Sau Khi Thế Thân Pháo Hôi Là Ta Chết Đi

Chương 15: 15




Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Bồ Chính Sơ vừa rời khỏi, xung quanh trở nên cực kì yên tĩnh.
Dưới ánh nắng chói chang, bóng cây rậm rạp chiếu xuống cánh cửa, soàn soạt đong đưa.

Ngoài chút âm thanh đó ra, trong phòng chẳng còn tiếng gì khác.
Tạ Trì Phong thẳng lăng lăng nhìn về phía cửa, sau một lúc lâu, đáy mắt hiện lên vài cảm xúc không thể phân biệt được, tay cũng vô thức khẽ nhéo chăn.
Tu tiên, trảm yêu trừ ma cũng được mấy năm, hắn vốn nên quen với việc sẽ chỉ có một mình sau khi bị thương.

Vì sao hiện tại hắn lại vì không khí quá yên tĩnh mà cảm thấy bối rối?
Đây là vì bị Tang Nhị đeo bám mãi đến quen rồi sao?
Tang Nhị đến trễ hơn, không phải càng tốt sao?
Tạ Trì Phòng dám chắc chắn Tang Nhị sớm muộn gì cũng xuất hiện vì hắn biết, chỉ cần là chuyện có liên quan đến mình, bất luận là lớn hay nhỏ, Tang Nhị từ trước đến nay đều để tâm hơn bất kì ai.
Chẳng qua hôm nay, Tang Nhị cũng là một trong những môn sinh Kim Đan trung kì được giao nhiệm vụ canh gác trên tiên thụ Vương Mẫu.

Hiện tại nàng có lẽ đang trong thời gian canh gác cho nên chưa biết việc hắn bị Rết Phệ mộc làm bị thương.

Bằng không, nàng đã sớm sốt ruột chạy đến đây, sau đó dùng vẻ mặt đau lòng kiểm tra vết thương của hắn.
Thôi, hiện tại cứ trước nghỉ ngơi một chút.

Đợi chốc nữa Tang Nhị đến rồi, nơi này sẽ không thể bình yên được nữa.
Tạ Trì Phong rũ mắt, nghĩ thầm.
Gai của Rết Phệ mộc có độc gây tê mỏi cực nhỏ.

Sau khi uống Hóa Độc đan, sự mệt mỏi nhanh chóng khiến mí mắt nặng trĩu.

Tạ Trì Phong hô hấp nhẹ nhàng, nằm nghiêng người thiếp đi, nhưng giấc ngủ không mấy an ổn.
Trong lúc mơ màng, hắn nghe thấy có tiếng đập cửa, hàng mi Tạ Trì Phong khẽ rung lên, hắn thoáng chốc mở mắt, ngẩng đầu nhìn sang.
Bóng hình phản chiếu ngoài cửa không phải Tang Nhị mà là một thân ảnh thấp bé.

Người đến tựa hồ là một môn sinh mới, chưa kết Kim Đan của Xích Hà phong, giọng nói cực kì non nớt, "Tạ sư huynh, đệ là tiểu đồng tập kiếm của Bồ sư huynh, huynh ấy bảo đệ đến đưa bữa tối cho huynh"
Trong nháy mắt, một tia cảm xúc không rõ xẹt qua trái tim hắn, không biết là mất mát hay thứ gì đó khác.

Tạ Trì Phong mím môi, đứng dậy, cánh tay dài kéo lấy chiếc áo vắt trên bình phong, sau khi vội vã mặc vào mới đi mở cửa.
Trên hành lang là một tiểu đệ tử búi tóc kiểu thư đồng.

Đối diện với Tạ Trì Phong trong truyền thuyết, tiểu đệ tử hiển nhiên có chút khẩn trương, cung kính hành lễ xong liền bước qua ngạch cửa, đặt mâm đồ ăn gồm ba mặn và một chung canh thuốc bổ xuống bàn.
Trong Tu Tiên giới hiện tại, ai không biết vị Tạ sư huynh tuy còn trẻ tuổi đã xuất sắc hơn khối người, còn cả thanh kiếm Nguyệt Lạc được hắn dùng ma đan của Bóng đè trong Ma cảnh luyện lại, sở hữu năng lực tìm kiếm tà vật đứng đầu hiện tại?
Tính cách Tạ sư huynh lạnh như băng ai cũng biết, chán ghét nhất những đồ đệ không trung thực, cực kì có cảm giác xa cách.

Bởi vậy dù trong lòng cực kì ngưỡng mộ, suốt cả quá trình tiểu đệ tử đều giữ im lặng, không nói bất kì lời xu nịnh, tâng bốc nào.
Tạ Trì Phong đứng cạnh cánh cửa mở toang, nhìn ra phía ngoài.

