Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 129



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Động tĩnh này lớn vô cùng, ảnh hưởng tới toàn bộ những người ở Hải Thiên Nhất Sắc. Vốn ai nấy đều là người tu hành thành thử sẽ không tồn tại tình huống ngủ như chết.

Huống chi nhiều quân nhân triển khai ở đây thế này, thật sự không ai phát hiện ra sao?

Đúng là chẳng mấy ai hay bởi lẽ đội quân này đầy dân tinh anh hung mãnh, thủ đoạn bí hiểm, tới nỗi họ vận dụng mấy món Đồ Cấm Kỵ cao cấp nhằm che giấu việc hành quân trong quân bộ để không tiết lộ hành động. Thế là đâu có làm người ta phát giác, trừ phi là cao thủ cấp Vi Quang.

Ví dụ... tại ban công tầng 10, Hàn Trạc đã biết Hải Thiên Nhất Sắc bị bao vây từ lâu vì cao thủ của gia tộc hắn đã tới và nhắc nhở.

“Là Ô Thiết Quân.”

“Vì sao họ lại tới? Đừng nói dính líu tới tôi đấy?”

“Không biết, Thiếu Hầu gia bớt lo, tộc họ Hàn chúng ta và Tộc họ Tiêu tại Thanh Châu không có mâu thuẫn gì với nhau…”

Hai người trao đổi đôi câu xong bèn chờ một hồi đã thấy ngay màn này.

Hàn Trạc vừa nhìn thấy giữa ban ngày ban mặt, Triệu Nhật Thiên, cái tên hay giả vờ làm X tốt vô ngần, bị bao vây hệt mấy thằng d3 xồm, và thế là hắn thiếu điều bật cười thành tiếng.

Ha ha ha!

“Thiếu Hầu gia, thế cục còn chưa rõ. Nếu người này thật sự là người nhà họ Triệu, trừ phi liên quan đến bằng chứng không thể chối cãi và tội danh rất lớn, bằng không đến cùng người này vẫn bình yên vô sự. Cho nên… xin hãy kiềm chế.”

Được rồi, Hàn Trạc xưa nay lạnh lùng hời hợt cố sức kiềm chế sự xộn rộn bên trong. Chợt hắn ngẩn người, nhìn chằm chằm một cô gái nào đó trên ban công như có điều suy nghĩ, thoáng có vẻ kích động xen lẫn khó tin nổi.

.....

Từ Hàn Trạc + 233333!

Từ Hàn Trạc + 244444!

Từ...

Từ Tống Nhị Hồ, từ Đông Quách...

Một đám năng lực niệm tăng vọt.

A Điêu thốt nhận ra mình nằm không cũng thắng. Suy cho cùng chỉ cần cô thảm hại đã cho nổ được nhiều năng lực niệm như vậy? Thế thì công lao thuộc về vụ quất roi vào mấy người này hồi trước rồi.

Xem ra sau này phải tiếp tục cố gắng.

A Điêu, kẻ bị bao vây ngoài cửa Hải Thiên Nhất Sắc, mang lòng khó chịu, nhưng ngoài mặt lại và nỗi nghi hoặc. Cô cau màu nhìn mấy tướng lĩnh Ô Thiết Quân bao vây mình: “Các người là ai? Ám sát tôi? Là người của gia tộc Bách Lý sai mấy người tới?”

A Điêu âm thầm thêm mắm dặm muối cho gia tộc Bách Lý, còn người bên Ô Thiết Quân thì ngỡ ngàng không hiểu rõ cô có ý gì. Có điều quy tắc quân sự nghiêm khắc, bọn họ không mở miệng, chỉ chờ lệnh của quan trên.

Ngặt nỗi quan trên của bọn họ còn chưa thốt thành lời thì kha khá sĩ quan bên Quân Tuần tra và Quân Phòng thủ đã tới. Về những người ở trong Hải Thiên Nhất Sắc, họ đứng ngồi không yên khi vừa thấy được A Điêu có chuyện; nhiều người đứng lên bay xuống hỏi đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ không phải tu sĩ bình thường, càng không phải Thầy Cấm Kỵ đánh tới Thiên Phu trưởng để cống hiến, cho nên họ đành giữ im lặng khi hay tin Ô Thiết Quân không dễ đối địch.

Đương nhiên nhiều người dừng chân trong sắc Hải Thiên đều là con cháu Học phủ, biến cố này làm bọn họ ngạc nhiên tột cùng.

Lý Chiêu Vũ cau mày, cô ta đang liệt kê mấy kế hoạch dự định bẻ gãy tình cảm yêu chị dâu trái đạo đức của anh trai họ Triệu, bỗng nhiên tới chừng này lại có chuyện?

Chẳng lẽ đằng sau có biến cố gì?

(P1)

“Yên lặng quan sát biến đổi.” Lý Nguyên Khải bên cạnh nói khẽ.

Tất nhiên đành yên lặng quan sát biến đổi rồi, chẳng lẽ để cho bọn cô ra mặt giúp Triệu công tử? Sao mà được!

Ngược lại có kha khá tu sĩ nhớ ơn cảm thấy trong này có điều hiểu lầm bèn bàn luận xôn xao.

Đương nhiên bọn Thác Bạt cũng bị ảnh hưởng, cứ thế đồng loạt vội vàng đi ra xem tình huống.

Song, quyền nói chuyện lớn nhất vẫn là các sĩ quan, sự chân thành của họ được thể hiện trong việc… họ mời một người tới.

“Tham kiến Đô đốc đại nhân.”

“Chào Đô đốc đại nhân!”

Đô đốc Thanh Châu Tư Mã Tự, hơn bốn mươi tuổi, xem như là người ôn hòa nhưng lại có đủ mánh khóe. Do được bậc cha chú Tiêu Khiết La sử dụng và trung can với họ nhiều năm, Tư Mã Tự được đề bạt một mạch lên vị trí cao tới chức Đô đốc Thanh Châu sau khi Tiêu Khiết La lên chức và nhìn ra năng lực trước đây của ông ta không phải hạng xoàng.

Hùng ưng vĩ đại Thanh Châu nắm trong tay năm châu, từ đầu đã cao hơn bốn châu khác một cấp, thế nên uy quyền của Đô đốc Thanh Châu nào kém cỏi hơn Đại Đô đốc bốn châu còn lại. Nhân vật như vậy lại tới vội vã, có thể thấy người ta đặt nặng việc này.

Ánh mắt đảo qua cục diện trước mắt, Tư Mã Tự trịnh trọng hỏi người trước mặt: “Tướng quân Báo Xung, thế này là sao? Vị công tử họ Triệu này có sự phê chuẩn đặc biệt của tôi, cũng là Trung tá được Phủ Đô đốc tôi theo luật lệ của quân bộ dựa vào điểm tích lũy cống hiến để đề bạt, có công lao tích lũy lớn cho chiến dịch ven biển, vì đâu lại để Ô Thiết Quân vây quanh anh ta?”

