Nói đến chuyện này, Trì Nghiêu thật sự không còn gì để nói.
Nhân lúc Cừu Thiên Lâm chưa đến, Trì Nghiêu lạnh nhạt nói: "Ông có phải đã quên chuyện gì rồi không?"
Bạc Cận: "Chuyện gì?"
Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn hắn, cười khẩy: "Giờ tôi với ông đều là người vô danh, ông định để Cảnh Cảnh vào nhà ai hả?"
Còn nhắc đến nhà họ Bạc cũ.
Nhà họ Bạc cũ đã biến mất từ tám trăm năm trước rồi.
Biểu cảm của Bạc Cận cứng đờ: "..."
Hắn gượng gạo bổ sung thêm một câu: "Đợi chuyện này kết thúc—"
Trì Nghiêu ngắt lời hắn: "Đợi chuyện này kết thúc, ông còn không biết sẽ ngồi tù mấy năm nữa, tôi trông cậy vào ông, chi bằng trông cậy vào chính mình còn đáng tin hơn, hừ."
Bạc Cận: "..."
Đang nói, Cừu Thiên Lâm đẩy cửa kính bước vào, ngồi xuống ghế sofa đối diện bọn họ và nhìn Bạc Cận.
"Anh có thể xuất hiện rồi?"
Bạc Cận gật đầu: "Chứng cứ đã thu thập gần đủ rồi, nghe nói các cậu cũng tìm ra cách đối phó với quái vật."
Ánh mắt của Trì Nghiêu quét qua giữa hai người bọn họ một lượt, cuối cùng dừng lại ở Cừu Thiên Lâm: "Anh đã sớm biết ông ta chưa chết?"
Anh vốn nghĩ rằng Cừu Thiên Lâm sẽ tiếp xúc với tổ chức này là do được người trong tổ chức mời vào, bây giờ xem ra không phải vậy.
Cừu Thiên Lâm lắc đầu: "Chỉ là phỏng đoán."
Thấy Trì Nghiêu mặt mày trầm xuống, Bạc Cận vội vàng giải thích: "Tôi đã đưa cho cậu ấy vài gợi ý, nhưng cậu ấy không biết là tôi."
Trì Nghiêu: "Ông sắp xếp cho anh ta vào đó?"
Bạc Cận không phủ nhận: "Nếu không hiểu rõ về những thứ họ đang nghiên cứu, chúng ta rất khó tìm ra cách giải quyết, cả con người cải tạo lẫn dã thú cải tạo đều như vậy."
Trì Nghiêu nhìn Cừu Thiên Lâm: "Không biết ai sắp xếp mà anh cũng đi, anh không sợ bị lừa sao?"
"Sao phải sợ? Lòng tự tin này tôi vẫn có mà." Cừu Thiên Lâm đẩy đẩy gọng kính, nét mặt nghiêm túc, "Hơn nữa tôi thực sự rất hứng thú với nghiên cứu này, có thể làm miễn phí thì tại sao lại không làm?"
Trì Nghiêu: "..."
Mẹ nó anh đúng là một nhân vật kỳ quái.
Nghĩ kỹ lại, có lẽ cũng vì tính cách của Cừu Thiên Lâm như vậy mà cả giới hắc bạch đều không coi hắn là kẻ địch.
Trong lĩnh vực nghiên cứu của mình, leo lên đỉnh kim tự tháp, mạnh đến mức không ai có thể thay thế, thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Bạc Cận kéo chủ đề trở lại: "Thuốc mà cậu dùng để đối phó với quái vật đã hoàn thiện chưa? Điều này liên quan đến kế hoạch tiếp theo của tôi."
Cừu Thiên Lâm nhìn về phía Trì Nghiêu: "Cậu không nói với anh ta à?"
Bạc Cận: "Thằng bé nên nói với tôi điều gì sao?"
Thấy Trì Nghiêu im lặng, Cừu Thiên Lâm thản nhiên nói: "Thứ ức chế hoạt tính tế bào của quái vật không phải là thuốc do tôi nghiên cứu ra, mà là máu của cậu ấy."
