Sếp ngồi kể lể một đống chuyện mà bố anh có thể sẽ hỏi, bắt Công cố nhớ cho kỹ. Công nghe xong thì... quên sạch.
Sếp: "Nhớ hết chưa?"
Công gật đầu cái rụp, mắt sáng quắc: "Nhớ rồi ạ."
Nhớ cái bíp ấy! Một tiếng đồng hồ toàn nghe Sếp nổ về những thành tích huy hoàng trong quá khứ, hắn làm sao mà nhớ nổi. Chỉ nhớ được mỗi cái sự thật rằng Sếp từ bé đến lớn chẳng có mối tình vắt vai nào, đúng kiểu vua cô đơn luôn.
Nội tâm Công: Đẹp trai ngời ngời mà ế bền vững như vậy, tính cách của anh chiếm đến 99% lý do đấy.
Nhưng không sao, tuy trí nhớ có hạn nhưng Công đã bí mật ghi âm lại hết rồi. Lát nữa về nhà sẽ tổng hợp thành biên bản rồi in ra đọc dần.
Sếp: "Được rồi, cậu về trước đi. Bố tôi không nhất thiết phải tự ra mặt, có thể sẽ thuê người tới thăm dò cậu. Nên từ bây giờ cậu phải nhập vai cho chuẩn, đừng để lộ đấy."
Công: "Khoan đã... yêu dấu ơi."
Sếp: "......"
Sếp: "Cậu vừa gọi tôi là gì?"
Công trưng ra bộ mặt ngây thơ vô (số) tội: "Không phải anh bảo tôi nhập vai sao? Đây là tôi nhập vai rồi đó. Hay là anh không thích được gọi là yêu dấu ơi? Vậy đổi thành anh yêu nhé? Cún cưng nhá? Ồ không đúng, giờ tôi là thụ trong mắt anh mà, anh cứ gọi tôi là cún cưng cũng được, tôi không ý kiến."
Sếp nghe mà gân xanh nổi đầy trên trán: "Cứ gọi tên là được rồi."
Công nghiêm nghị lắc đầu: "Không được, thế không đủ thân mật, dễ bị lật tẩy lắm đó."
Sếp: "Tôi bảo được là được."
Bị nghi ngờ về độ gay thâm niên của mình, Công lập tức bật dậy, hai tay chống lên bàn cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Sếp, nhấn mạnh từng từ: "Sếp ơi, tôi là loại người cầm tiền không làm việc sao? Anh chưa từng làm gay, không có kinh nghiệm, nên là nghe tôi đi, không sai đâu!"
Sếp bị khí thế của hắn dọa cho cứng họng: "......"
Cuối cùng Sếp cũng nhượng bộ: "Tùy cậu."
Công nở một nụ cười mãn nguyện, ngồi xuống ghế: "Được rồi, yêu dấu ơi."
Sếp: "......"
Không hiểu sao anh cứ thấy con hàng này vừa có vẻ đáng tin vừa như không thể tin được. Sếp bắt đầu hoang mang liệu mình có nhờ nhầm người không.
Nhưng nhìn vào đôi mắt cún con chân thành của Công, anh lại tự nhủ có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều.
Sếp ho khan: "Hồi nãy cậu định nói gì?"
Công: "Anh bắt tôi phải nhớ về anh, vậy anh cũng cần phải nhớ chút thông tin về tôi chứ. Nếu bố anh hỏi về tôi mà anh không trả lời được, chẳng phải sẽ bị lật tẩy ngay sao?"
Sếp gật gù: "Nghe cũng có lý. Nói ngắn gọn thôi, một phút là đủ. Nhiều hơn tôi lười không muốn nhớ."
Công:... Đậu mẹ.
Anh nói về mình cả tiếng đồng hồ không nghỉ, còn tôi thì một phút cũng không muốn nghe, đúng là chưa từng gặp ai "chó" tiêu chuẩn kép còn tự cho mình là đúng luôn đó!
Nhưng mà biết sao được, ai bảo anh là Sếp, là bố đường của tôi chi.
Công ngậm ngùi: "Vậy anh nhớ tên tôi cho đàng hoàng là được, còn lại cứ để tôi lo."
Sếp nhíu mày, ra vẻ đăm chiêu: "Cậu tên gì nhỉ?"
Công: "Sếp, anh..."
Theo anh làm bao nhiêu năm rồi, mà ngay cả tên tôi anh cũng không nhớ sao?!
Sếp cười khúc khích: "Đùa thôi, tất nhiên là tôi nhớ tên cậu."
Công: "Rất vui cười, haha."
Hai giây sau, Công: "Anh thật sự nhớ tôi tên gì chứ?"
Công cảm giác như điện giật toàn thân, tê tái tới tận óc!
Trời **, được nghe Sếp gọi một tiếng yêu dấu ơi, cuộc đời này coi như viên mãn rồi!
Nhưng hắn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, tự cấu mạnh vào đùi, cơn đau kéo hắn trở về thực tại.
Công đứng lên, cung kính cúi đầu: "Vậy Sếp, tôi xin phép về trước nhé."
Sếp không nói gì, ra dáng đại boss chỉ phẩy tay, tiếp tục cúi đầu vào đống tài liệu.
Công: Haizz, thật không hiểu nổi mấy người cuồng công việc như anh.
Hắn vừa bước ra cửa thì đụng mặt Thư ký.
Thư ký: "Mặt cậu sao mà biểu cảm kỳ lạ thế? Muốn khóc hay muốn cười vậy?"
Công đưa tay vuốt mặt, vẻ mặt đầy sâu xa vỗ vai Thư ký: "Trước đây tôi còn tưởng cậu muốn hại tôi, hóa ra là tôi không hiểu ý tốt của cậu. Nhờ phúc của cậu, tôi sắp được gả vào nhà đại gia rồi."