Từ khi rời phân xưởng, Trì Nghiêu không còn thấy trên mặt Trương Sinh biểu cảm nào khác ngoài sự "làm ăn".
Đúng như anh dự liệu, đối phương đang muốn mua lại năng lượng thạch, các linh kiện thiết bị kèm theo có lẽ chẳng đáng là bao trong mắt họ.
Đã như vậy, Trì Nghiêu cũng không cần khách sáo với hắn.
Khi về đến tòa nhà văn phòng, Trương Sinh cho người tại chỗ soạn thảo hợp đồng mua bán, đồng thời đưa danh sách thu mua năng lượng thạch cho Trì Nghiêu.
"Ngài xem có loại nào phù hợp không."
Trì Nghiêu nhận lấy, lướt mắt qua, mỉm cười: "Thật trùng hợp, tôi cần thứ gì ngài đều có."
Trương Sinh cười đáp lại: "Vậy ngài xác nhận sẽ dùng năng lượng thạch để giao dịch chứ?"
Trì Nghiêu: "Như bọn tôi không có hộ khẩu, chuyển khoản phức tạp hơn ngài tưởng nhiều, có thể không dùng tiền thì đừng dùng tiền."
Trương Sinh gật đầu tỏ vẻ hiểu, cho người đồng thời soạn thảo hợp đồng mua bán năng lượng thạch.
"Kênh phân phối của ngài cần bao nhiêu ngày?"
Trong Đế quốc, việc giao dịch năng lượng thạch bị quản lý khá nghiêm ngặt, bên bán cần có tư cách nhất định. Tinh tặc như Trì Nghiêu, muốn bán năng lượng thạch chỉ có thể tìm đến chợ đen, dùng các kênh xám để hợp pháp hóa rồi đưa ra thị trường.
"Không đến 24 tiếng, ngày mai có thể giao dịch." Trì Nghiêu thản nhiên nói, "Ngược lại hàng tôi đặt khi nào có thể xuất xưởng?"
Trương Sinh cười đáp: "Cam đoan trước khi năng lượng thạch đến nơi, hàng của ngài đã sẵn sàng."
Ký kết hợp đồng xong, Trì Nghiêu đứng dậy: "Vậy ngày mai gặp."
Nụ cười trên môi Trương Sinh khẽ cứng lại, hắn cũng đứng lên: "Hay là cùng đi uống một ly?"
Để ý đến biểu cảm tinh tế của hắn, Trì Nghiêu cười nhạt: "Không, người toàn mùi rượu về nhà sẽ bị vợ chê."
Trương Sinh tiễn anh ra tận cửa.
"Ngài trông không giống người kết hôn sớm, chắc bạn đời của ngài xuất sắc lắm."
Trì Nghiêu nhướn mày: "Ngài có thể nhìn ra được ai là người kết hôn sớm sao?"
Trương Sinh cười nói: "Người khác không nhìn ra, nhưng ngài thì – trông giống mẫu người khiến bạn đời dễ thành quả phụ."
Trì Nghiêu: "......"
Cười chê anh chết sớm?
Trì Nghiêu cười nhạt: "Nói vậy, người thành công như Trương tổng, chắc gia đình ngài rất hòa thuận?"
Biểu cảm của Trương Sinh vẫn không thay đổi, chỉ có nụ cười trên môi cứng ngắc một chút.
Trì Nghiêu cùng hắn bước vào thang máy, nhìn cửa kim loại từ từ khép lại, thong thả nói: "Ngài trông có vẻ như thứ gì cũng có, nhưng lại mang dáng vẻ cô đơn, cẩn thận vợ con bỏ chạy đấy."
Trương Sinh: "......"
Khi xuống đến tầng một, cửa thang máy mở ra.
Trì Nghiêu bước ra trước.
Một cơn gió lạnh thổi qua, anh giả vờ chỉnh lại cổ áo, ấn vào chiếc bình xịt giấu trong tay áo, hương hoa cam nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.
Trước khi Trương Sinh kịp mở miệng, Trì Nghiêu đã quay đầu lại nhìn hắn.
"Hương thơm ở đây không tồi, hình như là loại omega thích."
Trương Sinh ngửi thử, có chút khó hiểu, không rõ tại sao lại có mùi này.
"Có lẽ là nhân viên nào đó mang theo."
Trong lúc trò chuyện, Trì Nghiêu chú ý đến sự thay đổi của Trương Sinh.
Không có gì khác.
Dù là bước sóng hay pheromone, mọi thứ đều không thay đổi so với trước.
