Sắc mặt Trâu Sán trong nháy mắt tái nhợt, cả người tràn đầy sợ hãi. Tay hắn nắm chặt tấm kính ở bên thành cửa sổ, cắn răng hít thở một lúc lâu mới quay đầu lại, hai chân run rẩy nhảy ra khỏi bục cửa sổ. Khoảnh khắc tiếp đất, bởi vì chân mềm nhũn mà lảo đảo sắp ngã cả ra đất.
Nhưng Trâu Sán không để ý đến việc xấu hổ mất hết hình tượng này.
Bản thân vẫn đắm chìm trong nỗi sợ hãi không nói nên lời. Hắn không biết chuyện gì vừa xảy ra, sao có thể như vậy chứ? Hắn đột nhiên túm lấy thanh niên vừa lên tiếng gọi, đè nén sự run rẩy trong giọng nói, hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Người lên tiếng chính là Lý thiếu, hắn ta nhìn chằm chằm Trâu Sán với ánh mắt quái lạ: "Bọn tao còn phải hỏi mày bị có phải bị ma nhập không đấy!? Nãy còn nghĩ mày nhìn thấy cái gì, chớp mắt liền thấy mày trèo lên cửa sổ....Mày bị sao thế hả?"
"Không, tao không biết". Trâu Sán mở miệng, phải một lúc lâu hắn mới phun ra một câu như vậy.
Hắn nhớ tới một loạt suy nghĩ của mình trước khi tất cả những chuyện vừa rồi xảy ra, lập tức cảm thấy gió thổi từ bên ngoài vào dường như mang theo âm khí nặng nề, quét sạch tất cả nhiệt độ trên người hắn. Hắn vô thức xoa xoa cánh tay, trong đầu lại đột ngột mà xuất hiện đôi mắt hẹp dài kia---
Phó Vân Triều.
Trâu Sán sững sờ.
Tại sao hắn lại nghĩ đến Phó Vân Triều?
Chẳng lẽ có liên quan gì đến Phó Vân Triều? Nhưng làm sao có thể? Phó Vân Triều đã nằm ba năm trên giường mới tỉnh lại không lâu, làm sao có thể mang lại cho hắn cảm giác kỳ dị đến vậy?
Vậy nên, hẳn là vấn đều tại hắn đi?
Trâu Sán xoa xoa mặt, thất thần nghĩ.
Cảm giác ở đây mang lại cho Trâu Sán không tốt lắm, Trâu Sán cũng không muốn ở lại lâu, vì vậy vội vàng rời đi chỉ để lại một lời cho Lý thiếu và những người khác. Vào ngay lúc hắn xuống lầu, đã có cảnh sát ở sảnh của phòng tập quyền anh, phía sau đó còn có một số phóng viên đang rướn cổ nhìn vào, hiển nhiên từ ai đó đã đánh hơi được tin tức.
Đến nỗi đám người Lúc Dư, hắn cũng không nhìn thấy.
Nhưng giờ phút này, Trâu Sán không còn lòng dạ nào để ý đến Lục Dư. Hắn đang suy nghĩ đến hành động kỳ lạ vừa rồi của mình rốt cuộc là vì lý do gì.
Điều hắn không biết là khi vội vã rời khỏi phòng tập quyền anh, bóng dáng của Sở Yểm đang ẩn mình trong một góc tối nghiêng đầu nhìn bóng lưng hắn ta, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện một nụ cười có quỷ dị nồng nặc mùi máu tươi.
...
Ân Thư Kiệt bị Phó Vân Triều đá đang nằm trên mặt đất như sắp chết, thở hổn hển, sau khi cảnh sát đến mới biết chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt thay đổi rất nhiều, lập tức đưa Ân Thư Kiệt lên xe cảnh sát. Cùng lúc đó, viên cảnh sát trên một chiếc xe cảnh sát khác hạ cửa kính xuống, vội vàng nói: "Một fan khác tấn công Lục Dư hình như bị xe đâm, tôi qua đó xem tình hình."
