Chương 137: Anh đối xử tốt với tôi nhưng tôi lại hủy đi tất cả (15)
Bác sĩ cũng nhìn ra thái độ qua loa lấy lệ của Triều Từ, đành bất đắc dĩ kê ra một số loại thuốc cho cậu uống.
Cũng may công việc trang trí nhà đã hoàn thành xong các hạng mục chính, mười ngày sau đội thi công đã hoàn tất công việc. Cuối cùng, Triều Từ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mà lúc này là lúc Hạ Luật quyết định nói chuyện với Triều Từ.
Trước đó, cho dù Triều Từ bị Hạ Luật đơn phương chia tay, bị người của Vãn Hương đá bay ra ngoài không giữ lại một chút thể diện nào, nhưng Triều Từ vẫn mang theo hy vọng, không ngừng tìm kiếm và khuyên nhủ hắn, đồng thời cũng không từ bỏ căn nhà của họ ở Thành phố S.
Ngày mà Hạ Luật hẹn gặp Triều Từ, căn nhà vừa được trang trí xong cách đây mới hai ngày. Cậu muốn nói cho "Tiểu Luật" biết rằng, cậu đã mua một căn nhà cho cô, ngay cả việc trang trí cũng đã hoàn tất, vừa kịp thời điểm tốt nghiệp của Tiểu Luật. Cuối cùng, họ cũng có một tổ ấm ổn định ở Thành phố S.
Nhưng ngày đó cũng là ngày mà Hạ Luật thú nhận tất cả.
Trong lòng cậu tràn đầy hy vọng và mong đợi, nhưng thứ mà cậu nhận được không đơn giản là sự từ chối mà là một cú sốc khủng khiếp.
Khi đọc đến đây, Hạ Luật đã gần như không thể thở nổi.
Đêm đã khuya, căn phòng yên tĩnh không có âm thanh nào, nhưng Hạ Luật cảm thấy có một thứ gì đó rất ồn ào dưới sự tĩnh lặng này. Mỗi giây, mỗi phút trôi qua đều khiến hắn vô cùng đau đớn, không nói nên lời.
Cùng với sự đau đớn đó còn có sự hoảng sợ.
Hắn hoảng sợ đến mức đầu ngón tay run rẩy, chiếc điện thoại trong tay rất nhẹ nhưng lúc này lại nặng tựa như nghìn cân.
Yết hầu của hắn khẽ trượt, như thể đang nuốt xuống nỗi đau đớn và sự hoảng sợ sắp trào dâng. Hắn nhìn vào phần cuối của bản điều tra mà người đó gửi cho hắn.
Ngày thứ tư sau khi nói chuyện xong với Triều Từ, Triều Từ được đưa đi cấp cứu vào buổi tối.
Cậu bất tỉnh trong căn phòng chật hẹp đó. May mắn thay, hợp đồng thuê nhà của cậu sắp hết hạn, chủ nhà đến gặp cậu vào đêm hôm đó nên mới phát hiện ra cậu đang bất tỉnh trên sàn nhà.
Bác sĩ cũng cảm thấy may mắn, nếu đến chậm thêm mười phút nữa, Triều Từ sẽ không thể cứu được.
Triều Từ đã suýt chết.
Như là một điều cấm kỵ, Hạ Luật tự nhắc nhở bản thân không được nghĩ đến nữa, nhưng những từ này cứ quẩn quanh trong tâm trí hắn hết lần này đến lần khác.
Người đàn ông đó suýt chút nữa đã chết.
Suýt chút nữa... Hắn sẽ không bao giờ gặp lại được anh ấy.
Nếu Triều Từ thực sự chết ở đó, hắn sẽ không biết. Có thể là rất lâu sau đó, có lẽ là đến khi Lâm Tự Dật nhắc nhở hắn, hắn mới nghĩ đến việc đi tìm người đó.
Rồi hắn chỉ có thể tìm thấy một ngôi mộ, nằm xen kẽ giữa hàng nghìn ngôi mộ trong nghĩa trang.
Không biết tại sao, dù chỉ là một liên tưởng vô căn cứ, nhưng hắn lại cảm thấy nó chân thực đến kinh hoàng.
Giống như là... hắn thực sự đã trải qua điều đó.
Lúc này, xem ra người suýt chết không phải là Triều Từ, mà là Hạ Luật.
