Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 46



Trăng sáng nhô lên trên biển.

Ánh trăng như sương, chiếu sáng rõ ràng mọi cảnh vật dọc bờ biển.

Cả hai đứng trên những tảng đá cao, thổi những làn gió biển mát lạnh, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh ven biển.

Thương Nguyệt nằm trên rạn san hô, vô cùng thích thú nhìn xuống vùng biển bên dưới rạn san hô.

Vân Khê duỗi tay ra sau, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng khổng lồ.

"Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh."

Bài thơ này chợt hiện lên trong tâm trí cô.

Cô đọc thơ mỗi ngày để rèn luyện kỹ năng ngôn ngữ của mình.

Theo thời gian, mỗi khi nhìn thấy một cảnh tượng, cô sẽ vô thức nghĩ đến những bài thơ cổ mà mình đã thuộc lòng.

Dù cô không thể trở lại thế giới văn minh đó nhưng nền văn minh của thế giới kia sẽ luôn ở bên cô.

Những kiến ​​thức thơ ca, văn học, hội họa, khoa học tự nhiên mà cô đã học... sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.

Vân Khê thuận theo tự nhiên, âm thầm ghi nhớ trong lòng.

"...Sương bay trên trời, cát trắng trên sân thượng không thấy được. Sông trời không một hạt bụi, trên bầu trời sáng chỉ có một vầng trăng cô độc..."

Sau khi thầm đọc câu "Ai là người đầu tiên nhìn thấy trăng bên sông? Trăng trên sông lần đầu tiên chiếu sáng người là khi nào?" Vân Khê bỗng không thể đọc nổi nữa.



Không phải cô quên những câu thơ sau mà là cô đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này——

Người bên sông ai là kẻ đầu tiên thấy trăng? Trăng bên sông, năm nào đầu tiên rọi xuống người?

Nếu thực sự không có con người nào khác trên thế giới này thì Vân Khê đã có câu trả lời cho hai câu hỏi này.

Năm ngoái, cô, con người duy nhất, lần đầu tiên được ngắm trăng sáng trên biển trên một ngọn núi cao. Ánh trăng sáng trên biển lần đầu tiên soi sáng cô.

Ở đây, câu trả lời cho hai câu hỏi này là cô của năm trước.

Cảm giác cô đơn tột độ cùng với ánh trăng kéo đến, Vân Khê cười khổ.

Sau đó cô lại nghĩ, cô là con người duy nhất, còn Thương Nguyệt thì sao?

Có phải Thương Nguyệt là nàng tiên cá duy nhất trên thế giới này không?

Sóng từng đợt đập vào các tảng đá trên bờ, cuốn lên hàng nghìn lớp sóng tuyết.

Vân Khê trầm tư ngắm trăng, nàng tiên cá bỗng nhiên kéo cổ tay cô, khẽ gọi: "Vân Khê."

"Ơi?" Vân Khê chuyển sự chú ý sang Thương Nguyệt.

Thương Nguyệt chỉ tay về phía biển.

Vân Khê thăm dò, nhìn xuống dưới tảng đá biển.

Trong làn nước biển xanh thẳm, những ngôi sao ánh sáng nhỏ chợt xuất hiện, giống như hàng ngàn ngôi sao mọc lên từ đáy biển sâu, thật đẹp đẽ và hùng vĩ.

Vân Khê hỏi: "Những thứ đó là gì thế? Đẹp quá."

"Cá... cá sáng..." Thương Nguyệt bập bẹ, sau đó lẩm bẩm vài tiếng, tựa như đang kể lại điều gì đó.

Vân Khê không thể hiểu được.

Cô chỉ biết chúng là một nhóm sinh vật phát ra ánh huỳnh quang, hình như là cá nên cô đặt tên là "cá huỳnh quang".

Khi hàng trăm con cá huỳnh quang dần nổi lên trên mặt biển, cuối cùng Vân Khê cũng nhìn thấy rõ bộ dạng của chúng.

Chúng chỉ có kích thước bằng lòng bàn tay con người, có lớp vỏ xoăn như ốc sên và những xúc tu giống bạch tuộc nhô ra từ vỏ, phát ra huỳnh quang màu xanh nhạt.

Vân Khê có chút tò mò, đây là tổ tiên của mực và bạch tuộc sao?

Những con cá huỳnh quang kỳ lạ đó tụ tập trên mặt biển và chẳng bao lâu sau, gần như toàn bộ vùng biển gần đó đã bị chúng chiếm giữ.

Hầu hết chúng đều có các xúc tu nối liền nhau, phát ra huỳnh quang màu xanh lam nhấp nháy, dâng lên hạ xuống theo sóng.

Trong đại dương rộng lớn và xinh đẹp, một màn trình diễn ánh sáng nhấp nhô được phóng lên, những ánh huỳnh quang màu xanh đều là phát quang sinh học.

Vân Khê cẩn thận quan sát những con cá có xúc tu nối liền nhau, phát hiện chúng có kích thước khác nhau, giống như con cái và con đực.



Những con cá huỳnh quang có xúc tu không đan xen nhau có xu hướng tụ tập và bay lượn giữa một con cá huỳnh quang nhất định, khi cá huỳnh quang chọn một con cá đang treo xung quanh, chạm vào nhau và các xúc tu nối liền nhau thì những con cá còn lại sẽ tản ra và tiếp tục di chuyển, lang thang đến con cá khác.