Bên ngoài Xích Hà phong đã treo ánh tà dương, màu hồng cam chiếu đầy đất.
Đã là hoàng hôn, cuộc thi đấu linh tu hôm nay sớm đã kết thúc.
Tang Nhị vẫn không đến.
Tạ Trì Phong nhíu mày, nội tâm hiện lên một dự cảm bất an...!Chắc không phải là...!Tang Nhị cũng gặp phải chuyện gì đó phiền toái nên mới không thể đến đây chứ?
???? Xem thêm ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ????
Hắn không muốn phỏng đoán theo chiều hướng tiêu cực nhất nhưng trừ bỏ nó, dường như không còn lời giải thích nào khác.
Tiểu đệ tử nhón chân, dọn xong bữa tối vừa định đi thì từ phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Tạ sư huynh, người mình kính trọng như thần linh trên trời, "Đợi chút, hôm nay trong trận thi đấu linh tu, ngươi có biết...!có ai ở Thanh Trúc phong bị thương không?"
Tiểu đệ tử sửng sốt, quay đầu lại.
Tạ Trì Phong vạt áo bào trắng mở rộng, khuôn mặt tái nhợt động lòng người hạ thấp xuống, dùng đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh nhìn cậu.
Bằng trực giác mách bảo, tiểu đệ tử nghĩ câu trả lời này hẳn rất quan trọng với Tạ sư huynh, cậu bất giác hơi ưỡn ngực, rành rọt đáp, "Đệ nghe một người bạn ở Thanh Trúc phong nói, bọn họ hôm nay rất may mắn, đệ tử của những ngọn núi khác ít nhiều đều xảy ra mấy sự cố nhỏ linh tinh, chỉ có nơi Thanh Trúc phong phụ trách canh gác, từ đầu tới cuối chưa từng xuất hiện tình trạng yêu vật quấy phá hay người dự thi bị thương"
Không ai bị thương, đương nhiên là chuyện tốt.

Tiểu đệ tử thành thật đáp xong liền thấy Tạ sư huynh đầu tiên khẽ thở phào một hơi nhưng rất nhanh, hắn liền nhíu mày, đôi mắt như thể đóng một tầng sương mù, hiện lên bóng ma nhàn nhạt, "Ta biết rồi"
Tiểu đệ tử không hiểu đầu đuôi, lại bất giác có chút rợn gáy.

Cậu qua loa hành lễ xong liền đóng cửa lui ra.
Tạ Trì Phong ngồi xuống, tùy tiện lật vài trang sách.
Khi nhúc nhích, khuỷu tay nơi bị Rết Phệ mộc gây thương tích nhói lên một chút.

Nhưng chút đau đớn kia lại vừa hay có thể che giấu chút phiền não mỏng manh trong nội tâm hắn.
...
Bên kia.
Tang Nhị đến Linh Túc phong một chuyến, trình lên đơn xin được rời Chiêu Dương tông cho Định Tinh đường.
Tiên môn tông phái trấn thủ một phương giúp cuộc sống yên bình, được bá tánh địa phương cung phụng, nên môn sinh cũng có nghĩa vụ quét sạch những yêu ma quỷ quái ở đó.

Nhưng ngoại trừ việc hoàn thành những nhiệm vụ trừ yêu do tông môn giao cho, môn sinh của Chiêu Dương còn có thể xin được rời khỏi tông môn, đơn thương độc mã ra ngoài lang bạt rèn luyện.

Thời gian rèn luyện ngắn thì một năm, lâu thì ba bốn năm.

Cho nên, trước khi xuất phát phải xin tông môn cho phép nghỉ dài hạn.
Đây cũng không phải ai muốn đi đều có thể lập tức đi.

Vì bảo đảm môn sinh có năng lực đảm đương cuộc sống của mình, người muốn rời khỏi Chiêu Dương tông cần thiết thỏa mãn hai điều kiện: một là đã đến Kim Đan trung kỳ, hai là đã hoàn thành trên mười lăm lần nhiệm vụ sư môn đã giao.
Đối với những tiểu đệ tử kinh nghiệm còn thấp mà nói, hai điều kiện này chỉ có thể đứng nhìn từ xa thèm thuồng.

Song Tang Nhị đã hoàn thành từ lâu.
Định Tinh đường trên Linh Túc phong chính là bộ môn phụ trách xét duyệt đơn xin rời khỏi tông môn.

Nộp đơn lên, đợi nửa tháng, Tang Nhị liền có thể nhận được một khối Huyền Minh lệnh toàn thân đen nhánh.
Thứ này có rất nhiều tác dụng, trong lúc ra ngoài lang bạt, không nhắc đến việc có thể dùng làm tín vật, nhận biết đồng môn, quan trọng nhất chính là nó có thể truyền âm ngàn dặm, còn bao gồm cả công năng cao cấp là túi Càn Khôn.
Vì sao nói là cao cấp? Bởi vì túi Càn Khôn bình thường không có mật mã, ai cũng có thể mở ra.

Nếu không cẩn thận giữ kĩ, bị người khác nhặt được, bảo vật bên trong liền sẽ bị luộc hết.

Nhưng Huyền Minh lệnh lại nhận chủ, chỉ có chủ nhân mới có thể mở nó ra.
Chỉ cần có được Huyền Minh lệnh, môn sinh lúc nào cũng có thể rời khỏi sư môn.
Không sai, đã sắp đến kết cục rồi, theo lý thuyết, nếu Tang Nhị muốn chạy, có thể lướt qua giai đoạn xin rời tông, trực tiếp mang tay nãi chạy trốn.

