Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão

Chương 14: Hoa Hồng



+

Sau khi mất mười tệ, ba người nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó tự động lấy điện thoại di động ra, tải app chống gian lận quốc gia.

Cố Linh Linh rút ra khỏi bi thương, vén tóc xuống, lấy khí từ bụng giọng mạnh mẽ: " Được rồi, các đồng chí hiện tại không phải là lúc thương tâm, chỉ mười tệ mà thôi, nếu hôm nay sản phẩm được chọn là của chúng ta thì nhất định có thể kiếm về! Đi thôi, bây giờ đi đến tòa nhà thương hiệu."

An Nhất cầm túi tài liệu, nhỏ giọng phản đối: " Chúng ta không đi được"

Cố Linh Linh nhìn về phía cậu, nghi hoặc nói: "Không đi, vậy đi thế nào, giá vé mười đồng đã lọt vào túi của tổ chức lừa đảo. "

Vừa tức thì luôn.

An Nhất giải thích: "Ý tôi là, nếu chúng ta đi bộ, thì chúng ta sẽ không đủ thời gian đến đúng giờ"

Nói xong cầm lấy điện thoại di động, ấn màn hình sáng, chỉ còn có 15 phút nữa là đến thời gian bắt đầu lựa chọn.

Cố Linh Linh:...

Lâm Cứu:.....

Nếu là từ chỗ hiện tại đang đứng mà đi bộ đến quầy lễ tân của tòa nhà để đăng kí cũng không kịp.

Thực sự không thể đi mà phải chạy🙂

Sau đó chỉ thấy ba người một đường chạy như điên trên đường phố, họ đã dùng hết sức mình như cuộc chạy đua nước rút trước kì thi đại học hay tình trạng sức khỏe kém mà trong vài năm nay đột nhiên biến mất.

Mẹ kiếp.

Mẹ kiếp!

Sắp trễ rồi!!

Tối nay chương trình radio chọn bài hát, phải chọn một bài hát tên thời gian đã chạy đi đâu rồi??"

Mấy người thở hồng hộc đi vào tòa nhà, nhưng thời gian eo hẹp, căn bản không cho bọn họ nghỉ ngơi thở dốc, hiện tại chính là thời khắc sinh tử, một là bắt kịp thì sống còn không thì chết, lần đầu tiên đạt được cơ hội quan trọng như vậy, ai mà không muốn giữ lấy chứ!

Để tránh cho giấc mơ của ba người chết yểu, Cố Linh Linh vội vàng sửa sang lại mái tóc có chút lộn xộn do chạy như điên vừa rồi và chiếc váy đỏ rực rỡ trên người.

"Tôi đến quầy lễ tân để đăng ký. An Nhất, bây giờ cậu đi thang máy lên tầng bảy chờ, lát nữa trợ lý giám đốc sáng tạo thương hiệu sẽ bắt đầu xác nhận những phòng làm việc đến sau đó nộp bản thảo. Nói xong nhìn về phía Lâm Cứu: "Lâm Cứu, cậu cầm quần áo mẫu đi tới phòng chuẩn bị ở tầng ba, chỗ đó cung cấp cho các phòng làm việc công cụ sửa lại quần áo, cậu đem đồ mẫu ủi lại một chút, chờ xong xui chúng ta lên lầu bảy tìm An Nhất"

An Nhất và Lâm Cứu tỏ vẻ OK

Sau đó ba người chia làm ba hướng đi, An Nhất dùng tốc độ nhanh nhất đến lầu bảy, nhìn thấy trước một cánh cửa kính trong suốt có không ít người đang ngồi chờ, trong tay đều cầm túi bản thảo như cậu, hẳn là chờ đối chiếu bản thảo với bên thương hiệu, An Nhất còn chưa kịp thở ra liền vội vàng đi xếp hàng.

Bởi vì đến trễ, An Nhất ở cuối hàng, là người cuối cùng, nhưng cũng may bắt kịp.

Các phòng làm việc khác đa số đều có năm sáu người cùng nhau chờ, mà trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng chỉ có một, dù sao phòng làm việc của bọn họ tổng cộng cũng chỉ có ba người🙂

Nhưng không sao, chim sẻ mặc dù nhỏ nhưng lục phủ ngũ tạng đầy đủ.

Không lâu sau cửa văn phòng được mở ra từ bên trong, một người đàn ông dáng đi thướt tha bước ra ngón tay tạo dáng thành hoa lan, người nọ đẩy đẩy kính trên mặt giả bộ ho khan, giọng nói cực kì nhỏ: "Hoan nghênh mọi người, hôm nay đến tham gia buổi lựa chọn của thương hiệu, tôi là trợ lý của giám đốc sáng tạo ý tưởng thương hiệu lần này, hiện tại do tôi bắt đầu gọi tên studio gọi tới tên nào thì đem bản thảo tới đưa cho người bên cạnh tôi là được"

Một nhân viên nhỏ mỉm cười với mọi người.