Bạc Cận quay đầu nhìn Trì Nghiêu đang ngồi trên ghế sofa đơn bên cạnh, không che giấu được sự kinh ngạc: "Cậu ấy nói thật à?"
Cừu Thiên Lâm: "Ở một mức độ nào đó, tổ chức thực sự đã thành công nghiên cứu ra cách đối phó với quái vật, nhưng dường như bọn họ vẫn chưa nhận ra."
Nếu máu là thứ phát huy tác dụng, thì không có biến số gì cả.
Nhưng với kết quả này, Bạc Cận không cảm thấy vui vẻ.
Hắn im lặng một lát: "Cậu thử máu của tôi xem có tác dụng tương tự không."
Trì Nghiêu cười vì tức.
"Dùng máu của ông và máu của tôi có gì khác nhau? Máu của ông thơm hơn chắc?"
Bạc Cận: "Tôi không có ý đó."
Trì Nghiêu chẳng buồn để ý đến hắn, nhìn sang Cừu Thiên Lâm hỏi: "Có khả năng điều chế được thuốc thay thế không, nếu không thì anh nói sớm, tôi không muốn bị hút cạn đâu."
Bị nghi ngờ năng lực chuyên môn, Cừu Thiên Lâm lạnh mặt: "Quái vật này khó đối phó, vấn đề không phải là nghiên cứu không ra thuốc ức chế, mà là không tìm được hướng đi, bây giờ đã xác định được hướng, đối với tôi không phải chuyện quá khó, ba ngày là đủ."
Nghĩ đến đám quái vật bị tiêm máu của mình, lập tức mất khả năng hành động, Trì Nghiêu không khỏi hỏi: "Máu của tôi, với người thường có ảnh hưởng không?"
Đặc biệt là Cảnh Hi, sống chung lâu dài, khó tránh khỏi việc tiếp xúc.
"Chuyện này cậu yên tâm, tôi đã làm kiểm tra, sẽ không ảnh hưởng gì đâu."
Cừu Thiên Lâm bình thản nói, "Cơ thể người bình thường không có loại enzyme tái sinh này, dù có vô tình dính phải máu của cậu, một lượng nhỏ enzyme tái sinh cũng sẽ bị tế bào miễn dịch trong cơ thể tiêu diệt, không gây ra phản ứng thải loại mạnh, hầu như không có ảnh hưởng gì."
Trì Nghiêu: "Nói cách khác, máu độc của tôi chỉ có tác dụng với lũ quái vật đó?"
"Có thể nói vậy."
Cừu Thiên Lâm nhàn nhạt nói, "Nhưng đó chỉ là trường hợp của cậu, không có nghĩa là máu của tất cả cơ thể cải tạo đều không gây hại cho người thường."
"Được."
Hỏi xong những gì cần hỏi, Trì Nghiêu đứng dậy bước ra ngoài, "Hai người muốn ôn chuyện, tôi sẽ không làm phiền nữa."
Nhìn anh ra ngoài, Bạc Cận thu ánh mắt lại, khẽ thở dài: "Lại chọc thằng bé giận rồi."
Cừu Thiên Lâm tò mò liếc nhìn hắn: "Trước đây anh chưa bao giờ sợ ai như vậy, cho dù cậu ấy là đoàn trưởng Cực Ảnh, thật sự đánh nhau, anh cũng chưa chắc sẽ thua."
"Cậu không cảm thấy thằng bé và tôi trông rất giống nhau à?"
Cừu Thiên Lâm nghiêm túc quan sát một lúc, lắc đầu: "Không giống."
Bạc Cận: "..."
Chuyện chính đã nói xong, hắn cũng không muốn ở lại đây làm phiền tên cuồng nghiên cứu này làm việc.
Khi cùng bước đến cửa, Cừu Thiên Lâm vẫn còn suy nghĩ về vấn đề vừa rồi.
"Anh tự cho rằng Trì Nghiêu trông rất giống anh, nên coi cậu ấy như hình ảnh thu nhỏ của chính mình, đặc biệt chiều chuộng cậu ấy?"
