Sau Khi Người Chồng Cặn Bã Trọng Sinh

Chương 29: Đại kết cục (hạ)



Đàm Phong nghĩ như thế nào là việc của hắn. Việt Kình cũng không giải thích rằng hôm nay mình chỉ mới nhớ ra.

Mà những ngày trước đó, anh hoàn toàn không nuốt trôi được cái miệng ác khí này.

Đoàn đội của Đàm Phong nói không hề sai. Bây giờ Việt Kình đúng là một thanh niên trẻ tuổi chưa gặp phải những hiểm ác của xã hội.

Trước lúc Đàm Phong lắp cameras trong nhà của Cố Tuế Tuế, khi đó, Việt Kình vẫn chưa phải bạn trai của Cố Tuế Tuế. Kết quả phát hiện chưa có cách nào truy cứu trách nhiệm pháp lý, đã khiến anh tức giận một cách bất thường rồi.

Hiện tại, Đàm Phong mang đến cho Cố Tuế Tuế cái gì cơ chứ? Rất nhiều ngày luôn bị giam giữ trong tầng hầm nhỏ xíu như vậy, còn không cho Cố Tuế Tuế ăn cơm, sau đó lại còn khiến Cố Tuế Tuế phải chịu khổ ở ruộng ngô. Ở dưới ánh mặt trời nắng gắt, lấp đầy bụng bằng thân cây ngô. Bây giờ khiến cho Cố Tuế Tuế nhìn thấy cây mía đều cảm thấy buồn nôn.

Bạn gái của anh rất lý trí, chỉ cần một cái công bằng.

Đàm Phong còn muốn lợi dụng kẽ hở của pháp luật. Trai tim Việt Kình bốc lên toàn là lửa giận. Nếu như Đàm Phong không cần luật pháp, vậy thế giới này cũng không cần thời gian của luật pháp.

Việt Kình cẩn thận chuẩn bị con đường cho Đàm Phong chuộc tội. Con đường này hoàn toàn được làm theo cách thức của Đàm Phongg.

Điều ngoài ý muốn duy nhất đó là Việt Kình nhớ tới một vài chuyện.

Vào lúc anh đeo nhẫn lên cho Cố Tuế Tuế, như thể đã chạm vào một bộ phận trọng yếu nào đó. Giống như là bất chợt tỉnh lại từ trong giấc mơ. Rõ ràng một giây trước còn mừng rỡ như điên bởi vì Cố Tuế Tuế đã đồng ý. Ngay sau đó, cả trái tim anh lại bình lặng giống như đang đi bộ trong trời băng đất tuyết, tất cả mọi thứ đều không khơi dậy được sự thích thú của anh.

Đây là kiếp trước của anh, Việt Kình của kiếp trước...thật sự đã bị đè nén đến mức không tham không ước.

Việt Kình không thể nói rõ tình huống của mình là như thế nào. Giống như anh bị chia ra thành hai phần, một phần thuộc về kiếp trước, trái tim bị kiềm chế cảm xúc. Một phần khác thuộc về hiện tại, hận không thể đốt cháy bản thân.

Anh có thể cảm nhận được trái tim mình, loại tình yêu đó.

Nhưng mà, trong ký ức của anh, kiếp trước Cố Tuế Tuế đã yêu Đàm Phong quá sâu đậm. Lần này...lần này, là bản thân Đàm Phong làm chuyện điên rồ, khiến cho Cố Tuế Tuế không còn nảy sinh ra tình yêu này với hắn đã bị hắn chặn họng rồi.

Trong lòng Việt Kình hồi tưởng lại Cố Tuế Tuế đã yêu Đàm Phong nhiều đến mức nào. Nếu như cô cũng nhớ lại thì phải làm sao?

Vì vậy anh đến xem Đàm Phong. Cái dáng vẻ hiện tại của Đàm Phong, thức sự rất khó coi, cũng không lấy được thông tin gì hữu ích từ bên phía Đàm Phong.

Khi Việt Kình bước ra từ viện điều dưỡng, ngồi trên chiếc ghế dài ở bên ngoài. Cả bầu trời đều đã đen kịt, nhưng thành phố vẫn còn rực rỡ ánh đèn. Ở đó có một cái thuộc về riêng anh.

Kiếp trước kiếp này, anh đều nhất kiến chung tình(*) với cùng một người. Chỉ là kiếp trước tận mấy năm sau anh mới gặp được Cố Tuế Tuế lần đầu tiên.

