Sau khi củng rớt Hoắc Chiêm Lâm, Hoắc Bắc Hành giống như không có việc gì ngồi tại chỗ, còn thở phào nhẹ nhõm, vị trí nam chính đã được giữ lại.
Nhìn Hoắc Chiêm Lâm trên mặt đất, vốn định làm bộ như không phải do mình làm, nhưng mà quá sức vui vẻ đi, nụ cười khóe miệng căn bản không kiềm lại được.
Đối với trí thông minh hiện tại của Hoắc Bắc Hành che giấu mà nói thực sự là quá khó khăn, cuối cùng là trực tiếp lộ luôn cúi đầu nhìn Hoắc Chiêm Lâm trên mặt viết rõ hung thủ là tôi đó.
Hoắc Bắc Hành: "Anh, sao anh lại ngồi trên mặt đất thế? "
Hoắc Chiêm Lâm:...
Nếu mặt mi mà không cười thì cũng không ai nói là mi thiếu đạo đức đâu?
An Nhất vừa nhìn thấy một màn này, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy thoải mái, thì ra thuộc tính chó của Hoắc Bắc Hành đối với mỗi người đều bình đẳng, không chỉ riêng mình cậu độc chiếm là được.
Lúc trước nghe An Thiều Phong nói hai anh em này cạnh tranh hơn thua trong giới kinh doanh, An Nhất mặc dù không có phản đối nhưng trong tiềm thức cũng cho rằng tình cảm giữa hai em mặc dù không giống như thù địch ta sống ngươi chết nhưng cũng sẽ không quá tốt.
Trước khi cậu chưa tới thành phố lớn, vẫn cho rằng tình thân là một thứ không thể dứt bỏ, tình cảm là tất yếu nếu không có sẽ dẫn đến cuộc sống thay đổi, cho dù nhẫn tâm đến đâu cũng thì tình thân đó vẫn sẽ còn.
An Nhất đối với cha nuôi là tình cảm như vậy, cho dù lúc còn nhỏ cha nuôi đối xử với cậu cũng không tốt lắm phần lớn thời gian trong cuộc đời đối phương sống đều trong mơ màng, nhưng cậu coi đối phương là cha hai người sống nương tựa vào nhau, năm hai mươi hai tuổi, đối phương bị bệnh, An Nhất vẫn là bận rộn trước sau để cho đối phương an ổn đi qua đoạn đường cuối cùng của cuộc đời.
An Thiều Phong lúc trước cũng là nhìn thấy đặc điểm này của An Nhất, mới tuyệt không sợ đối phương sẽ không đồng ý liên hôn.
Bởi vì An Nhất là người sẽ nhớ rõ những người đối xử tốt với cậu, đồng thời cũng sẽ không tệ bạc với đối phương.
Bởi vì phần tốt này, cậu nhận được không quá nhiều cho nên mỗi lần gặp đều cảm thấy quý trọng.
Nhưng khi An Nhất vừa đến thành phố lớn lại phát hiện, loại tình thân này như một cong chỉ nhỏ, chỉ cần lưỡi dao sắc bén mang tên lợi ích nhẹ nhàng vạch một cái sẽ đứt ngay, một năm qua nghe chuyện không ít chuyện bát quái từ Trần Lâm, lúc đầu cậu vẫn còn có thể hoài nghi bọn họ không phải đều là thân thích của nhau sao, vì sao lại nhẫn tâm xuống tay một chút lưỡng lự cũng không có về sau cậu dần dần hiểu được, thì ra có người không quá quan trọng tình cảm thứ họ muốn nhất chính là lợi ích và chức danh.
Hoắc gia là gia tộc danh vọng cao thì lợi ích nhiều, cho nên An Nhất cảm thấy quan hệ giữa hai anh em sẽ không quá tốt, vừa rồi nghe Chu Thục nói quan hệ hai người tốt, cậu còn chưa tin.
