử đứng đắn gì, nàng cũng không cần làm Hoàng tử phi đứng đắn, như vậy chúng ta mới xứng đôi. Nếu nàng cả ngày chống đỡ như đầu gỗ đọc kinh niệm Phật, đi đường chỉ bước từng bước nhỏ càng khiến hình ảnh ta xấu đi.”
Bảo Ninh cười: “Chàng thô lỗ sẵn.”
“Ồ, chỉ có nàng tốt.” Bùi Nguyên nghiêng mắt nhìn nàng, duỗi đầu ngón tay gõ vào trán Bảo Ninh: “Ta muốn mắng nàng từ lâu rồi, tiểu nhát gan, Tô Minh Dứu ở nhà của nàng, nàng là chủ nhân mà phải chịu uất ức. Đổi lại thành ta, nàng ta dám âm dương quái khí, ta không quan tâm nàng ta là ai, một miếng nước bọt đã đá nàng ta ra ngoài. Miệng của nàng để làm gì, chỉ biết tuân theo lễ nghi?”
Bảo Ninh cúi đầu lẩm bẩm, không biết cãi lại hắn như nào, cũng không thể giải thích mấy lễ nghi này với hắn, hỏi lại: “Vậy chàng có miệng để làm gì?”
“Làm hai chuyện, một là ăn cơm, hai là mắng người.” Bùi Nguyên nâng mắt: “Ai chọc ta, ta sẽ mắng lại, nàng hỏi trong quân doanh xem, có ai dám chọc ta, Ngụy Mông cũng không dám. Vì sao? Ta biết mắng chửi người, chẳng những biết mắng chửi còn biết đánh người. Đối với người tốt thì nói, đối với kẻ xấu nàng giảng mười câu đạo lý không bằng đạp một cước cho thoải mái, nếu không đạp được thì giết chết hắn. Vì sao nhiều người muốn làm Hoàng đế như vậy, còn không phải là vì muốn giết ai thì giết người đó sao, cũng không bị người khác giết?”
“Chàng thật thô bạo, dù nói chuyện cũng không tuân theo quy củ.” Bảo Ninh cười, dùng chân trần đạp lên lưng hắn một cái: “Đừng dạy xấu ta.”
“Ta đang dạy điều tốt cho nàng.” Bùi Nguyên hừ một tiếng, ôm nàng vào ngực, hai chân nàng kẹp chặt nàng: “Nàng ở nhà, ngồi trên giường, sợ chút cũng là chuyện tốt. Ra ngoài đường nàng phải giống Cát Tường, lộ ra móng vuốt nhỏ của nàng. Đừng nghĩ đến lễ nghi quy củ, trưởng tẩu như thân mẫu, nàng cầm dao đứng trước mắt Lễ bộ thượng thư mà xem, hắn có dám giảng quy củ với nàng không, hắn phải quỳ xuống gọi nàng là nương.”
“Ta dạy nàng phải nghe, nàng quá hiền lành sẽ bị người ta bắt nạt.” Bùi Nguyên véo má Bảo Ninh, mở miệng nàng thanh một khe nhỏ, cúi xuống thổi một hơi: “Không nói chuyện này nữa, nàng có cảm nhận được hơi thịt không.”
“Chàng vừa ăn thịt lừa hun khói, sao không có hơi thịt.” Bảo Ninh trốn ra sau: “Chàng làm gì vậy, đừng làm rộn.”
Bùi Nguyên bế nàng lên, nhanh chân bước lên giường, trở tay kéo màn xuống: “Chỉ nhắc nhở nàng một tiếng, nam nhân thèm thịt.”
***
Sau khi Triệu Tiền quay về thật sự bị sốt, chỉ qua một đêm hai má đã lõm vào, mặt cũng vàng như ánh nến.
Tô Minh Dứu lo lắng mời đại phu đến, uống hết mấy chén thuốc, lại qua một đêm, cơn sốt cuối cùng cũng dứt.
Bảo Ninh ngồi trong phòng một ngày, kêu Lưu ma ma đi xem trò vui rồi về kể lại cho nàng, bên kia thực sự rối loạn, rốt cục Bảo Ninh cũng cảm thấy khuây khoả trong lòng. Nàng định hôm sau đi thăm Tô Minh Dứu, thuận tiện nhìn Triệu Tiền bị bệnh ra sao, mặt trời vừa lên nàng đã nhận được thư của đại tỷ gửi từ Sùng Viễn hầu phủ.
Nhìn tờ giấy loang lổ nước mắt, trong đó mời nàng và Bùi Nguyên nhanh đến, nói có chuyện gấp.
Lúc này cách ngày Thánh thượng xuất cung nghỉ mát chưa đến bốn ngày.
Từ lần từ biệt ở Như Ý lâu, Bảo Ninh một mực ngóng trông phong thư này, hy vọng Quý Hướng Chân nghĩ thông suốt, rốt cuộc nàng đã gửi thư! Có Quý Hướng Chân trợ giúp, việc phá vỡ kế sách của Bùi Tiêu thuận lợi hơn nhiều, nhưng mà không còn nhiều thời gian.
Bảo Ninh thầm vui mừng, vội vàng gọi Trần Già chuẩn bị xe ngựa, lại gọi Bùi Nguyên về, nhanh chóng chạy tới phủ Sùng Viễn hầu.
Triệu Tiền nghe được tiếng ngựa, chống người ngó ra ngoài cửa sổ, nhíu mày hỏi Tô Minh Dứu: “Bọn hắn đi đâu?”