Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão

Chương 50: Thiếu đạo đức



An Nhất nhìn chằm chằm Hoắc Bắc Hành đang nhắm chờ được đánh thức, ngây người mấy giây không có ý định đóng vai hoàng tử.

Hiện tại đối phương là một người tâm trí không đủ nếu thật sự cúi đầu hôn xuống, dựa theo pháp luật của Lục Tấn Giang, đó chính là đang phạm tội.

2

Biết pháp luật vi phạm pháp luật, không được hưởng khoan hồng của pháp luật.

Chỉ cần cậu cúi cái đầu cao quý này, ngày hôm sau liền khóc thành sông sau song sắt.

Đùa thôi, ếch xanh nhỏ cậu là một công dân tốt, chuộng công lý sao có thể làm ra được điều đó.

An Nhất vỗ vỗ chăn trên người Hoắc Bắc Hành, "Anh không dậy sao?"

Hoắc Bắc Hành mắt vẫn nhắm: "Không có ai đánh thức tôi, tôi sẽ luôn ngủ say."

An Nhất hiểu rõ gật đầu: "Như vậy à. "

Hoắc Bắc Hành kích động chờ đợi =3=

An Nhất mỉm cười rạng rỡ: "Vậy anh ngủ tiếp đi"

Hoắc Bắc Hành:!!

Không phải như vậy, trong kịch bản không có viết như vậy, không có đoạn nào như này cả!

An Nhất không theo lối chơi của anh mà ra bài, Hoắc Bắc Hành mở mắt ra, làm động tác vén chăn lên.

Tuy nhiên, An Nhất nhanh tay lẹ mắt đè chăn lại rồi đưa tay che mắt anh luôn.

"Ngủ say là phải nhắm mắt lại."

Hoắc Bắc Hành: "Bà xã! "

An Nhất che miệng Hoắc Bắc Hành: "Suỵt! Cũng không thể nói chuyện. "

Hoắc Bắc Hành:...

Thật ra có đôi khi trêu chọc Hoắc Bắc Hành cũng rất thú vị, An Nhất ngồi trên giường lớn, sau lưng là nắng mùa xuân.

An Nhất thu tay che miệng Hoắc Bắc Hành ra, chỉ nghe đối phương có chút mất hứng nói: "Em như vậy là không đúng. "

Mái tóc đen nhánh của An Nhất bị ánh mặt trời phơi nắng đến lấp lánh: "Sao lại không đúng? "

Hoắc Bắc Hành lẩm bẩm: "Hoàng tử phải hôn công chúa mới tỉnh. "

An Nhất: " Tôi không làm hoàng tử"

Hoắc Bắc Hành: "Vậy? "

An Nhất: " Phù thủy làm cho công chúa ngủ." "

Hoắc Bắc Hành:...

Hoắc Bắc Hành chậm rãi mở mắt ra, hai tay túm chăn, vẻ mặt oán niệm nhìn An Nhất.

Tôi sẽ làm ầm lên, tôi thực sự sẽ làm ầm lên.

An Nhất vỗ vỗ đầu chó của anh, nhìn công chúa cường tráng cao 1m9 nằm trên giường: "Được rồi, công chúa tỉnh rồi, chúng ta dậy ăn sáng thôi."

Hoắc Bắc Hành lấy chăn che đầu: "Tôi không đi, em không hôn tôi, tôi sẽ không bao giờ ăn cơm nữa! "

An Nhất ngồi ở một bên yên lặng nhìn hắn, không hề động đậy.

Chiêu này khi cậu còn bé dùng hoài.

Nhưng khi còn bé chiêu này đối với cha nuôi của cậu cũng không có hiệu quả, cho nên hiện tại đối với cậu cũng không có hiệu quả.

Cơm vẫn là muốn ăn, An Nhất lắc đầu đối phương, "Vì sao nhất định phải hôn tôi, anh mới có thể đi ăn cơm? "

Hoắc Bắc Hành lộ ra ánh mắt: "Em hôn tôi, như vậy mới có thể chứng minh chúng ta là thiên hạ đệ nhất thân thiết. "

An Nhất chớp chớp mắt: "Ai nói vậy? "

" Bà xã ngọt ngào chạy nơi đâu" lại cập nhập tình tiết mới à?

Hoắc Bắc Hành nói thật: "Hôm qua tôi đi câu lạc bộ trợ giảng nói, anh ta và bạn gái làm như vậy, nói như thế này là chứng minh mối quan hệ tốt nhất giữa hai người. "

An Nhất ngốc vài giây, không ngờ Hoắc Bắc Hành lại gặp người khác yêu đương ở câu lạc bộ đấm bốc.