Nhưng mà hiện tại nhìn Hoắc Chiêm Lâm đang ngồi trên mặt đất vẻ mặt bất đắc dĩ, cậu đột nhiên lại tin.
Mối quan hệ giữa hai anh em này là thực sự tốt.
Nếu đổi lại là người khác, đã sớm động tay động chân rồi.
Vậy là sau tất cả, ếch xanh nhỏ là người khác 🙂
Anh trai của Hoắc Bắc Hành là người trọng tình nghĩa.
An Nhất đứng dậy hỏi tình hình của Hoắc Chiêm Lâm: " Anh Hoắc anh không sao chứ. "
Không đợi Hoắc Chiêm Lâm mở miệng, Hoắc Bắc Hành: "Anh ta không sao! "
Hoắc Chiêm Lâm:...
Anh cảm ơn mày ghê.🙂
Hoắc Chiêm Lâm đứng dậy không so đo với Hoắc Bắc Hành, tự động ngồi trên ghế đơn bên cạnh, giơ tay cầm một quả quýt bóc ra, ăn được mấy múi, sau đó đưa phần quýt còn lại quýt cho Hoắc Bắc Hành, "Rất ngọt đó. "
Hoắc Bắc Hành đưa tay nhận lấy.
An Nhất vừa nhìn thấy cảnh này, không ngờ rằng Hoắc Chiêm Lâm cũng không so đo sự quá đáng vừa rồi của Hoắc Bắc Hành, hiện tại ăn được quýt ngọt, còn có thể chia cho Hoắc Bắc Hành, đây chính là tình huynh đệ cảm động trời xanh.
Hoắc Bắc Hành nhận quýt ngoan ngoãn nói cảm ơn, chia một nửa cho An Nhất, sau đó bỏ nửa còn lại vào miệng.
Ngũ quan Hoắc Bắc Hành trời sinh ra đã đẹp nên dù chua đến mặt mày nhăn nhíu lại cũng vẫn còn đẹp chán, sau đó đưa tay cướp quýt trong tay An Nhất về, quýt chua như vậy không được cho bà xã ăn, nhưng lấy về bà xã thấy mình như vậy là đối xử không tốt không sinh em bé cho mình nữa thì phải làm sao bây giờ, đúng lúc này Hoắc Chiêm Phong tới gọi hai người qua kia, Hoắc Bắc Hành giơ tay nhét quýt vào tay Hoắc Chiêm Phong.
"Chú, chú ăn."
Hoắc Chiêm Phong:...
Thật sự là là đứa cháu hiếu thảo của chú mà.
Đừng cho là chú đây không nhìn thấy mặt mi ăn chua đến mở không ra được kia.
Sau đó nhìn thoáng qua An Nhất một cái, hai người cũng có giao tình trong tiệc đính hôn, đối phương hiển nhiên cũng nhớ rõ ông, cười vẫy vẫy tay với ông, nhìn thật ngoan ngoãn.
Hoắc Chiêm Phong gật đầu chào hỏi An Nhất, nhìn về phía Chu Thục: "Em dâu, cha bên kia đang tìm hai đứa nó, anh mang theo Chiêm Lâm và Bắc Hành qua đó"
Chu Thục: "Đi đi, chỗ này của em cũng không có chuyện gì. "
Hoắc Chiêm Lâm và Hoắc Bắc Hành lúc trước bởi vì một ít chuyện khó nói nên có một thời gian rất dài không cùng nhau xuất hiện trong tầm mắt Hoắc gia, mọi người suy đoán quan hệ hai anh em này có tốt thật hay không, chuyện này chắc cũng chỉ có hai anh em tự biết làm một người mẹ Chu Thục ít nhiều cũng mang theo bộ lọc sẽ cảm thấy quan hai đứa tốt hơn.
Nhưng mà chắc trong Hoắc gia cũng chỉ có một mình cô cho rằng như vậy.