Danh sách phòng làm việc được đưa lên ba phút trước, Cố Linh Linh dùng tốc độ  200 dặm/h vọt tới quầy lễ tân, mới kịp đăng kí xác nhận.

Giày cao gót phát huy tối đa công dụng của giày chạy bộ.

Trợ lý bắt đầu gọi tên từng phòng: "Sky Studio." "

" Đây"

"Alfie Studios..."

Lúc tới tên phòng làm việc của An Nhất, trợ lí giật giật chân mày giọng điệu có chút kinh ngạc: "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng? "

Tên này đọc lên trong giây lát đó ánh mắt mọi người đều tề tụ trên người An Nhất.

Lúc này An Nhất vừa nghỉ ngơi không bao lâu, khuôn mặt trắng nõn còn ửng hồng bởi vì chạy nhanh, nhìn ánh mắt thăm dò khác thường của những người khác da đầu nổi lên cơn tê dại.

Tuy rằng tên phòng làm việc quả thật có chút khiến người khác khó hiểu, nhưng cũng không cần nhìn cậu như vậy nha

Nhìn ánh mắt đầy khó hiểu của trợ lý, An Nhất nuốt nước miếng, giống như không cho lý do, đối phương sẽ không bỏ qua.

An Nhất sờ sờ tai: "Êm là một cô gái ngọt ngào"

Mọi người:...

Trợ lý gật gật đầu, giơ tay kiểu hoa lan chỉ chỉ An Nhất: " Cậu được lắm!. "

Cất bản thảo xong, xoay eo cùng nhân viên nhỏ trở về văn phòng.

Chờ Cố Linh Linh và Lâm Cứu từ dưới lầu lên, đã có hai tổ đi vào phòng làm việc giới thiệu ý tưởng của mình.

Thấy An Nhất đã giao bản thảo rồi, tảng đá đè nặng trong lòng Cố Linh Linh cũng được thả xuống: " Cũng may là kịp"

Sau đó cô như nhớ ra một chuyện rồi nói: " Tôi vừa biết được một tin tốt"

An Nhất tò mò: " Tin tốt gì?"

Cố Linh Linh: "Vừa rồi lúc tôi đăng ký, lễ tân nói với tôi, cho dù lần này những phòng làm việc không được lựa chọn sản phẩm thì phía thương hiệu cũng sẽ tặng một ít quà nhỏ coi như là quà an ủi tinh thần tích cực tham gia và làm việc chăm chỉ. "

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng hiện tại rất nhiều phòng làm việc ở đây không ai lại muốn được tặng quà nhỏ cả tất cả ai cũng muốn được chọn, độ nổi tiếng của thương hiệu này không nhỏ nếu được chọn cơ bản có thể  đứng vững chân trong giới thiết kế.

Rất nhanh nhân viên ở cửa gọi, "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng, đến các bạn rồi! "

Ba người mỗi người hít sâu một hơi, cất bước đi vào văn phòng.

Diện tích văn phòng lựa chọn không nhỏ, trang trí khoa trương lại lộng lẫy, giám đốc sáng tạo cùng trợ lý vừa rồi ngồi ở trước bàn, nhìn bản thảo An Nhất mang đến.

"Đồ mẫu có mang đến không?"

Lâm Cứu: "Có mang đến"

Giám đốc sáng tạo: " Được vậy bây giờ các bạn chọn một người đại diện nói cho tôi biết điểm sáng tạo ở đâu?"

Lâm Cứu cầm  đồ mẫu xung phong đi tới, trên mặt không có chút sợ hãi nào.

Đây đây sân khấu của mình tới rồi.

Cố Linh Linh thấy thế lông mày nhảy dựng, tuy rằng năng lực làm việc và ý tưởng của Lâm Cứu không tệ nhưng bình thường thời điểm không đáng tin cậy quá nhiều, hiện tại để cho đối phương ra lỡ làm hỏng chuyện là xong đời, vừa muốn mở miệng gọi đối phương lại đã bị An Nhất ngăn lại.

Cố Linh Linh nhỏ giọng ở bên tai cậu nói: "Lâm Cứu đi xui xui xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mất mặt thì làm sao bây giờ? "

An Nhất khoanh tay nhìn bóng lưng Lâm Cứu, vẻ mặt bình tĩnh: "Không có việc gì, da mặt cậu ta dày. "

Cố Linh Linh:...