Sau khi cảnh sát đến, họ nhanh chóng lấy đi đoạn video, đồng thời đưa Lục Dư và nhóm người còn lại đến đồn cảnh sát để ghi lại lời khai. Người trong đồn cảnh sát ít nhiều cũng nhận ra Lục Dư, bọn họ khá ngạc nhiên khi thấy đối phương xuất hiện ở đây, tò mò hỏi các đồng nghiệp xử lý vụ án, sắc mặt ngay lập tức thay đổi sau khi nghe tin chuyện đã diễn ra.
"Đám fans truy tinh này có phải bị rồ rồi không? Dựa vào cái gì mà lại ghi hận một nạn nhân như Lục Dư cơ chứ? Gã điên Lục Lịch thuê sát nhân giết người thế mà fans gã lại đi giúp gã trả thù, đúng là chập mạch rồi!"
"Đúng là gặp phải thằng liều mà". Viên cảnh sát xử lý vụ án lắc đầu thở dài: "Chắc còn chẳng có não mà chập ý. Đây cũng may là Lục Dư, chứ lỡ mà là người bình thường thì dao với axit đậm đặc sao mà tránh nổi? Đám nhóc này có tí tuổi đầu mà tâm tư âm độc thế không biết?!"
Cảnh sát tụ tập xung quanh tưởng tượng ra cảnh như vậy, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh phía sau họ, mẹ ơi, đáng sợ quá đi.
Điên thật rồi.
Tức giận như cảnh sát, cũng có cư dân mạng.
Ban đầu, khi một cư dân mạng tên 'Bong bóng cá' tung tin Lục Dư bị tạt axit sunfuric, mọi người đều nghĩ rằng đây là một trò đùa oái oăm của một cư dân mạng nhàn rỗi chẳng có gì để làm, thậm chí còn xỉa xói 'Bong bóng cá' đến mức không dám lên tiếng. Nhưng sau đó là một video Weibo được đăng bởi một cư dân mạng khác có tên là 'Nhất phẩm pudding'.
Trong video gồm một màn sương mù đen phóng ra từ một người, hai người đàn ông và một phụ nữ trẻ trông giống như sinh viên đại học, trong số đó, cô gái mặt trắng bệch và cơ thể run rẩy, như thể cô ấy đã làm điều gì đó xấu xa khủng khiếp, và dường như cô ta đã nhìn thấy một chuyện đáng sợ nào đó. Mà thanh niên kia còn trực tiếp hơn, một tay cầm dao gọt hoa quả, nhưng cũng chính bàn tay đó bị khóa chặt bởi một bàn tay khác.
Mặc dù hình ảnh có chút khó nói lên lời, nhưng ánh mắt của mọi người đều không thể không liếc nhìn bàn tay đó.
Là một bàn tay có nước da nhợt nhạt với những ngón tay cân xứng thon dài.
Nhìn còn đẹp hơn mấy bàn tay giả 3D hay những bàn tay siêu phẩm được khen ngợi trên mạng.
Nhưng khi video tiếp tục phát, bàn tay vốn trông vô cùng đẹp này đột nhiên dùng lực, khiến các khớp tay phát ra những tiếng "răng rắc" rùng mình. Mọi người phải mất vài giây mới nhận ra đó chính là tiếng xương bị bẻ gãy. Vãi chưởng, đây là ai vậy, dùng tay không bẻ gãy cổ tay người kia được luôn!
Cùng lúc sương đen tan đi, một khuôn mặt quen thuộc lộ ra.
Nhìn rõ ngũ quan thanh tuyển tái nhợt của Phó Vân Triều, thậm chí cư dân mạng trong nhất thời đều không chú ý tới việc người nọ đứng lên từ khi nào, bọn họ đều đang hú hét, đắm chìm trong vẻ đẹp phong lưu tú mạo trên gương mặt Phó Vân Triều.
Sau đó, Phó Vân Triều nâng chân dài lên đá Ân Thư Kiệt khiến hắn ta suýt chút nữa chầu Diêm Vương, giang cư mận không khỏi hít hà, sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình, đổi qua đổi lại [Vc anh ta đứng lên từ khi nào vậy?] và [Ôi mẹ ơi, lực đá của cú sút vừa rồi lớn quá đi!], cuối cùng phát ra một tiếng mắng chửi tinh hoa.
