Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 80: Giường quan tài



Cuối cùng, tám người vẫn tập trung bên cạnh chú Hoa.

Chú Hoa nói: “Hoan nghênh đến trại Thiền Minh, đây là ngày hội truyền thống của chúng tôi, ngày kỷ niệm Ve Nương thành tiên. Cô gái kia là người da mà chúng tôi làm, bên trong chứa những trùng ve phá xác đã được chọn lựa tỉ mỉ. Người xứ khác không biết về chuyện này, nên sẽ thấy có phần kỳ lạ.”

Giang Sách Lãng bảo: “Mỗi nơi đều có phong tục riêng, chúng tôi đến đây để sưu tầm chúng. Người ta khen phong cảnh trên đường tới phía Nam rất đẹp nên chúng tôi mới ghé qua trại Thiền Minh, thành thật xin lỗi ngài về sự đường đột này.”

Chú Hoa cười: “Nếu đã là khách thì chúng tôi luôn nhiệt liệt chào đón. Đã tối thế này rồi, chắc hẳn các vị vẫn chưa tìm được nơi dừng chân nhỉ, nếu không chê thì nơi này của chúng tôi còn phòng trống đấy.” Khi cười rộ, ông ta trông rất phúc hậu, mang nét giản dị của người dân tộc thiểu số.

Dứt lời, chú Hoa nghiêng người, dẫn đường cho mọi người: “Đi thôi, nơi này của chúng tôi có nhiều phòng trống lắm. Người trẻ tuổi ra ngoài làm công hết rồi, để lại phòng trống nhờ chúng tôi bảo quản, khách qua đường có thể vào đó ở, vẫn còn rất sạch sẽ.”

Chú Hoa xách theo một chiếc đèn, nó giống loại đèn dầu hỏa kiểu cũ, lập lòe trong đêm như đom đóm.

Sau chương trình biểu diễn, dân làng lục tục rời đi.

Mạnh Lan lướt qua bọn họ, trên người bọn họ thoang thoảng một mùi hương như chất hút ẩm bằng vôi sống. Biểu cảm trên mặt họ không hiền lành, nhưng khi nhìn thấy Mạnh Lan, họ vẫn gật đầu mỉm cười. Có đứa trẻ lộ ra hai hàm răng không đều nhau, hơi vàng, trông nó không khác gì người bình thường.

Chú Hoa đưa bọn họ đến trước một ngôi nhà nhỏ phía Tây trại Thiền Minh, ngôi nhà ống trúc ở đây có cao có thấp, không chiếm nhiều diện tích. Có hai căn nhà nhỏ hình tròn trong sân, từng giọt nước tí tách nhỏ xuống từ mái nhà bằng cỏ tranh.

Chú Hoa bảo: “Mọi người ở đây nhé, phòng không lớn mấy, nơi này của chúng tôi không phổ biến nhà lớn như trong thành phố các vị. Các vị vừa vặn có tám người, trong mỗi căn nhà có bốn chiếc giường.”

“Dạ vâng, cảm ơn chú.” Giang Sách Lãng nói.

Chú Hoa gật đầu, dặn dò: “Đêm khuya nhiều muỗi, các vị cẩn thận nhé, nếu sáng mai bị cắn thì tôi cũng có thuốc, lúc đó tôi sẽ nhờ người đem qua cho các vị.” Ông ta vỗ vai Giang Sách Lãng, nói lời đầy ẩn ý: “Ngủ sớm một chút, đừng đi dạo vòng vòng, trong núi này có rắn, người ngoài như các vị không rõ lắm đâu.”

“Vâng.” Giang Sách Lãng đáp.

Anh nhìn vào mắt ông ta.

Chú Hoa kéo Giang Sách Lãng xuống thấp, thì thầm bên tai anh: “Cậu thanh niên này, ở nơi đây của chúng tôi không được nhìn thẳng vào mắt người khác đâu.”

“Xin lỗi.”

Giang Sách Lãng nhớ đến lúc trong miếu Ve Nương, mấy công nhân đó cũng bảo đừng nhìn vào mắt bọn họ.

“Cứ thoải mái dạo quanh nơi đây, vẫn còn dư dả thời gian thăm thú mà.” Nói xong, chú Hoa mỉm cười với mọi người, rồi tiện tay đóng cửa gỗ lại.

