Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất

Chương 43



Hạ Lan Từ thấy hắn hỏi thật ngớ ngẩn, càng nghi ngờ có phải Lục Vô Ưu bệnh thật rồi không, đặc biệt là bài văn trên tay cũng viết đứt quãng, làm cho nàng cảm thấy lạ thường hơn.

Hạ Lan Từ lập tức đứng dậy nói: “Ta đi gọi đại phu cho chàng.”

Lục Vô Ưu khẽ ho một tiếng, nắm lấy tay áo của Hạ Lan Từ, nói: “… Không cần, giờ đã khuya rồi, ta cũng không có bệnh gì nghiêm trọng.”

Hạ Lan Từ bị hắn kéo lại, thấy hắn ho đến đỏ mặt, nàng cố ổn định tinh thần hỏi: “Ta nhớ chàng có chút hiểu biết về y thuật?”

Lục Vô Ưu đáp: “Đúng vậy, cho nên không nghiêm trọng, nàng ngồi xuống đi, ta…” Hắn trầm ngâm rồi dời mắt đi nơi khác: “Chỉ là ta có chút không thoải mái.”

Hạ Lan Từ nhớ trong phủ vẫn còn khá nhiều dược liệu, không khỏi nói: “Vậy để ta… gọi người sắc thuốc cho chàng? Chắc là thuốc trị phong hàn trong phủ vẫn còn.”

Lục Vô Ưu uể oải nói: “… Ta không muốn uống thuốc.”

… Bệnh tình của hắn nặng thêm rất nhanh, chỉ trong chớp mắt mà đã trông càng thêm suy nhược.

Hạ Lan Từ đành phải nói: “Vậy chàng có muốn nằm trên giường nghỉ ngơi một lát không?”

Lục Vô Ưu yếu ớt gật đầu, sắc đỏ trên mặt càng lúc càng đậm.

Hạ Lan Từ lại sờ lên trán hắn, cảm thấy nóng hơn lúc trước thật thì lập tức đỡ hắn nằm xuống giường.

Lục Vô Ưu thở gấp, nới lỏng cổ áo, vừa định cởi ra thì thấy Hạ Lan Từ ôm chăn bên cạnh đến, quấn người hắn lại thật chặt, ngay cả mép chăn cũng được nàng tỉ mỉ đắp kín.

Trong khoảnh khắc đó, Lục Vô Ưu cảm thấy nghẹt thở.

Hạ Lan Từ còn rất tri kỷ nói: “Lúc nhỏ ta bị phong hàn, người nhà thường nói sau khi cơ thể ra mồ hôi thì sẽ hạ sốt rất nhanh.” Có lẽ là thấy hắn khó chịu, giọng nàng càng trở nên mềm nhẹ hơn: “Chàng cố chịu một chút.”

Lục Vô Ưu thật sự rất nhẫn nại, trán đã rịn mồ hôi, hơi thở cũng dồn dập từng chút một, hắn cụp mắt quay mặt sang chỗ khác, nhưng chẳng mấy chốc lại quay trở về.

Hạ Lan Từ gọi người mang chậu nước lạnh đến, vắt một chiếc khăn ướt đắp lên trán Lục Vô Ưu, lại lấy một chiếc khăn khác lau mồ hôi cho hắn, dù nhìn qua thì Lục Vô Ưu vẫn càng ngày càng nóng, mồ hôi ra càng lúc càng nhiều, tóc mái cũng dần ướt đẫm.

Nàng không khỏi càng thêm lo lắng.

Từ góc nhìn thấp, Lục Vô Ưu có thể nhìn thấy dáng vẻ chuyên chú, nghiêm túc và có chút lo lắng của nàng, mọi biểu cảm đều trở nên sống động, dường như mọi chi tiết đều được phóng đại, mà tất cả phản ứng của nàng đều dao động vì hắn.

Hạ Lan Từ lại thay nước cho chiếc khăn đã ẩm và nóng, bỗng nghe Lục Vô Ưu nói: “… Ta đói rồi.”

“… Bây giờ sao?”