An Nhất: "Hơn nữa Lâm Cứu là một tên kh.ủng bố. "

Cố Linh Linh:!

Vậy thì càng không thể đi lên!!

Sau đó năm phút sau, Cố Linh Linh hoàn toàn lĩnh hội được sự k.ủng bố của Lâm Cứu.

Lâm Cứu cầm hàng mẫu hăng say trình bày đã năm phút, cuối cùng vẫn cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó, bắt đầu ngẫu nhiên chọn lựa khán giả may mắn giao lưu, đi tới trước mặt giám đốc sáng tạo: "Vị đại ca này, anh nói xem mẫu áo của chúng tôi thế nào?! "

Các phòng làm việc khác đều là an phận thủ thường, mang theo ngữ khí lấy lòng, sợ lúc giới thiệu nói sai một câu, để lại ấn tượng gì không tốt cho bên thương hiệu, dù sao giới thiết kế đều biết nhau, danh tiếng thiết kế cũng cực kỳ quan trọng, nếu bị thương hiệu nào công khai xa lánh, vậy thì thiệt thòi to rồi.

Nhưng mà tới "trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng", đều là mấy người trẻ tuổi, mới ra đời nên không biết cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, Lâm Cứu đi lên liền bắt đầu xưng huynh gọi đệ, đối mặt với nhiệt tình bất thình giám đốc sáng tạo sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc trả lời: "Rất... Rất tốt. "

" Đúng không, tôi cũng cảm thấy rất được" Nói xong Lâm Cứu vỗ vỗ bả vai giám đốc sáng tạo, "Nào, đứng lên. "

Giám đốc sáng tạo:???

Lâm Cứu vỗ vỗ hàng mẫu: "Đứng lên, đến thử xem. "

Giám đốc sáng tạo từ chối: "Không, không. "

Lâm Cứu: "Đều là huynh đệ, khách khí cái gì, đến, thử xem, thử xem nào. "

Trợ lý đứng dậy, big gan, lại dám đối với giám đốc sáng tạo của bọn họ như vậy, vểnh ngón tay hoa lan lên "Sao cậu có thể..."

Lâm Cứu chỉ về phía anh ta, ngắt lời: "Đừng vội, vị huynh đài này thử xong liền đến các hạ, mỗi người ai cũng đều có phần. "

An Nhất:...

Cố Linh Linh:...

Khủ.ng bố xã hội làm cho xã hội phải sợ hãi, phong cách làm việc thì bất chấp nắng mưa.

Chờ ba người từ văn phòng đi ra đến khu vực chờ kết quả, đều có một loại cảm giác như mới tỉnh khỏi giấc mộng.

An Nhất mua một chai nước cho Lâm Cứu, người nói đến cổ họng sắp khô hạn.

Lâm Cứu khàn giọng nói: " Cám ơn!"

Không lâu sau liền có phòng làm việc được gọi vào, chờ khi đi ra thì trong tay cầm mặt nạ quà tặng do thương hiệu tặng, giải thưởng an ủi.

Ba người ngồi ở khu chờ nhắm mắt lại, lỡ có ai cầm hợp đồng đi ra bọn họ liền xong rồi.

Chỉ cần bọn họ không nhìn thấy thì chính là không có.

Ba người nhắm mắt dưỡng thần, rất nhanh đã gọi đến "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng".

Đám người An Nhất đi vào.

Giám đốc sáng tạo và trợ lý đã rời đi, trong văn phòng chỉ có một nhân viên nhỏ nhìn họ cười như hoa, "Xin chúc mừng. "

Trên mặt bọn họ xuất hiện biểu cảm trước nay chưa từng có.

Đây là thứ bọn họ có thể có sao?

Nhân viên nhỏ: "Các bạn không được chọn."

Ba người:...

Không được chọn còn chúc mừng cái gì?!

Còn nữa! Còn nữa!!

Nhân viên nhỏ cầm đồ đưa đến tay An Nhất, "Đây là phần thưởng an ủi của các bạn. "

An Nhất cúi đầu nhìn hộp quà nhỏ màu hồng trong tay.

  ?

Sao mà không giống như những người khác.

Duỗi tay mở ra, ba chiếc nhẫn nhựa màu hồng đập vào mắt.

An Nhất nghi hoặc: "Đây là cái gì vậy? "

Nhân viên nhỏ: " Quà tặng an ủi."

Lâm Cứu nhìn chiếc nhẫn nhựa mà thằng nhóc 5-10 tuổi hay xài: "Không phải ai cũng được tặng mặt nạ sao? "

Nhân viên nhỏ: "Đây là một lời chia buồn đặc biệt." "

Ba người: "..."