'Nhất phẩm pudding' đăng video cũng đoán được rằng sẽ viral, lúc này nhanh chóng giải thích trong khu vực bình luận:
[Để tôi kể cho mọi người nghe, giống như những gì bạn 'Bong bóng cá' nói, Lục Dư quả thật là bị axit sunfuric, nhưng như mọi người đã thấy......người tạt đó có vẻ như đã thất bại rồi (lắc đầu). Dựa theo những gì tôi nhìn thấy và nghe thấy ở hiện trường, thật ra là fans cuồng của Lục Lịch, không biết bọn họ lấy đâu ra tin tức Lục Dư đang ở quán tập quyền anh, sau đó lấy dao và axit đã chuẩn bị đối hãm dại Lục Dư. Nhưng kết quả, các bạn cũng thấy.... Thật không ngờ, Phó Vân Triều đứng dậy khỏi xe lăn (không phải chứ)*]
(*):Không ngờ rằng Phó Vân Triều đã từ chiếc xe lăn đứng dậy. Ở đây, người nói đang bác bỏ hoặc giải thích rằng Phó Vân Triều không thực sự bị què, mà ám chỉ một ý nghĩa khác, ví dụ như 7749 kịch bản giả mù, giả què,...
[?????]
[Đùuu!! Lũ fans bại não này điên rồi à? Bọn họ đang giết người đấy, là phạm pháp!!]
[Ôi bạn lầu trên ơi, cần gì phải kinh ngạc như vậy, chủ nào tớ nấy thôi, fans cũng không phải cùng dạng với idol sao?]
[Lục Dư không sao chứ? Trong vid trông cũng không có bị thương, sau đám người Lục Dư còn có một đứa bé kìa, lũ fans đấy làm sao có thể ra tay được chứ?]
[Mô phật, tôi thấy ánh mắt của người mẹ, tim cũng không khỏi thắt lại. Nếu ai đó dám lấy axit tạt con tôi, tôi nhất định sẽ giết tên đó! Có biến thành quỷ cũng không bỏ qua cho hắn (mỉm cười ngọt ngào)]
[Trước kia người đại diện của Lục Lịch bị fans gã đập cho một trận suýt chết, tôi còn cảm khái đám fans này cái gì cũng làm được, nhưng lại không nghĩ tới bọn họ còn không biết mặt mũi mà đi động thủ với một nạn nhân như Lục Dư?!]
[......]
Tin cả Lục Lịch lẫn fans gã đều muốn đâm chết Lục Dư, còn muốn tạt axit lên mặt người khác, chẳng mấy chốc đã lan ra khắp đường phố, ngõ hẻm. Liếc mắt một cái liền thấy, tám trong số mười tìm kiếm nóng trên Weibo ít nhiều có liên quan đến Lục Dư. Một số fan không não của Lục Lịch lúc này vẫn đang nghĩ đến việc tẩy trắng cho idol nhà mình, cho rằng sự việc này là cảnh Lục Dư cố ý tìm người đóng kịch vu oan Lục Lịch, nhằm bán thảm đến khiến Lục Lịch chết thảm hơn.
Câu nói này khiến cư dân mạng tràn ngập dấu chấm hỏi, họ lập tức mắng: [Ba mẹ mày sinh ra mày ở thâm cung à? Mỗi ngày đều âm mưu luận cung tâm kế, dây dưa mãi không xong?]
Lúc này, cảnh sát xử lý vụ án rất nhanh, nhanh chóng đưa ra thông báo, thẳng thừng nói rằng hai nghi phạm đã thú nhận rồi, bọn họ là fan của Lục Lịch, thấy Lục Lịch bị bắt nhưng Lục Dư vẫn sống tốt nên tức giận muốn báo thù cho Lục Lịch, bọn họ đặc biệt trộm axit sunfuric trong phòng thí nghiệm của trường, muốn tấn công Lục Dư.