Hạ Lan Từ có chút bối rối, bởi vì lúc nàng bệnh thì hoàn toàn không có khẩu vị, ăn thứ gì cũng không vô.

Lục Vô Ưu gật đầu.

Nhưng Hạ Lan Từ thầm nghĩ có lẽ mỗi người mỗi khác, đành phải hỏi hắn: “Chàng muốn ăn gì?”

Yết hầu Lục Vô Ưu khẽ nhấp nhô, lòng ngực hơi phập phồng, giọng nói nhẹ nhàng, hơi thở mỏng manh nói: “Bữa khuya… ta muốn ăn cháo ngọt.”

Hạ Lan Từ gật đầu tỏ vẻ đã biết, nàng đứng dậy nói: “Ta đi gọi người nấu cho chàng.”

Lục Vô Ưu khẽ kéo tay áo nàng, hơi nghiêng đầu, dường như rất nghi hoặc: “Nàng không nấu sao?”

Hắn đòi hỏi cũng thật nhiều.

Hạ Lan Từ khựng lại, lưỡng lự nói: “Thật ra ta chưa từng vào bếp…”

Từ nhỏ nàng luôn bị bệnh, khi đến Thanh Châu cũng không cần phải động tay.

Lục Vô Ưu lại bày tỏ sự cảm thán trước kỹ năng không theo lẽ thường của nàng lần nữa, thở dài yếu ớt nói: “… Nấu cháo rất đơn giản, nàng có thể hỏi người khác, sẽ không quá phiền phức.” Lúc nói chuyện, dường như hắn muốn ngồi dậy: “Nếu không thì ta…”

Sau đó lại bị Hạ Lan Từ nhanh chóng ấn xuống.

Người bệnh là lớn nhất.

“Chàng đừng động đậy…” Hạ Lan Từ cũng khẽ thở dài một tiếng: “Để ta đi nấu cho chàng, chàng nằm yên đó đi.”

Gần như ngay khi Hạ Lan Từ rời khỏi thư phòng, Lục Vô Ưu lập tức xốc mạnh chiếc chăn đang đắp chặt ra, còn đẩy nó sang một bên rồi ngồi thẳng dậy, thở gấp nặng nhọc, đưa tay lau mồ hôi, khắp người đều ẩm ướt dính dính vô cùng khó chịu, nhưng rõ ràng hắn lại cảm thấy mình đang vui vẻ.

Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ.

Mọi cảm xúc đều trở nên vô cùng lạ lẫm, đúng là có chút choáng váng đầu óc.

Chẳng bao lâu, Hạ Lan Từ lại mang khay trở về.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lục Vô Ưu đã nhanh chóng quay về giường lần nữa, kéo chăn lại một cách rất không tình nguyện. Hạ Lan Từ bưng bát cháo lên, thấp thỏm nói thật lòng: “Đây là lần đầu tiên ta nấu cháo, mùi vị có lẽ không ngon lắm, nếu chàng thấy khó nuốt thì cũng…”

Lục Vô Ưu đã tự động ngồi dậy: “… Không sao đâu.”

Hạ Lan Từ thấy hắn dáng vẻ của hắn vẫn uể oải, cầm bát do dự nói: “Hay là để ta đút chàng?”

Lục Vô Ưu: “…”

Hắn đã đấu tranh, hắn đã thật sự rất đấu tranh.

Chút thẹn với lòng còn sót lại khiến hắn cuối cùng cũng nâng tay lên nói: “… Thôi, để ta tự làm.”

Nhưng Hạ Lan Từ lại giơ bát lên: “Đừng cố sức, cứ nằm yên, ta đút chàng.”

Lục Vô Ưu thấy thìa đã được đưa đến bên miệng, sự xấu hổ trong hắn lung lay sắp đổ, đúng lúc này, chóp mũi bỗng ngửi thấy một mùi đắng nhàn nhạt, hắn cứng người: “Nàng sắc thuốc?”

Hạ Lan Từ giơ thìa lên nói: “Đúng vậy, uống cháo xong chàng phải uống thuốc ngay, đừng chống cự nữa Lục đại nhân, sinh bệnh thì phải uống thuốc.”

