"Ừ." Triều Từ gãi đầu, cười ngượng ngùng, "Hẹn gặp lại em."
"Em lên trước đi, anh đợi em lên rồi mới đi." Triều Từ nói tiếp.
Triệu Lạc Tĩnh nhìn lại tòa nhà nơi cô đang ở. Nó đã cũ, đèn cảm ứng bằng âm thanh cũng không còn nhạy nữa. Vị trí cô đang đứng nằm ngoài khu vực cảm ứng, bây giờ chỉ có một màu tối đen như mực.
Vừa rồi, cô không xoay người mà chỉ quay đầu nhìn lại phía sau, sau đó cô chậm rãi đến gần Triều Từ.
Bất thình lình, gương mặt xinh đẹp của cô chiếm hết tầm nhìn của Triều Từ.
Được nhìn người đẹp dưới ánh trăng thực sự có hương vị hơn so với lúc bình thường.
Làn da của cô ấy trắng mịn nõn nà, mặt mày dịu dàng, đôi mắt hạnh sáng lên như những vì sao lấp lánh.
"Sao, sao vậy...?"
Đột nhiên cô ấy tiến lại gần như vậy, Triều Từ cảm thấy hơi căng thẳng.
Nhưng lời còn chưa kịp nói xong, thì trên môi của cậu chợt mang theo một cảm giác mềm mại.
Triều Từ mở to hai mắt.
Vừa chạm một cái liền tách ra, Triệu Lạc Tĩnh như không thấy được sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Triều Từ, cô cười nói rất bình tĩnh: "Cảm ơn anh, hôm nay em vui lắm ạ."
Một bầu không khí yên bình và đẹp đẽ như vậy nhưng chẳng thể kéo dài được bao lâu.
Đột nhiên, Triều Từ bị kéo mạnh ra phía sau. Khi cậu hoàn hồn trở lại, trước mặt cậu xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc mà cậu không muốn nhìn đến thêm một lần nào nữa.
"Hạ Luật?" Triều Từ cau mày, "Cậu đang làm gì vậy?"
Triều Từ đang đứng đối mặt với Hạ Luật, nên cậu không nhìn thấy biểu cảm vô cùng hoảng sợ trên khuôn mặt của Triệu Lạc Tĩnh khi nhận ra người đến là Hạ Luật.
"Tôi làm gì ư?" Hạ Luật thấp giọng lặp lại, như đang cố gắng giữ lại một chút lý trí cuối cùng giữa dòng cảm xúc ghen tị và phẫn nộ của mình.
Nhưng nó không có tác dụng.
Giọng điệu như tra hỏi Triều Từ chỉ đổ thêm dầu vào lửa.
"Anh nói yêu tôi suốt đời, nhưng mới chỉ có mấy tháng mà anh đã tìm được tình yêu mới rồi?" Hắn hỏi Triều Từ với một giọng căm tức, đôi mắt đỏ bừng.
Triều Từ tức giận đến mức suýt bật cười.
Trước giờ cậu luôn sống tốt với mọi người, vậy mà gặp phải một kẻ vô lại đến như vậy.
Vậy thì sao chứ?
Hạ Luật đã lừa dối, trêu đùa cậu, chẳng lẽ cậu còn phải bảo vệ mối quan hệ giả dối này và sống độc thân đến hết đời hay sao?
Hạ Luật điên rồi nên mới có thể nói ra những lời buồn cười như vậy.
Những lời hoang đường này vào trong tai Triều Từ nghe thật buồn cười, nhưng Hạ Luật lại không cảm thấy có gì buồn cười.
Hắn đã lừa dối Triều Từ, nhưng chỉ sau vài tháng Triều Từ đã bước ra khỏi đó. Còn bản thân hắn, chính là thủ phạm, lại không thể bước ra khỏi ranh giới mà hắn đã vạch ra.
Người như hắn luôn tự cho mình là đúng, cho dù không hiểu được suy nghĩ của mình, hắn cũng không muốn để cho Triều Từ ở bên cạnh người khác.
Chưa kể người phụ nữ đó còn là một gái điếm!
Hắn giơ tay, chà mạnh vào môi của Triều Từ như muốn cạo sạch đi lớp da đó.
Triều Từ đột nhiên đẩy mạnh ra, trừng mắt nhìn Hạ Luật, cảm thấy không thể dùng lý lẽ để nói chuyện với người này: "Cậu bị bệnh à?"
"Tôi không bị bệnh, người bị bệnh mới là anh." Hạ Luật lạnh lùng nói, quay đầu chỉ vào Triệu Lạc Tĩnh đang đứng ở phía sau, "Anh muốn ở cùng với con đ* này à?"
Ban đầu, sắc mặt của Triều Từ chỉ có hơi tức giận, nhưng ngay lập tức liền tối sầm.
"Tiểu Tĩnh là bạn gái của tôi, cũng là vợ tương lai của tôi, cậu hãy tôn trọng một chút đi!"