Lên xe, Trì Nghiêu suy nghĩ về sự việc vừa rồi.
Dù suy đi tính lại bao nhiêu lần, anh vẫn không phát hiện điều gì bất thường.
Vậy thì Trương Sinh là trung gian giữa Bạch Dật và U Linh?
Hay là ngược lại, Bạch Dật mới là trung gian giữa Trương Sinh và U Linh?
Lệ Viễn lái xe, thấy lão đại có vẻ đang suy tư, bèn hỏi: "Lão đại, chuyện này có phải thuận lợi quá không? Tôi cảm thấy bất an."
Ký hợp đồng chỉ trong vòng một hai tiếng, thuận lợi đưa năng lượng thạch về, thế chẳng phải quá thuận lợi rồi sao?
Lệ Viễn: "Bọn họ có phát hiện ra chúng ta đã động tay động chân không?"
"Cũng không phải là không có khả năng."
Trì Nghiêu thu lại ánh mắt, "Vì vậy không thể chỉ dùng một cách đánh dấu."
Lệ Viễn: "......"
Cáo già đúng là cáo già.
Tại tầng trệt của tòa nhà văn phòng, Trương Sinh đứng sau tấm kính lớn nhìn chiếc xe lơ lửng bay xa.
Cho đến khi không còn thấy cả đèn xe, hắn mới quay người đi vào.
Giơ tay lên ngửi mùi hương còn sót lại trên người, khóe môi hắn hơi nhếch lên.
Trở lại con tàu, Trì Nghiêu đi thẳng đến khoang chính, nhưng không thấy Cảnh Hi đâu.
"Ngài đang tìm thiếu tướng Cảnh? Cậu ấy đã dẫn anh em xuống khoang hàng rồi."
Một anh lính tuần tra báo cáo.
"Em ấy tự mình đi à?"
Trì Nghiêu quay người bước ra ngoài.
Phi Long vẫn đang ở vị trí 820, dù Cảnh Hi ở đây, nhưng mọi việc của quân đoàn vẫn phải do cậu giải quyết.
Người này chuyện của mình còn lo không xuể, lại tự mình chạy đi giám sát công việc.
Tới khoang hàng, những anh lính của bộ phận tối đang cầm dụng cụ đánh dấu từng xe năng lượng và khoáng thạch.
Trì Nghiêu quét mắt nhìn qua, rồi thấy Cảnh Hi ở góc phòng, xung quanh cậu là vài binh sĩ, có vẻ cậu đang giải thích gì đó.
"Mỗi xe trích ra 30% áp dụng phương án một ba, rồi thêm 30% nữa dùng phương án hai ba, phần còn lại dùng phương án một hai."
Giọng Cảnh Hi lạnh lùng, nhưng rất kiên nhẫn giải thích, "Đảm bảo mỗi khối năng lượng đều có hai loại dấu."
Một binh sĩ đứng cạnh thắc mắc: "Nếu họ phát hiện ra dấu vết, chắc chắn lô hàng này sẽ không được sử dụng nữa."
Cảnh Hi lắc đầu: "Nếu họ định thu hồi lô hàng này, điều đó có nghĩa là lô hàng rất quan trọng. Dù họ có dùng hơn một phương pháp kiểm tra, ít nhất 30% dấu sẽ còn lại."
Một anh lính khác vỡ lẽ.
"Ngài suy nghĩ rất chi tiết, lão đại chỉ nói đánh dấu, chúng tôi cứ nghĩ đánh một loại dấu là đủ rồi."
Cảnh Hi nói: "Anh ấy sẽ yêu cầu các anh ít nhất phải đánh dấu hai loại, nhưng nếu tất cả đều giống nhau, rủi ro quá cao."
Anh lính đáp: "Vậy chúng tôi sẽ đổi thêm vài loại nữa."
Cảnh Hi lắc đầu: "Nếu đối phương sử dụng hơn hai phương pháp kiểm tra, điều đó chỉ chứng tỏ họ rất cẩn trọng, trong trường hợp đó dù chúng ta thay bao nhiêu loại dấu cũng vô dụng. Họ có thể sẽ cân nhắc bỏ lô hàng này."
Đang nói, từ khóe mắt, cậu thấy Trì Nghiêu đi tới, Cảnh Hi hơi nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Bộ âu phục màu xám khói, mái tóc thường ngày có chút bất cần nay cũng được chải chuốt gọn gàng, trông hoàn toàn khác với vẻ lười biếng thường thấy.
