Như là lần đầu tiên cứ bước vào thành phố này y như nhau, thành phố lớn thật sự quá điên cuồng.
Một tên nhóc choai choai lấy chồng, nếu ở trong thôn việc cậu lấy chồng chắc là bị người đời đàm tiếu cả đời nhưng ở thành phố lại chẳng ai buồn quan tâm.
Hiện tại còn muốn sinh bé con.
Sinh không được, không thể sinh.
Cậu thử tưởng tượng, thân thể không có chức năng này nha.
Chẳng lẽ... lẽ nào bên Thái Lan kỹ thuật đã phát triển đến như vậy rồi à?
Cậu không muốn đi Thái Lan Sawatdee ka.
*Sawatdee ka ý là chào
An Nhất coi là lời nói không cố kị của đứa nhỏ hai mươi lăm tuổi đầu, muốn giãy dụa đứng dậy nói chuyện, nói cho đối phương
biết là là một đại nam nhân căn bản không thể sinh em bé, nhưng mà giường lớn quá êm cậu như là đang nằm trên đống bông mềm mại nếu lún sâu một chút nữa liền không đi ra được, tứ chi ếch xanh nhỏ như đang ở vùng vẫy trong vũng bùn, vặn vẹo nửa ngày mới nhích được nửa cái thân trên.
Dựa vào chính mình thoát ly hiểm cảnh.
An Nhất: Thật là mệt mỏi qué!
Chủ yếu là tứ chi không có điểm tựa đứng dậy so với lên núi đào rau dại còn mất sức hơn. Nhưng mà mới vừa ngốc đầu lên không tới một giây ngay sau đó " Bịch" lại bị nhấn trở về.
An Nhất:......
Tôi cảnh cáo nhà mi, không được vũ nhục thành quả lao động của tôi.
Hoắc Bắc Hành từ phía trên cúi nhìn An Nhất, lúc này nửa thân trên của hắn vẫn như cũ chưa có mặc áo, vẫn luôn đang mặc bộ quần áo mới của hoàng đế, quần thì thay thành một cái quần vận động màu xám, đối phương giống như vừa tắm xong trên người vẫn còn thoang thoảng mùi gỗ, mắt hoa đào nhìn cậu: " Sinh cho tôi một em bé được không?"
Tựa như đang trưng cầu ý kiến của cậu nhưng giọng điệu hoàn toàn lại là một đứa nhỏ đang vòi vĩnh.
Giống như hôm nay An Nhất không sinh ra một em bé cho anh thì liền từ ếch nhỏ ngồi đáy giếng ở thôn bùm một phát biến thành ếch nhỏ ở giường lớn trong thành phố, đừng mong trốn thoát.
Được
Được lắm chàng trai.
Đây chỉ cần anh nói ngọt là tui liền có thể sinh sao?
An Nhất đương nhiên là mở miệng nói không, kết quả vừa ngẩng đầu thấy ánh mắt trẻ con ngây thơ của Hoắc Bắc Hành, giống như đang hỏi có thể cho hắn một cây kẹo mút không?
Nhưng thứ mà đối phương muốn không phải là kẹo mút 10 đồng một cây mà là muốn một em bé nha.
An Nhất tuy rằng có chút không đành lòng, nhưng vẫn là mở miệng cự tuyệt, "Tôi không có cách nào sinh được em bé cho anh cả?"
Lời nói ra, trong phòng an tĩnh vài giây, Hoắc Bắc Hành vốn đang gương mặt tươi cười, ý cười trong nháy mắt đọng lại ở trên mặt, mắt đào hoa cô đơn ủy khuất mà nhìn cậu, miệng mếu, lập tức đứng dậy ục ục lăn đến một bên cuộn mình trong chăn.
Trẻ con uy hiếp không có bất kì tác dụng gì, dù sao Chung bá đã nói cho cậu biết ngày mai sẽ có luật sư tới đây để làm hiệp định kết hôn cho hai người.
Lại tiện nói cho cậu biết, buổi tối nhà Hoắc gia có mở điện.
Ngụ ý chính là, bộ phim tân nương chạy trốn bá tổng hung ác căn bản là không diễn được.
Cũng không biết Chung bá suốt ngày xem thể loại phim gì nữa.
