Sau Khi Sống Lại Trở Thành Hạt Châu Trên Tay Chồng Trước

Chương 4: Ta tình nguyện vì anh hùng như Quận vương thủ tiết cả đời



Xưng hô thế này thật sự lâu rồi Đường Uyển chưa từng nghe được.

Đường Uyển nhìn chăm chú trong rừng cây một lát, lúc này mới nhíu mày quay đầu nhìn về phía sau lưng.

Trên đường nhỏ trong núi, một thiếu niên thư sinh mặc áo gấm đặc biệt tuấn tú, khuôn mặt mang theo vài phần ngạc nhiên mừng rỡ, lại lộ ra một chút phức tạp không nói nên lời, đi lên chính giữa mười bậc thang, chậm rãi đi đến trước mặt Đường Uyển.

Dáng vẻ hắn khá phong trần mệt mỏi, khuôn mặt lộ ra vệt đỏ, thời điểm nhìn thấy Đường Uyển nhìn về phía mình, hắn vô ý thức đỏ cả vành mắt, lộ ra mấy phần xấu hổ. Mà khi sờ đến hà bao thêu xiêu xiêu vẹo vẹo bên hông, biểu cảm hắn lộ ra mấy phần kiên định, đi đến trước mặt Đường Uyển lúng túng nửa ngày mới gạt ra một nụ cười hỏi: " Uyển Uyển, ta nghe nói ngươi bị bệnh? Ngươi vẫn khỏe chứ?"

Đường Uyển nhìn hắn cũng không bộc lộ biểu tình gì.

Bây giờ nàng cũng không cần đối với vị hôn phu tiền nhiệm của mình bộc lộ biểu tình gì.

Trong mắt của nàng, thiếu niên trước mắt này, Nhị hoàng tử Phượng Chương đối với nàng mà nói, thì được coi là cái gì chứ?

Thời điểm hắn vứt bỏ nàng, trong nháy mắt vui mừng hớn hở cưới Đường Huyên, khi ấy Đường Uyển trong lòng Phượng Chương cũng chả được coi là gì.

Chỉ là trong núi lạnh lẽo, giờ phút này nhìn xem Phượng Chương nhìn về phía mình vẫn lấp lóe vài phần xấu hổ mang theo dáng vẻ dối trá, Đường Uyển cảm thấy bản thân mình vẫn quá nhu nhược.

Bằng không thì vì cái gì khi nàng nhìn thấy Phượng Chương liền cảm thấy trong lòng cùng quẫn.

Giờ phút này sự quan tâm hắn lộ ra rơi vào trong mắt của nàng lại vô cùng dối trá.

Nếu để ý cảm thụ của nàng như vậy, để ý sống chết cùng tôn nghiêm của nàng, làm sao nhẫn tâm trước mắt bao người, phía dưới nhiều người chú ý như vậy mở miệng liền từ hôn, tại sao lúc nàng rưng rưng đáp ứng, trong chớp mắt liền hoan hoan hỉ hỉ cầu thân Đường Huyên, khiến nàng trở thành trò cười to lớn trong hôn sự long trọng của Hoàng gia?

Thậm chí lúc ấy, lời thái phu nhân nói còn đang bên tai Đường Uyển.

Tổ mẫu của nàng ôm chặt Đường Huyên cười vô cùng hạnh phúc, vui vẻ ước mơ mai sau cùng Nhị hoàng tử làm vợ chồng ân ái, đối với Đường Uyển chẳng thèm ngó tới nói: "Chuyện này chính là sai lầm của bản thân ngươi. Không thể khiến cho phu quân của mình cảm mến, làm hắn ái mộ những nữ tử khác, đều là ngươi không có năng lực, không trách được người khác."

Thái phu nhân nói như vậy. Trường Bình Hầu phu nhân cũng nói như vậy.

Thậm chí Đường Huyên, đích nữ tôn quý nhất Trường Bình Hầu phủ, cô nương thiện lương nhất áy náy nói với Đường Uyển: " Nhị muội muội, ta biết ngươi khó chịu. Thế nhưng Nhị hoàng tử vốn không thích ngươi. Thà để hắn từ hôn cưới người khác làm ngươi mất mặt, còn không bằng cưới ta, như vậy mặt mũi Đường gia cùng ngươi đều được duy trì có phải không."

Nàng nghiêng đầu một chút, dùng biểu cảm ngây thơ nhất cười tươi đẹp xán lạn với Đường Uyển.