Lục Vô Ưu lập tức tỉnh táo lại.

Giờ phút này, hắn đột nhiên quyết định làm người.

“Thật ra ta không có bệnh, lúc nãy chỉ là…”

Tuy nhiên, Hạ Lan Từ dường như đã nhìn thấu hắn, nói: “Đã bệnh rồi thì thành thật một chút.”

Cháo được đút vào miệng, lời nói của nàng tuy không khách khí, nhưng động tác lại rất dịu dàng, vị ngọt và mềm dẻo cùng lan tỏa trong miệng, nhất thời làm Lục Vô Ưu quên mất sự đấu tranh ban đầu.

Hạ Lan Từ vẫn nói: “Nếu thấy khó uống thì nói với ta.”

Lúc này, Lục Vô Ưu cụp mắt không nói lời nào, mồ hôi từ thái dương không ngừng chảy xuống.

Uống cháo xong thì đến lượt thuốc, lúc Hạ Lan Từ cầm bát thuốc lên, trong tay còn có một gói giấy nhỏ chứa vài viên đường mạch nha, nàng đang suy nghĩ nên khuyên Lục Vô Ưu uống thuốc thế nào thì đột nhiên thấy mắt hắn lóe lên, sau đó bất ngờ đón lấy chén thuốc trong tay nàng uống một hơi cạn sạch.

Hả?

Hạ Lan Từ còn đang sững sờ thì Lục Vô Ưu đột nhiên nghiêng người lại gần, thậm chí nàng còn có thể thấy rõ những giọt mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt thanh thoát của hắn, cùng với một vệt đỏ ẩn hiện trong khóe mắt, giây tiếp theo, vị đắng chát đã truyền từ môi hắn sang môi nàng.

Lục Vô Ưu nâng cằm nàng lên, cứ như muốn đem bốn chữ ‘đồng cam cộng khổ’ này thực hiện đến cùng.

Chẳng qua là đang bệnh nên hơi thở của Lục Vô Ưu vô cùng nóng bỏng, nhưng sức lực lại không giảm chút nào, mãnh liệt chiếm lấy môi nàng như đang hút lấy thứ gì đó, đầu lưỡi hắn cũng nóng hổi, điêu luyện và linh hoạt lướt qua từng ngóc ngách.

Hô hấp của Hạ Lan Từ cũng dần trở nên gấp gáp.

Tuy nàng đã cam chịu số phận, nếu Lục Vô Ưu lây bệnh phong hàn cho nàng thì cũng không còn cách nào, vốn dĩ hai người sớm chiều ở chung cũng khó tránh khỏi, nhưng thế này thì…

Hắn là người bệnh mà!

Thế này chẳng phải không thích hợp lắm sao!

Nàng dùng sức đẩy vai Lục Vô Ưu, muốn hắn bình tĩnh lại một chút, nhưng hình như Lục Vô Ưu còn mất bình tĩnh hơn những lần hắn hôn nàng trước đây, khi hắn đang hôn sâu Hạ Lan Từ, cánh tay hơi dùng sức, kéo nàng ôm chặt vào lòng.

Hạ Lan Từ còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị hắn đẩy nằm trên giường.

Lục Vô Ưu chống tay bên người nàng, hôn nàng sâu nông bất định, dây dưa quấn quýt đầy kìm nén, ánh mắt như say, nửa khép lại mang chút đau khổ, mồ hôi nóng hổi từ thái dương hắn rơi xuống, nóng đến nỗi thân thể Hạ Lan Từ cũng co rụt lại.

Nhưng căn bản không có chỗ để rụt lại.

Chỉ có thể bị Lục Vô Ưu giữ chặt lấy hôn càng lúc càng sâu.

Một lúc sau, dường như đã hôn đủ, Lục Vô Ưu mới di chuyển môi, chậm rãi di chuyển xuống dán lên chiếc cằm nhỏ nhắn của Hạ Lan Từ, khẽ hôn nơi đó một cái, lồng ngực hắn phát ra một tiếng cười khẽ vừa nhẹ vừa trầm, nói: “… Thật ngọt.”