Tám người chia thành hai nhóm.

Ninh Lịch hỏi: “Mọi người muốn ngủ thế nào?”

Hiển nhiên Tống Cẩm muốn đi theo Ninh Lịch, về phần Tưởng Lộ, cô ta nhìn sang Tống Cẩm và Mạnh Lan, rồi cắn răng đứng kế Mạnh Lan. Trong nhiệm vụ này chỉ có ba người là nữ, ở bên cạnh người đồng giới sẽ an toàn hơn. Ả Tống Cẩm kia trông có vẻ hơi động kinh, đầu óc không bình thường mấy, lỡ như nửa đêm chọc phải thứ gì thì nhất định sẽ xảy ra vấn đề!

Những người còn lại vẫn đứng ở vị trí cũ.

Ninh Lịch bèn lên tiếng: “Nếu mọi người tin tưởng tôi thì hãy chia như sau. Tôi, Tống Cẩm, Ngô Thanh, Lý Triều một nhóm, tuy chúng tôi đều là đàn ông, nhưng nhất định sẽ không ức hiếp một cô gái, tương đối an toàn. Mạnh Lan, Giang Sách Lãng, Tưởng Lộ, Tiền Nhữ Bân một nhóm, nam nữ kết hợp, lại còn thêm hai lão làng có thể bảo vệ người mới, thế nào?”

Tống Cẩm không có ý kiến, cô ta thấy mình chỉ cần đi theo Ninh Lịch là an toàn rồi.

Ngô Thanh nhìn về phía xa đã không còn ánh lửa trại kia, nói: “Cứ thế đi, chúng ta mau vào nhà thôi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tám người chia nhóm.

Hai căn nhà được xây song song, chỉ có thể nhìn qua khe hở cửa sổ nhỏ hẹp thì mới thấy được động tĩnh bên cách vách.

Bên trong vừa ẩm ướt vừa âm u, dây điện lồ lộ, bóng đèn trên đầu sáng lên, côn trùng bay vo ve xung quanh bóng đèn nóng. Trong phòng đặt bốn chiếc giường nhỏ hẹp được để song song, không thấy tủ đầu giường và giá sách, nhưng có một vật trang trí bằng gỗ, mặt trên khắc hình một người phụ nữ.

Tranh trên bốn vách tường là cô gái mặc trang phục dân tộc thiểu số, bức tranh tựa như tranh 3D, tay sờ lên có thể cảm giác đường nét lồi lõm của màu vẽ.

Giang Sách Lãng và Mạnh Lan ngủ ở phía ngoài, để vị trí bên trong tương đối an toàn cho hai người mới. Nhưng phân chia như vậy cũng có lợi và hại, ngủ gần cửa dễ gặp nguy hiểm, nhưng lối thoát chỉ có cửa, con người không thể nhảy ra từ cửa sổ nhỏ hẹp được.

Tưởng Lộ ngồi trên chiếc giường gần tường nhất, phàn nàn: “Chiếc giường này chật quá, chỉ rộng tầm chín mươi centimet thôi, người trưởng thành ngủ trên đây cũng khó.”

Mạnh Lan bắt đầu hoài niệm suối nước nóng với chiếu tatami.

Tiền Nhữ Bân nằm trên giường, dù nệm rất mềm, chất xốp bọc lấy cơ thể, nhưng vào khoảnh khắc nằm xuống, anh ta cứ thấy khó thở, như thể đang bị nhốt vào bên trong.

Mạnh Lan hỏi: “Bốn người ngủ bốn giường, tám người ngủ tám giường, hai người cảm thấy giống gì không?”

Tiền Nhữ Bân không cần nghĩ, trả lời ngay: “Phòng tiêu chuẩn?”

Giang Sách Lãng nói: “Quan tài.”

Tiền Nhữ Bân:!

Anh ta đột nhiên bò dậy: “Vậy làm sao giờ, tôi không muốn ngủ ở đây nữa! Đi đi đi, chúng ta tìm nơi khác thôi, tôi không tin chỉ có đúng mỗi căn nhà này.”