Quan trên của Ô Thiết Quân có biệt hiệu Báo Xung, vận lên mình giày độn cỏ u-la và bộ giáp lạnh lẽo, anh ta mang bộ dáng cao lớn khôi ngô âm u, cứ nhìn lom lom vào A Điêu nói đầy thản nhiên: “Phủ Đại Đô đốc có lệnh. Qua điều tra của Cục tình báo, liên minh tội phạm bắt giữ nghĩa sĩ hoang dã khi trước đã giao dịch cùng với một nhóm người. Bọn chúng lợi dụng bí thuật dịch chuyển chuyển từng nghĩa sĩ này theo từng giao dịch, làm chuyện xấu xa tàn ác. Cục tình báo điều tra kỹ lưỡng nhiều ngày, rốt cuộc hôm nay tìm được chứng cứ, chứng cứ chỉ thẳng vào người này!”

Những lời ấy đã làm rung chuyển vô số người, tiếp đó Báo Xung thấy những người này lộ vẻ bó tay như thể vừa nghe ra chuyện viễn tưởng.

“Không thể nào!”

“Sao có chuyện này được?”

“Triệu đại ca bắt người bán lấy tiền? Không, hôm nay anh ấy mới rải hơn 2 tỷ đó... Buôn bán người rồi rải tiền làm từ thiện? Vậy là bị thần kinh à?”

“Đúng vậy, một thiếu gia lớn của gia tộc quyền thế có trong tay có bùa năng lượng cấp 5 nhiều như đốt vàng mã còn đi buôn người?”

“Cầm chắc có hiểu lầm rồi, hoặc bị người ta hãm hại.”

“Nghe nói anh ấy tiêu diệt hai mươi ổ tội phạm, có khi nào bị người ta mang thù không?”

Nhóm người này nhìn như xì xào bàn tán nhưng giọng nói không nhỏ khiến nhóm Ô Thiết Quân nghe được hết. Quyền uy ở năm châu nhiều năm bị người ta chất vấn là thế hiển nhiên đã làm họ khó chịu. Báo Xung vẫn nói với vẻ thong dong: “Đây là lệnh của phủ Đại Đô đốc, ai dám kháng nghị? Nữa là bằng chứng trờ trờ thế này, há lại để mấy người lật đổ. Triệu Nhật Thiên, nếu anh không phục có thể phản kháng. Nghe nói anh tự xưng có thể giết ma quỷ cấp 7, tôi không ngại được xin chỉ bảo một hai.”

(P2)

Có lẽ theo gã thấy, người đàn ông 30 tuổi mặc quần đùi này cùng lắm chỉ mới lên tới Thầy Cấm Kỵ nắm linh nguyên vậy mà anh ta đã có thể giết một con ma quỷ cấp 7, cái thứ chỉ có cao thủ cấp Vi Quang mới xử lý được? Phải biết rằng hai người cấp thượng Ly Trần thấy được ma quỷ cấp 7 còn phải trốn chạy!

Gã thật sự không tin.

Thật ra có kha khá người không tin, mỗi tội chả phải khi trước A Điêu bảo mình và Tiểu Hầu gia tộc họ Hàn phải hợp sức lại mới giết được cơ à. Nhiều người đổ chuyện này do Tiểu Hầu gia có vốn liếng sâu, có thủ đoạn đặc thù gì.

Vừa thấy Báo Xung vào muốn ép A Điêu phản kháng, bầu không khí có phần xao động.

Bồn Cầu: “Người này có tí chuyện ẩn giấu đấy, cố tình ép cô ra tay? Một khi cô chống lại việc bị bắt, nói không chừng anh ta có thể giết cô tại chỗ. Chẳng lẽ gã là A?”

Có lẽ người khác cảm thấy Báo Xung tới không tốt, nhiều sĩ quan đã đổi sắc mặt, Đô đốc Tư Mã Tự lại càng cau mày: “Báo Xung, người anh em Triệu Nhật Thiên giết ma quỷ cấp 7 dựa vào chỉ số thông minh chứ không phải vũ lực, anh đừng có quấy rối.”

Báo Xung cười gằn: “Đô đốc đại nhân đang ám chỉ Tướng quân tôi ngu xuẩn?”

Tư Mã Tự muốn nghẹn ắng: “Nên anh muốn quấy rối tôi à? Vấn đề này vẫn cần phải được kiểm tra lại...”

Báo Xung lấy ra một phần quân lệnh do Cục tình báo cùng ký với phủ Đại Đô đốc.

“Tư Mã đại nhân cảm thấy một mình nắm quyền ở Thanh Châu, Đại Đô đốc thì không ở đây, cho nên ông có thể quyết định hết thảy?”

Lời này độc phải biết nhưng cũng lập tức bày ra ngay toàn bộ vấn đề nội bộ Thanh Châu.

Hàng Tú Kim đứng ở ban công, cô ấy nghe được có mấy người ở bên cạnh thì thầm thảo luận sau khi thấy một màn này.

Trình Chương: “Nghe nói năm xưa Đô đốc Thanh Châu Tư Mã Tự chỉ có xuất thân là người chăn ngựa của nhà họ Tiêu. Do ông ta chân thành nên được tộc trưởng đời trước sử dụng, đến đời Tiêu Đại Đô đốc này bèn được trọng dụng. Song trong mắt những người khác tại quân bộ thì Tư Mã Tự trí giá khôn cùng làm ai nấy bất mãn. Mỗi tội công lao và năng lực làm việc của Tư Mã Tự lại không có chỗ chê, thế là họ chỉ đành đối địch vậy thôi và dần dà chia rẽ thành hai phe phái. Tổng thể mà nói, Tư Mã Tự thuộc về mạch đáng tin cậy của phủ Đại Đô đốc, tuy nhiên tôi không ngờ được Báo Xung với tư cách là Thống lĩnh Ô Thiết Quân lại bất hòa với ông ta.”

Trung Xuyên Minh Tú: “Họ có hợp nhau không đâu quan trọng, chỉ cần trung thành với người trên cùng nọ, thà bất hòa và bị người dưới nhắm tới còn hơn thành lập bè phái.”

Đây là ý nghĩa thật sự của sự cai quản, nhờ vậy đối với phủ Đại Đô đốc mà nói thì tình hình này không phải là một vấn đề lớn, ngặt nỗi đấy lại chính là rắc rối lớn cho A Điêu.

