Ninh Lịch khinh thường nhìn bác Chu, anh ta thuật lại bối cảnh câu chuyện.
“Phong tục của ngôi làng này quá quỷ dị, các người không dám hành động thiếu suy nghĩ. Có lẽ đám người da ở đây đã khiến ông sợ hãi, ông sợ tự chuốc lấy họa, mất nhiều hơn được. Ông chỉ còn cách nhắm vào Hoa Tiểu Quyên có quen biết ông. Ông vờ vịt yêu đương với cô ấy, sau đó biết được việc người da sợ lửa qua miệng của Hoa Tiểu Quyên.”
“Vì thế, ông và bọn công nhân phóng hoả thiêu cả trại, hơn nửa cư dân mất mạng. Đám công nhân đó vì nghe lời ông nên đã bị người da báo thù, bị cắm đinh búp bê, treo cổ trong rừng trúc. Còn ông thì bị huỷ dung trong trận lửa đấy.”
“Ông muốn trốn khỏi trại Thiền Minh, nhưng luôn bị ma dắt. Ông biết mình không thể ra khỏi trại này được, vậy nên ông chờ mong những người đến đây có thể thiêu huỷ trại Thiền Minh, thả ông ra ngoài.”
“Hoa Tiểu Quyên rất thích ông, cô ấy đã kể hết tất cả với ông, nên ông chỉ đành ngậm miếng ngọc, mang làn da rách nát, giả vờ thành một người da. Bởi vì không ít người ngoại lai rơi vào đây rồi không rời đi được, họ biến thành người da mới, dần dà cũng không ai phát hiện tên mượn gió bẻ măng là ông.”
Ngón tay thon dài của Ninh Lịch bóp lấy cằm của bác Chu, gã nhỏ giọng dò hỏi: “Ông nói xem, sao Ve Nương có thể không khóc chứ? Cô ấy vẫn luôn tìm ông, tìm ông để báo thù, cô ấy chặn hết lối thoát của ông, không cho bất kỳ người ngoại lai nào rời khỏi… Thế nên, chỉ cần giao ông cho Ve Nương thì mọi chuyện tất sẽ chấm dứt.”
Cằm bác Chu bị anh ta bóp đến mức đau đớn, ông ta sợ hãi lắc đầu, giọng khàn khàn như dây đàn sắp đứt: “Không không không! Lời cậu nói không hề đúng, tôi không phải Giả Nhậm, tôi không phải!”
Ninh Lịch cụp mắt, gương mặt trắng nõn như ngọc của anh ta như đang phủ một tầng hơi nước thoang thoảng mùi đất.
Ninh Lịch rời khỏi nhà bác Chu. Trên sàn nhà xuất hiện hai giọt máu tươi, anh ta tiếp tục đi về trước, thấy một chiếc áo trắng ngắn tay dính máu đã bị vứt lại, là của Ngô Thanh.
Anh ta chau mày, đuổi theo qua đó.
Ánh mắt anh ta lần theo dấu chân của Ngô Thanh.
Có vẻ Ngô Thanh lảo đảo chạy rất xa, dấu chân cuối cùng biến mất sau sân nhỏ bên cạnh cánh rừng. Ninh Lịch đứng dưới gốc cây cao lớn rậm rạp. Bóng dáng Mạnh Lan thoáng qua giữa rừng cây u ám, dường như cô đang đuổi theo thứ gì đó, sau khi khóe mắt thấy Ninh Lịch, cô chợt dừng bước, nhìn thẳng vào anh ta.
Tay Mạnh Lan đang cầm một con dao, cô liếc nhanh anh ta rồi xoay người bỏ chạy.
Ninh Lịch đã biết cách kết thúc nhiệm vụ, từ đầu đến cuối anh ta chỉ nhắm vào một mình Mạnh Lan, anh ta không muốn thấy ả trong thế giới hiện thực nữa!
Trời bắt đầu tối, mặt trời sắp xuống núi.
Anh ta chẳng khác nào thợ săn đang truy đuổi thỏ hoang, không ngừng theo dõi bóng dáng màu trắng đang nhảy nhót kia.
Bỗng nhiên.
Ninh Lịch dừng bước.
Giang Sách Lãng và Mạnh Lan gần như chưa từng tách rời nhau, giữa hai người không hề tồn tại khoảng cách, không có khả năng bây giờ lại đột nhiên chia ra. Mạnh Lan đang muốn dụ anh ta tới nơi nguy hiểm.
Anh ta không thể đuổi theo nữa.