Đồng thời, cảnh sát cũng nói rằng theo đuổi các minh tinh cũng phải hợp lý, một tội phạm sát nhân như Lục Lịch căn bản không xứng làm người của công chúng, tất cả mọi người đều nên cảnh giác trước các tác động không lành mạnh từ việc quá khích và nên coi đó là phần từ độc hại cần được loại bỏ.
Netizen: [Đáng tiếc là một fan não tàn vĩ đại đến đây cũng chỉ vì Lục Lịch mà nguyện chống lại cả thế giới thôi]. Nha𝒏h 𝒏hấ𝙩 𝙩ại ﹎ 𝙩𝗋u𝓂 𝙩𝗋uye𝒏.𝑉𝒏 ﹎
Mặc dù cảnh sát đã xác nhận tội danh của hai thanh niên nhưng cư dân mạng vẫn nhất quyết muốn lột ra tới cùng đối với Ân Thư Kiệt và nữ sinh kia. Không khó để tìm ra thân phận của Ân Thư Kiệt, dù sao hắn ta cũng là fan của Lục Lịch, có Weibo của riêng mình, và có hàng trăm nghìn follower, cộng với việc hắn ta thường chia sẻ cuộc sống của mình lên Weibo, cư dân mạng ngay lập tức biết được thân phận của đối phương.
Hóa ra là từ một trường danh tiếng.
Đạo lý nhân sinh các lão sư đều dạy cho chó.
Ân Thư Kiệt sợ rằng một chút cũng không học được.
Mọi người ngao ngán lắc đầu hết lần này đến lần khác, các bạn học của Ân Thư Kiệt cũng tiết lộ thêm, nói rằng Ân Thư Kiệt dường như đã nhận được tin nhắn vào thời điểm đó, rồi trực tiếp trốn học để tìm Lục Dư, và sau khi Ân Thư Kiệt rời đi, giáo sư của bọn họ nói nửa tiết về khóa học cách tôn trọng thầy cô.
Cư dân mạng get được trọng điểm trong vấn đề: Ai đã báo tin cho Ân Thư Kiệt?
Mặc dù Dương Chương hiện tại đã công thành danh toại, hoàn thành nhiệm vụ mà Lục Dư giao, cũng đã nhận được thù lao khổng lồ. Nhưng nhắc đến những việc liên quan đến Lục Dư, hắn vẫn tương đối ra sức. Cứ cho là hắn đang làm dịch vụ hậu mãi(1) đi? Nhìn tin Lục Dư bị tạt axit sunfuric, trong lòng hắn chấn động, nhưng cũng may hắn biết được Lục Dư không đơn giản như mọi người thấy nên cũng thả lỏng không ít.
(1): Hậu mãi là dịch vụ chăm sóc khách hàng sau khi đã mua hàng hoặc sử dụng dịch vụ.
Chẳng mấy chốc, hắn đã thấy phân tích của cư dân mạng.
Sau nhiều lần cẩn thận luận trí, cũng theo dõi tài khoản của Ân Thư Kiệt mãi mới tìm được manh mối, cuối cùng thậm chí còn tìm được cái nhóm gọi là 'Đội bảo vệ Lục Lịch'. Dương Chương tìm được một thành viên trong nhóm này, kiên nhẫn lôi kéo rất lâu, cuối cùng thật sự đã thành công. Thực ra, những thành viên trong nhóm này đều còn rất trẻ, ngoài Ân Thư Kiệt và cô gái kia ra, những người khác phần lớn đều là học sinh cấp ba. Nghe nói Ân Thư Kiệt và cô gái kia có thể bị kết án nhiều năm tù vì âm mưu giết người không thành, nên họ ai cũng hoảng sợ.
Dương Chương đúng lúc xuất hiện lập tức cho đối phương một lời giải thích, lập tức đem sự trong sạch cho những người không nhúng tay vào sự việc.