Tiếng bàn tán chuyện này quá nhiều, phỏng chừng phủ Đô đốc và Ô Thiết Quân đều nghe được, nhưng nào có quan trọng chi vì đây vốn là chuyện ở Thanh Châu.

Chỉ có một ít người thấy thấu đáo như vậy, Hàng Tú Kim thốt cảm thấy Học phủ Đam Châu không tầm thường.

Thấy hai bên muốn đọ sức với nhau tới nơi, bất thình lình Triệu công tử lên tiếng: “À này, tôi có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không.”

(P3)

Báo Xung quay đầu cười lạnh đáp: “Không nên hỏi thì anh không biết là đừng hỏi à? Đúng là ngây ngô!”

Tên này giận lẫy tôi, hắn dám giận lẫy tôi!

Tôi sờ sờ là con trai trưởng của nhà họ Triệu đấy!

Trong cơn nóng giận, A Điêu... xoát! Cô đã mở áo giáp.

Mẹ kiếp! Muốn đánh nhau!! Hàn Trạc lập tức lên tinh thần.

Mà Báo Xung cũng lập tức giữ chặt trường đao quan trọng, dợm ra tay...

A Điêu: “Làm gì đó? Trời lạnh quá mà mấy anh lại không vào trong nói chuyện nên tôi mở áo giáp để sưởi ấm cũng không được à? Coi như tôi không lạnh, anh nhìn thử coi bên phía mấy người bạn nhỏ kia có lạnh hay không, cả đám toàn mặc đồ ngủ gợi cảm kia kìa.”

Mọi người: “...”

Từ Báo Xung + 348888!

Từ Hàn Trạc + 288888!

Từ...

.....

Vào thời điểm đó, bầu không khí giương cung bạt kiếm đã thay đổi ngay lập tức, mọi người theo bản năng nhìn nhau.

Ai mặc đồ ngủ gợi cảm? Là ai?

Viên Thuật đột nhiên ý thức được bộ đồ ngủ báo vằn của mình có phần bắt mắt bèn muốn rút về phòng, thế là tách một tiếng, hắn nhận ra thằng chó Trình Chương đã chụp ảnh.

** má!

Lý Chiêu Vũ thầm mắng một câu, toan vén mái tóc dài lượn sóng màu đỏ rượu để khinh bỉ những người khác đôi phen, cô ta lại phát hiện những người này hoàn toàn chả nhìn mình gì sất. Cô ta quay đầu nhìn sang và vẻ mặt khó coi ngay.

Trên ban công cách đó không xa, có một cô gái cao mặc đồ ngủ lụa màu xám bạc đang dựa vào lan can nhìn xuống. Hình như đang suy tư gì đó mà ngón tay mảnh khảnh của cô còn đang móc vào chiếc thắt lưng mỏng buộc quanh eo, cứ thế quấn tròn quấn tròn.

Lúc đầu cô ấy nào hay tới ánh mắt của người ta, cô ấy chỉ nghe thấy động tĩnh bèn đi ra quan sát cảnh vật, và luôn cảm thấy đôi phần… kỳ quái khi nhìn vào Triệu Nhật Thiên.

Xưa nay cô ấy là người biết suy nghĩ sâu xa hơn bình thường, cô thấy bất an xuất phát từ sự nhạy bén của thiên phú, lo lắng tối nay sẽ bước vào một cái bẫy cực lớn.

Có khả năng không phải Triệu Nhật Thiên này chĩa mũi nhọn vào.

Cho nên cô ấy càng nghĩ càng chìm sâu, một lúc sau mới phát giác có kha khá người đang nhìn mình.

Dáng người thanh tú, phong thái sảng khoái, dù cho dung mạo nghiên về lạnh lùng nhưng dưới sự lạnh nhạt cực hạn lại là lửa nóng hừng hực; sức quyến rũ nhuộm một vùng và gây ấn tượng mạnh đã làm cô ấy vừa liếc mắc đã vượt xa khỏi vô số anh hào sáng ngời ngời đang hội tụ nơi đây.

Tuổi trẻ là thế nhưng đã thoáng thấy phần tao nhã sắp phá vỡ ngọc non.

Cô gái này tựa như…

Nhận thấy ánh mắt mọi người, động tác của Tống Linh khựng lại một chút, muốn trở về phòng, chợt nghe Đông Quách Diệu Vân cười tủm tỉm hỏi: “Cô là người nhà họ Tống ở Đam Châu…”

Y còn chưa nói xong, một mảnh nhũ băng lao tới vút vút và rơi xuống ban công của y như một thác nước.

“Ai!!”

Đông Quách Diệu Vân kinh hãi biến sắc, những người khác cũng giật mình, địch tập kích?

A Điêu ngỡ ngàng một hồi, cô còn chưa gây sự mà đã có người mở đầu rồi?

Không đúng, sao lại là Hàn Trạc?

Tống Linh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người con trai nào đó đứng trên ban công nhìn cô ấy, hỏi: “Cô có từng đi học ở trường tiểu học Số 3 tại Hàn Châu không?”

Tống Linh: “...”

Hàn Trạc không dằn lòng nổi đã để lộ ra bộ dạng thật, bám lấy lan can bán mạng cho cô ấy thấy mình nom ra làm sao: “Em đây, em là Hàn Trạc, bạn cùng bàn với chị đó! Chị Linh Linh, là em đây!”

(P4)

Người đàn ông trông bình thường là thế chợt biến thành đứa con cưng tuyệt sắc của trời với giá trị nhan sắc nghiền ép tất cả nam nữ ở đây, dù có là nhóm cục mịch trong quân bộ cũng nhìn ngây người.

Nữ giả nam? Nhưng mà hình như đúng là Thiếu Hầu gia tộc họ Hàn ở Hàn Châu.

Đông Quách Diệu Vân nhìn thấy hắn thì biểu hiện khẽ đổi, mơ hồ không cam lòng. Gia tộc Đông Quách mạnh hơn tộc họ Hàn, ngặt nỗi nhà họ Đông Quách lại có đệ tử nhiều, nhiều tới nỗi tới bây giờ còn chưa xác định được tước vị Hầu phủ tương lai sẽ do người nào kế thừa. Dù có là anh của y trước mắt vẫn không đạt được đặc quyền này, chỉ có Tiêu Khiết La sớm nắm quyền và Hàn Trạc nhỏ tuổi nhất là ngoại lệ tại năm châu.

Một người căng hết cỡ chỉ có thể làm trưởng lão gia tộc tương lai, một người lại vững vàng trở thành Đại Đô đốc một châu trong sau này, chênh lệch trong đó cách nhau một trời một vực. Thế nên trong lòng Đông Quách Diệu Vân không cam lòng là thế nhưng nào có dám phản kháng, cùng lúc trong lòng y giật thót: Hàn Trạc này mới bao nhiêu tuổi mà đã là Thầy Cấm Kỵ!

