Ở góc độ mà Bạc Cận không nhìn thấy, ánh mắt của Cố Thanh trở nên lạnh lẽo.
Ai dám nhòm ngó người của y thì hãy chuẩn bị tinh thần mà căng da ra.
Bạc Cận có chút bối rối.
Trong cuộc hôn nhân của họ, Cố Thanh luôn là người chủ động, lâu nay hắn chưa bao giờ cần phải lo lắng việc gì, dẫn đến việc bây giờ xảy ra vấn đề, hắn hoàn toàn không biết phải làm sao cho đúng.
Mặc dù ngoại hình của hắn không có nhiều thay đổi so với hai mươi năm trước, nhưng dù gì cũng đã trải qua biết bao năm tháng, Cố Thanh với tâm tư tỉ mỉ có lẽ đã nhận ra sự thay đổi của hắn, và cảm xúc dành cho hắn cũng đã thay đổi ít nhiều.
Thời gian gần đây, hắn cố gắng giữ khoảng cách nhất định với Cố Thanh, hy vọng có thể dành cho cả hai một khoảng thời gian để thích nghi, nhưng giờ nhìn lại, có vẻ đây không phải là một quyết định khôn ngoan.
Bạc Cận bất chợt nhớ lại câu con trai đã nói với hắn—"Trông cha có vẻ cô đơn và già yếu."
Hắn cứng đờ cả người.
Ly hôn là điều không bao giờ có thể xảy ra, cả đời này không bao giờ!
Đang suy nghĩ làm sao để cứu vãn trái tim của bạn đời thì nghe thấy Cố Thanh nói: "Em đã vắng mặt trọn vẹn hai mươi năm, anh có rung động với người khác cũng là bình thường, em không trách anh."
Giọng nói dễ nghe của Cố Thanh giờ trở nên khàn đục, nghe đầy uất ức nhưng lại kìm nén.
Bạc Cận: "......"
Những năm qua vì chuyện của tổ chức, hắn đã phải chạy ngược chạy xuôi, thời gian thì thiếu thốn, vợ thì nằm ngủ đông trong khoang y tế, còn con trai thì chịu khổ trong tổ chức, lòng hắn đau đớn vô cùng, làm sao mà có tâm trạng yêu đương với người khác được?
"Thanh Thanh."
Bạc Cận ngập ngừng một chút, nắm lấy tay của Cố Thanh đang siết chặt góc chăn, "Chúng ta nói chuyện nghiêm túc nhé."
Nói xong, Bạc Cận cảm thấy tay của Cố Thanh khẽ cứng lại.
Cố Thanh giọng ngập ngừng: "Bất kể anh đưa ra quyết định gì, em cũng sẽ không trách anh."
Bạc Cận: "......"
Cố Thanh quay lưng về phía hắn: "Người mà anh thích là ai? Em có quen không?"
Sau một hồi im lặng, Bạc Cận khẽ nói: "Em quen."
Thật sự có người sao?!
Bàn tay của Cố Thanh giấu dưới chăn đột nhiên siết lại, cắn chặt răng, cố gắng thả lỏng giọng nói: "Là ai vậy?"
Bạc Cận bật đèn ở đầu giường: "Em quay lại đây, anh sẽ nói cho em biết người đó là ai."
Cố Thanh do dự một lúc, ngồi dậy, trong nháy mắt gương mặt lạnh lùng trở nên uất ức.
Bạc Cận kéo y lại gần, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Em thấy không?"
Dưới ánh đèn vàng nhạt, đôi mắt trước mặt này phản chiếu tràn đầy bóng dáng của y.
Đầu ngón tay của Cố Thanh khẽ run lên, cố gắng nén nụ cười, lắc đầu: "Không thấy."
Bạc Cẩn: "......"
Hắn lại tiến gần hơn, hai đầu mũi gần như chạm vào nhau: "Em nhìn kỹ lại lần nữa nhé?"
Cố Thanh cố tình nói: "Nằm trong khoang y tế lâu quá làm em trở nên ngốc nghếch rồi, em thật sự không đoán ra được. A Cận, anh nói thẳng đi, em có thể chịu đựng được."
Bạc Cẩn: "............"
Thật sao?
Sao bác sĩ không nói gì về chuyện này?