Dương Chương sắp xếp chúng lại rồi tiến công, ánh mắt mọi người đều tập trung vào tài khoản gọi là KHUN này. Lịch sử trò chuyện nhóm cho thấy chính KHUN đã nói với Ân Thư Kiệt và những người khác rằng Lục Dư đang ở trong phòng tập quyền Anh Vinh Thành. Vậy vấn đề chính là: cái người tên KHUN này là ai?
[Chị em ơi tôi biết này, KHUN hình như là một trong đám bạn của Lục Lịch ấy, hắn vẫn luôn chia sẻ một số chuyện liên quan tới cuộc sông cá nhân của Lục Lịch, hắn còn rất có tiếng nói trong đám fans gã đó. Đã từng có người viết bài CP về hai người bọn họ luôn cơ mà (🤡)]
[Fanfic CP này liệu có phải lấy bối cảnh trong nhà giam, cựu tù nhân nắm tay nhau tung tăng trong ngục không nhỉ?]
[Hahahaha. Bro à, ý của ông hay đấy]
[Cho mị hỏi, có biết đám bạn bè của Lục Lịch có những ai không?]
[Kỳ thật......Nếu đối phương đã biết Lục Dư lúc ấy ở quán quyền anh Vinh Thành thì không phải đã chứng minh hắn cũng có ở hiện trường luôn sao? Không thì sao lại có thể chắc chắn như vậy chứ]
[Theo tính cách của Lục Lịch, người mà gã đồng ý làm bạn bè khẳng định phải là người trong đám phú nhị đại. Từ góc độ này làm điểm xuất phát]
[Eo ơi, có ai lấy được đoạn camera giám sát trong quán không, mị hóng quá đi àaa]
[Chắc là không đâu. Nhưng cửa hàng của tôi nằm ngay bên kia đường quán quyền anh đó này, để tôi lục lại cho. À... tôi thấy một người đàn ông---]
Trong lúc cư dân mạng đang nhiệt huyết sôi trào tìm ra người đứng sau đã báo cho Ân Thư Kiệt vị trí của Lục Dư thì nhóm người Lục Dư đã ra khỏi đồn cảnh sát và chuẩn bị trở về nhà của Thành Vanh. Sắc trời đã tối, lại sảy ra sự việc không được may mắn, Lục Dư và Phó Vân Triều không muốn quấy rầy gia đình Thành Vanh nữa. Nhưng vợ chồng Thành Vanh thực sự rất nhiệt tình.
Vợ Thành Vanh cười nói với Lục Dư và Phó Vân Triều: "Đừng ngại mà, nếu chuyện đã xảy ra rồi thì cũng phải ăn một bữa thật ngon để trút giận chứ. Hơn nữa Nhãi Con nhà tôi cũng thích Lục Dư ca ca mà phải không nào?"
Nhãi Con là biệt danh con của vợ chồng Thành Vanh.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, mặc dù cậu bé đã bị Ân Thư Kiệt và cô gái kia làm kinh sợ, nhưng cảm xúc này nhanh chóng tan biến, một đôi mắt to tròn đen nhánh long lanh nhìn chằm chằm vào Lục Dư, đầy ham muốn nhưng còn ngại ngùng. Lúc này khi nghe mẹ hỏi, vừa ôm chân mẹ, vừa gật đầu như giã tỏi.
Vợ Thành Vanh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bé: "Nhìn xem, cho nên cùng nhau ăn cơm đi, nếu không mua nhiều đồ như vậy mà không ăn thì lãng phí lắm".
Vì vậy, cả nhóm vẫn đến nhà Thành Vanh.
Vừa vào nhà, cậu nhóc ngoan ngoãn lấy một đôi dép đi trong nhà cho Lục Dư, mặt đỏ bừng nhìn cậu, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, anh đi dép nè"
Lục Dư vốn không kinh nghiệm khi ở chung với trẻ.