Cảnh Hi không tự chủ mà khẽ nuốt khan.
Muốn đè anh xuống mà hôn.
"Đang dạy học cho họ à?" Trì Nghiêu đi tới, tự nhiên khoác vai Cảnh Hi, nhìn ba anh lính trước mặt, "Lớp của em ấy đắt lắm đấy."
Ba anh lính cười ngượng ngùng.
"Có anh ở đây, chúng tôi sợ gì chứ?"
"Thiếu tướng Cảnh, ngài có yêu cầu gì cứ nói, lão đại của chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng ngài."
"Ngài là lão đại của chúng tôi, học phí đương nhiên là anh ấy trả."
Cảnh Hi nhìn anh: "Thật sự là anh trả?"
Trì Nghiêu: "..."
Cảnh Hi: "Trưa mai em muốn ăn sườn xào chua ngọt."
Trì Nghiêu: "Không được."
Cảnh Hi: "Khoai tây xào cay chua."
Trì Nghiêu: "Không được."
Cảnh Hi nhìn ba anh lính, mặt không biểu cảm: "Lão đại của các cậu từ chối trả học phí, phải làm sao?"
Sự náo nhiệt bên này thu hút thêm vài anh lính khác xúm lại, mọi người đều hùa theo—
"Tất nhiên là cưỡng chế thực thi rồi hahaha—"
"Thiếu tướng Cảnh, tôi biết làm món khoai tây xào cay chua, ngày mai cùng ăn với chúng tôi đi."
"Không cho sườn xào chua ngọt, lão đại anh thế này là không ổn rồi."
Trì Nghiêu nhìn qua, nụ cười trên mặt dần trở nên lạnh lùng: "Các cậu trông có vẻ rảnh rỗi nhỉ?"
Sắc mặt mọi người lập tức cứng lại, tản ra như chim bay thú chạy, lặng lẽ cầm dụng cụ tiếp tục đánh dấu.
Trì Nghiêu quay đầu nhìn Cảnh Hi, không bỏ lỡ tia tinh quái thoáng qua trong mắt cậu.
Người đẹp lạnh lùng mà giở trò xấu, thật đáng yêu quá đi mất.
Cảnh Hi hỏi: "Trương Sinh nói thế nào?"
Trì Nghiêu kéo cậu ngồi xuống, tiện thể tháo khuy áo sơ mi đang thắt chặt ở cổ.
"Hắn đồng ý đổi thiết bị lấy năng lượng, gần như muốn nói thẳng ra luôn."
Kết quả này hoàn toàn nằm trong dự tính của họ.
Cảnh Hi hỏi: "Hắn rất vội à?"
Trì Nghiêu rót cốc nước lạnh, uống một hơi.
"Nếu không có gì bất ngờ, tối mai sẽ giao dịch."
Cảnh Hi nhíu mày, suy nghĩ một lúc.
"Có gì đó không ổn."
Trì Nghiêu đặt ly xuống: "Anh cũng có cảm giác đó, nhưng không nói được là gì."
Thái độ của Trương Sinh đúng là muốn họ sớm gửi hàng về, nhưng lại có gì đó không hợp lý.
"Cứ từng bước tính tiếp."
Trì Nghiêu xoa xoa thái dương, có chút đau đầu, "Hắn không phải người cải tạo."
Cảnh Hi nhìn anh một cái, đứng lên đi ra sau ghế Trì Nghiêu, để anh thả lỏng dựa vào người mình, xoa bóp thái dương cho anh.
"Dùng thuốc giải phóng của Cừu Sương vẫn không phát hiện được à?"
Trì Nghiêu nhắm mắt, tận hưởng dịch vụ chu đáo của vợ.
"Anh nghi là đồ cô ta đưa không tốt."
Cảnh Hi: "..."
Trì Nghiêu: "Trên người Trương Sinh không cảm nhận được khí tức của người cải tạo, nhưng cảm giác của hắn cũng không giống người bình thường."
Cảnh Hi: "Ngụy trang?"
Trì Nghiêu hồi tưởng lại mọi chuyện từ đầu đến cuối buổi tối.
"Anh và hắn có thể đã gặp nhau từ trước, hơn nữa hắn cố tình kết giao với anh."
Hai lần duy nhất có thay đổi biểu cảm, lần đầu là khi anh hỏi họ có từng gặp nhau chưa, lần thứ hai là lúc anh nói mình phải rời đi.
