Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 16



Sáng hôm sau, việc đầu tiên Trì Nghiêu làm khi tỉnh dậy là sờ tóc mình.

Vẫn dài như thế.

Vậy không sao rồi, ngủ tiếp.

"Sao không biến lại được?"

Phía sau vang lên giọng của chính anh, nghe mà Trì Nghiêu thấy rất khó chịu.

Trì Nghiêu kéo giọng ngái ngủ: "Tư thế ngủ không đúng, nếu cậu nằm trong lòng tôi thì—"

Chưa nói hết, một luồng gió mạnh bỗng thổi qua tai.

Trì Nghiêu nhanh chóng lăn vào trong, tay ngược lại giữ lấy nắm đấm sắp đập vào mặt mình.

Cảnh Hi dùng lực thoát ra, nhặt chiếc áo khoác dưới đất lên mặc, sắc mặt lạnh nhạt: "Anh cũng nỡ ra tay với chính mình à?"

Trì Nghiêu ngồi dậy, cười mờ ám: "Tôi luôn muốn thử ôm mình mà ngủ là cảm giác gì."

Cảnh Hi cất viên nang, bước ra ngoài: "Tôi sợ anh sẽ gặp ác mộng."

Trì Nghiêu: "..."

Bên ngoài trời vẫn còn tối, Cảnh Hi men theo con đường núi đi về.

Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng sột soạt cực kỳ nhỏ.

Cậu nhanh chóng nấp sau gốc cây, gần như cùng lúc đó, tiếng súng có ống giảm thanh của A8 vang lên bên tai.

Cậu theo phản xạ nhìn lên thiết bị giám sát trên không.

Đèn thở đã tắt, không phải trạng thái ngủ mà là bị tắt máy.

Đùng!

Một phát súng nữa bắn trúng thân cây.

Cảnh Hi nhanh chóng nấp vào sau một gốc cây khác, rút khẩu súng ngắn từ túi ở chân ra, kéo chốt nòng.

Là ám sát Trì Nghiêu?

Với tính cách của Trì Nghiêu, không bao giờ để ai vào mắt, bị truy sát là điều rất bình thường.

Nhưng ý nghĩ đó vừa xuất hiện, cậu nhanh chóng phủ nhận.

Ở đây gần đoàn tân binh hơn.

Có thể là nhằm vào cậu.

Trong khoảnh khắc, vô số suy nghĩ xoay quanh trong đầu cậu.

Hai tiếng súng đã đủ để cậu xác định vị trí của đối phương.

Cậu nhanh chóng quan sát địa hình, bắn một phát súng về phía đối diện rồi lập tức di chuyển về hướng của kẻ ám sát.

Tên bắn tỉa bắn liền bốn phát đều trượt, quyết định rút lui.

Nhưng vừa bò ra khỏi cành cây, sau gáy hắn liền bị thứ gì đó cứng đâm vào.

"Dám đuổi tới đây, gan cũng to nhỉ."

Nghe giọng của Cảnh Hi, tên sát thủ sững lại, lặng lẽ hạ súng xuống, giơ tay lên cao.

Hắn đảo mắt một vòng, nhỏ giọng nói: "Thiếu tướng Cảnh, là... là cấp trên cử tôi đến giết Trì Nghiêu."

"Ồ, thì ra là giết Trì Nghiêu, không phải tôi à?"

Sát thủ quay lưng về phía anh, hoàn toàn không thấy được vẻ mặt của anh, chỉ có thể nghe ra trong giọng nói mang theo ý cười.

Xem ra đã lừa qua rồi. Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, ngón tay phải khẽ cong.

"Ngài là thiếu tướng, sao có thể giết ngài được chứ?"

Cảm nhận được thứ đang đâm sau gáy mình đang lui ra sau, mắt sát thủ lóe lên, tay phải đột nhiên bật ra mũi nhọn, đâm ngược về phía sau.

Pằng!

"A—!"

Sát thủ ôm lấy cổ tay bị bắn xuyên, đau đớn đến méo mó mặt mày.