Lúc ấy Phượng Chương cũng đứng ở một bên, thế nhưng ánh mắt nùng tình mật ý* của hắn chỉ rơi vào trên thân Đường Huyên, thậm chí mỉm cười gật đầu, giống như mỗi một Đường Huyên nói đều có đạo lý.

*nùng tình mật ý: tình cảm ngọt ngào sâu đậm

Từng câu, ở kiếp trước đối với Đường Uyển mà nói giống như mũi nhọn.

Nhưng bây giờ nàng nhìn Phượng Chương lại không có cảm xúc gì.

Nàng còn nhớ rõ... ở kiếp trước thời điểm Phượng Chương rơi lệ.

Hắn nói hắn hối hận rồi...

Đường Uyển đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười.

"Ngươi ở đấy làm gì!" Mặc dù bây giờ Phượng Chương đã được trong cung nhận về, đã là Nhị hoàng tử được Hoàng gia thừa nhận, nhưng đối với Tố Nguyệt Tố Hoà mà nói, Phượng Chương chỉ là đồ vô sỉ phụ bạc cô nương các nàng, có lỗi với cô nương các nàng.

Tố Nguyệt tính tình mạnh mẽ lợi hại hơn, tiến lên đem Đường Uyển đơn bạc lung lay sắp đổ, hết sức đáng thương bảo vệ sau lưng, biểu tình kịch liệt lớn tiếng chất vấn Phượng Chương: " cô nương chúng ta đều đã trốn lên trên núi, các ngươi còn không chịu buông tha nàng sao?! Ngươi quyết tâm muốn giết chết cô nương chúng ta, làm trong lòng ngươi từ đây thả lỏng à?!"

"Ta không có." Phượng Chương thấy Đường Uyển dựa vào trong ngực Tố Hòa rơi lệ, nhẹ nhàng ho khan, cả người nhỏ bé, bất lực còn yếu ớt, liền vội vàng lắc đầu nói: "ta không có ý muốn tổn thương Uyển Uyển. Uyển Uyển, ngươi phải tin tưởng ta, ta cũng không muốn thương tổn ngươi. Thế nhưng ta không còn cách nào."

Hắn áy náy chảy nước mắt chậm rãi quỳ một gối xuống trước mặt Đường Uyển, thấy nàng nhìn cũng không muốn nhìn mình một chút, liền ngẹn ngào nói: "Uyển Uyển, ta đúng là không còn biện pháp. Ta biết ta có lỗi với ngươi, thế nhưng trừ cách đó ra, ta cũng không nghĩ ra những biện pháp khác. Ta thích A Huyên, vẫn luôn thích nàng, vốn cho ta rằng cùng nàng không có duyên phận, ta cũng biết ta không xứng với nàng."

Mười lăm năm hắn làm thư sinh nghèo túng, cùng lắm là có một cái công danh tú tài, trừ cái đó ra không có gì cả, thân phận như vậy sao có thể xứng với quý nữ hầu môn.

"Ta vốn đã chết tâm. Thế nhưng, thế nhưng là ta không nghĩ tới ta có thể tiến cung, khôi phục thân phận. Uyển Uyển, ta chỉ có một cơ hội này. Hầu phu nhân muốn đem A Huyên gả cho con cháu Hoàng gia, mà ta bây giờ là Hoàng tử. Nếu như bỏ qua cơ hội lần này, thật sự liền bỏ lỡ A Huyên."

Hắn lúc trước không biết thân phận của mình, bởi vậy cũng đã chấp nhận số mệnh, không dám mơ tưởng Đường Huyên thân phận cao quý. Thế nhưng khi hắn lắc mình biến hoá trở thành huyết mạch tân quân, thành Hoàng tử, khiến cho Trường Bình Hầu phu nhân ám chỉ thân phận của hắn đã có thể xứng đôi với Đường Huyên, hắn biết làm như vậy có lỗi với Đường Uyển, nhưng hắn vẫn không nhịn được dụ hoặc như thế.

Phụ lòng Đường Uyển, nhưng lại có thể khiển hắn tâm tưởng sự thành*. Khiến hắn có thể vịn cành bẻ xuống đoá hoa đẹp nhất Trường Bình Hầu phủ ấy.

*tâm tưởng sự thành: muốn gì được nấy

Vì vậy, Phượng Chương cảm thấy mình không có lựa chọn nào khác.

"Ta đã biết." Đường Uyển thần sắc mệt mỏi.

