Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Chương 39: 39




“Quản gia Ấn, cậu chủ đã về!” Vệ sĩ Lưu không kìm nén được sự kích động.

“Cậu chủ?” Quản gia ở đầu bên kia lập tức tỉnh táo, ông ta nín thở hỏi: “Cậu Huân à? Cậu chắc chắn là cậu ấy sao?”
“Chắc chắn! Cậu ấy vừa về!”
“Về rồi! Cậu Huân về rồi! Tốt quá!” Đôi tay vị quản gia già run rẩy, suýt không cầm được điện thoại, ông ta vui mừng kêu lên: “Trông coi cậu ấy, đừng để cậu ấy chạy mất! Nhất định phải trông coi kỹ càng!”
Ông ta vừa nói vừa chạy ra ngoài gọi người, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, tâm trạng rất kích động.

“Vâng.

” Cúp điện thoại, Lưu Tĩnh Hùng vội vàng đuổi theo.

“Cậu chủ, sao cậu đột nhiên quay về, nếu cậu gọi trước, chúng tôi đã đi đón cậu rồi.


” Anh ta đi theo sau lưng người đàn ông, cẩn thận hỏi chuyện.

Cậu chủ?
Những vệ sĩ kia chỉ chịu trách nhiệm giữ an toàn đường phố, không có cơ hội nhìn thấy ông chủ của mình, chứ đừng nói đến việc cậu chủ thường xuyên không có nhà.

Người vừa quát Đan Thần Huân sợ gần chết, tự trách mình có mắt như mù, hi vọng cậu chủ thần bí không trách tội mình, anh ta không muốn mất việc.

“Tôi không có chân à?” Đan Thần Huân lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.

Anh có ấn tượng với Lưu Tĩnh Hùng, người này còn trẻ lại có năng lực, quản gia Ấn rất thích anh ta, chưa làm việc được bao lâu đã trở thành một trong những người quản lý đội vệ sĩ.

Lưu Tĩnh Hùng nghe vậy thì vô cùng sợ hãi, không dám nói gì nữa.

Quản gia Ấn nói không được để cậu chủ chạy mất, vì vậy tuyệt đối không được chọc giận anh!
Trên đường tĩnh lặng, bầu không khí yên tĩnh.

Bọn họ đi được khoảng hai cây số đã thấy ánh sáng chói mắt chiếu đến từ nơi xa.

Một loạt xe ô tô chạy đến, vị quản gia già thò người ra khỏi cửa sổ trời của chiếc xe chạy đầu tiên, ông ta mặc quần áo ngủ màu xanh đen, vừa thấy bóng dáng người đàn ông đã kích động đến mức suýt chút nữa nhảy xuống từ nóc xe.

“Dừng xe! Dừng xe!” Không chờ xe dừng lại hẳn, vị quản gia già đã nhảy xuống, lao đến trước mặt Đan Thần Huân với tốc độ chạy như nước rút trăm mét: “! Cậu Huân, cậu đã về rồi! Cậu mà còn không về, bà chủ sẽ ly hôn với ông chủ! ”
Vị quản gia già thường rèn luyện sức khỏe nên lúc này mặt không hề đỏ, hơi thở vững vàng, ông ta giữ chặt Đan Thần Huân như sợ anh chạy mất.


“Chú Ấn.

” Giọng Đan Thần Huân thản nhiên, anh nhướn mày nhìn căn biệt thự ở đằng xa.

Thấy vẻ mặt này của anh, Ấn Vân Lương nóng nảy: “Cậu chủ, dù thế nào tối nay cậu cũng không được đi nữa, dù không vui cũng phải ở lại!”
Nói xong đã không nhịn được kéo anh lên xe.

Đan Thần Huân ngồi trong xe về nhà với quản gia.

Khu biệt thự nhà họ Đan chiếm diện tích cực lớn, biệt thự được đặt tên là Đan Uyển, thiết kế riêng theo phong cách Trung Quốc.

Ông cụ Đan thích sưu tầm đồ cổ tranh chữ, vì vậy cũng thích văn hóa phương Đông, từ phong cách căn biệt thự đến từng chi tiết trang trí trong nhà đều theo kiểu truyền thống.

Nhưng nơi này không tách biệt khỏi thời đại, căn biệt thự theo phong cách truyền thống pha trộn với vẻ hiện đại, sự kết hợp này khiến người ta cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Thiết kế của Đan Uyển đơn giản nhẹ nhàng, nhưng nhìn đâu cũng thấy tinh tế và quý phái.


Căn nhà của nhà họ Đan ở Đế thành không xa hoa lộng lẫy như người ngoài tưởng tượng, còn có vẻ gia đình thư hương.

Ấn Vân Lương đã đánh thức tất cả mọi người, lúc ông ta đi đón Đan Thần Huân về biệt thự, mọi người đều đang tập trung trước cửa.

Trên quảng trường rộng lớn, người giúp việc đứng thành bốn năm hàng, phải đến hơn trăm người, mọi người thấy anh bước xuống xe đều rất kích động.

Cả đám mày hớn hở, chỉ thiếu nước nhảy lên hò hét.

Cả nửa năm rồi cậu chủ mới về, ông chủ luôn tỏ ra khó chịu khiến bọn họ sợ hãi, ngày nào cũng cẩn thận, nơm nớp lo sợ.