Nhưng cũng có khả năng khác, từ những thông tin trên mạng và chuyện Hoắc gia làm cho Hoắc Bắc Hành chứng tỏ Hoắc gia cực kì cưng chiều Hoắc Bắc Hành, cho nên nếu đối phướng nói không thích cậu thì nửa đường cũng sẽ bị đổi người sau cậu còn có hai người trùng ngày sinh tháng đẻ tương xứng mà.
Lúc đó An gia liền không còn vinh hoa phú quý một đời nữa,
Hoắc Bắc Hành nói xong quay đầu rất là uy phong lẫm liệt nhìn An Nhất nói: " Sao nào, cậu có sinh cho tôi
một đứa không?"
An Nhất chết lặng: " Sinh không được"
Hoắc Bắc Hành:!
Tại sao vậy?
Trong nhà không có một ai từ chối yêu cầu của mình cả?
Huống chi còn là chuyện bà xã sinh em bé.
Hoắc Bắc Hành từ trên giường lớn ngồi dậy, "Cậu căn bản là không có thích tôi, tôi không muốn cùng cậu kết hôn!"
An Nhất kinh hãi, "Anh sao biết được."
Hai người tuy rằng muốn kết hôn, nhưng đây cũng là ngày đầu tiên gặp mặt, cảm tình là khẳng định không có.
Nhưng Hoắc Bắc Hành có suy nghĩ không nên có ở độ tuổi này.
Hoắc Bắc Hành kinh ngạc, không thể tin tưởng mà nhìn An Nhất.
An Nhất vội vàng cứu vãn: "Không... Không phải, anh nghe tôi giải thích đã"
Mắt Hoắc Bắc Hành đỏ lên tựa như nam chính trong phim thần tượng bi thương: " huhuhu cậu không có thích tôi, bà xã xấu, tôi không cần, tôi muốn đem cậu tới thùng rác ném đi"
An Nhất:......
Hoắc Bắc Hành dáng người to như sâm, một thân cơ bắp, nếu là thật muốn ném cậu......
An Nhất yên lặng quay đầu nhìn đến thùng rác cách đó không xa, ừm cậu có thể dẫm vào một chân.
An Nhất nhìn người trước mặt khóc nửa ngày không ra được một giọt nước mắt, tiến lại vỗ lưng anh.
Hừm, xúc cảm cũng không tệ lắm.
An Nhất nhẹ giọng trấn an nói: " Tôi thích anh, không có thích anh"* khúc này An Nhất nói lái nha bà con.
An Nhất lớn lên đẹp, đây cũng là nguyên nhân khiến Hoắc Bắc Hành ánh mắt đầu tiên thấy cậu liền tò mò chạy đến, hiện tại nhìn người nọ đang an ủi mình,tình tình trẻ con của Hoắc Bắc Hành được trấn an, mở miệng hỏi: "Vậy sao cậu không sinh em bé cho tôi"
An Nhất hỏi lại, " Anh xác định em bé là được sinh ra không? Không phải tất cả em bé đều được nhặt từ thùng rác sao?"
Hoắc Bắc Hành: " Mẹ nói em bé là từ bụng sinh ra mới không phải là nhặt từ thùng rác"
Tui biết đó cậu đừng hòng lừa tui.
An Nhất:!
Con nhà giàu khi còn nhỏ đều có thể nghe những chuyện như thế này à?
Khi còn nhỏ cha nuôi lừa cậu, nói cậu là ở thùng rác nhặt được làm An Nhất khóc hơi bị lâu.
Thấy lừa con nít bất thành, An Nhất chỉ có thể nói thật: "Không phải muốn sinh mà là sinh không được."
Hoắc Bắc Hành: "Vậy cậu chính là không thích tôi!"
An Nhất:???
Hoắc Bắc Hành nói có sách mách có chứng: "Bà xã đều vì chồng mà sinh em bé"
An Nhất: "Anh nghe ai nói?"
Hoắc Bắc Hành: "Phim truyền hình " Bà xã ngọt ngào chạy đi đâu?"
An Nhất:......
Vì cái gì đối phương sẽ xem những thứ lộn xộn bát tao này.
Quả nhiên em trai nói đều là thật sự! Bà xã một chút cũng không tốt.
Mấy ngày trước Hoắc Bắc Hành được đón về Hoắc gia, các trưởng bối trong nhà nói cho Hoắc Bắc Hành biết hắn sắp phải kết hôn, nói những điểm tốt khi kết hôn, bà xã còn có thể cùng chơi với hắn nữa.
Hoắc Bắc Hành nghe xong liền đồng ý kết hôn.
