Trước giờ Ngôn Cảnh Huyên luôn làm việc rất quyết đoán, sau khi đã xác định mẹ con Tố Cầm liên quan đến vụ cháy của cô nhi viện, cô quyết định phải trả đũa cho bằng được.
Ngày thứ bảy ở lại nhà cũ, bầu không khí trong nhà vẫn tưng bừng náo nhiệt, ai nấy đều tất bật hôn lễ sắp được diên ra vào tháng sau. Diệp Quân Vũ đảm nhận việc an ninh, giám sát, Ngôn Cảnh Huyên muốn lợi dụng cơ hội này để tiến hành kế hoạch vạch trần tội lỗi của mẹ con Diệp Thanh Y.
Chuyện lần trước Ngôn Cảnh Huyên và Diệp Thiên Sinh nghe được ở hoa viên vẫn còn chưa cho Diệp Quân Vũ biết, việc phá hoại đám cưới lần này chỉ là kế hoạch của một mình cô.
Có mấy lần Diệp Thiên Sinh khuyên Ngôn Cảnh Huyên nên từ từ đừng gấp gáp, tất nhiên đối với lời khuyên kiểu này thì cô chằng thèm bận tâm.
Ngày tháng cứ thế trôi qua lặng lẽ.
Hôm nay đoàn phim có vài cảnh quay cuối, Ngôn Cảnh Huyên bắt buộc phải có mặt để quay cho xong, vấn đề hợp đồng của Diệp Thiên Ý còn đang trong quá trình giải quyết. Trước mắt, cô ấy vẫn đang làm việc cho Thẩm Nguyệt, lẽ dĩ nhiên là Thẩm Nguyệt không để cho Diệp Thiên Ý có cuộc sống dễ chịu.
"Đồ ăn hại, có một bộ trang phục cũng làm rách, có phải cô thấy mình sắp kết thúc hợp đồng với tôi nên không chú tâm làm việc phải không? Tôi nói cho cô biết, ngày nào cô còn làm việc với tôi thì ngày đó cô cũng đừng mong bản thân được sung sướng."
Cảnh diễn của cô ta hôm nay là cảnh ám sát nữ chính, trang phục diễn là bộ váy cưới tinh khôi thuần khiết, bộ váy này do Quý Khởi Phong đặt may, giá cả cực kỳ đắt đỏ.
Không biết tại sao khi Diệp Thiên Ý mang bộ váy đó đưa cho Thẩm Nguyệt lại xuất hiện một vết rách lớn.
"Tôi xin lỗi chị Nguyệt, nhưng mà tôi thật sự không biết tại sao váy đạo cụ lại bị rách... rõ ràng lúc tôi lấy đã kiểm tra kĩ..."
Diệp Thiên Ý khúm núm sợ sệt giải thích.
Tuy nhiên, Thẩm Nguyệt không nghe hết câu đã tát cô ấy thêm hai cái nữa.
"Vậy ý cô là tôi làm rách rồi vu oan cô phải không? Cô có biết đạo diễn Quý chú trọng từng đạo cụ thế nào không? Cô có biết vì để vai diễn này trở nên hoàn thiện, anh ấy mới bỏ tiền đặt may riêng bộ váy này không? Loại người nghèo kiết xác như cô làm hỏng rồi đền không nổi nên muốn vu vạ tôi phải không? Tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng đạt được mục đích đó!"
Thẩm Nguyệt hùng hổ nói.
Cô ta muốn dùng khí thế của mình chèn ép Diệp Thiên Ý, cũng là muốn cô ấy phải câm miệng lại, không được tiếp tục phản kháng cô ta.
"Tôi không có, chị Nguyệt, chị đừng chụp mũ cho tôi..."
Diệp Thiên ý yếu ớt đáp.
"Cô còn dám cãi nữa hả? Tôi vu oan cô hay cô giâ họa cho tôi? Diệp Thiên Ý, có phải lâu rồi tôi không dạy dỗ cô nên cô không biết sợ tôi không? Được lắm, vậy thì hôm nay tôi sẽ dạy dỗ lại cô thật tốt!"
Nói xong, Thẩm Nguyệt ra tay đánh Diệp Thiên Ý tới tấp, trong phòng trang điểm bây giờ đều là người của ả, người đang yếu thế như Diệp Thiên Ý không thể nào phản kháng lại được.
Cô muốn chạy nhưng không thể chạy.
Cô muốn tránh né nhưng Thẩm Nguyệt đã ra hiệu cho trợ lý ghì chặt cô lại.
Cứ thế, Diệp Thiên Ý bắt buộc đứng đó chịu trận.
"Các người đang làm gì thế?"
Giọng của Quý Khởi Phong đột ngột vang lên khiến Thẩm Nguyệt giật mình, hốt hoảng.
"Đạo... đạo diễn Quý... tôi..."
Thẩm Nguyệt lắp ba lắp bắp.
"Có vẻ như cô Thẩm rất thích cùng Thiên Ý tập diễn nhỉ? Đây là lần thứ mấy cô bị tôi bắt gặp đang "tập diễn" với cô ấy rồi? Cô có nhớ không?"
Quý Khởi Phong cười lạnh hỏi.
Được sự ủy thác của Diệp Quân Vũ và Ngôn Cảnh Huyên, hắn luôn trông chừng, để mắt đến Diệp Thiên Ý, bất kể lúc nào cô ấy ở một mình cùng Thẩm Nguyệt, hắn cũng cảnh giác đi theo, dĩ nhiên là không ít lần hắn tận mắt thấy Thẩm Nguyệt mượn cớ tập diễn ra tay đánh Diệp Thiên Ý dã man.
Hắn rất muốn đuổi ả khỏi đoàn nhưng do bố ả và ông cụ Quý có giao tình, lần nào cũng thay ả cầu tình nên chuyện này Quý Khởi Phong buộc phải nén lại.
"Đạo diễn Quý, chuyện này không như anh nghĩ đâu, tôi... thật ra tôi..."
"Thật ra cô không cố ý, là do Thiên Ý bất cẩn va phải đâu đó hả?"
Quý Khởi Phong chế nhạo hỏi.
"Đúng... đúng là vậy..."
Thẩm Nguyệt sợ sệt đáp.
Nhìn sắc mặt đang tối sầm của Quý Khởi Phong, cô ta có dự cảm lần này sẽ bị hắn đuổi khỏi đoàn, mấy lần trước nhờ bố và ông cụ Quý nói giúp, ả mới tai qua nạn khỏi.
"Cô Thẩm, mắt tôi không mù, não tôi hoạt động rất tốt, cô cho rằng tôi sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cô nữa à? Xưa giờ Quý Khởi Phong tôi ghét nhất là thấy người khác ỷ quyền ỷ thế bắt nạt người khác. Vị phật trên cao như cô đoàn tôi không chứa nổi rồi, mong cô Thẩm sớm thu dọn đồ đạc nhanh chóng rời khỏi đây trong ba mươi phút nữa. Lần này, dù có là ông trời cũng không xin tội giùm cô được nữa đâu!"