Anh bớt thả rắm với tụi tui đi.

Đừng cho chúng tôi không biết đây là mua trong một cửa hàng nhỏ ở tầng dưới, 4 tệ một cái, 3 cái 10 tệ.

Nhưng đã không được chọn, phần thưởng an ủi gì đó cũng không xấu hơn nữa chiếc nhẫn nhỏ này, lại còn rất hợp với tên phòng làm việc của bọn họ.

Nhưng trước khi đi ra, nhân viên nhỏ lại nhét cho bọn họ một tấm danh thiếp, "Giám đốc chúng tôi nói, thiết kế của các bạn tuy rằng không đủ tiêu chuẩn nhưng ý tưởng thiết kế vô cùng táo bạo, sau này công ty có lựa chọn sản phẩm cũng sẽ thông báo cho phòng làm việc của các bạn, hy vọng các bạn tiếp tục cố gắng. "

Tấm danh thiếp này cho ba người một chút an ủi tâm lý, sau đó ở ven đường đem nhẫn chia, nhìn chiếc nhẫn hoạt hình, An Nhất đột nhiên nhớ tới Hoắc Bắc Hành, chọn một cái có hoa hồng.

Mãnh nam sẽ đeo hoa.

Sau khi tạm biệt An Nhất đi đến cửa hàng hoa một chuyến, dự định mua một ít hoa hồng về nhà, lúc đi ra khỏi cửa hàng hoa đã là 6h tối mặc dù trời sắp vào mùa thu, nhưng thời gian sáng vẫn chiếm phần lớn thời gian trong ngày, sáu giờ tối  trời vẫn còn sáng mặt trời còn chưa có ý định đi.

An Nhất bắt taxi về nhà, xe vừa dừng lại trước cửa Hoắc gia, An Nhất liền nhìn thấy tài xế Hoắc gia sắp xuất phát.

Nhìn thấy An vừa trở về, tài xế thuần thục từ trong cửa sổ xe thò đầu ra, "An Nhất thiếu gia, giờ tôi đi đón thiếu gia tan lớp học võ, cậu muốn đi không? "

Về nhà cũng không có việc gì phải làm, nhìn hoa hồng trong tay, ếch xanh nhỏ liền đồng ý đi theo.

Tài xế cũng biết hôm nay An Nhất ra ngoài làm việc, chờ đối phương lên xe hỏi, "An Nhất thiếu gia, hôm nay công việc thế nào? "

An Nhất vẻ mặt tang thương: "Quá khứ đen tối không nên nhắc tới"

Người lái xe:...

Hiểu rồi, không sao.

Lớp học võ là từ sau khi Hoắc Bắc Hành ngốc, Hoắc gia liền sắp xếp cho Hoắc Bắc Hành học, không vì cái gì khác, trước khi ngốc Hoắc Bắc Hành gây thù quá nhiều, nếu đối thủ chọn thời điểm Hoắc Bắc Hành ngốc ra tay thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Tuy rằng từ nhỏ Hoắc Bắc Hành đã học judo, nhưng hiển nhiên Hoắc gia cảm thấy một môn không đủ, dù sao trước kia nếu anh không cẩu tả như vậy, cũng không cần học hai thứ.

Tài xế dừng xe trước cửa phòng tập quyền anh là một phòng tập thể dục cỡ lớn, An Nhất hỏi vị trí của Hoắc Bắc Hành liền xuống xe đi vào trong.

Vừa vào cửa, một trận "ưm ưm a a" đập vào mặt An Nhất.

Không biết còn tưởng rằng cậu tới một nơi không đàng hoàng.

Nhìn tầng trệt của khu tập, mọi người đều rất chăm chỉ, đấm sắt, chạy bộ, luyện chân.

Ếch xanh nhỏ tỏ vẻ: Tất cả mọi người đều là mãnh nam.

Sau đó dựa theo vị trí tài xế đưa đi xuống tầng hầm, nơi đó là khu vực tự do chiến đấu.

An Nhất vừa đi tới trước cửa đã nghe thấy tiếng hoan hô cùng tiếng kêu gào bên trong, cực kì náo nhiệt.

Ếch xanh nhỏ nắm trong tay hoa hồng nhẹ nhàng mở cửa đi vào, đưa mắt nhìn thấy bên trên đài thi đấu cách đó không xa vây quanh không ít người.

An Nhất:?

Không phải là một lớp học quyền anh sao?

Sao nó không giống như trong tưởng tưởng của cậu.