Ai ngờ buổi tối khi gần đi ngủ, em trai lại tới nói với anh rằng, cưới bà xã không tốt đâu, bà xã sẽ quản nà, sẽ không cho anh leo cây không cho bắt sâu, đuổi bướm, tóm lại mọi chuyện đều phải nghe lời bà xã,sẽ mất tự do. Huống hồ sau kết hôn mọi thứ đều được tính là tài sản chung của vợ chồng, thứ anh ăn hay chơi đều phải chia một nửa cho bà xã đó.
Hoắc Bắc Hành vừa nghe lập tức liền không muốn nữa, không phải bởi vì phải chia cho bà xã mà vì bà xã sẽ quản anh, anh sẽ cảm thấy không tự do nữa.
Ai ngờ ngày hôm sau ngồi coi phim với mẹ một tập phim " bà xã ngọt ngào chạy nơi nào?" trong đó nói bà xã có thể sinh em bé.
Hoắc Bắc Hành lại có hứng thú, em bé sinh ra có thể chơi cùng mình.
Có em bé cùng chơi thật tốt nha.
Nhưng cũng không quên chuyện bà xã sẽ quản anh, không cho leo cây cùng bắt sâu.
Chiều nay lúc thấy An Nhất liền nghĩ tới đối phương sẽ quản mình, cho nên không cần bà xã.
Nhưng mà buổi tối lại nhớ tới bà xã có thể em bé.
Anh lại muốn có bà xã.
Hiện tại hắn đã đồng ý kết hôn ai ngờ đối phương không muốn sinh em bé.
Hoắc Bắc Hành cũng không cần an ủi, anh cảm thấy bà xã thật là xấu, một phen khiêng An Nhất lên "Tôi
hiện tại liền phải đem cậu ném đến thùng rác!"
Đối phương sức lực lớn, xách An Nhất thật giống như xách gà con.
An Nhất:......
Tui cảnh cáo anh, không được quá phận.
Bằng không......
An Nhất ra sức giãy giụa, muốn thoát thân để dạy cho đối phương một bài học, tay chân quơ qua quơ lại dùng sức nửa ngày cuối cùng giống như sợ mì dính lên người.
Chê cười rồi, căn bản không thoát được.
Cậu vỗ vỗ lưng Hoắc Bắc Hành, "Không phải không muốn sinh cho anh mà là có nguyên nhân?"
Hoắc Bắc Hành dừng lại bước chân đứng ở tại chỗ, "Nguyên nhân gì? "
An Nhất muốn đối phương trước đem cậu đặt xuống nhưng hiển nhiên là Hoắc Bắc Hành không có chịu.
An Nhất từ bỏ giãy giụa, "Bởi vì tôi là đàn ông đó, không có cánh nào sinh em bé, anh nghĩ lại xem làm mẹ không phải đều là phụ nữ làm phải không?."
Hoắc Bắc Hành lẩm bẩm: "Hình như là như vậy."
An Nhất: "Đàn ông không có cách nào để sinh được em bé cả, nếu có thể sinh tôi nhất định sinh cho anh mười đứa sinh cho anh một đội bóng luôn"
Hoắc Bắc Hành mắt sáng lên: "Thật sao? "
An Nhất: "Đương nhiên!"
Sinh cho mình tới mười đứa, nhiều em bé thích nha!
"Vậy được rồi."
Ếch xanh nhỏ lại lần nữa bị ném lên trên giường lớn.
An Nhất: mệt mỏi.jpg
Cũng may từ Hoắc Bắc Hành ngốc, thời gian thức và nghỉ ngơi mỗi ngày đều mười phần quy củ, hiện tại đã đến mười giờ, Hoắc Bắc Hành đã có chút mệt nhọc, không giày vò nữa lên giường ôm chăn ngủ.
An Nhất lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đi tắm nước lạnh, trở lại giường lớn ngủ.
Tuy rằng Hoắc Bắc Hành thân cao chân dài, nhưng giường lại cũng rất lớn, có thể nằm bốn người, An Nhất ngủ chung cũng không sợ chen chúc.
Tâm trạng hôm nay giống như chơi tàu lượn siêu tốc lên rồi lại xuống thay đổi rất nhanh nhưng đối phương tâm trí chỉ từ năm đến tám tuổi như vậy cuộc sống hai năm này cũng dễ thở hơn nhiều.
Nếu không bị ngốc, mà vẫn là một playboy trong truyền thuyết lưu truyền An Nhất cảm thấy chính mình sẽ không có ngày nào lành lặn.