Trì Nghiêu đứng trên cành cây, họng súng chĩa vào giữa trán của sát thủ, nụ cười hờ hững: "Thiếu tướng không đáng giá để giết hơn tên đầu lĩnh tinh tặc à? Sao hả, xem thường tôi sao?"

Sát thủ đau đến sắp ngất, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.

"Thiếu tướng Cảnh, tôi là người của quân bộ, tôi có giấy tờ chứng minh!"

Vừa nói sát thủ vừa định mở thiết bị đầu cuối để xác minh thân phận.

Pằng!

Tiếng súng đột ngột vang lên, giữa trán hắn nở hoa, rơi thẳng xuống thân cây.

Cảnh Hi vừa tới nơi, đúng lúc nghe thấy tiếng súng đó.

Ngẩng đầu lên, thấy "bản thân" trên cành cây đang nhìn cậu.

Cảnh Hi: "...Anh sao lại ở đây?"

Trì Nghiêu nhảy xuống khỏi cành cây, ngồi xổm cạnh sát thủ, thăm dò động mạch cổ của hắn: "Cảm ứng được cơ thể của mình gặp nguy hiểm."

Cảnh Hi: "..."

Sát thủ đã bị một phát súng bắn chết.

Trì Nghiêu tắt mặt nạ sinh học trên mặt hắn, dùng thiết bị đầu cuối của Cảnh Hi quét qua.

【Chương Ba, nam giới 32 tuổi, alpha, từng là quân đồn trú tại X4120 chòm sao Bảo Bình, bị khai trừ khỏi quân ngũ một năm trước vì tụ tập cờ bạc.】

Trì Nghiêu khẽ vuốt ngón tay, xem chi tiết hồ sơ của hắn.

Lệ Viễn sợ ngày mai còn phải gấp chăn, bèn đặt miếng đậu hũ vuông vắn ở cuối giường như thể đang cung kính dâng lễ cho tổ tiên, thân hình cao gần mét chín thu lại như con tôm tích.

Ngủ một giấc dậy, toàn thân đau nhức, cứ như bị ai đấm mấy phát.

Ra khỏi lều, nhìn quanh thấy ai nấy trong đoàn tinh tặc đều uể oải.

Hỏi ra mới biết, trời ạ! Ai cũng giống như gã.

Trần Thịnh ngáp một cái rồi đến chào hỏi: "Đoán xem hôm nay lão đại chơi gì?"

Lệ Viễn nghĩ một hồi rồi từ chối trả lời.

Lão đại có việc gì làm không được? Nhỡ đoán trúng thì biết đổ lỗi cho ai?

Cảnh Hi thay một bộ quần áo rồi bước ra khỏi lều, liếc qua thiết bị giám sát phía trên, đèn thở nhịp nhàng nhấp nháy, máy móc đã được bật trở lại.

Cậu điềm tĩnh ra hiệu cho đám tinh tặc tập hợp.

Đoàn tinh tặc phản ứng rất nhanh, lập tức xếp hàng.

Nhanh hơn hôm qua ba giây.

Cảnh Hi rất hài lòng.

"Trước khi chính thức bắt đầu buổi huấn luyện chuyên đề, tôi muốn xem mọi người căn bản có vững không."

Thành viên của đoàn tinh tặc chẳng hiểu mô tê gì.

Căn bản? Chẳng lẽ là tập tấn pháp sao?

Cảnh Hi nói: "Hôm nay bắt đầu bài kiểm tra thực chiến lần đầu, tất cả nghe rõ yêu cầu của tôi—"

Bên đoàn tân binh, ai nấy đều nhìn về phía Trì Nghiêu đứng đầu hàng, nín thở.

Trì Nghiêu mỉm cười, giọng điệu dễ chịu: "Một ngày huấn luyện xong ai cũng mệt rồi, hôm nay để mọi người thư giãn một chút."

Ai nấy đều thở phào.

Xem ra hôm nay không phải đứng tư thế quân đội nữa rồi.