Đối phương tâm trí chưa lớn, phỏng chừng trợ giảng cũng không biết giải thích như thế nào, mới nói như vậy.

Nghĩ đến hình ảnh kia liền khiến da đầu người ta tê dại.

An Nhất có chút đỏ mặt ho hắng giọng: "Đó là bọn họ làm như vậy mới được xem là thân thiết nhất, nhưng chúng ta không tính. "

Hoắc Bắc Hành phản đối, "Vì sao chúng ta không tính. "

Như thế nào, chẳng lẽ còn phân biệt giới tính!

An Nhất hỏi anh ta: "Mối quan hệ của họ là gì?" "

Hoắc Bắc Hành: "Quan hệ tình nhân a. "

An Nhất: "Vậy mối quan hệ của chúng ta là gì?" "

Hoắc Bắc Hành trầm mặc, bắt đầu suy nghĩ sâu xa, sau đó ngẩng đầu nhìn Về phía An Nhất: "Chúng ta có quan hệ gì? "

An Nhất: "... Đó là quan hệ hôn nhân. "

Hoắc Bắc Hành: "Vậy thì sao? "

An Nhất bắt đầu tẩy não anh: "Chúng ta không phải là tình nhân, cho nên dùng biện pháp này không có hiệu quả, không thể chứng minh chúng ta thân thiết nhất, quan hệ không giống nhau nên phải dùng phương pháp khác nhau chứng minh. "

Hoắc Bắc Hành hiện tại cũng không phải là đứa trẻ tám tuổi chỉ biết ném người vào thùng rác, trong mắt tràn đầy hoài nghi, anh mới không tin đâu.

Đôi mắt đào hoa của Hoắc Bắc Hành híp lại: " Bà xã, không phải em không muốn hôn tôi chứ?"

Nói là thích mình nhất mà?

Toàn thân đối phương tản ra khí tức đừng hòng lừa gạt.

An Nhất mặt không đổi sắc: "Đương nhiên không phải, lúc nãy tôi nói rồi, quan hệ không giống nhau phải dùng phương pháp khác nhau chứng minh, ví dụ như anh và Triệu Ninh Trác chẳng lẽ anh cũng muốn hôn anh ấy sao để chứng minh hai người là bạn tốt nhất? "

Hoắc Bắc Hành nghe xong trợn tròn mắt, căn bản không thể tưởng tượng được hình ảnh kia, vẻ mặt cự tuyệt.

Thật là cá sấu nghe xong còn phải gặp ác mộng nữa.*Í đơn giản là nghe thôi đã sợ đến mất mật á

Thì ra anh hiểu lầm vợ, tuy rằng anh cảm thấy nếu cắn môi với vợ cũng được, thậm chí trong lòng còn có chút chờ mong mơ hồ.

Hoắc Bắc Hành: "Vậy quan hệ hôn nhân làm sao chứng minh hai người là thân thiết nhất? "

An Nhất: " Giấy chứng nhận kết hôn có thể chứng minh, không có với những người khác, chỉ bạn đời mới có thôi."

Hoắc Bắc Hành bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như thế, vậy anh và vợ đã sớm là thân thiết nhất rồi, sau khi biết được điều này, Hoắc Bắc Hành không còn giận dỗi nữa, xốc chăn lên theo vợ xuống lầu ăn sáng.

An Nhất đối với tâm trạng sớm nắng chiều mưa của anh đã sớm quen, lúc đi còn không quên dặn dò: " Lần sau nếu gặp phải có người cắn nhau anh liền quay đầu đi chỗ khác, biết chưa?"

Hoắc Bắc Hành phát ra thanh âm nghi hoặc: "Vì sao? "

An Nhất:... Bởi vì đó là chuyện của người lớn.

Trẻ em không nên.

Vừa ngồi xuống bàn ăn, An Nhất liền nhận được điện thoại của Lâm Cứu.

Lâm Cứu: "Đang làm gì vậy? "

An Nhất: " Ăn sáng. "

Lâm Cứu từ bên tai lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, gần mười một giờ.

Lâm Cứu: "Cậu có chắc không? "

An Nhất: "Vậy thì ăn trưa."

Lâm Cứu: "Cậu thật thiên biến vạn hóa. "

An Nhất thẹn thùng: "Một ít kỹ năng cá nhân thuần thục mà thôi. "

Lâm Cứu:...

Hai người cũng có mấy tháng không gặp mặt, tán gẫu vài câu tình hình gần đây của đối phương thế nào, lúc này mới bước vào vấn đề chính.