Nếu anh ta là Mạnh Lan, ắt sẽ nghĩ việc quan trọng nhất bây giờ là phải hoàn thành nhiệm vụ. Ban ngày bọn họ không tìm kiếm manh mối, mà chỉ đi theo anh ta. Bọn họ kết luận anh ta nắm trong tay manh mối khác, bèn đưa manh mối còn lại cho anh ta thông qua Ngô Thanh, bởi vì nếu bọn họ chủ động tiết lộ thì anh ta sẽ không tin tưởng rồi tự đi điều tra.
Quả nhiên hai người đó rất thông minh, nếu con đường bác Chu này không thể dùng được, bọn họ cũng không bị ảnh hưởng gì. Nếu phát động nguy hiểm ở nhà bác Chu, khiến dân trại Thiền Minh bất mãn thì người đối mặt với hiểm nguy cũng chỉ có một mình Ninh Lịch.
Vậy nên, một khi đã xác định bác Chu là mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ, họ nhất định sẽ tìm tới bác Chu trước. Hiện tại nhiều khả năng hai người đó đã chia thành hai hướng, một người đến nhà bác Chu, người còn lại thì dụ mình ra nhằm đuổi giết.
Nói cách khác, sau khi Mạnh Lan dẫn mình lòng vòng trong rừng, cô ta sẽ quay về nhà bác Chu cùng Giang Sách Lãng.
Ninh Lịch bừng tỉnh, anh ta không cần đuổi theo nữa, chỉ cần ôm cây đợi thỏ.
Ninh Lịch nhanh chóng quyết định trở về nhà bác Chu, trốn bên cạnh tủ quần áo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trời ngày một tối hơn, ở nơi xa bùng lên ngọn lửa màu xanh lục.
Thời gian chờ đợi cũng chẳng quá lâu.
Mạnh Lan thở hổn hển bước đến: “Em đã nói với anh cứ để Ninh Lịch thử trước đi, quả nhiên bác Chu chính là chìa khóa của nhiệm vụ lần này. May thật, lần này xem như chúng ta mượn não người khác.”
Giang Sách Lãng cười: “Gần kết thúc rồi, rốt cuộc chúng ta cũng có thể quay về. Anh đã bảo em mà, nhiệm vụ này không khó.”
Mạnh Lan bĩu môi: “Sắp chết đói rồi, em dụ Ninh Lịch lâu như vậy, chắc anh ta chưa quay về đâu. Em kể anh nghe, khi đấy em còn sợ tiếp xúc nhiều với bác Chu thì sẽ bị đuổi giết nữa. Mình mau xuống lối ngầm thôi! Em thấy lúc Ninh Lịch rời đi, anh ta đã đánh hôn mê bác Chu trói lại rồi, ông ta không chạy thoát nổi đâu.”
Cô nói tiếp: “Anh cầm theo bật lửa chưa? Có lẽ chúng ta thiêu chết bác Chu là đủ. Gậy ông đập lưng ông, đúng rồi, còn phải lấy miệng ngọc trong miệng ông ta ra nữa! Đừng để ông ta giả thành người da, bằng không lỡ như thất bại, có khi chúng ta sẽ bị cả trại Thiền Minh đuổi giết đấy.”
“May sao chúng ta hợp tác với Ngô Thanh, vốn dĩ còn muốn dùng anh ta để giữ chân Ninh Lịch, ai ngờ chạy mất rồi.”
“Đành kệ thôi.”
Hai người không phát hiện Ninh Lịch đang trốn trong góc phòng.
Bọn họ mở cửa lối ngầm ra, bước xuống cầu thang.
Ninh Lịch cười khẩy, cách hoàn thành nhiệm vụ này rất đơn giản, giống lời của Mạnh Lan: thiêu chết bác Chu, kẻ không từ thủ đoạn, hủy hoại toàn bộ trại Thiền Minh này.
Tuy lửa bị cấm ở đây, nhưng cũng phải xem tình hình cụ thể thế nào. Nếu thiêu huỷ người da hoặc lớp da, ắt sẽ gặp báo ứng, thế nên Tưởng Lộ phải đền mạng.
Nếu có liên hệ với bác Chu cũng sẽ chết, chẳng hạn như Tống Cẩm mặc quần áo bác Chu cung cấp. Nguyên nhân cô ta chết không phải do lửa, mà vì đã dính dáng tới bác Chu. Trại Thiền Minh tìm không được bác Chu, bèn lấy Tống Cẩm ra thế mạng, dẫn tới việc cô ta bị treo cổ giống bọn công nhân. Bất kể cô ta có phóng hoả hay không, cuối cùng vẫn phải chết.