Giáo quan mặt tròn không kìm được hỏi: "Thưa trưởng quan, hôm nay ngài có kế hoạch gì?"

Vừa hỏi xong, bên kia vang lên tiếng reo hò.

Bọn họ không kìm được mà nhìn qua.

Đoàn tinh tặc nhìn về phía này với ánh mắt rực lửa, hệt như đang nhìn miếng thịt trên thớt.

Đoàn tân binh: "..."

Không đúng lắm.

Chẳng bao lâu sau, Lệ Viễn và Phương Lương dẫn đoàn tinh tặc chạy quanh thung lũng.

Chạy ngang qua đoàn tân binh còn huýt sáo với họ.

Giáo quan mặt tròn tim đập thình thịch, bắt đầu lo sợ.

Chẳng lẽ Cực Ảnh sắp ra tay rồi?!

Trì Nghiêu cười tủm tỉm: "Hôm nay chơi trò "đại bàng bắt gà con.""

Đoàn tân binh: "???"

Bọn tinh tặc đang chạy ngang qua: "???"

Cảnh Hi vừa chạy tới: "..."

Lại thêm luật chơi gì nữa đây?

Trì Nghiêu nói vỏn vẹn vài chữ rồi không giới thiệu thêm chi tiết.

Đoàn tân binh theo hai huấn luyện viên chạy vòng quanh, vừa chạy vừa tò mò muốn chết.

Đại bàng chẳng lẽ là Cực Ảnh? Vậy gà con là họ à?

Thôi chết!

Tân binh bắt đầu bài tập sáng, Trì Nghiêu chuẩn bị quay về ngủ bù.

Vừa bước đi được hai bước thì bị Cảnh Hi kéo lại lôi đi tiếp.

"Anh cũng phải chạy."

Trì Nghiêu quay người bỏ đi: "Không hứng thú."

Cảnh Hi tóm lấy cổ áo hắn lôi về, hạ giọng: "Đây là thân thể của tôi."

Nếu cứ không vận động, đến lúc đổi lại cơ thể có khi đã phát phì, thân hình biến dạng.

Khoảnh khắc đó, hai người họ suýt chút nữa chạm mũi vào nhau.

Nhìn gương mặt mình ở gần trong gang tấc, Trì Nghiêu suýt thì cho một cú đấm vào đó.

Quả nhiên sẽ gặp ác mộng mà.

Anh cười cười: "Chân giò hầm tối qua ngon thật, không để ý ăn luôn mấy cân."

Sắc mặt Cảnh Hi trầm xuống.

Mấy cân?

Trì Nghiêu: "Uống cùng bia đúng là hết sảy."

Cảnh Hi: "..."

Còn uống bia nữa?

Chọc người khác đúng là thú vị hơn về ngủ.

Trì Nghiêu miễn cưỡng chạy theo: "Thèm ăn heo sữa quay ghê."

Cảnh Hi liếc nhìn anh, rồi vẫy tay gọi Lệ Viễn.

Lệ Viễn chạy tới, cười hì hì hỏi: "Lão đại, có việc gì?"

Cảnh Hi: "Tối nay chuẩn bị một thùng mỡ heo."

Lệ Viễn: "Làm gì vậy?"

Cảnh Hi: "Đột nhiên tôi muốn uống."

Lệ Viễn: "....!"

Sao mà nghĩ quẩn thế?!

Trì Nghiêu cười: "Tới lúc gầy rộc người thì đừng khóc lóc tìm tôi."

Cảnh Hi lạnh lùng: "Sao anh biết sáng mai tỉnh dậy, tôi vẫn là anh?"

Trì Nghiêu: "..."

Ánh mắt Lệ Viễn liếc qua liếc lại giữa hai người họ, tâm trạng có chút vi diệu.

Là ảo giác của gã à? Sao tự dưng quan hệ của họ trở nên tốt hơn vậy?

Còn chưa nghĩ thông, bỗng nghe thấy đoàn tân binh truyền đến tiếng hô lớn.

