Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 65



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Phản ứng của cô vào thời điểm đó phải là đây là một trong những khoảnh khắc cơ trí nhất trong đời cô.

A Điêu không lộ ra phản ứng đặc biệt gì, cứ tiếp tục tự nhiên ôn hòa bổ sung một câu: “Có muốn đi ăn khuya không? Cậu thích tôm hùm đất hay thịt nướng, chị mời cậu.”

Ủa, không phải có ý kia sao?

Lỗ tai Giang Gia Nãi đỏ đến mức muốn nhỏ máu, ấp úng nói không cần.

Tốt thôi, tôi cũng không có tiền.

Lúc ấy A Điêu muốn rút lui, nhưng tách một chút, đèn sảnh lớn sáng lên, cửa phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm Khúc Giang Nam tự động mở ra, Khúc Giang Nam và Tống Linh ở bên trong đều nhìn cô.

Biểu hiện và ánh mắt đều rất quái đản, Khúc Giang Nam bình tĩnh hỏi: “Tôi cũng đói bụng, em mời à? Mua thêm một chút, dù sao nơi này rộng rãi mà, cứ bày ra.”

A Điêu: “...”

.....

Linh năng trên đầu ngón tay Khúc Giang Nam không ngừng nhảy lên hằm hè, nghĩ cảnh chưa tới ba giờ sáng mà đã bị treo lên cành cây, cuối cùng A Điêu vẫn gọi đồ mang về cho bọn họ.

Đồ nướng + tôm hùm đất, thằng chó Thác Bạt ngang ngược mà sức ăn còn lớn, há miệng nói muốn 30 cân tôm hùm đất.

Đây có còn là con người không? Là con gấu mà.

Ánh mắt A Điêu muốn đâm cậu ta tột cùng.

Thác Bạt đang ăn tôm hùm đất nhìn thấy vậy bèn nhướng mày: “Đánh tí không?”

A Điêu sợ ngay: “Không không không, cậu cứ ăn đi ăn đi, toàn của cậu hết.”

Nhưng quay đầu lại cô đã hỏi ngay Tống Linh: “Đêm hôm khuya khoắt, cậu và Thác Bạt tới tìm cô chủ nhiệm làm gì vậy?”

Đã vào đội hết rồi, đừng nói đi chèo kéo người ta đấy.

Tống Linh lạnh lùng thì lạnh lùng đấy nhưng tính tình lại tốt lắm: “Tu luyện gặp chút vấn đề đúng lúc cô giáo online nên tới tìm cô luôn. Trên đường còn đụng phải bạn Thác Bạt, muốn tôi đánh cùng cậu ta, thế là cứ đi theo một mạch tới đây.”

Màn đêm thăm thẳm, vì đánh nhau thật? Có khi trông cậu đẹp…

Đầu óc A Điêu bay xa, cảm thấy cái thằng Thác Bạt này không phải phường tốt lành, càng ngày càng đáng ghét, sao bây giờ mình chả đánh lại được chứ.

Khúc Giang Nam ăn không nhiều lắm, rửa tay xong là làm chuyện của mình.

Những người khác một lát sau cũng giải tán, A Điêu đi cùng đường với Tống Linh, chợt Tống Linh cho hay: “Qua một thời gian ngắn nữa có thể sẽ phải thi cử, cao thủ như cô chủ nhiệm có khi sẽ chọn người có tốt chất cao nhất phụ đạo riêng. Chắc gì Thác Bạt không ôm ý định như vậy thành ra mới tới vả mặt cậu, không cần nhắc tới những người khác. Hơn nữa xếp hạng lần kiểm tra này sẽ có phần thưởng, hoàn toàn đến từ sự chuẩn bị của hiệu trưởng. Đề nghị sắp tới cậu chuyên tâm một chút đi.”

A Điêu: “?”

Tống Linh nhìn cô thật sâu: “Tôi đã thấy quyển sách kia từ Trung Dã rồi, cậu ta có mua còn nói dùng tốt lắm, nhưng cái này rất dễ làm cậu phân tâm.”

(P1)

Cô ấy nhắc nhở xuất phát từ ý tốt, A Điêu không có cách nào nói chuyện năng lực niệm, đành cảm ơn: “Không sao đâu, suy nghĩ của mình là làm cái này sẽ nâng cao trình độ tri thức của bản thân, xem như là thói quen học tập cá nhân đi, hồi nhỏ mình đi học đã làm thế này. Hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng tu luyện mới là quan trọng nhất, nhưng thật ra theo quan điểm của mình: Những trường học thực sự nắm giữ quyền lực cốt lõi vẫn là cần các khoa, và thứ họ muốn không chỉ là người có sức mạnh tột bậc nhất mà còn là những người có đầu óc đàng hoàng. Các trường khác đều chỉ có thi viết nhưng trình độ thi viết không cao bằng Học phủ. Còn hình thức huyễn cảnh + thi viết này do hiệu trưởng đứng ra tự dựng nên, chứng tỏ ông ấy muốn nhân tài như vậy. Ông hiệu trưởng này có quan hệ không tồi với cấp trên đấy.”