Tất cả mọi người đều cho rằng không thể dùng lửa, đây là một nhận định hết sức sai lầm và ngu xuẩn.
Cách chết của hai người giống nhau, bởi lẽ bọn họ đã xúc phạm phong tục trại Thiền Minh.
Đây là điều cấm kỵ mà câu chuyện bối cảnh trại Thiền Minh mang đến.
Về điều tối kỵ cuối cùng, nó nằm ở lời nhắc nhở của công nhân trong miếu, lúc ở một mình thì không thể chạm mắt với người da, nếu không sẽ bị bọn họ bắt đi, trở thành người da mới như Tiền Nhữ Bân và những kẻ ngoại lai trước đây.
Lửa và người da là hai manh mối khác nhau.
Mạnh Lan và Giang Sách Lãng vào tầng hầm.
Nghe thấy giọng hai kẻ dưới chân mình, Ninh Lịch nở một nụ cười đầy âm u.
Ninh Lịch ném bật lửa đang cháy vào lối đi ngầm vốn đã bị anh ta đổ ngập dầu, ngọn lửa lập tức soi rọi tất cả vách tường, khắp nơi bừng sáng và nóng hừng hực. Lối đi chật hẹp chìm trong tiếng nổ, oxy bị cản lại, dãy hành lang như một lồng hấp, khiến người ta hoàn toàn không thể hít thở.
“Sao cháy rồi!”
“Giang Sách Lãng!”
“Giang Sách Lãng Aaaa! Cứu em!”
Từng tiếng hét thảm thiết vọng ra từ lối ngầm.
“Mau ra ngoài ngay! Rời khỏi đây, rời khỏi đây trước!”
Thấy hai bóng người chạy ra từ ngọn lửa, Ninh Lịch khép lại ván cửa bằng thép, tiếp tục lấy vật nặng chặn ở trước, hoàn toàn không quan tâm đến âm thanh đập cửa.
Anh ta nhìn cánh cửa đang hé mở, ngắm ánh trăng bên ngoài, trong lòng cảm thán, đây thực sự là người thầy Bạch thích sao? Sao ông ấy có thể thích một đứa ngu tự cho rằng mình thông minh này chứ?
Cô ta biết sử dụng bẫy rập, nhưng trình độ quá thấp. Nếu mình là Mạnh Lan, mình nhất định sẽ đặt mục tiêu giết chết đồng đội lên hàng đầu chứ không phải việc hoàn thành nhiệm vụ, dù sao nhiệm vụ thì lúc nào cũng có thể kết thúc. Cô ta nên tiêu diệt toàn bộ mối đe dọa, hoặc dồn ép đồng đội tới đường cùng.
Mùi cháy khét bay ra từ tầng hầm, sương khói tràn ngập khắp nơi, tiếng hét đau đớn liên tục vang lên.
Nhưng chẳng hề liên quan gì đến Ninh Lịch, anh ta phải trở về.
Thầy Bạch đã từng nói, nếu anh ta không thích Mạnh Lan thì có thể xuống tay với cô ta. Anh ta biết lúc đó thầy Bạch đang trào phúng mình, nhưng giờ anh ta thành công thật rồi. Mạnh Lan không phải một người chơi xuất sắc, cô ta không thể trở thành phụ tá đắc lực của thầy Bạch, chỉ mỗi mình mới làm được thôi!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chỉ có thể là mình.
Như dự đoán, làn sương trắng dần dần khuếch tán.
Nhưng trăng máu vẫn treo giữa trời.
Màn sương tụ lại rồi tan ra.
Ninh Lịch vẫn đứng yên, anh ta chợt thấy có điều không đúng.
Rõ ràng anh ta có thể rời khỏi nhiệm vụ. Chẳng lẽ bọn họ đưa bác Chu đi rồi? Không đúng, chẳng lẽ Ngô Thanh đã đưa bác Chu đi?
Ninh Lịch mở ván thép nóng hổi ra, làn khói dày đặc cuồn cuộn ập vào mặt anh ta!
Ngọn lửa vẫn chưa bị dập tắt.
Anh ta đột ngột đóng sập cửa tầng hầm.
Không đúng, anh ta tính sai điểm nào chứ?
Không đúng không đúng.
Ninh Lịch nhanh chóng nhớ lại toàn bộ nhiệm vụ.