"Anh em ơi, hôm nay chúng ta chạy một ngàn vòng!"

"Oh!"

Lệ Viễn ngay lập tức dừng suy nghĩ, quay sang hét to với đám tinh tặc: "Bọn tôi chạy một ngàn năm!"

Đoàn tinh tặc đồng thanh hét to hơn: "Oh!"

Lúc tập squat—

Đoàn tân binh: "Một trăm cái!"

Đoàn tinh tặc: "Một trăm năm mươi cái!"

Lúc tập hít đất—

Đoàn tân binh: "Hai trăm cái!"

Đoàn tinh tặc: "Hai trăm năm mươi cái!"

Trì Nghiêu: "..."

Ra ngoài mà không mang não, đúng là mất mặt.

Tám giờ sáng, tất cả chỉnh tề xuất phát đến mỏ khoáng.

Thiết Hùng ngồi trên lưng Ẩnh Vị, trên người đeo một khẩu súng bạc và một chiếc ná.

"Để khẩu súng này cho anh giữ đã." Cảnh Hi sợ hắn quá nặng, chìa tay lấy.

"Con vác được!" Thiết Hùng ôm khư khư.

"Kia có con gà rừng!"

Không biết ai hét lên một tiếng, tất cả người lẫn chó đều quay lại nhìn.

Pằng!

Một beta mặt búng ra sữa bên đoàn tân binh chạy tới, xách theo con gà rừng, cười đắc thắng.

"Giành được chiến công đầu rồi!"

Đoàn tinh tặc lập tức đen kịt mặt mày.

"Làm ăn kiểu gì vậy, gà to thế mà không thấy à?"

"Mày thấy rồi sao không bắn?"

"Anh em bình tĩnh, mới thua có một điểm thôi, gà rừng còn nhiều mà!"

Vừa dứt lời, lại nghe thêm tiếng súng.

Một alpha cao gầy bên đoàn tân binh xách theo con gà rừng chạy về.

"Đúp bồ kill."

Đoàn tinh tặc: "..."

Cảnh Hi nhìn về phía Trì Nghiêu qua đám đông.

Ban đầu cậu muốn đôi bên đối kháng, vừa có thể lộ ra điểm yếu của Cực Ảnh, vừa có thể thăm dò thực lực hiện tại của đoàn tân binh.

Nhưng bây giờ đã bị Trì Nghiêu đổi thành hai đoàn đi săn gà rừng, số lượng nhiều hơn sẽ thắng.

Gà rừng phần lớn là biến dị cấp một, cho dù xuất hiện biến dị cấp hai thì cũng chỉ to hơn một chút, không có tính nguy hiểm quá lớn.

Tìm mục tiêu đơn giản ở những nơi nguy hiểm, vừa có thể giảm thiểu rủi ro, vừa đảm bảo độ khó của nhiệm vụ.

Trì Nghiêu hiếm khi làm việc hợp tình hợp lý.

Bên kia, tân binh vừa bắn được gà rừng thì hào hứng hô to về phía Trì Nghiêu: "Trưởng quan, gà rừng!"

Trì Nghiêu lười biếng gật đầu: "Hôm nay đoàn nào thua thì tối nay phụ trách nướng gà cho mọi người ăn."

"Được!"

Tinh thần của đoàn tân binh phấn chấn hẳn lên, nhìn đoàn tinh tặc bằng ánh mắt đầy thách thức.

— Thấy chưa, trưởng quan tin tưởng chúng tôi lắm!

Cảnh Hi: "..."

Anh ấy là đang tin vào đoàn của mình.

Càng tiến sâu vào khu vực mỏ, càng nhiều thú biến dị xuất hiện.

Dưới tác động của bức xạ có cường độ tương đương, khoáng thạch và thú biến dị gần như cùng tồn tại.

Khoáng thạch càng hiếm, thú biến dị càng mạnh.

Chỉ trong vòng một tiếng ngắn ngủi, bọn họ đã gặp phải vài bầy lợn rừng.