Đợi đến khi Chiêu Dương tông phát hiện ra, nàng sớm đã không còn nữa, cũng không cần lo chuyện sẽ bị truy cứu trách nhiệm khi tự tiện rời tông.
Nhưng vấn đề là, tác giả lại viết rõ nguyên chủ trong một lần nhiệm vụ trừ yêu, bị yêu thú giết chết.
Gạch chân trọng điểm, nhiệm vụ trừ yêu.
Cho nên, Tang Nhị cần xây dựng một hoàn cảnh giả để người đọc xem, để họ cảm thấy nàng chết trong một lần trảm yêu trừ ma.
Tang Nhị tìm được một khe hở có thể lách qua ở đây, đó chính là tác giả vốn không viết tỉ mỉ về lần nhiệm vụ bán muối này.
Nói cách khác, dù sao cũng là chết, nên dù chết trong nhiệm vụ trừ yêu do tông môn sắp xếp hay chết trong lần đi rèn luyện cá nhân đều có thể.
Trường hợp đầu không cần phải bàn thêm, khẳng định sẽ có một đám đệ tử nườm nượp đồng hành chung, từ đó không gian hành động bị thu hẹp, Tang Nhị từ đó cũng phải trực tiếp đón nhận sự sợ hãi khi yêu thú xông về phía mình.

Trường hợp sau chỉ có một mình nàng, khi chết giả cũng tiện nhiều.
Tôn chỉ của kịch bản là trăm sông đổ về một biển, chỉ cần kết cục không thay đổi, nó cũng sẽ không nhàn rỗi đến nỗi cản trở vài sự thay đổi kia.

Hơn nữa, căn cứ định luật "một củ cải đặt sai hố, một loạt củ cải phía sau cũng sẽ sai vị trí" của cốt truyện, chỉ cần Tang Nhị từ giờ sáng tạo điều kiện, một tháng sau, bản thảo có thể sẽ như nàng mong muốn, để nàng rời khỏi Chiêu Dương tông, đúng lý hợp tình biến mất khỏi tầm nhìn của người đọc.
Lúc đó, trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá lội.

Ở nơi không ai nhìn thấy, Tang Nhị có thể bảo hệ thống trực tiếp rút linh hồn của nàng ra, còn có thể tự chọn cho mình một bộ áo xinh đẹp, ở nơi non xanh nước biếc xây một phần mộ.

Cũng coi như không bạc đãi thời gian một năm cộng tác với thân thể này, tốt hơn nhiều so với cái chết vốn dĩ không toàn thây đầy thốn lòng kia.
Đợi khi nàng chết rồi, Thanh Trúc phong hẳn sẽ có một trản tâm đèn vụt tắt.
Nàng vì chuyện này chuẩn bị nhiều như vậy, nên khi mọi người thấy đèn tắt, đương nhiên sẽ không tự chủ được não bổ ra câu chuyện "Tang Nhị trong lúc rèn luyện bị yêu thú giết chết", hoàn toàn ăn khớp với nguyên văn.
Mà trên thực tế, Tang Nhị sớm đã kim thiền thoát xác, thuận lợi nhảy qua lộ tuyến của nam chính thứ hai rồi.
Tang Nhị mèo khen mèo dài đuôi nói, "Thật là một phương pháp chết giả đầy mặt mũi, tự nhiên lại hoàn hảo"
Hệ thống không có quyền hạn ngăn cản Tang Nhị tự tính toán đường lui trong phạm vi cho phép, chỉ bình luận, "Nếu ngươi có thể theo kế hoạch tiến hành đến cuối cùng, quả thật là như thế"
Việc đăng ký rời khỏi tông môn rất tốn thời gian.

Đến khi Tang Nhị đi ra khỏi cổng đá của Định Tinh đường, sắc trời đã gần hoàng hôn, gió đêm thổi đến, hoa rơi lả tả.
Có lẽ do đã trải sẵn đường lui, một mối lo toan được giải quyết, tâm trạng của Tang Nhị cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hệ thống cứng nhắc nhắc nhở, "Ký chủ, vì ngăn ngừa nhân vật OOC, ngươi tốt nhất nhanh chóng rời khỏi Định Tinh đường.

Sau đó cần phải giữ bí mật kế hoạch rời tông, đừng để ai biết chuyện ngươi muốn trốn chạy.

Nếu không, vì hoàn thiện nhân thiết bị sụp đổ, kịch bản có lẽ sẽ biến tướng tăng thêm cốt truyện cho【 Tạ Trì Phong lộ tuyến 】, cũng tăng thêm thanh tiến độ nhằm trừng phạt"
Tang Nhị, "Ta hiểu.

Nhưng mà ta cảm thấy mi lo lắng thái quá rồi.

Mười người nhìn thấy ta đứng đây, cả mười người đều sẽ không nghĩ theo hướng ta muốn xuống núi, được không?"
Trong nguyên văn, nguyên chủ đối với Tạ Trì Phong yêu đến si cuồng, đuổi cũng đuổi không đi.