Thấy hắn làm ra vẻ suy nghĩ vấn đề học thuật, Bạc Cận vỗ vỗ vai hắn, thương hại nói: "Cậu nghiên cứu lâu như vậy, không phát hiện DNA của cậu ấy và tôi có chút nào tương đồng sao?"
Cừu Thiên Lâm: "DNA của con người rất giống nhau."
Bạc Cận: "..."
Thôi vậy.
Hắn quay người định đi, nhưng lại bị Cừu Thiên Lâm kéo lại.
"Anh không nói rõ ràng, tôi rất khó tập trung làm nghiên cứu."
Bạc Cận nghiêng đầu, mỉm cười nói: "Cậu cảm thấy có khả năng nào—thằng bé là con trai của tôi không?"
Biểu cảm của Cừu Thiên Lâm trống rỗng, ngừng lại mấy giây, rồi lắp bắp nói: "...Con trai, của ai?"
Bên ngoài phòng thí nghiệm có mấy quân y Phi Long đang bận rộn, hai người bọn họ lại không cố tình né tránh những người khác, những cuộc đối thoại này cứ thế lọt thẳng vào tai bọn họ.
Bọn họ gần như đồng loạt ngẩng đầu, cùng lúc nhìn qua.
Mẹ nó! Người này nói Trì Nghiêu là con trai của hắn?!
Không phải luôn có tin đồn Trì Nghiêu là trẻ mồ côi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện một ông bố, còn đẹp trai đến mức này chứ.
Người này trông lắm cũng chỉ hơn ba mươi tuổi một chút thôi!
Thông tin này khiến những ai nghe được đều không thể tập trung làm việc.
Có người tranh thủ thời gian nghỉ lén thảo luận trong nhóm nhỏ y tế.
"Các cậu có thấy alpha mới đến không? Nghe nói anh ta là cha của Trì Nghiêu."
"Chết tiệt! Chính là người trông có vẻ rất lợi hại đó hả? Trời đất ơi, bảo sao Trì Nghiêu hung hãn như vậy, hóa ra là di truyền."
"Mấy cậu đang nói gì vậy, hôm qua tôi còn nghe nói anh ta là Thiếu tướng Bạc Cận, sao đến các cậu lại thành cha của Trì Nghiêu rồi? Tin đồn này quá vô lý rồi!"
"Tôi cũng nghe nói là Thiếu tướng Bạc, nhóm lớn không cho bàn luận nữa, tôi chỉ muốn biết tại sao ông ta đột nhiên xuất hiện, mấy năm nay có phải đã làm nhiệm vụ lớn gì bí mật không, tò mò chết đi được!"
Tân binh một: "Có khi nào chúng ta nghe nhầm không?"
Tân binh hai: "Bị cậu hỏi thế này, tự nhiên tôi cũng thấy không chắc nữa."
Tân binh ba: "Nếu ông ta là Thiếu tướng Bạc thì đúng là không thể là cha của Trì Nghiêu rồi."
Tân binh bốn: "Nhưng Thiếu tướng Bạc ít nhất cũng gần năm mươi rồi chứ, sao trông lại trẻ vậy?"
Một người từng là Thiếu tướng lừng lẫy chiến công, một người là tinh tặc khét tiếng, làm sao có thể là người một nhà được? Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói Thiếu tướng Bạc có con trai.
Đế Đô Tinh.
Phó quan khi đến nhà họ Bạch thì được báo là Bạch Dật đã ra ngoài.
"Khi nào ông ấy về?" Phó quan hỏi.
Quản gia mỉm cười, cung kính đáp: "Lão gia không có dặn thời gian về, nếu ông ấy trở lại, tôi sẽ chuyển lời ngay lập tức."
Phó quan không thay đổi sắc mặt, liếc nhìn cửa sổ của biệt thự.
Đây là loại kính một chiều được chế tác đặc biệt, ngay cả thiết bị kiểm tra thông thường cũng không thể thấy được bên trong.
"Được rồi, cứ nói là Thống soái có việc gấp tìm ông ấy, làm phiền ông rồi."