“Đúng rồi, Khúc Giang Nam cũng được cấp trên điều động xuống, hình như cùng một nhà với hiệu trưởng? Mình thấy sự sắp xếp hành chính của trường rồi, không có gì phá vỡ nổi địa vị của cô ấy.”

Vóc người cao ngất trời có thể nhìn thấy phong cảnh trên trời, cho nên A Điêu có khả năng theo dõi các góc khuất bí mật cốt lõi từ chỗ bọn họ.

Nếu một lòng nghiêng về vũ lực, bình thường cứ nghĩ thi văn hóa sao cho không kéo chân mình là được, chỉ sợ đến cuối sẽ chịu thiệt.

Từ Trần Tốn, cô thấy được xu hướng quan tâm nhân tài của triều đình và Bộ Giáo dục vẫn chưa hoàn toàn thiên về khoa võ.

Tống Linh nhíu mày suy tư, cuối cùng cho hay: “Cậu nói có khi đúng. Có thể sau khi thi đại học, những trường ở trên đỉnh cao nhất sẽ yêu cầu tổng số thành tích đấu võ đồng thời liệt kê các yêu cầu riêng đối với các môn văn hóa tương quan. Ở thời kỳ đầu tiên, đám Đại học Kinh Đô không phải là thánh địa học tập đỉnh cao nhất, họ còn có yêu cầu cao hơn.”

Tiếp theo hai người chẳng nói chẳng rằng, trong lòng hiểu là được.

....

Thời gian hẹn tới hang ma đã đến, sáng sớm, một chiếc xe bay từ cổng Học phủ Kim Lăng lao vùn vụt về phía một hố đất nào đó ở ngoại ô. Rất nhanh, tin tức này truyền ngay đến nhà họ Thôi bên kia.

Thôi Lương ở Kinh Đô xa xôi nhận được bèn cười gằn, thế nhưng hắn cẩn thận nên hỏi lại thân tín nhà họ Thôi: “Có xác định được chiếc xe bay kia là chiếc đi thuê không?”

“Đúng vậy, chúng tôi đã kiểm tra, chiếc xe kia thuộc về đại lý xe cho thuê, bên trong nhà xe cũng có hồ sơ thuê nhà của Trần A Điêu, muốn lái xe ra ngoại thành...”

“Được.”

Thôi Lương yên tâm.

Nửa giờ sau, xe bay nhà họ Trần lơ lửng ở một nơi ngoại thành.

(P2)

Nơi này ít người, cũng không có bao nhiêu xe khác bay qua quỹ đạo này. Máy bay không người lái xem xét phạm vi một hồi, xác định không có người đi qua, thế là hai chiếc xe bay khác ở phương xa lộ ra, chuyển từ từ bí mật theo dõi thành bay chặn đầu... Hai chiếc đồng thời mở pháo phaser*, khóa chặt, nổ pháo.

*Pháo (súng) phaser: B ắn ra "đạn" dưới dạng các tia xung năng lượng theo pha. Ai có xem Star Trek sẽ thấy súng/pháo này.

Đạn của bốn khẩu pháo phaser nhắm mục tiêu từ các góc độ khác nhau, cùng bay đập vào chiếc xe bay nọ.

Đùng, xe bay trong nháy mắt biến thành một đám lửa khổng lồ, ngay sau đó cả xe và những thứ bên trong bị thiêu đốt thành sắt vụn, nặng nề rơi xuống từ trên trời mang theo tia lửa mảnh vụn từ vụ nổ.

Sau khi hạ cánh, hai chiếc xe bay tấn công cho ra một chiếc máy bay không người lái cỡ nhỏ tới kiểm tra. Đôi mắt ruồi lớn màu đỏ của chiếc máy bay không người lái giống chim đang bay phát ra ánh sáng, tít tít tít quét qua những vật liệu sắt vụn trên mặt đất, phán đoán trong đó có vật chất của con người nay đã biến thành than hay chăng…

Một phút sau, tin tức truyền đến điện thoại di động Thôi Dung ở của nhà họ Thôi và Thôi Lương ở Kinh Đô, biểu hiện hai cha con gần như y hệt nhau.

Ngỡ ngàng rồi tiếp đó là bừng tỉnh: “Lập tức rút lui ẩn nấp, mau!!!”