La liếm hắn lâu như vậy, sao có thể đột nhiên liền không thích, còn không chút lưu luyến, trộm lên kế hoạch rời khỏi Chiêu Dương tông?
Định Tinh đường cũng sẽ không vô cớ tiết lộ danh sách môn sinh xin xuống núi.

Chỉ cần Tang Nhị không chủ động nhắc đến, không thể nào có chuyện bị người khác biết được.
Thừa dịp đường núi chưa tối hẳn, Tang Nhị đến nhà ăn ăn chiều.

Sau đó, nàng trở về động phủ của mình, bắt đầu sửa sang lại đồ vật.
Chính xác mà nói, là sửa sang lại di vật.
???? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ????
Tác giả cũng lười biên soạn lai lịch cho một pháo hôi yểu mệnh, cho nên, nguyên chủ có một thân thế khuôn sáo lại cũ rích, lúc còn rất nhỏ té xỉu trước cửa núi Chiêu Dương tông, sau đó được một đệ tử hảo tâm mang vào tông.


Sau khi nỗ lực tu luyện đến Kim đan kỳ, nàng đã bái Liên Sơn tán nhân làm sư phụ.
Tang Nhị, "Ta phát hiện, hễ là môn phái tu tiên đều thích kiêm thêm nghề phụ là làm viện phúc lợi nhận nuôi con nít.

Nếu nhặt được người căn cốt kỳ tài còn đỡ, lỡ đâu nhặt phải thứ Hỗn Thế Ma Vương không phải sẽ rất thảm sao?"
Hệ thống, "Khụ, giả thiết thông thường, xin đừng mắng mỏ"
Ở Chiêu Dương tông nhiều năm như vậy, tài sản nguyên chủ tích cóp được cũng không ít.
Quần áo, mền gối, ly đĩa chén bát mấy thứ linh tinh, không đáng tiền cũng không mang đi được, cho nên cứ để lại đây, mặc đồng môn xử lý thôi.
Điều khiến Tang Nhị đáng tiếc nhất chính là không thể mang theo tu vi đạt đến Kim Đan trung kỳ, còn cả những linh thạch, linh dược hiếm có.

Chúng nó phần lớn đều là lúc nàng cùng Tạ Trì Phong xuống núi đánh quái, vào sinh ra tử mới sưu tập được.

Rất nhiều đều là những bảo vật có tần suất xuất hiện cực nhỏ, là thứ khả ngộ bất khả cầu.
Nếu có cách nào đó mang đi thì tốt rồi.
Dù sao cũng không biết thể chất của thân thể tiếp theo thế nào, có chút đồ phòng thân luôn tốt hơn.
Tang Nhị ngồi xổm giữa đống đồ vật bày đầy đất, buồn rầu suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên toát ra một chủ ý.

Đúng rồi! Nếu Huyền Minh lệnh là túi Càn Khôn cao cấp, nàng giấu đồ vật muốn mang đi vào bên trong, lại kiếm một nơi chôn xuống.

Chờ đến lúc thay đổi thân thể, lại tìm cơ hội đến đó đào lên, như vậy không phải đã có thể thuận lợi chuyển giao linh thạch bảo vật cho thân thể sau sao?
A ha ha ha, trời không tuyệt đường người, nàng thật sự quá thông minh.
Tang Nhị hăng hái, cẩn thận ngồi bên bàn, liệt kê một danh sách những thứ mang đi được.
Bất tri bất giác, trời đã tối.

Nàng xoa xoa hai mắt cay xè, lúc này, trong đầu bỗng hiện lên một đoạn cốt truyện mới...
【 Nghe nói Tạ Trì Phong ở tiên thụ Vương Mẫu bị Rết Phệ mộc làm bị thương.

Hơn nửa đêm, Tang Nhị lẻn đến Xích Hà phong, rình mò lấp ló bên ngoài phòng người trong lòng.
Tạ Trì Phong mới tắm gội xong, còn chưa nghỉ ngơi, đang dựa người trên đầu giường đọc sách.
Dù có nhìn bao nhiêu năm, hắn vẫn như cũ khiến người rung động như vậy.

Tang Nhị nhìn đến độ mặt đỏ tim đập, trong lòng ngứa ngáy, rốt cuộc không kiềm chế được, đẩy cửa bước vào.
Thấy nàng đột nhiên xuất hiện, Tạ Trì Phong lắp bắp hỏi, "Tang Nhị?"
"Còn xem sách gì chứ, khuya rồi, chúng ta hẳn nên làm chút chính sự nha", Tang Nhị hừ cười, bước nhanh đến bên giường, bắt đầu vươn tay bắt lấy lớp áo bên ngoài của hắn.
Tạ Trì Phong cực kì phản cảm với hành động này, bắt đầu giãy giụa, ngữ khí cũng trở nên lạnh lẽo, "Không được làm bậy!"
"A, đệ xem đệ đi, ngoài miệng nói không được, thân thể lại rất thành thật.