Nhìn phó quan rời đi, quản gia từ từ đóng cửa lại, khóe miệng lập tức sụp xuống.
Trước cửa sổ lớn trên tầng ba, Bạch Dật nhìn quản gia vội vã bước vào trong nhà, một lát sau tiếng gõ cửa vang lên.
"Lão gia, tình hình không ổn lắm."
Quản gia không giấu được vẻ hoảng sợ, "Thống soái trước giờ chưa từng sai phó quan đến truyền lời, chẳng lẽ—"
Bạch Dật nheo mắt lại, sắc mặt khó lường.
"Không thể nào, dù cho tổ chức có bị tiêu diệt, bọn họ cũng không thể điều tra ra tôi."
Quản gia: "Nhưng—"
"Có thể chỉ là thả lưới thử nghiệm thôi, lo gì chứ."
Bạch Dật quay người ngồi xuống bàn trà, đun nước pha trà, "Tình hình C8586 thế nào rồi?"
Quản gia: "Vẫn chưa vào được, nhưng đến giờ vẫn không có tin tức truyền ra, xem ra bọn họ cũng không giải quyết nổi."
Bạch Dật nghịch chiếc chén trà: "Phải chăng Bùi Chấn Nhạc đã tiến hành kiểm tra toàn diện rồi? Chỉ không biết phương pháp kiểm tra của bọn họ có còn tác dụng không."
"Chúng ta đã nghiên cứu nhiều năm như vậy cũng không ra được kết quả, bọn họ làm sao có cách?"
Nói đến đây, quản gia không khỏi lo lắng, "Nếu chẳng may bọn họ đoán ra được ngài thì sao? Hay chúng ta ra ngoài lánh một thời gian đi? Một khi Đế Đô Tinh bị kiểm soát, sẽ khó mà ra được."
"Lùi một bước mà nói, cho dù bọn họ điều tra ra tôi thì sao? Một là không có bằng chứng, hai là muốn giải quyết những thứ kia, bọn họ vẫn cần dữ liệu nghiên cứu của chúng ta, nếu dám động vào tôi—"
Chén trà trong tay Bạch Dật rơi xuống đất, ánh mắt trở nên độc ác, "Thì cùng lắm là cá chết lưới rách!"
Trên chiến hạm, sau khi từ khu y tế ra ngoài, Trì Nghiêu lập tức rẽ vào nhà ăn lấy một ít thức ăn.
Người lính phụ trách phát cơm vừa nhìn thấy anh, lại múc thêm một muỗng thịt bò, cười nói: "Anh Trì, lão đại của chúng tôi còn chưa ăn cơm, phiền anh mang giúp anh ấy luôn."
Trì Nghiêu nhận lấy: "Biết ngay là em ấy chưa ăn mà."
Khi bước ra ngoài, mấy anh lính phát cơm đồng thanh hét to: "Hoan nghênh anh lần sau lại đến!"
Trì Nghiêu: "..."
Sự nhiệt tình này thật là thừa thãi.
Khi quay về khoang nghỉ, đúng như dự đoán là không có ai, anh lại rẽ vào khoang chỉ huy.
Cảnh Hi đang ngồi trên ghế chỉ huy, chăm chú nhìn màn hình.
"Bận đến đâu cũng phải ăn cơm."
Trì Nghiêu bước tới, kéo tay cậu đứng dậy.
Cảnh Hi nắm lấy tay anh, cùng anh bước xuống bậc thang.
"Bác sĩ Cừu nói sao?"
Trì Nghiêu: "Ba ngày, ăn cơm xong bàn với ông già một chút về phương án tác chiến."
Cảnh Hi gật đầu: "Đột nhiên nhiều nơi bùng phát thú triều, dư luận trên mạng càng ngày càng bức xúc, sợ rằng sẽ bị kẻ có tâm lợi dụng."
Trước đây không ít lần tổ chức phản động đã mượn cớ chiến tranh để lừa tiền, kích động dân chúng phát động bạo loạn, tuy mỗi lần quân đội đều có thể thành công trấn áp, nhưng nhẹ thì gia đình phá sản chia lìa, nặng thì đổ máu thương vong, hậu quả đều do chính những người dân đó phải gánh chịu.