Thấy bạn đời của mình hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngây ngốc, Bạc Cận kéo g lại gần, khẽ thở dài: "Người đó là em, đồ ngốc ạ."
Cố Thanh dựa vào vai của Bạc Cận, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng giọng nói vẫn uất ức: "Anh không cần giấu em đâu—"
Bạc Cẩn: "Anh không đáng tin đến vậy sao?"
Cố Thanh lắc đầu, đưa tay ôm chặt lấy hắn: "Em chỉ là không tin vào bản thân mình thôi."
Bạc Cẩn nới lỏng vòng tay một chút, cúi đầu nhìn y.
"Sự tự tin mà em từng có khi theo đuổi anh đâu rồi?"
Cố Thanh: "......"
Trong suốt thời gian học viện quân sự, Bạc Cận luôn là nam thần nổi bật, gần như tất cả các omega trong khoa chính trị quân sự đều không thể không bị anh cuốn hút.
Nam thần này có nhan sắc, dáng người và sức chiến đấu đều hoàn hảo, nhưng chỉ có điều anh không hiểu phong tình.
Anh hoàn toàn không để ý đến sự tán tỉnh của các omega, không biết có bao nhiêu alpha đã chửi rủa anh sau lưng, nhưng kiểu người lạnh lùng, không tiếp cận với ai và không rơi vào các mối quan hệ rắc rối này lại càng làm các omega điên cuồng hơn.
Trước khi ra tay, Cố Thanh đã quan sát hắn suốt cả một học kỳ.
Thay vì nói rằng hắn không hứng thú với những omega chủ động tán tỉnh, hay cố ý tạo dựng hình tượng lạnh lùng, thì đúng hơn là hắn chẳng có chút dây thần kinh nào về chuyện yêu đương.
Hắn đúng là một khúc gỗ.
Cố Thanh đã mất hơn ba năm để kiên nhẫn tưới tắm, mới khiến cho khúc gỗ này nảy mầm.
Cố Thanh khẽ cúi đầu: "Bây giờ sức lực của em không còn nữa, dáng người cũng tệ đi, còn phải định kỳ quay lại khoang y tế, em không còn là em của ngày xưa nữa."
Nghe đến việc dáng người tệ đi, hình ảnh vừa nãy khi y bước ra khỏi phòng tắm lại thoáng qua tâm trí của Bạc Cận, hắn không tự chủ được mà nuốt khan, giọng nói trở nên trầm hơn.
"Em nghĩ quá nhiều rồi."
Cố Thanh lặng lẽ nằm lại.
"Anh đừng an ủi em nữa."
Thấy bạn đời lại thu mình lại, Bạc Cận cảm thấy nhức đầu.
Phải làm sao đây, hay là nhờ con trai giúp đỡ nhỉ?
Thằng bé là người có nhiều mưu mẹo, chắc chắn sẽ có cách, nhưng lại không tránh khỏi việc bị chế giễu một trận.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Bạc Cận bỏ ý định.
Tự mình giải quyết thôi.
Cố Thanh bắt đầu đếm ngược trong đầu, nghĩ rằng nếu đếm đến không mà đối phương vẫn chưa nhào đến, thì y sẽ tung ra thêm một chiêu mạnh hơn.
Khi đếm đến ba, y cảm thấy có người dựa vào mình từ phía sau, y bị ôm chặt từ sau lưng.
"Suốt bao năm qua, tâm nguyện của anh chỉ là cùng em sống đến bạc đầu."
Bạc Cận siết chặt vòng tay: "Vì vậy em không cần phải luôn giữ vẻ trẻ trung, cũng không cần lo lắng về việc già đi."
Cố Thanh đang vui mừng vì sự chủ động hiếm hoi của bạn đời, nhưng giọng điệu bình thản của hắn lại làm mắt y bỗng chốc ướt nhòe.
Người bình thường chỉ cần sự đồng hành trung thành để cùng sống đến bạc đầu, nhưng đối với Bạc Cận, việc muốn cùng nhau bạc đầu thật sự quá khó khăn.
Cố Thanh tất nhiên biết vị trí của mình trong lòng bạn đời, nhưng nếu không ép một chút, thì những lời này sẽ bị hắn giữ trong lòng mãi, cả đời không nói ra.
Có câu này là đủ rồi.