Thôi Dung ở phủ đệ xa xôi ra lệnh một tiếng, hai chiếc xe bay lập tức hỏa tốc rời khỏi hiện trường.

Mà cùng thời điểm đó, người phụ trách thực hiện nhiệm vụ ám sát trên xe cũng nhận được tín hiệu từ máy bay trinh sát truyền đến: Quân Tuần tra của quan phủ bảo vệ an ninh của gia tộc nhà quan đã được phái đi.

** má!!!

Chiếc xe bay kia do Trần Nhiên đứng tên, đã đăng ký vào hồ sơ quan phủ. Dựa vào luật bảo hộ quan triều đình, một khi những chiếc xe bay này bị tập kích, lực lượng vũ trang liên quan phải đi truy tìm và cứu viện.

XXX mẹ mày, nhà họ Trần quá âm hiểm.

“Chúng ta phải chạy trốn, bằng không một khi bị bắt tra hỏi...”

Cho dù bọn họ không làm lộ ra ông chủ, chỉ e ông chủ cũng giết bọn họ diệt khẩu.

Ám sát người nhà quan tứ phẩm đã là tội lớn, nhà họ Thôi nào có dám liều lĩnh như thế. Cho nên Thôi Lương mới để cho bọn họ xác minh thân phận của xe bay, trời mới biết xe đã đổi.

Tên mặt sẹo lái xe với sắc mặt xanh mét: “Mày sai rồi, không phải một khi bị bắt được, mà là bây giờ chúng ta phải đề phòng bị giết để bịt miệng.”

“Thôi đại nhân chắc đã sai người ra ngoài giết chúng ta, lập tức cắt đứt tất cả tín hiệu từ điện thoại di động và thiết bị điện tử cho tao, mau đi!”

.....

Tống Linh nhìn A Điêu, người đột nhiên bảo bọn họ đổi xe khác, giờ phút này đang ăn khô bò trên xe mà cảm thấy người này âm hiểm vô cùng.

Nhưng cô ấy không nói chuyện sau lưng này, sợ dọa ba người Điền Trung Hương.

(P3)

Giờ phút này ba người ấy còn đang vừa ăn vặt vừa xác minh nhu yếu phẩm chuẩn bị của nhau.

Lần đầu tiên đi hố đất làm việc, bọn họ hồi hộp dữ lắm, thế mà trông A Điêu cứ như là người bình tĩnh nhất.

Điền Trung Dã tò mò hỏi: “A Điêu, cậu không sợ à?”

“Sợ chứ nhưng mà có cậu ở đây, người ta không còn sợ nữa.”

“...”

Bao gồm cả lão Vương lái xe, năm người cho nổ một đống năng lực niệm, ác đến cùng cực mà.

.....

12 giờ trưa.

Hoàn cảnh bên ngoài xe dần dần trở nên hoang vắng, hồ trạch khô cạn, bốn phía núi rừng như ẩn như hiện, trái lại cỏ hoang lại thật nhiều.

“Nơi này đã là khu vực Tiểu Thang Sơn rồi, nhưng mà hố đất kia chỉ được nhận ra bởi cảm ứng của thiết bị chính thức. Do triều đình còn chưa phái người đến vây quét nên chả biết vị trí, tụi mình phải tìm một chút.”

Hố đất nhỏ trong khu thảo dã này, gần đây ngay cả cái thôn còn chả có. Do chẳng gây nguy hiểm đến tính mạng dân chúng và tài sản quốc gia, cho nên quan phủ không để ý nhiều, ngược lại hy vọng rất nhiều đội khai hoang dã ngoại giúp bọn họ xử lý, như thế còn tiết kiệm được không ít binh lực.

Nếu đội ngũ có cái đùi Tống Linh, người xuất thân từ gia tộc nhà họ Tống đầy quyền thế, hiển nhiên chẳng cần lãng phí tài nguyên. Dẫu gì cô ấy khác A Điêu có thân phận mong manh, cô ấy thật sự là người được bồi dưỡng trọng điểm ở nhà họ Tống.

Mà cái người tên Tống Linh này trông có dạng như tiên trên trời nhưng tâm tư lại thông suốt, hoàn toàn không trưng ra cái “tôi không thể ỷ lại chỗ tốt của gia tộc, tôi muốn chiến đấu tr@n trụi, phải dựa vào chính mình đánh hố đất, như vậy trưởng thành nhanh hơn...”

Cô ấy không đâu, cô ấy cũng tiếc mạng chứ, cho nên vô cùng cẩn thận đối với trang bị. Lần này cô mang theo máy dò xét tiên tiến, Đồ Cấm Kỵ số hiệu Bính-3423, máy dò xét sinh vật ma quỷ Số 7.