Nó giống như sự cạnh tranh, tán tỉnh và giao phối giữa các loài động vật...

Vân Khê mơ hồ nhận ra——

Vậy đây là... cảnh giao phối quy mô lớn của cá huỳnh quang?

Sau khi nhận ra, Vân không nói gì một lúc lâu, trong khi bản thân Thương Nguyệt đang lẩm bẩm điều gì đó không rõ.

Nghe nàng a a a a một lúc lâu, Vân Khê xoa xoa mũi, khen một tiếng: "Được rồi, thật sự rất đẹp." đáp lại.

Thật sự rất đẹp, cũng giống như... Mùa xuân đã đến rồi.

Vân Khê hỏi Thương Nguyệt: "Vậy khi nào chúng ta sẽ quay lại? Chúng ta sẽ không phải đợi chúng giao phối xong đúng không?"

Thương Nguyệt a a một tiếng, bỗng nhiên chỉ về phía biển xa.

Vân Khê nhìn theo hướng nàng chỉ, nhìn thấy hàng trăm con cá khổng lồ ở phía chân trời xa dưới ánh trăng, chúng nhảy lên khỏi mặt nước, xoay tròn rồi rơi xuống nước với một tiếng "ầm", bắn tung tóe thành một vệt nước lớn.

Những con cá đó...

Vân Khê chợt đứng dậy, chăm chú nhìn đàn cá đang nhảy nhót ở phía chân trời, đôi mắt sáng rực như đuốc.

Những con cá đó đều là nàng tiên cá! Ước chừng có hàng trăm nàng tiên cá!

Đuôi dài, thân, tóc dài... mặc dù Vân Khê nhìn không rõ cụ thể hình ảnh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dưới ánh trăng một ít đường nét, nhưng hiển nhiên những thứ đó là đồng loại với Thương Nguyệt!

Quả thực có một nhóm nàng tiên cá ở vùng biển này, nhưng chỉ có một nàng tiên cá là Thương Nguyệt ở trên hòn đảo này.

Có lẽ tất cả chúng đều là động vật đơn độc? Một nàng tiên cá chiếm giữ một hòn đảo?

Vân Khê nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Thương Nguyệt: "Thương Nguyệt, Thương Nguyệt, họ đều là chủng tộc của cô à!"

Nhìn thấy nhóm người cá, Vân Khê dường như còn phấn khích hơn cả Thương Nguyệt.

Thương Nguyệt vẫn ngồi trên mặt đất, vẫy đuôi, nhìn về phương xa, a a hai tiếng, nhưng cũng không có phản ứng gì lớn.

Vân Khê hỏi nàng: "Bọn họ tụ tập cùng nhau làm gì thế? Cô không đến chào hỏi đồng loại sao?"

Con người là một loài sống động, khi nhìn thấy một đám người tụ tập cùng nhau, dù có biết chuyện gì đang xảy ra hay không thì cũng sẽ đi tới xem xét.

Còn nàng tiên cá thì sao? Nàng không tò mò chút nào khi thấy hoạt động tụ tập sao?

Thương Nguyệt lại a a, chỉ vào con cá huỳnh quang gần đó.

Vân Khê nhìn con cá huỳnh quang, hiểu ý của Thương Nguyệt.



Những đàn nàng tiên cá đó, giống như những đàn cá phát sáng này, cạnh tranh và tìm bạn tình dưới ánh trăng, và sau đó... là một cảnh giao phối rộng lớn.

Mùa xuân đến, vạn vật sinh trưởng và phát triển, các loài động vật cũng bước vào thời kỳ động dục, tìm bạn tình, giao phối và sinh sản.

Tất cả đều bình thường...

Nhưng sau khi nhận ra điều này, suy nghĩ đầu tiên của Vân Khê là——

Cô không muốn Thương Nguyệt qua đấy, Thương Nguyệt đã có bạn đời, mà người bạn đời của Thương Nguyệt chính là cô.

Vân Khê lo lắng nghĩ, nếu Thương Nguyệt thật sự qua đấy, tìm được người bạn đời khác thì cô sẽ làm sao?

Như vậy, cô hẳn không có tư cách trở về hang động, bị buộc phải tự lập trước.

Cô thực sự có thể tự sống sót được không? Vân Khê thầm hỏi, hình như vẫn chưa có khả năng. Bây giờ khả năng săn bắn của cô không có nhiều, có lẽ chỉ có thể kiếm sống bằng nghề đánh cá...

Nếu chỉ ăn cá, cô có thể sống sót trong một thời gian, nhưng... có phải nàng tiên cá thực sự là sinh vật thay đổi bạn tình mỗi mùa sinh sản không?

Vân Khê nhìn Thương Nguyệt, trong nháy mắt, tâm loạn như ma.

Thương Nguyệt, liệu nàng có bỏ cô lại không?

--

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký nàng tiên cá: Ngày đầu xuân, trước khi rắn và gấu mù ngủ đông xong, dẫn bạn tình đi xem cá ánh sáng tuyệt đẹp!
— QUẢNG CÁO —