Bạch Khởi đi về phía trước hai bước, sau đó chợt nhớ ra: "Không được... Hay là về xe để anh Thượng đưa chúng ta cùng nhau đến nơi đi. Nếu không, một lát nữa fans sẽ nhận ra anh hết đó."
Vừa nói, cậu vừa quay đầu lại, thấy Tịch Thừa Quân lấy ra một chiếc khẩu trang, đeo vào.
Ban đêm ánh đèn mờ ảo, khi lên xe, anh đã thay một chiếc áo khoác khác, miễn cưỡng mà mang anh cùng Tịch Thừa Quân trên màn ảnh kéo ra một chút xíu khoảng cách.
Chỉ là chiều cao ấy của anh vẫn rất bắt mắt.
Còn có gương mặt xuất chúng này cũng không thể bị khẩu trang che đi kín kẽ, chỉ cần nhìn lướt qua cũng sẽ lộ ra vẻ đẹp đặc trưng của nó.
"Như vậy được rồi chứ?"
"OK rồi nha."
Bạch Khởi quay đầu lại: "Vậy, chúng ta đi tiếp thôi. Ba con phố nữa là đến nơi rồi."
Tịch Thừa Quân đáp: "Ừm." Anh sải đôi chân dài, nhanh chóng theo sát.
Bạch Khởi chỉ cảm thấy phía lưng mình hình như có gì đó dán vào, tiếp đến cánh tay của Tịch Thừa Quân từ phía sau vòng qua, một tay nắm chặt cằm cậu, tay kia thì dùng một khẩu trang mới mang lên giúp cậu.
Bạch Khởi bước chân dừng lại: "Ấy? Tôi cũng phải mang nữa à?"
Tịch Thừa Quân: "Đương nhiên rồi. Hiện tại em cũng rất nổi tiếng."
Bạch Khởi suy nghĩ một chút, hình như... lần trước Tiểu Lâm cũng nói fans Weibo của cậu tăng lên rất nhiều.
Vì vậy, cậu ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, để Tịch Thừa Quân tuỳ ý làm.
Tịch Thừa Quân động tác rất nhanh: "Được rồi." Vừa nói vừa buông Bạch Khởi ra.
Sau đó hai người tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này vẫn chưa tính là quá muộn.
Nhưng các con đường xung quanh không còn nhộn nhịp lắm, trên đường có vài người đi bộ, tới tới lui lui rất vội vàng.
Hai người đi một quãng đường xa, ánh sáng và bóng tối xen kẽ cứ ánh lên khuôn mặt bọn họ, để lại đàng sau những bóng đen thật dài, nhìn thì thật khác biệt, nhưng lại có cảm giác hoà hợp kỳ diệu.
Đây cũng là một trải nghiệm cực kỳ hiếm có đối với Tịch Thừa Quân.
Gió đông đang rít gào, có thể nghe thấy tiếng thở của anh và Bạch Khởi hòa trong đó. Dường như trên thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ cùng nhau tiến về phía trước.
Không biết đã đi bao lâu, Bạch Khởi đột nhiên nói: "Chúng ta hình như chưa ăn tối."
Tịch Thừa Quân sửng sốt: "...Ừm, đúng vậy."
Bạch Khởi: "Để tôi nhìn xem siêu thị nhỏ đã đóng cửa chưa nha?... Ấy, anh đi bên này này. Cẩn thận xíu, coi chừng vấp té đó." Giọng nói của Bạch Khởi bị gió đông thổi qua làm nhẹ đi rất nhiều, nghe vào như tiếng kêu rầm rì lẩm bẩm của loài động vật nhỏ.
Có một chút đáng yêu.
Chờ đến khi bọn họ đứng dưới lầu, đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Bạch Khởi vẫn đang ngó dáo dác tìm siêu thị nhỏ, nhưng Tịch Thừa Quân lại không chút dấu vết mà nhíu nhíu mày. Nếu anh không theo kịp, Bạch Khởi sẽ đi bộ một mình mất nửa giờ.
"Thôi quên đi, hình như đóng cửa hết rồi. Có thể tết sắp đến, nên muốn đóng cửa sớm." Bạch Khởi lấy chìa khóa, mở cửa chung cư.
Cậu cố ý đợi một lúc, nhưng không đợi được tiếng bước chân theo kịp.
"Anh Tịch, mau vào đi." Bạch Khởi quay đầu nhìn.
Tịch Thừa Quân đứng đó, cả người có chút không được tự nhiên. Anh thấp giọng nói: "Tôi không chuẩn bị quà, chúng ta tìm một trung tâm mua sắm ở gần đây nhé?"