Ngay cả cửa cũng không khóa, nói không phải chờ ta đến, ai tin chứ?", Tang Nhị không hề dừng tay, tà mị nói, "Cho đệ một cơ hội lựa chọn, tự mình cởi hay ta giúp đệ?" 】
Tang Nhị, "..."
Thời gian bình yên trôi qua quá nhanh, cốt truyện xấu hổ nói đến là đến! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Không thể không thừa nhận, tác giả của áng văn này, thật là người trung thành với phong cách của bản thân nhất mà Tang Nhị từng gặp được.
Cho tới nay, tác giả một mực bỏ qua "Hảo cảm độ đã 90" và kiên trì rong ruổi cùng cốt truyện đầy cẩu huyết đời đầu.

Hơn nữa, tác giả vẫn luôn không từ bỏ ý định, muốn khiến nhân thiết của nhân vật này hoàn toàn quay về bộ dáng vốn dĩ, một liếm cẩu háo sắc.
Hệ thống, "Thời hạn là một giờ, xin ký chủ mau chóng bổ khuyết cốt truyện"
Tang Nhị nâng tay che mắt.
Đã sắp đến thời gian cấm đi lại ban đêm, tác giả này vì sao luôn thích khiến nàng nhân lúc ban đêm ban hôm, làm mấy chuyện trộm cắp hay đáng khinh như vậy nhỉ?
Tâm địa hiểm ác, chê!
Tang Nhị vừa thầm điên cuồng mắng mỏ trong lòng, vừa tranh thủ trước thời gian cấm đi lại ban đêm xuất phát.

Nàng quen cửa quen nẻo mà đi tới Xích Hà phong, bên ngoài động phủ Tạ Trì Phong.
Cách một hàng rào tre, bên trong quả nhiên vẫn còn ánh nến lập loè.
Làm môn sinh thân truyền của tông chủ, điều kiện động phủ của Tạ Trì Phong cực tốt, bên cạnh còn có phòng tắm riêng.

Trong không khí, ngoại trừ hương hoa cỏ, còn thoang thoảng mùi hương của bồ kết.
Xem ra thật giống những gì cốt truyện gốc miêu tả, Tạ Trì Phong vừa tắm xong.
Hai cánh cửa phòng đóng không chặt, hơi khép hờ.
Tang Nhị nhón mũi chân, tiến lên.

Ánh sáng từ khe cửa hắt ra ngoài, chiếu lên mặt nàng.
Phòng trong đốt một trản đèn lưu li.

Rõ ràng đã gần đến thời gian đi ngủ nhưng quần áo của Tạ Trì Phong vẫn tươm tất, tóc hắn hơi ướt, xoã ở sau người.

Hắn ngồi nơi mép giường, trên đầu gối đặt một quyển sách đang mở ra.

Ánh nến hắt lên một bên mặt lạnh lùng lại sạch sẽ của hắn, lông mi hắn thật dài, khiến người khác nghĩ tới câu "Hàn ngọc tế ngưng da"*.
(Gốc: 寒玉细凝肤, miêu tả nét đẹp của 王弗, đại khái là sở hữu làn da trắng đẹp không tỳ vết)
Chỉ là, tầm mắt hắn dừng ở trang sách hồi lâu nhưng lại không thấy hắn lật sang trang mới, như là có tâm sự.
Tang Nhị nhẹ hít một hơi, làm một phút chuẩn bị tâm lý, sau đó nâng tay lên, khi đang định giống nguyên văn vừa đẩy cửa bước vào vừa đọc lời thoại, bên trong Tạ Trì Phong tựa hồ đã phát hiện ra có hơi thở khác thường, hắn nâng mắt, rất nhanh liền nhìn thấy nàng, "Tang Nhị?"
Tang Nhị, "..."
Động tác đẩy cửa vốn dĩ không quyết đoán bị một tiếng gọi ngắt ngang, bước chân nâng lên chưa kịp thu hồi liền đá trúng ngạch cửa.

Tang Nhị trực tiếp đứng không vững, "Bang" một tiếng tông mở hai cánh cửa, cả người lảo đảo ngã về trước.

Cũng may, trước khi nàng chẳng may té ngã, nàng đã được một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy.
Ban nãy vừa nhìn thấy nàng như đại bàng giương cánh mà xông vào phòng, Tạ Trì Phong sắc mặt lập tức biến đổi, nhanh chóng ném sách xuống, tiến lên.

Sau khi đỡ lấy nàng, hắn cúi đầu, nhíu mày nói, "Không bị ngã trúng đâu chứ, sao tỷ lại đứng yên bên ngoài không nói gì như vậy?"
Nàng đương nhiên không thể nói mình chuẩn bị làm một ít việc hạ lưu với hắn đi? Tang Nhị ngượng ngùng cười, "Ta, ta chỉ là vì muốn cho đệ một bất ngờ"
"Bất ngờ?"
"Đúng vậy...", Tang Nhị dừng một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Từ khi vào cửa, cuộc trò chuyện của họ liền không thích hợp.