Chờ đến gần nghe người khác nói mới biết, hôm nay có người ở bên câu lạc bộ khác đến thi đấu, cho nên lớp học tạm thời bị hủy bỏ, hiện tại đang đánh trên đài.

An Nhất ngửa đầu nhìn trong đám người, trận đấu này sắp kết thúc, khi hết trận tuyển thủ chuẩn bị đổi người.

Tuyển thủ của câu lạc bộ khác bước lên sàn trước, trên người mặc quần thể thao dài tới đầu gối, một thân cơ bắp khoa trương.

Bởi vì đánh trên đài, rất nhiều người không thuộc khu vực chiến đấu đều vì náo nhiệt mà đến xem.

Nhìn thấy đối phương to con, người nọ nuốt nước miếng, "Mẹ kiếp, tỷ lệ cơ thể trên người hắn mất cân bằng nghiêm trọng. "

"Tôi có cảm giác hắn có thể vặn đầu tôi xuống được."

"Câu lạc bộ của chúng ta có khi nào sẽ thua không?."

Hiện tại tỷ số là 2-2, trận cuối cùng, đối phương hiển nhiên là tuyển thủ xếp hạng mạnh nhất.

Người trong phòng tập quyền anh cười nói: " Không, người lên đài tiếp theo  là con át chủ bài của phòng tập chúng tôi, phong cách thi đấu của anh ta rất tàn nhẫn, đáng sợ"

Dứt lời, An Nhất liền nhìn thấy Hoắc Bắc Hành trên tay quấn băng gạc, xốc dây thừng lên, cong người bước lên sàn.

Đôi mắt trong suốt bị tàn nhẫn thay thế, tóc chải ngược ra sau đầu, lông mày sắc bén, phong cách lãng tử ngày xưa được thay thế bằng khí chất cường tráng, thân hình cao lớn tỷ lệ vóc người tam giác ngược mang đến cảm giác tương xứng, cánh tay rắn chắc hữu lực và mạnh mẽ. Sau khi lên đài, anh ấy không nói một lời nào, ngay cả khi bên kia có buông lời tàn nhẫn, anh ấy vẫn không thèm quan chỉ đơn giản là làm nóng người, kéo căng cơ bắp của mình theo các động tác duỗi cơ.

2

An Nhất gần như là sững sờ nhìn Hoắc Bắc Hành trên đài, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Hoắc Bắc Hành như vậy.

Tiếng còi báo hiệu trận đấu bắt đầu, đối thủ lập tức bắt đầu tấn công, Hoắc Bắc Hành nghiêng người né tránh, đưa tay đánh trả lại một quyền.

Cảm giác sức lực thật lớn, trái tim An Nhất đều đập bình bịch theo, nhìn biểu tình thống khổ của đối thủ cậu cảm thấy bụng dường như co rút đau theo.

Rất nhanh tuyển thủ đối phương bị đánh nằm xuống đất, cánh tay Hoắc Bắc Hành giơ lên hạ xuống, một quyền liền thấy máu rơi.

Vài giây sau, một số người phát hiện ra có gì đó không ổn.

"Đệch! Ngăn... Ngăn cậu ta lại, nếu không lát nữa sẽ đánh chết người mất "

"Bắc Hành, đừng đánh!!."

"Hoắc Bắc hành!!"

Ba người nhảy lên ngăn lại, lúc này mới cứu được tuyển thủ  nửa sống nửa chết ra khỏi tay Hoắc Bắc Hành.

Hoắc Bắc Hành hiển nhiên có chút không vui, cau mày than: "Thật là nhàm chán."

Mấy người:...

Mới đánh có mấy cái mà người nọ đã vậy rồi cậu còn muốn đánh thêm nữa????

Ngay lúc Hoắc Bắc Hành khom lưng bước xuống đài liếc mắt nhìn thấy An Nhất đang đứng thẫn thờ trong đám người.

Ếch xanh nhỏ khiếp sợ trong 100 năm tới.

Hoắc Bắc Hành trong nháy mắt xuất hiện khuôn mặt tươi cười, không ngờ tới An Nhất sẽ tới tìm mình, sau khi bước xuống đài liền đi về phía cậu, mặt cười tươi như chó thấy nắng: "Bà xã, em nhớ tôi sao? "

Đối thủ được đỡ xuống đài lúc đi ngang qua An Nhất ọc ra thêm ngụm máu.

An Nhất:...

An Nhất vừa nhìn người nọ, lại nhìn Hoắc Bắc Hành: "Nhớ... tôi nhớ anh đến chết đi được".

Editor: Nếu ở một vũ trụ nào đó chó lớn Bắc Hành của chúng ta đổi thành tà răm thì sẽ như thế này
— QUẢNG CÁO —