Hiện tại hai người đồng thời xuất hiện trong buổi tiệc, lão gia đương nhiên sẽ muốn mọi người cùng nhau nói chuyện,chẳng qua Hoắc Chiêm Phong cảm thấy nói cũng là nói vô ích, dù sao Hoắc Bắc Hành đang ngốc, cho dù là nói chuyện vui vẻ để hai anh em ở chung hòa thuận cũng vô dụng thôi.
Trừ phi Hoắc Bắc Hành có thể tiếp tục ngốc.
Nhưng ai cũng có thể nhìn ra, Hoắc Bắc Hành xảy ra chuyện căn bản không phải là ngoài ý muốn, về phần người đứng sau là ai, hiện tại cũng không biết.
Hoắc Bắc Hành tuy rằng ngốc, nhưng cũng có thể nghe hiểu lời người khác, biết là muốn đi thăm ông nội, không có dị nghị gì, liền ngoan ngoãn đứng lên, chỉ là lúc đi không nỡ nên nhìn An Nhất vài lần.
"Bà xã, anh đi đây."
Ai không biết, còn tưởng rằng sẽ một đi không trở lại.
Từ khi đến nhà chính, Hoắc Bắc Hành liền phát hiện có rất nhiều người lúc nào cũng nhìn An Nhất, An Nhất ở nơi nào ánh mắt liền đuổi theo đến đó, điều này làm cho anh rất khó chịu.
Tuyệt đối không chỉ có một người muốn cướp đi vị trí nam chính của mình.
Hoắc Bắc Hành mỗi bước đi đều lưu luyến nhìn An Nhất, thật ra An Nhất cũng cảm thấy có chút không tự nhiên, dù sao ở Hoắc gia người duy nhất cậu quen biết cũng chỉ có Hoắc Bắc Hành.
Chu Thục nhìn ra, trấn an nói: "An Nhất, con cứ xem đây như nhà mình, thoải mái đi"
An Nhất: " Thật không?"
Chu Thục: " Ừ, thoái mái đi con"
Theo đó An Nhất tựa như rau câu mềm oặt nằm liệt ở đó, thân thể mềm ra thể hiện bản thân tui rất thoải mái.
Vẫn còn một thời gian nữa mới tới giờ ăn, Chu Thục: " Con ăn trước một ít trái cây nè"
An Nhất gật đầu: " Dạ. "
Hai người không ai nói ra, ai cũng không đụng vào đĩa quýt chua kia.
An Nhất: Ếch xanh nhỏ thông minh.jpg
Lúc này cách đó không xa có một thiếu niên thân hình cực cao, không phải là ai khác chính là người cùng đứng đón người ở cửa với Hoắc Chiêm Lâm.
An Nhất ngẩng đầu nhìn, thì ra là nhóc ngốc kia.
Hoắc Tiêu mười bảy tuổi, trong đám hậu bối của Hoắc gia cực kỳ xuất sắc, trổ hết tài năng cũng có thể nói là đàn áp tứ phương, thế cho nên mắt có chút cao hơn đầu, ngoại trừ những người nhóc cảm thấy đáng tôn kính ra thì còn lại cho dù là trưởng bối trong nhà nhóc cũng ném quả mặt thối ra cho người ta nhìn.
Hoắc Tiêu đi tới rồi quy củ chào hỏi Chu Thục: "Dì. "
"Không ạ" Hoắc Tiêu khéo léo cự tuyệt, ánh mắt nhìn về An Nhất đang ngồi ở một bên " Con tới đây tìm anh ấy chơi"
Nhóc thế mà chỉ thẳng danh An Nhất.
Chu Thục có chút ngoài ý muốn, dù sao cũng An Nhất lần đầu tiên đến Hoắc gia, đứa cháu trai này của cô mắt cao hơn đầu, đối với Hoắc Bắc Hành cưới nam thê cực kì bài xích, không nghĩ tới nó sẽ tới mời An cùng đi chơi.