Cốt truyện còn chưa bắt đầu, sao đã chếch đi rồi?
Không được, cần lập tức kéo về quỹ đạo.
Cũng may, lúc này, Tạ Trì Phong thấy nàng không có việc gì, cũng buông lỏng tay, quay về mép giường, khom lưng nhặt cuốn sách bị hắn ban nãy ném xuống lên.
Bỗng nhiên, trước mặt Tạ Trì Phong xuất hiện một bóng đen, một bàn tay nhỏ rút mất cuốn sách trong tay hắn, còn hơi dùng lực đẩy bờ vai của hắn.
Tạ Trì Phong đột nhiên không kịp phòng bị, bị nàng đẩy đến ngồi xuống mép giường.

Mái tóc ướt xoã trên vạt áo tỏa ra mùi thơm lành lạnh lượn lờ quanh chóp mũi hai người.

Lúc này giọng nói lắp bắp của Tang Nhị chợt truyền đến, "Còn xem sách gì chứ, khuya rồi, chúng ta hẳn nên làm chút chính sự nha"
Tạ Trì Phong mím môi, đôi mắt đen như dòng suối không thấy đáy hơi nâng lên.

Bàn tay Tang Nhị đang duỗi về phía hắn không khỏi vì thế mà hơi khựng lại, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nàng lại lấy hết dũng khí, bắt đầu cởi quần áo hắn ra.
Cốt truyện thiểu năng này vốn dĩ không nên nghĩ quá sâu, Tang Nhị bóp mũi, một tiếng trống làm tinh thần, hăng hái hoàn thành là được.
Rất nhanh, bàn tay sờ loạn của Tang Nhị bị ấn xuống.

Giọng điệu của Tạ Trì Phong hơi căng thẳng, hắn trừng mắt nhìn nàng, "Tỷ đừng làm bậy!"
"Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật.

Ngay cả cửa cũng không khóa, nói không phải chờ ta tới, ai tin? Đệ chọn đi, tự mình cởi hay ta giúp đệ cởi"
Đoạn lời thoại trên quá mức xấu hổ, Tang Nhị nói xong cũng ngượng ngùng.

Nàng dùng tốc độ nhanh nhất hàm hồ nói xong, sau đó lập tức buông phần vạt áo đã nhăn nhúm của Tạ Trì Phong ra, lui về sau một bước, đồng thời đổi sang một biểu tình thành khẩn, "Ta nói thật, tóc đệ đều khiến quần áo ướt hết rồi, không nhanh thay áo, còn muốn chờ đến khi nào? Nếu không muốn thay thì cũng phải lau khô tóc chứ"
Quả nhiên.
Tạ Trì Phong hơi thở có chút dồn dập, mí mắt phiếm màu hồng nhạt, trong lòng hơi tức giận.
Hắn liền biết sẽ như vậy.
Tang Nhị sẽ thường xuyên làm một số việc, rõ ràng xuất phát từ lòng tốt nhưng nhìn qua lại cực kì thân mật, háo sắc với hắn, sau khi trêu chọc xong liền nhanh chóng thu tay lại.
Ban đầu, hắn chán ghét mọi thứ về Tang Nhị, cũng chán ghét nàng mang theo khuôn mặt của người ấy và làm ra những việc này.

Sau này, khi phát hiện nàng không có ý xấu, hắn liền lại thấy bất đắc dĩ.

Mặc kệ nàng làm gì, hắn đều sẽ không để ý, dùng thái độ lạnh nhạt mà ứng đối.
Cũng không biết từ khi nào, nội tâm hắn lại có sự thay đổi đầy vi diệu.
Rõ ràng đã quá quen với mấy trò này, nhưng hắn dần dần lại không thể không bị ảnh hưởng.

Thứ nơi ngực trái kia, sẽ vì mỗi khi nàng tới gần, còn cả những lời nói mập mờ như giả như thật kia mà loạn nhịp.
Điều này khiến Tạ Trì Phong cảm thấy cực kì xấu hổ và mê mang, hắn có chút không dám nghĩ kĩ cũng như muốn "đánh trả" nàng.
???? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ????
Nhất định là vì...!Tang Nhị quá kỳ quái, nàng "lây bệnh" cho hắn, khiến hắn trở nên không bình thường.
Tạ Trì Phong điều chỉnh lại nhịp tim, ánh mắt lần nữa nhìn vào mặt nàng.
Tang Nhị lui về sau, cách hắn vài bước chân, thần sắc nghiêm túc, đầy vẻ quan tâm không chút che giấu, như thể trong lòng chỉ chứa một mình hắn.
So với bộ dáng của người ấy ngày xưa lúc chuyên chú nhìn vào hắn, không có gì khác biệt.
Chút bực bội như có như không nhen nhóm từ buổi trưa trong lòng Tạ Trì Phong, không biết vì sao, vào khoảnh khắc ấy đều hoàn toàn tan biến.

"Ta đi lấy khăn lau tóc cho đệ nhé", Tang Nhị kết thúc cảnh diễn khuyên bảo, sau đó lấy một tấm vải khô vắt trên bình phong, khoác lên vai Tạ Trì Phong.

Lúc này nàng như nhớ đến chuyện gì đó, hiếu kỳ hỏi, "Đúng rồi, nghe nói tay đệ bị Rết Phệ mộc cắn bị thương, có cần ta giúp đệ lau không?"
Bị thương là thật nhưng cũng không đến nổi nâng tay không nổi.