Trước giờ Triều Từ là một người tốt bụng và hiền lành, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không biết nổi giận.
Cậu không có lòng tham, cậu chỉ cần quan tâm phần của cậu và những người quan trọng đối với cậu. Người khác có thể xúc phạm cậu, nhưng không được xúc phạm đến những người mà cậu trân trọng.
Và câu nói này của Hạ Luật lại thêm một lần nữa đổ dầu vào lửa.
"Anh còn bảo vệ nó à?" Hắn chế nhạo, "Tiểu Tĩnh sao? Nghe có vẻ thân thiết đấy."
Khi nghĩ đến việc Triều Từ nói người phụ nữ này sẽ là vợ của cậu, hắn càng cảm thấy tức giận và đau lòng.
"Anh có biết nó là ai không mà dám nghĩ đến việc cưới nó?!" Hắn lạnh giọng hỏi.
Hắn vừa dứt lời, khuôn mặt của Triệu Lạc Tĩnh liền đột ngột trắng bệch.
Cô không thể nào tưởng tượng được mình sẽ gặp Hạ Luật ở đây.
Cô đã chấm dứt với Vãn Hương, chỉ muốn làm một người nhỏ bé bình thường.
Những người như hắn không nên xuất hiện trong cuộc sống của một người bình thường như cô!
Tại sao lại gặp lại Hạ Luật, tại sao lại gặp lại Hạ Luật ngay ở trước mặt Triều Từ...
Mà bây giờ Hạ Luật còn muốn vạch trần quá khứ bẩn thỉu và đen tối của cô, trước mặt người đã cứu rỗi cuộc đời cô.
Cô hoảng sợ đến nỗi gần như mất đi giọng nói, cô chỉ muốn ngăn cản Hạ Luật bằng mọi giá.
Nhưng mà người đó là Hạ Luật...
Dù đứng chung với những kẻ tai to mặt lớn ở ngoài kia, thì hắn vẫn đứng ở hàng đầu.
Trước khi Vãn Hương đưa cô ra mắt, thì cô đã ở với Hạ Luật được mấy ngày.
Khi đó, cô nhớ rõ người quản lý của mình rất vui khi biết được Hạ Luật đã chọn cô. Chính vì điều này, mà họ không dám đối xử quá đáng với cô chỉ vì sợ Hạ Luật, giúp cô tránh được những ngày đen tối trong cái động đó.
Thậm chí, cô đã từng rất vui mừng vì được ở cùng Hạ Luật.
Cho nên ngay cả bây giờ, cô vẫn không dám ngăn cản Hạ Luật. Mà thực tế, cô cũng không thể ngăn cản hắn được.
Cô chỉ có thể nằm yên trên thớt, để mặc Hạ Luật vạch ra những vết thương đang mưng mủ và ghê tởm của mình một cách tàn nhẫn.
Khi nghe Hạ Luật hỏi như vậy, Triều Từ cũng nhìn về phía Triệu Lạc Tĩnh, phát hiện ra sắc mặt của cô ấy đã tái nhợt. Lúc này, cậu bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Cậu đã từng bị Hạ Luật lừa gạt, mà nhìn tình hình vào lúc này có vẻ như Triệu Lạc Tĩnh cũng đang giấu cậu điều gì đó —— Một điều rất quan trọng.
Nhưng cho dù lo sợ, cậu vẫn lựa chọn đứng về phía Triệu Lạc Tĩnh.
"Đây là chuyện giữa hai chúng tôi, không cần cậu quan tâm." Triều Từ lạnh lùng nói.
"Không cần tôi quan tâm? Nếu tôi không nói, cả đời này anh sẽ bị con đ* này mê hoặc!"
Vẻ mặt của Triều Từ đã hoàn toàn u ám, thậm chí cậu còn có cảm giác muốn đấm thật mạnh vào mặt của Hạ Luật ngay lúc này.
Dù Triệu Lạc Tĩnh có giấu cậu điều gì, cậu cũng không thể chịu đựng được việc Hạ Luật cứ xúc phạm Triệu Lạc Tĩnh hết lần này đến lần khác, ngay ở trước mặt cậu.
Hạ Luật không quan tâm đến gì nữa, hắn nói thẳng: "Nó chính là một con điếm, là một con điếm đó, vậy tôi gọi nó là con đ* là quá đáng lắm sao?"
"Còn nhớ lần trước anh đến tìm tôi ở đâu không? Nó là số một ở đó đấy."
Hắn nhìn vẻ mặt tức giận và không tin của Triều Từ, nhếch môi đầy ác ý: "Nếu anh không tin thì tự hỏi nó đi."
Triều Từ nhìn về phía Triệu Lạc Tĩnh theo bản năng.
Mà Triệu Lạc Tĩnh mặt cắt không còn giọt máu.
"Tiểu Tĩnh..." Triều Từ nhịn không được khẽ gọi cô.
Triệu Lạc Tĩnh biết lúc này cô không thể giấu giếm cậu được nữa.