Y xoay người đối diện với Bạc Cẩn: "Nhưng bây giờ em không còn chút sức hút nào cả, không có dáng người, cũng chẳng có cơ bắp—"
Bạc Cẩn: "Đó là lý do em không chịu nghe lời khuyên, cứ nhất quyết luyện tập mỗi sáng sao?"
Tất nhiên không phải vậy.
Cố Thanh tránh ánh mắt của hắn, không nói gì.
Trong mắt của Bạc Cận, điều này rõ ràng là một sự thừa nhận.
Bạc Cận: "Một thời gian nữa, em có thể bước vào giai đoạn điều trị bằng thuốc hoàn toàn, khi đó anh sẽ cùng em phục hồi, lấy lại cơ bắp."
Cố Thanh: "Ồ, vậy là anh vẫn thấy em không có cơ bắp."
Bạc Cận: "......"
Cố Thanh quay lưng lại, thở dài: "Thôi, không nói nữa, nói thêm em sẽ khóc mất."
Bạc Cận: "......"
Quay lại một nửa, Cố Thanh đột nhiên bị ép chặt.
"Ông xã?"
Bạc Cận chống tay hai bên người y, nắm lấy tay y, đan mười ngón tay vào nhau, ánh mắt lướt qua cái cổ duyên dáng đến xương quai xanh.
"Anh vốn định đợi em quen với môi trường mới—"
Nụ hôn của Bạc Cận nhẹ nhàng rơi xuống cổ, ngón tay của Cố Thanh không tự chủ được mà siết chặt lại.
Cuối cùng thì con trâu già cũng đã mắc câu.
Cố Thanh cười đắc ý, ôm vai Bạc Cận rồi xoay người ngồi lên đùi hắn, cắn một cái.
"Em thấy anh già rồi, suốt ngày nghĩ mấy chuyện linh tinh."
Cục diện bỗng chốc đảo ngược.
Người bạn đời vừa rồi còn buồn bã chết đi được, giờ đã nhào lên người hắn, vừa cắn vừa cào, lúc này Bạc Cận mới nhận ra mình bị trêu đùa.
"Đã hứa với ba là sáng nay sẽ cùng ba tập thể dục rồi."
Cảnh Hi hôn chào buổi sáng anh, thấy chưa đủ lại "chụt" thêm một cái lên mặt anh, "Anh có muốn dậy cùng em không?"
Sau hai giây im lặng, cậu thấy cánh tay trên eo mình được thu về, Trì Nghiêu xoay người lại, kéo tấm chăn trượt xuống eo lên cuộn tròn lấy người, trên người như viết rõ hai chữ "từ chối".
"Chú ý an toàn, chụt chụt."
Cảnh Hi: "......"
Lười thế mà sao vẫn giữ được dáng người vậy?
Cảnh Hi có một thoáng nghi ngờ.
Cậu sầm mặt, cúi người sờ sờ bụng Trì Nghiêu.
Không phải ảo giác của cậu, cơ bắp vẫn ở đó, rất đẹp, cảm giác sờ cũng rất tốt.
Không tự chủ được mà sờ thêm hai cái.
Trì Nghiêu giữ tay cậu lại, giọng đầy mệt mỏi lười biếng: "Em muốn tập thể dục ngoài sân hay tập trên giường?"
Cảnh Hi: "......"
Sau khi rửa mặt xong, bước ra khỏi phòng, đúng lúc nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến.
Cảnh Hi vừa ngẩng đầu đã thấy Bạc Cận và Cố Thanh tay trong tay bước xuống.
"Cha, ba." Cậu chào từng người một, không thấy ngạc nhiên khi thấy Bạc Cận cùng xuống.
Sau chuyện xảy ra hôm qua, trừ khi thần kinh thô quá thì không ai lại để xảy ra chuyện tương tự lần nữa.
Chỉ là thái độ của Cố Thanh lại khiến cậu có chút bất ngờ.
Tuy rằng trước hôm qua hai người họ cũng chẳng có gì mâu thuẫn, nhưng hôm nay trông lại hòa hợp một cách kỳ lạ.
Cố Thanh: "Trì Nghiêu còn ngủ à?"
Cảnh Hi theo sau hai người xuống lầu.
"Vâng, lịch sinh hoạt của anh ấy không giống con."
Cố Thanh: "Ở bên nhau lâu như vậy rồi, mà không bị ảnh hưởng đồng hóa lẫn nhau à?"