"Bên thương hiệu vừa rồi nhắn tin cho Cố Linh Linh, nói là để cho chúng ta và một phòng làm việc khác, mười hai giờ trưa tới tòa nhà chính của bên thương hiệu, hôm nay bắt đầu chính thức bước vào công việc thiết kế trang phục mùa thu."

An Nhất ăn bánh sandwich trái cây: "Tại sao lại là mười hai giờ? "

Lâm Cứu: "Nói là mời chúng ta ăn một bữa cơm trước. "

An Nhất lập tức đặt thức ăn trong tay xuống: " Vậy hả, vậy tạm thời tôi không ăn sợ tý nữa ăn không nổi mất"

Lâm Cứu nghe xong sửng sốt: "Cậu đang nói cái gì vậy? "

An Nhất:???

Lâm Cứu: "Tôi không cho phép đồng chí khinh thường năng lực bản thân như vậy, năm cây xúc xích nướng sau bữa ăn ở cuộc thi là ai ăn? "

An Nhất:...

Cậu khi nào ăn qua năm cây xúc xích nướng, rõ ràng nhiều nhất mới có ba cây!

Ăn 5 cây, chính là cậu đó Lâm Cứu à.

Nhưng nghe nói là đi nhà hàng tây cao cấp dùng cơm, An Nhất lại yên lặng ăn nghe Lâm Cứu nói.

Dù sao nhà hàng phương Tây tuy rằng có rất nhiều món ăn nhưng mà mỗi một món đều như kiểu cho mèo ăn, ăn hay không ăn cũng khác gì nhau.

Còn một tiếng nữa tới mười hai giờ, An Nhất vội vàng ăn rồi thay đồ đi ra ngoài, ngồi trên xe cậu bảo tài xế lái nhanh một chút.

Cậu cũng thuận lợi đến tòa nhà của thương hiệu khi còn mười phút nữa tới giờ hẹn.

Cố Linh Linh nhìn thấy An Nhất nhiệt tình phất tay, gọi cậu tới, tuy rằng "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" có mấy tháng không gặp mặt, nhưng mấy tháng đối với bọn họ mà nói không khác gì mấy ngày, cũng không làm cho ba người cảm giác được xa lạ.

Nhìn An Nhất đi tới Lâm Cứu giơ tay vỗ vỗ lưng An Nhất: "Sao lại đến trễ như vậy, ăn gì lâu vậy?"

An Nhất: " Không, trên đường bị kẹt xe"

Lâm Cứu: "Vậy lần sau kêu kẹt xe phải chú ý. "* ý chỗ này là Lâm Cứu kêu An Nhất lần sau ra đường kêu kẹt xe nhường đường cho An Nhất đi đó.

An Nhất:...

Cậu hiểu là được rồi.

An Nhất từ trong túi lấy ra một món đồ, đưa cho Cố Linh Linh đứng ở một bên: "Cho cậu. "

Cố Linh Linh cúi đầu, là một chiếc lược nhỏ.

An Nhất: " Gần đây đi du lịch, cảm thấy nó hợp với cô nên mua, xem như là quà mừng năm mới"

Cố Linh Linh cảm động: "An Nhất. "

Lâm Cứu: "Còn của tôi thì sao? "

An Nhất: " Mang sô cô la cho cậu"

Lâm Cứu: "Đâu? "

An Nhất: " Trong bụng tôi." "

Lâm Cứu:...

Tuyệt giao!

"Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" đã đến đông đủ, phòng làm việc còn lại có mười người, không so sánh không đau thương.

Phòng làm việc của đối phương gọi là Sky Studio, ngụ ý tương lai giống như bầu trời rộng lớn vô tận, đại bộ phận người trong phòng làm việc này đều là thanh niên hơn hai mươi tuổi, nam nữ tràn đầy sức sống, ăn mặc cũng sang trọng hơn ba người.

Phú nhị đại không ít.

Nhưng nếu theo tỷ lệ, phòng làm việc của bọn họ phú nhị đại cũng rất nhiều, cứ ba người thì có hai người.

1

Người thanh niên đứng đầu Sky Studio đánh giá "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" đang chờ đợi cùng họ, đối với studio này không có ấn tượng gì, trong cuộc thi, họ chỉ chú ý đến những studio có tiếng hơn, không ngờ rằng studio chiến thắng như họ lại nhìn mộc mạc như vậy: "Các cậu chỉ có ba người thôi à?"

Lỗ tai ba người giật giật.