Cô lùi lại vài bước, lưng đập mạnh vào bức tường phía sau, cuối cùng cô quỳ sụp xuống như mất hết sức lực.
Cô giơ đôi tay thon dài và tái nhợt che kín đi đôi mắt.
"Tất cả đều là sự thật." Giọng cô rất nhẹ và tràn ngập sự tuyệt vọng.
Nước mắt chảy ra từ những kẽ ngón tay của cô: "Em đã giấu anh những điều này, em xin lỗi..."
Người cứu rỗi cuộc đời cô đã ở ngay trước mặt, cô đã vươn tay nắm chặt được anh ấy, nhưng tại sao chứ...
Tại sao... chỉ còn nửa bước nữa thôi là cô có thể bước vào cuộc sống mà cô hằng mong ước, ngay khi cô chuẩn bị cắt đứt quá khứ thật kinh tởm và khó chịu đó, nhưng lại bị đẩy xuống vực sâu.
Cô từng nghĩ rằng ông trời đã quan tâm tới cô...
Đáng lẽ cô phải hiểu rõ, một người như cô sao có thể xứng đôi với anh ấy.
Đáng lẽ phải nên thối rữa ở trong bùn lầy.
Không có một người đàn ông nào lại có thể chấp nhận bạn gái của mình từng là gái mại dâm.
Cho dù Triều Từ là một người tốt bụng, cũng không thể nào chấp nhận.
Khi Triều Từ nhìn thấy gương mặt vô hồn của Triệu Lạc Tĩnh, cậu không thể bỏ mặc cô ấy.
Cậu khẽ thở dài. Nghĩ đi nghĩ lại, việc này còn tốt hơn nhiều so với việc giở trò lừa gạt cậu.
Cô chỉ là giấu giếm quá khứ của mình, và quá khứ đó vốn là điều mà hầu hết đàn ông đều không thể chấp nhận.
Triều Từ bước đến gần cô, ngồi xổm xuống. Cậu nắm lấy cổ tay của cô, kéo nó ra khỏi khuôn mặt đó.
Triệu Lạc Tĩnh bị cậu kéo tay bèn ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn Triều Từ.
Chỉ mới một lúc mà đôi mắt của cô đã đỏ bừng, khuôn mặt đầy nước mắt.
Triều Từ dùng tay lau đi nước mắt cho cô, cũng mềm lòng thêm một chút.
Ít nhất bộ dạng lúc này của Triệu Lạc Tĩnh cũng chứng minh được rằng trong lòng của cô ấy có cậu.
Vẫn đỡ hơn chuyện tình cảm trước đó của cậu, bị coi thường như một tên ngốc, làm trò cười cho nhóm người đó.
"Anh tin em không phải là cô gái như vậy, em nhất định có lý do của riêng mình." Triều Từ nói.
Triệu Lạc Tĩnh nhìn thẳng vào Triều Từ, với đôi mắt đã đỏ hoe và sưng húp. Cô không ngờ ngay cả bây giờ, Triều Từ vẫn sẵn lòng tin tưởng cô.
Nhưng Hạ Luật đứng bên cạnh ghen tị đến mức mặt nổi gân xanh, trong lồng ngực tràn ngập sự đố kỵ và hung bạo.
Triều Từ nghĩ đến việc Hạ Luật đang nổi điên rồi chặn ở đây, nếu bọn họ cứ mãi như vậy cũng chẳng làm được gì. Triều Từ nói với Triệu Lạc Tĩnh: "Em lên trên ngồi chút được không? Nếu có chuyện gì cứ nói với anh."
Trước đây, cô đã từng nghĩ mình hiểu rất rõ Triều Từ, nhưng lúc này cô mới nhận ra rằng, người đàn ông tưởng chừng như không quyết đoán này, vậy mà bên trong đang chứa đựng một sự cứng cỏi và nghị lực đáng kinh ngạc.
Lúc này cô chỉ là một cô gái bé nhỏ và lạc lõng, hấp thụ hơi ấm từ Triều Từ, niềm vui và nỗi buồn của cô đều dựa vào mỗi hành động của cậu.
Triều Từ đỡ Triệu Lạc Tĩnh đứng dậy, chuẩn bị đi lên lầu.
"Anh bị điên à?!"
Giọng nói của thanh niên đang đứng ở phía sau truyền đến: "Chẳng lẽ anh thực sự hèn nhát như vậy sao, hay là anh thích làm người đổ vỏ? Một con điếm vô giá trị như vậy mà anh cũng muốn sao?!"
"Đây là việc riêng của tôi, không cần Hạ thiếu gia quan tâm." Giọng nói của Triều Từ rất lạnh.
Cậu nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đang cứng đờ của Triệu Lạc Tĩnh, nói với Hạ Luật: "Làm ơn rời đi đi, bằng không tôi sẽ không nể mặt cậu nữa."
Cả hai đều là nam, ở đây chỉ có một mình Hạ Luật, cùng lắm thì cậu đánh nhau với Hạ Luật một trận.