Cả hai lần thay đổi đều rất nhỏ, nhưng Trì Nghiêu chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Cảnh Hi: "Ở căn cứ nơi anh lớn lên? Khu vui chơi? Trong giới tinh tặc? Hay là trong đám người của U Linh?"
Nghe cậu gợi ý, Trì Nghiêu nhớ lại những người mình từng gặp ở những nơi đó.
Một lúc sau, anh lắc đầu: "Không có hắn."
Ánh mắt Cảnh Hi dừng lại trên quai hàm sắc sảo của anh, có chút đăm chiêu.
Giới của Trì Nghiêu nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ.
Nếu những nơi đó không có hắn, thì chỉ còn lại một khả năng duy nhất.
Có lẽ họ đã gặp nhau từ khi Trì Nghiêu bị bắt lúc nhỏ.
Với phương án của Cảnh Hi, phần còn lại giao cho Lệ Viễn giám sát, hai người cùng nhau trở về khoang chính.
Vừa vào trong, cánh cửa phía sau họ vừa khép lại đã mở ra lần nữa, Cừu Sương phấn khích chạy vào.
"Tiểu Cảnh, cho tôi thêm chút mẫu của cậu đi!"
Trì Nghiêu kéo mạnh Cảnh Hi ra, mới khiến cậu không bị Cừu Sương lao vào người.
"Nói thì nói, đừng có động tay động chân."
Cừu Sương nhìn khuôn mặt của Cảnh Hi, tiếc nuối nuốt khan một cái.
"Mẫu quá ít rồi."
"Chỗ tôi chỉ còn lại nhiêu đây thôi." Cảnh Hi hạ giọng hỏi, "Có phát hiện gì không?"
Cừu Sương trưng ra vẻ mặt như vừa trúng số độc đắc: "Kích thích quá! Ai mà tài giỏi đến mức tạo ra thứ này, thật muốn gặp mặt hắn."
Trì Nghiêu: "Nói tiếng người đi."
Cừu Sương ngồi phịch xuống ghế, hưng phấn nói: "Mọi người có biết Cổ Long không?"
Trì Nghiêu không mấy hứng thú: "Biết, có liên quan gì chứ?"
"Cổ Long có gốc là sừng hươu, mũi trâu, móng chim ưng, đuôi rắn, chưa từng thực sự tồn tại, chỉ là sản phẩm do người xưa tưởng tượng ra."
Cừu Sương nhìn bọn họ, mắt sáng lên: "Nhưng gen của "loài thú hóa người" này lại cực kỳ giống với nó."
Cảnh Hi nhíu mày: "Ý cô là, gen được tạo thành từ nhiều sinh vật khác nhau? Tương tự như việc vá chỗ này chỗ kia?"
Cừu Sương búng tay một cái: "Nhưng kỹ thuật ghép nối lại rất bình thường."
Trì Nghiêu: "Chuyện này chúng tôi đã biết trước rồi, nói chút gì mới mẻ đi."
Cừu Sương hừ hừ, có chút không vui: "Ghép nối gen của nhiều sinh vật khác nhau, trong khi kỹ thuật lại còn rất thô sơ, thế mà có thể giúp vật thí nghiệm sống sót, đó mới là điều thần kỳ nhất."
Nghĩ đến con quái vật trong hang 333, sắc mặt Trì Nghiêu trở nên khó coi.
"Thứ đưa cho cô là thần kỳ lại chính là cơn ác mộng của người khác."
Cừu Sương vốn đang chìm đắm trong việc khám phá thế giới mới, nghe thấy câu này, suy nghĩ lập tức trở về thực tế.
"Gen của anh thì không thú vị lắm."
Trì Nghiêu cười khẩy: "Cảm ơn đã quá khen."
Cảnh Hi đặt tay lên mu bàn tay của Trì Nghiêu, nắm lấy ngón tay anh.
"Ý cô là, ý đồ thật sự của những kẻ tạo ra loài thú hóa người này có thể là muốn tạo ra những sinh vật mạnh mẽ giống như Cổ Long?"
Cừu Sương ngồi không ngay ngắn, vắt chéo chân, đong đưa: "Rất có khả năng đó."
"Trong các truyền thuyết, Long là thần thú thống trị tất cả."
Sắc mặt Cảnh Hi lạnh đi: "Vậy những kẻ tạo ra loài thú giống người này cũng muốn thông qua đó để thống trị thế giới?"
Trì Nghiêu cười khẩy: "Đáng tiếc là thất bại rồi."