Lúc này mấy người Tống Nhị Hồ ở Học phủ Thanh Châu trao đổi ánh mắt, Hàn Trạc lại là Thầy Cấm Kỵ!

Tuổi hắn còn rất nhỏ, dựa theo định luật càng trẻ thì hạn mức cao nhất càng phát triển lâu, chỉ sợ tố chất của người này có lẽ sánh với ba tên bi3n thái trong Học phủ nhà mình.

Tống Linh nhìn thấy mặt hắn tựa hồ nhớ ra gì đó, song cô ấy không thốt ra lời nào trong phút chốc.

Trước khi linh khí sống lại, bởi vì cha mẹ cô đi dạy ở khắp nơi, có học trò khắp thiên hạ, cho nên cô cũng thường đi theo hai người tới từng chốn, học ở rất nhiều trường, và trong đó thật sự có đi học tại trường tiểu học Số 3 ở Hàn Châu.

Cô đâu phải đã quên, suy cho cùng trí thông minh cao thì bộ nhớ sẽ tốt tột bậc, chẳng qua cô… cân nhắc tới thân phận hiện giờ của đối phương, cho nên cô nhất thời không biết người ta có muốn nhận mặt hay không.

Huống chi cô không chắc lắm liệu người bạn cùng bàn năm đó có thật sự người trước mắt này.

Cô luôn có tính tình lãnh đạm là thế, tuy nhiên trong mắt Hàn Trạc thì đây chính là không nhận ra hắn hoặc không muốn nhận ra hắn.

Từ đầu Hàn Trạc đã mang tính cách còn lạnh lùng hơn cả, thậm chí lòng giết chóc còn mạnh, chẳng qua có lẽ mỗi người luôn có một số ngoại lệ khi đối xử với người khác.

Tống Linh chính là ngoại lệ của Hàn Trạc.

Hắn nhớ chị Linh Linh hơn mười năm rồi.

“Là em thật đấy, hồi trước em còn tới nhà mẹ chị cũng chính là giáo viên rồi ở lại, chị còn cho em kẹo sữa con Thỏ Trắng nữa.”

“Đây, cái này!”

Trong tình huống khẩn cấp, Hàn Trạc lấy ra kẹo sữa...

Theo những người khác thấy mười năm rồi mà còn không nỡ ăn kẹo sữa? Cái này cần tới tình cảm tới cỡ nào?

Còn Tống Linh lại ngỡ ngàng một hồi, lúng túng trong phút chốc, theo bản năng nghĩ ngợi: mười năm mà kẹo sữa còn chưa tan?

Nhưng rất nhanh sự bối rối đó lại chuyển sang Hàn Trạc.

“Cậu Trạc? Là cậu? Thật sự là cậu đó sao? Là anh đây, anh trai Nhật Thiên của cậu đây.”

(P5)

Dưới lầu có người gào khóc làm sắc mặt Hàn Trạc cứng đờ. Hắn cúi đầu nhìn lại chỉ thấy người đàn ông mặc quần đùi nào đó mà hắn ghét nhất trong đời này đang vừa kích động nhìn hắn vừa rú trướng lên: “Là anh đây, trước đó anh cùng cậu đánh con cá voi lớn, lúc chia tay cậu còn tặng anh một cái quần nữa.”

“Đây, cái này!”

Mọi người: “!!!!”

Là do tôi đưa cho anh chắc? Anh cướp nó!

Nhưng Hàn Trạc thật sự không tiện nói rõ nguồn cơn. Khuôn mặt hắn xanh mét, đè nén giọng nói răn dạy còn đầy kích động hơn lúc tìm ra Tống Linh: “Anh đừng có nói bậy!”

Anh trai họ Triệu sửng sốt, tựa hồ đau lòng cùng cực, ôm quần đỏ mắt, như thể bị đả kích thật lớn: “Cậu em Trạc, từ nhỏ tôi đã không có tình cảm giữa anh chị em, vất vả lắm mới gặp được cậu, đối xử với cậu toàn là chân tình, vì đâu cậu lại hành xử với anh thế chứ? Chẳng lẽ bởi vì cô gái trẻ họ Tống này còn đẹp hơn anh à?”

“Tống Linh phải không? Em nói cho tôi biết em muốn tôi làm sao mới bằng lòng trả lại em Trạc cho tôi? Em có muốn cái gì thì tôi đều cho em hết!”

Tống Linh, người bất thình lình trở thành con giáp thứ 13 rồi còn bị vợ cả nhập tâm vào kịch Quỳnh Dao quỳ xuống cầu xin buông tha: “...”

Từ Tống Linh + 244444!

Từ Hàn Trạc + 322222!

Từ...

Đám người Thác Bạt: “????”

Con chó Triệu Nhật Thiên, hủy hoại sự trong sạch của tao! Hàn Trạc nghiến răng nghiến lợi ước gì nhảy xuống lầu sống mái với A Điêu. Nếu như không phải còn ông lớn cấp Vi Quang ở phía sau ngăn cản, hắn thật sự nhảy xuống tới nơi.

Nhưng những người khác không biết chân tướng, cứ nhìn vào Tống Linh, rồi lại lia mắt sang Hàn Trạc, kế tiếp lại mường tượng tới chị dâu trong truyền thuyết nào đó.

Mọi người ngay lập tức: “...”

Anh trai họ Triệu có chuyện xưa dữ dội quá, thật là một người đàn ông dũng mãnh tuyệt thế đầy sâu sắc.

Lý Chiêu Vũ cảm thấy mình thất tình một lần nữa, ngoại trừ chị dâu, tình địch lại có thêm một em Trạc.

Cửa chính nhà họ Triệu khó vào như vậy cơ à?

.....

Bầu không khí kỳ quặc trong ba giây.

Tống Linh ấn mi tâm, nhẹ thốt ra một câu: “Không phải nói vào trong?”

Sau đó cô ấy đi vào thật, chẳng màng tới Hàn Trạc và cũng lơ luôn cả Triệu Nhật Thiên.

Báo Xung khó chịu lắm, có điều Tư Mã Tự giành trước một bước để người ta tiến vào Hải Thiên Nhất Sắc vì tổng giám đốc Hải Thiên Nhất Sắc đã mở cửa.

.....

Ôi, đúng là trong khách sạn còn ấm áp hơn này. A Điêu bị một đám Ô Thiết Quân hung thần ác sát áp giải đi vào. Cô vừa vào đã yêu cầu tổng giám đốc sắp xếp nhà bếp làm bữa khuya cho mình.

Báo Xung nổi đóa: “Anh còn muốn ăn khuya?!!”