Bạch Khởi: "Không có trung tâm mua sắm lớn ở xung quanh đây đâu... chỉ có chợ đầu mối thôi."
Tịch Thừa Quân: "......"
Trong nhất thời, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ.
Tịch Thừa Quân lấy điện thoại ra, giọng điệu vẫn đâu vào đấy: "Vậy tôi sẽ gọi điện cho Thượng Quảng, bảo hắn đến trung tâm thương mại mua rồi mang qua."
Vốn dĩ chính là giả, làm sao cậu không biết xấu hổ còn để Tịch Thừa Quân mua này mua nọ mua lọ mua chai chớ!
Nếu người này làm giàu bất nhân bất nghĩa thì thôi không tính.
Nhưng đây là thầy Tịch á, là người tốt đích thực á, không tìm được một điểm sai sót nào hết!
Bạch Khởi không chút nghĩ ngợi liền bước lên, kéo lấy cánh tay Tịch Thừa Quân, cưỡng chế lôi người vào trong chung cư: "Không cần đâu, đi lên trước đi mà."
Tịch Thừa Quân ánh mắt chuyển động, liền đi theo cậu vào cửa.
Gia đình Bạch Khởi sống trên tầng sáu, vẫn sử dụng thang bộ. Khi leo hết quãng đường, cả hai người đều toát một tầng mồ hôi mỏng.
"Để tôi tìm chìa khoá trước nha."
"Ừm, tôi chờ em."
Bạch Khởi tìm cả nửa ngày, mới lấy ra được chìa khoá.
Cửa được mở, Bạch Khởi vừa quay đầu, liền thấy Tịch Thừa Quân dường như bị mắc kẹt ở đó. Bóng người cao thẳng phảng phất hòa làm một với sàn nhà, ánh đèn không mấy sáng sủa ở hành lang khiến sắc mặt anh có chút cứng ngắc.
Tịch Thừa Quân chỉnh lại cổ tay áo, thấp giọng nói: "Có chút không chỉnh tề."
Bạch Khởi:?
Bạch Khởi: "Không đâu. Thầy Tịch à, anh có hiểu lầm về mình sao, bây giờ nhìn anh giống như vừa mới bước từ lâu đài quý tộc ra đó..."
Tịch Thừa Quân cuối cùng chịu cử động, vẻ cứng ngắc trên mặt anh dường như cũng biến mất.
Anh nhìn chằm chằm Bạch Khởi cười một cái, sau đó nói: "Ừm, vào thôi em."
Bạch Khởi quay đầu lại, kéo cửa.
Dáng đứng Tịch Thừa Quân càng lúc càng thẳng.
Mà hoan nghênh bọn họ chính là... căn nhà tối thui.
Tịch Thừa Quân: "......"
Tịch Thừa Quân: "Ba mẹ em đâu rồi?"
"Ba ba tôi thường ở công trường, ông ấy chỉ về nhà trong những ngày nghỉ. Mẹ tôi... có thể lại tăng ca." Bạch Khởi vừa nói vừa đưa tay lên mò tìm công tắc.
Có một tiếng "cách" nhỏ, đèn được bật sáng, khung cảnh bên trong hiện lên trong mắt Tịch Thừa Quân.
"Khả năng trong tủ lạnh có đồ ăn, anh ngồi trên sô pha chờ tôi một lát nha, tôi đi nấu cơm đây." Bạch Khởi thay giày, nhân tiện đưa cho Tịch Thừa Quân một đôi dép trong nhà.
Nhà của Bạch Khởi không lớn, khoảng tám mươi mét vuông, có hai phòng ngủ và một phòng dùng làm nhà kho. Phòng khách và phòng ăn cũng đều được chia ra.
Tịch Thừa Quân bước tới ghế sô pha ngồi xuống, không chút dấu vết mà đánh giá toàn bộ bài trí trong nhà, chỉ có như vậy anh mới có cảm giác chân chính bước vào cuộc sống sinh hoạt của Bạch Khởi.
"Anh Tịch tự mở TV xem nha." Bạch Khởi nói xong liền đi vào phòng bếp.
Tịch Thừa Quân đáp một tiếng, sau đó gửi tin nhắn cho Thượng Quảng.
Bạch Khởi nói không cần, nhưng không thể xem như thật sự không cần.
Thượng Quảng nhận được tin nhắn cả người đều ngẩn ra.
【 Anh đi gặp ba mẹ Bạch Khởi??? 】
【 Không gặp, không có nhà 】
Thượng Quảng trong lòng thầm nghĩ, giọng điệu của anh còn cảm thấy vô cùng tiếc nuối là sao đây hả?
