Phiên ngoại – Luân hồi
Tạ Lăng Vãn không trực tiếp xưng đế.
Nàng để cho cha nàng mặc long bào, bản thân nàng thì được phong làm hoàng thái nữ, nữ nhi của nàng cũng có mật chiếu gia phong, nếu hoàng đế cùng hoàng thái nữ có bệnh, hoàng thái tôn nữ liền trực tiếp kế vị.
Mà bản thân Tạ Lăng Vãn, một người một ngựa, bắt đầu cải trang vi hành.
Thế gia đại tộc phần lớn do cha nàng lo liệu, chỉ để lại cho nàng một người, Chu gia.
Nhà chồng của nàng và A Nguyễn.
Hoàng thái tôn nữ, phụ tộc Nữ Đế tương lai.
Chỉ một điểm này, Chu gia liền không thể lưu lại.
Huống chi, Chu gia vốn ủng hộ Tam hoàng tử, mặc dù Chu Thừa Cẩn đã chết, nhưng cửu tộc Chu gia cũng không thể giữ được nữa.
Tạ Lăng Vãn đặt làm một cây roi.
Số tiền đó còn nhiều hơn số bông tai nàng đeo khi đăng quang.
Thân roi bằng da, gai nhọn bằng sắt.
Giống như cây mà Tam hoàng tử dùng với Kiều Nguyễn.
Mạng của các nam nhân Chu gia liền từng người từng người bị cái cây roi này mang đi.
Màu đỏ tinh tế bắn tung tóe thành khói lửa đầy trời, mà tiếng gào thét của các nam nhi tự xưng là cao quý kia, chính là âm nền uyển chuyển.
Nghi thức tế lễ thật tốt.
Gia chủ Chu gia, lão Hầu gia đã lớn tuổi và là người cuối cùng.
Hắn chống quải trượng bằng gỗ lim tơ vàng, run rẩy chỉ trích Tạ Lăng Vãn:
“Tạ gia các ngươi đã là hoàng tộc, cha ngươi đã hứa chỉ cần trung thành, liền bỏ qua chuyện cũ, ngươi giữ chữ tín như vậy sao?”
Lúc nghe nói như thế, Tạ Lăng Vãn lau máu trên mặt, nở nụ cười:
“Giữ chữ tín?”
Nàng phảng phất nghe được một chuyện cười:
“Đối với đám nam nhân như các ngươi, giữ chữ tín có hữu dụng sao?”
Nàng cả đời này, đối với người đáng giá giữ chữ tín là được.
Lão Hầu gia gõ quải trượng, chòm râu đều đang run rẩy:
“Chỉ là một tiện tì xuất thân hèn mọn, ngươi nhất định phải vì một cái đồ chơi như thế mà bất nhân bất nghĩa?”
Tiếng cười khẩy của Tạ Lăng Vãn liền đột nhiên dừng lại.
Nàng vốn còn đang nghĩ có nên cho hắn một ân điển, ban cho hắn một cái chết thoải mái hay không.
Nàng đột nhiên nghĩ đến, một ca nữ di nương của Chu Thừa Cẩn, giống như A Nguyễn, cũng bị lão Hầu gia đưa cho Thừa tướng lúc đó.
Chu Thừa Cẩn chỉ là học theo mà thôi.
Tất cả đều đáng chết!!
Lão Hầu gia không thể chống đỡ tới roi thứ năm.
Tạ Lăng Vãn lạnh lùng nhìn hắn:
“Nhét vào thùng rồi ném đến bãi tha ma đi.”
“Cái gậy gỗ kia mang đi thiêu đi, thứ đồ bẩn thỉu.”
Chỉ có một số người hầu được tha mạng.
Một tỳ nữ của A Nguyễn cự tuyệt lời mời vào cung của nàng.
Trước khi về quê nàng nói với Tạ Lăng Vãn:
“Chủ tử từng nói rằng người muốn xem giang sơn rộng lớn này trông như thế nào.”
Tạ Lăng Vãn liền bắt đầu dùng vó ngựa đạp qua từng tấc đất nàng đánh xuống.
Đi đến đâu, nàng lấy thủ đoạn lôi đình giết tham quan, trị những kẻ dâm dục, đem mỗi một phân tiền của quan phủ đều dùng ở trên người dân chúng.
Lưỡng tụ thanh phong, dân tâm sở hướng.
Giang sơn như họa, hà thanh hải yến.