Mặc dù sống hàng ngàn năm, nhưng cậu thường không xuất hiện trước mặt trẻ con vì sợ làm chúng sợ hãi. Vợ chồng Kha Dữ Minh cũng nói rằng họ sẽ nhận nuôi một đứa bé, đến lúc đó họ sẽ nuôi dạy nó trở thành một người mạnh mẽ, sẽ nói với đứa trẻ đó rằng nó có một người anh trai không thể nhìn thấy ở đây chơi với nó. Kết quả là chuyện nhận nuôi con bị gác lại, vợ chồng Kha Dữ Minh lại từ trần trước.
Lục Dư liếc nhìn Phó Vân Triều, ánh mắt đối diện lấp ló xin sự giúp đỡ, Phó Vân Triều đặc biệt vô tội chớp chớp mắt--đừng nhìn anh, ca này anh cũng chịu.
Phó Vân Triều không hề thích trẻ con, Phó Phong Lan cũng vì thế mà suốt ngày trêu ghẹo, nói sau này chính mình sẽ sinh hai đứa con, Phó Vân Triều và đối tượng của mình cũng sẽ có hai đứa, cả bốn đứa đều sẽ gửi vào phòng Phó Vân Triều, thế nào cũng phải phiền chết hắn.
Phó Văn Triều tặng cái liếc xéo nhìn anh mình, ném xuống mấy chữ: Nằm mơ đi.
Bởi vì là nằm mơ, Phó Vân Triều tự nhiên không có kinh nghiệm với trẻ con.
Cuối cùng, từ đầu tới cuối cậu nhóc liền giống như cái đuôi nhỏ bám sau Lục Dư. Vợ của Thành Vanh đang nấu ăn trong bếp, Thành Vanh lại đang câu được câu không nói chuyện với Phó Vân Triều. Vì vậy, ở trong một góc nào đó, anh nhỏ Lục Dư chỉ có thể tự dựa vào sức mình đối phó với tiểu gia hỏa này. Có lẽ vì đã ở bên cạnh Lục Dư được một lúc khá lâu, Nhãi Con còn tưởng rằng mình rất thân với Lục Dư, nhóc lặng lẽ ôm hai chân cậu, cúi người xuống thấp giọng hỏi: "Anh ơi, anh cũng là dị năng giả sao? Chú cũng vậy, nhưng chú không có sương mù!"
Lục Dư lập tức hiểu được mục đích tên nhóc con này luôn quấn lấy cậu.
Nó quan tâm đến dị năng giả.
Cậu híp mắt lại, thấp giọng đáp: "Anh không phải dị năng giả, anh không giống chú của em"
Nhóc con nga một tiếng giống như không hiểu, sau đó nhìn Lục Dư với đôi mắt sáng ngời, hỏi: "Anh ơi, anh còn có thể để sương mù ra ngoài không? Bé muốn nhìn!"
Đầu ngón tay trắng nõn của người thanh niên tuôn ra không trung luồng sương mù đen tuyền, như đang bàn giao một vật gì đó vô cùng quan trọng, chàng trai nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay của mình vào ngón tay của đứa bé, ngay lập tức, đám sương đen ấy đã chuyển sang tay nhóc con. Lục Dư rút tay lại, ánh mắt nhìn đứa trẻ trước mặt. Đôi mắt nhóc con tròn xoe mở to, bàn tay nhỏ bé của nó giơ cao lên, tay kia thì không nhịn được mà chạm vào màn sương đen vẫn đang chuyển động ấy, và rồi nhóc con vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng sương đen mềm như thạch vậy!
Nhóc nhẹ nhàng chọc chọc, sương đen như cảm nhận được ý đồ trêu đùa của người đối diện, phình ra một hướng khác.
Lục Dư lẳng lặng nhìn đứa trẻ chơi đùa, không để ý Phó Vân Triều vẫn luôn nhìn mình. Lục Dư rất kiên nhẫn với đứa trẻ, điều mà Phó Vân Triều hoàn toàn không ngờ tới. Dáng vẻ lạnh lùng của thanh niên bắt gặp trẻ nhỏ mềm mềm đáng yêu liền như được thu liễm, chỉ để lại một lớp sương giá và bông tuyết mờ nhạt, chạm nhẹ sẽ tan.
Lục Dư của anh.
Tại một số thời điểm, ôn nhu đến đáng kinh ngạc.