Cảnh Hi lắc đầu: "Dậy sớm là lấy mạng của anh ấy rồi."
Cố Thanh trêu chọc: "Một mình tập thể dục không thấy cô đơn sao?"
Cảnh Hi lắc đầu, hoàn toàn không cảm thấy gì cả.
Cậu tự nhận mình không phải người dính người, không phải chuyện gì cũng nhất định phải làm cùng người mình thích, hành động riêng một chút có thể cho cả hai một khoảng không gian tự do nhất định, có lợi cho việc ở chung lâu dài.
Hơn nữa chuyện tập thể dục cậu đã kiên trì hơn hai mươi năm rồi, luôn luôn chỉ có một mình, chưa từng nghĩ rằng nhất định phải cùng ai đó.
Cậu vốn dĩ nghĩ như vậy.
Nhưng nhìn thấy hai vị trưởng bối trong nhà vừa nói vừa cười, cả quá trình tỏa ra bong bóng màu hồng, cậu ghen tị hết sức.
Cố Thanh nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của cậu, không nhịn được cười, vỗ vai cậu.
"Cố gắng lên, kéo Trì Nghiêu vào đội ngũ của bọn mình."
Bạc Cận im lặng gật đầu, nhìn Cố Thanh với ánh mắt đầy ẩn ý nói: "Tập thể dục có lợi cho việc tăng tiến tình cảm giữa vợ chồng."
Cố Thanh: "......"
Liếc nhìn thấy vết hằn đỏ mờ mờ trên cổ áo của Cố Thanh, Cảnh Hi giả vờ như không hiểu: "......"
Khi Trì Nghiêu thức dậy, Bạc Cận và Cố Thanh đang ở trong bếp làm bữa sáng cho cả nhà, còn Cảnh Hi thì đang cho bầy mèo lớn mèo nhỏ ăn ở hiên sau.
Anh bước qua ngồi xuống cạnh cậu, bế một con lên ôm vào lòng.
"Ba bảo anh đến gọi em xuống ăn sáng."
"Ừ."
Cảnh Hi vuốt cằm của Hoa Sinh, nghiêng đầu nhìn anh: "Sáng nay cha cùng ba tập thể dục đấy."
Trì Nghiêu vò cái đầu nhỏ của Thổ Đậu: "Ồ."
Cảnh Hi nhắc khéo: "Cha bảo là cùng tập thể dục có lợi cho việc tăng tiến tình cảm."
Trì Nghiêu cười khẩy: "Em nghe cha nói nhảm à."
Cảnh Hi: "Trông hôm nay họ tốt hơn hôm qua nhiều lắm."
Trì Nghiêu nhìn cậu: "Em chắc cha nói tập thể dục mà cha nói với em là một chuyện không?"
Cảnh Hi: "......"
Cậu cố kéo lại chủ đề ban nãy: "Anh có muốn tập cùng em không?"
Trì Nghiêu: "Không."
Từ chối rất thẳng thừng.
Cảnh Hi: "Không thể thương lượng chút nào à?"
Trì Nghiêu xoa đầu cậu: "Tập mà không xuống giường thì còn cân nhắc được."
Cảnh Hi: "......"
Trên bàn ăn, Bạc Cận nhìn thấy Cố Thanh và hai đứa con cười nói vui vẻ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Tình trạng thế này mới là bình thường.
Nhìn Trì Nghiêu ăn rất ngon miệng, Cảnh Hi vừa vui lại vừa hơi chua xót: "Tay nghề của ba thật là tuyệt."
Cố Thanh nhìn thấu suy nghĩ của cậu, bật cười: "Cách làm rất đơn giản thôi, nếu con muốn học thì ba dạy cho."
Cảnh Hi: "Vâng!"
Thiếu tướng đại nhân lại sắp ra tay với nhà bếp rồi.
Trì Nghiêu nhất thời không biết nên thương hại dạ dày của ai, cười khổ: "Tùy sức thôi, không ai trông mong em thành đầu bếp đâu."
Cảnh Hi nhìn mấy chiếc bánh sandwich và salad hoa quả trên bàn, đầy tự tin: "Nhìn mấy món này không khó lắm, chắc em học được."
Thấy cha mình ân cần bóc trứng cho ba, Trì Nghiêu bỗng nhớ ra chuyện gì đó.