Hạ Lan Từ bắt đầu hoài nghi đầu óc của hắn đã bị nóng đến không còn tỉnh táo.

Nàng nâng tay lên sờ trán Lục Vô Ưu, nơi đó quả thật nóng đến khó tin, ngón tay nàng vừa chạm vào cũng có cảm giác bị bỏng nhè nhẹ, nhưng đôi môi của Lục Vô Ưu còn tiếp tục di chuyển xuống, từ cổ, xương quai xanh… dọc theo vạt áo không biết đã mở từ khi nào, đi một mạch xuống dưới.

Những nơi bị chạm vào, từng chỗ đều bốc cháy dữ dội.

Lúc này, sự xấu hổ của Hạ Lan Từ mới chậm rãi kéo đến, khi Lục Vô Ưu đã hôn dần đến những nơi không thích hợp lắm, cảm giác kích thích quá mạnh mẽ khiến nàng không thể nhịn được nắm chặt lấy cánh tay hắn, âm sắc phát run như nhũn ra: “… Chàng vẫn đang bệnh mà.”

Hình như Lục Vô Ưu cũng đã kéo lại một chút thần trí.

Lý trí và dục vọng giằng co ở điểm giới hạn mong manh, dường như sắp tan vỡ, nhưng dường như cũng không hẳn là vậy.

Hắn cũng thật không muốn ép buộc nàng.

Lục Vô Ưu chống thân thể ngồi dậy, đè mạch đập của mình lại, dùng nội lực từ từ áp chế luồng nhiệt xa lạ mà quen thuộc kia, đầu óc cũng theo đó mà dần tỉnh táo lại.

Hắn nhắm mắt lại.

Bộ dạng này nhìn qua thật sự quá mức khổ sở, giống như phải cưỡng ép dừng lại.

Giọng hắn khàn đặc: “Có phải ta lại mạo phạm nàng không? Ta chỉ là… muốn hôn một cái, ta không định…” Lục Vô Ưu ho khan một tiếng, lại nói: “Ta cũng không bị phong hàn, sẽ không lây bệnh cho nàng, ta chỉ là… muốn uống cháo.”

Cuối cùng Hạ Lan Từ cũng phục hồi tinh thần, người thường ngày luôn đắc ý như khổng tước xòe đuôi, giờ lại giống như cà tím dính sương.

Nàng do dự nói: “… Vậy tại sao vừa rồi chàng lại nóng thế? Là chàng dùng võ nghệ để giả vờ bị như vậy sao? Chàng thật sự không sinh bệnh?”

Lục Vô Ưu đáp: “Không hoàn toàn là vậy, có lẽ trong hương đốt có chút tác dụng kích thích cảm xúc.”

Hạ Lan Từ đã hiểu.

Lúc này, hứng thú của Lục Vô Ưu giảm sút hẳn, giọng nói còn uể oải hơn vừa rồi.

Thấy hắn định đi xuống, Hạ Lan Từ thật sự có chút do dự…

Nàng do dự hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi từ lâu, nhưng lại xấu hổ: “… Chàng, mỗi lần hôn ta xong, có phải đều nhẫn nhịn rất vất vả không?”

Động tác của Lục Vô Ưu hơi khựng lại, nói: “Trước kia thì không sao, gần đây thì có chút…”

Hạ Lan Từ hỏi: “Nam nhân đều như vậy sao?”

Lục Vô Ưu bình thản trả lời: “Nàng muốn học chuyện này ở đây sao? Cũng không phải không được… Những người khác ta không rõ lắm, nhưng trước kia ta không như vậy, có lẽ là, dù sao chúng ta…” Hắn chậm rãi nói: “Đã từng làm chuyện vợ chồng thật sự.”

Lúc này, Hạ Lan Từ cũng có chút ngượng ngùng.

Nàng im lặng một lúc, tự mình chuẩn bị tâm lý rồi nói: “… Hay là, ta giúp chàng nhé?”

Vừa rồi trông hắn hơi thảm thương thật.