Thành Vanh không khỏi dùng cánh tay chạm nhẹ vào Phó Vân Triều: "Tôi nói từ nãy tới giờ cậu nghe hiểu không đấy, sao mắt cứ dính lên Lục Dư suốt vậy? Cậu ấy hợp với con trai tôi lắm, không cần cậu lo đâu"
"Vị hôn phu của tôi, tôi nhìn em ấy cũng cần báo cáo cho cậu sao?" Phó Vân Triều nhíu mày dài, vẻ mặt lười biếng, ánh mắt lướt qua vành tai Lục Dư, nơi đó tựa như nổi lên vệt ửng hồng. Anh không nhịn được mím môi, cuối cùng cũng nguyện ý nhìn đi chỗ khác, lại tập trung lực chú ý vào Thành Vanh, thản nhiên hỏi: "Cậu vừa nói cái gì?"
"Không phải cậu nói muốn giả vờ què sao?" Thành Vanh trợn tròn mắt: "Tôi vừa nhận được một số tin nhắn hỏi thăm, tất cả đều là của bạn ký túc xá, còn một ít bạn học đại học, nói rằng nhìn thấy chúng ta trên mạng. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là nhìn thấy cậu đứng dậy khỏi xe lăn đấy. Không sao chứ?"
Kỳ thật trong giây phút đó Phó Vân Triều hoàn toàn không cần lộ diện.
Thành Vanh biết rằng Lục Dư chắc chắn không đơn giản khi hắn nhìn thấy sương đen tản ra xung quanh Lục Dư mà dễ dàng chắn lấy đòn công kích của chai axit. Cậu ấy muốn ngăn Ân Thư Kiệt cầm dao gọt hoa quá tấn công đến là vô cùng đơn giản, nhưng hiển nhiên Phó Vân Triều không cho cậu ấy cơ hội đó.
Thành Vanh và Phó Vân Triều quen biết nhau từ năm nhất, và bây giờ đã gần mười năm, hắn chưa từng thấy Phó Vân Triều biểu hiện như vậy trong suốt mười năm qua. Thành Vanh vừa nhìn liền biết Phó Vân Triều đại khái là thua trên người Lục Dư. Một loạt trạng thái lẫn hành động của Phó Vân Triều trông có khác nào đang bảo vệ vợ mình đâu.
Đương nhiên là, thằng đàn ông nào cả muốn vừa soái vừa ngầu lòi trước mặt người mình thích.
Chỉ có điều khả năng tiếp theo sẽ có một số chuyện phiền toái tìm đến.
Phó Vân Triều biết Thành Vanh đang lo lắng điều gì, thản nhiên nói: "Không quan trọng. Còn nữa, tôi không giả què"
Thành Vanh: "Cậu không què, thế tại sao phải ngồi xe lăn cả ngày?"
Phó Vân Triều: "Tôi nằm trên giường ba năm, nửa người dưới vô lực, ngồi xe lăn thì có vấn đề gì à?"
Thành Vanh: "......"
Giải thích kiểu đó, hình như cũng cũng không có vấn đề gì.
Nhưng.
Anh đừng có quên rằng anh vừa dùng một chân đá một thằng nhãi thành niên bay xa tận 10 mét đấy, anh thậm chí còn bỏ xa đám lão làng trong giới quyền anh đó anh có hiểu không?
Nửa người dưới vô lực?
Cái này thì vô lực cái mẹ gì?
Khóe miệng Thành Vanh giật giật, hắn quyết định gạt đề tài này sang một bên.
May mắn thay, bữa tối cũng được dọn lên nhanh chóng, mọi người ngồi thành hàng quanh bàn ăn, tám chuyện này nọ lấn át chủ đề trước đó. Tài nấu nướng của vợ Thành Vanh khá tốt, Thành Vanh có vẻ rất tự hào, uống một ngụm nước ép sau đó cười nói: "Các cậu thấy tài nấu ăn của vợ tôi như thế nào? Tôi cũng không muốn khoe khoang gì đâu, nhưng bây giờ tôi có học nấu ăn từ vợ tôi, tay nghề không tính là tệ. Lần sau cho các cậu nếm thử"
Lục Dư liếc mắt nhìn hắn hai cái, mím môi, đột nhiên nói: "Trình độ nấu nướng của Phó Vân Triều cũng rất tốt."