Người hắn ướt đẫm mồ hôi, đôi môi trắng bệch như là ma quỷ.
Có lẽ đến tận lúc này, hắn mới thực sự nhận ra Triều Từ có ý nghĩa như thế nào đối với hắn.
Sự tồn tại của cậu còn hơn cả một điều cần thiết không thể thiếu.
Nếu Triều Từ chết...
Hắn cũng sẽ chết.
............
Hạ Luật đã gửi tin nhắn cho Triều Từ.
Số điện thoại trước đây của hắn đã bị Triều Từ chặn, nên hắn phải đổi sang một số mới để gửi tin nhắn cho cậu.
Do đó, Triều Từ nhận được tin nhắn từ một đầu số lạ:【A Từ, em là Hạ Luật.】
Khi nhìn thấy câu này, cậu vô thức cau mày lại, muốn tắt tin nhắn ngay lập tức. Nhưng ánh mắt của cậu lại bắt gặp một dòng chữ quan trọng, ngăn lại hành động tắt tin nhắn của mình.
【Em có chuyện muốn nói với anh, về Triệu Lạc Tĩnh, cũng như về em và anh.】
Thật ra, đây không phải là nội dung tin nhắn ban đầu mà Hạ Luật muốn gửi cho Triều Từ. Ban đầu, hắn muốn gửi câu: "Về anh và em, cũng như về Triệu Lạc Tĩnh."
Nhưng dù có đau lòng đến thế nào, hắn cũng nhận ra rằng chuyện giữa hắn và Triều Từ đã không còn quan trọng đối với Triều Từ nữa. Vì vậy, hắn đã thay đổi thành cách viết như hiện tại.
Rõ ràng là hắn đã làm đúng, khi Triều Từ đọc được ba chữ "Triệu Lạc Tĩnh" trên điện thoại, cậu liền nhíu mày lại.
【Sáu giờ chiều hôm nay, ở nhà hàng XX, anh có thể đến được không?】
Triều Từ nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu.
Triệu Lạc Tĩnh không nói cho cậu biết cô ấy đã ở cùng với Hạ Luật, nhưng cô ấy có nói với Triều Từ cô ấy từng ở Vãn Hương. Triều Từ cũng biết Vãn Hương, vì nơi mà ngày hôm đó Lục Lan Kha dẫn cậu đi tìm Hạ Luật chính là Vãn Hương.
Thân phận của Hạ Luật cao quý, nên hẳn là liên quan rất nhiều đến một nơi như vậy. Bây giờ hắn muốn nói chuyện với cậu về Triệu Lạc Tĩnh... Triều Từ không thể không nghĩ đến những việc tồi tệ nhất có thể xảy ra.
Triều Từ bực bội cất điện thoại đi.
Vốn dĩ cậu không muốn gặp lại Hạ Luật nữa, nhưng bây giờ... cậu phải đi.
Sự thật đã chứng minh điềm xấu mà Triều Từ đã đoán không hề sai.
Triều Từ đúng giờ đến nhà hàng mà Hạ Luật đã hẹn, Hạ Luật đã đợi cậu ở đó từ sớm.
Nhà hàng này không phải là một nơi sang trọng mà những đứa con nhà giàu thích, nó chỉ là một nhà hàng bình dân. Nếu phải nói có điều gì đặc biệt, thì có lẽ là vệ sinh và không gian của nhà hàng này khá tốt.
Trong quá khứ, khi họ còn ở bên nhau, mỗi khi Hạ Luật đến trước, Triều Từ sẽ luôn lịch sự chào hỏi hắn có chờ lâu không, mặc dù cậu không hề đến muộn.
Nhưng lần này, Triều Từ rõ ràng không có tâm tình nói ra câu này.
Cậu trực tiếp ngồi xuống, Hạ Luật nhìn thấy cậu tới, đôi mắt đào hoa của hắn như bừng sáng lên, trông rất vui vẻ.
Triều Từ hiếm khi thấy hắn vui vẻ như vậy, ngay cả khi Hạ Luật vẫn là "Tiểu Luật", lúc nào hắn cũng dùng thái độ lịch sự và lễ phép với cậu. Nhưng khi mối quan hệ của họ phát triển hơn, thì "Tiểu Luật" cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Hạ Luật thực sự rất vui.
