Trì Nghiêu vốn có thể chịu đựng được mùi rượu trắng kém chất lượng của Lý Bác, nhưng sau khi ngửi thấy tin tức tố của Cảnh Hi, anh cảm thấy không nên làm tổn thương mũi mình như thế.
AI trong nhà thi đấu nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường của tin tin tố, một nhóm vệ sĩ AI bay về phía Lý Bác, thực hiện việc cưỡng chế cách ly.
Nhân viên y tế hậu cần vội vã tiến vào, tiêm cho hắn thuốc ức chế và thuốc ổn định.
Trì Nghiêu vốn định để Lý Bác chịu khổ thêm chút nữa, nhưng lúc này toàn bộ tâm trí của anh đều đặt lên tin tức tố của Cảnh Hi.
Bao nhiêu năm tiếp xúc, nhưng đây là lần đầu tiên anh ngửi thấy tin tức tố của đối thủ không đội trời chung.
Khi tất cả mọi người trong nhà thi đấu đều bị tin tức tố hung hãn của Lý Bác hành hạ đến mức chết đi sống lại, Trì Nghiêu vẫn bình thản bước ra khỏi sân, nâng tay áo lên hít một hơi thật sâu.
"Thì ra cậu có mùi thế này." Trì Nghiêu lẩm bẩm, vừa hạ tay xuống lại không nhịn được hít thêm một lần nữa.
Mùi này, gây nghiện.
Không khí trong nhà thi đấu nhanh chóng được lọc sạch, các sĩ quan bị ảnh hưởng sau khi tiêm thuốc ổn định đều dần hồi phục.
"Thiếu tướng Cảnh không hề bị ảnh hưởng chút nào."
"Vớ vẩn, với cấp độ tin tức tố của cậu ấy, ai có thể làm cậu ấy bị ảnh hưởng chứ?"
"Cùng là thiếu tướng, tôi cứ tưởng cấp độ tin tức tố của Thiếu tướng Lý và Thiếu tướng Cảnh cũng ngang nhau."
"Đến giờ vẫn chưa ai ngửi được tin tức tố của cậu ấy, cậu nên hiểu cậu ấy mạnh đến mức nào rồi."
Alpha có cấp độ tin tức tố càng cao thì khả năng kiểm soát bản thân càng mạnh, càng khó bị ảnh hưởng bởi môi trường bên ngoài.
Bùi Chấn Nhạc nhìn trò hề này, càng thêm không hài lòng với Lý Bác.
Ông không phản đối sự cạnh tranh lành mạnh giữa các sĩ quan, nhưng chơi tiểu xảo không thắng nổi rồi nổi điên lên thì thật quá kém cỏi.
"Trận đấu kết thúc ở đây, tất cả giải tán tại chỗ."
Như mọi khi, cô đem đồ đã giặt sạch tới, cất gọn vào tủ.
Lúc rời đi, chợt nhớ ra gì đó, cô nói với Cảnh Hi: "Lão đại, có thể ngài chỉ tiện miệng nói thôi, nhưng đứa trẻ đó lại ghi nhớ trong lòng rồi. Nếu có thời gian, ngài có thể đến thăm nó không?"
Cảnh Hi đặt chiếc lược xuống, nhìn qua: "Thiết Hùng? Nó làm sao?"
Xuân Cầm kính cẩn nói: "Hôm qua sau khi ngài thu súng của nó, nó khóc suốt một đêm, sáng nay còn bị sốt nữa."
Cảnh Hi nhíu mày, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh cánh tay nhỏ bé của Thiết Hùng lúc giơ ra muốn giữ lấy cậu.
Khẩu súng mà Thiết Hùng đeo trên lưng nặng đến vài cân, đối với một đứa trẻ bốn, năm tuổi thì đó là một gánh nặng không nhỏ, lâu dài có thể ảnh hưởng đến sự phát triển chiều cao.
Hai ngày trước, Cảnh Hi đã tranh thủ thời gian để cải tiến một khẩu súng khí nén, đổi cho khẩu súng mà Thiết Hùng mang theo.
Súng khí nén có ngoại hình nhỏ gọn và tinh xảo hơn súng thường, lại khó có khả năng phát nổ, an toàn hơn nhiều.
Nhưng cậu không ngờ phản ứng của đứa trẻ lại lớn đến vậy.
Cảnh Hi đứng dậy, cùng Xuân Cầm đi đến chỗ Thiết Hùng ở.
Nói cũng lạ, trong cả Cực Ảnh, chỉ có một mình Thiết Hùng là trẻ con, ngoài nó ra, người nhỏ tuổi nhất cũng đã trưởng thành rồi.
Một đứa trẻ đơn độc ở giữa đám tinh tặc hung ác, thật sự rất lạc lõng.