*《 ly đình yến · một mảnh giang sơn như họa 》Phần đầu của bài thơ mô tả phong cảnh vùng Kim Lăng (Thành phố Nam Kinh hiện nay ở Trung Quốc), hai câu đầu mô tả toàn cảnh, và hai câu cuối mô tả cảnh quan văn hóa, làm nền tảng cho câu thơ sau. Phần thứ hai tiếp tục một hơi, chuyển từ miêu tả phong cảnh thuần túy sang miêu tả cảnh vật sinh hoạt của con người, miêu tả và bày tỏ nỗi hoài niệm về quá khứ. Toàn bộ bài thơ mượn cảnh vật để diễn tả cảm xúc, hòa trộn cảnh vật, nét vẽ lạnh lùng, phong thái u sầu, thấm đẫm chủ nghĩa anh hùng.
Nhất định là hình dáng A Nguyễn thích.
Nhưng Tạ Lăng Vãn chưa bao giờ nghĩ tới, chuyến đi này, sẽ làm cho nàng gặp phải biến số ảnh hưởng cả đời.
Ra khỏi Thục địa, chính là địa giới Miêu Cương.
Miêu Cương nóng ẩm, người Miêu Cương giỏi cổ, thần bí nguy hiểm, bị người Thục coi là hồng thủy mãnh thú.
Nhưng cũng có một số truyền thuyết đáng mơ ước.
Ví dụ như, từng có một thương nhân lạc trong rừng rậm Miêu Cương, trúng độc chết thảm.
Nhưng sau khi người Miêu Cương nhặt hắn về, lại dùng bí thuật đem hắn sống lại!
Khi Tạ Lăng Vãn nghe được tin tức này, nàng đã bị sốc đến mức khó có thể nói nên lời.
Nàng tiêu hết vạn kim, trèo đèo lội suối, cuối cùng mất nửa năm mới tìm được lão nhân đã ẩn cư kia.
Lão nhân trải qua hai lần sinh tử, sớm đã xem nhẹ hết thảy mọi việc.
Khi lần đầu biết Tạ Lăng Vãn là đương kim hoàng thái nữ, cũng chưa từng chớp mắt.
Nhưng khi hắn biết được ý đồ của Tạ Lăng Vãn, lại thẳng tắp quỳ trên mặt đất:
“Điện hạ không thể!”
Tạ Lăng Vãn từ trên cao nhìn xuống hắn:
“Có gì không được? Chỉ cần chuyện thành, vàng bạc, tơ lụa, Miêu Cương muốn cái gì, cô đều cho được.”
Lão nhân chậm rãi ngẩng đầu:
“Nhưng nếu… sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh đế vương của điện hạ thì sao?”
Căn phòng trong giây lát vô cùng yên tĩnh.
Lão nhân nghĩ thầm, người trên cao chung quy vẫn là kiêng kị điểm này, cũng nên biết khó mà lui.
Nhưng Tạ Lăng Vãn lại cười nhạo một tiếng.
Lão nhân nghi hoặc ngẩng đầu lên, người tôn quý nhất tương lai của quốc gia này lại hỏi ông:
“Đây là cái giá phải trả ư, không hơn sao?”
Câu nói sau đó, hắn nghe không hiểu.
Nàng nói: “Vì đế làm vua, ta cũng chưa từng bảo vệ tốt nàng.”
“Đế vương, hoặc là số mệnh, ngay từ đầu, chính là vì nàng.”
Tạ Lăng Vãn đột nhiên hành đại lễ với lão nhân:
“Nếu ngươi có thể vì cô mà giới thiệu người thân mang bí thuật, trân bảo, tước vị, quyền lực, hoặc là toàn tộc trăm năm an định, ngươi muốn cái gì cũng được.”
Lão nhân cùng người thần bí là giao tiếp qua thư.
Nhưng hắn cùng Tạ Lăng Vãn đều không nghĩ tới, người cứu hắn lúc trước, lại là thánh nữ Miêu Cương bây giờ.
Thư của Thánh nữ chỉ có bốn chữ:
[Không có khả năng.]
Giấy viết thư chất lượng tốt cứ như vậy bị Tạ Lăng Vãn xé nát.
Tạ Lăng Vãn lập tức bắt đầu chiêu binh mãi mã, đều là dị sĩ tài ba có hiểu biết về Miêu Cương.
Ám vệ lợi hại nhất trong cung cũng bị nàng điều đi hai mươi người.