Hắn khẽ thở dài, quay đầu xe, thôi được rồi, mua đi mua đi vậy. Dù sao những gì cần nói hắn đều nói, còn phải cảm ơn Bạch Khởi không méc với anh Tịch nữa.
Thượng Quảng không giao việc này cho trợ lý.
Tuổi còn non với xanh, e rằng không đủ chu đáo.
Chuyện này chỉ có mỗi hắn mới làm được thôi!
Bên này, Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân đã ăn tối, còn Thượng Quảng vẫn đang đi dạo trong trung tâm thương mại. Chọn một chiếc khăn lụa LV bên trái, một chiếc túi CHANEL* bên phải. Bởi vì không chắc chắn sở thích của ba mẹ Bạch Khởi là gì, Thượng Quảng cũng chạy đi mua một số món quà "đơn giản", chẳng hạn như một bộ trang sức bằng vàng và một hộp trà phiên bản giới hạn. Sau đó, lại lấy ra hai bình Mao Đài* từ nhà riêng của mình tới.
Mỗi món thì nhỏ nhỏ, linh tinh vụn vặt, nhưng hai tay Thượng Quảng đều đã xách đầy, vẫn cảm thấy có chút nặng.
Sau đó hắn mới yêu cầu tài xế lái xe đến nhà Bạch Khởi.
-
Tô Mỹ Nhàn hôm nay tan ca đặc biệt muộn.2
Bà là một kế toán viên.
Cuối năm đến đầu năm sau là thời điểm bận rộn nhất của bọn họ.
Bà từ từ đi lên lầu, sau đó đứng cạnh cửa, bắt đầu tìm chìa khóa.
Tiếng bước chân phía sau trở nên lớn hơn bao giờ hết.
Chắc là người hàng xóm kế bên cũng về muộn.
Lối đi trong hành lang rất hẹp.
Tô Mỹ Nhàn thậm chí không quay đầu sang, bà theo thói quen trước tiên nghiêng người để nhường chỗ. Kết quả ngay sau đó bước chân liền dừng lại.
Tô Mỹ Nhàn cau mày, trong lòng thầm nói, không phải gặp một kẻ say xỉn nào đó chứ?
Bà thật cẩn thận mà ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông có mái tóc hơi hói kinh ngạc nhìn bà: "Cô sống ở căn này sao?"
Tô Mỹ Nhàn mím môi không nói gì. Bà nhìn vào chiếc túi đầy ắp của người đàn ông với nhiều logo tên tuổi nổi tiếng khác nhau được in trên đó. Tô Mỹ Nhàn lên tiếng hỏi: "Cậu định đi lên tầng mấy? Muốn thăm họ hàng sao?"
Người đàn ông: "601."
"Chắc là cậu nhầm rồi..."
Bên kia vẫn chưa kịp trả lời.
Cánh cửa mở ra.
"Thượng Quảng?" Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên sau cửa.
Tiếp theo là dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp trai, ăn mặc cực kỳ chỉnh tề, như bước ra từ phim truyền hình, ánh vào mắt của Tô Mỹ Nhàn.
Tô Mỹ Nhàn thầm nghĩ, có phải mình làm việc quá nhiều đến nỗi đầu óc không còn nhanh nhạy nữa sao.
Mình đã đi nhầm cửa?
Nhưng ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, đã bị đè xuống.
Không phải từ phim truyền hình đi ra sao?
Tô Mỹ Nhàn chợt nhớ đến.
"Tịch Thừa Quân... Tịch tiên sinh?"
Cả hai bên đều tạm dừng ở đó. Chắc không có gì xấu hổ hơn khi đi thăm ba mẹ vợ, kết quả lại đảo khách thành chủ*, người đến thăm từ trong nhà mở cửa ra, người được đến thăm thì đứng bên ngoài.
(Lời editor: Nghĩa trên mặt chữ, là từ "khách đến thăm nhà" nhưng lại vô hình trung thay đổi địa vị thành "chủ nhà", từ "bị động" thành "chủ động". Thật ra có câu chuyện và điển tích khá hay, nếu bạn nào muốn xem mình để cuối chương nha.)
Thượng Quảng vẻ mặt chua xót thầm nói, đừng có đứng yên như thế chứ, tay của tôi đang rất nặng đây này, thương cho người có tuổi một chút đi. Anh Tịch, mọi khi anh luôn giải quyết mọi việc một cách dễ dàng mà, đúng không?1
Chính là Tịch Thừa Quân vẫn hồi thần trước, anh nghiêng người nhường đường: "Dì mau vào đi."