“Theo kinh nghiệm của tôi thì trước mắt vẫn xem như an toàn, những ngôi nhà khác không chừng chứa người da bên trong đấy, anh không sợ à?” Giang Sách Lãng bảo: “Trễ lắm rồi, cứ nghỉ ngơi trước. Nhà vệ sinh phía sau hai căn nhà, nếu nửa đêm muốn đi vệ sinh thì gọi người theo cùng.”

Nghe Giang Sách Lãng nói vậy, Tiền Nhữ Bân nghẹn lâu rồi nên cũng tự nhiên thấy mắc tiểu. Anh ta che bụng nói: “Tôi, tôi muốn đi vệ sinh, người anh em, có thể đi cùng tôi không?”

Giang Sách Lãng đáp: “OK, vậy hai người ở lại đây nhé.”

Mạnh Lan gật đầu: “Đi nhanh về nhanh.”

Gió đêm vô cùng yên tĩnh, dưới ánh đèn màu vàng ấm, cuối cùng tinh thần căng thẳng của bọn họ cũng thả lỏng hơn. Trong phòng không đặt tủ quần áo hay những đồ nội thất nào khác, chỉ cần nhìn thoáng qua, họ có thể thấy toàn bộ căn phòng, trái lại đã mang tới cảm giác cực kỳ an toàn.

Bên cạnh nhà xí là bồn rửa tay, cách bày trí trong sân không khác mấy so với các vùng nông thôn ở ngoại thành. Nhà xí cũng có hình tròn, kèm thêm một tấm rèm che phân nửa.

Tiền Nhữ Bân vội vã bước vào, Giang Sách Lãng đứng ngoài cửa.

Tiếng nước đứt quãng truyền vào tai anh, Giang Sách Lãng không có thói quen rình xem người khác, anh đút tay vô túi, nhìn chăm chú hai căn nhà yên tĩnh. Mặt bên này của căn nhà không lắp cửa sổ, anh không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Dần dà.

Tiếng nước biến mất.

Toàn bộ âm thanh chìm trong màn đêm.

“Tiền Nhữ Bân?” Giang Sách Lãng kêu một tiếng từ ngoài cửa.

“Tôi ở đây.” Giọng nói rầu rĩ của Tiền Nhữ Bân vang lên.

“Vẫn chưa xong à?” Giang Sách Lãng hỏi.

“Ừ.” Dường như Tiền Nhữ Bân đang dùng sức.

Giang Sách Lãng không nói nữa, đợi thêm tầm ba mươi giây rồi hỏi: “Xong chưa, lâu vậy à?”

Tiếng cắn môi phát ra từ nhà vệ sinh: “Ừ.”

Giang Sách Lãng hơi nhăn mày: “Đi hết chưa?”

“Còn.”

Không đúng!

Giang Sách Lãng tiến lên một bước, vén rèm qua, chiếu sáng nhà xí bằng đèn dầu. Trên sàn nhà xí chỉ có đúng một cái hố, cửa sổ cũng không có. Tiền Nhữ Bân đối diện với bức tường, anh ta đứng thẳng đưa lưng về phía anh, không hề nhúc nhích.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Sách Lãng gọi tên anh ta: “Tiền Nhữ Bân?”

Không đáp.

“Tam Cẩu Tử?”

Vẫn không trả lời.

Giang Sách Lãng nhặt ống tre bên cạnh, chọc chọc vào eo Tiền Nhữ Bân, nào ngờ anh ta như thể bị bay hơi, nhanh chóng xẹp xuống thành một lớp da. Khi “Tiền Nhữ Bân” sắp lọt xuống hố, Giang Sách Lãng đã nắm đầu anh ta kéo lên.

Bấy giờ, thứ trong tay anh không thể gọi là người được nữa, mà là lớp da mới đúng.

Thấy hai người họ đi lâu rồi mà vẫn chưa về, Mạnh Lan và Tưởng Lộ thay quần áo ra ngoài kiểm tra. Chỉ thấy một mình Giang Sách Lãng đang banh lớp da, rọi đèn dầu chiếu lên từng tấc da.

Mạnh Lan bước đến hỏi: “Người kia đâu?”

Cô không cần nhìn rõ, vẫn biết người đối diện mình là Giang Sách Lãng.