Hôm qua sau khi Tưởng Lộ ra ngoài, anh ta lén nói với Lý Triều rằng bên trong có lẽ vẫn còn manh mối, Lý Triều ngốc nghếch bước vào rồi không ra nữa, nhưng cũng không thể xác định anh ta chết chưa. Một điểm đáng ngờ khác nằm ở Tiền Nhữ Bân, Tiền Nhữ Bân đã mất mạng thật ư? Lớp da của anh ta bị Tưởng Lộ thiêu huỷ, nhưng thi thể thực sự thì sao?
Ninh Lịch không tìm thấy.
Lộc cộc, lộc cộc.
Dưới ánh trăng, bóng dáng của mười mấy người xuất hiện.
Có chú Hoa, cũng có Mạnh Lan, Giang Sách Lãng, thậm chí cả Tiền Nhữ Bân, và nhiều người dân trại Thiền Minh. Trong tay chú Hoa cầm một cây đinh rất dài, ông ta chậm rãi bước về phía Ninh Lịch. Khuôn mặt ông ta nghiêm túc đầy lạnh lẽo, dưới chân mang đôi dép da trâu, giọng nói chất vấn dường như phát ra từ bụng: “Tại sao lại muốn thiêu huỷ lớp da của chúng tôi? Đó là xác, là phân thân của chúng tôi. Cậu giống hệt Giả Nhậm, hai người đều phải chuộc tội, cả đời không thể siêu sinh!”
“Không thể siêu sinh rồi.” Mạnh Lan nghiêng đầu, dang tay ra, giọng tiếc nuối.
Sắc mặt Ninh Lịch thoáng chốc trở nên tái nhợt, anh ta biết mình sai ở đâu rồi!
Có hai Tiền Nhữ Bân, vậy tại sao không thể có hai Mạnh Lan?
Thậm chí ba Mạnh Lan!
Chui từ dưới đất lên, chui từ dưới đất lên…
Thực chất cư dân trại Thiền Minh luôn sinh sống dưới mặt đất, còn người da của bọn họ sinh hoạt trên mặt đất. Người dân nơi này hy vọng bản thân có thể trốn dưới đất và hấp thụ tinh hoa của tự nhiên, để rồi một ngày nào đó sẽ được rời khỏi mặt đất, bay lên trời, biến thành một hình thái sống khác, hệt như ve vậy.
Đây là, tín ngưỡng của nơi này!
Mạnh Lan nắm tay Giang Sách Lãng theo sau chú Hoa: “Tôi muốn biết, tại sao anh muốn giết tôi? Bởi vì tên tôi có trong danh sách ám sát?”
Ninh Lịch không trả lời.
Xúc phạm điều cấm kỵ tất không có đường lui.
Thứ anh ta thiêu chết chính là người da của Mạnh Lan và Giang Sách Lãng!
Vô vàn bóng đen vây quanh anh ta, không chừa một kẽ hở.
Ninh Lịch thê lương gào thét, sụp đổ giãy giụa nhưng không hề mang lại tác dụng, đinh búp bê xuyên thẳng qua trán anh ta.
Xuyên qua biển người da của trại Thiền Minh, Mạnh Lan hướng mắt về phía Lý Triều bên cạnh Ninh Lịch. Anh ta không nói lời nào, chỉ đứng yên như một pho tượng đá, chứng kiến nghi thức tàn nhẫn rồi cuối cùng lắc đầu.
Như một kẻ thẩm phán.
Ngô Thanh lấy miếng ngọc trong miệng bác Chu ra giao cho chú Hoa. Không còn ngọc trắng, chú Hoa lập tức biết đối phương là kẻ thù của toàn bộ trại Thiền Minh. Ánh mắt mọi người nhìn đăm đăm vào tên đàn ông đáng khinh này. Một cô gái áo đỏ bị cháy đen toàn thân bước ra khỏi đám đông, cô ấy nhận lấy đinh búp bê trong tay chú Hoa, tiến hành phán quyết cuối cùng.
Đêm nay náo nhiệt thật.
Tuy nhiên.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Thình lình.
Có động đất.
Dường như dưới đất có thứ gì đó đang trồi sụt, đang thức tỉnh, đang vẫy vùng.
Trại Thiền Minh lung lay sắp đổ.
Màn sương trắng hội tụ rồi khuếch tán, sau khi lặp lại ba bốn lần, dòng chữ máu tiếp tục hiện lên trên đỉnh đầu bọn họ lần nữa.