"Mấy hôm trước con đi nghe dự thính ở tổ trọng án với ông nội, nghe mấy người bên đó nói có một omega nhà họ Kim đang theo đuổi cha rất sát, ngày nào cũng mang cơm với hoa đến, thật hay giả thế?"
Bạc Cận run tay một cái, quả trứng vừa bóc xong rơi xuống bàn, lăn lông lốc.
"......"
"Nhà họ Kim?"
Cố Thanh liếc nhìn Bạc Cận, "Em nhớ là thế hệ này của nhà họ, người nhỏ nhất cũng đã kết hôn rồi phải không?"
Trì Nghiêu: "Nghe nói mới 24 tuổi, còn nhỏ hơn cả con."
"Ồ, thế hệ tiếp theo, còn rất trẻ."
Cố Thanh mỉm cười, dùng lực một chút, nước sốt cà chua từ chiếc sandwich chảy ra như máu, từ từ trượt xuống.
Bạc Cận: "......"
Hắn trừng mắt nhìn Trì Nghiêu một cái, vừa mới dỗ người ta xong, đừng có làm ầm lên nữa.
"Anh không quen biết, chưa từng nói chuyện, cũng chưa bao giờ nhận gì cả."
Bạc Cận chỉ nói một câu đã phủi sạch sẽ, rồi lấy một quả trứng khác ra bóc.
Trì Nghiêu cố nhịn cười, nhìn về phía Cố Thanh.
"Nếu thằng nhóc nhà họ Kim đó không từ bỏ, ba định làm gì?"
Bạc Cận vô thức cũng nhìn qua.
Tối qua Cố Thanh nói "chuẩn bị sẵn sàng", hắn cũng rất tò mò nếu chuyện này thật sự xảy ra, Cố Thanh sẽ chuẩn bị gì?
Cố Thanh từ tốn uống một ngụm cà phê: "Tất nhiên là tiêu diệt nhân đạo, những người tình nguyện làm kẻ thứ ba không có tư cách sống."
Bạc Cận: "......"
Trì Nghiêu/ Cảnh Hi: "......"
Thật là độc ác.
Cố Thanh đặt cốc xuống, mỉm cười: "Ba đùa thôi."
Bạc Cẩn: "......"
Trì Nghiêu/ Cảnh Hi: "......"
Nghe không giống như đang đùa chút nào.
Sáng sớm hôm sau, Cảnh Hi tỉnh dậy đúng giờ.
Trì Nghiêu cảm nhận được một cái chạm nhẹ trên môi, rồi nghe thấy một tiếng thở dài.
"Lại phải ăn "cẩu lương" của cha ba."
Trì Nghiêu: "......"
Một lát sau, nghe thấy tiếng đóng cửa, Trì Nghiêu xuống giường đi ra ban công.
Qua cửa sổ sát đất, anh thấy rõ đội ngũ tập thể dục buổi sáng đang rời khỏi cổng sân.
Ba người trong nhà đều cao ráo, đặc biệt là hai chỉ huy quân đoàn, dù mặc quần áo thể thao không mấy nổi bật cũng không thể che giấu khí chất mạnh mẽ của họ.
Cố Thanh trông gầy, nhưng đứng cạnh họ lại chẳng hề thua kém chút nào.
May mà đây là khu vực quân sự, nếu ba người này mà chạy bộ ở khu dân cư bình thường, ngày nào cũng bị vây kín đến ngạt thở.
Cố Thanh và Bạc Cận dường như có một lực hấp dẫn vô hình, chưa chạy được bao xa đã dính lấy nhau, Cảnh Hi lẻ loi chạy theo sau họ, trông thật đáng thương.
Tiểu Hắc:【Đúng là nghe mà thấy đau lòng, nhìn mà chảy nước mắt.】
Trì Nghiêu: "......"
Cảnh Hi như cảm nhận được gì, quay đầu nhìn qua, nhưng chỉ thấy rèm cửa khẽ đung đưa.
Sáng ngày thứ ba, khi bên cạnh có động tĩnh, Trì Nghiêu đã tỉnh dậy.
Một cái chạm nhẹ trên môi, bên tai nghe thấy một tiếng thở nhẹ, Trì Nghiêu gần như lập tức hiểu ra.
—— Lại là một ngày phải ăn "cẩu lương".
Trì Nghiêu: "......"