Bước chân của Lục Vô Ưu gần như đã xuống khỏi thì bỗng khựng lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục nói: “Nàng không tình nguyện.”

Hai má Hạ Lan Từ ửng đỏ, nói hơi khó khăn: “… Cũng không phải hoàn toàn là vậy.”

Lục Vô Ưu suýt nữa đã xiêu lòng, nhưng hắn nhớ lại những phản ứng trước đây của nàng, cảm thấy rõ ràng nàng chỉ xuất phát từ nghĩa vụ. Trong mắt hắn, nghĩa vụ và tự nguyện là hai chuyện khác nhau, về bản chất vẫn là thêm một gông xiềng, nhưng… thật sự rất hấp dẫn.

Hắn đấu tranh nhưng không động đậy.

Hạ Lan Từ cũng không động đậy.

Hai người giằng co một lúc, có loại cảm giác như địch bất động thì ta bất động.

Dưới sự xúi giục của bản năng, Lục Vô Ưu chạm nhẹ vào chóp mũi rồi khẽ nói: “… Không phải không có cách khác để giúp ta.”

Hạ Lan Từ hỏi ngay: “Cách gì?”

Lục Vô Ưu xoay người lại, nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng vài câu.

Hắn nói rất đơn giản, Hạ Lan Từ bỗng nhiên đỏ bừng mặt, sau đó vẫn có chút hoang mang: “… Thật sự, được chứ?”

Lục Vô Ưu cũng có chút không thoải mái: “… Nếu nàng thật lòng muốn giúp ta, thử xem không phải sẽ biết sao.”

Hạ Lan Từ quỳ trên giường, hỏi rất nghiêm túc: “Cụ thể phải làm thế nào?”

Lục Vô Ưu cũng trở về giường, dùng giọng nói thờ ơ để che giấu sự căng thẳng: “Còn có thể thế nào… Không phải nàng từng thấy qua rồi sao, phải đánh tiếng chào hỏi chứ?”

Hạ Lan Từ nói: “… Không nhớ rõ thật mà.”

“Vậy bây giờ có thể làm quen thử lần nữa.” Lục Vô Ưu khó có thể kiểm soát miệng mình: “Đó là bộ phận quan trọng của ta.”

Hạ Lan Từ rõ ràng cũng rất căng thẳng, nhưng nghe hắn nói vậy, nàng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Chàng có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”

Lục Vô Ưu tiếp tục buông lời không đứng đắn: “Ta có miệng là để nói chuyện, nếu nàng không muốn nghe, có thể chặn nó lại — ta cũng không để ý lắm đâu.”

Hạ Lan Từ cúi đầu, tai đỏ bừng hết lên.

Nàng lại không nhịn được mà đưa ra ý kiến riêng: “Khi chàng nói chuyện với người khác rõ ràng không phải như vậy, sao chàng không thể đối xử bình đẳng, cũng dùng giọng điệu và thái độ đó với ta?”

Lục Vô Ưu kêu lên một tiếng khó chịu, khẽ thở dốc nói: “… Vậy thì ta sẽ mất bao nhiêu niềm vui chứ.”

Hạ Lan Từ hết hồn vội nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy: “Rốt cuộc chàng thấy vui chỗ nào chứ!”

Lục Vô Ưu không kiềm chế được siết chặt eo nàng, trán tựa vào vai nàng, tiếng thở dốc càng nặng nề hơn: “Muốn nói gì thì nói, chẳng lẽ không vui sao?”

Cùng với những đoạn đối thoại vô nghĩa của họ, còn có những âm thanh không đoan chính.

Hạ Lan Từ chỉ cảm thấy cánh tay giống như không còn là của mình nữa.

Lý trí tỉnh táo nhưng lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Bên tai nàng đều là tiếng thở dốc trầm thấp của Lục Vô Ưu, ngay cả hơi thở của bản thân cũng vô thức nặng nề hơn vài phần, cả người nóng rực lên.

Lục Vô Ưu nằm nhoài trên vai nàng mà còn không thành thật, áp sát bên tai nàng khẽ hôn lướt qua.