A Điêu: “Vậy tôi sẽ xem xong bằng chứng sắt cùng anh rồi mới ăn? Hay là chờ tôi ăn xong lại đi xem?”

Từ Báo Xung + 333333!

Má nó!

Báo Xung xác định mình cực kỳ ghét tên công tử này, miệng lưỡi trơn trượt bày đặt này nọ, hừ!

“Cục tình báo đã có phát hiện, hiển nhiên có chứng cứ, tới đây là được!”

“Mọi người tới hết đi! Để cho mấy người nhìn xem rốt cuộc Triệu công tử mà mấy người tín nhiệm là thứ gì!”

Báo Xung hung hăng, cứ nhất định để mọi người tới xem. Thật ra đám người cũng muốn xem thử đến cùng tình huống ra sao thật, cho nên cho dù là Hàn Trạc, người thấy nhìn A Điêu thêm một chút sẽ đau mắt, cũng đi theo.

(P6)

Chẳng qua điều khiến Hàn Trạc cảm thấy an ủi chính là Tống Linh thay một bộ quần áo xong cũng tới.

Đoan chắc chị Linh Linh còn nhớ rõ mình nên mới sang.

Hàn Trạc thơi thới trong lòng.

Trước đó sợ đánh rắn động cỏ lưu lại dấu vết, để cho Triệu Nhật Thiên nhận thấy và chạy trốn, thành ra bọn họ không tiến vào phòng của cô, thậm chí không tiến vào Hải Thiên Nhất Sắc. Thay vào đó họ chỉ đo ra vị trí Trận Dịch Chuyển, xác định được đó là vị trí phòng Triệu Nhật Thiên.

Thế là…

Đương nhiên trong tay Báo Xung có thiết bị chuyên dụng cho nên gã chĩa thiết bị về phía phòng A Điêu sau khi dẫn người lên lầu.

Không có gì bất ngờ, Trận Dịch Chuyển thật sự ở trong phòng của cô. Mở cửa, Báo Xung dùng đạo pháp hiển thị, ônggg!!!

“Mời các vị xem!”

Một hơi thở dịch chuyển nhiều lần xông tới.

Nhưng mọi người nhanh chóng… thấy lúng túng.

Ai nấy đâu kịp phản ứng trong phút chốc, họ cứ nhìn xuống đất rồi lại nhìn sang Báo Xung.

Báo Xung nhìn chằm chằm mặt đất với vẻ mặt thay đổi, còn Tư Mã Tự thì sững sờ: “Đây là...”

Trên mặt A Điêu đầy nét u buồn: “Cái gọi là đo vị trí mang tần số truyền tống nhiều tức đề cập chiều không gian của mặt phẳng, chứ dạng mặt phẳng vuông góc với chiều không gian đâu có đâu mà ha?”

“Tôi thấy có vẻ Trận Dịch Chuyển này ở phòng dưới lầu đấy anh Báo gì ơi.”

Báo Xung khó tin nổi bèn quay đầu nhìn về phía kỹ thuật viên, người này nơm nớp lo sợ nhiều lần xác định vị trí xuyên thấu và khoảng cách của việc dịch chuyển trên mặt đất: “Thống lĩnh, có vẻ dưới lầu thật, không phải vị Triệu công tử này.”

Từ Báo Xung + 333333!

Từ...

Không ít người đưa một đợt làn sóng năng lực niệm, A Điêu liếc mắt đã thấy bọn người Vương Trí Lâm Tây Quân cũng ở trong đó.

Nhưng có một người lại không.

Không có A.

Từ đầu đến cuối đều không có, thằng chó chết này mang tâm trí mạnh mẽ dữ vậy? Khó đánh bại hơn tố chất phần tinh thần hơn 300 của Khúc Giang Nam?

Khi A Điêu đăm chiêu, Báo Xung đã trong nháy mắt chui vào phòng dưới lầu. Những người còn lại thấy gã bất lịch sự thế này vậy thì cùng đi theo bất lịch sự như thế.

Kết quả vừa xuống lầu đến gian phòng này bèn thấy ngay Trận Dịch Chuyển cùng với bóng đen sau khi thấy Trận Dịch Chuyển bị lộ bèn kinh hoảng chạy ra chỗ cửa sổ.

“Đi đâu!”

Báo Xung vào túm lấy đối phương kéo vào phòng, còn đám người tới xem xét.

Lý Chiêu Vũ và người tộc họ Lý là bên đanh mặt nhanh nhất.

“Lâm Tây Quân, sao lại là anh!”

Mặt Lâm Tây Quân có màu hệt như đất, đáy mắt chợt lóe lên và hô to với Lý Nguyên Khải: “Công tử, cứu tôi!”

Đồ chó! Là nhà nào hãm hại tộc họ Lý tao? Má nó!

Nhất định là gia tộc Đông Quách, hoặc mấy gia tộc phía sau Vân Châu!

Lý Nguyên Khải trắng bệch mặt mũi, vội vàng giải thích với Tư Mã Tự và Báo Xung. Lý Chiêu Vũ lại quyết đoán phải biết, trực tiếp rũ sạch mọi quan hệ chỉ bảo người này là học sinh tộc họ Lý mà thôi, đoan chắc y vu khống nhà mình…

Khi đang ồn ào.

Phụp!

Tiếng nổ giòn vang lên hệt có người bị đâm một nhát làm ai nấy cùng lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Nhật Thiên, người mới giải trừ hiềm nghi, đã mở tủ lạnh của Lâm Tây Quân, lấy dưa hấu của người ta ra và cắt lấy.

Một quả dưa hấu lớn là thế đã bị cô cắt thành 4 miếng siêu to, tiện tay đưa cho Tống Linh và Hàng Tú Kim mỗi người một miếng. Đoạn, cô cắn ăn hai miếng còn lại.

(P7)

Như thế làm người khác chịu không thấu.

Từ Lâm Tây Quân + 155555!

Hai cô gái nhóm Tống Linh: “...”

Anh trai này đúng là… dữ dội ầm âm.

Trước ánh mắt của mọi người, A Điêu cảm thấy dưa hấu này thật ngọt ngào, có điều…

“Cũng thật là thú vị. Anh Lâm không nghĩ tới chuyện có khi tôi sớm lẻn về và dời Trận Dịch Chuyển đến phòng của anh? Anh cứ nóng lòng khai ra tộc họ Lý thế này đúng là không phải lựa chọn tốt nhất đâu.”

Biểu hiện Lâm Tây Quân có phần cứng đờ: “Tôi không biết chuyện của ngài Triệu, không thể nào nghi ngờ để kéo theo anh. Nhưng tôi vô tội thật nên đương nhiên muốn tộc họ Lý thanh minh danh phận của tôi.”