Đến ngoài cửa, Cảnh Hi theo Xuân Cầm đẩy cửa vào, mặt cậu cứng đờ.
Phong cách trang trí của căn phòng trẻ em với tông màu đen u ám này khiến da đầu cậu tê dại.
Tường được sơn màu đen không đồng đều, treo một số xương động vật, phía trên đầu giường của Thiết Hùng còn treo một chiếc đầu sói lớn hơn cả người nó.
Với kích thước này, ít nhất phải là đầu của một con Lang Vương cấp bốn.
"Xuân Cầm?"
Thiết Hùng đang nằm trên giường, nghe thấy động liền rên rỉ, âm thanh yếu ớt như muỗi kêu, hoàn toàn khác với dáng vẻ luôn tràn đầy năng lượng thường ngày.
Cảnh Hi nhìn từ xa.
Thiết Hùng đang dán miếng hạ sốt trên trán, gò má đỏ bừng, mắt sưng húp đến không mở ra nổi, nói chuyện thì liên tục nấc nghẹn, trông rõ ràng vừa khóc xong.
Xuân Cầm tiến đến sờ trán nó, thay một miếng dán hạ sốt khác.
"Lão đại đến thăm con."
"Lão đại?" Thiết Hùng sốt đến mơ màng, căn bản không nghe rõ cô nói gì, chỉ vừa nghe thấy hai từ "lão đại" đã không nhịn được mà nấc nghẹn lần nữa.
"Xuân Cầm." Thiết Hùng kéo tay áo của cô, "Lão đại có phải không cần con nữa không?"
Xuân Cầm: "Ngài ấy không bỏ con đâu."
Thiết Hùng: "Nhưng ngài ấy... ngài ấy thu súng của con rồi – con không còn việc làm nữa, hu hu – lão đại chắc chắn là muốn vứt bỏ con rồi hu hu –"
Giọng nó khóc khàn đặc, Xuân Cầm ngẩng đầu nhìn Cảnh Hi, mặt đầy bất lực.
Cảnh Hi bước tới.
Cậu đại khái đã đoán ra nguyên nhân.
Cậu vốn nghĩ Thiết Hùng chỉ đơn giản là thích súng mà thôi, có vẻ cậu đã sai.
"Đừng khóc nữa." Cảnh Hi kéo ghế ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó, "Nếu em thích khẩu súng đó, anh trả lại cho em."
Thiết Hùng nghe thấy giọng nói, cố gắng mở mắt ra, thấy đúng là lão đại, tuyến lệ lại lần nữa vỡ òa, còn xì ra một bong bóng nước mũi thật to.
"Hu oa oa oa oa –"
Cảnh Hi: "..."
Cái bong bóng này phải chọc vỡ mới lau được hả?
"Lão đại! Hu hu hu –"
Thiết Hùng đưa tay về phía Cảnh Hi.
Cảnh Hi nhìn cái mặt lấm lem của nó, vẫn ôm nó vào lòng.
"Đừng khóc nữa."
Cảnh Hi không giỏi an ủi người khác, huống chi là an ủi trẻ con, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng nó.
Càng như thế, Thiết Hùng càng muốn khóc, khóc đến mức không thể nói nổi.
Lão đại tốt như vậy, thế mà nó lại không thể ở lại đây, thật quá bi thương!
Cảnh Hi bị làm ồn đến đau đầu, nhìn về phía Xuân Cầm tìm kiếm sự giúp đỡ, ánh mắt vô tình phát hiện một điều bất thường, cậu nghiêng đầu nhìn kỹ.
Trên mu bàn tay tròn trịa của Thiết Hùng bỗng mọc ra một lớp lông tơ màu vàng kim, móng tay vốn tròn trịa cũng đang dài ra và dày lên với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Đồng tử của Cảnh Hi co rút lại, cậu bắt lấy cổ tay nó đưa lên trước mặt quan sát kỹ.
Ngoài móng tay, da lòng bàn tay cũng trở nên dày hơn.
Cậu bất giác nhớ đến đêm đó ở khu mỏ, cơ thể của mặt nạ vàng cũng biến đổi như thế.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Là bệnh? Hay là biến dị?
Cảnh Hi ngẫm nghĩ, ánh mắt dừng lại trên những con số khắc trên tay cậu bé, liệu có liên quan đến chuyện này không?
Cậu nghiêm túc hỏi: "Xuân Cầm, có thuốc không?"
Xuân Cầm lướt nhìn qua, từ hộp thuốc lấy ra một ống tiêm và tiêm vào tay của Thiết Hùng.
"Nó còn nhỏ, khi cảm xúc quá mạnh sẽ không thể tự kiểm soát."