Nghe thấy tiếng động của Cảnh Hi khi thức dậy, Trì Nghiêu vươn tay kéo cậu lại, chậm rãi mở mắt.
Cảnh Hi: "Đánh thức anh à?"
Trì Nghiêu: "Nếu không thích cùng chạy với cha ba, thì chạy khác đường hoặc tập ở phòng gym trong nhà cũng được."
Cảnh Hi lắc đầu: "Cả nhà cùng tập cảm giác cũng không tệ."
Trì Nghiêu: "......"
Là họ cùng tập, em chỉ là cái bóng đèn thôi.
Cảnh Hi cúi xuống hôn lên trán anh: "Anh ngủ tiếp đi."
Nói xong, rất nhanh chóng đi vào phòng tắm rửa mặt.
Đợi khi Cảnh Hi ra ngoài, Trì Nghiêu mở mắt, tức tối nhìn lên trần nhà.
Không ngủ được nữa.
Đến ngày thứ năm, nghe thấy tiếng đóng cửa, Trì Nghiêu không thể nằm yên được nữa.
Anh lật qua lật lại, lật đi lật lại, mà vẫn không ngủ được.
Đi ra ban công, thấy ba người như thường lệ khởi động xong rồi ra ngoài, Trì Nghiêu ho nhẹ một tiếng.
Cảnh Hi nhìn về phía anh: "Sao anh dậy sớm vậy?"
Trì Nghiêu khoanh tay dựa vào lan can: "Hôm nay trời đẹp."
Cảnh Hi mỉm cười: "Rất hợp để tập thể dục."
Một lát sau, Trì Nghiêu nhìn hai người lớn cách đó mười mét đang chạy bộ dính lấy nhau, thấp giọng hỏi Cảnh Hi: "Mỗi ngày theo sau họ, sao em chịu nổi vậy?"
Cảnh Hi: "Không có họ thì không có anh, chỉ dựa vào niềm tin đó mà cố thôi."
Trì Nghiêu: "......"
Em cũng giỏi lắm.
Phía trước, Bạc Cẩn Cận lại, thấy hai đứa con bám vào nhau thì thầm ở phía xa, khóe mắt không khỏi ẩn hiện nụ cười.
Ngôi nhà này, cuối cùng cũng có dáng vẻ của một gia đình.
Đến khu huấn luyện, Trì Nghiêu chê các thiết bị quá nhàm chán, kéo Cảnh Hi đấu tay đôi.
Hai người bình thường ân ái, nhưng mỗi khi đấu tay đôi thì như sống mái, không ai nể ai.
Cố Thanh hoàn thành một loạt động tác phục hồi chức năng, nhận lấy khăn Bạc Cận đưa, vừa lau mồ hôi vừa nhìn hai người đang đánh nhau ở phía xa, trong lòng có chút ghen tị.
"Hai alpha thì không cần phải lo lắng điều gì, thật tốt."
Bạc Cận đứng bên cạnh: "Còn phải thực lực ngang nhau nữa."
Cố Thanh: "Đánh nhau cường độ thế này, chẳng trách Trì Nghiêu lười biếng mà vẫn giữ được dáng."
Bạc Cận cúi nhẹ đầu nhìn y: "Muốn tập thử không?"
Ánh mắt Cố Thanh lóe lên: "Được không?"
"Cơ thể của em bây giờ vẫn có thể hồi phục hoàn toàn." Thấy ánh mắt Cận thoáng chút u ám, Bạc Cẩn nắm lấy tay Cận, "Nhưng chỉ cần không tập quá nặng thì chắc sẽ không sao."
Cố Thanh mỉm cười: "Vậy thì nhờ ông xã chỉ giáo nhiều hơn."
Sáng sớm, khó nhất là giai đoạn từ khi mở mắt đến lúc rời giường, nhưng sau khi dậy rồi thì Trì Nghiêu lại không thấy khó chịu gì.
Sau một trận đánh thoải mái, Trì Nghiêu về nhà tắm chiến đấu, cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Cảnh Hi lau tóc bước ra từ phòng tắm khác.
"Cảm giác tập thể dục buổi sáng thế nào?"
Trì Nghiêu: "Cũng không tệ."
Cảnh Hi chậm rãi gật đầu: "Vừa rồi em có xem, cả tháng này trời đều đẹp."