Nhưng Tạ Trì Phong sau vài giây trầm mặc, lại ma xui quỷ khiến đáp, "Được"
Đưa Phật đưa đến tây thiên, tới cũng tới rồi, Tang Nhị không ngại làm thêm vài việc.

Cho nên nàng liền đứng ở mép giường, cẩn thận mà lau khô nước trên tóc hắn, nhìn chẳng khác gì đang lau khô lông cho một con mèo ướt đẫm, động tác cũng rất dịu dàng.
Ngày xưa, chỉ cần có cơ hội ở riêng với nhau, Tang Nhị đều sẽ nghĩ đủ cách để kéo dài thời gian.
Nhưng hôm nay, cốt truyện không còn yêu cầu như thế nữa.

Thời gian cũng không còn sớm, sau khi lau tóc xong, Tang Nhị liền thả tay xuống cười nói, "Trì Phong, sắp đến thời gian cấm đi lại ban đêm rồi, đệ nhớ nghỉ ngơi sớm, ta về trước nha"
"Chờ một chút", Tạ Trì Phong bỗng nhiên đứng lên, nhẹ giọng gọi nàng lại, "Hôm nay nhà bếp có đưa tới một chén canh lê nấm tuyết chưng đường phèn, tỷ rất thích ăn món này, phải không?"
Hửm? Hai mắt Tang Nhị lập tức sáng rực, không đành lòng bước đi.
Nhà bếp ở Chiêu Dương tông nấu món canh lê nấm tuyết chưng đường phèn phải nói là tuyệt đỉnh, nàng quả thật rất thích món này.
Sau khi giãy giụa giữa việc trực tiếp chạy lấy người hay ăn xong bữa ăn khuya này lại đi khoảng nửa giây, Tang Nhị liền không chút cốt khí mà chọn cái thứ hai.
Chén canh đặt trên một bếp lò nhỏ tinh xảo.


Sau khi mở nắp ra liền nhìn thấy trong nước canh có một miếng lê cực lớn.

Trên miếng nấm tuyết được hầm đến nửa trong suốt có rải vài hạt hạnh nhân, độ ấm vừa vặn có thể ăn ngay.
Tang Nhị thật cẩn thận cầm chén xuống dưới, sung sướng nói, "Thơm thật đó, Trì Phong, đệ cố ý để lại cho ta ăn ư?"
Tạ Trì Phong biết Tang Nhị thích ăn mấy thứ này là vì họ thường xuyên cùng nhau xuống núi làm nhiệm vụ.

Mỗi lần đến một nơi nào đó, Tang Nhị nhất định đều sẽ đi nếm thử các loại đồ ngọt ở địa phương ấy, với lý do đầy đường hoàng là để "Khảo sát".

Lúc ăn được đến món hợp khẩu vị, nàng sẽ hạnh phúc mà nheo mắt lại hưởng thụ, chẳng khác gì một con hồ ly được thoả mãn.

Nếu không hợp khẩu vị, nàng sẽ oán hận mà dùng muỗng dầm dầm vào chén.
Có lẽ vì đã thấy quá nhiều hình ảnh như vậy nên đêm nay, sau khi chén canh này được bưng đến, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tạ Trì Phong đó là thời gian bọn họ ngồi đối diện nhau nhau ăn đồ ngọt.
Hắn cho rằng mình sẽ không nhớ rõ những việc vụn vặt như thế nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, mọi thứ đều hiện lên trước mắt cực kì sinh động.

Huống hồ, hắn khẳng định Tang Nhị sẽ không làm lơ chuyện về hắn, đêm nay nhất định sẽ đến.

Do đó, hắn đã để lại chén canh hầm này lại cho nàng.
Nhưng loại tâm lý này gần giống như đang tự xem mình là kẻ yếu ớt vì chỉ có trẻ con lúc bị thương sinh hoặc bị bệnh mới mong có người đến thăm, không phải sao?
Xuất phát từ sự kiêu ngạo cùng lòng tự tôn của một thiếu niên, Tạ Trì Phong không muốn để lộ ra suy nghĩ thật sự của mình.
Nếu không...!Tang Nhị ắt hẳn sẽ cực kì đắc ý, hiểu lầm hắn làm chuyện gì đều sẽ nghĩ đến nàng.

Sau đó nàng sẽ càng ngày càng thêm dính lấy hắn không bỏ, như vậy liền xong đời.

(Tây: anh hơi bị ảo tưởng ấy ạ ????)
Vì thế, Tạ Trì Phong khẽ hừ một tiếng, đổi sang giọng điệu lạnh nhạt mà cường điệu nói, "Tỷ nghĩ nhiều rồi.