Lợn rừng có cặp răng nanh sắc nhọn, da dày, tốc độ tấn công nhanh, là một trong những loài đáng gờm nhất trong số các loại biến dị cấp hai.

Trần Thịnh nhìn qua ống ngắm, đầu súng di chuyển theo con lợn rừng.

Đoàng!

Con lợn rừng giật mình bỏ chạy thục mạng.

Con gà rừng phía sau lợn rừng trúng đạn ngã gục.

"Tốt lắm!" Trần Thịnh hét lên một tiếng, bước ra khỏi bụi cây, nhặt con gà rừng lên và ném về phía sau.

Có hai người kéo mở bao tải, con gà rừng rất trơn tru rơi vào trong.

"Bên này!"

Nghe thấy tiếng gọi, họ mở miệng bao tải về phía hướng khác, lại thêm một con gà rừng bay vào.

Lệ Viễn vác súng trên vai, nhìn đoàn tân binh cười khẩy: "Để bọn chúng xem, ông đây vẫn là ông đây!"

Trần Thịnh cùng vài người khác cười hùa theo: "Ồ!"

Tân binh: "..."

Sau khi thú biến dị xuất hiện nhiều hơn, thành tích của đoàn tân binh dần giảm sút, chẳng bao lâu đã bị đoàn tinh tặc vượt qua.

Trong khi họ vẫn đang ngắm bắn, bên kia đã nổ được mấy phát, hoàn toàn không thể so sánh.

Giáo quan mặt tròn và da đen lo lắng thấy rõ.

Thực lực của Cực Ảnh là điều hiển nhiên, tân binh muốn thắng chỉ có thể trông vào may mắn.

Nhìn thấy sĩ khí trong đoàn dần suy sụp, hai người họ đã nhanh chóng điều chỉnh lại chiến lược tác chiến, chia thành các đội nhỏ từ hai đến ba người, cùng nhắm vào một mục tiêu.

Tốc độ của ba người chắc chắn sẽ thắng được tốc độ của một người bên tinh tặc, phải không?

Lúc này, một con chó to lớn chậm rãi bước qua trước mắt họ, không chỉ chở theo đứa trẻ mà còn đeo hai cái túi nối liền nhau trên lưng.

Hiện tại, túi đã đầy gà rừng.

"Ẩn Vệ, sang bên kia."

Thiết Hùng lấy một viên bi thép từ chiếc túi dây rút đeo trên cổ, đặt vào súng cao su, rồi bắn "biu!"

Từ bụi cỏ vang lên tiếng kêu thảm thiết và một chút động tĩnh.

Con chó lớn tiến tới, ngậm con gà rừng bị đánh ngất và ném về phía sau, chính xác ném vào trong túi.

Nhìn con chó dần đi xa, giáo quan mặt tròn và da đen: "...!"

Một đứa trẻ bốn tuổi mà độ chính xác còn cao như vậy?!

Thế này thì còn chơi gì nữa?

Trì Nghiêu: "Thế đã hết cách rồi à?"

Giáo quan mặt tròn khổ sở đáp: "Khó thắng quá."

"Chưa chắc đâu." Trì Nghiêu bước lên mấy bước trên thân cây, nhảy lên cành cây, lấy từ túi chân ra một chiếc túi nhỏ.

Đám tân binh ai nấy đều ngước lên nhìn, mắt sáng rực.

Trưởng quan cuối cùng cũng ra tay rồi!

Sau đó, bọn họ trơ mắt nhìn Trì Nghiêu đổ ra một nắm gạo.

Tân binh: "??"

Trì Nghiêu rải gạo xuống bụi cỏ, cười nói: "Đây là gạo đã được phun pheromone mô phỏng, dễ dàng thu hút thú biến dị, nhất là gà rừng, chúng rất thích ăn gạo."

Pheromone mô phỏng là pheromone tổng hợp nhân tạo, được ứng dụng rộng rãi, nhưng trước giờ chưa ai biết nó có thể dùng để phun lên gạo.

Cứ như để chứng minh lời anh nói, bụi cỏ liên tục có động tĩnh.