Hôm nay đã trôi qua hai ngày kể từ khi hắn đọc được những dòng thông tin điều tra đó. Đối với hắn, hai ngày này không phải là khoảng thời gian chỉ như thoáng qua, mà mỗi giây phút đều dằn vặt hắn đến đau đớn. Hắn giống như đang sống trong một cái hầm băng lạnh lẽo và kín mít, lúc nào cũng sống trong sự hoảng sợ không thể diễn đạt bằng lời.
Dù Triều Từ vẫn sống khỏe mạnh trên đời này, nhưng hắn lại cảm thấy dường như mình đã bị dìm chết trong đống thông tin lạnh lẽo ấy. Ngoài sự hoảng sợ, còn có cảm giác tội lỗi và tự trách lúc nào cũng đang giày vò hắn.
Triều Từ đã thích hắn như vậy.
Cậu đã làm mọi thứ có thể cho hắn. Cậu chỉ là một người nhỏ bé trong vô số những người bình thường ngoài kia trong xã hội, nhưng cậu đã cố gắng hết sức để đem lại cho hắn những gì tốt nhất.
Nhưng tất cả những điều đó đã bị Hạ Luật hủy đi, hắn đã từng rất kiêu căng và tự tin.
Hạ Luật đã gắng gượng trải qua hai ngày, trong sự ăn năn và sợ hãi không thể lí giải này.
Hắn sợ đến mức yêu cầu thám tử tư gửi thật nhiều ảnh chụp của Triều Từ mỗi ngày cho hắn, để hắn có thể tự an ủi với mình rằng đừng sợ nữa, Triều Từ vẫn còn sống.
Nhưng sự an ủi đến từ những bức ảnh này có giới hạn, thậm chí hắn còn cảm thấy tất cả đều là ảo giác của chính mình.
Bây giờ, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy Triều Từ vẫn còn sống, đang ngồi trước mặt mình. Dù cậu có phớt lờ hay thậm chí là ghê tởm hắn, nhưng đối với Hạ Luật, đó giống như là một người đang rơi vào trong dòng nước xoáy giữa một đêm lạnh giá, cuối cùng cũng được một đôi bàn tay ấm áp và mạnh mẽ kéo lên bờ. Con thú hoang trong lòng hắn lúc này cũng bị ngọn đuốc ấm áp và rực cháy xua đuổi.
"Quán này bán đồ ăn Giang Tô và Chiết Giang rất ngon. Em nhớ anh rất thích ăn món cá giấm Tây Hồ..."
Triều Từ vừa mới ngồi xuống, Hạ Luật đã cầm lấy thực đơn bắt chuyện với cậu.
"Cậu chọn theo ý của mình là được." Triều Từ nhíu mày, trực tiếp ngắt lời hắn.
Lời nói trong miệng của Hạ Luật bị chặn lại một lúc, nhưng hắn vờ như không nghe thấy cậu nói, lại tiếp tục hỏi: "Vậy thì chúng ta gọi một phần sườn sốt chua ngọt nhé? Em nhớ anh cũng thích món này."
Triều Từ gọi món cùng hắn với một vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Sau khi người phục vụ lấy thực đơn đi, Triều Từ nhìn Hạ Luật nói: "Gọi món xong rồi, bây giờ có thể nói về chuyện của Tiểu Tĩnh."
Nụ cười trên khuôn mặt của Hạ Luật dần dần tắt đi sau khi nghe thấy hai từ "Tiểu Tĩnh".
Thói quen gọi người khác một cách gần gũi của Triều Từ vẫn không thay đổi. Trước đây, cậu thích gọi hắn là "Tiểu Luật", bây giờ cậu cũng theo thói quen gọi người phụ nữ đó như vậy.
Những lời nói thân mật như thế, trước đây chỉ thuộc về một mình hắn.
Nhưng hắn không thể tỏ ra quá khác thường ngay vào lúc này, chỉ là nhẹ nhàng thu đi nụ cười rồi hỏi cậu: "Cô ấy chắc cũng đã nói với A Từ cô ấy là người của Vãn Hương rồi nhỉ?"
Triều Từ khẽ gật đầu.