Hiện tại người bị ngốc, cậu dỗ vài câu thì tốt rồi, tựa như vừa rồi như vậy, cũng rất nhẹ nhàng, động mồm mép một chút là xong rồi.
Nằm trên giường An Nhất chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, khả năng thích ứng hoàn cảnh của cậu rất mạnh, đổi đến một chỗ lạ cũng không bị lạ giường mất ngủ, rất nhanh cậu liền tiến vào gặp chu công.
Buổi sáng ngày hôm sau khi cậu tỉnh dậy bên người đã không còn bóng người.
Cửa phòng truyền đến gõ cửa, giúp việc bên ngoài cửa nói: " An Nhất thiếu gia, mau ăn sáng thôi"
An Nhất xoa xoa mặt: " Tới liền ạ"
Mùa hè nhiệt độ cao lại ở trong nhà, An Nhất từ tủ quần áo tìm ra quần đùi và áo thun của mình, Trần Lâm mua cho cậu đồ hoa hòe quá cậu không mặc được, An Nhất mặc đồ xong đi xuống lầu.
Trên bàn cơm không nhìn thấy Hoắc Bắc Hành, hắn đối phương đã ăn trước.
Chung bá đem ly sữa bò nóng tới đặt trong tầm tay cậu: " An Nhất thiếu gia ăn sáng xong thì tới phòng khách là được chờ một lát sẽ có luật sư lại sắp xếp hiệp định hôn nhân cho hai người"
An Nhất gật gật đầu.
Bữa sáng là kiểu Tây, An Nhất từ nhỏ ăn cái gì cũng được, cũng không chê món nào, kiểu Trung hay kiểu Tây đều ăn được hết.
Chẳng qua trái cây và sandwich có hai cái, một cái dâu tây, một cái chuối, mỗi thứ đều là một nửa.
Chung bá nói: "Tôi nghe nói An Nhất thiếu gia thích ăn dâu tây, nên cho người làm chuẩn bị sandwich dâu tây, thiếu gia thì ăn chuối"
An Nhất nghi hoặc: " Vì sao chỉ có một nửa?"
Chung bá: "Thiếu gia nói, này đây đều là tài sản chung của vợ chồng cho nên bánh sandwich mỗi người đều một nửa"
An Nhất:......
Còn hiểu rất nhiều nha.
Ăn sáng xong cất bước đi phòng khách, Hoắc gia không phải rộng như lẽ thường, bên trong trang hoàng cực trì xa hoa tráng lệ, An Nhất đi đến phòng khách, thấy Hoắc Bắc Hành ngồi ở trên sô pha xem TV.
Đối phương vẫn như cũ không có mặc áo, Chung bá giải thích là Hoắc Bắc Hành không thích trời nóng, mùa hè vừa mới bắt đầu liền không mặc áo.
Đó là hành vi của con nít thôi.
Lúc này trong TV đang chiếu một màn bi kịch.
Nam chính đỏ mắt thâm tình: "Anh chỉ cần chúng ta ở bên nhau!"
Nữ chính điên cuồng lắc đầu, "Không, chúng ta không có cách nào ở bên nhau, trên thế giời này chuyện không có khả năng quá nhiều giống như đàn ông không thể sinh em bé thì chúng ta cũng vĩnh viễn không thể ở bên nhau."
Nam chính hất tay: "Không thể nào, chỉ cần trong lòng muốn mọi chuyện đều có thể!"
Nữ chính: "Thiệt không?"
Nam chính: "Đương nhiên, chỉ cần trong lòng muốn, thì đàn ông có thể sinh em bé, chúng ta cũng có thể ở bên nhau!"
Nữ chính lẩm bẩm: "Chỉ cần trong lòng muốn, mọi chuyện đều có thể!"
Sau đó hai người ôm nhau cảm động trời đất.
"Chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì mọi chuyện thế giới này đều có thể!"
An Nhất xem đầy mặt dấu chấm hỏi, kết quả vừa quay đầu liền thấy Hoắc Bắc Hành mang vẻ mặt oán phu mà nhìn cậu.
An Nhất:......
Anh ta sẽ không tin đâu nhỉ?
Hoắc Bắc Hành: "Chỉ cần trong lòng muốn mọi chuyện đều có thể!"
An Nhất:......
Ok fine, anh ta tin thiệt.