Hai người ngồi xuống ăn cơm, Trì Nghiêu tiện thể xem màn hình của cậu, quả nhiên xuất hiện không ít lời lẽ cực đoan.
"Quân đội rốt cuộc đang làm gì vậy! Chúng tôi đã bị kẹt ba ngày rồi! Chỉ có nước uống, mỗi ngày đều nghe thú dữ bên ngoài gào thét mà lo sợ! Các người có phải đã bỏ rơi chúng tôi rồi không?!"
"Nhiều hành tinh bùng phát thú triều như vậy, tận thế sắp đến rồi!"
"Chỉ bảo vệ mấy tên quyền quý thôi, còn những người dân thường như chúng tôi, cứ chờ chết chắc?"
"Thú triều sắp ảnh hưởng đến khu vực của chúng tôi rồi, ngóng chờ quân đội, chẳng thấy cái bóng ma nào cả!"
Trì Nghiêu kéo xuống rất lâu mới thấy vài lời lẽ lý trí hơn một chút, nhưng dưới những bình luận đó đều bị gắn mác "chó săn của chính phủ", bị chửi rủa thậm tệ.
"Nói về mồm mép thì không ai thắng được họ."
Trì Nghiêu bật cười, đóng cửa sổ lại.
Sắc mặt Cảnh Hi trầm xuống.
"Em đã dự thính báo cáo của các quân đoàn, đều nói thú triều lần này đặc biệt dữ dội, tấn công gần như không có thời gian ngừng nghỉ, không kịp thở lấy một hơi, việc tiêu diệt cũng rất khó khăn."
Tần suất tấn công của đám thú biến dị trực tiếp ảnh hưởng đến tốc độ cứu viện của các quân đoàn, độ khó của việc phòng thủ và tiêu diệt tăng lên theo cấp số nhân.
Trì Nghiêu gắp một miếng thịt bò đút cho cậu.
"Có liên quan đến thể phân liệt của nó, thứ đó phát tán mùi sẽ khiến lũ thú trở nên hung hăng."
Những lời Cảnh Hi định nói đều bị cậu nuốt lại, má phồng lên nhai thức ăn.
Trì Nghiêu xoa đầu cậu, tiện miệng nói: "Có anh ở đây rồi, sợ gì chứ, máu nhiều mà, cùng lắm thì đến lúc đó, chẳng phải em biết hầm canh gà cho anh uống sao?"
Cảnh Hi bị chọc cười, cảm giác nặng nề trong lòng cũng vơi đi nhiều.
"Anh dám uống à?"
Trì Nghiêu: "Sao lại không dám, cùng lắm thì uống chung, anh em tốt có nạn cùng chịu."
Cảnh Hi: "..."
Sau khi Cừu Thiên Lâm đưa ra thời gian rõ ràng, tất cả mọi người ngồi xuống bàn thảo luận suốt hai tiếng, cuối cùng xác định được kế hoạch.
Hình ảnh ba chiều của Bùi Chấn Nhạc được chiếu lên giữa bàn tròn, ông nhìn mọi người, nghiêm túc nói: "Tổ đội do Phi Long và Cực Ảnh thành lập sẽ hộ tống dược phẩm đến các chiến trường, phân chia khu vực theo lưới để quét sạch theo từng khu."
Lâm Trình Đức: "Tôi không nói vậy, đừng đội mũ lên đầu tôi nha."
"Tinh tặc vốn dĩ là một đám người xấu rất đơn giản, chỉ cần lợi ích đủ lớn, bảo chúng đi về đông thì sẽ không đi về tây."
Trì Nghiêu cười nhạt: "Chỉ có điều là một số thứ trông người không ra người, ngày ngày không biết đang toan tính cái gì."
Đêm khuya, Cảnh Hi đang hoàn thiện kế hoạch tác chiến, Trì Nghiêu không làm phiền, một mình đi lên nóc chiến hạm để hóng gió.