"Vãn Hương đã bỏ ra rất nhiều tiền cho cô ấy. Chỉ chưa đầy ba tháng, danh tiếng vương bài của Vãn Hương đã nổi lên khắp Thành phố S. Vãn Hương mong đợi cô ấy kiếm thật nhiều tiền, nhưng cô ấy chỉ muốn rời đi."
Sắc mặt của Triều Từ dần dần trở nên khó coi, ngược lại Hạ Luật vẫn giữ bình tĩnh: "Vãn Hương giữ cô ấy ở lại mấy tháng, vắt kiệt mọi thứ có thể, sau đó rút sạch toàn bộ tiền tiết kiệm của cô ấy mới chịu để cô ấy rời đi."
"Ban đầu cô ấy có thể rời đi là do người quản lý tốt với cô ấy. Nhưng Vãn Hương không phải là nhà từ thiện, lúc đó cô ấy đã ký vào bản hợp đồng nhưng trong đó đặt rất nhiều cạm bẫy. Triệu Lạc Tĩnh không hiểu biết nhiều nên không nhận ra. Chỉ cần Vãn Hương muốn, họ có thể bắt Triệu Lạc Tĩnh quay lại bất cứ lúc nào. Bây giờ cô ấy có muốn hay không muốn, cũng không còn quan trọng."
Hạ Lực nói rồi lấy ra một bản hợp đồng, đó là bản sao mà hắn lấy được từ Vãn Hương: "A Từ có thể tự kiểm tra."
Tay của Triều Từ cũng dần dần lạnh đi.
Hạ Luật nhìn sắc mặt tái nhợt của Triều Từ, trong lòng vừa đau khổ vừa ghen tị, tiếp tục nói: "Người quản lý của Triệu Lạc Tĩnh có vẻ là người tốt, nhưng người tốt trong ngành này thường không sống được lâu, vừa mới bị sa thải cách đây không lâu. Những người mà Triệu Lạc Tĩnh đã từng phục vụ đều có ấn tượng tốt với cô ấy, Vãn Hương cũng dự định sẽ đưa cô ấy quay lại."
Toàn bộ cơ thể của Triều Từ trở nên lạnh lẽo, trái tim như rơi vào đáy hồ thăm thẳm.
Cậu nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn Hạ Luật: "Cậu nói ra như vậy, tức là cũng có biện pháp rồi phải không?"
Tuy là một câu hỏi nhưng lại không có chút nghi vấn nào.
Tất nhiên rồi, vì nếu không Hạ Luật sẽ không đến đây để nói những điều này với cậu.
"Đương nhiên." Hạ Luật cười nói, "Miễn là A Từ muốn, ngăn chặn Vãn Hương không có gì khó khăn."
Không chỉ là ngăn chặn Vãn Hương tìm Triệu Lạc Tĩnh, thậm chí nếu muốn cho Vãn Hương biến mất cũng có thể làm được.
Cổ họng của Triều Từ đột nhiên trở nên khô khốc, cậu khàn giọng hỏi: "Điều kiện của cậu là gì?"
Hạ Luật chậm rãi lấy ra một bản hợp đồng khác đưa cho Triều Từ.
Triều Từ cầm lấy, vội vàng lướt qua, sắc mặt của cậu chợt tối sầm.
Đây là một hợp đồng bao nuôi trá hình.
Ý chính của hợp đồng này là Hạ Luật "bao dưỡng" Triều Từ trong vòng năm năm, mỗi tháng ba trăm nghìn.
Tất nhiên, trong đó còn có những điều kiện linh tinh khác, chẳng hạn như là yêu cầu Triều Từ phải sống chung với hắn, không được yêu đương với bất kỳ ai trong thời gian hợp đồng hiệu lực.
"Loại hợp đồng như vậy không có tính pháp lý." Triều Từ bình tĩnh nói.
"Đương nhiên là không, chỉ là hình thức thôi." Hạ Luật cười nói, "Dù có tính pháp lý, em cũng không nỡ để A Từ phải gánh chịu vi phạm hợp đồng."
"Nếu A Từ vi phạm hợp đồng, em không làm gì anh hết, em chỉ đi tìm ả kia thôi."
Triều Từ nắm chặt tay, hai mắt đỏ ngầu.
"Tôi không hiểu, trước đây cậu chỉ muốn chơi đùa với tôi thôi, sao bây giờ còn muốn quấy rầy tôi?"