Hạ Lan Từ cắn môi nói: “Nếu lúc đầu ta không đắc tội chàng thì sao?”

Lục Vô Ưu khẽ ngửi vài hơi ở hõm vai nàng, lại kêu lên một tiếng đau đớn, hơi thở lúc nhẹ lúc nặng: “… Giờ nàng mới nói thì quá muộn rồi, nhưng dù ta có ăn nói khó nghe thì lúc đó cũng đâu làm gì nàng… A, Hạ Lan Từ, tay nàng nhẹ chút.”

Hạ Lan Từ gần như sụp đổ, chỉ có thể thốt ra được vài từ rời rạc: “Quá… rồi… không giữ được.”

Lục Vô Ưu khàn giọng, mặt dày nhắc nhở: “Dùng hai tay không phải được rồi sao, nàng học thử đi.”

Hạ Lan Từ không khỏi giận dỗi nói: “Không phải vừa rồi chàng còn rất căng thẳng sao?”

Lục Vô Ưu lại hôn lên hõm vai nàng một cái, nói: “Hiện giờ ta vẫn rất căng thẳng, nàng mà không cẩn thận chút thôi là ta xong đời ngay.”

Hạ Lan Từ hít sâu một hơi mới nói: “… Sau khi chàng xong đời, ta cũng vậy phải không?”

Lục Vô Ưu nheo đôi mắt đào hoa, hai má vẫn hơi đỏ, lúc này ánh mắt hắn chứa đựng từng đợt gợn sóng, thật sự rất quyến rũ: “Đúng vậy, sao nàng lại thông minh thế này, ta chắc chắn sẽ cùng nàng… đồng quy vu tận.”

Không biết qua bao lâu, Hạ Lan Từ thật sự cảm thấy cánh tay mình đã tê cứng.

Lúc này, Lục Vô Ưu mới thỏa mãn thở dài một hơi, nhưng vẫn nằm nhoài trên vai nàng như trước, thần sắc có chút lười biếng.

Hạ Lan Từ mơ hồ cảm thấy cả vai mình cũng tê rần, xấu hổ đến nỗi gần như không dám ngẩng đầu lên, toàn thân như đang bị lửa thiêu chín

Mùi hương trong không khí còn chưa tản đi.

“… Chàng đứng lên, ta đến phòng tắm.”

Giọng điệu của Lục Vô Ưu cũng tùy ý hơn: “Hạ Lan tiểu thư, nàng thật vô tình, để ta nằm thêm chút nữa đi.”

Hạ Lan Từ luôn cảm thấy Lục Vô Ưu lúc này lại không giống ở đâu đó.

Hắn vẫn dán chặt bên tai nàng, kéo dài giọng bổ sung: “… Rõ ràng nàng vừa mới trêu đùa ta.”

“…”

Hạ Lan Từ dùng vai đẩy hắn ra, không muốn tiếp tục cuộc đối thoại này, nhưng nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện, thấp giọng nói: “Vậy đêm đó… chàng có thể dùng biện pháp này giải quyết không?”

“Ta từng nghĩ đến, nhưng nàng ở đó, ta cũng không thể thử, hơn nữa…” Lục Vô Ưu dừng lại một chút mới nói tiếp: “Nàng thì sao bây giờ? Ta cũng không thể bỏ mặc nàng thật, chẳng lẽ để ta giúp nàng…”

Hạ Lan Từ lập tức cảm thấy tim mình đập mạnh.

Quả thật có xảy ra hay không cũng không có gì khác biệt.

“Nói đến đây…” Lục Vô Ưu lại nói: “Chẳng lẽ chỉ có mình ta gặp loại phiền phức này à? Nữ tử thì không có sao?”

Hạ Lan Từ sững sờ một lát, không biết nên trả lời thế nào.

“Thỉnh thoảng lý trí cũng không giữ nổi, rất phiền phức, nhưng lại… À…” Hắn đột nhiên đổi giọng: “Khi ta hôn nàng, nàng có cảm thấy thoải mái không, có…”

Hạ Lan Từ ấp úng một hồi, nhưng Lục Vô Ưu đã hỏi chân thành như vậy, cuối cùng nàng chỉ đành ăn ngay nói thật: “… Có cảm thấy thoải mái, cũng… có đôi lúc mất đi ý thức.”