Không xa trên mảnh đất cháy đen, vẫn có rất nhiều người đang đi lại. Đây không biết đã là lần kiểm tra thảm đất thứ mấy rồi, trong trại tạm gần đó thỉnh thoảng vọng lại tiếng hò hét, nghe có vẻ như đàn em trong đoàn đang trêu chọc đám tân binh của Phi Long.
Còn hai ngày nữa.
Bên tai vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Trì Nghiêu dựa người về phía sau, đúng lúc tựa vào người Ẩn Vệ.
Có đại gia này chắn gió, đột nhiên cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
"Gâu gâu?"
Trì Nghiêu dựa vào nó, nhắm mắt lại.
"Vẫn là mày sướng, có người đút cơm, có người chải lông, lại còn có người tìm vợ cho mày."
Từ sau khi kết thúc chiến tranh 333, địa vị của chú chó này trong Phi Long còn cao hơn cả anh, đi đến đâu cũng được cưng chiều như ngôi sao sáng, đám tân binh xếp hàng ngày ngày đút cơm, chải lông cho nó.
Cái đuôi của Ẩn Vệ quấn lại, đắp lên người anh, bắt chước tiếng sói con kêu mấy tiếng.
Trì Nghiêu: "... Biết rồi, đừng có giục."
Khi anh sắp thiếp đi, bên tai lại vang lên tiếng bước chân.
"Ngủ ở đây sẽ bị cảm đấy." Bạc Cận thấp giọng nói.
Nghe thấy giọng của hắn, Trì Nghiêu lập tức tỉnh táo.
Anh mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Bạc Cận ngồi xuống.
"Ông ngồi xa chút."
Bạc Cận nằm xuống cạnh anh, tự nhiên kéo cái đuôi chó phủ lên mình: "Tôi lạnh."
Trì Nghiêu: "..."
Biết xấu hổ chút đi được không.
Đột nhiên trên bụng lại có thêm một người nằm xuống, Ẩn Vệ ngẩng lên nhìn anh, móng vuốt trước móc ra, sẵn sàng tát bay tên mặt dày này.
Bạc Cận ngẩng đầu liền đối mặt với ánh mắt hung ác của nó.
"Cho tôi nằm một lát."
Cái chân trước đang định vươn ra của Ẩn Vệ giật giật một cái, cẩn thận ngửi ngửi, rồi quay đầu vờ như không thấy gì.
Không đánh lại được, thôi bỏ đi.
Trì Nghiêu: "..."
Chó của mình không thể yếu đuối thế này được.
Bạc Cận nằm ngắm trời đầy sao hồi lâu.
"Xin lỗi, những năm qua đã để con phải chịu nhiều khổ sở rồi."
Trì Nghiêu nhíu mày: "Tôi sinh ra đã phải chịu khổ hơn người khác, chẳng phải ông đã nói sao?"
"Nếu có thể chọn, đương nhiên cha không mong con phải đi theo con đường của con."
Giọng Bạc Cận rất thấp, "Từ khi cha có nhận thức, cha đã là một người cải tạo, không có lấy một cơ hội vùng vẫy. Mãi đến khi trưởng thành, vào quân đội, cha mới phát hiện ra sự tồn tại của mình là một sai lầm. Con có biết cảm giác hoàn toàn phủ định bản thân nó như thế nào không?"
Trì Nghiêu gối đầu lên cánh tay, giọng điệu hờ hững: "Tôi đương nhiên biết."
Như thể cả người bị xé toạc, tan vỡ thành những mảnh vải vụn, không thể tìm lại chính mình.
Bạc Cận bật cười khẽ: "Cũng đúng, con đã cảm nhận được điều đó sớm hơn cha mà."
Trì Nghiêu: "Tại sao ông lại vào quân đội?"
Bạc Cận: "Là lệnh của tổ chức cấp trên, đi theo Bạch Dật cũng vậy."
Trì Nghiêu: "Khi nào thì phản bội?"
Bạc Cận: "Sau khi gặp ba con và A Sâm."
Nghe đến đây, ánh mắt Trì Nghiêu lóe lên, giọng trở nên lạnh lùng: "Ông biết rõ mình không phải người bình thường mà còn hại ba tôi?"