Cừu Sương cười lớn: "Mức độ ghép nối gen này tuy cao, nhưng muốn tạo ra Rồng, thì đúng là mơ mộng hão huyền."
Cảnh Hi hỏi: "Vậy với tình trạng giống như loài thú hóa người, có khả năng phục hồi không?"
"Không có khả năng."
Cừu Sương phủ nhận thẳng thừng: "Mỗi trình tự sinh học xuất hiện trong gen đều không hoàn chỉnh, muốn hoàn thiện nó chẳng khác nào tạo ra lại từ đầu, cho dù có sửa chữa thành công, cũng chẳng còn liên quan gì đến trạng thái ban đầu."
Cảnh Hi bỗng cảm thấy thắt chặt trong lòng.
"Vậy còn người cải tạo thì sao?"
Cừu Sương liếc qua Trì Nghiêu một cái.
"Trường hợp của người cải tạo thì khác, họ vốn dĩ là con người, chỉ là thêm một đoạn gen của loài thú vào trong trình tự gen ban đầu, khiến sự cân bằng cơ thể bị phá vỡ, dễ dàng chuyển đổi qua lại giữa thú và người."
"Vậy nên chỉ cần loại bỏ phần gen của loài thú là có thể khôi phục lại?" Cảnh Hi hỏi.
Cừu Sương gật đầu: "Về lý thuyết là như vậy, nhưng thực hiện thì vô cùng khó."
Cảnh Hi: "Cừu Thiên Lâm đã phát triển ra phiên bản đầu tiên của thuốc phục hồi rồi—"
Cừu Sương ngồi thẳng dậy, sắc mặt thay đổi.
"Khi nào?!"
Trì Nghiêu tiếp lời: "Mới đây thôi."
Cảnh Hi: "Trước đây anh ta nói đã thử nghiệm mô phỏng, có lẽ rất nhanh sẽ có phiên bản thứ hai."
"Tôi đi chết đi cho xong."
Cừu Sương chửi một câu, "Cái đồ quái vật đó—"
Trì Nghiêu: "Cô biết anh ta à?"
Cừu Sương không trả lời, đứng dậy nhìn về phía Cảnh Hi.
"Thật sự không còn mẫu nữa?"
Cảnh Hi lắc đầu: "Nếu cô cần mẫu thì trên 820 còn nhiều lắm, Xuân Cầm có lẽ đã thu thập đủ rồi."
"Tốt." Cừu Sương vội vàng chạy ra ngoài, "Tôi đi tìm cô ấy ngay!"
Cửa khoang đóng lại sau lưng, Trì Nghiêu quay đầu nhìn Cảnh Hi.
"Cô ấy uống nhầm thuốc à?"
"Họ là anh em họ, có thể từ nhỏ đã là đối thủ cạnh tranh." Cảnh Hi thản nhiên đáp.
Những anh chị em có tuổi tác tương đương nhau rất dễ hình thành quan hệ cạnh tranh, trong đại gia tộc còn càng khốc liệt hơn.
Không biết vì lý do gì, sau khi vào Ám Bộ, Cừu Sương không có công việc nào chính thức, cho đến nay vẫn là nỗi ô nhục của gia tộc, trong khi anh họ lớn hơn hai tuổi đã giành được mọi vinh quang.
Sự chênh lệch này không phải nhỏ.
Trì Nghiêu xoa cằm: "Em tính toán với cô ấy từ đầu à?"
Chỉ cho Cừu Sương một chút mẫu làm mồi nhử, đợi đến khi đối phương mắc câu, rồi lôi Cừu Thiên Lâm ra để kéo thù hận, dưới sự thúc đẩy của lòng tự tôn, cảm xúc sẽ dễ dàng bị dẫn dắt.
Cảnh Hi bảo cô đi hướng Đông sẽ không đi hướng Tây.
Cảnh Hi: "Em không tính toán gì cả."
Trì Nghiêu trêu chọc: "Thế này mà không gọi là tính toán thì gọi là gì?"
Cảnh Hi mặt không cảm xúc: "Là sắp xếp."
Trì Nghiêu: "..."
Buổi tối, sau khi kiểm tra xong hàng hóa ở khoang, Trì Nghiêu quay về phòng nghỉ, đèn ngủ trong phòng lờ mờ, hiếm thấy Cảnh Hi ngủ sớm hơn anh.
Anh rửa mặt xong, nằm xuống bên cạnh Cảnh Hi.
Vừa chui vào chăn, người bên cạnh đã tự động lăn vào lòng.
Cảnh Hi ôm lấy eo anh, một chân dài gác lên người.