Tuy rằng hai người chênh lệch sáu tuổi, nhưng An Nhất nhìn trẻ hơn tuổi thật, nếu nhìn thoáng qua thì không lớn hơn Hoắc Tiêu bao nhiêu, trong tiệc có vài người ngươi tới thì ta lui cực kì ăn ý, Hoắc Tiêu ở trong đám tiểu bối cực kì nổi bật nên không hợp mắt ai, chủ yếu là nó cũng không muốn.
Trừ bỏ những đứa trẻ còn trẻ người non dạ, bất luận là thân phận gì cũng đều phải trưng thái độ hòa hợp với mọi người vào dịp Tết Nguyên Đán, đổi lại ngày thường đều bị so sánh với nhau bị trưởng bối ảnh hưởng thế hệ nhỏ cũng cạnh tranh theo, một chút tuổi thơ cũng không có, nếu vậy thì đối phương tìm đến An Nhất chơi một chút cũng là chuyện tốt.
Chu Thục nhìn về phía An Nhất đang nằm một đống trên ghế ở bên cạnh: " Con có muốn cùng đi chơi với Tiểu Tiêu không?"
Cô nói thế nào cũng đã có tuổi, cũng có khoảng cách thế hệ với người trẻ tuổi, nghĩ đến An Nhất có thể vì e dè cô nên không tiện đi chơi với Hoắc Tiêu, nên liền chủ động hỏi.
An Nhất thì sao cũng được, bởi vì ở đâu cũng bị người ta nhìn, nếu Hoắc Tiêu tới mời cậu, cậu cũng không tiện vứt mặt mũi của đứa nhỏ ngốc này, nên chào Chu Thục sau đó đứng dậy đi.
Hoắc Tiêu thấy An Nhất vừa đứng lên, hừ lạnh một tiếng, xem ra cũng là một người biết điều.
Sau đó dẫn An Nhất đi vào phòng cờ vua, phòng cờ vua xem như là nơi giải trí tiêu khiển duy nhất của Hoắc gia, diện tích không nhỏ. An Nhất vừa đi vào, Hoắc Tiêu đóng cửa lại, gương mặt thối lập tức xuất hiện.
Hoắc Tiêu đánh giá người trước mắt, diện mạo không khác gì tiểu bạch kiểm trong ấn tượng của nhóc, Hoắc Tiêu khinh thường nhất chính là người không biết tự cố gắng lại đi theo những người có tư tưởng tà đạo kia, chớ đừng nói đối phương thân là một người đàn ông, lại chấp nhận gả cho một người đàn ông khác đó là chuyện có bao nhiêu vớ vấn chớ.
Hiển nhiên hiện tại An Nhất bị nhóc phân loại vào trong đám người đi theo tà đạo lệch lạc.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là, đối phương gả cho Hoắc Bắc Hành, là sau này có thể an ổn sống hưởng thụ, nhóc muốn đối phương nhận rõ hiện thực, gả cho Hoắc Bắc Hành ư, An Nhất căn bản không xứng, không đủ cách.
Hoắc Tiêu lạnh lùng hỏi: "Anh có biết tình huống bây giờ là như thế nào không? "
An Nhất vừa nhìn nhóc con to xác, lại nhìn bài poker trên mặt bàn, "Ba thiếu một? "
Hoắc Tiêu:...
Hoắc Tiêu hít sâu một hơi: "Tôi nói về tình cảnh hiện tại của anh. "
An Nhất luôn cảm thấy đối phương hình như muốn nhắc nhở mình cái gì đó, sắp tới đến giờ cơm rồi, An nhất nhất biểu tình nghiêm túc nói:
" Ý cậu là tôi không thể lên bàn ăn cơm?"
Hoắc Tiêu: "Anhh..."
An Nhất xua tay: " Cậu yên tâm, sẽ không xảy ra tình huống như vậy, Hoắc Bắc Hành sẽ không đồng ý, một bát cơm của anh ấy có một nửa chén là của tôi. "
Vào thời điểm này, ưu điểm của Hoắc Bắc Hành không thể không thể hiện ra.
