Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 342: Anh Ấy Không Phải Là Người Đàn Ông Bình Thường





Tề Hàm vội vã theo sau, không có ý dừng lại chút nào, cuối cùng cô ta chặn xe của Triệu Mịch Thanh, một tay giữ cửa xe, ngăn cho anh rời đi.

Đôi mắt Triệu Mịch Thanh nặng nề, ánh mắt cũng không thân thiện gì: "Tề Hàm, tôi nhớ tôi đã cảnh cáo cô.

"
Tề Hàm khẽ cười một tiếng, ngón tay trơn bõng chậm rãi nắm chặt lại: "Anh Thanh, anh nghĩ quá nhiều rồi, tôi cũng không còn ý nghĩ gì khác với anh cả.

"
Điều này hơi bất ngờ, vẻ mặt Triệu Mịch Thanh hơi dừng lại, nghi ngờ quan sát người phụ nữ trước mắt này, một lúc lâu sau mới hơi cong môi lên: "Vậy là tốt.

"
Đưa mắt nhìn những ngón tay đang bám trên xe, móng tay sẫm màu khúc xạ ra ánh sáng quỷ dị dưới ánh đèn đường, giọng điệu của anh dịu đi một chút:"Thật ngại quá, tôi đang vội.


"
Tề Hàm nhận ra được gì đó, năm ngón tay dần buông ra, cơ thể lại thuận tiện chặn trước cửa xe: "Dù sao thì quen biết lâu như vậy, thái độ thù địch của anh với Tề Uyên cũng không lớn, đối với tôi thì lại nhượng bộ như vậy, chẳng nhẽ vì tôi rất đặc biệt?"
Hơi liếc mắt, sắc mặt người đàn ông u ám, nhíu mày, hơi bày ra vẻ mặt kiêu ngạo: "Tôi cũng không muốn tìm cô, nếu không phải bác gái nhờ thì tôi! "
Còn chưa nói hết, quả nhiên thấy đáy mắt của Triệu Mịch Thanh hơi rung động: "Bác ấy tìm cô làm cái gì?"
Lấy được quyền chủ động, Tề Hàm bất giác nở nụ cười nhạt, mỉa mai nói: "Anh cảm thấy bà ấy muốn tìm tôi làm gì? Muốn để tôi làm anh tỉnh táo lại một chút chứ còn làm sao, bây giờ đứa bé không còn, anh lại luôn ở bên cạnh cô gái kia, mẹ ruột mình nằm viện một tuần, anh cũng không về nhìn xe, một lòng chỉ quan tâm bà ấy tìm tôi làm gì?"
Vẻ châm chọc dần dần sâu thêm, từ từ chuyển thành khinh thường nồng đậm: "Triệu Mịch Thanh, sao trước đây tôi không biết anh là loại người như thế này? Vì sao bác gái không đồng ý anh ở cùng với Lương Hạnh, nguyên nhân sâu xa nhất rốt cuộc là gì, anh có nghĩ đến không?"
Không ngờ Tề Hàm sẽ nói ra những lời như vậy, Triệu Mịch Thanh nhíu mày, sắc mặt cũng tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Thấy anh chậm chạp không trả lời lại, nụ cười của Tề Hàm càng sâu, cô ta không chút lưu tình vạch trần: "Bởi vì sau khi yêu cô ta, anh đã biến thành một người không giống mình, chỉ cần chuyện có quan hệ với cô ta, anh cũng trở nên mất khả năng phán đoán, dùng toàn bộ Long Đằng hoặc thậm chí cả mạng sống của mình để ở cùng cô ta.

"
"Đủ rồi!" Nói đến đây, người đàn ông trầm giọng ngắt lời, giữa hàng lông mày nhuộm đầy lửa giận.

Tề Hàm giống như không để ý lắm, cười nhẹ rồi dừng lại câu chuyện, lúc này có một làn gió thổi qua, cuốn mái tóc dài của người phụ nữ, có mấy sợi tóc lòa xòa quanh khóe miệng, cô ta đưa tay vuốt nhẹ, cơ thể ở trong gió rét hơi run lên.

Ngược lại bên trong câu chuyện lại mang theo chút giễu cợt: “Anh cho rằng tôi đồng ý ở đây nói chuyện với anh sao, chỉ không muốn nhìn bác gái ở một mình trong bệnh viện, dáng vẻ kia thật sự rất đáng thương…”
Cô ta giống như không nỡ nói tiếp, ngước mắt hung dữ nhìn anh ta: “Nếu bà hai nhà họ Lương có chuyện gì, anh lại sẽ bận rộn đến để chăm sóc cho bà ấy.

"
Mặc dù đã cố gắng đè nén tâm trạng, nhưng những lời nói của Tề Hàm vẫn kích thích đến Triệu Mịch Thanh, ánh mắt anh thoáng buông lỏng: "Tôi không biết bà ấy bị bệnh.

