Sau Khi Thất Nghiệp: Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá

Chương 46



Vợ Tiểu Lý vội vàng xua tay: "Nam Nam, con đừng khách sáo, lúc trước, khi còn ở đây, bà nội con thường xuyên đến giúp đỡ, còn mang rau, trứng đến cho nhà thím, sao thím có thể nhận tiền của con được."

Cố Dĩ Nam nói: "Nhưng thím mua nhiều dụng cụ như vậy cũng tốn không ít tiền."

"Nhà thím có người quen, không tốn bao nhiêu tiền đâu." Vợ Tiểu Lý dừng một chút: "Sau này nếu con cần túi đóng gói, thùng carton, phân bón, thuốc trừ sâu thì cứ nói với thím, thím sẽ giới thiệu cho con mấy cửa hàng uy tín, đảm bảo chất lượng."

"Vâng ạ." Cố Dĩ Nam thật sự cần mua một số thứ, nên cũng không khách sáo với bà ấy, đồng ý ngay lập tức.

Ngoài những dụng cụ này ra, nhà họ Lý cũng không lấy căn nhà lắp ghép đã dựng được 7 năm, chỉ mang theo một số vật dụng sinh hoạt, đồ điện gia dụng và đồ nội thất.

Sau khi vợ Tiểu Lý rời đi, căn nhà lắp ghép trở nên trống trải, căn nhà đã được xây dựng 7 năm rồi, chỗ nào cũng có vết mốc, vết dầu mỡ, trông khá bẩn.

Cố Dĩ Nam cầm chổi vào nhà dọn dẹp qua loa, dù sao cũng không có ai ở đây, không cần phải dọn dẹp quá sạch sẽ, chỉ cần dọn sơ qua để tạm thời cất dụng cụ là được.

Sau khi quét dọn, khóa cửa nhà xong, Cố Dĩ Nam đi dọc theo vườn trái cây mấy vòng, hơn 100 mẫu đất cũng không quá rộng, nhưng sườn núi dốc thoai thoải, đi lại cũng khá tốn sức, cô phải mất một hai tiếng đồng hồ mới đi hết một vòng, nắm được sơ bộ khu vực nào thuộc về nhà nào, khu vực nào trồng loại trái cây nào.

Hai bên vườn trái cây giáp với mấy thôn khác, cũng giáp với vườn trái cây của mấy thôn đó, trái cây mà mỗi nhà trồng đều na ná như nhau, cành lá xum xuê, nhìn như thể cùng một nhà.

Để tiết kiệm chi phí, giữa các vườn trái cây của mỗi thôn đều không xây tường rào hay rào lưới, chỉ đào một con mương rộng khoảng 1 mét để phân cách.

Vợ Tiểu Lý nói ở mấy thôn lân cận có một số người "nhanh tay nhanh chân", nói Cố Dĩ Nam sau này phải chú ý một chút, nếu không làm lụng vất vả cả năm trời, kết quả lại bị người ta hái trộm hết thì xót lắm.

Sau khi đi xem xét xong, Cố Dĩ Nam lập tức về nhà, khói bếp trong nhà đã bốc lên nghi ngút, sắp đến giờ cơm tối rồi.

"Về rồi à?" Bà nội Cố đi ra cửa, lau tay vào tạp dề: "Xem thế nào rồi?"

"Bà nội, con xem hết rồi ạ." Cố Dĩ Nam thay một đôi dép khác, đi vào bếp phụ giúp: "Bà nội, vườn trái cây của mấy thôn bên cạnh cũng được cho thuê hết rồi ạ?"

Bà nội Cố cảnh giác nhìn Cố Dĩ Nam: "Con chưa lo xong chuyện của mình, lại muốn nhòm ngó sang vườn nhà người khác rồi à?"

"Không có ạ, con chỉ hỏi thử thôi."

Cố Dĩ Nam nói ra lo lắng của cô: "Tuy giữa các vườn trái cây có con mương ngăn cách, nhưng muốn đi qua cũng rất dễ."

"Người thuê đất chắc chắn sẽ không chạy đến hái trộm đâu, có thể là mấy người "nhanh tay nhanh chân" trong thôn thôi." Bà nội Cố nghĩ đến mấy người: "Theo bà, rất có thể là bà Mã."

Những người không tham lam như bà nội Cố, sau khi cho thuê vườn trái cây, họ sẽ không đến vườn trái cây nữa, thường Tiểu Lý hái xong sẽ mang đến tặng một ít, hoặc là bà tự ra ngoài mua về ăn.

Nhưng có một số người thì khác, họ cảm thấy dù đã cho thuê đất, nhưng đất vẫn là của nhà họ, hái trộm chút hoa màu nhà họ thì không được tính là trộm.

Nghĩ đến bà ta hay gây chuyện Cố Dĩ Nam lại thấy đau đầu: "Biết thế đã không thuê vườn nhà bà ta rồi."

Bà nội Cố nhìn cô với vẻ mặt con vẫn còn quá trẻ: "Nếu con không thuê, chắc chắn trưởng thôn sẽ không đồng ý."

Nghĩ đến tính cách của trưởng thôn, Cố Dĩ Nam cảm thấy bà nội nói có lý: "Vậy con sẽ mua lưới rào lại."

Nghe nói lại phải tiêu tiền, bà nội Cố lập tức cảm thấy xót ruột: "Thế thì phải tốn bao nhiêu tiền?"