Một năm sau, Tạ Lăng Vãn mang theo bốn mươi người qua năm quan trảm sáu tướng, cuối cùng giết vào thánh điện, cũng chỉ có một mình nàng.
Nàng rách rưới một thân là máu rơi vào thánh điện, lại phát hiện Miêu Cương thánh nữ đã sớm chờ nàng:
“Ngươi vẫn tới.”
Tạ Lăng Vãn đã có chút đứng không dậy nổi, nhưng vẫn đem trường kiếm chống lại thánh nữ:
“Giúp ta hồi sinh một người.”
Thánh Nữ trên mặt cũng không hề sợ hãi, đón mũi kiếm, ném cho Tạ Lăng Vãn một quyển trục:
“Sao ngươi chắc rằng ta sẽ giúp ngươi?”
Tạ Lăng Vãn mở quyển trục ra, trong phút chốc huyết sắc trên mặt rút hết!
Thánh nữ tiếp tục nói:
“Hai mươi năm trước, ta bói thiên mệnh, phát hiện ra rằng một nữ tử Bắc Lĩnh chết vào mùa đông năm đó sẽ thay đổi vận mệnh quốc gia của Bắc Lĩnh cùng Miêu Cương.”
“Khi đó, ta đã muốn hồi sinh nàng.”
Thánh nữ nói xong, lắc lắc đầu:
“Nhưng thiên mệnh không thể xâm phạm, vả lại nữ tử kia tử trạng thê thảm, tứ chi bị cắt xẻ không nguyên vẹn, cho nên không đủ điều kiện – từ từ.”
Tạ Lăng Vãn trong phút chốc lại nhặt trường kiếm lên, muốn kề lên cổ mình!
Rõ ràng nhiều năm như vậy, tưởng rằng đã có thể dần dần tiếp nhận sự thật A Nguyễn sẽ không bao giờ trở lại.
Nhưng tại sao sau khi nếm được một chút ngon ngọt của hy vọng, lại đối mặt với tuyệt vọng, nàng liền khó có thể chịu đựng được?
Đầu ngón tay thánh nữ khẽ nhúc nhích, một đạo bạch quang bắn tới tay Tạ Lăng Vãn:
“Ta còn chưa nói xong.”
“Ta đã bảo vệ hồn phách của nữ tử kia.”
Hai mắt vô thần của Tạ Lăng Vãn dần dần lấy lại sức sống:
“Ngươi nói cái gì?”
Nàng nghe thấy thánh nữ môi khẽ nhúc nhích:
“Nàng ấy vẫn luôn đi theo ngươi, che chở ngươi trong nhiều năm qua.”
Thánh nữ cho rằng, nghe nói như thế thì Tạ Lăng Vãn sẽ che mặt khóc rống.
Nhưng giờ phút này, vẻ mặt của nàng lại tràn đầy hoảng sợ:
“Vậy lúc ta giết người, làm những chuyện bẩn thỉu, lúc hai tay dính đầy máu tươi, A Nguyễn nàng… cũng nhìn thấy sao?”
Thánh nữ có chút thất thần.
Cuối cùng, điều mà vị Hoàng thái nữ Bắc Lĩnh này để ý nhất lại chính là việc nàng không muốn người đó nhìn thấy mình rơi vào địa ngục?
Thánh nữ không nói gì.
Tạ Lăng Vãn lấy trường kiếm chống đỡ, lê đầu gối đi đến bên cạnh thánh nữ:
“Cầu xin ngươi…… hãy để cho nàng quên đi.”
Thánh nữ chắp tay trước ngực, thần sắc lộ vẻ thương xót:
“Nếu như…… Nàng cũng không muốn quên thì sao?”
……
“Nàng mặc dù không thể sống lại, nhưng ta có thể đưa nàng cùng mang theo ký ức…… nhập vào luân hồi.”
“Nàng sẽ nhớ rõ chuyện kiếp trước, chắc hẳn có thể tránh được kết cục như vậy, cái giá phải trả là…… tất cả khí vận đế vương và một nửa tuổi thọ của ngươi.”
“Ngươi có nguyện ý không?”
Tạ Lăng Vãn sửng sốt một chút, sau đó hèn mọn ngẩng đầu, tràn đầy hy vọng:
“Nếu ta từ bỏ toàn bộ cuộc sống…”
“Có cách nào có thể đem ta cùng đi không?”
Trong lòng Thánh Nữ đã sớm rối bời!
Nhưng nàng chỉ lặp lại một lần câu nói kia:
“Thiên mệnh không thể trái.”