Cố Linh Linh quay đầu nhìn người nọ

An Nhất: "Chỉ có? "

Lâm Cứu: "Ba người? "

Người thanh niên nhíu mày, anh ta không nói sai: "Chẳng lẽ còn có người thứ tư? Cũng không phải tôi nói chứ, đi đến đây làm việc mà studio của các cậu chỉ cử có ba người tham gia, như vậy cũng không có thành ý"

An Nhất: "Không có thành ý? "

Người thanh niên: "Nếu không thì sao?" "

Lâm Cứu tiến lên, hai mắt trợn tròn, "Phòng làm việc của chúng tôi từ chủ tịch đến nhân viên vệ sinh đều tới! Tên khốn! "

1

Người thanh niên:....

Sky Studio:....

Thì ra cũng chỉ có ba người?

Đột nhiên có thành ý.

Hai phòng làm việc cũng không đợi quá lâu, đúng mười hai giờ liền nhận được phản hồi từ phía thương hiệu, người tới chính là nhà thiết kế chính của phía thương hiệu.

Nhà thiết kế này đã hơn năm mươi tuổi, nhưng cách ăn mặc vẫn rất thời trang trông trẻ hơn mười tuổi.

Các thiết kế của vị này nhiều lần giành được giải thưởng trong các cuộc thi quốc tế, hơn năm mươi tuổi, được vinh danh và có địa vị cao trong giới thiết kế.

Trong những tháng tiếp theo, hai phòng làm việc sẽ cùng với nhóm thiết kế do hắn dẫn đầu thiết kế quần áo mùa thu và đồ trang sức.

Nhà thiết kế duy trì các phép xã giao cơ bản trong giao tiếp và cũng không coi thường hai studio trước mặt, bởi vì họ hầu như đều là những người trẻ tuổi.

Dù sao chớ khinh thanh niên nghèo.

Hơn nữa, sau bao nhiêu năm phiêu bạt trong giới, ông cũng rất linh hoạt.

Nếu phần lớn là trung niên chính thì chớ khi trung niên nghèo!

Nếu phần lớn người già thì đừng bắt nạt người già và người nghèo!

Ở chỗ hắn bất luận bao nhiêu tuổi, bao nhiêu kinh nghiệm, chỉ cần có thể thiết kế ra tác phẩm tốt, đều đối xử bình đẳng.

Sau đó đoàn người đến nhà hàng Tây đã được bên thương hiệu đặt trước dùng bữa.

Nhà thiết kế ở trên bàn kể một câu chuyện cười, nhằm hòa hoãn bầu không khí tương đối nghiêm túc này, mặc dù có địa vị cao trong giới nhưng bản thân hắn lại không có tỏ vẻ ta đây.

"Các cô cậu đều là người trẻ tuổi, tuổi tràn đầy sức sống không cần quá câu nệ, tôi cũng không phải là người cổ hủ gì, mọi người về sau cứ xem như là bạn bè ở chung là được"

Lời này vừa nói ra, không khí thoải mái không ít.

Thấy bầu không khí dần dần trở nên sống động, nhà thiết kế vô cùng hài lòng, tiếp tục nói: "Trước đó kết quả thi đấu có chậm là bởi vì mấy studio cuối cùng đưa ra thành phẩm vượt quá mong đợi của phía thương hiệu, nói thật theo tôi mà nói tác phẩm của hai studio các cậu quả thật rất tuyệt vời xứng đáng được chọn"

"Thật vinh hạnh được cùng các cậu thiết kế cho bộ sưu tập mùa thu, đồng thời cũng có tin tức muốn thông báo cho các cậu."

Lời này vừa nói ra, bốn phía im lặng.

Thấy không ai hỏi, học sinh An Nhất giơ tay lên.

Nhà thiết kế khàn giọng cười cười: "Có chuyện nói thẳng là tốt rồi. "

An Nhất: " Tin tức gì?" "

Nhà thiết kế nói: "Cuối năm nay sẽ có một cuộc thi thiết kế quốc tế, nổi tiếng và uy tín, nhưng không phải ai cũng có thể tham gia, tư cách để đăng ký rất nghiêm khắc, cần phải được người nổi tiếng tiến cử, mà trong tay tôi vừa vặn có một danh ngạch. "

Dứt lời, bầu không khí vốn vui vẻ trong nháy mắt yên lặng.

Mẹ kiếp, cuối cùng là hai lựa chọn một.

Còn ai ngoài tôi.

Cả hai studio đều không phải là người kiêm tốn gì. Nhà thiết kế nhìn thấy bầu không khí giằng co của cả hai bên, cười ha ha: "Người trẻ tuổi, đừng căng thẳng như vậy."