Tô Mỹ Nhàn đáp một tiếng, vẫn còn hơi hốt hoảng trong giây lát.
Biết là một chuyện, nhưng cho đến khi người thật sự đứng trước mặt, lại là một chuyện khác.
Tô Mỹ Nhàn bước vào, chỉ thấy Tịch Thừa Quân đang đeo một đôi găng tay cao su. Đó là đôi găng mà Bạch Khởi thường dùng để rửa bát.
...Mấy cái chén đó có được rửa sạch không thế? Có cái nào bị bể không?
Tô Mỹ Nhàn đầu óc càng thêm mụ mị.
Thượng Quảng theo sau, hắn phải nhanh chóng đi vào trong, tìm cách thả đống đồ này xuống trước.
Kết quả, anh Tịch nhà hắn quay đầu lại ra lệnh: "Thay giày đi."
Thượng Quảng dừng lại bước chân ngay lập tức, đành bất đắc dĩ để đồ đạc xuống đất trước, sau đó nhanh chóng đi lấy một đôi dép trong nhà.
Tô Mỹ Nhàn càng cảm thấy choáng váng.
Còn... còn giúp duy trì vệ sinh sàn nhà của bọn họ.
"...Bạch Khởi ở đâu?" Tô Mỹ Nhàn tìm lại giọng nói sau một mớ hoảng hốt và hốt hoảng.
"Em ấy đang ở trong phòng tắm." Tịch Thừa Quân không ngờ mẹ của Bạch Khởi lại đột ngột trở về, bây giờ chỉ có một mình anh ở đây để đối mặt với tình huống này.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy người, lại trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều so với việc không được thấy ai cả.
"Dì là vừa tan tầm về sao?" Tịch Thừa Quân ôn hoà hỏi.
Tô Mỹ Nhàn: "Đúng vậy, hôm nay tăng ca. Này... Hai người các con vừa ăn cơm xong à?"
Tịch Thừa Quân đáp: "Vâng. Dì chưa ăn sao? Dì uống chút nước nóng trước đi, để cháu rót cho dì một ly. Lúc Bạch Khởi nấu cơm, đã chia sẵn một phần riêng cho dì, cháu bây giờ đi hâm nóng là có thể dùng được ngay."
Tô Mỹ Nhàn nhìn anh mang nước nóng cho mình, rồi quay vào bếp.
Tinh tế, chu đáo, nhã nhặn, người còn ưa nhìn hơn trong màn ảnh, khí chất rất tốt. Hoàn toàn không một chút sai lầm... nhưng chính là... sao có cảm giác rất kỳ lạ nhỉ?
Thượng Quảng tay chân như rô-bốt mà bước đến sô pha, đặt đồ xuống, lại liếc nhìn bóng dáng Tịch Thừa Quân.
Không hổ là anh Tịch!
Đảo khách thành chủ thật sự chỉ có anh làm được!
Thượng Quảng hắng giọng, vươn tay: "Xin chào, cô là mẹ của Bạch Khởi đúng không? Cháu là người đại diện của anh Tịch, cháu tên Thượng Quảng."
Tô Mỹ Nhàn: "...À. Xin chào."
Tô Mỹ Nhàn cũng vươn tay ra.
Mẹ của Bạch Khởi cũng rất xinh đẹp, tuy khóe mắt đã hình thành những nếp nhăn, nhưng bà ấy ngồi ở đó trong bộ quần áo công sở, mái tóc uốn nhẹ, trên người toát lên sự thanh lịch và tri thức.
Thượng Quảng đưa tay ra được nửa chừng, ngược lại trở nên căng thẳng, bối rối thu tay lại, đẩy món quà về phía trước: "Đây là, đây là quà mà anh Tịch chuẩn bị cho cô và ba ba Bạch Khởi..."
Tô Mỹ Nhàn không lên tiếng.
Bà nhìn chằm chằm vào Thượng Quảng.
Thượng Quảng bị nhìn một hồi càng thêm căng thẳng đến muốn đứt dây thần kinh.
Làm, làm sao vậy cô? Cháu nói sai gì cô nói cháu biết đi? Cô nhìn như vậy cháu rén?
Cái đầu hói của mình ảnh hưởng đến thể diện của anh Tịch hả?
Nhưng này là định mệnh, cháu cũng đâu có muốn đâu...2
Tô Mỹ Nhàn lòng nói, quà như vậy là quá nhiều.
Nhìn tới nhìn lui, cũng có một chút giống với con rể lần đầu tiên đến ra mắt.1