Phân chia tài sản đều cho hai người là một người chồng tốt.
Hoắc Tiêu chân mày giật giật, "Ai quản anh có ăn hay không! Tôi đang nói về chuyện anh là một người vợ là nam"
An Nhất nhìn nhóc, đối phương còn chưa tới 18 tuổi còn chưa thể coi là một người trưởng thành, hừm, tạm thời xếp nhóc vào cùng một nhóm với Hoắc Bắc Hành.
An Nhất: " Cậu muốn nói gì?"
Hoắc Tiêu nhìn thẳng cậu sự kinh bỉ và xem thường trong mắt không thèm che dấu, căn bản nhóc cũng không cần che dấu, từ nhỏ nhóc chính là ưu tú nhất trong lứa cùng thời, không ai có thể so sánh với nhóc, Hoắc Tiêu tự mãn cao ngạo xem thường người từ trong núi đi ra, hai mươi ba tuổi chỉ có một tấm bằng tốt nghiệp cấp ba.
" Anh cảm thấy bản thân mình xứng đáng đứng bên cạnh anh Bắc Hành sao? Anh có thể có được vị trí hôm nay chẳng qua là bởi vì anh Bắc Hành xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại thêm một ông thầy bói chết dẫm không biết từ đâu chui ra nói nhảm, anh mới có cơ hội bước vào cửa Hoắc gia, mới có thể gả cho anh Bắc Hành. "
Mục tiêu duy nhất của nhóc chính là Hoắc Bắc Hành, trong mắt nó Hoắc Bắc Hành là một ngọn núi lớn mà nhóc ngưỡng mộ nhưng lại không thể vượt qua được, khi còn nhỏ nhóc đã nghe người khác nói Hoắc Bắc Hành ưu tú như thế nào, đạt được bao nhiêu chiếc cúp, thi đậu vào trường kinh doanh hàng đầu thế giới, chẳng ngại cái danh phong lưu lãng tử đó chính là tính thích tự do tiêu sái độc nhất của Hoắc gia.
Sống trong gia tộc áp lực nặng nề này, Hoắc Bắc Hành sống tùy ý phô trương, lại không mất đi năng lực cùng dã tâm, đối với chuyện gì xảy ra cũng không thèm để ý, dường như làm cái gì cũng giỏi không có ai có thể làm tốt hơn Hoắc Bắc Hành cả.
Trên người đối phương, có rất nhiều thứ nhóc hướng tới, đồng thời cũng dạy nhóc không ít đạo lý.
Nhưng chính là một người xuất chúng như vậy bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cưới một người không có học thức không có bản lĩnh, đối phương lại là nam, căn bản không xứng với Hoắc Bắc Hành, lúc Hoắc Bắc Hành bình thường lại tuyệt đối sẽ không thèm liếc mắt nhìn người như An Nhất dù chỉ là một cái.
Mà lúc này hai người kết hôn, không thể nghi ngờ đây chính là vũ nhục Hoắc Bắc Hành.
Nhìn An Nhất không nói nói gì, Hoắc Tiêu: "Sao anh không nói gì?"
An Nhất trên mặt không có cảm xúc gì: " Tôi nghĩ cậu nói rất đúng"
Sự thật cũng như đối phương nói, tám chín phần mười.
Hoàn hảo khơi gợi lên tính công kích bằng từ ngữ của Hoắc Tiêu.
"Coi như anh cũng có chút tự mình hiểu lấy" Hoắc Tiêu cười lạnh một tiếng, bắt đầu mở chế độ mỉa mai trào phúng, hòng đánh thức lương tâm người này chuyện người này dựa vào việc gả cho một người đàn ông khác để không phải lao động mà được hưởng lợi: " Theo tôi được biết, anh chỉ có bằng tốt nghiệp cấp ba, tới An gia làm con nuôi đã được một năm rồi, trong thời gian đó sao anh không dựa vào năng lực chính mình để phát triển nâng cấp bản thân ngược lại còn đồng ý gả cho một người đàn ông khác, anh không cảm thấy xấu hổ sao?"