Ánh mắt hắn rơi vào trên người Phó Vân Triều, rất chi là chấn động: "Cậu còn biết nấu ăn?"
Phó Vân Triều có thể nghe rõ câu nói của người thanh niên 'Trình độ nấu nướng của Phó Vân Triều cũng rất tốt', tựa hồ mang theo vài phần không phục mà lặng lẽ phân cao thấp, lập tức nhịn xuống ý cười. Lục Dư của anh cũng quá đáng yêu rồi, em ấy luôn lộ ra khía cạnh mà đến chính bản thân em ấy cũng không rõ. Những người khác có thể không cảm nhận được điều đó, chỉ có anh mới có thể dễ dàng phát hiện ra nó.
Anh nhấp môi, trả lời câu hỏi của Thành Vanh: "Ừ. Lần sau cho cậu nếm thử, để cậu so sánh tay nghề tôi tốt hơn hay vẫn là chị dâu tốt hơn"
Thành Vanh nháy mắt trở nên nghiêm túc: "Khẳng định là chị dâu của cậu"
Giây tiếp theo, hắn đá một cái vào bắp chân.
Sau bữa tối, Thành Vanh vẫn đang nói về những chuyện xảy ra ở trường đại học, còn có xu hướng kể hoài kể mãi không hết. Lục Dư cau mày, nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng không khỏi ngắt lời đối phương sau một lúc do dự: "Anh nói có ảnh chụp"
Thành Vanh sững sờ một giây như đang load xem ảnh chụp cái gì, nhưng sau đó nhớ ra rằng cái cớ mà hắn ta dùng để mời Lục Dư đến nhà mình ăn tối là để xem những bức ảnh. Sau khi phản ứng, hắn lập tức lôi ra một quyển album dày. Nửa đầu album là cuộc đời sinh hoạt của Thành Vanh, Lục Dư không nhúc nhích, cậu bắt đầu xem từ số trang từ lúc Thành Vanh vào đại học.
Loại cảm giác này có chút thần kỳ.
Cậu cẩn thận khám phá cuộc sống của một người khác mà người đó hoàn toàn không liên quan gì tới cậu.
Thành Vanh dường như rất thích chụp ảnh, và nhờ vào điều này, Lục Dư đã nhìn thấy Phó Vân Triều thời đại học. Lúc đó, Phó Vân Triều thích mặc áo sơ mi trắng, kết hợp với khuôn mặt nổi bật không điểm nào chê, đứng giữa đám đông cũng có một sức thu hút đặc biệt ấn tượng.
"Hình như đây là lúc Thành Vanh bị trật chân trước trận bóng rổ, sau đó cậu ta đẩy tôi vào sân để thi đấu thay". Phó Vân Triều chỉ vào một trong những bức ảnh chụp trên sân bóng rổ và nói.
Trong bức ảnh, khoảng chục thanh niên mặc đồng phục bóng rổ, choàng vai nhau, hoặc chỉ vào số trên áo, cười tươi tắn hướng về phía máy ảnh. Trong số đó, chỉ có Phó Vân Triều là khác biệt, anh không có những động tác hoa hòe lòe loẹt như mọi người, chỉ đứng yên ở bên ngoài cùng, hơi nhấp môi mỏng.
Có vẻ anh rất khó ở chung.
Lục Dư cúi đầu nhìn anh và nói: "Giống như lần trước bạn cùng phòng của anh miêu tả"
Hoàn toàn khác với vẻ luôn cười của hiện tại.
Nghe vậy, Phó Vân Triều chỉ nhếch mép cười, vừa cười vừa hỏi: "Vậy A Dư thích Phó Vân Triều nào? Phó Vân Triều trong ảnh, hay Phó Vân Triều bên cạnh em?"