Nội tâm: Đánh nhau! Đánh nhau đi!

Những người trẻ tuổi này sao không xắn tay áo?!

Nhà thiết kế: "Vị trí này, tôi sẽ chọn giữa hai studio của bạn khi thiết kế bộ sưu tập mùa thu sau này. Đương nhiên, các cậu nếu muốn trực tiếp nhường cơ hội cho đối phương cũng được, dù sao Hoa quốc chúng ta có đức hạnh khiêm tốn, thế nào? Có ai muốn nhường lại không? "

An Nhất nói thẳng: "Phòng làm việc của chúng tôi không có đức hạnh đó "

Vương Mãnh trong phòng làm việc sky ho khụ cổ họng: "Phòng làm việc của chúng tôi có. "

Lâm Cứu không biết xấu hổ: "Vậy nhường cho chúng tôi. "

Vương Mãnh trong nháy mắt thay đổi vẻ mặt: "Chúng tôi cũng thiếu đạo đức. "

Nhà thiết kế:...

Hắn cho rằng sẽ phát sinh cảnh nhiệt huyết, tất cả mọi người đều nói chúng ta phải dựa vào thực lực công bằng cạnh tranh sao.

Sao có thể ~~~

Hai studio có cùng biểu cảm.

Cơ hội này có một không hai, có thể gặp nhưng không thể cầu, hai bên căn bản không có khả năng chủ động nhường, nhưng lợi ích chưa chắc đã được đảm bảo.

Vương Mãnh cùng mấy người trong phòng làm việc trao đổi ánh mắt, lập tức trong lòng liền có đối sách.

Trên thế giới này, không có gì là mà tiền không thể giải quyết được.

Nếu có thì sử dụng nhiều tiền hơn.

Thừa dịp An Nhất cùng Lâm Cứu cùng nhau đi toilet, Vương Mãnh theo đó đi ra ngoài.

Có đôi khi thắng không chỉ gì dựa vào thực lực, còn có thành phần may mắn.

Đừng nói tỷ lệ 50% là 99,9% cũng chưa chắc là hoàn hảo.

Mà nhà thiết kế vừa rồi cũng chỉ ra một con đường rõ ràng, chỉ cần đối phương chủ động rời khỏi, danh ngạch sẽ rơi vào trên đầu nhà mình.

An Nhất cùng Lâm Cứu đứng ở trước bồn rửa nước rửa tay, Vương Mãnh đẩy cửa đi vào.

"Thật trùng hợp, các cậu cũng đi nhà vệ sinh."

Nói xong tìm một vị trí không có người, đặt tay dưới vòi nước cảm ứng rồi hòa nhập với hai người nọ.

"Các cậu nghĩ gì về cuộc thi mà nhà thiết kế nói?"

An Nhất: "Rất nhiều ý kiến. "

Vương Mãnh: "Ví dụ như? "

Lâm Cứu: "Phòng làm việc của các cậu rời khỏi. "

Vương Mãnh:...

Hai người không diễn chút nào.

"Phòng làm việc của chúng tôi rời khỏi, thì hai người làm gì?"

An Nhất: " Tất nhiên là cảm ơn rồi! "

Vương Mãnh:...

Vương Mãnh ho khụ cổ họng, "Kỳ thật, về chuyện danh ngạch thi đấu, tôi muốn cùng phòng làm việc các ngươi thương lượng một chút, phòng làm việc các cậu rời khỏi, đem danh ngạch nhường cho chúng ta, đương nhiên cũng sẽ không để cho các cậu nhường không, chúng tôi sẽ trả hai mươi triệu, mua được danh ngạch này, các cậu thấy thế nào? "

An Nhất: "20 triệu? "

Vương Mãnh gật gật đầu, xem ra tiểu bạch kiểm này có chút động tâm.

Sau một khắc, Vương Mãnh chỉ cảm thấy cổ áo căng thẳng, Lâm Cứu xách cổ áo hắn, tính tình trung nhị bộc phát: "Hai mươi triệu, ngươi xem thường ai đấy? Thằng khốn! "

1

Vương Mãnh:???

Không biết còn tưởng rằng hắn vừa nói hai đồng.

~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Lý tưởng của " Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng"

Bên ngoài: chúng tôi không bao giờ nhượng bộ, tiền không thể mua nhân phẩm của chúng tôi, chúng tôi dựa vào sức mạnh để giành chiến thắng tất cả mọi thứ

Thực tế là: chỉ có vậy?😏

Editor: Hình tượng Đại Bảo trong tui nà
— QUẢNG CÁO —