“Nhưng mà giờ mới biết việc này có liên quan đến ngài Triệu.”

Có một số sơ hở nhất thời khó sửa chữa vô cùng, vì lúc trước y chạy bán mạng ra ngoài quá bất cẩn, có là heo cũng không tin y không dắt dây gì tới chuyện này.

Thành ra có một số người mang đầu óc đã định sẵn không ứng phó được kế hoạch quá cao cấp, nhất là khi kế hoạch này xuất hiện vấn đề. Y chỉ là một bộ phận trong đó, không phải A chân chính.

Nếu A là người chủ đạo nắm giữ kế hoạch, đoan chắc có thể phản ứng tạm thời sửa chữa sai lầm.

Xui làm sao…

A Điêu vừa ngồi trên ghế cao ở kệ bếp mở gặm dưa hấu vừa nói từ tốn: “Đương nhiên có liên quan đến tôi rồi.”

“Dù sao cũng là một cái hố thật lớn, không phải sao?”

Cô gặm xong một miếng dưa hấu lớn, ném vỏ dưa hấu vào thùng rác đánh cái bộp, đoạn lau tay và vẫy lòng bàn tay trong không khí.

Hình chiếu từ thuật pháp hiện ra.

Từ sự lén lút của đám người Vương Trí đến cuộc gặp gỡ và đối thoại giữa Lâm Tây Quân và người đàn ông mặc áo choàng.

Không sót bất kỳ cái nào.

“Xin lỗi, tôi là một người giỏi về chụp ảnh nghệ thuật.”

“Chụp lén rồi còn lưu lại mà không được các anh cho phép, xin lỗi thật nhiều.”

Từ Lâm Tây Quân +...

Từ...

Báo Xung phản ứng lại: “Cho nên người áo choàng này là nội gián nhân loại trước đây tiếp xúc với ma quỷ ở tầng sương mù! Chó chết!”

Gã nắm lấy cổ Lâm Tây Quân: “Mau nói, người này là ai!!!”

Lâm Tây Quân cố gắng phản kháng nhưng Báo Xung là cao thủ cấp Vi Quang, đâu phải là thứ y đánh cho được, cứ thế ngay lần đầu tiên chưa ra tay đã bị phong bế linh đan. Y nhìn về phía Lý Nguyên Khải cầu cứu, làm cho đầu người này muốn nổ tung.

“Lâm Tây Quân, tộc họ Lý tao có thù gì với mày mà mày muốn vu oan móc nối tới tộc họ Lý tao!”

Cảnh tượng nhất thời ầm ĩ, người tộc họ Lý cũng bị Quân Tuần tra phủ Đô đốc cùng với nhóm Ô Thiết Quân vây quanh. Người Học phủ Vân Châu thấy thế hoàn toàn bó tay, trong phút chốc chẳng biết cách xử lý tình huống này ra làm sao.

Bọn họ chỉ là học sinh thôi mà.

Thật ra Đoàn Phi cảm thấy không phải là anh em tộc họ Lý, suy cho cùng hai người này không có năng lực nhẫn nhịn nổi. Tuy nhiên sau lưng họ chính là tộc họ Lý, lỡ như do tộc họ Lý làm thì sao?

Có vẻ như xác suất không thấp.

Thấy họa lớn rơi xuống đầu tộc họ Lý tới nơi, chung quy đây cũng là tội lớn phản bội tộc người, sẽ bị triều đình tru di cửu tộc.

Trong sự táo tác cả vùng này, có người đang tự hỏi, có người lại tránh hiềm nghi, thậm chí còn có người cứ thấy là lạ chỗ nào.

(P8)

Tống Linh nhìn thoáng qua Lâm Tây Quân, đoạn cô ấy hạ mắt, đồng tử mơ hồ biến hóa thành hai đồng tử, cảm ứng tâm tình của đối phương.

Y đang sợ nhưng đó chỉ là sợ hãi lúc đầu mà thôi, còn giờ đây y đã tĩnh tâm lại, vô cùng bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức... như thể cảm thấy mình còn có khả năng lật ngược tình thế.

Chắc chắn phải có chuẩn bị phía sau và y đang trì hoãn thời gian.

Tình hình không đúng!

Tống Linh đang cân nhắc có nên nhắc nhở hai quan chức cấp cao là Tư Mã Tự và Báo Xung hay không.

Bất thình lình A Điêu mở miệng: “Người này là quan lớn của quân bộ, chức vị ít nhất không thua gì Báo Xung đại nhân, hơn nữa biết được sự điều phối phần lớn của quân đội năm châu, thậm chí còn hay cả lệnh bí mật cốt lõi của phủ Đại Đô đốc.”

Mọi người theo bản năng nhìn về phía một người.

Báo Xung nheo mắt, nơi đáy mắt có phần nguy hiểm: “Anh nghi ngờ tôi?”

Tư Mã Tự nhìn Báo Xung, ra hiệu cho cấp dưới, mọi người dần dần đề phòng.

Báo Xung nổi điên khôn cùng nhưng vẫn biết kiềm chế.

A Điêu nhìn gã và tiếp tục: “Không phải nghi ngờ. Nếu không có bằng chứng sức mấy tôi lại nói bậy… Tôi tò mò mãi, vì đâu Cục tình báo không bao giờ tra ra anh, thậm chí không thể nhìn thấy bất kỳ mối quan hệ nào giữa anh cùng với ma quỷ. Đó là bởi anh đã thức tỉnh hai loại thiên phú, một là không gian, một là thiên phú thân cận với ma quỷ.”

“Không gian để cho anh nắm giữ Trận Dịch Chuyển, có khả năng xử lý các nghi ngờ của Cục tình báo và điều tra về bằng chứng ngoại phạm. Thiên phú thân cận với ma quỷ có thể cho anh lấy lòng tin của ma quỷ, để chúng nó lựa chọn hợp tác với anh. Loại mức độ tín nhiệm này thậm chí cao tới mức chúng giúp anh sắp xếp một con ma quỷ cá voi lớn cấp 7 đến ám sát tôi!”

“Nhưng anh vẫn còn hoảng sợ, anh sợ Tiêu Cận, sợ âm mưu chưa thành công đã bị Tiêu Cận điều tra ra trước, thế là anh phải kéo tôi làm dê tế thần... Cho nên anh cố tình chạy đến phòng tôi sắp xếp một Trận Dịch Chuyển, muốn tôi trở thành anh, để Tiêu Cận kết thúc việc điều tra.”

“Nhưng anh tính sai, tôi không chỉ theo dõi Lâm Tây Quân mà còn dời Trận Dịch Chuyển của anh hồi nảo hồi nào, có phải bất ngờ lắm không.”