Luật sư đi vào cửa mới vừa đổi xong giày, nghe thấy trong nhà một trận tiếng ồn ào, cười cười, không nghĩ tới mới kết hôn ngày đầu tiên liền như vậy náo nhiệt a.
Nói vậy Hoắc Bắc Hành hẳn là rất thích bà xã mới cưới.
Luật sư sửa sang lại vạt áo, mang theo gương mặt tươi cười đi tới phòng khách.
Một trò cười đập vào mắt.
Hoắc Bắc Hành ôm An Nhất làm bộ muốn ném, "Cậu có sinh em bé cho tôi không?"
Nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng.
An Nhất hít sâu một hơi.
Đờ cờ mờ nó chứ trời cao biển rộng.
Sinh!
Sinh cái đầu nhà anh!
Hai chân An Nhất gắt gao quắp trên eo Hoắc Bắc Hành, giơ tay nắm lấy gương mặt đẹp trai không góc chết của đối phương đối "Không sinh, đánh chết cũng không sinh!"
Mặt Hoắc Bắc Hành bị người nhéo, mồm miệng hàm hồ: " Chậu mà không sinh, tôi liền đem chậu ném vào thùng rác!"* lúc nhéo miệng nên giọng nó ngọng nha.
"Anh nếu là dám đem tôi ném vào thùng rác, tôi liền tìm mẹ anh méc!"
Nhìn đến cảnh tượng trong phòng khách, luật sư yên lặng đi lui ra khỏi cửa.
Thật là, ngày hôm qua tự nhiên chạy đến Vân Nam ăn nấm, như thế nào vẫn còn trúng độc.
Vừa rồi nhất định là ông nhìn lầm rồi.
Luật sư một lần nữa mang lên gương mặt tươi cười, lại một lần nữa sửa sang lại vạt áo, đi về phòng khách.
Chỉ thấy hai người vốn đang quằn quại trên sopha không còn nữa.
Luật sư nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà đi vào mới phát hiện hai người đánh ra tới mặt sau của sopha.
Luật sư: Ông có nên đi đến bệnh viện một chuyến không?.
Thẳng đến một chiếc dép lê bay đến đáp trên người ông, luật sư cảm thấy đau đớn lúc này mới nhận ra đây không phải ảo giác.
Vội vàng tiến lên ngăn cản, kết quả ăn ngay một khuỷu tay của Hoắc Bắc Hành.
Luật sư:......
A a a a a a!
Đây là tai nạn lao động! Đây là tai nạn lao động!!!!
Luật sư đỡ lấy cái kính sắp rớt của chính mình, quơ tay quơ chân: "Các cậu đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!."
Chờ đem hai người tách ra, tay An Nhất còn đang nắm tóc Hoắc Bắc Hành.
Luật sư kinh hãi, đây chính là Hoắc gia thiên chi kiêu tử nhị thiếu gia, vội vàng đem tay An Nhất từ Hoắc Bắc Hành trên đầu kéo xuống.
"Cậu... cậu vậy mà dám kéo tóc của thiếu gia nhà chúng tôi! Tôi nói cho cậu biết hành vi của cậu là phạm tội"
An Nhất: "Anh ta một hai cứ bắt tôi phải sinh em bé cho anh ta."
Luật sư nghe xong yên lặng đem An Nhất tay thả trở về.
Vậy cậu vẫn là kéo đi.
An Nhất:......
Vì thế ngày kết hôn kết hôn ngày, hai người liền bởi vì chuyện sinh em bé mà cãi nhau một trận còn động thủ.
Luật sư yên lặng nhìn trên ngực Hoắc Bắc Hành có một dấu răng.
Còn động miệng nữa......
Hai người tức giận chia nhau mỗi người một góc sopha, ai cũng không thèm nhìn đối phương lấy một cái.
Hoắc Bắc Hành cầm lấy một cái quả táo bắt đầu ăn,biến bi phẫn thành thèm ăn.
Ăn một nữa thở phì phò đứng dậy, mở cửa sổ sát đất ra chân trần đi đến vườn hoa.
Lưu lại một quả táo mới gặm một nửa cho An Nhất.
Hừm đây là tài sản chung của vợ chồng họ.
2
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc đại ngốc: Cậu ấy không chịu sinh em bé cho tôi, cậu ấy căn bản không yêu tôi.
Hoắc đại ngốc: Người đàn ông cho dù cãi nhau với bà xã, cũng phải để tài sản lại cho bà xã.