(*)nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu, yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Cố Tuế Tuế chỉ cảm thấy hình như gần đây Việt Kình có hơi bất thường, rất kỳ lạ.

Loại cảm giác này giống như là giác quan thứ sáu của bạn gái mà vẫn thường hay được lan truyền trên mạng. Có đôi khi, cả hai người rất gần gũi, cảm xúc của đối phương xảy ra một chút thay đổi nhỏ, ngay lập tức đã có thể cảm nhận được.

Hình như nhiệt tình trên người anh đã phai nhạt. Buổi tối khi hai người được về ngủ cùng nhau, Việt Kình trở nên cực kỳ kiềm chế. Đối với loại nhiệt tình dâng trào của trước đó, cho dù tận thế đang đến đi nữa cũng muốn thể hiện ra đủ loại trạng trạng thái hoàn toàn khác nhau.

Cố Tuế Tuế nhìn chằm chằm phía sau đầu người này. Rốt cuộc là làm sao vậy?

Cô cố ý dựa sát lại, cơ thể mềm mại dán lên cơ thể của đối phương. Không ngoài dự đoán, cả người của đối phương đều không dám động đậy!

Thân hình cứng nhắc đến mức không dám di chuyển?!

Cố Tuế Tuế nhìn thấy rõ ràng từ mang tai đến sau gáy của đối phương, nhuộm một màu đỏ ửng...

Cố Tuế Tuế chớp chớp mắt, hoài nghi đã mình nhìn nhầm. Sao lại biến thành một thằng nhóc ngây thơ rồi?

Cô nhích lại gần hôn hôn lên cổ của bạn trai: "Gần đây anh làm sao vậy? Sao lại trở nên hồn nhiên như vậy chứ?"

Trên người Cố Tuế Tuế mang theo một mùi hương ấm áp, thật thanh khiết và thoải mái. Nhưng đối với ký ức về mùi hương này ở trong đầu lại khiến cả người anh nóng thêm một chút.

Rõ ràng hai người đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, xuất hiện thêm nhiều ký ức giống như nhớ lại một loại cảm giác không hề liên quan.

Thậm chí anh còn di chuyển ánh mắt, không dám chú ý đến một mảnh trắng sáng trên cơ thể Cố Tuế Tuế nữa.

Cố Tuế Tuế lại nhìn thấy cái phản ứng nhút nhát giống như lần đầu biết yêu này: "..." Có chỗ nào đó không bình thường! Chắc chắn không bình thường!

Kiểm tra Việt Kình một chút cũng không khó, bởi vì tất cả các tài khoản của anh đều là cả hai người đều cùng nhau tạo ra.

Rất nhanh Cố Tuế Tuế đã phát hiện trong khoảng thời gian gần đây Việt Kình đã gửi một khoản tiền thanh toán lớn đến một bệnh viện tâm thần.

Không chỉ có vậy, trước đó tháng nào Việt Kình cũng đều chuyển khoản chi phí này.

Bệnh viện tâm thần? Cố Tuế Tuế muộn màng nhớ ra một người, người mà một thời gian dài đã không còn xuất hiện trong cuộc sống của cô. Cô thiếu chút nữa đã cho anh ta vào lãng quên rồi.

Trong lịch trình của Việt Kình cũng có ghi chép lại việc đến bệnh viện tâm thần đó. Xem ra người ở đó chính là Đàm Phong.

"Em đến rồi."

Lúc Cố Tuế Tuế vừa đến, nhìn thấy bộ dạng của Đàm Phong thì bị doạ cho giật mình một cái. Nhìn hắn giống như đã già đi mười tuổi, cả người toả ra một loại hơi thở của linh hồn mục nát. Lúc nhìn thấy cô, đã bớt đi vài phần cố chấp.

"Anh... sao lại biến thành hình dáng này?"

"Việt Kình không nói cho em biết sao?"

"Nói cho tôi chuyện gì?"

"Cậu ta có ký ức của kiếp trước."

Không phải lần đầu tiên Cố Tuế Tuế nghe thấy Đàm Phong nói như vậy, đương nhiên không hề tin tưởng: "Anh đừng sống trong hoang tưởng nữa. Chữa bệnh cho tốt đi."