“Tuy nhiên bây giờ cam đoan anh không hoảng hốt vì Lâm Tây Quân đã bị bắt, y chỉ là một tên cắc ké, chưa thật sự thấy được anh thành ra anh vẫn an toàn. Có điều cũng coi là trùng hợp vì mấy ngày trước khi tôi đột phá, có một con chim bay tới tặng cái đầu từ ngàn dặm. Sau khi bị tôi làm thịt, tôi tìm thấy một cái điện thoại di động trong không gian lưu trữ của nó.”

“Nói đi, trong này hẳn có ghi chép kết nối với kênh tín hiệu vệ tinh của anh. Chỉ cần tôi phó cho Cục tình báo, vậy...”

A Điêu nhìn Báo Xung khẽ cười: “Anh chết chắc rồi.”

Báo Xung đối mặt với ánh mắt của A Điêu và rồi đáy mắt tối sầm lại. Nhưng bỗng nhiên từ ánh mắt của Triệu Nhật Thiên này... gã lại hiểu ra gì đó làm gã lộ vẻ hung ác, đột nhiên linh nguyên trong cơ thể bạo loạn.

Mà Tư Mã Tự phía sau đã hạ giọng kêu lên: “Người đâu, bắt lấy.”

Quân Tuần tra phủ Đô đốc vây quanh Báo Xung trong tích tắc, ném ra đạo pháp trói buộc theo cả nhóm còn Báo Xung lại chống cự.

(P9)

Còn nhóm người Ô Thiết Quân lại nhất thời ngỡ ngàng, chẳng biết phải xử lý như thế nào; nhưng ngay giây sau, bọn họ đều bị một động tĩnh làm chết khiếp.

Bởi vì Tư Mã Tự ra tay công kích Báo Xung đã bị một tia sấm sét mảnh khảnh như ngón út bổ xuyên qua linh đan trong nháy mắt.

Tư Mã Tự nửa quỳ xuống đất, nôn ra máu, và nhìn A Điêu đầy khó tin.

Người trong phủ Đô đốc khiếp sợ và tức giận, về phần những người khác lại tuyệt đối không phản ứng kịp; Báo Xung thì không ngờ A Điêu lại mạnh mẽ và tàn nhẫn như vậy, trong nháy mắt đã phế bỏ Tư Mã Tự.

Hơn nữa càng đáng e dè hơn chính là rõ mười mươi dao động năng lượng cô vừa mới bày ra đã ở cấp Vi Quang.

Cho nên có thể giết ngay Tư Mã Tự có cấp thượng Ly Trần trong một giây.

Tay A Điêu cầm Nguyên Trượng, trên người là sấm sét quanh quẩn, cứ thế lặng lẽ nhìn ông ta. Với hàm răng trắng như tuyết, giọng điệu của cô vô cùng ngông cuồng lạnh lẽo.

“Tôi một mực nói về ông đó, ngài Đô đốc.”

“Hoàn toàn không có điện thoại di động, thứ đó đã sớm bị con chim lớn kia làm mất, ông có biết mình bị lộ như thế nào không?”

“Đồ Cấm Kỵ ông cho người mặc áo choàng bịt kín cái hốc cây có cấp bậc không thấp đấy. Ông thu lại nó mất rồi, làm người mà keo quá sẽ bị sét đánh.”

A Điêu đi qua, cứng rắn bẻ gãy ngón tay của Tư Mã Tự, răng rắc.

Tư Mã Tự đau đến mức đầu đầy mồ hôi, cứ thế thoi thóp.

Mọi người nhìn thấy mà da đầu tê rần nhưng chẳng có người dám cản ngăn cô vì chân tướng vô cùng sống động. Ngay cả khi người của phủ Đô đốc có ý định bảo vệ vẫn bị Báo Xung dùng ánh mắt sắc bén trấn áp.

Phủ Đại Đô đốc có thẩm quyền thật cao, đầu tiên họ là Quân Tuần tra Thanh Châu, tiếp đó mới là cấp dưới của Tư Mã Tự. Nếu để cho Đại Đô đốc biết bọn họ không phân biệt đúng sai cứ bảo vệ Tư Mã Tự vậy bọn họ chính là đảng chống đối, sẽ bị dẹp bỏ bằng sạch.

Nhưng Tư Mã Tự thực sự có vấn đề sao?

A Điêu lấy nhẫn trữ đồ ra khỏi ngón tay gãy. Linh đan bị hủy nhờ đó nhẫn chứa đồ cũng mất đi sự ràng buộc. Cô lấy ra một món Đồ Cấm Kỵ trong đó, đầu ngón tay lại búng cái bộp, Đồ Cấm Kỵ này bắ n ra dấu ấn ký hiệu chói lọi tương ứng với đầu ngón tay của cô.

Hết thảy sự thật đã được phơi bày.

Bằng chứng sắt!

Lúc theo dõi Lâm Tây Quân đột nhiên mất liên lạc đã làm cô cho rằng y bước vào một không gian bí ẩn hoặc dịch chuyển đến một nơi rất xa, nhưng sau đó cô có thêm một suy nghĩ. Vì biết thân phận của Lâm Tây Quân, cô cho con thiêu thân đi qua thăm dò nơi ở của y. Ngon lắm, tên chó chết này đã trở về trờ trờ, hơn nữa còn ở trong khách sạn Hải Thiên Nhất Sắc như thường.

Vậy tại sao dấu ấn nhỏ lại biến mất?

Vậy chỉ còn lại khả năng sau chót.

Nó bị người nào đó thu hồi, đặt trong một không gian lưu trữ. Do nó là một không gian khác nên cô không thể cảm nhận được.

Vậy câu hỏi đặt ra là làm sao cô có thể khóa chặt thân phận Tư Mã Tự từ lâu?

(P10)

Trước nhất cần kiểm tra danh tính. Trong hai giờ trở về khách sạn, cô đã ghi lại tất cả các quan chức quân đội cấp cao hiện đang ở bờ biển phía Nam, sử dụng các manh mối được đề cập trước đó để loại bỏ từng người một, cuối cùng còn lại năm người. Trong đó Báo Xung mang hiềm nghi lớn nhất còn Tư Mã Tự ít bị nghi ngờ nhất.

Tiếp theo khi đào bẫy cho cô, nhất định A sẽ tự mình có mặt. Không có gì khác chẳng qua cô xây dựng nhân vật quá tốt, sau lưng dựa vào nhà họ Triệu, chỉ bằng một Trận Dịch Chuyển không có biện pháp quyết định tội chết, cô hoàn toàn có thể từ chối nói Trận Dịch Chuyển là đồ do gia tộc cho thuận tiện để cô ra vào, có vấn đề không? Cả vú lấp miệng em. Song, bề ngoài Triệu Nhật Thiên dựa vào vốn liếng của nhà họ Triệu, sau cùng sẽ có xác suất nhóm lãnh đạo quân đội năm châu bó tay.