"
Tề Hàm giống như không vì lời giải thích này mà nể mặt anh, trái lại còn không cam lòng: “Nếu như bình thường anh biết quan tâm đến bà cụ nhiều hơn, ngay cả tin tức mẹ ruột của mình bị bệnh, anh muốn nghe từ trong miệng của một người ngoài như tôi sao?”
Trệu Mịch Thanh trầm giọng, hồi lâu cũng không đáp lại, Tề Hàm thấy vậy, đáy mắt xuất hiện ý cười thành công, giọng nói mang theo chút đau xót và thương tiếc mở miệng: “Còn nữa, dù thế nào thì tôi Tề Hàm cũng là trưởng nữ của nhà họ Tề, đừng nói đến việc giàu có như thế nào, ít nhất cũng là huyết thống thuần khiết, Triệu Mịch Thanh anh ghét tôi thì được, thế nhưng dùng ánh mắt trần tục khi nhìn những người con gái khác để nhìn tôi, tôi sẽ không dây dưa như trước kia nữa”
Nói xong, cơ thể chậm rãi rời vị trí của cửa xe, cửa xe cũng mở ra được một chút: "Chuyện tôi muốn cũng đã nói xong, anh còn có việc thì quay về trước.

"
Nhớ lại khuôn mặt kiêu căng của cô gái trong trí nhớ, quanh thân tự tản ra khí thế tự cho mình là siêu phàm, Triệu Mịch Thanh hơi nheo mắt, cúi đậu định chui vào trong xe thì lại nghe thấy người phụ nữ mở miệng.


"Đúng rồi, phiền anh chuyển lời cho bác gái, hi vọng bà ấy đừng cố gắng mượn tay tôi để chia rẽ anh và Lương Hạnh, dù sao không còn đứa bé mà anh vẫn sẵn lòng ở cạnh cô ta, cũng đủ chứng minh được vấn đề.

"
Nói xong bước chân lại lùi về phía sau, cánh tay hơi hướng về phía trước làm tư thế "Mời", sau đó cong môi cười yếu ớt, giơ cổ tay lên nhìn thời gian: "Anh đi trước đi, bạn trai tôi cũng sắp đến đón tôi! "
Vừa dứt lời, bên tai vang lên tiếng động cơ ầm ầm, xe máy phi qua rìa đường mang theo gió lốc mạnh, thân xe gần như đi sát qua cơ thể Tề Hàm, không ngờ người lại bị đẩy về phía trước.

Triệu Mịch Thanh theo bản năng đưa tay, sau đó người phụ nữ vững vàng nhào vào ngực anh, sợ hãi ôm vai người đàn ông.

Lúc này tim đập không thể kiểm soát được, nhưng vẫn cố áp chế cảm xúc trong lòng mình, lưu luyến chậm rãi đẩy cơ thể anh ra.

"Cô không sao chứ?"
Cúi đầu sửa lại mái tóc đang rối, giọng nói quan tâm không nặng cũng không nhẹ của người đàn ông vang lên bên tai.

"Không có chuyện gì.

" Cô ta ngẩng gương mặt nhợt nhạt, yếu ớt cười.

Triệu Mịch Thanh trầm tư một lát, cuối cùng vẫn mở miệng: "Lên xe đi, tôi đưa cô về.

"
Nhưng không ngờ lại nghe thấy lời từ chối của người phụ nữ.

Tề Hàm chỉ đứng ở ven đường, cười nhạt thúc giục anh: “Anh đi trước đi.


Đang nói thì có một chiếc xe màu đen lái từ ngã tư đến, vững vàng dừng trước mặt Tề Hàm, một giây sau, một thân hình cao lớn thẳng tắp từ trong xe bước ra: “Hàm Hàm, lên xe đi.



Dưới cái nhìn của Triệu Mịch Thanh, khóe miệng của người phụ nữ xuất hiện nụ cười e thẹn, từ đầu xe vòng qua chỗ ghế phụ, thậm chí còn quên chào hỏi người đàn ông đứng cách đó không xa.

Mãi đến khi thân xe rẽ qua góc phố lần nữa, nụ cười trên miệng của người phụ nữ mới dần tắt, gật đầu với người đàn ông ngồi trên ghế lái: "Cảm ơn.

"
Tuấn Dương nở nụ cười tà mị, tầm mắt vừa dời khỏi kính chiếu hậu: “Chính là thằng nhóc kia à, ánh mắt của cô cũng không tệ đấy, chỉ kém tôi một chút xíu…”
Tề Hàm không có tâm tư trêu đùa với anh ta, chậm rãi mở cửa xe xuống, mặc cho gió lạnh thổi vào cơ thể, chỉ thấy ý thức thoáng tỉnh táo lại một chút, trong đầu nhiều lần nghĩ lại tất cả chuyện vừa rồi.

Tự nhận tất cả màn trình diễn vừa rồi kín kẽ không có một lỗ hổng nào, tâm trạng vẫn luôn căn thẳng cuối cùng cũng buông lỏng.

Chậm rãi cong môi, nghe nghi ngờ của người đàn ông gần như bị gió thổi bay: “Cô thích anh ta, sao không trực tiếp theo đuổi, còn để tôi đóng giả thành bạn trai của cô, cách này của cô không đúng nha! "
"Anh ấy không phải là người đàn ông bình thường.

" Đáy mắt dần dần bị cảm xúc sâu không lường được che phủ: “Nếu như muốn quay về bên cạnh anh ấy, thì đây chính là biện pháp duy nhất.


Ánh mắt tan rã, cảm xúc trong lòng không thể đoán được, tóc tai không ngừng bị gió thổi bay quanh quẩn trên không trung, trong lúc vô tình lại có một sự xinh đẹp không thể diễn tả được thành lời.

Tầm mắt của người đàn ông gần như bị thu hút, trên khuôn mặt tràn đầy ý cười.

.