"Cậu ta thực sự đã nhớ. Anh không hề nói cho bất cứ ai về chuyện giữa anh và cậu ta có mối quan hệ gì. Nhưng cậu ta lại biết."

Cố Tuế Tuế lùi về sau một bước: "Kiếp trước hai người quen biết nhau à?"

"Cậu ta giống như ma quỷ ở bên tai anh tự xưng là giáo sư." Đàm Phongg biết mình không thoát ra được, vậy hắn cũng không thể để Việt Kình sống tốt được.

Cố Tuế Tuế kinh ngạc trong giây lát, ngay sau đó đã phản ứng lại, không nhịn được mà nói: "Kiếp trước anh ấy rất tài giỏi đó! Anh ấy còn nhỏ hơn anh tới vài tuổi đấy!"

Cố Tuế Tuế hoàn toàn không cảm nhận được Đàm Phong đang có ác ý hãm hại Việt Kình, còn thêm cảm thán: "Quả nhiên yêu đương làm ảnh hưởng đến sự nghiệp..."

Cả đôi mắt của Cố Tuế Tuế đều như đang phát sáng, trong mắt tràn ngập sự tán thưởng. Dáng vẻ này, dường như đột nhiên Đàm Phong lại nhớ về kiếp trước, cái thời điểm mà cuộc sống của hai người cũng không được coi là ổn cho lắm.

Hắn ta đã từ chức được vài năm, chỉ ở trong nhà, thiết kế một vài trò chơi nhỏ để bán. Trên thực tế đều không bán ra được.

Căn nhà lúc ấy rất nhỏ, đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ như in Cố Tuế Tuế mang về được một người máy lau nhà thông minh từ khu chợ đồ cũ. Vì là đồ cũ, không có sách hướng dẫn, sau khi tải app xuống, cô làm đi làm lại một lúc lâu cũng không khởi động được.

Lúc đó hắn ta không thể tiếp tục nhìn thêm nữa, đã chỉnh sửa lại một vài chương trình. Người máy lau dọn bắt đầu di chuyển, lúc ấy Cố Tuế Tuế đầy vui vẻ mà ôm lấy hắn. Trong mắt cô chính là thứ ánh sáng này.

- - "Chồng à, ở phương diện này thật sự là anh rất có thiên phú đó nha!"

Cố Tuế Tuế chỉ cảm thấy Đàm Phong giống như đã rơi vào trong một lại cảm xúc kỳ lạ. Vào lúc nhìn cô, rõ ràng đang cười, nhưng còn khó coi hơn cả khóc.

Như thể trong một khắc đã mất đi một đứa con, có chút ấm ức mà nhìn cô.

"Rõ ràng Việt Kình đã biết em là vợ của anh. Rõ ràng cậu ta biết là em yêu anh. Vậy mà còn ngang ngược cướp đoạt tình yêu(*)..."

(*) nguyên văn là 横刀夺爱 hoành đao đoạt ái: chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt tình yêu của người khác.

Suy nghĩ này bỗng sượt qua trong tâm trí Cố Tuế Tuế, lập tức đã nhận ra gần đây rốt cuộc Việt Kình đã bị làm sao.

Bây giờ nghe thấy những lời này, bỗng nhiên đã hiểu ra gì đó.

Việt Kình biết chuyện Cố Tuế Tuế đến bệnh viện tâm thần gặp Đàm Phong. Anh cũng không ngăn cản. Có một vài chuyện, anh buộc phải đối mặt.

Buổi tối, sau khi Cố Tuế Tuế trở về, cũng không nói lại với Việt Kình.

Cô không thèm để ai vào mắt mà đi rửa mặt, đắp mặt nạ, sau đó đi ngủ.

Việt Kình nhìn thấy cái dáng vẻ lạnh nhạt này của cô, trong lòng âm thầm đau xót. Anh nghĩ muốn đến gần, nhưng anh không biết làm thế nào đế đến gần đối phương.

Cố Tuế Tuế quấn quấn chăn, ngủ rất xa ở tận phía trong. Trước đây hai người luôn ngủ dựa sát vào nhau, Cố Tuế Tuế chưa bao giờ nằm ngủ xa như vậy.

"Em đừng lo lắng, anh ngủ ở phòng khách." Việt Kình thận trọng nói.

Cố Tuế Tuế thật sự nổi giận rồi, lật bỏ chăn ra, lời nói tràn đầy tức giận: "Em thấy anh không phải là muốn ngủ ở phòng khách. Để xem anh có thể là gì nào. Sao anh không chuyển ra ngoài luôn đi?"