Những lời này, thời điểm ở kiếp trước nàng nghe qua rất nhiều, bởi vậy không có hứng thú nửa phần. Bỗng nhiên nàng cảm thấy có chút lạnh, cảm thấy phảng phất trong rừng cây, có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào nơi này.

Dường như là một ánh nhìn chăm chú mang theo tia sáng sắc bén phía sau lưng khiến nàng rét run, tựa hồ làm cho lòng người sợ hãi...

Nàng vừa hững hờ nhìn Phượng Chương quỳ ở trước mặt mình khóc lóc kể lể bản thân đối với Đường Huyên trân quý ái mộ cỡ nào, vừa đang sầu lo có phải trong rừng cây có kẻ xấu thật không, thậm chí đang suy nghĩ mình có nên đánh rắn động cỏ hay không.

Giờ phút này trong núi yên tĩnh, cũng không có gia đinh hộ viện ở đây, nếu như quả nhiên có kẻ xấu, ở đây còn có Phượng Chương, có thể dùng hắn làm một tấm che.

Nếu như chỉ là thợ săn trong núi hoặc là một số người hành tẩu đi ngang qua đường núi, vậy sự xuất hiện của Phượng Chương ở trước mặt nàng đều không cần thiết.

"A Huyên lương thiện tốt đẹp như vậy, chân thành như vậy..."

Phượng Chương còn muốn tiếp tục, nhưng mà Đường Uyển cũng đã đánh gãy hắn lạnh nhạt nói: "Chính nàng lương thiện tốt đẹp, bởi vậy ta chúc vợ chồng các ngươi bên nhau đầu bạc đến già, cả một đời không chia ly."

Nàng luôn luôn nhu nhược, tại Đường gia rụt đầu sinh hoạt, cũng không có ưu điểm gì, bởi vì trước đó bị từ hôn mà sinh bệnh, có thể thấy được cũng không phải là một đại cô nương tâm địa mạnh mẽ. Nhưng mà nàng đột nhiên nói ra lời chúc phúc như vậy, khiến Phượng Chương bỗng nhiên ngẩng đầu, một khuôn mặt tuấn tú hiện lên nhiều hơn mấy phần không dám tin, không khỏi cảm thấy trong lòng có chút nhói nhói. Chỉ là hắn không để ý trong lòng trong lòng vì sao khó chịu như vậy, kinh ngạc hỏi: "Uyển Uyển ngươi nói cái gì? Ngươi nói là sự thật sao? Ngươi tha thứ cho ta rồi?" Hắn thậm chí dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Đường Uyển.

Hắn cùng Đường Uyển đính hôn năm năm, Đường Uyển đối với hắn để ý như vậy, làm sao nhanh như thế không lưu luyến hắn được.

Nghĩ tới đây, nước mắt Phượng Chương nhịn không được lại rơi xuống: "Ngươi không muốn khiến ta áy náy, đúng không?"

Hắn biết Đường Uyển mặc dù là người nhu nhược, thế nhưng trong tâm luôn tốt, lại vội vàng nói, "Uyển Uyển, nếu như ngươi tha thứ ta, có thể cũng tha thứ A Huyên hay không? Các ngươi là thân tỷ muội, làm gì có thân tỷ muội nào không bỏ qua ân oán được? Ta không muốn chỉ vì ta, làm cho tỷ muội các ngươi bất hoà. A Huyên đã khóc mấy ngày vì ngươi, Uyển Uyển, nàng thật sự xem ngươi trở thành muội muội ruột thịt."

Thời điểm ánh mắt hắn tâng bốc Đường Huyên cực kỳ ôn nhu, bắt gặp ánh mắt của Đường Uyển liền kinh ngạc chân thành nói: "nếu như ngươi không thể tha thứ cho A Huyên, mọi chuyện đều oán giận ta đi! Đều là lỗi của ta, sự tình không liên quan tới A Huyên. Uyển Uyển, ngươi hận ta đi, ta không muốn ngươi ghi hận A Huyên."

Đường Uyển trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Phượng Chương.

Giờ phút này nàng không nhìn thấy tình yêu cao thượng một chút nào, chỉ thấy được một người ngu xuẩn tự cho là đúng.