Lục Vô Ưu thả lỏng, còn trấn an nàng: “Đó là điều rất bình thường. Nàng xem trong sách không phải đều có vẽ sao, thế gian rộng lớn ai cũng làm vậy, chỉ là đều trốn trong nhà, nàng không thấy mà thôi.”

Hạ Lan Từ cảm thấy lời an ủi của hắn thật kỳ lạ.

Nàng bị an ủi một cách kỳ lạ, cố gắng từ từ bình tĩnh lại rồi nói: “… Bây giờ chàng có thể xuống khỏi vai ta được không?”

Tìm khăn lau qua một lượt, Hạ Lan Từ chuẩn bị quay về phòng ngủ, nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn trên chiếc giường trong thư phòng mình, nàng còn đang do dự không biết có nên gọi hắn cùng đến phòng tắm không. 

Lục Vô Ưu cũng đã chỉnh đốn sơ lại mình một chút, còn về phòng ngủ trước cả nàng.

Hai người lần lượt gọi nước tắm rửa một lượt.

May mà buổi tối phòng chứa củi luôn chuẩn bị sẵn nước nóng, sau khi tắm xong, Lục Vô Ưu lại quay về thư phòng của nàng, dường như định tiếp tục hoàn thành bài giảng vừa rồi hắn chưa viết xong. Hạ Lan Từ biết công vụ của hắn vẫn chưa hoàn thành nên cũng không để tâm, đoán là tối nay hắn sẽ ngủ ở thư phòng.

Nàng cầm một quyển sách ngồi trên giường, nhưng chỉ xem được một lúc thì hình ảnh Lục Vô Ưu nằm trên vai nàng thở dốc lại hiện lên trong đầu, cùng với cảm giác mắt thấy, tay cảm nhận được.

Bình tâm tĩnh khí thế nào cũng không thể bình tĩnh được nữa.

Hạ Lan Từ thậm chí còn bắt đầu mơ hồ nhớ lại, lúc trước có xảy ra chuyện này thật không, nàng thật sự… Không có khả năng lắm…

Nàng lục tìm quyển sổ nhỏ mà trước đây mợ của Lục Vô Ưu và Diêu Thiên Tuyết tặng mình dưới đáy rương quần áo, chỉ lật xem vài trang, Hạ Lan Từ đã cảm thấy không thể nào, nhất định không thể nào.

Trở lại giường lần nữa, nàng tắt đèn, cuộn mình trong chăn trằn trọc một hồi.

Chưa kịp đợi nàng trằn trọc ra kết quả thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hạ Lan Từ cứng đờ, trong phòng ngủ tối mờ, bóng dáng của Lục Vô Ưu lại xuất hiện, khiến Hạ Lan Từ không khỏi cảm thấy một nỗi hồi hộp đã lâu không có.

Nàng nằm im trên giường không dám cử động.

Lục Vô Ưu thấy đèn đã tắt thì lập tức lên giường, cũng đắp chăn nằm thẳng người xuống.

Hạ Lan Từ mà xoay người thì hơi ngượng ngùng, vẫn là Lục Vô Ưu quay người trước, nàng mới theo đó mà quay lại, nắm chặt chăn, nhắm mắt, trong lòng lẩm nhẩm đọc《Thiên Tự Văn》(*), khi đọc tới câu “Tín sứ khả phúc, khí dục nan lượng” (*) thì lờ mờ nghe thấy giọng nói của Lục Vô Ưu mơ hồ vang lên.

“… Nếu có cách thoải mái hơn, nàng có muốn thử không?”
(*) “Thiên Tự Văn” là một văn bản cổ, mỗi câu trong đó chứa đựng một lời dạy về đạo đức và văn hóa. 

(*) 信使可覆,器欲难量 tạm dịch là “Lời hứa có thể giữ, nhưng lòng người thì khó lường”.
— QUẢNG CÁO —