Bạc Cận quay đầu nhìn anh một cái.
"Con biết mình không bình thường, tại sao còn hại Cảnh Hi?"
Trì Nghiêu: "..."
Trì Nghiêu hơi xoay người, quay lưng lại với hắn, hừ hừ nói: "Hi Hi tấn công mạnh quá, thần tiên cũng không chống đỡ nổi."
Bạc Cận: "Ai mà chẳng thế."
Trì Nghiêu: "..."
Khoe khoang gì chứ?
Bạc Cận gối đầu nhìn trời: "Nhưng lúc đó cha không nghĩ mình có thể có con, đứa trẻ di truyền gen đã cải tạo, sinh ra đã không bình thường."
Biểu cảm của Trì Nghiêu khẽ thay đổi.
"May mà từ khi cha con mang thai cho đến lúc sinh nở đều ở Bạch Hùng Toạ, cha và ba bàn bạc rồi quyết định giấu đi sự tồn tại của con, chỉ sợ tổ chức sẽ bắt con đi."
Nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt của Bạc Cận mới có chút dao động, "Nhưng kết quả là con vẫn bị mang đi."
Nghe đến đây, Trì Nghiêu quay người lại: "Cơn bão đó, là ông cố tình trốn tránh?"
Bạc Cận lắc đầu: "Bọn chạ quả thực đã gặp phải bão vũ trụ, bị cuốn đến một hành tinh rất xa và buộc phải hạ cánh. Bức xạ ở đó rất mạnh, thiết bị của bọn cha lại bị hỏng, ba con và A Sâm vì thế mà mắc bệnh, đến giờ vẫn phải nằm trong khoang điều trị định kỳ."
Trong đầu Trì Nghiêu hiện lên gương mặt hơi tái nhợt và tiếng ho không dứt của Cảnh Sâm.
"Vậy nên ông với Bạch Dật quyết liệt, quay lại đối phó ông ta?"
Bạc Cận lắc đầu: "Lúc đó cha không biết ông ta là người trong tổ chức. Có một số người cải tạo giống cha, họ vào quân đội, được yêu cầu đi theo các tướng quân khác. Cha cứ nghĩ mình chỉ tình cờ phải theo Bạch Dật mà thôi."
Người kia bề ngoài theo chân Triệu Hoành Nghĩa, thật ra chỉ xem ông ta là công cụ.
Bạc Cận: "Sau trận bão đó, cha từng nghĩ Bạch Dật phát hiện ra thân phận của cha nên mới ra tay với cha, nhưng nghĩ kỹ lại thì có gì đó không đúng."
Trì Nghiêu cười khẩy: "Nếu ông ta phát hiện ra thân phận của ông, ông ta chỉ ra tay với một mình ông thôi, làm sao có thể lôi cả quân đoàn Huyền Vũ xuống nước?"
Bạc Cận gật đầu: "Đúng vậy, nghĩ lại thì có thể ông ta cảm thấy cha luôn bề ngoài phục tùng nhưng thực chất bất tuân, vi phạm mệnh lệnh của tổ chức, nên dứt khoát giải quyết cha để đề bạt một người khác lên thay thế."
Đặt một quân cờ không nghe lời vào vị trí tốt nhất, Bạch Dật đã không còn đường lui, trừ khi ông ta tiêu diệt được Bạc Cận, nếu không tình hình bất cứ lúc nào cũng có thể vượt ra khỏi tầm kiểm soát của ông ta.
Kể từ khi gặp lại đến giờ, hai cha con họ lần đầu tiên có thể trò chuyện tử tế.
Nhân lúc con trai chưa nổi giận, Bạc Cận cố moi hết ruột gan ra để giải thích mọi chuyện.
Trì Nghiêu hỏi: "Cảnh Sâm nói Cừu Thiên Lâm chăm sóc Cảnh Hi là chuyện thế nào?"
Vừa dứt lời, anh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Bệnh của Cảnh Hi?"