Giang Sách Lãng đáp: “Người biến mất rồi, chỉ còn thứ này, chúng ta về trước đã.” Dứt lời, anh xách lớp da lên tiến về phía căn nhà, Mạnh Lan bước chậm đuổi theo, chọc vào eo Giang Sách Lãng, thấy nó không bẹp đi thì mới hài lòng cười.

Trong phòng, ba người ngồi vây quanh trước lớp da “Tiền Nhữ Bân”.

Mạnh Lan nói: “Lớp da này rất hoàn chỉnh, trên lưng không xuất hiện vết rách, chứng tỏ nó không lột da giống côn trùng. Chúng ta không rõ lớp da và bản thân anh ta có liên hệ gì, là anh ta biến thành thế này, hay đây là một lớp da riêng biệt, liệu mấy thứ đó được chuẩn bị cho chúng ta à?”

Giang Sách Lãng nói: “Làn da hoàn chỉnh, nhưng có dấu khâu lại.” Anh cầm lấy khe hở ngón tay của lớp da: “Em nhìn xem, nơi này vẫn còn vết kim chỉ, chắc hẳn nó đã được làm từ trước rồi.”

Nói xong, anh lấy ra một chiếc túi từ bên cạnh cửa.

Trong túi rớt xuống hai “lớp da” của anh lẫn Mạnh Lan mà ban nãy bọn họ đã thấy trước cửa làng.

Mạnh Lan:!

Người này có bệnh à!

Mặt Tưởng Lộ tái mét, cô ta không biết đi theo hai người này có phải là lựa chọn chính xác không, ai sẽ mang thứ quỷ dị như vậy về chứ!

Có khi Tiền Nhữ Bân biến mất là do Giang Sách Lãng bày trò!

Nhưng giờ ra ngoài thì đã muộn, một chiếc giường tương ứng với một người!

Tưởng Lộ nghiến răng nghiến lợi.

Giang Sách Lãng coi như bên cạnh không có ai, chỉ đưa lớp da của Mạnh Lan cho cô: “Xem thử?”

Hiện tại vẫn đầy đủ ánh sáng, Mạnh Lan quan sát kỹ: “Được khâu lại thật, nếu đã xuất hiện dấu vết của con người thì không còn quá đáng sợ nữa, dù sao chúng ta cũng trải qua nhiều chuyện vào đêm nay rồi, có điều…” Cô lật qua lật lại, nghi hoặc: “Lúc nãy tối quá nên không nhìn rõ, bây giờ em cứ cảm thấy thứ này hình như không phải được làm theo em, chỉ thoạt trông giống em thôi, nhưng quần áo và giày thì không. Nếu thế, vậy hẳn là một trong những tập tục của làng, bọn họ tùy ý làm.”

“Có ai mà tùy ý làm thứ này chứ! Bộ đây không phải da người hả!” Tưởng Lộ nói: “Hai người mau mau ném thứ này giùm! Kỳ dị quá!”

Mạnh Lan gật đầu: “Đúng là không nên cầm da người khác, lỡ như bị ám thì sao?” Cô nhìn sang Tưởng Lộ: “Nhưng cô cũng chạm vào rồi, lúc ở cửa trại đó, thế nên nếu xảy ra chuyện thì chẳng ai thoát được đâu.”

Tưởng Lộ: Sao tôi cứ cảm thấy mình lên thuyền giặc rồi?

Bộ dạng cười tủm tỉm của Mạnh Lan trông hơi nham hiểm, không thua gì nụ cười của Giang Sách Lãng.

“Để trước cửa thôi, đáng sợ quá.” Mạnh Lan nói.

Giang Sách Lãng vẫn tiếp tục ngồi xổm dưới đất, anh chợt lên tiếng: “Em nói xem, liệu những lớp da này có sống lại không, giống đám người mà Tiền Nhữ Bân nhìn thấy đấy?”

Mạnh Lan dừng bước.

“Meo.”

Mạnh Lan: Tốt lắm, anh hiểu rồi.

Cô âm thầm rụt bên chân đang định đá vào đầu Giang Sách Lãng về, rồi dời tầm mắt sang lớp da của Tiền Nhữ Bân, đột nhiên nheo mắt lại.

Hỏng rồi!

- -------------------