Mà một khi Triệu Nhật Thiên không bị đánh chết ngược lại còn bị Tiêu Cận dẫn đi thẩm vấn, đoan chắc Tiêu Cận và Cục tình báo sẽ nhanh chóng khẳng định được cô vô tội với bản lĩnh của họ. Như vậy hắn càng nguy hiểm hơn, cho nên hắn đến hiện trường để châm dầu vào lửa.

K1ch thích tính cách xúc động của Báo Xung tạo áp lực lên Triệu Nhật Thiên. Nếu Triệu Nhật Thiên với bối cảnh hùng hậu chống đối việc bị bắt, hai bên ắt chém giết nhau… tới mức chết không có đối chứng! Đây là toàn bộ kế hoạch của A.

Bên cạnh đó lúc ấy A Điêu nhìn thấy Tư Mã Tự nhiều lần cho mình nói chuyện đã làm trong nội tâm cô có đôi phần hoài nghi. Là một đứa hai mặt cấp hài cốt, hơn nữa còn có một ông cha Đô đốc cặn bã, cô không tin Đô đốc Thanh Châu quật khởi từ rễ cỏ này không biết cách giải quyết tốt nhất chính là ông ta liên hệ trực tiếp với Tiêu Cận hoặc Tiêu Khiết La.

Nếu người này không phải là A mà chỉ là tên vô tội, thật sự cân nhắc vì lợi ích của nhà họ Tiêu, ắt sẽ tìm cách và nỗ lực lớn nhất. Chúng quy gây hấn nhà họ Triệu chả có tí lợi ích gì cho tộc họ Tiêu

Nhưng Tư Mã Tự không làm như vậy.

Ngoài ra còn có một sơ hở quan trọng nhất.

Bồn Cầu: “Ông ta cứ mãi không có, đúng, chưa từng bị cô lôi ra bất kỳ năng lực niệm nào, một chút cũng không. Có là Báo Xung mà còn bị cô cho nổ nhiều lần, người này chẳng có tí gợn sóng nào. Tu vi chỉ ở cấp thượng Ly Trần nhưng vẫn có thể mang tâm trí đáng sợ bực này, bất kể đằng sau có con át chủ bài và cơn cớ gì, không thể nào tồn tại hai người cùng một lúc ở khu vực này. Chỉ có thể chứng minh bọn họ là cùng một người.”

Thế nên A Điêu tập trung vào Tư Mã Tự, cuối cùng còn nhiều lần k1ch thích bằng lời nói... Giả dụ như cố ý nói chuyện với Báo Xung, giả dụ như cố tình đề cập đến chim lớn.

Tư Mã Tự vẫn không có gợn sóng, tuy nhiên biểu cảm và biểu hiện nóng lòng bắt lấy Báo Xung của ông ta đã tiến thêm một bước chứng minh cho suy đoán của A Điêu.

Vì lẽ đó… cô dùng ánh mắt nhắc nhở Báo Xung xong, tiếp theo quyết đoán đánh Tư Mã Tự tàn phế trong nháy mắt!

Đến cùng lấy ra Đồ Cấm Kỵ làm bằng chứng sắt. Giả như không có bằng chứng tuyệt đối, những nghi ngờ này của cô không thể được coi là biện chứng cho tội ác lớn đủ để hủy đi một Đô đốc vẻ vang.

(P11)

May mắn thay Đồ Cấm Kỵ thật sự ở trên người này, cảm ơn tính keo kiệt của ông ta. Bảo sao đi tính toán một con chim đần, quả nhiên chết vì kẹt xỉ.

A Điêu nghễu nghệnh trên cao, nhấc chân giẫm lên đầu Tư Mã Tự, hai tay chống nạnh và cười lạnh: “Tự ngỡ thông minh, không biết sống chết. Lừa gạt một đám ngu xuẩn còn thôi đi, còn muốn xức phạm tới Triệu công tử tao đây, có bao giờ thấy tao hoảng hốt vì đám hề bọn bây chưa?”

Một nhóm ngu ngốc: “...”

Từ Báo Xung + 444444!

Từ...

Bồn Cầu: Không biết ai thiếu điều vác theo nhà ga chạy về Đam Châu lúc tính toán ưu và nhược điểm khi trước.

Nhưng A Điêu đã nhập vai, không ai ngăn được, thế là cô tiếp tục chống nhạnh và bảo đầy ung dung: “Dám đối địch với tao, tao có trăm cách để mày không sống nổi, còn mày lại không thể làm gì được.”

Đằng ấy nhìn đi, hợm hĩnh như thế nào, hợm hĩnh đến nỗi mọi người muốn quất vào mặt cô với vỏ dưa hấu cô vừa ăn xong.

Có điều trình độ bày đặt X này quá dữ.

Đột nhiên có tiếng ầm.

Khách sạn rung động.

Động đất?

Đám người nhìn về phía A Điêu, anh giả vờ X tạo ra động đất? Mẹ kiếp!

Còn chưa kịp phản ứng, Tư Mã Tự bị đánh tàn phế trên mặt đất cười gằn đầy quái dị: “Bọn bây chết chắc rồi.”

Thời cơ đã bắt đầu trước thời hạn.

Ầm ầm!!

Toàn bộ khu vực đóng quân dọc theo bờ biển phía Nam sụp đổ điên cuồng với tốc độ chóng mặt, còn toàn bộ khách sạn Hải Thiên Nhất Sắc cũng hoàn toàn chìm xuống.

Sau khi chìm xuống, cát bay đá chạy, để rồi cuối cùng lộ ra vòng xoáy bí ẩn khổng lồ đầy âm u dưới đáy.

Hố đất siêu lớn, cuối cùng đã bùng nổ sớm!

Tuy nhiên trong khoảnh khắc đó, A Điêu giẫm một cước nát đầu Tư Mã Tự, khiến người này không duy trì nổi nụ cười lạnh hơn ba giây. Bề ngoài cô bối rối căm giận, kì thực nội tâm vô cùng bình tĩnh: Kẻ thù đã bị vắt kiệt giá trị cuối cùng, không giết còn giữ lại ăn Tết à?

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đừng hỏi tại sao không giết Tư Mã Tự thẳng tay, vì đó là phục bút và âm mưu. Hôm nay 3 chương gộp làm 1, một hơi cho các bạn thấy người bí ẩn bị nốc ao, ngày mai là cuộc khủng hoảng bờ biển và kết thúc công việc. Nếu chất lỏng dinh dưỡng không đủ 130,000 sẽ không cập nhật nữa, nghỉ ngơi một chút.