"Ta không oán hận nàng, ngược lại, ta rất cảm tạ nàng." Đường Uyển dừng một chút, trong lòng có chút bất đắc dĩ, bất quá có lẽ là dáng dấp của nàng nhìn điềm đạm đáng yêu, bởi vậy lời này giống như là trái lương tâm mà nói ra, nàng nhíu mày nói: " là ta thật tâm chúc phúc cả đời vợ chồng các ngươi luôn ở bên nhau."

Thời điểm nàng khiến Phượng Chương giật mình lo lắng, Tố Nguyệt cũng đã không chịu nổi, lớn tiếng nói với Phượng Chương ở một bên: "Cái gì xem như muội muội ruột thịt! Nếu như xem cô nương chúng ta là muội muội, vì sao còn đoạt nam nhân của muội muội? Nam nhân trong thiên hạ chết hết hay sao? Nếu nàng thích ngươi như vậy, thời điểm lúc trước ngươi là Lý Chương mà không phải Nhị hoàng tử, sao nàng không liều lĩnh theo đuổi ngươi? Bây giờ ngươi làm Hoàng tử, tình yêu của nàng liền đến, còn muốn cùng ngươi thề nguyện sống chết có nhau rồi? Đừng làm người khác buồn nôn, thật sự làm chúng ta cười rơi răng hàm! Còn nữa, nếu như nàng đối với cô nương chúng ta có tình tỷ muội, tại sao muốn đẩy cô nương chúng ta vào chỗ chết, đem tên của cô nương đưa vào trong cung, tuyển chọn Thanh Bình Quận vương phi?!"

Buộc cô nương các nàng làm quả phụ, đây chính là tỷ muội tình thâm cô nương tốt lương thiện đơn thuần của hắn sao?

"Cái gì?" Phượng Chương sững sờ, bỗng nhiên đứng dậy nói nói: " ta, ta không biết!"

Gặp Đường Uyển tựa vào trong ngực Tố Hòa, cả người suy nhược đến sắp ngã, đương nhiên hắn cũng biết ý nghĩa của việc tuyển chọn Thanh Bình Quận vương phi, mặt hắn trắng bệnh, bỗng dưng nói với Đường Uyển, "Ta không biết chuyện này, chuyện này có hiểu lầm. Uyển Uyển, chuyện này tất nhiên cũng không có quan hệ gì với A Huyên, ta, ta hiện tại liền tiến cung..."

Mặc dù hắn phụ lòng Đường Uyển, thế nhưng chưa hề nghĩ tới khi còn trẻ như vậy khiến nàng thủ tiết, cả đời mong người chết sống lại, bởi vậy liền xoay người muốn tiến cung cầu tình, lần này Đường Uyển trông thấy hành động bất ngờ xảy ra của hắn, đột nhiên đổi sắc mặt.

"Dừng lại!"

"Uyển Uyển?" Thấy khuôn mặt Đường Uyển tức giận, Phượng Chương vội vàng quay đầu mờ mịt nhìn nàng.

" Ta nguyện ý Gả cho Thanh Bình Quận vương." Đường Uyển nhìn Phượng Chương chậm rãi nói. Nhất thời thiếu niên Hoàng tử khó chịu giống như bị ai đấm, nửa ngày mới gian nan hỏi: "ngươi nói cái gì? Ngươi, ngươi nguyện ý?"

"Ta nguyện ý gả cho Thanh Bình Quận vương." Đường Uyển ho khan hai tiếng, lần này nhìn Phượng Chương một chút nàng cũng không muốn, mang theo vài phần ý cười nàng nhẹ nhàng nói: "Gả cho Quận vương, là ta cam tâm tình nguyện.

Phượng Chương, thật ra ta thấy ngươi từ hôn cũng rất may mắn. Nhờ ngươi ép ta từ hôn, ta mới có cơ hội gả cho Thanh Bình Quận vương. Ta tình nguyện vì anh hùng như Quận vương thủ tiết cả đời, cũng không gả cho tiểu nhân bội bạc như ngươi."

Tiếng nói của nàng chưa dứt, thì đột nhiên trong rừng cây truyền đến tiếng vang nhánh cây bị bẻ gãy, bỗng nhiên Đường Uyển nhìn vào, trong rừng cây liền yên tĩnh hồi lâu, một thanh niên mặc áo vải khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng chậm rãi bước ra.

Nghe Đường Uyển nói sẽ làm quả phụ, đôi mắt phượng của hắn tràn đầy kinh ngạc không tưởng tượng được nhìn nàng.

Nàng thích Thanh Bình Quận vương như thế sao, dù hắn đã chết cũng một lòng muốn gả cho hắn?