Bạc Cận gật đầu: "Nhà họ Cảnh là quý tộc lớn, A Sâm lại trẻ tuổi tài cao, âm thầm muốn hại cậu ấy cũng không ít. Lúc đó, chúng ta không biết Bạch Dật đang nhắm vào ai, thậm chí cũng không thể chắc chắn hắn có phải là kẻ địch hay không, thế nên đã nhờ đến Cừu Thiên Lâm."
Trong cuộc đấu đá giữa các gia tộc lớn, mắc một căn bệnh không lớn không nhỏ cũng có thể tránh được nhiều rắc rối không cần thiết. Dù cho người này có đạt được thành tựu lớn đến đâu, trong mắt người khác vẫn là người có khiếm khuyết.
Nghĩ đến đây, Trì Nghiêu đứng dậy.
Bạc Cận hỏi: "Đi rồi sao?"
"Vợ tôi đang đợi."
Đi đến cửa sổ trời, anh nghiêng đầu cười: "Ở đây để ông nằm đi, dù sao ông cũng chỉ có một mình."
Bạc Cận: "..."
Chủ nhân đi rồi, Ẩn Vệ nhìn người trên bụng mình, lén lút bò ra ngoài.
"Con trai chạy rồi, ngay cả mày cũng muốn chạy sao?"
Ẩn Vệ khựng lại, ấm ức nằm xuống, hai chân trước che lấy mặt, tự nhốt mình vào thế giới riêng.
Quay lại khoang nghỉ ngơi, Cảnh Hi vẫn đang bận rộn trước bàn làm việc.
Trì Nghiêu đi tới, vòng tay ôm cậu từ phía sau.
"Vẫn chưa ngủ sao?"
"Không chuẩn bị chu toàn, em không yên tâm."
Cảnh Hi thả lỏng người, tựa vào anh: "Vừa rồi ở cùng với Ẩn Vệ à?"
Trì Nghiêu: "Sao em biết?"
Cảnh Hi: "Trên người anh có mùi thuốc dưỡng lông."
Nói xong, cậu bổ sung thêm: "Còn đắt hơn dầu gội của chúng ta nhiều."
Trì Nghiêu: "..."
Vừa rồi còn chưa cảm nhận rõ, nhưng chỉ cần Trì Nghiêu xuất hiện, cơn buồn ngủ của Cảnh Hi liền ập tới.
Cậu đứng dậy nắm tay Trì Nghiêu dẫn vào phòng ngủ: "Ngày mai chúng ta sẽ chốt đội hộ tống."
Cảnh Hi dùng một tay cởi thắt lưng vũ trang, đột nhiên bị ôm từ phía sau.
Trì Nghiêu tựa lên vai cậu: "Hi Hi."
Cảnh Hi khẽ cười: "Ừ?"
Trì Nghiêu: "Cha ba em chưa chết, họ vẫn còn sống."
Phịch.
Thắt lưng vũ trang trên tay Cảnh Hi đột nhiên rơi xuống đất, phát ra tiếng kim loại va chạm.
Nghe tiếng thở dốc ngắn ngủi, Trì Nghiêu đau lòng, xoay người cậu lại rồi ôm thật chặt.
"Đợi chiến tranh kết thúc, anh sẽ cùng em đi đón họ."
Cảnh Hi đưa tay ôm lại anh, hốc mắt đỏ lên.
"Vâng."
Hai ngày sau, Cừu Thiên Lâm với đầu tóc rối bù cùng các quân y đặt những hộp thuốc đã đóng gói gọn gàng lên bàn.
Cừu Thiên Lâm nói: "Không kịp làm thí nghiệm trên sinh thể sống, nhưng tôi đảm bảo có hiệu quả."
Trì Nghiêu rút ra một ống thuốc, lật qua lật lại xem xét một cách tùy ý.
"Anh làm việc tôi rất yên tâm."
Anh nhìn về phía Lâm Trình Đức và hình ảnh ba chiều của Bùi Chấn Nhạc: "Thế nào, hai người quyết định đi."
Bùi Chấn Nhạc và Lâm Trình Đức liếc nhìn nhau, gật đầu: "Hành động——"