Đây vẫn là lần đầu tiên Việt Kình nhìn thấy Cố Tuế Tuế tức giận như vậy, vội vàng dỗ dành: "Anh sợ em không quen mà. Em đã gặp Đàm Phong rồi, chắc chắn hắn ta đã nói cho em biết một vài chuyện rồi."

"Không phải, không phải là anh vẫn luôn biết rằng kiếp trước em là vợ của Đàm Phong sao? Trước đó đều không để trong lòng, đột nhiên bây giờ lại để bụng rồi?"

Khi Cố Tuế Tuế tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mặt ngân ngấn nước, bộ đồ ngủ bằng lụa ở trên cơ thể mềm mại còn hơi xộc xệch. Nhìn qua không giống như là cô muốn cãi nhau cùng người ta.

Quả thật Việt Kình đã biết từ lâu rồi, thật sự cũng không để trong lòng. Nhưng mà hiện tại anh không chỉ là nảy ra một hai câu nhạt nhẽo như kiểu "Người mà Cố Tuế Tuế đã yêu trước đó là Đàm Phong", đã biến thành những hồi ức thật sự.

Trong ký ức, ánh mắt Cố Tuế Tuế chỉ nhìn về phía Đàm Phong. Trong ký ức, bóng dáng hai người này nắm tay nhau bước đi. Trong ký ức bóng dáng hai người chia cho nhau ăn một cái bánh ú...

Mà ngược lại anh chỉ là một kẻ dư thừa.

"Nếu như anh nói cho em, sau khi em đã chia tay với hắn, cũng không còn ở bên một ai khác nữa thì sao đây? Cho dù đã bị tổn thương như vậy rồi, vậy mà vẫn còn đảm nhận toàn bộ chi phí y tế của hắn ta. Rõ ràng bản thân em cũng không có nhiều tiền.

Việt Kình nhắm mắt lại: "Nếu như em nhớ ra chuyện này thì phải làm sao đây?"

Cố Tuế Tuế sững sờ giây lát.

Thành thật mà nói, về chuyện kiếp trước, tất cả mọi thông tin đều đến từ những người khác nhau.

Mà trên thế giới này, người hiểu cô nhất chính là bản thân cô.

Cố Tuế Tuế thoáng sửng sốt, nằm im ở trên giường, có chút thương tiếc cho bản thân mình.

"Em...thật đúng là đã chìm trong thù hận đến mức không thể thoát ra được."

Từ những người khác nhau cô lại lấy được những thông tin khác nhau. Nhưng những thông tin đó bản thân họ đều đã được trải qua và kiểm chứng cả rồi.

Mà những thông tin này, cô phải tự kiểm chứng-

Cô mong muốn có một ngôi nhà, có một đoạn tình yêu-- Cô và Đàm Phong đã có nhà rồi.

Cô ủng hộ Đàm Phong, cùng Đàm Phong tình cảm mặn nồng mấy năm. Đàm Phong lại đi phản bội cô. --Huỷ hoại sự mong đợi của cô.

Đàm Phong bị liệt toàn thân, bản thân cô lại không có tiền gì cả, lại muốn đảm bảo rằng người này ở lại bệnh viện để ngắc ngoải mà sống. Cái chết cũng là một loại giải thoát. Cô đây sống không tốt, thì nhất định Đàm Phong phải kéo dài cái hơi tàn kia mà sống.

Tại sao tất cả mọi người đều cảm thấy đây là thể hiện rằng cô yêu Đàm Phong đầy sâu đậm vậy chứ? Rõ ràng chính là cô ôm chặt thù hận không chịu buông, muốn kéo Đàm Phong phải cùng chịu đau khổ mà.

Cố Tuế Tuế lại nhìn về phía người yêu ở trước mặt, nhịn không được mà hôn rồi lại hôn lên đôi mắt lộ ra đau xót của anh: "Hãy mở mắt ra và nhìn em đi. Em chỉ yêu anh thôi."

"Vào lần đầu tiên gặp nhau, anh đã khiếm trái tim đã em hơi mất kiểm soát. Em quyết định sẽ tránh xa anh ra. Lúc đó em đã nghĩ muốn được yêu đương muốn có một gia đình. Nhưng em không mong muốn trái tim mình bị mất khống chế, bởi vì em sợ rằng em sẽ nảy sinh ra tình yêu."