“Nàng nhất định, cũng không hy vọng như vậy.”
……
Trận pháp đưa vào Luân Hồi rất phức tạp, Tạ Lăng Vãn phải trả giá không chỉ bằng tuổi thọ.
Sự đau đớn trên cơ thể nàng gần như tương đương với sự tra tấn tàn khốc nhất ở Bắc Lĩnh.
Thánh nữ trước khi làm phép, sắc mặt không đành lòng nói:
“Hiện tại dừng lại vẫn còn kịp.”
Tạ Lăng Vãn lại như không nghe thấy, thần sắc thoải mái thậm chí còn mỉm cười:
“Sớm bắt đầu đi.”
Dùng một thân đau đớn cùng một nửa tuổi thọ, đổi lấy một vòng luân hồi vô hình.
Tạ Lăng Vãn lại cảm thấy, thật sự có lời.
……
Tạ Lăng Vãn ở Miêu Cương tĩnh dưỡng ba năm.
Trong ba năm, chuyện nàng thích làm nhất, chính là tựa vào cửa sổ ngơ ngác nhìn.
Miêu Cương không có tuyết, nhưng thánh điện hàng năm đều có một ngày cố định, tuyết trắng to bằng lông ngỗng.
Mặt trời lên mặt trăng lặn, bốn mùa không đau không ngứa đi lòng vòng một lần lại một lần.
Hạ trùng không thể đóng băng, nhưng có thể cùng đông tuyết hội nhập vào dòng chảy thời gian.
Sau khi không có hồn phách của A Nguyễn ở bên cạnh, Tạ Lăng Vãn dường như có chút chết lặng với thời gian.
Trong thánh điện thờ phụng hồn hỏa của mỗi một người Miêu Cương, trong ba năm không biết bao nhiêu mệnh cách sáng tỏ lại diệt.
Sau khi Tạ Lăng Vãn bình phục, thánh nữ tự mình đưa nàng ra khỏi thánh điện.
Trước khi đi nàng cho Tạ Lăng Vãn một cái túi gấm, để cho nàng ở cuối tuổi thọ mở ra.
Tạ Lăng Vãn há miệng, cuối cùng cũng chỉ nói một câu.
“Đa tạ”.
Sau này có gặp lại hay không, ai sẽ biết đây?
Nhưng có một điểm Tạ Lăng Vãn nhất định sẽ không biết.
Nghi thức tái nhập luân hồi này, thành công hơn so với tưởng tượng.
Chẳng biết từ lúc nào, Nữ Đế Miêu Cương hiếm khi xuất hiện đã ở phía sau Thánh Nữ.
Nàng nhìn bóng lưng Tạ Lăng Vãn đi xa, không phân biệt được thần sắc vui hay buồn:
“Cuộc gặp gỡ này, quá nguy hiểm.”
Thánh nữ gật đầu:
“Đúng vậy. Tiến thêm một bước, nàng sẽ phát động chiến tranh, giết hết người Miêu Cương, lui một bước, Bắc Lĩnh không có nàng, quốc gia sẽ sụp đổ.”
“May mà……”
“Bệ hạ, người nói xem, nàng có thể chống đỡ đến cuối cùng sao?”
“Nếu như nàng biết… thôi vậy, mặc dù hiện tại nàng không biết thì nàng cũng sẽ vì người kia mà sống sót.”
……
Sau khi Tạ Lăng Vãn hồi triều, cha nàng lập tức ủy quyền, đem tất cả cục diện rối rắm đều ném cho nàng.
Nàng vốn định bỏ gánh không làm.
Nhưng nếu như nàng cũng không làm, thế gia cũ nát kia sớm muộn sẽ ngóc đầu trở lại.
Sau đó, nàng liền từng chút từng chút bắt đầu trọng chấn triều cương.
Nàng có thể cảm giác được, trạng thái của mình không còn như trước nữa.
Trước kia thân thể cho dù bị thương nhiều hơn nữa, ngủ một giấc cũng có thể bù lại không ít.
Mà nay, cảm giác mệt mỏi sẽ từ sâu trong linh hồn hút lấy mọi thứ.
Chắc là già rồi, nàng tự giễu nghĩ.
Lúc trước rõ ràng ở hậu viện cũng mệt mỏi như vậy.
Chỉ là, một loại là giày vò vô dụng, một loại khác, là mài mòn linh hồn.
A Nguyên, là nữ nhi duy nhất của nàng.
Vốn A Nguyên còn có thể có một vị tiểu nương thương nàng.