An Nhất: " Làm sao cậu biết tôi không nỗ lực cố gắng?"
"Chỉ bằng một năm này anh không có bất kỳ thành tựu nào." Hoắc Tiêu: "Cũng đúng thôi, anh chỉ có bằng tốt nghiệp cấp ba thì cũng không làm nên được trò trống gì!"
Dứt lời, đôi mắt An Nhất tối sầm lại,những chữ bằng tốt nghiệp cấp ba này, trong thời gian ba năm từ mười tám đến hai mươi mốt tuổi của cậu đó là cơ hồ là cấm kị không được phép xuất hiện.
Từ nhỏ cậu lớn lên trong khe núi, mỗi ngày xuống ruộng làm việc, biết rõ như vậy cuộc sống sẽ không có triển vọng gì, cho nên từ tiểu học liền bắt đầu liều mạng đọc sách, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã từ nhà đi học, đi mấy cây số đến trường học bên kia núi, cho dù đường mùa đông dốc đứng trơn trượt, cậu cũng chưa từng vắng mặt.
Bởi vì cậu biết, đó là biện pháp duy nhất giúp cậu thay đổi cuộc sống, cậu không muốn mơ màng sống qua ngày, cậu muốn đi ra ngoài núi nhìn một chút, khát vọng bức thiết, muốn trèo ra khỏi cái giếng khô luôn vây khốn tầm mắt của cậu, muốn vượt qua ngọn núi lớn nguy nga này.
Nỗ lực cũng không thất bại, thành tích của An Nhất vẫn rất tốt, cậu cắn răng mạo hiểm tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, đăng ký chuyên ngành mình yêu thích, hy vọng có thể thi đậu vào một trường đại học chuyên ngành thiết kế.
Cậu cũng thi đậu, chẳng qua người cuối cùng đi học đại học không phải là cậu, mà là con trai của thôn trưởng, danh ngạch đại học của cậu bị trộm, ba năm sau đó, An Nhất không gượng dậy nổi, chỉ dựa vào thời gian mới chậm rãi chấp nhận hiện thực.
Bởi vì cậu biết, đó là biện pháp duy nhất thay đổi vận mệnh, cậu không muốn sống trong hồ đồ, cậu muốn đi ra ngoài núi nhìn một chút, khát vọng, cấp bách, muốn trèo ra khỏi cái giếng khô vây khốn tầm mắt của cậu, muốn vượt qua ngọn núi lớn nguy nga này.
Nhưng chuyện đó vẫn ở mãi trong lòng, cậu không phải là bằng tốt nghiệp cấp ba, cậu thi cậu, cậu thật sự đã thi đậu.
Nhưng ảm đạm cũng chỉ chợt lóe lên, An Nhất nhìn thiếu niên tràn đầy kiêu ngạo trước mắt.
" Cậu không thấy không có nghĩa là tôi không cố gắng."
" Nỗ lực không có thành quả chính là vô ích, không có gì khác biệt."
"Có sự khác biệt."
"Không có!"
Hai người nhanh chóng đi vào chế độ gà con battle ở trường tiểu học.
An Nhất: " Tôi nói có có! "
Hoắc Tiêu: "Chính là không có, không có không có! "
An Nhất: "Cậu cái đồ con nít thì biết cái gì?"
Hoắc Tiêu: " Tôi là con nít, con nít cũng cao hơn anh nửa cái đầu, anh chính là không cố gắng! "
An Nhất: " Tôi nói là tôi có"
Hoắc Tiêu: "Tôi nói không có thì không có, có bản lĩnh anh đánh tôi đi. "
Bốp!
Hoắc Tiêu thuận thế bị một đập.
Hoắc Tiêu:...
An Nhất ở bên cạnh mồm mép nói: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe được yêu cầu vô lý như vậy. "
~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
An Nhất: Thật sự là không có cách nào, thỏa mãn nhóc vậy.