Ta vốn dĩ không thích ăn món này, vừa khéo tỷ lại đến đây, ta chỉ là không muốn lãng phí đồ ăn mà thôi"
"Hihi, sao cũng được", Tang Nhị vui cười hớn hở mà kéo một ghế đến ngồi xuống, nàng múc một muỗng canh đưa vào miệng, thỏa mãn nhấp nháp trong chốc lát sau đó cảm khái, "Thật sự là mỹ vị chốn nhân gian"
Sau này rời khỏi Chiêu Dương tông rồi nàng chắc chắn sẽ không còn cơ hội được ăn nữa.
Đôi môi nàng bị nước canh màu trắng đục nhiễm ướt, mơ hồ có thể thấy được một phần đầu lưỡi mềm mại đang chống chiếc muỗng sứ trắng mà nhẹ nhàng liếm.
Tạ Trì Phong vô tình thoáng nhìn qua, mí mắt hơi nhảy lên, sau đó lặng lẽ quay đầu đi, nhặt cuốn kinh thư rơi bên mép giường lên, tùy ý lật vài tờ.
Tang Nhị hồn nhiên như không, đang ăn canh đến vui quên trời đất, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một đoạn cốt truyện mới...
【 Tang Nhị mặt dày ở lì trong phòng, cướp đoạt chén canh của Tạ Trì Phong.
Mới ăn được một nửa, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng nói hiền hòa của Bồ Chính Sơ, "Sư đệ, đệ ngủ chưa? Ta cùng sư tôn có việc tìm đệ"
Cánh cửa không khóa bị đối phương đẩy một cái, lập tức mở toang.
Tinh Dao chân nhân đêm khuya đến thăm, Tang Nhị vô cùng sợ hãi, còn đâu khi thế kiêu ngạo ban nãy.

Chó cùng rứt giậu, nàng vèo một tiếng chui vào ổ chăn Tạ Trì Phong, dùng chăn che kín cả người lại.


Tang Nhị, "???"
Tang Nhị, "Hệ thống, mi ra đây, sao ta cứ thấy đoạn cốt truyện này không ăn nhập gì với đoạn ban nãy vậy?"
Hệ thống, "À, đoạn cốt truyện này quả thật là mới được kích phát.

Nếu ngươi sau khi hoàn thành đoạn cốt truyện ban nãy liền kịp thời rời đi mà không phải vì tham ăn mà ở lại, như vậy sẽ không bị kéo vào đoạn cốt truyện này"
Tang Nhị trong lòng gào thét hàng trăm dòng đ*m.
Như vậy cũng được sao?
Hiện tại điều kiện kích phát cốt truyện đều tùy ý như vậy sao?
Tang Nhị vội vàng nuốt xuống ngụm canh cuối cùng, quả nhiên, lúc này liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng của Bồ Chính Sơ, "Sư đệ, đệ ngủ rồi sao?"
Đồng thời, hai bóng người đã lờ mờ hiện lên ngoài cửa hiên.
Đêm khuya lại có khách đến thăm, Tạ Trì Phong cũng có chút ngoài ý muốn, nhanh chóng dời mắt khỏi quyển kinh thư.

Hắn lập tức nhìn thấy Tang Nhị có chút hốt hoảng mà nhào về phía phần nệm giường phía sau hắn.
Hiện tại vẫn chưa phải lúc cấm đi lại ban đêm, Tạ Trì Phong theo bản năng duỗi tay cản nàng lại, thấp giọng nói, "Tỷ đừng sợ..."
Còn chưa dứt lời, hai người bỗng nhiên đâm vào nhau, cùng ngã ra phía sau giường.
Tang Nhị bị chăn trùm lên đầu, trước ngực không biết bị gì đó đè lên, nàng giống một con cá mắc cạn mà khẽ giãy giụa vài cái, "?"
Đợi chút nào, tình huống hiện tại hình như không hề giống những gì kịch bản viết!
Đúng lúc này, cửa phòng đã bị Bồ Chính Sơ đẩy ra.
17/11/2022
???? Tác giả có lời muốn nói ????
【 não động tiểu kịch trường 】
1,
Tạ Trì Phong não bổ về Tang Nhị: Sau khi biết chuyện canh lê nấm tuyết chưng đường phèn sẽ càng bám riết lấy hắn.

╭(╯^╰)╮
Trên thực tế Tang Nhị: Kiểm kê di vật, chuẩn bị trốn chạy, lêu lêu lêu.

=u=
2,
Cẩu huyết nguyên tác:
"Ngay cả cửa cũng không khoá, nói không phải chờ ta tới, ai tin?"
"Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật"
Tạ Trì Phong đầu gối trúng hai mũi tên, "...."
???? Góc tám nhảm ????
Bộ này cũng kéo lâu quá rồi, Tây sẽ cố gắng lết cho xong để qua lộ tuyến mới ????
Nói thật tác giả viết rất khá, chỉ là tuyến tình cảm nó như thiếu thiếu gì đó, tu la tràng có nhưng lại không quá hấp dẫn, cho nên các chị em cứ mong chờ nhưng đừng mong chờ quá
À như đã nói, bộ này Tây chỉ làm 2 lộ tuyến bản thân thấy hay nhất là Tạ Trì Phong và anh họ Bùi từng xuất hiện trong ký ức của ảnh nhé ???? quý vị nào có nhu cầu cứ vào trang xanh đọc nguyên bộ nha.


— QUẢNG CÁO —