Năm A Nguyên hai mươi tuổi, hoàng đế thoái vị, Tạ Lăng Vãn đăng cơ, đồng thời nàng được phong làm hoàng thái nữ.
Không ai biết, ngày đó, là năm thứ hai mươi A Nguyễn rời đi.
Mà ngày thứ hai sau khi đăng cơ, Tạ Lăng Vãn tuyên bố một quyết định trên triều đình.
Chờ sau khi nàng chết, một thị thiếp của Hầu phủ tên là Kiều Nguyễn, sẽ được sách phong làm Thái hậu, cùng nàng hợp táng ở đế lăng.
Một đế một hậu, thích hợp cỡ nào.
Mà A Nguyên, là hài tử chung của các nàng.
Triều thần đương nhiên cực lực phản đối.
Ngày đó, Tạ Lăng Vãn như nhập ma, thần sắc sắc bén rút trường kiếm của mình ra:
“Ai muốn kiên trì khuyên can, liền tiến lên ba bước nói chuyện.”
……
Hết thảy liền không còn trở ngại.
Mà ngày thứ ba, nàng lại tuyên bố một quyết định khiến người ta khiếp sợ.
Tạ Lăng Vãn tuyên bố thánh chỉ, nói vận mệnh đế quốc của mình đã hết, đem ngôi vị trao cho hoàng thái nữ, nàng sẽ buông rèm chấp chính.
Cả triều khiếp sợ, nàng lại tự mình tháo xuống quan miện cửu châu.
Tính toán đâu ra đấy, nàng chỉ làm Nữ Đế ba ngày.
Thậm chí chưa kịp tổ chức đại điển đăng cơ, lại đã thoái vị.
Làm nữ đế ba ngày, trả giá lại chính là cả đời.
Nàng lại phụ tá A Nguyên mấy năm.
Cho đến khi đứa bé có thể một mình đảm đương một phía, nàng lại một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Vẫn là một người một ngựa.
Nàng ăn hết bánh ngọt ngọt ngào của toàn Bắc Lĩnh.
Thật kỳ lạ, rốt cuộc A Nguyễn học được tay nghề từ đâu?
Thì ra thế gian này không còn mùi vị như vậy nữa.
Tạ Lăng Vãn bắt đầu trở nên mâu thuẫn.
Rõ ràng nàng ghét nhất là mùa đông, nhưng rồi lại bắt đầu ngóng trông mùa đông đến.
Bởi vì mùa đông, nàng có thể đeo bao tay mà A Nguyễn thêu.
Sớm biết vậy thì nên để nha đầu này cũng thêu cho nàng chút quần áo mùa hè.
Nhưng mà, nếu như nàng ấy mà nhìn thấy bộ dáng chính mình hiện tại, sợ là lại vụng trộm rơi nước mắt, tầm mắt mơ hồ đâm rách ngón tay.
Tạ Lăng Vãn nghĩ thầm, may mắn thay.
May mắn thay là nàng đã bỏ ra một nửa sinh mệnh.
Nếu không thời gian dài đằng đẵng này, sẽ rất gian nan.
Có lẽ là bởi vì từng nghịch thiên mà đi, Tạ Lăng Vãn ở một năm cuối cùng, cảm nhận rõ ràng được thời gian đếm ngược của sinh mệnh mình.
Nàng trở lại trong hầu phủ.
Lúc trước nàng huyết tẩy Hầu phủ, cũng chưa từng dám đem viện tử của hai nàng làm ô uế.
Ở nơi đó, nàng mở ra túi gấm lúc đó Miêu Cương thánh nữ cho.
Trong một khoảnh khắc, nàng gần như không thể thở được.
Hóa ra, đó là một bất ngờ lớn, là một món quà quý giá.
Trên tờ giấy ố vàng, con số ngắn ngủi nói toạc ra Thiên Cơ:
[Thọ tẫn chi nhật, luân chuyển chi thời.]
[Hoặc thành hoặc bại trong một nhất niệm.]
[Ngươi có nguyện tái nhập luân hồi?]
Tạ Lăng Vãn cẩn thận gấp tờ giấy nhét vào bao tay.
Nàng mặc y phục mà nằm xuống, nở nụ cười từ sâu thẳm tâm hồn mà đã nhiều năm không gặp.
Trong sinh mệnh dài dằng dặc mà ngắn ngủi, câu cuối cùng, mặt mày của nàng mang theo thành kính:
“Lăng Vãn, nguyện ý.”