Đám tân binh vô cùng phấn khởi.

Trưởng quan đích thân giúp họ dụ mồi, nếu thế mà còn không thắng thì thật có lỗi với anh ấy quá!

Trì Nghiêu tựa vào cành cây, chán nản chơi với nắm gạo trong tay.

Thành tích một chiều chẳng phải quá nhàm chán sao?

Cảnh Hi nhìn một vòng, theo phản xạ tìm kiếm Thiết Hùng.

Nhìn thấy con chó lớn trên người chất đầy chiến lợi phẩm, cậu lắc đầu, ánh mắt thoáng qua một chút ý cười.

Quả nhiên, đứa trẻ lớn lên trong đoàn tinh tặc không giống như những đứa trẻ bình thường.

Anh ta liệu có phải cũng đã biết nhiều kỹ thuật chiến đấu từ bé?

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên phía trước vang lên tiếng kêu xé toạc của nhiều con gà rừng, ngay sau đó là tiếng gầm gừ đáng sợ của thú dữ.

Cảnh Hi căng mắt nhìn về phía đó.

Ngay sau lưng Thiết Hùng!

Thiết Hùng bắn chết một con gà rừng, cúi đầu lấy viên bi thép từ trong túi, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, nó nghi ngờ ngẩng đầu lên.

Một con thú biến dị dài hàng chục mét vọt tới trước mặt cậu, chiếc miệng khổng lồ và bộ vuốt sắc bén chỉ cách cậu chưa đến ba mét.

Thiết Hùng giơ tay lên, nghiêm túc đếm: "Một chân, hai chân, bốn chân, năm chân, trời ạ nhiều chân ghê!"

"Chết tiệt!"

"Thiết Hùng, chạy mau!"

"Là rết biến dị cấp bốn!"

"Tất cả tản ra! Tản ra!"

Tiếng hét ầm ĩ vang lên xung quanh, tất cả đều bị tình huống đột ngột này làm rối loạn.

Cảnh Hi rút ra hai khẩu súng cùng lúc, nhắm thẳng vào miệng con rết mà bắn liên tiếp, nhanh chóng lao về phía đó.

Nhưng có người còn nhanh hơn cậu.

Mọi người chỉ thấy một bóng dáng lướt qua, một người nhảy lên đầu con rết.

"Trưởng quan!"

"Ngài cẩn thận!"

Trì Nghiêu nắm chặt lấy sừng của con rết, dùng sức kéo mạnh, rút con dao găm ở thắt lưng ra, cắm vào khe của đốt xương, rạch ngang một đường.

"Gào!"

Con rết đau đớn ngửa người về phía sau, cơ thể co quắp lại dữ dội.

Chất dịch nhầy pha lẫn máu văng tung tóe.

Trì Nghiêu nghiêng người, tránh né hoàn hảo.

Anh thuận thế nhảy xuống đất, nhấc Thiết Hùng khỏi lưng con chó, đặt nó trước mặt xoay một vòng.

Thiết Hùng ngơ ngác trong chốc lát, cơ thể lơ lửng bắt đầu uốn éo: "Anh làm gì vậy, thả tôi ra!"

Trì Nghiêu: "Kiểm tra xem tay chân còn đủ không."

Thiết Hùng ngoan ngoãn cúi đầu nhìn tay và chân mình, rồi nở một nụ cười: "Còn nguyên đây!"

Trì Nghiêu: "......"

Đúng là nhóc ngốc.

Tân binh đoàn và tinh tặc đoàn đều nhìn mà ngơ ngác.

Giết trong nháy mắt biến dị cấp bốn! Phản ứng nhanh như vậy ai mà so được?

Lời tác giả muốn nói:

Tinh tặc: Mẹ kiếp! Không thua gì đại ca.

Tân binh:Trưởngĩ quan đẹp trai quá!

Trì Nghiêu: Dùng cơ thể của kẻ thù để phô trương, lỗ rồi.

Cảnh Hi: Để tôi phô trương lại nhé?