"Thơm quá."
Trì Nghiêu không thể ngừng vuốt mái tóc mềm mại của cậu, trêu chọc: "Quân tử cũng muốn lăn à? Từ đầu giường bên kia lăn đến bên này của anh?"
Cảnh Hi nhắm mắt, giọng khàn khàn ngái ngủ: "Núi không đến với em, em sẽ đến với núi."
Trì Nghiêu bị chọc cười, nhẹ hôn lên tóc cậu.
"Suy nghĩ thoáng thế?"
Tay của Cảnh Hi không yên phận, sờ soạng và ấn lên cơ bụng anh.
Nếu không bật hệ thống giữ nhiệt, nhiệt độ cơ thể hai người vừa đủ ấm.
"Cảnh Hi, ngủ rồi à?"
Một lúc sau, Trì Nghiêu hạ giọng hỏi.
Cảnh Hi: "Vẫn chưa hoàn toàn ngủ."
Trì Nghiêu khẽ cười, nụ cười dần tan: "Em nói về vị thiếu tướng Bạc đó, ông ta là người như thế nào?"
Nghe đến đây, Cảnh Hi mở mắt.
Cậu đã nhắc đến chuyện này không dưới một lần, nhưng Trì Nghiêu chưa bao giờ hỏi đến.
Cảnh Hi biết Trì Nghiêu đã có những suy đoán, nhưng đối phương không hỏi thì cậu cũng khó mà nói nhiều.
Dù là những chuyện họ từng trải qua hồi nhỏ, cậu cũng sẽ tránh nhắc đến nếu có thể.
Đối với cậu, đó có lẽ là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời, nhưng đối với Trì Nghiêu, có thể lại là sự đau khổ đến mức phải quên đi để tự bảo vệ mình.
"Sao đột nhiên lại nhắc đến ông ấy?" Cảnh Hi điều chỉnh tư thế, nằm nghiêng đối diện với Trì Nghiêu.
Trì Nghiêu vén những sợi tóc dài rơi trên cổ Cảnh Hi: "Chỉ là đột nhiên nghĩ đến thôi."
Cảnh Hi nắm lấy tay Trì Nghiêu, hai người đan tay vào nhau.
"Thiếu tướng Bạc và cha em là đồng niên, ông nội nói cha em thường nhắc đến ông ấy—"
Trì Nghiêu nghe cậu nói, trong đầu bắt đầu hình dung ra những cảnh tượng đó.
Ánh sáng trắng chói mắt dần mờ đi, để lộ ra những ký ức chân thực nhất.
Trên thảm cỏ, người đàn ông mặc quân phục đen chạy theo sau đứa trẻ hiện ra, nhưng gương mặt ấy vẫn bị ánh sáng trắng che mờ, không thể nhìn rõ biểu cảm.
Trì Nghiêu hỏi: "Còn cha mẹ ông ấy thì sao?"
Cảnh Hi đáp: "Có một người cha nuôi ở Bạch Hùng Tọa. Năm đó, chính là một số người trong quân bộ đã đề nghị đưa anh về, ông nội vì cân nhắc nhu cầu tình cảm mới miễn cưỡng đồng ý, không ngờ—"
Trong giọng nói trầm thấp khó giấu được sự áy náy. Trì Nghiêu xoa đầu cậu: "Cha mẹ ruột của ông ấy đã qua đời rồi à?"
Cảnh Hi lắc đầu: "Cái này thì không rõ, chỉ biết là có một người cha nuôi."
Trì Nghiêu hỏi tiếp: "Có tra được là nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi hay là con nuôi trong gia đình không?"
"Ông nội đã cho người đi điều tra rồi." Cảnh Hi nhìn Trì Nghiêu, "Bạch Hùng Tọa vốn cũng là khu vực quản lý của Lý Bác, hồ sơ được lưu trong hệ thống có lẽ không hoàn toàn đáng tin."
Trì Nghiêu: "Ừ."
Anh hơi nheo mắt lại: "Nếu không phải con nuôi trong gia đình, thì thân phận của thiếu tướng Bạc e là cần phải điều tra kỹ lưỡng."
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Trì Nghiêu nhận được tin nhắn của Cừu Sương rằng cô đã đến nơi 820, kèm theo một tấm ảnh.
Trong ảnh là Kim Trạch với vẻ mặt mơ màng và Xuân Cầm đang mang cơm cho hắn.
Cừu Sương: 【Tên đàn ông khốn kiếp này là ai vậy?!】