Máy dò xét Số 7 là một cơ thể máy móc nhỏ trông giống như một con tê tê, sau khi được được Tống Linh khởi động áng chừng 5 phút, nó hiện ra nhắc nhở.

Trong khu vực có đường kính 3 cây số có hơi thở năng lượng của linh hạch.

Đúng rồi, nguyên lý dò xét của thứ đồ này là căn cứ vào cảm ứng dao động năng lượng linh hạch, hơn nữa nó còn có hai loại chế độ trinh sát. Một loại là tìm trực tiếp linh hạch, một loại là điều tra linh hạch được bao bọc trong thân thể máu thịt. Nếu như là trường hợp thứ 2, hiển nhiên đó là vị trí ma quỷ.

Nhưng mà dù sao liên quan đến thân thể máu thịt phức tạp, còn cách một lớp, cho nên tín hiệu yếu ớt đôi chút, phạm vi xác định sẽ rộng hơn.

“Tụi mình có bốn ngày, bốn ngày sau phải trở lại trường tới lớp. Đi xuống thôi, làm xong một đợt cho sớm rồi còn về trường làm bài thi nữa.” A Điêu đề cập tới đề thi, hiển nhiên biểu hiện có phần nặng nề.

(P4)

Mấy người còn lại cũng không khác là bao.

Cái gọi là túi học tập đúng là bi3n thái... Số lượng nhiều không chống đỡ nổi, đáng sợ nhất chính là nó còn khó ăn, có ăn rồi cũng chả hiểu gì, phải hao phí không ít tâm sức và lao lực. Ngay từ đầu còn có học sinh kháng nghị, bảo bấy giờ trọng điểm là tu luyện linh khí, cứ mãi gặm kiến thức khó nhằn như thế sẽ làm trễ nãi chuyện tu luyện. Thầy cô chẳng nói chẳng rằng, chẳng qua về sau cắt giảm độ khó cho người kháng nghị, đổi một cái túi học tập khác.

A Điêu còn lâu mới làm như đám người đó, cô còn hy vọng thông qua những túi học tập này để nâng cao bản thân, tiếp đó hoàn thiện quyển sách phụ đạo đi thi khác.

Đó là một túi học tập à? Là tiền, là năng lực niệm đấy!

Không thể nói những người đó ngốc, chỉ có thể nói lựa chọn khác nhau. Năm người trong đội đều có cùng một cái tính ngạo nghễ trong lòng, toàn thấy mình giải quyết được, không ngại ép mình, chẳng qua trên miệng vẫn dấm dẳng vài câu đau đớn.

Xe bay dừng trên đất bằng đầy cỏ hoang, Tống Linh đặt Số 7 xuống, nó lập tức chui vào lòng đất điên cuồng thăm dò.

A Điêu bảo lão Vương lái xe thẳng về Lăng Thành.

Lão Vương còn lo lắng: “Đại nhân có biết không? Cô có muốn điều động đội bảo vệ trong nhà sang?”

“Không cần, dưới tay ông ta chả được mấy ai đánh đấm ra hồn.”

“...”

Tam tiểu thư chưa từng che dấu mình ghét Trần Nhiên ở bên ngoài.

Lão Vương đã quen, lên xe xong là nhanh chóng rời đi, tránh lưu lại dấu vết. Chú ta đâu có ngốc, đột nhiên đổi xe ắt từ đầu có chuyện trong đó.

Cũng không biết Trần đại nhân có biết không.

Phủ Thứ sử Lăng Thành, đương nhiên Trần Nhiên hay tin. Cái xe nổ tung xong là bên Kim Lăng liên lạc với ông ta, hỏi thăm tình huống. Ông ta ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu lại là nhà họ Thôi muốn giết Trần A Điêu.

Chiếc xe bên Kim Lăng chỉ có mỗi Trần A Điêu dùng được.

Thế là Trần Nhiên nhanh chóng phản ứng lại trong vòng vài giây. Trần A Điêu đi tới hố đất là chắc, sẽ không xuất hiện trong vài ngày ngắn ngủi. Như vậy bấy giờ xem như nó chết rồi, nhất định phải làm lớn chuyện!

Nhà họ Thôi khinh người quá đáng!

Vì thế trước mặt rất nhiều quan viên tại phòng hội nghị Lăng Thành, ông ta đau đớn và căm tức la lên có phải con gái mình bị nổ chết vân vân hay không, đoạn, vịn bàn, miệng há to, tung ra một đòn bí kỹ gia truyền.

Phụt, phun ra một búm máu lớn.

Cấp dưới: “!!!”