Cảnh Hi nhìn lớp lông tơ trên tay của cậu bé từ từ rụng xuống, móng vuốt dần trở nên mỏng hơn và ngừng phát triển, lòng bàn tay cũng trở lại mềm mại như trước.
Cậu hỏi không chút biểu cảm: "Thiết Hùng thường xuyên như thế này sao?"
Xuân Cầm cất hộp thuốc đi: "So với trước đây thì ổn định hơn nhiều, đây là lần đầu tiên trong nửa năm qua nó mất kiểm soát."
Cảnh Hi: "Có số liệu kiểm tra không?"
Nghĩ rằng cậu không yên tâm, Xuân Cầm kính cẩn đáp: "Có, lát nữa tôi sẽ gửi vào thiết bị của ngài."
Sau khi tiêm thuốc an thần, Thiết Hùng dần bình tĩnh lại. Nó ngẩng đầu nhìn Trì Nghiêu, tự mình lau sạch nước mắt.
"Lão đại, con không có chỗ nào để đi, ngài có thể đợi con lớn thêm chút nữa rồi hãy bỏ con đi được không?"
Ánh mắt của Cảnh Hi lướt qua hàm răng nanh nhọn của cậu bé, thần sắc trầm trọng, lạnh lùng nói: "Anh sợ em cầm súng quá nặng nên mới đổi cho em, không phải định bỏ rơi em."
Thiết Hùng không hiểu: "Không nặng mà."
Cảnh Hi: "Ừm, là lỗi của anh."
Không ngờ lão đại lại xin lỗi nó!
Thiết Hùng vội lắc đầu: "Lão đại không sai!"
Cảnh Hi nắm lấy tay cậu nhóc đã gần như hồi phục: "Có đau không?"
Thiết Hùng: "Không, còn rất là đã."
Cảnh Hi: "......"
Cảnh Hi: "Đã?"
Thiết Hùng nghiêng đầu suy nghĩ: "Giống như khi được đi vệ sinh vậy."
Cảnh Hi: "........"
Sau khi dỗ dành đứa trẻ xong, Cảnh Hi bước ra khỏi phòng, gương mặt cậu ngay lập tức trở nên u ám.
Hình ảnh bàn tay với móng vuốt nhọn cứ ám ảnh trong đầu cậu.
Đi được nửa đường, cậu đột ngột dừng bước.
Nếu như sự biến đổi này có liên quan đến những con số trên cánh tay, vậy còn Trì Nghiêu thì sao?
Cơ thể của anh cũng có gì đó không bình thường?
Rốt cuộc Cực Ảnh đang che giấu bao nhiêu bí mật?
Ở đầu bên kia, Trì Nghiêu khóc đến mức đầu như sắp nổ tung.
Anh cuối cùng cũng hiểu cảm giác của Thiết Hùng khi bị anh bắt nạt đến khóc là như thế nào.
Mệt mỏi quá.
Ngoài khoang tàu, có tiếng gõ cửa, AI báo có người đưa đồ đến.
Anh lết thân đi lấy.
Là một ống tiêm, trên thân ống đánh số "5".
Thiết bị bên cạnh rung lên, phó quan Giang Phong gửi tin nhắn đến.
【Thưa ngài, tôi đã cho người gửi thuốc ức chế qua rồi, vì họ không tiện vào nên ngài tự tiêm nhé.】
Thuốc ức chế?
Trì Nghiêu bước vài bước rồi đột nhiên dừng lại, lúc này mới nhận ra.
Lẽ nào, cơ thể Cảnh Hi khóc lóc như vậy không phải là vấn đề gì nghiêm trọng, mà là cậu ấy đã bước vào kỳ mẫn cảm rồi?
Nghĩ đến nét mặt bất thường của Cảnh Hi, Trì Nghiêu bật cười lắc đầu.
Anh đã quên mất, alpha bình thường sẽ có kỳ mẫn cảm như thế.
Nhưng một người như Cảnh Hi cũng có người mà cậu thích ư?
Vì sao mà triệu chứng của kỳ mẫn cảm lại mạnh đến vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Nghiêu: Đã chịu đựng kỳ mẫn cảm mà mình không đáng phải chịu [kiên cường lau nước mắt]
Cảnh Hi: Cảm ơn [gương mặt lạnh nhạt]
Trì Nghiêu: Nói cho tôi biết cậu thích ai, tôi sẽ xem xét việc tha thứ cho cậu.
Cảnh Hi: Anh đoán đi.
Trì Nghiêu:...
PS: Kỳ mẫn cảm thiết lập riêng: cảm xúc càng dao động mạnh thì triệu chứng của kỳ mẫn cảm càng mạnh. Những kẻ vô tâm như Trì Nghiêu sẽ không có kỳ mẫn cảm.
Kally: Sao tác giả nói Nghiêu nhà em vô tâm, tuy là cũng đúng