Giống như cô đang bóc bỏ lớp vỏ bọc của mình, để lộ ra trái tim mềm yếu, đưa đến trước mặt người mình yêu.

"Em nói cho anh biết, là bởi vì tuổi tác, mà trên thực thế là tại vì em sợ rằng em sẽ yêu anh. Mẹ của em đã yêu bố em, sau đó bởi vì tình yêu mà bà ấy đã chết rồi. Em sợ rằng em cũng sẽ như vậy."

Từ trước đến nay Cố Tuế Tuế chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ nói ra. Dưới ánh mắt thương xót của người mình yêu, cô chậm rãi nói-

"Lúc Đàm Phong nói với em, em theo đuổi hắn, em đã biết rằng em không hề yêu hắn ta. Em thật biến thái mà, em sợ hãi khi tiếp cận với người mà mình có thể sẽ yêu..."

Trái tim Việt Kình cực kỳ đau đớn, hận không thể quay trở lại những chuyện mà cô đã phải trải qua, nói với cô bé đã tiếp thu cái thông tin sai lệch kia. Nói rằng em đừng sợ, người yêu của em cũng yêu em, vĩnh viễn cũng sẽ không làm tổn thương em đâu.

Cố Tuế Tuế giương mắt, cô vẫn luôn không nói ra, là bởi vì kiếp trước bản thân mình có vẻ khá đáng sợ. Bây giờ đã nói ra rồi, cô cảm thấy rằng đoán chừng hình tượng của mình trong mặt của Việt Kình đã bị lật đổ rồi. Vẻ mặt Cố Tuế Tuế trở nên phức tạp, giọng nói còn hơi run rẩy: "Bây giờ đã biết em đáng sợ ra sao rồi nhỉ. Vậy nên, bây giờ anh còn muốn ngủ ở phòng khách nữa không?"

"Gì mà ngủ phòng khách chứ." Giọng nói của Việt Kình vẫn trầm thấp cuốn hút như cũ. Rõ ràng mới đó còn mang cái dáng vẻ của một con sói xám to lớn, lúc này đã nằm lên trên giường, dang rộng cánh tay, bỗng nhiên đã khoác lên cái dáng điệu cả một "chú cừu nhỏ", "Anh ngủ đây."

Chú cừu nhỏ này trông cũng thật là to xác quá đi.

Cố Tuế Tuế phụt một tiếng rồi bật cười. Sự kiềm chế nặng nề của trước đó đột nhiên đã biến mất.

Đêm còn rất dài, nhưng trong mắt Cố Tuế Tuế, trong trái tim, trong cơ thể, từ từ, lại từ từ, chỉ có thể cảm nhận được người trước mặt.

Tình yêu, đã từng khiến cho cô sợ hãi khi chạm vào. Mãi cho đến khi, cô gặp được một người mang tên Việt Kình.

[END]

- --------------

Tác giả có lời muốn nói: Một chương cuối cùng! Thường dài! Xếp hàng!

Cảm ơn bạn đã đọc được đến đây nhé. Tiếp theo sẽ có thêm phiên ngoại về kiếp trước. (Cập nhật từ 27/6/2020)

(Tác giả đã dừng cập nhật chương từ 2 năm trước rồi mà cũng chưa để là truyện đã hoàn nên mình không chắc tác giả còn cập nhật thêm nữa hay không. Mà khả năng cao là tác giả đã drop rồi)

- -------------

Miêu Miêu cũng muốn lên tiếng: Chào mọi người, vậy là chúng ta đã cùng nhau đi đến cuối truyện rồi, đứa con tinh thần đầu tiên của team đã hoàn thành rồi, đã thành công chứng kiến được anh nhà chị nhà đã về bên nhau rồi~

Rất cảm ơn các bạn đáng iu đã nhiệt tình ủng hộ bộ truyện cũng như ủng hộ team của chúng mình. Tuy team mới lập chưa có kinh nghiệm, còn nhiều sai xót không thể tránh khỏi, nhưng vẫn luôn cố hết sức để mang đến cho mọi người một bản edit mà chúng mình cảm thấy là hoàn thiện nhất. Truyện kết thúc rồi, hẹn gặp mọi người ở một bộ truyện khác nhé. Bái bai~
— QUẢNG CÁO —